Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
" Kính chào các vị quan khách hôm nay đã đến đây chung vui với lão già này...ta chân thành cảm ơn các vị rất nhiều....."
" Bốp....bốp....bốp...."
Trên khán đài Tống Liệt âm thanh hùng hồn phát biểu tất cả quan khách phía dưới liền hùa theo vỗ tay nhiệt liệt.
Từ Ngôn Mặc cũng ở trong đám đông rất nghiêm túc nhìn về phía ông với ánh mắt kính trọng, bỗng khoé mắt anh thấy có một bóng lưng cách khán đài không xa khiến anh xuýt chút nữa đã lầm tưởng mình nhìn nhầm.
" Ái Linh...."
Ánh đèn khá tối nhưng bóng lưng người con gái đó anh đã rất đỗi quen thuộc, anh nghi hoặc tiến lên vài bước muốn đến chỗ cô, mà lúc này trên khán đài Tống Liệt vẫn tiếp tục phát biểu.
" Hôm nay là ngày vui của ta cho nên ta muốn đem một việc mà bấy lâu nay vẫn giữ trong lòng công bố với các vị....và trước hết...cháu gái của ta...Linh Linh lên đây với ông nào...."
Tống Liệt vừa nói vừa hướng tay phía Ái Linh vẩy vẩy ánh mắt vô cùng hiền từ....Ái Linh mỉm cười cô hít một hơi thật sâu bước lên khán đài....Mà lúc này Từ Ngôn Mặc đã chết lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích....
" Đây là cháu gái ta Tống Ái Linh "
Sau khi Tống Liệt trịnh trọng giới thiệu Ái Linh khẽ cúi người 45° chào tất cả các quan khách có mặt tại buổi tiệc, Tống Liệt nói tiếp.
"12 năm trước do một số vấn đề cá nhân con bé đã tạm thời mất đi giọng nói của mình và vẫn luôn ở nước ngoài học tập hôm nay là đại thọ của ta, ta muốn để cho tất cả mọi người biết Tống Liệt ta vẫn còn một đứa cháu gái này....À....mà sẵn tiện ta cũng đang muốn tìm một cháu rễ đây hahaha..."
Nữa câu trước rất nghiêm túc nữa câu sau ông lại dùng giọng điệu vui đùa nói ra khiến cho tất cả mọi người bật cười ha hả theo ông.
Chỉ có mỗi Ái Linh khoé mũi đã cay cay nhìn ông.....Ông nội nói là cô chỉ tạm thời không nói được....mà bản thân cô thì đã không trong mong gì nữa rồi....rốt cuộc ông kì vọng ở cô bao nhiêu đây???
Tống Liệt cảm nhận được ánh mắt cô ông khẽ vươn tay xoa đầu cô như đang trấn an....mọi chuyện đã có ông gánh vác...
Tống Hàn và Trương Tuyết Hân lúc này chỉ có thể giữ im lặng trước quyết định đột ngột của Tống lão gia và tận lực mặc kệ ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh.
Phải biết từ trước đến nay mọi người đều biết Tống gia có một cô đại tiểu thư Tống Mộc Hạ, nhưng hôm nay lại xuất hiện một cô tiểu thư hơn nữa tuổi hai người nhìn cũng xem xem nhau.
Nhưng xét về mặt tình cảm thì cô cháu gái mới xuất hiện này dường như rất được lòng Tống lão gia, vậy rốt cuộc ai là người phá hoại gia đình người khác....mọi người cũng chỉ dám đoán mò mà thôi.
Tống Mộc Hạ như hít thở không thông cô tránh né tất cả ánh mắt soi mói kia chạy đi ra ngoài.....
Còn Từ Ngôn Mặc chân như đeo chì đứng sững một chỗ đầu óc anh lúc này cứ ong ong, người anh nhớ nhung 12 năm, người anh tìm kiếm suốt 12 năm....thì ra vẫn luôn ở bên cạnh anh....
" Linh Linh....Ái Linh....Tống Ái Linh...."
Anh nên nhận ra cô sớm hơn mới phải, đôi mắt kia, cảm giác quen thuộc kia khi ở cạnh cô....anh nên nhận ra cô sớm hơn....Linh Linh điều gì khiến em phải đánh mất giọng nói của chính mình cơ chứ???
Một buổi tiệc mỗi người một cảm xúc, người vui vẻ, người chua xót, người không nói thành lời, người ấm ức tủi thân, người chỉ biết chết lặng....
" Bốp....bốp....bốp...."
Trên khán đài Tống Liệt âm thanh hùng hồn phát biểu tất cả quan khách phía dưới liền hùa theo vỗ tay nhiệt liệt.
Từ Ngôn Mặc cũng ở trong đám đông rất nghiêm túc nhìn về phía ông với ánh mắt kính trọng, bỗng khoé mắt anh thấy có một bóng lưng cách khán đài không xa khiến anh xuýt chút nữa đã lầm tưởng mình nhìn nhầm.
" Ái Linh...."
Ánh đèn khá tối nhưng bóng lưng người con gái đó anh đã rất đỗi quen thuộc, anh nghi hoặc tiến lên vài bước muốn đến chỗ cô, mà lúc này trên khán đài Tống Liệt vẫn tiếp tục phát biểu.
" Hôm nay là ngày vui của ta cho nên ta muốn đem một việc mà bấy lâu nay vẫn giữ trong lòng công bố với các vị....và trước hết...cháu gái của ta...Linh Linh lên đây với ông nào...."
Tống Liệt vừa nói vừa hướng tay phía Ái Linh vẩy vẩy ánh mắt vô cùng hiền từ....Ái Linh mỉm cười cô hít một hơi thật sâu bước lên khán đài....Mà lúc này Từ Ngôn Mặc đã chết lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích....
" Đây là cháu gái ta Tống Ái Linh "
Sau khi Tống Liệt trịnh trọng giới thiệu Ái Linh khẽ cúi người 45° chào tất cả các quan khách có mặt tại buổi tiệc, Tống Liệt nói tiếp.
"12 năm trước do một số vấn đề cá nhân con bé đã tạm thời mất đi giọng nói của mình và vẫn luôn ở nước ngoài học tập hôm nay là đại thọ của ta, ta muốn để cho tất cả mọi người biết Tống Liệt ta vẫn còn một đứa cháu gái này....À....mà sẵn tiện ta cũng đang muốn tìm một cháu rễ đây hahaha..."
Nữa câu trước rất nghiêm túc nữa câu sau ông lại dùng giọng điệu vui đùa nói ra khiến cho tất cả mọi người bật cười ha hả theo ông.
Chỉ có mỗi Ái Linh khoé mũi đã cay cay nhìn ông.....Ông nội nói là cô chỉ tạm thời không nói được....mà bản thân cô thì đã không trong mong gì nữa rồi....rốt cuộc ông kì vọng ở cô bao nhiêu đây???
Tống Liệt cảm nhận được ánh mắt cô ông khẽ vươn tay xoa đầu cô như đang trấn an....mọi chuyện đã có ông gánh vác...
Tống Hàn và Trương Tuyết Hân lúc này chỉ có thể giữ im lặng trước quyết định đột ngột của Tống lão gia và tận lực mặc kệ ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh.
Phải biết từ trước đến nay mọi người đều biết Tống gia có một cô đại tiểu thư Tống Mộc Hạ, nhưng hôm nay lại xuất hiện một cô tiểu thư hơn nữa tuổi hai người nhìn cũng xem xem nhau.
Nhưng xét về mặt tình cảm thì cô cháu gái mới xuất hiện này dường như rất được lòng Tống lão gia, vậy rốt cuộc ai là người phá hoại gia đình người khác....mọi người cũng chỉ dám đoán mò mà thôi.
Tống Mộc Hạ như hít thở không thông cô tránh né tất cả ánh mắt soi mói kia chạy đi ra ngoài.....
Còn Từ Ngôn Mặc chân như đeo chì đứng sững một chỗ đầu óc anh lúc này cứ ong ong, người anh nhớ nhung 12 năm, người anh tìm kiếm suốt 12 năm....thì ra vẫn luôn ở bên cạnh anh....
" Linh Linh....Ái Linh....Tống Ái Linh...."
Anh nên nhận ra cô sớm hơn mới phải, đôi mắt kia, cảm giác quen thuộc kia khi ở cạnh cô....anh nên nhận ra cô sớm hơn....Linh Linh điều gì khiến em phải đánh mất giọng nói của chính mình cơ chứ???
Một buổi tiệc mỗi người một cảm xúc, người vui vẻ, người chua xót, người không nói thành lời, người ấm ức tủi thân, người chỉ biết chết lặng....
Bình luận facebook