-
Chương 31
Editor: Xu
Beta: Sue
Khi Doãn lão phu nhân nói ra đề nghị này, Doãn Toại và Khương Ngâm đều sửng sốt.
Để cả hai ngủ ở chỗ này đêm nay?
Khương Ngâm vô thức nhìn sang Doãn Toại phía bên kia, quan sát phản ứng của anh.
Anh nhìn trời mưa bên ngoài, lại cúi đầu xem đồng hồ trên tay trong giây lát, sau đó nhìn Doãn lão phu nhân nói: “Thời gian còn sớm, cháu và Ngâm Ngâm chờ một lát nữa rồi về, không chừng rất nhanh mưa sẽ tạnh.”
“Chờ cái gì mà chờ a.” Doãn lão phu nhân trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, nhìn về phía Khương Ngâm: “Buổi chiều Ngâm Ngâm chụp ảnh cho bà và ông nội con cũng đã mệt, trở về còn phải bận rộn, không bằng ở chỗ này ngủ lại một đêm đi.”
Nói xong bà lại chỉ chỉ mưa bên ngoài: “Bà thấy cứ tình hình này, đêm nay mưa sẽ không ngừng, cho dù có ngừng, ngày mưa đường trơn trượt, hai người các cháu về nhà lúc này, bà già như bà sao có thể yên tâm?”
Đối với lời khuyên nhủ của Doãn lão phu nhân, Doãn Toại một chút cũng không nghe lọt tai: “Không sao, cháu sẽ đi đường chậm một chút, Ngâm Ngâm cô ấy lạ giường.”
Khương Ngâm: “?”
Anh lại không ngủ với tôi, sao anh lại biết tôi có lạ giường hay không???
Tôi không lạ giường!
Thế nhưng, Doãn Toại đã nói như thế, Khương Ngâm cũng không muốn hủy đi sân khấu của anh, đầu óc lại quay cuồng suy nghĩ việc khác.
Cô một lòng muốn đem Doãn Toại bắt lại, bây giờ lão phu nhân cho một thời cơ tốt như thế, nếu như cô không biết nắm chắc có phải rất lãng phí hay không? Nhưng cô còn chưa tiến hành từng bước thành công đâu, nếu như trực tiếp cùng giường chung gối, có phải tiến độ quá nhanh hay không?
Hơn nữa cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ, kỳ thật cô còn rất khẩn trương.
Lão phu nhân bên kia tựa hồ không quá hài lòng với phản ứng của Doãn Toại: “Chỗ này cũng là nhà mình, cháu cũng chưa có hỏi ý của Ngâm Ngâm, sao lại tự mình quyết định như thế? Hôm nay Ngâm Ngâm bận rộn đến trưa, sao cháu lại không biết thương tiếc gì vậy?”
Nói xong, lại bắt đầu mang theo một chút trách cứ: “Cháu cũng đã kết hôn, làm chồng người ta rồi, phải học cách quan tâm, chăm sóc, biết yêu thương vợ mình mới được.”
“…”
Mưa bên ngoài bị gió cuốn lấy đưa tới, đập mãnh liệt vào cửa sổ thủy tinh.
Mưa đêm nay, quả thực hơi lớn.
Có lẽ ông trời muốn giữ người.
Doãn Toại có chút bất đắc dĩ, cuối cùng nhìn về phía Khương Ngâm, hỏi thăm ý kiến của cô: “Em muốn trở về hay là ở chỗ này một đêm? Tôi nghe theo em.”
… Đem vấn đề nan giải ném cho cô?
Khương Ngâm nhấp môi dưới, vấn đề xoắn xuýt vừa rồi còn chưa nghĩ xong đâu.
Cô ngẩng đầu một cái, lão phu nhân nhìn cô cười dịu dàng, tràn đầy lo lắng cùng thương yêu.
Từ chối ý tốt của người lớn, chắc là không tốt lắm.
Vả lại, nếu như không nắm chắc cơ hội lần này, lần sau cô và Doãn Toại ngủ chung một phòng, cũng không biết sẽ là lúc nào a.
Mặc kệ vậy, cơ hội ngàn năm có một, cô vẫn nên đứng bên mặt trận thống nhất với bà nội trước, không thể lại để cho con vịt tới tay bay được.
Về phần có khẩn trương hay không, đến lúc đó có thể thoải mái hay không, vẫn là để tối nay lúc đi ngủ sẽ suy nghĩ thêm.
Sau khi hạ quyết tâm, Khương Ngâm nhìn về phía Doãn Toại, ngoan ngoãn nói: “Nếu không chúng ta vẫn nên nghe bà nội a, mưa lớn như này sẽ ảnh hưởng đến tầm mắt lúc lái xe, quả thực không quá an toàn.”
Ý cười trên mặt lão phu nhân càng đậm, vỗ đùi đứng lên: “Cứ quyết định vậy đi, bây giờ bà sẽ cho người sắp xếp phòng cho các cháu.”
Lão phu nhân lắc lư thân thể linh hoạt mạnh mẽ, hài lòng rời đi.
Doãn lão gia đang ở thư phòng, Nhan Tư Nhiêu thì ở trong phòng mình đem máy ảnh của Khương Ngâm xem ảnh chụp lúc chiều, toàn bộ phòng khách tầng một lúc này chỉ còn lại Doãn Toại và Khương Ngâm.
Quyết định ở lại cuối cùng lại là do chính mình nói ra, Khương Ngâm không hiểu sao chột dạ, sợ Doãn Toại phát giác ra tâm tư nhỏ của mình, nhịn không được mở miệng giải thích cho bản thân: “Tôi cũng không phải muốn ở chỗ này, nhưng bà nội rất muốn chúng ta ở lại, tôi sợ bà nội không vui. Hơn nữa, đêm nay mưa có chút lớn.”
Thân thể Doãn Toại nghiêng về phía trước, đưa tay cầm lấy trái quýt trên bàn trà, nghe được lời nói của Khương Ngâm, lưng anh cứng lại, sau đó ngồi xuống một lần nữa, nhẹ nhàng “Ừm”, chậm rãi nói: “Chính em không ngại là được, tôi thế nào cũng được.”
Lão phu nhân hùng hùng hổ hổ cho người dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ ở tầng ba, rồi vui vẻ đi tới thư phòng, đem quyết sách thông minh này của mình nói cho Doãn lão gia.
Ông lão lúc này đang ngồi trước bàn sách, đeo kính lão lật xem báo tài chính, nghe miêu tả của vợ, liền kéo kính trên sống mũi xuống, giương mắt nhìn sang: “Nếu bọn chúng không có ý định sinh, chủ ý này của bà chưa chắc hữu dụng.”
“Tại sao lại vô dụng?”
“Nếu người ta thật sự chỉ đơn thuần ngủ ở chỗ này một đêm, bà còn có thể làm gì đây?”
Lão phu nhân đi đến bên cạnh ông, ghé vào bên tai thấp giọng hỏi: “Lúc này là lúc hai vợ chồng nhỏ chúng nó gắn bó như keo sơn, Tuế Tuế lại vừa đi công tác trở về, làm sao không thể?”
Ông lão lắc đầu, đẩy kính trên sống mũi lên một lần nữa, tiếp tục xem báo của mình: “Theo tôi thấy, bà đã lớn tuổi rồi không cần lo lắng về điều đó, hai người bọn chúng cũng đã kết hôn rồi, chắt trai không phải là chuyện sớm muộn sao? Đừng có bức ép quá.”
“Đương nhiên phải gấp, ông và tôi đều cao tuổi rồi, hai đứa nó nếu trễ thêm mấy năm nữa, tôi cũng không biết mình có cái phúc kia không?” Lão phu nhân bất mãn giận ông, liếc mắt một cái: “Lại nói, tôi cũng không để ý quá nhiều, tôi chỉ là biết nắm chắc cơ hội tối thiểu nhất, chẳng phải chỉ là ở lại trong nhà một đêm sao.”
Nghĩ đi nghĩ lại, lão phu nhân lại nghĩ tới chuyện khác, vội nói: “Đúng rồi, Ngâm Ngâm ở chỗ này không có đồ ngủ, tôi nhớ đoạn thời gian trước mẹ của Nhiêu Nhiêu ở chỗ này, mua không ít đồ ngủ, lúc ấy có hai bộ nó nói quá thiếu nữ, ném ở chỗ này chưa mặc qua lần nào, trước hết tôi phải đi giúp tìm xem để Ngâm Ngâm mặc.”
Nói xong, bà lại hùng hùng hổ hổ chạy ra bên ngoài, ông lão bất đắc dĩ lắc đầu, nhớ tới gì đó, nhắc nhở bà: “Đưa vòng tay chưa?”
Nhắc đến chuyện này thì Doãn lão phu nhân mới nhớ tới: “Ôi, xem trí nhớ của tôi này, chỉ lo chuyện này mà quên mất chuyện chính.”
Doãn lão gia: “…”
Lão phu nhân đem hộp gỗ được chế tác tinh xảo, từ trong thang máy đi ra, Doãn Toại và Khương Ngâm vẫn còn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV.
“Ngâm Ngâm a.” Lão phu nhân cười đi qua, ngồi xuống bên cạnh Khương Ngâm: “Hôm nay là lần đầu tiên cháu tới nhà, bà nội cho cháu quà gặp mặt.”
Cô đem hộp mở ra như bảo vật, bên trong đặt một cái vòng tay bạch ngọc, màu sắc trong suốt, nhìn qua liền biết là đồ hiếm, vô cùng quý giá.
Khương Ngâm giật mình: “Bà nội, đồ vật quý giá như vậy, sao cháu có thể nhận được?”
Lão phu nhân sẵng giọng: “Cháu là cháu dâu trưởng nhà chúng ta, sao lại không thể nhận?”
Lấy vòng ngọc từ bên trong ra, bà dùng khăn cẩn thận lau sạch: “Vòng tay này là năm đó, lúc bà gả cho ông nội cháu, cha bà cho làm của hồi môn, cũng là món đồ đáng giá nhất trong nhà truyền lại lúc trước, cũng khá lâu rồi.”
Khương Ngâm nghe xong càng không dám nhận, hôn nhân của cô và Doãn Toại là giả, cũng không phải là cháu dâu thật sự của Doãn gia, đồ quý giá như vậy sao cô có thể nhận?
Thấy Doãn lão phu nhân đưa qua, Khương Ngâm vô thức muốn từ chối, Doãn Toại nói với cô: “Bà nội cho em, nhận đi.”
Lúc này Khương Ngâm mới cẩn thận từng li từng tí nhận lấy cái vòng tay kia: “Cảm ơn bà nội.”
Doãn lão phu nhân đem hộp đưa cho Doãn Toại, lại cười ha ha nói: “Người ta nói cách đời thân*, thật đúng là thế này, lúc trước thời điểm hai đứa con trai bà kết hôn, chiếc vòng này bà vẫn không nỡ cho, bây giờ đến đời cháu trai, bà đã sớm muốn cho. Vòng tay này vốn là một đôi, bà nội chỉ cho các cháu một chiếc, một chiếc khác là muốn giữ lại cho vợ tương lai của Doãn Mặc.”
*Chỉ việc người già nuôi dạy cháu ruột của mình ( nuôi dạy xuyên thế hệ).
Nói đến Doãn Mặc, lão phu nhân thở dài: “Hai anh em Tiểu Mặc và Tuế Tuế kém nhau chưa tới hai tuổi, nhưng lại không khiến người ta bớt lo, đến bây giờ người yêu cũng chưa có, thật sầu chết bà!”
“Nên có thì sẽ có.” Doãn Toại rộng lượng nói, nhìn rất tản mạn: “Hồi trước bà còn sầu cháu đây, bây giờ cháu dâu không phải cũng cưới về cho bà rồi sao?”
Nói đến việc này, Doãn lão phu nhân lại cao hứng: “Cháu ngược lại rất thông minh.”
Bà hòa ái cười, vỗ nhẹ tay Khương Ngâm khen: “Đứa cháu dâu Ngâm Ngâm này, bà nội rất hài lòng!”
Khương Ngâm ngượng ngùng cười.
Người có tuổi chịu mệt không được, lại thêm việc chụp ảnh lúc chiều, lão phu nhân cũng rất mệt mỏi, ngồi lại hàn huyên vài câu, đấm thắt lưng vài cái rồi nói muốn lên lầu nghỉ ngơi.
Trước khi đi, bà nói phòng ngủ ở tầng ba đã dọn dẹp xong, Nhiêu Nhiêu ở sát vách, bảo hai vợ chồng bọn họ cũng đi ngủ sớm một chút.
Sau khi lão phu nhân đi, Khương Ngâm nhìn cái vòng ngọc quý giá này, chủ động đưa cho Doãn Toại: “Bà nội lấy ra vật quan trọng như vậy, tôi cũng không thể tùy tiện nhận. Dù sao đây cũng là bảo vật gia truyền nhà anh, hôn nhân của hai chúng ta chỉ có nửa năm, vẫn nên chờ sau này anh tìm được người muốn nắm tay cả đời, rồi đưa cho cô ấy.”
Lúc Khương Ngâm nói ra lời này, trong lòng không hiểu sao lại nghẹn lại một chút, cảm xúc này rất kỳ lạ, cô muốn dùng sức giữ lại nhưng không giữ được.
Cô chỉ nghĩ mình đang đau lòng, bảo bối như thế mà mình lại không có phúc hưởng, cô thở dài, quả quyết đem chiếc vòng đặt trên tay Doãn Toại.
Mặc dù cô muốn công lược Doãn Toại, nhưng mục đích cuối cùng là có thể ngủ anh thành công trong nửa năm hôn nhân này, như thế cũng coi như công lược thành công. Thật ra cô cũng không nghiêm túc nghĩ tới việc sẽ cùng anh bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, thậm chí là chuyện ở chung cả đời, cho nên nửa năm sau cho dù ly hôn thật thì chỉ cần cô ngủ với anh, cũng không lỗ.
Nhẫn cưới là do Doãn Toại mua, cho dù tương lai ly hôn, cô cũng có thể tự tin mà lấy đi.
Nhưng ý nghĩa của chiếc vòng tay lại không giống vậy, cô không thể nhận bừa.
Nguyên tắc cơ bản nhất, Khương Ngâm vẫn hiểu.
Doãn Toại vuốt ve vòng ngọc trên tay bị cô cưỡng ép đưa qua, chậm rãi giương mắt, nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt cô.
Xem ra cô rất bình tĩnh, luôn miệng nói muốn tương lai để anh đem vòng tay cho người khác, đáy mắt cũng không thể nhìn ra một chút để ý.
Rõ ràng một lúc trước, cô còn không kiêng kỵ nũng nịu với anh như thế, dựa vào trong ngực anh, mở miệng dỗ ngon dỗ ngọt.
Ban ngày lúc ở dưới giàn nho, dáng vẻ đó của cô, anh suýt nữa nghĩ rằng cô đã động tâm.
Nhưng bây giờ, cô lại có thể lý trí mà bình tĩnh, nói với anh sự thật rằng hôn nhân của hai người chỉ có nửa năm.
Sau đó hoàn toàn không thèm để ý, đem vòng tay bà nội đưa cho cô đặt lại trong tay anh, nhẹ nhõm nói ra câu bảo anh đi đưa cho người khác.
Cũng đúng, cách nói chuyện lẫn hành động của cô từ xưa đến nay đều trước sau như một, chưa từng để ý.
Ban đầu ở đại học C cũng như vậy, luôn miệng nói thích anh, thế nhưng nói đi liền đi, đến câu chào tạm biệt cũng không nói.
Có lẽ, cô cảm thấy trêu chọc anh rất vui.
Khi nào chơi chán rồi liền tuỳ tiện buông tay.
Từ trước đến nay không tim không phổi, không biết rõ tình là gì.
“Khương Ngâm.” Doãn Toại dùng sức nắm chặt vòng ngọc kia, đôi mắt thâm thuý, đen nhánh nhìn cô.
Trong từng ấy năm.
Em đến cùng có từng rung động với người nào, dùng cả trái tim hay không?
Câu hỏi gần như bật ra khỏi miệng, cuối cùng lại bị đè nén, nuốt trở vào, chỉ im lặng nhìn cô.
Khương Ngâm bị nhìn đến mức có chút mơ hồ, nghi hoặc ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Không có việc gì.” Doãn Toại cuối cùng chỉ thở dài bất đắc dĩ, cúi đầu nhéo nhéo mi tâm.
Lúc đầu anh cũng không trông cậy gì vào việc cô có thể động tâm với anh dễ như trở bàn tay, hôm nay lại bởi vì lời nói này của cô mà mất lý trí.
(Xu: Anh thì muốn có được trái tim em, còn em thì chỉ muốn chơi đùa cơ thể anh))))))
Có lẽ gần đây cô liên tiếp tán tỉnh anh, nên anh ảo giác, lúc này mới nóng lòng một chút.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, trên cửa sổ phủ một tầng hơi nước.
Doãn Toại yên lặng nắm tay cô, đem vòng ngọc mang lên cổ tay cô: “Bà nội đã cho em, vậy thì mang đi.”
Lão phu nhân lúc tuổi còn trẻ cũng mảnh mai, vòng tay này bây giờ mang ở trên cổ tay Khương Ngâm, vựa vặn ngoài ý muốn.
Khương Ngâm thử tháo vòng ra, nhưng rất khó khăn.
Nhìn lại vòng tay trên cổ tay chính mình, trong lòng Khương Ngâm rất vui vẻ, cảm giác buồn bực khó hiểu vừa rồi vì Doãn Toại đem vòng tay đeo vào mà triệt để biến mất.
Cô vuốt ve chiếc vòng chất lượng vô cùng tốt, càng nhìn càng thấy thích, đôi mắt cong lên, ngoài miệng lại ra vẻ thận trọng: “Là anh nguyện ý để tôi đeo, chứ không phải tôi không muốn trả lại cho anh.”
Doãn Toại đem hộp không đóng lại, thản nhiên “Ừm” một tiếng.
Khương Ngâm vui vẻ trong lòng, dương dương đắc ý lắc lắc cổ tay trước mặt anh: “Ông xã, tôi đeo có đẹp không?”
Đôi mắt của cô rất to, bên trong con ngươi màu đen có chút tia sáng yếu ớt, lúc cười đuôi mắt phác hoạ ra đường cong hướng lên, tăng thêm mấy phần tươi sáng dụ người.
Nhìn cô giờ phút này quay xung quanh trước mặt anh, trên mặt nở ra nụ cười xán lạn, đáy lòng ngột ngạt cùng sa sút của Doãn Toại cuối cùng cũng tiêu tan, trong lòng cũng rõ ràng hơn không ít.
Nghênh đón sự chờ mong tràn ngập và biểu cảm nhỏ mong muốn được tán dương của cô, khóe môi anh nhẹ nhàng câu lên, lười biếng đáp: “Ừm, đẹp.”
“Buồn ngủ không?” Doãn Toại nhìn đồng hồ, bất giác đã hơn mười giờ, thanh âm ôn nhu nói: “Nếu mệt thì trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Buổi chiều Khương Ngâm chụp ảnh đúng thật là rất mệt mỏi, nhưng mà nghĩ đến việc hai người tối nay phải ngủ cùng nhau, cô nghi ngờ nhìn về phía Doãn Toại: “Vậy còn anh?”
Doãn Toại sửng sốt, sau đó nói: “Em đi trước đi, lát nữa thư kí Lâm muốn báo cáo công việc với tôi.”
Lão gia cùng lão phu nhân bình thường ở tầng hai, tầng ba có mấy phòng ngủ bỏ trống, một phòng là của Nhan Tư Nhiêu đang ở, sát vách là phòng tối nay vừa mới quét dọn xong.
Khương Ngâm đi vào, bên trong rất sạch sẽ, có phòng tắm riêng biệt, tất cả dụng cụ rửa mặt cũng đều được chuẩn bị đầy đủ.
Nhìn chiếc giường lớn trong phòng, nghĩ đến tối nay cô và Doãn Toại sẽ ngủ cùng nhau, Khương Ngâm chậm rãi xuất hiện cảm giác khẩn trương.
Rõ ràng trước đó tâm tâm niệm niệm muốn công lược người ta, bây giờ cơ hội đang ở trước mắt, cô đột nhiên không biết phải làm thế nào mới phải.
Ngồi xuống bên mép giường, Khương Ngâm lấy điện thoại di động ra gửi Wechat cho Dương Thư: 【 Bà nội bảo tớ và Doãn Toại ở lại, tối nay cùng giường chung gối, tớ có chút hoảng. 】 Dương Thư cách một lát mới trả lời cô: 【 Hoảng cái gì, đây không phải là cơ hội trời ban sao? Làm anh ta đi! Chúc mừng cậu, mộng đẹp sắp thành sự thật! 】 Khương Ngâm: 【 Tớ không dám. 】
Dương Thư: 【 … 】
Dương Thư: 【 Khương háo sắc, thời khắc mấu chốt như vậy còn có thể như xe bị tuột xích? 】
Khương Ngâm cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cố gắng biện minh cho mình: 【 Bàn luận binh trên giấy là một chuyện, đao thật thương thật ra chiến trường là một chuyện khác, tớ lại không có kinh nghiệm… 】 Khương Ngâm dừng một chút, mặt dày mày dạn gõ ba chữ gửi qua: 【 Tớ thẹn thùng. 】 Dương Thư: 【 … 】
Đoán chừng cũng biết Khương Ngâm là đức hạnh gì, sau một lát, bên kia lại nghĩ kế cho cô: 【 Nếu thực sự không được thì cậu tắm rửa xong liền nằm uỵch xuống giường, giả vờ ngủ, sau đó lại giả vờ xoay người lăn đến trong ngực anh ta, nếu anh ta thật sự là đàn ông, tớ không tin anh ta có thể nhịn được! 】 A, biện pháp này hình như không tồi.
Khoé môi Khương Ngâm cong lên, mặt mày hớn hở, nhanh chóng đánh chữ trên màn hình điện thoại: 【 Thư Thư, sao cậu có thể như vậy?!! 】 Dương Thư:【 … 】
Thừa dịp Doãn Toại còn chưa trở lại, Khương Ngâm quyết định nghe theo ý kiến của Dương Thư, đi tắm rửa rồi nằm trên giường trước.
Vào phòng tắm, bà nội thế mà còn tri kỷ chuẩn bị đồ ngủ bên trong, gấp gọn để trong ngăn tủ.
Bộ đồ màu đỏ, được ủi thẳng, nhìn qua rất mới.
Khương Ngâm yên lòng buộc lại mái tóc, cởi áo quần ra tắm rửa.
Đợi cô tắm rửa sạch sẽ xong, lúc cầm lấy bộ đồ trong ngăn tủ, cả người đều ngây ngẩn.
Áo ngủ là vải tơ tằm đặc chế, xúc cảm tơ lụa rất mềm mại, có hai dây đai đeo vai, cổ áo khoét hình chữ V, váy rất ngắn, vẻn vẹn đến vị trí đùi.
Bình thường, loại đồ ngủ này bên ngoài đều sẽ có một áo khoác dài tay, nhưng Khương Ngâm lật tung toàn bộ tủ quần áo, vẫn không tìm được áo khoác ở đâu.
Nhìn bộ đồ trong tay, Khương Ngâm có chút sầu.
Bộ đồ này, bảo cô làm sao mà mặc ở trước mặt Doãn Toại a!
Lại liếc nhìn xung quanh một vòng, Khương Ngâm cũng không tìm được quần áo khác có thể mặc, chỉ còn một bộ chuẩn bị cho Doãn Toại.
Bộ đồ của Doãn Toại rất to, cô cũng cảm thấy không tốt nếu chưa hỏi mà đã mặc đồ ngủ của anh, dù sao đó cũng đồ riêng tư cá nhân, hai người bọn họ còn chưa tới mức kia.
Bây giờ không có gì để mặc, Khương Ngâm chỉ có thể kiên trì, đem bộ đồ ngủ này mặc lên người trước, nhìn vào gương dùng lực kéo váy xuống vị trí đùi, nhưng theo động tác này, vị trí phía trên cổ áo càng lộ rõ hơn.
Khương Ngâm: “…”
Thật sự không còn cách nào, Khương Ngâm vụng trộm mở cửa phòng tắm lộ ra khe hở, thăm dò, hướng mắt nhìn ra bên ngoài.
Doãn Toại còn chưa trở lại, đoán chừng đang bận, nếu cô trực tiếp đi ra ngoài rồi chui vào trong chăn, sau đó tối nay không cần ra khỏi chăn, chắc là không có vấn đề gì.
Nghĩ như vậy, Khương Ngâm lập tức mở cửa xông ra bên ngoài.
Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ bị người từ bên ngoài đẩy vào, ngay sau đấy, Doãn Toại bước chân dài đi đến.
Khương Ngâm không nghĩ tới thế mà lại vừa khéo như vậy, cả người luống cuống một chút, dưới chân bước nhanh hơn, cấp tốc chạy vội về phía giường.
Nhưng có lẽ vì động tác mở cửa mà cả người cô giật nảy mình, giống như chim sợ ná, không may chân trái giẫm vào chân phải, trọng tâm lập tức không vững, thân thể lảo đảo hướng trên mặt thảm nhào xuống.
Lúc này, một cánh tay mạnh mẽ nắm bên hông cô, đưa cả người cô nâng lên để tránh bị ngã sấp xuống.
Ngay sau đó, mặt của cô đụng vào lồng ngực rắn chắc, cái mũi bị đâm đến đau nhức, dưới hốc mắt cũng vì tác động sinh lý, đọng lại một tầng hơi nước thật mỏng.
Lúc Doãn Toại đóng cửa thấy được cô mặc váy màu đỏ hai dây chạy từ trong phòng tắm ra, thân hình dừng lại một lát, vốn dĩ muốn quay người, tính toán muộn một chút nữa lại đi vào, kết quả lại nghe được một tiếng kinh hoảng của Khương Ngâm.
May thay anh kịp thời bắt được, nếu không, té xuống như vậy cũng vô cùng đau đớn.
Khương Ngâm còn có chút chưa hòn hồn, nâng cằm thon lên, chóp mũi bị đâm đến phiếm hồng, nước mắt đầm đìa mà nhìn anh.
Vừa mới bị giật mình như vậy, Khương Ngâm lúc này cũng quên mất ngại ngùng, chỉ lo nhìn anh mà bất mãn phàn nàn: “Sao anh đi vào không gõ cửa a?”
Doãn Toại nhìn cô không nói nên lời: “Đây là nhà bà nội, em và tôi là vợ chồng, nếu tôi vào phòng gõ cửa, em cảm thấy thích hợp sao?”
Anh có ở ngoài cửa do dự một lúc, sau đó cẩn thận tính toán thời gian, cảm thấy cô lúc này cũng đã ngủ rồi, mới đẩy cửa tiến vào.
Ai có thể ngờ, hết lần này đến lần khác cứ trùng hợp như vậy.
Khương Ngâm nghe anh giải thích, cũng cảm thấy có chút đạo lý, nhất thời nói không nên lời.
Lòng bàn tay của Doãn Toại còn đang chống ở bên eo cô, cách lớp vải áo mỏng manh, eo cô nhỏ đến kinh người, không đến một nắm tay.
Anh luôn cảm giác nếu mình thoáng dùng thêm chút sức, đoán chừng eo này sẽ gãy mất.
Khương Ngâm còn chưa bình tĩnh lại cảm xúc vừa rồi, nhất thời quên việc thoát ra từ trong ngực Doãn Toại, chỉ lo há miệng thở phì phò, lồng ngực theo sự hô hấp cao thấp trập trùng.
Doãn Toại rũ mắt nhìn qua môi cô, ánh mắt di chuyển xuống gần cổ tinh tế, trắng trẻo của cô, lực bàn tay vô thức nắm chặt.
Bên hông đau nhức, Khương Ngâm rốt cục lấy lại tinh thần, nhớ tới váy ngủ trên người mình, thoát khỏi ngực anh, chui vào trong chăn bằng tốc độ nhanh nhất, bọc lấy thân thể của mình chặt chẽ, cơ hồ đem chính mình co lại thành một quả bóng nhỏ.
Doãn Toại nhìn quả bóng tròn nhỏ trên giường, vươn ra cánh tay trống không kia, một lát sau chậm rãi thu lại, cổ họng khô khốc một hồi, lòng bàn tay không hiểu sao lại cảm thấy nóng lên, vô thức nắm chặt nắm đấm.
Một hồi lâu, Khương Ngâm chậm rãi đem chăn kéo xuống, nhô ra nửa đầu nho nhỏ, lộ ra cái trán và đôi mắt, vị trí từ mũi trở xuống bị che lấp trong chăn, mi mắt dài và dày nhấp nháy mấy lần, ánh mắt vô tội như nai con nhìn anh, mơ hồ giải thích: “Váy ngủ là bà nội cho, tôi không ngờ lại như vậy.”
“…”
Ý đồ của bà nội, Doãn Toại cũng đã hiểu rõ.
Đáy lòng anh bất đắc dĩ thở dài, nhìn qua Khương Ngâm trên giường, thuận miệng đáp một tiếng, thanh âm nghe vào bình tĩnh không lay động: “Đi ngủ sớm một chút.”
Doãn Toại đẩy cửa phòng tắm ra đi vào, không bao lâu bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Tối nay huyên náo một lần, cả người Khương Ngâm xấu hổ đến mức không chịu được, đề nghị lúc trước Dương Thư nghĩ cho cô, giờ khắc này, cô một chút cũng không dám nghĩ, chỉ mong đêm dài đằng đẵng nhanh chóng trôi qua.
Doãn Toại tắm xong tầm nửa giờ, Khương Ngâm mơ mơ màng màng thiếp đi, nghe được âm thanh cửa phòng tắm mở ra, lại bỗng nhiên bừng tỉnh, cứng đờ nằm trong chăn, nhắm mắt không dám lên tiếng.
Doãn Toại nghĩ cô đã ngủ, động tác trở nên rất nhẹ.
Anh dường như đi đến ghế sô pha cầm đồ gì đó ở trên mặt thảm bên giường, rồi cầm một cái gối đầu trên giường, tiếp đó, đèn trong phòng bị anh tắt đi, tiếng nằm xuống xột xoạt rồi không có động tĩnh gì nữa.
Sau khi trong phòng tắt đèn, trước mắt Khương Ngâm là một màu đen, hồi lâu mới thích ứng được, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng và cách bố trí trong phòng.
Trên giường, vị trí bên cạnh cô trống không, Doãn Toại trải chăn đệm nằm dưới đất.
Đối mặt với tình hình trước mắt, Khương Ngâm khó hiểu thở dài một hơi.
Tối nay, cô hỏng bét vì vụ áo ngủ, đứng lên còn có thể miễn cưỡng che đến đùi, bây giờ sau khi nằm xuống, quần áo lại bị kéo lên trên không ít, hơi động một cái sẽ kéo lên phần eo, thực sự có chút khó xử.
Nếu nằm chung một chỗ với Doãn Toại, cô cũng không biết nên xử lí như thế nào.
Cô hiện tại đột nhiên hối hận, cho dù là đem đồ lúc trước của mình mặc vào đi ngủ, cũng tốt hơn so với cái này!
Nhưng bây giờ chạy vào phòng tắm đổi cũng không kịp, vẫn là chờ ngày mai Doãn Toại đi rồi đổi lại đi.
Xung quanh yên tĩnh, sau khi Doãn Toại nằm xuống, hô hấp một mực đều đều, Khương Ngâm cũng không còn suy nghĩ lung tung, không bao lâu cơn buồn ngủ dâng lên, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Mơ mơ màng màng cô có một giấc mộng, mơ cô và Doãn Toại ngủ chung trên giường lớn, cô còn nhớ rõ lời đề nghị của Dương Thư, thế là cô cố ý trở mình, lăn về phía Doãn Toại bên kia.
Kết quả Doãn Toại cách cô quá xa, lăn một lần vẫn chưa lăn đến trong ngực anh.
Cô không ngừng cố gắng, lăn lần thứ hai.
Lần thứ ba.
Lúc xoay người lần cuối cùng, cô cảm giác cả người mình giống như ngã xuống, rơi vào bên trong giếng cạn, nằm đè lên vật gì đấy, ngay sau đó bên tai truyền đến một tiếng kêu đau đớn.
Cô bị thanh âm làm bừng tỉnh, nâng mí mắt nặng nề lên, mở mắt ra, phát hiện chính mình thế mà chẳng biết lúc nào đã lăn xuống dưới giường, cũng đúng lúc ghé vào trên người Doãn Toại.
———————–
Beta: Sue
Khi Doãn lão phu nhân nói ra đề nghị này, Doãn Toại và Khương Ngâm đều sửng sốt.
Để cả hai ngủ ở chỗ này đêm nay?
Khương Ngâm vô thức nhìn sang Doãn Toại phía bên kia, quan sát phản ứng của anh.
Anh nhìn trời mưa bên ngoài, lại cúi đầu xem đồng hồ trên tay trong giây lát, sau đó nhìn Doãn lão phu nhân nói: “Thời gian còn sớm, cháu và Ngâm Ngâm chờ một lát nữa rồi về, không chừng rất nhanh mưa sẽ tạnh.”
“Chờ cái gì mà chờ a.” Doãn lão phu nhân trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, nhìn về phía Khương Ngâm: “Buổi chiều Ngâm Ngâm chụp ảnh cho bà và ông nội con cũng đã mệt, trở về còn phải bận rộn, không bằng ở chỗ này ngủ lại một đêm đi.”
Nói xong bà lại chỉ chỉ mưa bên ngoài: “Bà thấy cứ tình hình này, đêm nay mưa sẽ không ngừng, cho dù có ngừng, ngày mưa đường trơn trượt, hai người các cháu về nhà lúc này, bà già như bà sao có thể yên tâm?”
Đối với lời khuyên nhủ của Doãn lão phu nhân, Doãn Toại một chút cũng không nghe lọt tai: “Không sao, cháu sẽ đi đường chậm một chút, Ngâm Ngâm cô ấy lạ giường.”
Khương Ngâm: “?”
Anh lại không ngủ với tôi, sao anh lại biết tôi có lạ giường hay không???
Tôi không lạ giường!
Thế nhưng, Doãn Toại đã nói như thế, Khương Ngâm cũng không muốn hủy đi sân khấu của anh, đầu óc lại quay cuồng suy nghĩ việc khác.
Cô một lòng muốn đem Doãn Toại bắt lại, bây giờ lão phu nhân cho một thời cơ tốt như thế, nếu như cô không biết nắm chắc có phải rất lãng phí hay không? Nhưng cô còn chưa tiến hành từng bước thành công đâu, nếu như trực tiếp cùng giường chung gối, có phải tiến độ quá nhanh hay không?
Hơn nữa cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ, kỳ thật cô còn rất khẩn trương.
Lão phu nhân bên kia tựa hồ không quá hài lòng với phản ứng của Doãn Toại: “Chỗ này cũng là nhà mình, cháu cũng chưa có hỏi ý của Ngâm Ngâm, sao lại tự mình quyết định như thế? Hôm nay Ngâm Ngâm bận rộn đến trưa, sao cháu lại không biết thương tiếc gì vậy?”
Nói xong, lại bắt đầu mang theo một chút trách cứ: “Cháu cũng đã kết hôn, làm chồng người ta rồi, phải học cách quan tâm, chăm sóc, biết yêu thương vợ mình mới được.”
“…”
Mưa bên ngoài bị gió cuốn lấy đưa tới, đập mãnh liệt vào cửa sổ thủy tinh.
Mưa đêm nay, quả thực hơi lớn.
Có lẽ ông trời muốn giữ người.
Doãn Toại có chút bất đắc dĩ, cuối cùng nhìn về phía Khương Ngâm, hỏi thăm ý kiến của cô: “Em muốn trở về hay là ở chỗ này một đêm? Tôi nghe theo em.”
… Đem vấn đề nan giải ném cho cô?
Khương Ngâm nhấp môi dưới, vấn đề xoắn xuýt vừa rồi còn chưa nghĩ xong đâu.
Cô ngẩng đầu một cái, lão phu nhân nhìn cô cười dịu dàng, tràn đầy lo lắng cùng thương yêu.
Từ chối ý tốt của người lớn, chắc là không tốt lắm.
Vả lại, nếu như không nắm chắc cơ hội lần này, lần sau cô và Doãn Toại ngủ chung một phòng, cũng không biết sẽ là lúc nào a.
Mặc kệ vậy, cơ hội ngàn năm có một, cô vẫn nên đứng bên mặt trận thống nhất với bà nội trước, không thể lại để cho con vịt tới tay bay được.
Về phần có khẩn trương hay không, đến lúc đó có thể thoải mái hay không, vẫn là để tối nay lúc đi ngủ sẽ suy nghĩ thêm.
Sau khi hạ quyết tâm, Khương Ngâm nhìn về phía Doãn Toại, ngoan ngoãn nói: “Nếu không chúng ta vẫn nên nghe bà nội a, mưa lớn như này sẽ ảnh hưởng đến tầm mắt lúc lái xe, quả thực không quá an toàn.”
Ý cười trên mặt lão phu nhân càng đậm, vỗ đùi đứng lên: “Cứ quyết định vậy đi, bây giờ bà sẽ cho người sắp xếp phòng cho các cháu.”
Lão phu nhân lắc lư thân thể linh hoạt mạnh mẽ, hài lòng rời đi.
Doãn lão gia đang ở thư phòng, Nhan Tư Nhiêu thì ở trong phòng mình đem máy ảnh của Khương Ngâm xem ảnh chụp lúc chiều, toàn bộ phòng khách tầng một lúc này chỉ còn lại Doãn Toại và Khương Ngâm.
Quyết định ở lại cuối cùng lại là do chính mình nói ra, Khương Ngâm không hiểu sao chột dạ, sợ Doãn Toại phát giác ra tâm tư nhỏ của mình, nhịn không được mở miệng giải thích cho bản thân: “Tôi cũng không phải muốn ở chỗ này, nhưng bà nội rất muốn chúng ta ở lại, tôi sợ bà nội không vui. Hơn nữa, đêm nay mưa có chút lớn.”
Thân thể Doãn Toại nghiêng về phía trước, đưa tay cầm lấy trái quýt trên bàn trà, nghe được lời nói của Khương Ngâm, lưng anh cứng lại, sau đó ngồi xuống một lần nữa, nhẹ nhàng “Ừm”, chậm rãi nói: “Chính em không ngại là được, tôi thế nào cũng được.”
Lão phu nhân hùng hùng hổ hổ cho người dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ ở tầng ba, rồi vui vẻ đi tới thư phòng, đem quyết sách thông minh này của mình nói cho Doãn lão gia.
Ông lão lúc này đang ngồi trước bàn sách, đeo kính lão lật xem báo tài chính, nghe miêu tả của vợ, liền kéo kính trên sống mũi xuống, giương mắt nhìn sang: “Nếu bọn chúng không có ý định sinh, chủ ý này của bà chưa chắc hữu dụng.”
“Tại sao lại vô dụng?”
“Nếu người ta thật sự chỉ đơn thuần ngủ ở chỗ này một đêm, bà còn có thể làm gì đây?”
Lão phu nhân đi đến bên cạnh ông, ghé vào bên tai thấp giọng hỏi: “Lúc này là lúc hai vợ chồng nhỏ chúng nó gắn bó như keo sơn, Tuế Tuế lại vừa đi công tác trở về, làm sao không thể?”
Ông lão lắc đầu, đẩy kính trên sống mũi lên một lần nữa, tiếp tục xem báo của mình: “Theo tôi thấy, bà đã lớn tuổi rồi không cần lo lắng về điều đó, hai người bọn chúng cũng đã kết hôn rồi, chắt trai không phải là chuyện sớm muộn sao? Đừng có bức ép quá.”
“Đương nhiên phải gấp, ông và tôi đều cao tuổi rồi, hai đứa nó nếu trễ thêm mấy năm nữa, tôi cũng không biết mình có cái phúc kia không?” Lão phu nhân bất mãn giận ông, liếc mắt một cái: “Lại nói, tôi cũng không để ý quá nhiều, tôi chỉ là biết nắm chắc cơ hội tối thiểu nhất, chẳng phải chỉ là ở lại trong nhà một đêm sao.”
Nghĩ đi nghĩ lại, lão phu nhân lại nghĩ tới chuyện khác, vội nói: “Đúng rồi, Ngâm Ngâm ở chỗ này không có đồ ngủ, tôi nhớ đoạn thời gian trước mẹ của Nhiêu Nhiêu ở chỗ này, mua không ít đồ ngủ, lúc ấy có hai bộ nó nói quá thiếu nữ, ném ở chỗ này chưa mặc qua lần nào, trước hết tôi phải đi giúp tìm xem để Ngâm Ngâm mặc.”
Nói xong, bà lại hùng hùng hổ hổ chạy ra bên ngoài, ông lão bất đắc dĩ lắc đầu, nhớ tới gì đó, nhắc nhở bà: “Đưa vòng tay chưa?”
Nhắc đến chuyện này thì Doãn lão phu nhân mới nhớ tới: “Ôi, xem trí nhớ của tôi này, chỉ lo chuyện này mà quên mất chuyện chính.”
Doãn lão gia: “…”
Lão phu nhân đem hộp gỗ được chế tác tinh xảo, từ trong thang máy đi ra, Doãn Toại và Khương Ngâm vẫn còn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV.
“Ngâm Ngâm a.” Lão phu nhân cười đi qua, ngồi xuống bên cạnh Khương Ngâm: “Hôm nay là lần đầu tiên cháu tới nhà, bà nội cho cháu quà gặp mặt.”
Cô đem hộp mở ra như bảo vật, bên trong đặt một cái vòng tay bạch ngọc, màu sắc trong suốt, nhìn qua liền biết là đồ hiếm, vô cùng quý giá.
Khương Ngâm giật mình: “Bà nội, đồ vật quý giá như vậy, sao cháu có thể nhận được?”
Lão phu nhân sẵng giọng: “Cháu là cháu dâu trưởng nhà chúng ta, sao lại không thể nhận?”
Lấy vòng ngọc từ bên trong ra, bà dùng khăn cẩn thận lau sạch: “Vòng tay này là năm đó, lúc bà gả cho ông nội cháu, cha bà cho làm của hồi môn, cũng là món đồ đáng giá nhất trong nhà truyền lại lúc trước, cũng khá lâu rồi.”
Khương Ngâm nghe xong càng không dám nhận, hôn nhân của cô và Doãn Toại là giả, cũng không phải là cháu dâu thật sự của Doãn gia, đồ quý giá như vậy sao cô có thể nhận?
Thấy Doãn lão phu nhân đưa qua, Khương Ngâm vô thức muốn từ chối, Doãn Toại nói với cô: “Bà nội cho em, nhận đi.”
Lúc này Khương Ngâm mới cẩn thận từng li từng tí nhận lấy cái vòng tay kia: “Cảm ơn bà nội.”
Doãn lão phu nhân đem hộp đưa cho Doãn Toại, lại cười ha ha nói: “Người ta nói cách đời thân*, thật đúng là thế này, lúc trước thời điểm hai đứa con trai bà kết hôn, chiếc vòng này bà vẫn không nỡ cho, bây giờ đến đời cháu trai, bà đã sớm muốn cho. Vòng tay này vốn là một đôi, bà nội chỉ cho các cháu một chiếc, một chiếc khác là muốn giữ lại cho vợ tương lai của Doãn Mặc.”
*Chỉ việc người già nuôi dạy cháu ruột của mình ( nuôi dạy xuyên thế hệ).
Nói đến Doãn Mặc, lão phu nhân thở dài: “Hai anh em Tiểu Mặc và Tuế Tuế kém nhau chưa tới hai tuổi, nhưng lại không khiến người ta bớt lo, đến bây giờ người yêu cũng chưa có, thật sầu chết bà!”
“Nên có thì sẽ có.” Doãn Toại rộng lượng nói, nhìn rất tản mạn: “Hồi trước bà còn sầu cháu đây, bây giờ cháu dâu không phải cũng cưới về cho bà rồi sao?”
Nói đến việc này, Doãn lão phu nhân lại cao hứng: “Cháu ngược lại rất thông minh.”
Bà hòa ái cười, vỗ nhẹ tay Khương Ngâm khen: “Đứa cháu dâu Ngâm Ngâm này, bà nội rất hài lòng!”
Khương Ngâm ngượng ngùng cười.
Người có tuổi chịu mệt không được, lại thêm việc chụp ảnh lúc chiều, lão phu nhân cũng rất mệt mỏi, ngồi lại hàn huyên vài câu, đấm thắt lưng vài cái rồi nói muốn lên lầu nghỉ ngơi.
Trước khi đi, bà nói phòng ngủ ở tầng ba đã dọn dẹp xong, Nhiêu Nhiêu ở sát vách, bảo hai vợ chồng bọn họ cũng đi ngủ sớm một chút.
Sau khi lão phu nhân đi, Khương Ngâm nhìn cái vòng ngọc quý giá này, chủ động đưa cho Doãn Toại: “Bà nội lấy ra vật quan trọng như vậy, tôi cũng không thể tùy tiện nhận. Dù sao đây cũng là bảo vật gia truyền nhà anh, hôn nhân của hai chúng ta chỉ có nửa năm, vẫn nên chờ sau này anh tìm được người muốn nắm tay cả đời, rồi đưa cho cô ấy.”
Lúc Khương Ngâm nói ra lời này, trong lòng không hiểu sao lại nghẹn lại một chút, cảm xúc này rất kỳ lạ, cô muốn dùng sức giữ lại nhưng không giữ được.
Cô chỉ nghĩ mình đang đau lòng, bảo bối như thế mà mình lại không có phúc hưởng, cô thở dài, quả quyết đem chiếc vòng đặt trên tay Doãn Toại.
Mặc dù cô muốn công lược Doãn Toại, nhưng mục đích cuối cùng là có thể ngủ anh thành công trong nửa năm hôn nhân này, như thế cũng coi như công lược thành công. Thật ra cô cũng không nghiêm túc nghĩ tới việc sẽ cùng anh bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, thậm chí là chuyện ở chung cả đời, cho nên nửa năm sau cho dù ly hôn thật thì chỉ cần cô ngủ với anh, cũng không lỗ.
Nhẫn cưới là do Doãn Toại mua, cho dù tương lai ly hôn, cô cũng có thể tự tin mà lấy đi.
Nhưng ý nghĩa của chiếc vòng tay lại không giống vậy, cô không thể nhận bừa.
Nguyên tắc cơ bản nhất, Khương Ngâm vẫn hiểu.
Doãn Toại vuốt ve vòng ngọc trên tay bị cô cưỡng ép đưa qua, chậm rãi giương mắt, nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt cô.
Xem ra cô rất bình tĩnh, luôn miệng nói muốn tương lai để anh đem vòng tay cho người khác, đáy mắt cũng không thể nhìn ra một chút để ý.
Rõ ràng một lúc trước, cô còn không kiêng kỵ nũng nịu với anh như thế, dựa vào trong ngực anh, mở miệng dỗ ngon dỗ ngọt.
Ban ngày lúc ở dưới giàn nho, dáng vẻ đó của cô, anh suýt nữa nghĩ rằng cô đã động tâm.
Nhưng bây giờ, cô lại có thể lý trí mà bình tĩnh, nói với anh sự thật rằng hôn nhân của hai người chỉ có nửa năm.
Sau đó hoàn toàn không thèm để ý, đem vòng tay bà nội đưa cho cô đặt lại trong tay anh, nhẹ nhõm nói ra câu bảo anh đi đưa cho người khác.
Cũng đúng, cách nói chuyện lẫn hành động của cô từ xưa đến nay đều trước sau như một, chưa từng để ý.
Ban đầu ở đại học C cũng như vậy, luôn miệng nói thích anh, thế nhưng nói đi liền đi, đến câu chào tạm biệt cũng không nói.
Có lẽ, cô cảm thấy trêu chọc anh rất vui.
Khi nào chơi chán rồi liền tuỳ tiện buông tay.
Từ trước đến nay không tim không phổi, không biết rõ tình là gì.
“Khương Ngâm.” Doãn Toại dùng sức nắm chặt vòng ngọc kia, đôi mắt thâm thuý, đen nhánh nhìn cô.
Trong từng ấy năm.
Em đến cùng có từng rung động với người nào, dùng cả trái tim hay không?
Câu hỏi gần như bật ra khỏi miệng, cuối cùng lại bị đè nén, nuốt trở vào, chỉ im lặng nhìn cô.
Khương Ngâm bị nhìn đến mức có chút mơ hồ, nghi hoặc ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Không có việc gì.” Doãn Toại cuối cùng chỉ thở dài bất đắc dĩ, cúi đầu nhéo nhéo mi tâm.
Lúc đầu anh cũng không trông cậy gì vào việc cô có thể động tâm với anh dễ như trở bàn tay, hôm nay lại bởi vì lời nói này của cô mà mất lý trí.
(Xu: Anh thì muốn có được trái tim em, còn em thì chỉ muốn chơi đùa cơ thể anh))))))
Có lẽ gần đây cô liên tiếp tán tỉnh anh, nên anh ảo giác, lúc này mới nóng lòng một chút.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, trên cửa sổ phủ một tầng hơi nước.
Doãn Toại yên lặng nắm tay cô, đem vòng ngọc mang lên cổ tay cô: “Bà nội đã cho em, vậy thì mang đi.”
Lão phu nhân lúc tuổi còn trẻ cũng mảnh mai, vòng tay này bây giờ mang ở trên cổ tay Khương Ngâm, vựa vặn ngoài ý muốn.
Khương Ngâm thử tháo vòng ra, nhưng rất khó khăn.
Nhìn lại vòng tay trên cổ tay chính mình, trong lòng Khương Ngâm rất vui vẻ, cảm giác buồn bực khó hiểu vừa rồi vì Doãn Toại đem vòng tay đeo vào mà triệt để biến mất.
Cô vuốt ve chiếc vòng chất lượng vô cùng tốt, càng nhìn càng thấy thích, đôi mắt cong lên, ngoài miệng lại ra vẻ thận trọng: “Là anh nguyện ý để tôi đeo, chứ không phải tôi không muốn trả lại cho anh.”
Doãn Toại đem hộp không đóng lại, thản nhiên “Ừm” một tiếng.
Khương Ngâm vui vẻ trong lòng, dương dương đắc ý lắc lắc cổ tay trước mặt anh: “Ông xã, tôi đeo có đẹp không?”
Đôi mắt của cô rất to, bên trong con ngươi màu đen có chút tia sáng yếu ớt, lúc cười đuôi mắt phác hoạ ra đường cong hướng lên, tăng thêm mấy phần tươi sáng dụ người.
Nhìn cô giờ phút này quay xung quanh trước mặt anh, trên mặt nở ra nụ cười xán lạn, đáy lòng ngột ngạt cùng sa sút của Doãn Toại cuối cùng cũng tiêu tan, trong lòng cũng rõ ràng hơn không ít.
Nghênh đón sự chờ mong tràn ngập và biểu cảm nhỏ mong muốn được tán dương của cô, khóe môi anh nhẹ nhàng câu lên, lười biếng đáp: “Ừm, đẹp.”
“Buồn ngủ không?” Doãn Toại nhìn đồng hồ, bất giác đã hơn mười giờ, thanh âm ôn nhu nói: “Nếu mệt thì trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Buổi chiều Khương Ngâm chụp ảnh đúng thật là rất mệt mỏi, nhưng mà nghĩ đến việc hai người tối nay phải ngủ cùng nhau, cô nghi ngờ nhìn về phía Doãn Toại: “Vậy còn anh?”
Doãn Toại sửng sốt, sau đó nói: “Em đi trước đi, lát nữa thư kí Lâm muốn báo cáo công việc với tôi.”
Lão gia cùng lão phu nhân bình thường ở tầng hai, tầng ba có mấy phòng ngủ bỏ trống, một phòng là của Nhan Tư Nhiêu đang ở, sát vách là phòng tối nay vừa mới quét dọn xong.
Khương Ngâm đi vào, bên trong rất sạch sẽ, có phòng tắm riêng biệt, tất cả dụng cụ rửa mặt cũng đều được chuẩn bị đầy đủ.
Nhìn chiếc giường lớn trong phòng, nghĩ đến tối nay cô và Doãn Toại sẽ ngủ cùng nhau, Khương Ngâm chậm rãi xuất hiện cảm giác khẩn trương.
Rõ ràng trước đó tâm tâm niệm niệm muốn công lược người ta, bây giờ cơ hội đang ở trước mắt, cô đột nhiên không biết phải làm thế nào mới phải.
Ngồi xuống bên mép giường, Khương Ngâm lấy điện thoại di động ra gửi Wechat cho Dương Thư: 【 Bà nội bảo tớ và Doãn Toại ở lại, tối nay cùng giường chung gối, tớ có chút hoảng. 】 Dương Thư cách một lát mới trả lời cô: 【 Hoảng cái gì, đây không phải là cơ hội trời ban sao? Làm anh ta đi! Chúc mừng cậu, mộng đẹp sắp thành sự thật! 】 Khương Ngâm: 【 Tớ không dám. 】
Dương Thư: 【 … 】
Dương Thư: 【 Khương háo sắc, thời khắc mấu chốt như vậy còn có thể như xe bị tuột xích? 】
Khương Ngâm cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cố gắng biện minh cho mình: 【 Bàn luận binh trên giấy là một chuyện, đao thật thương thật ra chiến trường là một chuyện khác, tớ lại không có kinh nghiệm… 】 Khương Ngâm dừng một chút, mặt dày mày dạn gõ ba chữ gửi qua: 【 Tớ thẹn thùng. 】 Dương Thư: 【 … 】
Đoán chừng cũng biết Khương Ngâm là đức hạnh gì, sau một lát, bên kia lại nghĩ kế cho cô: 【 Nếu thực sự không được thì cậu tắm rửa xong liền nằm uỵch xuống giường, giả vờ ngủ, sau đó lại giả vờ xoay người lăn đến trong ngực anh ta, nếu anh ta thật sự là đàn ông, tớ không tin anh ta có thể nhịn được! 】 A, biện pháp này hình như không tồi.
Khoé môi Khương Ngâm cong lên, mặt mày hớn hở, nhanh chóng đánh chữ trên màn hình điện thoại: 【 Thư Thư, sao cậu có thể như vậy?!! 】 Dương Thư:【 … 】
Thừa dịp Doãn Toại còn chưa trở lại, Khương Ngâm quyết định nghe theo ý kiến của Dương Thư, đi tắm rửa rồi nằm trên giường trước.
Vào phòng tắm, bà nội thế mà còn tri kỷ chuẩn bị đồ ngủ bên trong, gấp gọn để trong ngăn tủ.
Bộ đồ màu đỏ, được ủi thẳng, nhìn qua rất mới.
Khương Ngâm yên lòng buộc lại mái tóc, cởi áo quần ra tắm rửa.
Đợi cô tắm rửa sạch sẽ xong, lúc cầm lấy bộ đồ trong ngăn tủ, cả người đều ngây ngẩn.
Áo ngủ là vải tơ tằm đặc chế, xúc cảm tơ lụa rất mềm mại, có hai dây đai đeo vai, cổ áo khoét hình chữ V, váy rất ngắn, vẻn vẹn đến vị trí đùi.
Bình thường, loại đồ ngủ này bên ngoài đều sẽ có một áo khoác dài tay, nhưng Khương Ngâm lật tung toàn bộ tủ quần áo, vẫn không tìm được áo khoác ở đâu.
Nhìn bộ đồ trong tay, Khương Ngâm có chút sầu.
Bộ đồ này, bảo cô làm sao mà mặc ở trước mặt Doãn Toại a!
Lại liếc nhìn xung quanh một vòng, Khương Ngâm cũng không tìm được quần áo khác có thể mặc, chỉ còn một bộ chuẩn bị cho Doãn Toại.
Bộ đồ của Doãn Toại rất to, cô cũng cảm thấy không tốt nếu chưa hỏi mà đã mặc đồ ngủ của anh, dù sao đó cũng đồ riêng tư cá nhân, hai người bọn họ còn chưa tới mức kia.
Bây giờ không có gì để mặc, Khương Ngâm chỉ có thể kiên trì, đem bộ đồ ngủ này mặc lên người trước, nhìn vào gương dùng lực kéo váy xuống vị trí đùi, nhưng theo động tác này, vị trí phía trên cổ áo càng lộ rõ hơn.
Khương Ngâm: “…”
Thật sự không còn cách nào, Khương Ngâm vụng trộm mở cửa phòng tắm lộ ra khe hở, thăm dò, hướng mắt nhìn ra bên ngoài.
Doãn Toại còn chưa trở lại, đoán chừng đang bận, nếu cô trực tiếp đi ra ngoài rồi chui vào trong chăn, sau đó tối nay không cần ra khỏi chăn, chắc là không có vấn đề gì.
Nghĩ như vậy, Khương Ngâm lập tức mở cửa xông ra bên ngoài.
Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ bị người từ bên ngoài đẩy vào, ngay sau đấy, Doãn Toại bước chân dài đi đến.
Khương Ngâm không nghĩ tới thế mà lại vừa khéo như vậy, cả người luống cuống một chút, dưới chân bước nhanh hơn, cấp tốc chạy vội về phía giường.
Nhưng có lẽ vì động tác mở cửa mà cả người cô giật nảy mình, giống như chim sợ ná, không may chân trái giẫm vào chân phải, trọng tâm lập tức không vững, thân thể lảo đảo hướng trên mặt thảm nhào xuống.
Lúc này, một cánh tay mạnh mẽ nắm bên hông cô, đưa cả người cô nâng lên để tránh bị ngã sấp xuống.
Ngay sau đó, mặt của cô đụng vào lồng ngực rắn chắc, cái mũi bị đâm đến đau nhức, dưới hốc mắt cũng vì tác động sinh lý, đọng lại một tầng hơi nước thật mỏng.
Lúc Doãn Toại đóng cửa thấy được cô mặc váy màu đỏ hai dây chạy từ trong phòng tắm ra, thân hình dừng lại một lát, vốn dĩ muốn quay người, tính toán muộn một chút nữa lại đi vào, kết quả lại nghe được một tiếng kinh hoảng của Khương Ngâm.
May thay anh kịp thời bắt được, nếu không, té xuống như vậy cũng vô cùng đau đớn.
Khương Ngâm còn có chút chưa hòn hồn, nâng cằm thon lên, chóp mũi bị đâm đến phiếm hồng, nước mắt đầm đìa mà nhìn anh.
Vừa mới bị giật mình như vậy, Khương Ngâm lúc này cũng quên mất ngại ngùng, chỉ lo nhìn anh mà bất mãn phàn nàn: “Sao anh đi vào không gõ cửa a?”
Doãn Toại nhìn cô không nói nên lời: “Đây là nhà bà nội, em và tôi là vợ chồng, nếu tôi vào phòng gõ cửa, em cảm thấy thích hợp sao?”
Anh có ở ngoài cửa do dự một lúc, sau đó cẩn thận tính toán thời gian, cảm thấy cô lúc này cũng đã ngủ rồi, mới đẩy cửa tiến vào.
Ai có thể ngờ, hết lần này đến lần khác cứ trùng hợp như vậy.
Khương Ngâm nghe anh giải thích, cũng cảm thấy có chút đạo lý, nhất thời nói không nên lời.
Lòng bàn tay của Doãn Toại còn đang chống ở bên eo cô, cách lớp vải áo mỏng manh, eo cô nhỏ đến kinh người, không đến một nắm tay.
Anh luôn cảm giác nếu mình thoáng dùng thêm chút sức, đoán chừng eo này sẽ gãy mất.
Khương Ngâm còn chưa bình tĩnh lại cảm xúc vừa rồi, nhất thời quên việc thoát ra từ trong ngực Doãn Toại, chỉ lo há miệng thở phì phò, lồng ngực theo sự hô hấp cao thấp trập trùng.
Doãn Toại rũ mắt nhìn qua môi cô, ánh mắt di chuyển xuống gần cổ tinh tế, trắng trẻo của cô, lực bàn tay vô thức nắm chặt.
Bên hông đau nhức, Khương Ngâm rốt cục lấy lại tinh thần, nhớ tới váy ngủ trên người mình, thoát khỏi ngực anh, chui vào trong chăn bằng tốc độ nhanh nhất, bọc lấy thân thể của mình chặt chẽ, cơ hồ đem chính mình co lại thành một quả bóng nhỏ.
Doãn Toại nhìn quả bóng tròn nhỏ trên giường, vươn ra cánh tay trống không kia, một lát sau chậm rãi thu lại, cổ họng khô khốc một hồi, lòng bàn tay không hiểu sao lại cảm thấy nóng lên, vô thức nắm chặt nắm đấm.
Một hồi lâu, Khương Ngâm chậm rãi đem chăn kéo xuống, nhô ra nửa đầu nho nhỏ, lộ ra cái trán và đôi mắt, vị trí từ mũi trở xuống bị che lấp trong chăn, mi mắt dài và dày nhấp nháy mấy lần, ánh mắt vô tội như nai con nhìn anh, mơ hồ giải thích: “Váy ngủ là bà nội cho, tôi không ngờ lại như vậy.”
“…”
Ý đồ của bà nội, Doãn Toại cũng đã hiểu rõ.
Đáy lòng anh bất đắc dĩ thở dài, nhìn qua Khương Ngâm trên giường, thuận miệng đáp một tiếng, thanh âm nghe vào bình tĩnh không lay động: “Đi ngủ sớm một chút.”
Doãn Toại đẩy cửa phòng tắm ra đi vào, không bao lâu bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Tối nay huyên náo một lần, cả người Khương Ngâm xấu hổ đến mức không chịu được, đề nghị lúc trước Dương Thư nghĩ cho cô, giờ khắc này, cô một chút cũng không dám nghĩ, chỉ mong đêm dài đằng đẵng nhanh chóng trôi qua.
Doãn Toại tắm xong tầm nửa giờ, Khương Ngâm mơ mơ màng màng thiếp đi, nghe được âm thanh cửa phòng tắm mở ra, lại bỗng nhiên bừng tỉnh, cứng đờ nằm trong chăn, nhắm mắt không dám lên tiếng.
Doãn Toại nghĩ cô đã ngủ, động tác trở nên rất nhẹ.
Anh dường như đi đến ghế sô pha cầm đồ gì đó ở trên mặt thảm bên giường, rồi cầm một cái gối đầu trên giường, tiếp đó, đèn trong phòng bị anh tắt đi, tiếng nằm xuống xột xoạt rồi không có động tĩnh gì nữa.
Sau khi trong phòng tắt đèn, trước mắt Khương Ngâm là một màu đen, hồi lâu mới thích ứng được, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng và cách bố trí trong phòng.
Trên giường, vị trí bên cạnh cô trống không, Doãn Toại trải chăn đệm nằm dưới đất.
Đối mặt với tình hình trước mắt, Khương Ngâm khó hiểu thở dài một hơi.
Tối nay, cô hỏng bét vì vụ áo ngủ, đứng lên còn có thể miễn cưỡng che đến đùi, bây giờ sau khi nằm xuống, quần áo lại bị kéo lên trên không ít, hơi động một cái sẽ kéo lên phần eo, thực sự có chút khó xử.
Nếu nằm chung một chỗ với Doãn Toại, cô cũng không biết nên xử lí như thế nào.
Cô hiện tại đột nhiên hối hận, cho dù là đem đồ lúc trước của mình mặc vào đi ngủ, cũng tốt hơn so với cái này!
Nhưng bây giờ chạy vào phòng tắm đổi cũng không kịp, vẫn là chờ ngày mai Doãn Toại đi rồi đổi lại đi.
Xung quanh yên tĩnh, sau khi Doãn Toại nằm xuống, hô hấp một mực đều đều, Khương Ngâm cũng không còn suy nghĩ lung tung, không bao lâu cơn buồn ngủ dâng lên, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Mơ mơ màng màng cô có một giấc mộng, mơ cô và Doãn Toại ngủ chung trên giường lớn, cô còn nhớ rõ lời đề nghị của Dương Thư, thế là cô cố ý trở mình, lăn về phía Doãn Toại bên kia.
Kết quả Doãn Toại cách cô quá xa, lăn một lần vẫn chưa lăn đến trong ngực anh.
Cô không ngừng cố gắng, lăn lần thứ hai.
Lần thứ ba.
Lúc xoay người lần cuối cùng, cô cảm giác cả người mình giống như ngã xuống, rơi vào bên trong giếng cạn, nằm đè lên vật gì đấy, ngay sau đó bên tai truyền đến một tiếng kêu đau đớn.
Cô bị thanh âm làm bừng tỉnh, nâng mí mắt nặng nề lên, mở mắt ra, phát hiện chính mình thế mà chẳng biết lúc nào đã lăn xuống dưới giường, cũng đúng lúc ghé vào trên người Doãn Toại.
———————–
Bình luận facebook