Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-454
Chương 454: Tham dự tiệc sinh nhật
Trừ những điều này ra thì Lục Tấn Uyên cũng không thể nghĩ ra những thứ khác trong chốc lát được.
Thái độ của Ôn Ninh thay đổi là sau khi cô trở về từ nhà vệ sinh, anh không thể không nghi ngờ rằng có phải Ôn Ninh đã gặp người nào đó hay không, hoặc là nghe thấy những gì.
Cô rũ mắt xuống, sau đó chậm rãi nói: "Tôi nghe nói, cô Cung kia ở nhà của các người, rất được bà Diệp yêu thích."
Lục Tấn Uyên đã rõ ràng, anh không biết Cung Hoa cũng tham gia hội đấu giá nên tưởng cô đã nghe mấy lời nào đó của người khác.
"Ôn Ninh, không phải anh đã nói với em sao, mẹ anh có làm gì hay nói gì thì em cũng không cần quan tâm, em là người mà Lục Tấn Uyên anh nhận định, ai cũng không thể thay đổi được."
Ôn Ninh không nhịn được mà cười nhạo một tiếng: "Ai cũng không thể thay đổi được? Cũng không phải là thật sự chưa từng thay đổi." Đây được xem là nhắc lại chuyện cũ.
Sắc mặt Lục Tấn Uyên không kìm được mà thay đổi, ấn đường anh cau chặt lại, anh hơi mệt mỏi rồi xoa xoa ấn đường, bây giờ Ôn Ninh giống như con nhím vậy, cho dù anh nói gì thì cũng chẳng có tác dụng, anh thật sự cảm thấy khá mệt mỏi.
Nhìn dáng vẻ của anh, Ôn Ninh cũng không lên tiếng nữa, hai người im lặng cũng chẳng nói gì một lúc.
Ngày hôm sau.
Đúng như cô đã dự đoán, những bài báo Lục Tấn Uyên tham dự buổi đấu giá với người đẹp xa lạ, có hành động thân mật ở đó, chủ tịch Lục thị đã thừa nhận trước mặt mọi người rằng mình đang theo đuổi người đẹp, vân vân mây mây cứ ùn ùn kéo tới.
Ôn Ninh vừa vào công ty thì đã bị đại đa số nhân viên nhìn chằm chằm vào lần nữa.
Cô mím môi, nghĩ tới buổi sáng vừa nhìn thấy tin tức trên điện thoại, mắt cô nhìn thẳng mà đi vào, làm như không thấy.
Lục thị.
"Bà nội, bà nội, mẹ lên báo kìa."
Lục An Bảo ngồi trên bàn uống sữa tươi, khóe miệng dính một vòng sữa như bộ râu, vô cùng đáng yêu, cậu bé liếc thấy tựa đề bài báo, lập tức cầm lên rồi hô to, hệt như cực kỳ sợ hãi sẽ có người không nghe được.
Động tác của Cung Hoa ngừng lại một lát, không kìm được mà cũng nhìn về phía tờ báo, thật sự nhìn thấy hình ảnh Lục Tấn Uyên và Ôn Ninh sóng vai một cách thân mật.
Nhưng đây không phải là chuyện quan trọng nhất, cô ta nhìn Lục An Bảo, không kiềm được mà giật giật khóe môi: "An Bảo, con vừa mới... nói gì vậy?"
Lục An Bảo mím chặt môi, hừ một tiếng với cô ta, không phản ứng cô ta mà nhảy xuống ghế, chạy tới bên cạnh Diệp Uyển Tĩnh: "Bà nội, bà nhìn nè, mẹ của cháu lên báo."
Vẻ mặt Diệp Uyển Tĩnh hết sức khó coi, nghe thấy lời cháu trai thì trong lòng càng luống cuống hơn.
"Mẹ cái gì, An Bảo, không phải bà đã nói với cháu là cháu không được gọi lung tung rồi sao."
"Hừ, cháu không có gọi lung tung, bà ấy chính là mẹ của cháu."
Thằng nhóc hết vui, vểnh miệng phản dì, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Cung Hoa rồi lạch bạch chạy lên lầu.
Hai người phụ nữ đang ngồi ở bàn ăn bị cậu nhóc làm cho mất hết khẩu vị.
Trong lòng Cung Hoa hết sức ngạc nhiên, cô ta cảm thấy chuyện này gần như đã vượt khỏi tầm tay của mình một lần nữa.
Ngày hôm qua ở trong nhà vệ sinh của hội đấu giá, cô ta đã cố tình nói với người phụ nữ kia một phen, nhìn dáng vẻ bị đả kích tới mất hồn mất vía của cô thì trong lòng cô ta cực kỳ khinh thường.
Loại phụ nữ vô dụng này mà làm đối thủ của cô ta khiến Cung Hoa thật sự chướng mắt, hoàn toàn không đáng để cô ta uổng phí suy nghĩ.
Nhưng làm thế nào cô ta cũng chẳng ngờ được, Lục An Bảo lại thừa nhận người phụ nữ kia, còn công khai gọi người phụ nữ đó là mẹ nữa, so với mấy hành động mà thằng nhóc đốn mạt kia làm với cô ta thì cực kỳ đáng ghét.
Sao Cung Hoa có thể chịu đựng được?
Rõ ràng là ông cụ không mong cô ta gả vào nhà họ Lục, chẳng lẽ ông cụ đã vừa mắt người phụ nữ tên Ôn Ninh kia sao?
Nếu là như vậy, người ủng hộ cô ta cũng chỉ có mỗi Diệp Uyển Tĩnh, bỗng dưng Cung Hoa cảm giác được, đối với cô ta mà nói, sự tồn tại của Ôn Ninh là một thứ quá nguy hiểm.
Không được, chắc chắn cô ta phải nghĩ ra một biện pháp.
Đã vài ngày trôi qua, thời tiết ở Hà Nội càng ngày càng lạnh, nhà họ Lục sẽ sớm tổ chức một việc mừng, thời gian là vào thứ sáu tuần này.
Bởi vì ông cụ Long muốn tổ chức đại thọ lần thứ tám mươi, cộng thêm sinh nhật của Lục An Bảo cũng chỉ cách ông cụ một tuần nên trên cơ bản là một già một trẻ đều làm chung với nhau vào hằng năm.
Lần này cũng không ngoại lệ, bởi vì là đại thọ của ông cụ Long nên nhà họ Lục mời rất nhiều khách khứa tới chung vui, bữa tiệc được tiến hành ngay tại nhà họ Lục.
Lần này không cần Lục Tấn Uyên ra tay, Lục An Bảo vừa mở miệng yêu cần thì Ôn Ninh đã chẳng có cách nào từ chối, bữa tiệc sinh nhật của con trai, bản thân cô là mẹ, sao có thể vắng mặt được chứ.
Thế nên Ôn Ninh cũng tham dự.
Sau khi biết chuyện này, Diệp Uyển Tĩnh phản đối vô cùng dữ dội, Lục An Bảo tức giận, trực tiếp dùng giọng nói non nớt mà giận hờn trả lời: "Tiệc sinh nhật của con, con muốn mời ai thì mời, nếu bà nội không muốn con trải qua một sinh nhật thật vui vẻ thì cũng không cần tham dự nữa."
Ông cụ Long luôn luôn không nỡ thấy cháu trai bị tủi thân, ở một bên phụ họa một tiếng.
Bà ta có thể dạy dỗ cháu trai mình vài câu nhưng vai vế của ông cụ quá cao, quyền uy quá lớn, bây giờ Diệp Uyển Tĩnh có tức giận cũng không dám nói gì.
Dựa vào địa vị của nhà họ Lục ở Hà Nội, khách khứa tụ tập hết sức đông đúc và náo nhiệt ở đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Long, các xí nghiệp, dòng họ cao quý đều vô cùng nể mặt mà đến.
Cung Hoa đứng ở cửa sổ lầu hai, nhìn thấy tình cảnh bên dưới, ánh sáng trong mắt sáng ngời, xoay người một cách tao nhã một lần nữa, cô ta nhìn mình trong gương rồi tự đánh giá, sau khi bảo đảm mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ thì trên mặt lộ ra một nụ cười tự tin, đi xuống lầu.
Diệp Uyển Tĩnh dẫn theo Cung Hoa, cười nói và chào hỏi với những người quen, trên cơ bản cũng sẽ có người hỏi về Cung Hoa, Diệp Uyển Tĩnh lập tức lấy danh nghĩa của ông cụ mà giới thiệu cô ta với người khác.
Có danh tiếng của ông cụ Long, mọi người cũng xem trọng Cung Hoa hơn một chút, đương nhiên còn có vài người có khứu giác nhạy cảm, thấy được nhiều thứ hơn từ màn giới thiệu của Diệp Uyển Tĩnh.
Rõ ràng rằng bà Tĩnh đang giới thiệu cô gái này như con dâu vậy.
Dù sao ông cụ Long cũng đã lớn tuổi, cũng không thích hợp ở lại chỗ ồn ào như vậy, lộ mặt xong, thu quà biểu rồi đi vào nghỉ ngơi.
Lục An Bảo thấy nhân vật chính trong tiệc sinh nhật của mình trở thành người phụ nữ đáng ghét kia thì trong phút chốc, cậu bé không còn vui vẻ nữa, nhóc không vui thì người khác cũng đừng mong sẽ thoải mái.
Con ngươi cậu nhóc đảo quanh, trên người mặc bộ âu phục nhỏ nhắn đáng yêu, thoáng chốc đi tới đám người đó.
"Úi, chủ tiệc sinh nhật nhỏ xíu của chúng ta tới rồi."
"Cậu Bảo càng ngày càng đáng yêu."
"Đáng yêu gì chứ, rõ ràng là đẹp trai, ha ha..."
Cậu bé vừa xuất hiện thì trong thoáng chốc sự chú ý của mọi người dời khỏi người Cung Hoa, dù sao bọn họ cũng chỉ suy đoán thân phận sau này của người phụ nữ đó thôi.
Nhưng vị Lục An Bảo này là cháu trai quý báu, thận phận này là thật, người nào mà chả biết trên dưới nhà họ Lục vô cùng chiều chuộng cháu trai này của con trai duy nhất nhà họ Lục chứ.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì sau này Lục thị lớn mạnh kia sẽ là của thằng nhóc này, vì vậy dù là nhỏ tuổi, nên lấy lòng thì vẫn phải lấy lòng.
"Bà nội, ông cố nội gọi bà qua."
Diệp Uyển Tĩnh hơi sửng sốt: "Ông cố nội con gọi bà qua sao? Được, vậy bà qua đó ngay."
Bà ta không nghi ngờ chút nào, lập tức buông ly rượu trong tay xuống rồi rời đi, ông cụ gọi đến, ai mà dám qua loa lấy lệ chứ.
Không có Diệp Uyển Tĩnh ở bên cạnh, lúc đối mặt với Cung Hoa và Lục An Bảo, trong thoáng chốc khách khứa cũng thả lỏng hơn, cũng bớt khách sáo đi.
"An Bảo, cháu có muốn ăn gì không? Cô đi lấy giúp cháu, cháu còn nhỏ, bỏ bữa là không tốt cho sức khoẻ đâu."
Cung Hoa đối với Lục An Bảo với vẻ mặt tràn ngập sự thân thiết, đúng chuẩn hình tượng một người thành thục, nhìn cậu với nét mặt quan tâm.
Cô ta biết cậu nhóc này không thích mình, đối mặt với cô ta lúc nào cũng là bộ dạng lạnh lùng, chưa bao giờ nói với cô ta câu nào bằng giọng điệu và sắc mặt hoà đồng, nếu không phải nể Lục Tấn Uyên, cô ta cũng lười quản cậu nhóc này.
Nhưng bây giờ nhiều người như vậy, cô ta biết, bản thân vẫn phải quan tâm cậu nhóc nhiều một chút, vậy nên, Cung Hoa đã nghĩ kỹ rồi, nếu Lục An Bảo mà giở tính tình ở đây, thì bản thân biết phải làm gì.
Nhưng.....
Lục An Bảo nhìn Cung Hoa, lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ta: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, ba tôi có nói, tôi không nên ăn đồ người lạ đưa."
Nụ cười trên môi Cung Hoa tắt ngúm.
Khách khứa xung quanh nhìn nhau, cậu chủ nhỏ này có ý gì? Đây là đang nói, người tên Cung Hoa, chỉ là người lạ?
Họ thấy Diệp Uyển Tĩnh giới thiệu cô ta rất trịnh trọng, còn tưởng...
Cung Hoa thật sự hận không thể giết chết tên nhóc thối tha này, nhưng lúc này cô ta phải cố gắng áp chế sự tức giận xuống, kéo kéo khoé môi: “Con nít thích nói giỡn á mà, ha ha."
Lục An Bảo trề môi: “Tôi mới không thích nói giỡn, cô Hoa, ông cố nội nói, cô chỉ ở tạm nhà chúng tôi thôi, vậy khi nào dì mới chuyển đi."
Lời nói trắng trợn thế này, khiến cho không khí chỗ này lắng xuống.
Sắc mặt Cung Hoa hết đỏ lại trắng, đối mặt với ánh nhìn xung quanh, chỉ thấy rất khó xử, cô ta sống chết nắm chặt lòng bàn tay, dựa vào nhưng cơn đau, mới giữ được bình tĩnh.
"An Bảo, cháu muốn cô đi sao?" Cô ta nói qua kẽ răng.
Lục An Bảo gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì ba nói, mẹ tôi sẽ chuyển vào ở sớm thôi.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Cung Hoa nhịn không được đen đi vài phần, khách khứa xung quanh ồn ào, bàn tán.
Dừng bước bên ngoài đám người, Ôn Ninh đầu đầy vạch đen, cạn lời, cô hít sâu một hơi, quay người lấy tốc độ nhanh nhất đi khỏi cái nơi lắm chuyện thật giả lẫn lộn này.
Cô nghe thấy tiếng của An Bảo nên mới tới đây, kết quả nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của con trai, cô có thể làm gì? Đương nhiên là không nỡ trách móc con trai, chỉ có thể bỏ chạy.
Truyện Đoản Văn
Cung Hoa vô ý ngước mắt lên, đúng lúc thấy bóng lưng Ôn Ninh rời đi, cô ta nheo mắt, đáy mắt lướt qua ý tàn độc, không thèm chào hỏi đã từ trong đám người đi về phía này.
Lục An Bảo đương nhiên sẽ không để ý cô ta, mặc kệ cô ta rời đi.
"Cô Ninh?"
Cung Hoa nhanh đuổi theo Ôn Ninh, gọi cô lại.
Cô quay người, nhìn thấy người đằng sau, thản nhiên gật đầu: “Cô Hoa, trùng hợp thật."
Cô ta cười cười: “Đúng là trùng hợp thật, cô Ninh, tôi có chuyện muốn cô giúp, có được không?"
Ôn Ninh hơi ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?"
Cô ta cười như không cười: “Cô Ninh đi theo tôi một chuyến sẽ biết.” Nói xong, quay người đi trước.
Ôn Ninh nhịn không được nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi vẫn đi theo.
Chuyện khiến cô ngoài ý muốn là, Cung Hoa thế mà lại dắt cô đi qua một đám khách khứa đến sảnh nhà chính nhà họ Lục, cô nhịn không được dùng bước.
“Cô Hoa, cô rốt cuộc có ý gì? Tôi không vào trong đâu."
"Đúng thật có chút chuyện nhỏ, cô đi theo tôi sẽ biết thôi, không sao đâu.” Cung Hoa sao có thể để cô đi, bắt lấy tay cô, kéo cô lên lầu hai.
Sắc mặt cô hơi khó coi, trong lòng không yên, nhịn không nổi hất tay cô ta ra: “Xin hỏi rốt cuộc thì cô muốn làm gì?" Đây đâu giống bộ dạng cần giúp đỡ chứ?
Hai người đứng trước cầu thang, Cung Hoa nhìn cô: “Cô Ninh, thật ra, tôi đưa cô tới đây, chỉ là muốn tìm chỗ yên lặng, để nói vài lời với cô.”
Ôn Ninh mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Cô muốn nói gì?"
“Tuổi chúng ta cũng gần bằng nhau, tôi kêu cô là Ôn Ninh vậy, tôi biết lúc nãy cô có nghe thấy lời An Bảo nói, tôi cũng biết, người mẹ An Bảo nhận định, là cô."
Người mẹ được nhận định? Cách nói ẩn ý, khiến Ôn Ninh hơi khó chịu, An Bảo vốn là con trai cô, gì mà nhận với không nhận.
Cô lạnh mặt, không nới gì.
Cung Hoa cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Cô Ninh, tôi thật sự không ngờ, cô lại có quan hệ không sạch sẽ với chồng chưa cưới của tôi.”
Ôn Ninh: “...."
Cô khá bất ngờ, trong lòng vừa hoảng hốt, vừa buồn cười, đối với thái độ đương nhiên của cô ta, không nhịn nổi bật lại.
“Cô Hoa, xin lỗi, tôi có người yêu rồi, hơn nữa tôi cũng không biết chồng chưa cưới của cô là ai, cho nên, xin cô hãy chú ý lời nói của mình."
Cung Hoa nghi ngờ: “Cô có người yêu?”
Ôn Ninh dẩu môi: “Đúng vậy, người yêu tôi tên là Lục Tấn Uyên, chỉ không biết là chồng chưa cưới của cô, là ai vậy."
Lời vừa ra, mặt Cung Hoa trầm xuống.
Cô tiếp tục nói: “Đúng rồi, mấy hôm nay cô có đọc báo chứ, trên đó có viết
Trừ những điều này ra thì Lục Tấn Uyên cũng không thể nghĩ ra những thứ khác trong chốc lát được.
Thái độ của Ôn Ninh thay đổi là sau khi cô trở về từ nhà vệ sinh, anh không thể không nghi ngờ rằng có phải Ôn Ninh đã gặp người nào đó hay không, hoặc là nghe thấy những gì.
Cô rũ mắt xuống, sau đó chậm rãi nói: "Tôi nghe nói, cô Cung kia ở nhà của các người, rất được bà Diệp yêu thích."
Lục Tấn Uyên đã rõ ràng, anh không biết Cung Hoa cũng tham gia hội đấu giá nên tưởng cô đã nghe mấy lời nào đó của người khác.
"Ôn Ninh, không phải anh đã nói với em sao, mẹ anh có làm gì hay nói gì thì em cũng không cần quan tâm, em là người mà Lục Tấn Uyên anh nhận định, ai cũng không thể thay đổi được."
Ôn Ninh không nhịn được mà cười nhạo một tiếng: "Ai cũng không thể thay đổi được? Cũng không phải là thật sự chưa từng thay đổi." Đây được xem là nhắc lại chuyện cũ.
Sắc mặt Lục Tấn Uyên không kìm được mà thay đổi, ấn đường anh cau chặt lại, anh hơi mệt mỏi rồi xoa xoa ấn đường, bây giờ Ôn Ninh giống như con nhím vậy, cho dù anh nói gì thì cũng chẳng có tác dụng, anh thật sự cảm thấy khá mệt mỏi.
Nhìn dáng vẻ của anh, Ôn Ninh cũng không lên tiếng nữa, hai người im lặng cũng chẳng nói gì một lúc.
Ngày hôm sau.
Đúng như cô đã dự đoán, những bài báo Lục Tấn Uyên tham dự buổi đấu giá với người đẹp xa lạ, có hành động thân mật ở đó, chủ tịch Lục thị đã thừa nhận trước mặt mọi người rằng mình đang theo đuổi người đẹp, vân vân mây mây cứ ùn ùn kéo tới.
Ôn Ninh vừa vào công ty thì đã bị đại đa số nhân viên nhìn chằm chằm vào lần nữa.
Cô mím môi, nghĩ tới buổi sáng vừa nhìn thấy tin tức trên điện thoại, mắt cô nhìn thẳng mà đi vào, làm như không thấy.
Lục thị.
"Bà nội, bà nội, mẹ lên báo kìa."
Lục An Bảo ngồi trên bàn uống sữa tươi, khóe miệng dính một vòng sữa như bộ râu, vô cùng đáng yêu, cậu bé liếc thấy tựa đề bài báo, lập tức cầm lên rồi hô to, hệt như cực kỳ sợ hãi sẽ có người không nghe được.
Động tác của Cung Hoa ngừng lại một lát, không kìm được mà cũng nhìn về phía tờ báo, thật sự nhìn thấy hình ảnh Lục Tấn Uyên và Ôn Ninh sóng vai một cách thân mật.
Nhưng đây không phải là chuyện quan trọng nhất, cô ta nhìn Lục An Bảo, không kiềm được mà giật giật khóe môi: "An Bảo, con vừa mới... nói gì vậy?"
Lục An Bảo mím chặt môi, hừ một tiếng với cô ta, không phản ứng cô ta mà nhảy xuống ghế, chạy tới bên cạnh Diệp Uyển Tĩnh: "Bà nội, bà nhìn nè, mẹ của cháu lên báo."
Vẻ mặt Diệp Uyển Tĩnh hết sức khó coi, nghe thấy lời cháu trai thì trong lòng càng luống cuống hơn.
"Mẹ cái gì, An Bảo, không phải bà đã nói với cháu là cháu không được gọi lung tung rồi sao."
"Hừ, cháu không có gọi lung tung, bà ấy chính là mẹ của cháu."
Thằng nhóc hết vui, vểnh miệng phản dì, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Cung Hoa rồi lạch bạch chạy lên lầu.
Hai người phụ nữ đang ngồi ở bàn ăn bị cậu nhóc làm cho mất hết khẩu vị.
Trong lòng Cung Hoa hết sức ngạc nhiên, cô ta cảm thấy chuyện này gần như đã vượt khỏi tầm tay của mình một lần nữa.
Ngày hôm qua ở trong nhà vệ sinh của hội đấu giá, cô ta đã cố tình nói với người phụ nữ kia một phen, nhìn dáng vẻ bị đả kích tới mất hồn mất vía của cô thì trong lòng cô ta cực kỳ khinh thường.
Loại phụ nữ vô dụng này mà làm đối thủ của cô ta khiến Cung Hoa thật sự chướng mắt, hoàn toàn không đáng để cô ta uổng phí suy nghĩ.
Nhưng làm thế nào cô ta cũng chẳng ngờ được, Lục An Bảo lại thừa nhận người phụ nữ kia, còn công khai gọi người phụ nữ đó là mẹ nữa, so với mấy hành động mà thằng nhóc đốn mạt kia làm với cô ta thì cực kỳ đáng ghét.
Sao Cung Hoa có thể chịu đựng được?
Rõ ràng là ông cụ không mong cô ta gả vào nhà họ Lục, chẳng lẽ ông cụ đã vừa mắt người phụ nữ tên Ôn Ninh kia sao?
Nếu là như vậy, người ủng hộ cô ta cũng chỉ có mỗi Diệp Uyển Tĩnh, bỗng dưng Cung Hoa cảm giác được, đối với cô ta mà nói, sự tồn tại của Ôn Ninh là một thứ quá nguy hiểm.
Không được, chắc chắn cô ta phải nghĩ ra một biện pháp.
Đã vài ngày trôi qua, thời tiết ở Hà Nội càng ngày càng lạnh, nhà họ Lục sẽ sớm tổ chức một việc mừng, thời gian là vào thứ sáu tuần này.
Bởi vì ông cụ Long muốn tổ chức đại thọ lần thứ tám mươi, cộng thêm sinh nhật của Lục An Bảo cũng chỉ cách ông cụ một tuần nên trên cơ bản là một già một trẻ đều làm chung với nhau vào hằng năm.
Lần này cũng không ngoại lệ, bởi vì là đại thọ của ông cụ Long nên nhà họ Lục mời rất nhiều khách khứa tới chung vui, bữa tiệc được tiến hành ngay tại nhà họ Lục.
Lần này không cần Lục Tấn Uyên ra tay, Lục An Bảo vừa mở miệng yêu cần thì Ôn Ninh đã chẳng có cách nào từ chối, bữa tiệc sinh nhật của con trai, bản thân cô là mẹ, sao có thể vắng mặt được chứ.
Thế nên Ôn Ninh cũng tham dự.
Sau khi biết chuyện này, Diệp Uyển Tĩnh phản đối vô cùng dữ dội, Lục An Bảo tức giận, trực tiếp dùng giọng nói non nớt mà giận hờn trả lời: "Tiệc sinh nhật của con, con muốn mời ai thì mời, nếu bà nội không muốn con trải qua một sinh nhật thật vui vẻ thì cũng không cần tham dự nữa."
Ông cụ Long luôn luôn không nỡ thấy cháu trai bị tủi thân, ở một bên phụ họa một tiếng.
Bà ta có thể dạy dỗ cháu trai mình vài câu nhưng vai vế của ông cụ quá cao, quyền uy quá lớn, bây giờ Diệp Uyển Tĩnh có tức giận cũng không dám nói gì.
Dựa vào địa vị của nhà họ Lục ở Hà Nội, khách khứa tụ tập hết sức đông đúc và náo nhiệt ở đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Long, các xí nghiệp, dòng họ cao quý đều vô cùng nể mặt mà đến.
Cung Hoa đứng ở cửa sổ lầu hai, nhìn thấy tình cảnh bên dưới, ánh sáng trong mắt sáng ngời, xoay người một cách tao nhã một lần nữa, cô ta nhìn mình trong gương rồi tự đánh giá, sau khi bảo đảm mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ thì trên mặt lộ ra một nụ cười tự tin, đi xuống lầu.
Diệp Uyển Tĩnh dẫn theo Cung Hoa, cười nói và chào hỏi với những người quen, trên cơ bản cũng sẽ có người hỏi về Cung Hoa, Diệp Uyển Tĩnh lập tức lấy danh nghĩa của ông cụ mà giới thiệu cô ta với người khác.
Có danh tiếng của ông cụ Long, mọi người cũng xem trọng Cung Hoa hơn một chút, đương nhiên còn có vài người có khứu giác nhạy cảm, thấy được nhiều thứ hơn từ màn giới thiệu của Diệp Uyển Tĩnh.
Rõ ràng rằng bà Tĩnh đang giới thiệu cô gái này như con dâu vậy.
Dù sao ông cụ Long cũng đã lớn tuổi, cũng không thích hợp ở lại chỗ ồn ào như vậy, lộ mặt xong, thu quà biểu rồi đi vào nghỉ ngơi.
Lục An Bảo thấy nhân vật chính trong tiệc sinh nhật của mình trở thành người phụ nữ đáng ghét kia thì trong phút chốc, cậu bé không còn vui vẻ nữa, nhóc không vui thì người khác cũng đừng mong sẽ thoải mái.
Con ngươi cậu nhóc đảo quanh, trên người mặc bộ âu phục nhỏ nhắn đáng yêu, thoáng chốc đi tới đám người đó.
"Úi, chủ tiệc sinh nhật nhỏ xíu của chúng ta tới rồi."
"Cậu Bảo càng ngày càng đáng yêu."
"Đáng yêu gì chứ, rõ ràng là đẹp trai, ha ha..."
Cậu bé vừa xuất hiện thì trong thoáng chốc sự chú ý của mọi người dời khỏi người Cung Hoa, dù sao bọn họ cũng chỉ suy đoán thân phận sau này của người phụ nữ đó thôi.
Nhưng vị Lục An Bảo này là cháu trai quý báu, thận phận này là thật, người nào mà chả biết trên dưới nhà họ Lục vô cùng chiều chuộng cháu trai này của con trai duy nhất nhà họ Lục chứ.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì sau này Lục thị lớn mạnh kia sẽ là của thằng nhóc này, vì vậy dù là nhỏ tuổi, nên lấy lòng thì vẫn phải lấy lòng.
"Bà nội, ông cố nội gọi bà qua."
Diệp Uyển Tĩnh hơi sửng sốt: "Ông cố nội con gọi bà qua sao? Được, vậy bà qua đó ngay."
Bà ta không nghi ngờ chút nào, lập tức buông ly rượu trong tay xuống rồi rời đi, ông cụ gọi đến, ai mà dám qua loa lấy lệ chứ.
Không có Diệp Uyển Tĩnh ở bên cạnh, lúc đối mặt với Cung Hoa và Lục An Bảo, trong thoáng chốc khách khứa cũng thả lỏng hơn, cũng bớt khách sáo đi.
"An Bảo, cháu có muốn ăn gì không? Cô đi lấy giúp cháu, cháu còn nhỏ, bỏ bữa là không tốt cho sức khoẻ đâu."
Cung Hoa đối với Lục An Bảo với vẻ mặt tràn ngập sự thân thiết, đúng chuẩn hình tượng một người thành thục, nhìn cậu với nét mặt quan tâm.
Cô ta biết cậu nhóc này không thích mình, đối mặt với cô ta lúc nào cũng là bộ dạng lạnh lùng, chưa bao giờ nói với cô ta câu nào bằng giọng điệu và sắc mặt hoà đồng, nếu không phải nể Lục Tấn Uyên, cô ta cũng lười quản cậu nhóc này.
Nhưng bây giờ nhiều người như vậy, cô ta biết, bản thân vẫn phải quan tâm cậu nhóc nhiều một chút, vậy nên, Cung Hoa đã nghĩ kỹ rồi, nếu Lục An Bảo mà giở tính tình ở đây, thì bản thân biết phải làm gì.
Nhưng.....
Lục An Bảo nhìn Cung Hoa, lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ta: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, ba tôi có nói, tôi không nên ăn đồ người lạ đưa."
Nụ cười trên môi Cung Hoa tắt ngúm.
Khách khứa xung quanh nhìn nhau, cậu chủ nhỏ này có ý gì? Đây là đang nói, người tên Cung Hoa, chỉ là người lạ?
Họ thấy Diệp Uyển Tĩnh giới thiệu cô ta rất trịnh trọng, còn tưởng...
Cung Hoa thật sự hận không thể giết chết tên nhóc thối tha này, nhưng lúc này cô ta phải cố gắng áp chế sự tức giận xuống, kéo kéo khoé môi: “Con nít thích nói giỡn á mà, ha ha."
Lục An Bảo trề môi: “Tôi mới không thích nói giỡn, cô Hoa, ông cố nội nói, cô chỉ ở tạm nhà chúng tôi thôi, vậy khi nào dì mới chuyển đi."
Lời nói trắng trợn thế này, khiến cho không khí chỗ này lắng xuống.
Sắc mặt Cung Hoa hết đỏ lại trắng, đối mặt với ánh nhìn xung quanh, chỉ thấy rất khó xử, cô ta sống chết nắm chặt lòng bàn tay, dựa vào nhưng cơn đau, mới giữ được bình tĩnh.
"An Bảo, cháu muốn cô đi sao?" Cô ta nói qua kẽ răng.
Lục An Bảo gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì ba nói, mẹ tôi sẽ chuyển vào ở sớm thôi.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Cung Hoa nhịn không được đen đi vài phần, khách khứa xung quanh ồn ào, bàn tán.
Dừng bước bên ngoài đám người, Ôn Ninh đầu đầy vạch đen, cạn lời, cô hít sâu một hơi, quay người lấy tốc độ nhanh nhất đi khỏi cái nơi lắm chuyện thật giả lẫn lộn này.
Cô nghe thấy tiếng của An Bảo nên mới tới đây, kết quả nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của con trai, cô có thể làm gì? Đương nhiên là không nỡ trách móc con trai, chỉ có thể bỏ chạy.
Truyện Đoản Văn
Cung Hoa vô ý ngước mắt lên, đúng lúc thấy bóng lưng Ôn Ninh rời đi, cô ta nheo mắt, đáy mắt lướt qua ý tàn độc, không thèm chào hỏi đã từ trong đám người đi về phía này.
Lục An Bảo đương nhiên sẽ không để ý cô ta, mặc kệ cô ta rời đi.
"Cô Ninh?"
Cung Hoa nhanh đuổi theo Ôn Ninh, gọi cô lại.
Cô quay người, nhìn thấy người đằng sau, thản nhiên gật đầu: “Cô Hoa, trùng hợp thật."
Cô ta cười cười: “Đúng là trùng hợp thật, cô Ninh, tôi có chuyện muốn cô giúp, có được không?"
Ôn Ninh hơi ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?"
Cô ta cười như không cười: “Cô Ninh đi theo tôi một chuyến sẽ biết.” Nói xong, quay người đi trước.
Ôn Ninh nhịn không được nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi vẫn đi theo.
Chuyện khiến cô ngoài ý muốn là, Cung Hoa thế mà lại dắt cô đi qua một đám khách khứa đến sảnh nhà chính nhà họ Lục, cô nhịn không được dùng bước.
“Cô Hoa, cô rốt cuộc có ý gì? Tôi không vào trong đâu."
"Đúng thật có chút chuyện nhỏ, cô đi theo tôi sẽ biết thôi, không sao đâu.” Cung Hoa sao có thể để cô đi, bắt lấy tay cô, kéo cô lên lầu hai.
Sắc mặt cô hơi khó coi, trong lòng không yên, nhịn không nổi hất tay cô ta ra: “Xin hỏi rốt cuộc thì cô muốn làm gì?" Đây đâu giống bộ dạng cần giúp đỡ chứ?
Hai người đứng trước cầu thang, Cung Hoa nhìn cô: “Cô Ninh, thật ra, tôi đưa cô tới đây, chỉ là muốn tìm chỗ yên lặng, để nói vài lời với cô.”
Ôn Ninh mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Cô muốn nói gì?"
“Tuổi chúng ta cũng gần bằng nhau, tôi kêu cô là Ôn Ninh vậy, tôi biết lúc nãy cô có nghe thấy lời An Bảo nói, tôi cũng biết, người mẹ An Bảo nhận định, là cô."
Người mẹ được nhận định? Cách nói ẩn ý, khiến Ôn Ninh hơi khó chịu, An Bảo vốn là con trai cô, gì mà nhận với không nhận.
Cô lạnh mặt, không nới gì.
Cung Hoa cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Cô Ninh, tôi thật sự không ngờ, cô lại có quan hệ không sạch sẽ với chồng chưa cưới của tôi.”
Ôn Ninh: “...."
Cô khá bất ngờ, trong lòng vừa hoảng hốt, vừa buồn cười, đối với thái độ đương nhiên của cô ta, không nhịn nổi bật lại.
“Cô Hoa, xin lỗi, tôi có người yêu rồi, hơn nữa tôi cũng không biết chồng chưa cưới của cô là ai, cho nên, xin cô hãy chú ý lời nói của mình."
Cung Hoa nghi ngờ: “Cô có người yêu?”
Ôn Ninh dẩu môi: “Đúng vậy, người yêu tôi tên là Lục Tấn Uyên, chỉ không biết là chồng chưa cưới của cô, là ai vậy."
Lời vừa ra, mặt Cung Hoa trầm xuống.
Cô tiếp tục nói: “Đúng rồi, mấy hôm nay cô có đọc báo chứ, trên đó có viết
Bình luận facebook