Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-452
Chương 452: Xuất hiện đối thủ rồi
Chẳng qua là những lời này cô ta đương nhiên sẽ không nói ra, bây giờ Diệp Uyển Tĩnh lại chủ động cho cô ta một cơ hội, thật là quá tuyệt vời.
Diệp Uyển Tĩnh Vỗ vỗ vào tay cô ta, cười bí hiểm nói: “Trong tay Tấn Uyên cũng có một tấm thư mời, năm nay cháu nên đi, cháu nhớ trang điểm xinh đẹp một chút nhé, biết chưa?"
Trên khuôn mặt Cung Hoa lập tức hiện lên một tia ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu xuống che đi sự vui mừng khôn xiết trong ánh mắt, nhưng ngay sau đó cô ta dường như nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu lên nói: “Dì à, từ chuyện ở bệnh viện lần trước, anh Uyên có rất nhiều ý kiến với cháu, lần này nhìn thấy cháu ở hội đấu giá, có lẽ sẽ không vui.”
“Cháu đừng lo, dù sao cháu cũng là khách của ông cụ, Tấn Uyên lại rất tôn kính ông, chắc chắn sẽ không xem nhẹ thể diện của ông đâu, cháu cứ yên tâm đi nhé.”
“Đến lúc đó nếu ở hội đấu giá cháu thấy thích thứ gì, thì cứ bảo Tấn Uyên mua cho cháu.”
"Bình thường công việc của Tấn Uyên rất bận rộn, dù ở Hà Nội thì cũng rất ít khi có thời gian để về, lần này cháu nhất định phải nắm được cơ hội này.” Diệp Uyển Tĩnh hướng dẫn từng bước.
Đây đúng là sự thật, trong lòng Cung Hoa cũng rất đồng ý.
Từ ngày cô ta về ở trong nhà họ Lục, số lần cô ta có thể nhìn thấy Lục Tấn Uyên thật sự có thể tính bằng số ngón tay trên bàn tay, ngay cả khi Lục Tấn Uyên trở về rồi, cũng chỉ lao vào phòng làm việc, có lúc đến bữa tối cũng là quản gia mang lên.
Lúc đầu cô ta định “gần quan được ban lộc", nhưng bây giờ xem ra, dù mỗi ngày cô ta đều ở trong nhà họ Lục, thì cơ hội có thể nhìn thấy Lục Tấn Uyên trái lại là ít nhất.
Trong khoảng thời gian từ khi cô ta trở về nước, dù là xem trên tivi, trên báo, trên tạp chí hay là tận mắt được nhìn thấy ở nhà họ Lục, tất cả đều cho cô ta thấy tiềm lực và tài chính của nhà họ Lục mạnh đến mức nào.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, cô ta cảm giác như có một dòng máu nóng đang chảy trong tim mình, lòng tham đó đang dần lớn hơn và đánh thức cô ta từng ngày.
Chỉ cần được gả vào nhà họ Lục, gả cho Lục Tấn Uyên, một khi đã trở thành bà chủ của nhà họ Lục thì tất cả mọi thứ sẽ là của cô ta, mọi sự giàu sang phú quý sẽ ở trong tầm tay của cô ta.
Đúng vậy, đây mới chính là cuộc sống mà cô ta vẫn luôn khao khát có được, mới là những ngày tháng cô ta nên sống, cô ta tin chắc rằng mình sẽ thành công.
Chớp mắt, ngày hội đấu giá đã đến rồi.
Lục Tấn Uyên đúng là có tham gia buổi đấu giá lần này, nhưng anh còn dẫn theo một người phụ nữ đi cùng và người này đương nhiên phải là Ôn Ninh rồi.
Anh phải cố gắng nài nỉ mấy ngày, Ôn Ninh mới đồng ý đi tham gia cùng anh.
Thật ra trong lòng Ôn Ninh không được vui, không phải vì có ý kiến gì với Lục Tấn Uyên, mà bởi vì những người tham gia hội đấu giá có quy mô lớn này không giàu cũng quý, chắc chắn sẽ có giới truyền thông đến phỏng vấn.
Đến lúc đó Lục Tấn Uyên chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu chú ý của những người này, Ôn Ninh càng không muốn mình bị chú ý, không chừng đến lúc đó những chuyện giữa cô và Lục Tấn Uyên sẽ bị phát tán đi khắp nơi.
Nhưng đến cuối cùng thì Ôn Ninh cũng mềm lòng, cô không chịu nổi sự quấy rầy của anh nên đã đồng ý đi.
Thật ra, phải nói là trong Lục Thị, những tin đồn liên quan đến cô và Lục Tấn Uyên đã không còn xa lạ gì nữa, nếu không có Lục Tấn Uyên mạnh tay ép xuống, thì sớm đã bị đồn ra ngoài rồi.
Lục Tấn Uyên mặc một bộ vest, còn Ôn Ninh mặc trên mình chiếc váy dài mỏng thắt eo màu hoa oải hương, hai người đứng cùng nhau, một đôi trai tài gái sắc, vừa bước vào họ đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người.
Lục Tấn Uyên từ từ trả lời hết những câu hỏi của mọi người, nhưng mỗi khi có người hỏi đến Ôn Ninh ở bên cạnh anh, nụ cười trên khuôn mặt của anh càng thêm chân thật vài phần, cũng cực kỳ tự nhiên nói cho mọi người biết là anh đang theo đuổi cô.
Người phụ nữ được Lục Tấn Uyên chính miệng thừa nhận rằng đang theo đuổi cô, lập tức cũng nhận được rất nhiều sự chú ý giống như Lục Tấn Uyên, khiến cho Ôn Ninh cảm thấy tức giận tới mức suýt nữa định quay người rời đi.
"Anh nói nhảm cái gì vậy?" Ôn Ninh trợn mắt nhìn anh, nghiến răng hỏi.
Lục Tấn Uyên ôm lấy eo cô, ghé sát vào tai cô cười tủm tỉm hỏi: “Vợ yêu à, suy nghĩ của em có phải hơi cũ rồi không?"
"Anh chỉ bảo với họ là anh đang theo đuổi em mà thôi, nghĩ đến con trai của chúng ta, con sẽ không để tâm đến chuyện này, nhìn thấy em liền lớn tiếng gọi mẹ, điều này còn thú vị hơn nhiều so với những gì anh vừa nói."
"Con gọi em thế nào, tạo thành hậu quả gì em cũng không nổi giận, còn anh đến hai chữ bạn gái anh cũng không dám nói rõ, em vẫn chưa hài lòng sao? Đây đối với anh có phải là quá không công bằng không?"
Đến cuối cùng, giọng nói của Lục Tấn Uyên đầy ấm ức và trách móc, đây chính là cảm xúc thật sự của anh.
Ôn Ninh bị anh làm cho dở khóc dở cười, cô có chút yên lặng, Lục Tấn Uyên nói gì cô cũng đều không thể phản dì được, nhưng điểm này cô sẽ không để lộ ra bên ngoài.
"Con trai vẫn còn nhỏ, có thể hiểu gì chứ? Anh đã là người lớn rồi mà vẫn còn tị nạnh với con, anh không thấy xấu hổ sao?"
“Anh đương nhiên là biết xấu hổ rồi, anh chỉ đang giúp mọi người chuẩn bị tâm lý mà thôi, chắc chắn đến một ngày nào đó, con trai ở nơi đông người gọi em là mẹ, cũng gọi là có sự chuẩn bị trước."
Ôn Ninh: “.
Cô không còn cách nào khác thở dài một hơi, quả nhiên lần nào cô cũng không thể nói lại được với người đàn ông quấy nhiễu này.
Hai người bước vào trong và hoàn toàn không nhìn thấy phía sau có một đôi mắt kinh ngạc, tức giận và xấu hổ.
Cung Hoa thật sự không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy, người đàn ông có khuôn mặt lạnh không chút cảm xúc này lại ra vẻ như vậy để đi dỗ dành một người phụ nữ sao?
Cô ta vẫn có thể tự an ủi mình, Lục Tấn Uyên đường đường là một chủ tịch lớn tham dự sự kiện như này, tìm một người phụ nữ để đi cùng cũng là điều bình thường thôi.
Có thể thư ký riêng của anh hoặc là một người bạn nào đó, cô ta không cần phải quá để tâm.
Nhưng bây giờ cảnh này, những gì Lục Tấn Uyên đã giới thiệu với mọi người, cô ta làm gì cũng không thể tự lừa dối bản thân, chuyện Lục Tấn Uyên đã thích người khác?
Thông tin này đã khiến cho cô ta trở tay không kịp.
Chẳng qua là những lời này cô ta đương nhiên sẽ không nói ra, bây giờ Diệp Uyển Tĩnh lại chủ động cho cô ta một cơ hội, thật là quá tuyệt vời.
Diệp Uyển Tĩnh Vỗ vỗ vào tay cô ta, cười bí hiểm nói: “Trong tay Tấn Uyên cũng có một tấm thư mời, năm nay cháu nên đi, cháu nhớ trang điểm xinh đẹp một chút nhé, biết chưa?"
Trên khuôn mặt Cung Hoa lập tức hiện lên một tia ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu xuống che đi sự vui mừng khôn xiết trong ánh mắt, nhưng ngay sau đó cô ta dường như nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu lên nói: “Dì à, từ chuyện ở bệnh viện lần trước, anh Uyên có rất nhiều ý kiến với cháu, lần này nhìn thấy cháu ở hội đấu giá, có lẽ sẽ không vui.”
“Cháu đừng lo, dù sao cháu cũng là khách của ông cụ, Tấn Uyên lại rất tôn kính ông, chắc chắn sẽ không xem nhẹ thể diện của ông đâu, cháu cứ yên tâm đi nhé.”
“Đến lúc đó nếu ở hội đấu giá cháu thấy thích thứ gì, thì cứ bảo Tấn Uyên mua cho cháu.”
"Bình thường công việc của Tấn Uyên rất bận rộn, dù ở Hà Nội thì cũng rất ít khi có thời gian để về, lần này cháu nhất định phải nắm được cơ hội này.” Diệp Uyển Tĩnh hướng dẫn từng bước.
Đây đúng là sự thật, trong lòng Cung Hoa cũng rất đồng ý.
Từ ngày cô ta về ở trong nhà họ Lục, số lần cô ta có thể nhìn thấy Lục Tấn Uyên thật sự có thể tính bằng số ngón tay trên bàn tay, ngay cả khi Lục Tấn Uyên trở về rồi, cũng chỉ lao vào phòng làm việc, có lúc đến bữa tối cũng là quản gia mang lên.
Lúc đầu cô ta định “gần quan được ban lộc", nhưng bây giờ xem ra, dù mỗi ngày cô ta đều ở trong nhà họ Lục, thì cơ hội có thể nhìn thấy Lục Tấn Uyên trái lại là ít nhất.
Trong khoảng thời gian từ khi cô ta trở về nước, dù là xem trên tivi, trên báo, trên tạp chí hay là tận mắt được nhìn thấy ở nhà họ Lục, tất cả đều cho cô ta thấy tiềm lực và tài chính của nhà họ Lục mạnh đến mức nào.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, cô ta cảm giác như có một dòng máu nóng đang chảy trong tim mình, lòng tham đó đang dần lớn hơn và đánh thức cô ta từng ngày.
Chỉ cần được gả vào nhà họ Lục, gả cho Lục Tấn Uyên, một khi đã trở thành bà chủ của nhà họ Lục thì tất cả mọi thứ sẽ là của cô ta, mọi sự giàu sang phú quý sẽ ở trong tầm tay của cô ta.
Đúng vậy, đây mới chính là cuộc sống mà cô ta vẫn luôn khao khát có được, mới là những ngày tháng cô ta nên sống, cô ta tin chắc rằng mình sẽ thành công.
Chớp mắt, ngày hội đấu giá đã đến rồi.
Lục Tấn Uyên đúng là có tham gia buổi đấu giá lần này, nhưng anh còn dẫn theo một người phụ nữ đi cùng và người này đương nhiên phải là Ôn Ninh rồi.
Anh phải cố gắng nài nỉ mấy ngày, Ôn Ninh mới đồng ý đi tham gia cùng anh.
Thật ra trong lòng Ôn Ninh không được vui, không phải vì có ý kiến gì với Lục Tấn Uyên, mà bởi vì những người tham gia hội đấu giá có quy mô lớn này không giàu cũng quý, chắc chắn sẽ có giới truyền thông đến phỏng vấn.
Đến lúc đó Lục Tấn Uyên chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu chú ý của những người này, Ôn Ninh càng không muốn mình bị chú ý, không chừng đến lúc đó những chuyện giữa cô và Lục Tấn Uyên sẽ bị phát tán đi khắp nơi.
Nhưng đến cuối cùng thì Ôn Ninh cũng mềm lòng, cô không chịu nổi sự quấy rầy của anh nên đã đồng ý đi.
Thật ra, phải nói là trong Lục Thị, những tin đồn liên quan đến cô và Lục Tấn Uyên đã không còn xa lạ gì nữa, nếu không có Lục Tấn Uyên mạnh tay ép xuống, thì sớm đã bị đồn ra ngoài rồi.
Lục Tấn Uyên mặc một bộ vest, còn Ôn Ninh mặc trên mình chiếc váy dài mỏng thắt eo màu hoa oải hương, hai người đứng cùng nhau, một đôi trai tài gái sắc, vừa bước vào họ đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người.
Lục Tấn Uyên từ từ trả lời hết những câu hỏi của mọi người, nhưng mỗi khi có người hỏi đến Ôn Ninh ở bên cạnh anh, nụ cười trên khuôn mặt của anh càng thêm chân thật vài phần, cũng cực kỳ tự nhiên nói cho mọi người biết là anh đang theo đuổi cô.
Người phụ nữ được Lục Tấn Uyên chính miệng thừa nhận rằng đang theo đuổi cô, lập tức cũng nhận được rất nhiều sự chú ý giống như Lục Tấn Uyên, khiến cho Ôn Ninh cảm thấy tức giận tới mức suýt nữa định quay người rời đi.
"Anh nói nhảm cái gì vậy?" Ôn Ninh trợn mắt nhìn anh, nghiến răng hỏi.
Lục Tấn Uyên ôm lấy eo cô, ghé sát vào tai cô cười tủm tỉm hỏi: “Vợ yêu à, suy nghĩ của em có phải hơi cũ rồi không?"
"Anh chỉ bảo với họ là anh đang theo đuổi em mà thôi, nghĩ đến con trai của chúng ta, con sẽ không để tâm đến chuyện này, nhìn thấy em liền lớn tiếng gọi mẹ, điều này còn thú vị hơn nhiều so với những gì anh vừa nói."
"Con gọi em thế nào, tạo thành hậu quả gì em cũng không nổi giận, còn anh đến hai chữ bạn gái anh cũng không dám nói rõ, em vẫn chưa hài lòng sao? Đây đối với anh có phải là quá không công bằng không?"
Đến cuối cùng, giọng nói của Lục Tấn Uyên đầy ấm ức và trách móc, đây chính là cảm xúc thật sự của anh.
Ôn Ninh bị anh làm cho dở khóc dở cười, cô có chút yên lặng, Lục Tấn Uyên nói gì cô cũng đều không thể phản dì được, nhưng điểm này cô sẽ không để lộ ra bên ngoài.
"Con trai vẫn còn nhỏ, có thể hiểu gì chứ? Anh đã là người lớn rồi mà vẫn còn tị nạnh với con, anh không thấy xấu hổ sao?"
“Anh đương nhiên là biết xấu hổ rồi, anh chỉ đang giúp mọi người chuẩn bị tâm lý mà thôi, chắc chắn đến một ngày nào đó, con trai ở nơi đông người gọi em là mẹ, cũng gọi là có sự chuẩn bị trước."
Ôn Ninh: “.
Cô không còn cách nào khác thở dài một hơi, quả nhiên lần nào cô cũng không thể nói lại được với người đàn ông quấy nhiễu này.
Hai người bước vào trong và hoàn toàn không nhìn thấy phía sau có một đôi mắt kinh ngạc, tức giận và xấu hổ.
Cung Hoa thật sự không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy, người đàn ông có khuôn mặt lạnh không chút cảm xúc này lại ra vẻ như vậy để đi dỗ dành một người phụ nữ sao?
Cô ta vẫn có thể tự an ủi mình, Lục Tấn Uyên đường đường là một chủ tịch lớn tham dự sự kiện như này, tìm một người phụ nữ để đi cùng cũng là điều bình thường thôi.
Có thể thư ký riêng của anh hoặc là một người bạn nào đó, cô ta không cần phải quá để tâm.
Nhưng bây giờ cảnh này, những gì Lục Tấn Uyên đã giới thiệu với mọi người, cô ta làm gì cũng không thể tự lừa dối bản thân, chuyện Lục Tấn Uyên đã thích người khác?
Thông tin này đã khiến cho cô ta trở tay không kịp.