Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-418
Chương 418: Lính nhảy dù cũng không dễ làm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên tủ quần áo còn có một miếng dán ghi chú in hình hoạt hình, trên đó là nét bút mực như rồng bay phượng múa ghi dòng chữ: Đừng từ chối nữa, em là giám đốc thiết kế, đi đến đâu đều đại diện cho bộ mặt của Lục Thị, vì vậy những thứ này đều là những vật phẩm cần thiết.
Ghi chú: Miếng dán này là do con trai chúng ta chọn đó, em thấy chúng có đáng yêu không?
Ôn Ninh: “..."
Cô im lặng một hồi rồi mới lặng lẽ sắp xếp quần áo của mình mang ra, đem một phần quần áo treo vào trong tủ quần áo.
Lục Tấn Uyên luôn thích gửi cho Ôn Ninh những bộ váy thiết kế mới nhất trong các mùa thời trang lớn, nhưng anh biết rằng Ôn Ninh nhất định sẽ không cần tới chúng, hiện tại anh căn bản là cũng không dám dùng những thủ đoạn lưu manh trước đây để ép bức cô chấp nhận chúng.
Chỉ có thể áp dụng chiến thuật đường vòng, bỏ ra công sức tập trung vào một khía cạnh khác, bây giờ xem ra hiệu quả cũng không tồi.
Ôn Ninh sau khi thu dọn chỗ quần áo cũng không nhiều trong hành lý của mình xong, cô nằm lên trên chiếc giường lớn, mắt nhìn lên trên trần nhà, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì nữa.
Ngày hôm sau.
Cô Ưu một bộ trang phục nghiệp vụ màu hồng trắng rồi đến trụ sở chính của Lục Thị để báo cáo.
Lục Tấn Uyên đã từng nói với cô rằng trụ sở của Hà Nội và chi nhánh của Hà Giang là hoàn toàn khác nhau. Ở Hà Nội, mỗi vị trí gia nhập mới và sự nghiệp thăng tiến mới đều cần phải trải qua nhiều cửa kiểm tra và sàng lọc kỹ càng, trong cuộc cạnh tranh khốc liệt đó, sẽ sàng lọc ra được người giỏi nhất sống sót còn lại.
Loại lính dù như cô, lại trực tiếp được thăng chức làm giám đốc thiết kế, trường hợp này không phải là chưa từng có nhưng cũng rất hiếm, cho dù cô đã từng là giám đốc thiết kế của bộ phận B.
Nhưng bộ phận thiết kế B của Hà Nội và bộ phận thiết kế B của chi nhánh Hà Giang hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp, hy vọng Ôn Ninh có thể sẵn sàng chuẩn bị tâm lý, nếu không ứng phó được thì nhất định phải trở về với nơi cũ.
Lục Tấn Uyên nói rất chi tiết, chỉ là anh không có nói thẳng với Ôn Ninh rằng ở cương vị chức vị hiện tại của cô sẽ có rất nhiều người không phục, cô sẽ phải đối mặt với đủ các loại khó khăn khác nhau.
Nói cho cùng, nếu muốn làm giám đốc thiết kế của phòng B, nếu không nghĩ ra các bản thiết kế chân thực đủ thuyết phục thì sẽ vô cùng khó khăn.
Tuy nhiên, để chứng minh các tài liệu này là có chính đáng hay không, cần phải có thời gian và cơ hội, lúc đầu có thể là sẽ bị người khác đố kỵ và không phục với sự thăng chức của cô, thậm chí ghét bỏ cô đều là những tình huống rất bình thường.
Đối mặt với những tình huống như thế này, điều cơ bản nhất là phải có sức chịu đựng và trí lực phi thường.
Không còn cách nào khác, nếu muốn môi trường làm việc ổn định và suôn sẻ hơn cũng không phải là không thể, cô phải từng bước thu thập thông tin dữ liệu từ trợ lý trực tuyến, đối với Ôn Ninh mà nói thì đây không phải là một lựa chọn tốt.
Bản thân Ôn Ninh cũng như vậy.
Cô chỉ là có tính cách điềm đạm nhưng IQ của cô không có vấn đề gì, cô đương nhiên là hiểu ý của Lục Tấn Uyên muốn nói gì, hoàn toàn có thể lường trước được những tình huống này, hơn nữa cô sớm đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với những việc này.
Để mình có được chút lợi lộc gì, tự nhiên bản thân phải bỏ ra thứ gì đó, đạo lý này cô đương nhiên là hiểu rõ, hơn nữa cô nghĩ cũng là điều bình thường.
Đương nhiên, nếu Lục Tấn Uyên đích thân can thiệp, Ôn Ninh đương nhiên sẽ có thể ngồi vững vàng vị trí giám đốc thiết kế, nhưng đây không phải là điều Ôn Ninh mong muốn.
Bản thân Lục Tấn Uyên cũng hy vọng Ôn Ninh có thể chịu đựng được chút huấn luyện, mặc dù anh rất thích tính cách của Ôn Ninh, nhưng có đôi khi nó lại là nhược điểm lớn nhất của cô.
Một người quản lý với tính cách hiền lành và luôn tuân thủ các điều lệnh như cô là điều hoàn toàn không thực tế, huống hồ lại trong một môi trường như trụ sở chính của Lục Thị.
Bộ phận thiết kế B.
"Nghe nói, bộ phận của chúng ta hình như có một vị giám đốc thiết kế rơi xuống, hình như tên là Ôn Ninh, mọi người có nghe nói tới hay không?"
"Tôi chưa hề nghe nói về điều này. Hay là đi du học từ nước ngoài về. Vừa trở về đã thăng chức đảm nhận vị trí giám đốc thiết kế, điều này thực sự khiến người khác đáng ghen tị mà."
"Cái gì mà đi du học trở về chứ, tôi còn nghe được ở đâu nói, giám đốc thiết kế mới này của bộ phận chúng ta còn chưa từng học qua chuyên ngành thiết kế chính thống."
"Không phải vậy chứ?"
"Sao lại không thể chứ? Nghe nói là từ chi nhánh Hà Giang chuyển tới. Nơi như vậy làm sao có thể so với Hà Nội của chúng ta chứ? Thật sự không biết giám đốc mới này có cái gì hay ho chứ."
"Dù sao, khi giám đốc thiết kế mới đến, tự nhiên sẽ có người nhức đầu đây. Vị trí trong văn phòng kia, làm cánh tay đắc lực nhiều năm như vậy, sớm đã nghĩ tới việc nhận được tuyên bố chính thức. Vị giám đốc trước vừa mới rời đi, cô ta liền dọn đến thế chỗ đó luôn."
"Bây giờ thì xong rồi, một câu của cấp trên, mọi mộng tưởng đều tiêu tan rồi."
"Cũng chưa biết chừng, tôi thấy, màn kịch này vẫn còn nhiều thứ đáng xem lắm."
Ôn Ninh đứng ở ngoài cửa nghe rõ mọi người bên trong đang bàn tán thảo luận, trên mặt cô vẫn không chút thay đổi, nhưng lại biết được một tin quan trọng.
“Đó có phải là người chiếm vị trí thứ hai của bộ phận Thiết kế B không?" Cô trầm ngâm suy nghĩ.
Lục Tấn Uyên đã từng nói, không giống như chi nhánh, bốn phòng thiết kế của trụ sở chính, mỗi phòng không chỉ có giám đốc thiết kế chính, mà còn có cả phó giám đốc nữa.
Xem ra nếu cô muốn đứng vững trong bộ phận thiết kế B này. Người chiếm vị trí thứ hai này chính là người mà cô cần phải giải quyết nhất.
Ôn Ninh suy nghĩ rồi bình tĩnh bước vào. Lục Tấn Uyên xem ra đã quá lo lắng cho cô sẽ không thoải mái vào ngày đầu tiên đi làm, nhưng anh thực sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nếu khi cô chưa phục hồi trí nhớ, có thể thực sự cần lo lắng cho cô như Lục Tấn Uyên đã nghĩ.
Nhưng bây giờ thì khác. Ôn Ninh cũng từng phải chịu đựng khi tham gia trò chơi, bị tra tấn, bị trói vào đảo hoang, v.v. Đây không phải là những trải nghiệm bình thường. Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng là một người đã từng chứng kiến sóng to gió lớn rồi. Vì vậy sẽ không để bị những lời đàm tiếu trong văn phòng như vậy mà để tâm trạng bị ảnh hưởng.
Thực ra, trong lòng cô lúc này vô cùng bình thản không hề gợn một làn sóng cũng khiến bản thân cô có chút kinh ngạc.
Sự xuất hiện của cô khiến bầu không khí văn phòng lúc nãy vốn sôi động trong phút chốc bỗng nhiên trở nên im bặt.
Ôn Ninh cong môi nở nụ cười hào phóng: "Xin chào mọi người, tôi là Ôn Ninh, giám đốc thiết kế mới. Tôi sẽ cùng mọi người làm việc trong thời gian tới. Xin mọi người chỉ bảo thêm."
Tất cả mọi người: "..."
Cho dù là một bộ phận lớn, các nhà
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên tủ quần áo còn có một miếng dán ghi chú in hình hoạt hình, trên đó là nét bút mực như rồng bay phượng múa ghi dòng chữ: Đừng từ chối nữa, em là giám đốc thiết kế, đi đến đâu đều đại diện cho bộ mặt của Lục Thị, vì vậy những thứ này đều là những vật phẩm cần thiết.
Ghi chú: Miếng dán này là do con trai chúng ta chọn đó, em thấy chúng có đáng yêu không?
Ôn Ninh: “..."
Cô im lặng một hồi rồi mới lặng lẽ sắp xếp quần áo của mình mang ra, đem một phần quần áo treo vào trong tủ quần áo.
Lục Tấn Uyên luôn thích gửi cho Ôn Ninh những bộ váy thiết kế mới nhất trong các mùa thời trang lớn, nhưng anh biết rằng Ôn Ninh nhất định sẽ không cần tới chúng, hiện tại anh căn bản là cũng không dám dùng những thủ đoạn lưu manh trước đây để ép bức cô chấp nhận chúng.
Chỉ có thể áp dụng chiến thuật đường vòng, bỏ ra công sức tập trung vào một khía cạnh khác, bây giờ xem ra hiệu quả cũng không tồi.
Ôn Ninh sau khi thu dọn chỗ quần áo cũng không nhiều trong hành lý của mình xong, cô nằm lên trên chiếc giường lớn, mắt nhìn lên trên trần nhà, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì nữa.
Ngày hôm sau.
Cô Ưu một bộ trang phục nghiệp vụ màu hồng trắng rồi đến trụ sở chính của Lục Thị để báo cáo.
Lục Tấn Uyên đã từng nói với cô rằng trụ sở của Hà Nội và chi nhánh của Hà Giang là hoàn toàn khác nhau. Ở Hà Nội, mỗi vị trí gia nhập mới và sự nghiệp thăng tiến mới đều cần phải trải qua nhiều cửa kiểm tra và sàng lọc kỹ càng, trong cuộc cạnh tranh khốc liệt đó, sẽ sàng lọc ra được người giỏi nhất sống sót còn lại.
Loại lính dù như cô, lại trực tiếp được thăng chức làm giám đốc thiết kế, trường hợp này không phải là chưa từng có nhưng cũng rất hiếm, cho dù cô đã từng là giám đốc thiết kế của bộ phận B.
Nhưng bộ phận thiết kế B của Hà Nội và bộ phận thiết kế B của chi nhánh Hà Giang hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp, hy vọng Ôn Ninh có thể sẵn sàng chuẩn bị tâm lý, nếu không ứng phó được thì nhất định phải trở về với nơi cũ.
Lục Tấn Uyên nói rất chi tiết, chỉ là anh không có nói thẳng với Ôn Ninh rằng ở cương vị chức vị hiện tại của cô sẽ có rất nhiều người không phục, cô sẽ phải đối mặt với đủ các loại khó khăn khác nhau.
Nói cho cùng, nếu muốn làm giám đốc thiết kế của phòng B, nếu không nghĩ ra các bản thiết kế chân thực đủ thuyết phục thì sẽ vô cùng khó khăn.
Tuy nhiên, để chứng minh các tài liệu này là có chính đáng hay không, cần phải có thời gian và cơ hội, lúc đầu có thể là sẽ bị người khác đố kỵ và không phục với sự thăng chức của cô, thậm chí ghét bỏ cô đều là những tình huống rất bình thường.
Đối mặt với những tình huống như thế này, điều cơ bản nhất là phải có sức chịu đựng và trí lực phi thường.
Không còn cách nào khác, nếu muốn môi trường làm việc ổn định và suôn sẻ hơn cũng không phải là không thể, cô phải từng bước thu thập thông tin dữ liệu từ trợ lý trực tuyến, đối với Ôn Ninh mà nói thì đây không phải là một lựa chọn tốt.
Bản thân Ôn Ninh cũng như vậy.
Cô chỉ là có tính cách điềm đạm nhưng IQ của cô không có vấn đề gì, cô đương nhiên là hiểu ý của Lục Tấn Uyên muốn nói gì, hoàn toàn có thể lường trước được những tình huống này, hơn nữa cô sớm đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với những việc này.
Để mình có được chút lợi lộc gì, tự nhiên bản thân phải bỏ ra thứ gì đó, đạo lý này cô đương nhiên là hiểu rõ, hơn nữa cô nghĩ cũng là điều bình thường.
Đương nhiên, nếu Lục Tấn Uyên đích thân can thiệp, Ôn Ninh đương nhiên sẽ có thể ngồi vững vàng vị trí giám đốc thiết kế, nhưng đây không phải là điều Ôn Ninh mong muốn.
Bản thân Lục Tấn Uyên cũng hy vọng Ôn Ninh có thể chịu đựng được chút huấn luyện, mặc dù anh rất thích tính cách của Ôn Ninh, nhưng có đôi khi nó lại là nhược điểm lớn nhất của cô.
Một người quản lý với tính cách hiền lành và luôn tuân thủ các điều lệnh như cô là điều hoàn toàn không thực tế, huống hồ lại trong một môi trường như trụ sở chính của Lục Thị.
Bộ phận thiết kế B.
"Nghe nói, bộ phận của chúng ta hình như có một vị giám đốc thiết kế rơi xuống, hình như tên là Ôn Ninh, mọi người có nghe nói tới hay không?"
"Tôi chưa hề nghe nói về điều này. Hay là đi du học từ nước ngoài về. Vừa trở về đã thăng chức đảm nhận vị trí giám đốc thiết kế, điều này thực sự khiến người khác đáng ghen tị mà."
"Cái gì mà đi du học trở về chứ, tôi còn nghe được ở đâu nói, giám đốc thiết kế mới này của bộ phận chúng ta còn chưa từng học qua chuyên ngành thiết kế chính thống."
"Không phải vậy chứ?"
"Sao lại không thể chứ? Nghe nói là từ chi nhánh Hà Giang chuyển tới. Nơi như vậy làm sao có thể so với Hà Nội của chúng ta chứ? Thật sự không biết giám đốc mới này có cái gì hay ho chứ."
"Dù sao, khi giám đốc thiết kế mới đến, tự nhiên sẽ có người nhức đầu đây. Vị trí trong văn phòng kia, làm cánh tay đắc lực nhiều năm như vậy, sớm đã nghĩ tới việc nhận được tuyên bố chính thức. Vị giám đốc trước vừa mới rời đi, cô ta liền dọn đến thế chỗ đó luôn."
"Bây giờ thì xong rồi, một câu của cấp trên, mọi mộng tưởng đều tiêu tan rồi."
"Cũng chưa biết chừng, tôi thấy, màn kịch này vẫn còn nhiều thứ đáng xem lắm."
Ôn Ninh đứng ở ngoài cửa nghe rõ mọi người bên trong đang bàn tán thảo luận, trên mặt cô vẫn không chút thay đổi, nhưng lại biết được một tin quan trọng.
“Đó có phải là người chiếm vị trí thứ hai của bộ phận Thiết kế B không?" Cô trầm ngâm suy nghĩ.
Lục Tấn Uyên đã từng nói, không giống như chi nhánh, bốn phòng thiết kế của trụ sở chính, mỗi phòng không chỉ có giám đốc thiết kế chính, mà còn có cả phó giám đốc nữa.
Xem ra nếu cô muốn đứng vững trong bộ phận thiết kế B này. Người chiếm vị trí thứ hai này chính là người mà cô cần phải giải quyết nhất.
Ôn Ninh suy nghĩ rồi bình tĩnh bước vào. Lục Tấn Uyên xem ra đã quá lo lắng cho cô sẽ không thoải mái vào ngày đầu tiên đi làm, nhưng anh thực sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nếu khi cô chưa phục hồi trí nhớ, có thể thực sự cần lo lắng cho cô như Lục Tấn Uyên đã nghĩ.
Nhưng bây giờ thì khác. Ôn Ninh cũng từng phải chịu đựng khi tham gia trò chơi, bị tra tấn, bị trói vào đảo hoang, v.v. Đây không phải là những trải nghiệm bình thường. Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng là một người đã từng chứng kiến sóng to gió lớn rồi. Vì vậy sẽ không để bị những lời đàm tiếu trong văn phòng như vậy mà để tâm trạng bị ảnh hưởng.
Thực ra, trong lòng cô lúc này vô cùng bình thản không hề gợn một làn sóng cũng khiến bản thân cô có chút kinh ngạc.
Sự xuất hiện của cô khiến bầu không khí văn phòng lúc nãy vốn sôi động trong phút chốc bỗng nhiên trở nên im bặt.
Ôn Ninh cong môi nở nụ cười hào phóng: "Xin chào mọi người, tôi là Ôn Ninh, giám đốc thiết kế mới. Tôi sẽ cùng mọi người làm việc trong thời gian tới. Xin mọi người chỉ bảo thêm."
Tất cả mọi người: "..."
Cho dù là một bộ phận lớn, các nhà
Bình luận facebook