Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-372
Chương 372: Lá gan của cô lớn đấy
Dưới cái nhìn chăm chú như thế, đến cả loài động vật máu lạnh như rắn cũng cảm thấy bất an, vùng vẫy đến mức cơ thể nóng lên.
"Bắt hết những thứ súc vật này lại, còn nữa, lập tức điều tra cho tôi xem thử là kiệt tác của ai. Trong vòng năm phút đồng hồ tôi phải biết được câu trả lời." Anh lạnh lùng nói.
An Thần âm thầm rùng mình, lập tức gật đầu: "Vâng."
Nhìn tình hình thì chuyện vẫn chưa xảy ra lâu, quan trọng là sơn trang này đều được giám sát chặt chẽ từng tầng lầu.
Như thế thì dễ điều tra hơn nhiều. Lục Tấn Uyên mang theo một tên đàn em khác, xuống dưới lầu với khí thế đằng đằng sát khí.
Không cần anh ra lệnh thì cả đám đàn em phía sau đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cắt đứt nguồn điện của buổi tiệc bằng động tác cực kỳ lưu loát.
Vốn dĩ buổi tiệc vẫn đang nhộn nhịp tiếng nói cười nhưng vì hành động của bọn họ rất phô trương, tắt hết cả âm nhạc sôi động nên buổi tiệc cũng bị cắt ngang giữa chừng.
Lục Tấn Uyên ngồi trên một cái ghế, vẫn ôm Đinh Vô Ưu trong ngực.
Sắc mặt Đinh Vô Ưu hơi tái, hai mắt cô nhắm nghiền, cô mơ màng ngủ say trong tiếng âm nhạc bên tai, không hề hay biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện, chuyện này là sao? Những người này là ai?"
"Cô nhìn đi, Tổng giám đốc Lục đang ngồi kia kìa, chắc chắn những người này đều là người của anh ta." "Tổng giám đốc Lục muốn gì thế?"
"Ai biết đâu."
Chủ tịch thành phố Võ Anh Tú là chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay, ông ta nghe người giúp việc báo lại thì sợ hết hồn, ông ta lập tức vội vã chạy đến.
Quả nhiên, ông ta nhìn thấy Lục Tấn Uyên ngồi giữa quảng trường nơi tổ chức tiệc, trong lòng anh còn đang ôm một người, xung quanh anh là các đàn em của anh và bảo vệ.
Còn những vị khách ông ta mời đến để đãi tiệc thì đều phân tán xung quanh vòng tròn đó và xì xầm bàn tán.
Ông ta biến sắc, trong lòng suy nghĩ đủ điều nhưng vẫn không hiểu Lục Tấn Uyên có ý đồ gì. Ông ta không kịp suy nghĩ nhiều hơn nữa, vội vàng chạy qua trưng ra nụ cười nịnh nọt.
"Tổng giám đốc Lục, anh có thể đến tham gia buổi tiệc của tôi thì tôi rất vinh dự, nếu người hầu kẻ hạ ở đây còn chỗ nào không ổn thì mong anh bỏ qua cho nhé."
Lục Tấn Uyến lạnh lùng nhìn ông ta: "Bỏ qua? Người của tôi xảy ra chuyện trên địa bàn ông quản lý, ông nghĩ rằng một câu bỏ qua thì có thể xí xóa mọi việc à?"
Võ Anh Tú biến sắc, lòng ông ta căng thẳng, thầm nghĩ chuyện không hay rồi, ông ta cẩn thận nói: "Không biết ý của Tổng giám đốc Lục là sao nhỉ? Có thể kể tỉ mỉ hơn chút nữa cho tôi nghe được không?"
Lâm Tú Loan đứng cạnh ba mẹ mình trong đám người, từ khi Lục Tấn Uyên ôm theo người đến thì cô ta bắt đầu bối rối.
Nhất là lúc thấy thủ đoạn dứt khoát của đàn em của Lục Tấn Uyên, sắc mặt cô xanh lét nhưng nhìn Đinh Vô Ưu trong lòng anh thì lại vừa sợ vừa hả hê.
Cô ta sợ bị bọn họ điều tra ra là cô ta làm chuyện này, nhưng lại hả hê vì Đinh Vô Ưu đã trở thành như thế, cô ta còn ác độc nghĩ thêm, mong rằng mấy con rằng đó có thể hù cho người phụ nữ sợ đến mức sống dở chết dở.
Trong lòng Lâm Tú Loan cố tìm ra nhiều lí do để an ủi mình, dù sao thì cô ta vẫn còn nhỏ tuổi, dù tâm tư ác độc nhưng hành động còn thiếu suy nghĩ.
Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới những thứ như camera giám sát, cô ta chỉ có thể nghĩ rằng những nhân viên tạp vụ giúp cô ta sẽ bị bắt được.
Thậm chí Lâm Tú Loan còn nghĩ rằng nếu những người này khai ra là cô ta thì dù có chết cô ta cũng không chịu nhận. Chẳng có chứng cứ gì thì không ai có thể vu khống cho cô ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tú Loan trở nên yên tâm hơn nhiều.
Lúc này, An Thần dẫn người đến, trong tay anh ta cầm một cái máy tính bảng: "Sếp, điều tra ra rồi, đây là camera giám sát ngoài phòng thay đồ."
"Không chỉ có thể, còn có camera ở sau lầu hai, dù hơi mờ nhưng vẫn có thể thấy rõ."
Hai tên đàn em đứng sau An Thần kéo hai nhân viên tạp vụ, tay bọn họ bị trói ra sau, mồm bị bịt lại, kêu ư ư, trong mắt tràn ngập sự hoảng loạn.
Sắc mặt của Võ Anh Tú hơi vặn vẹo, nhưng trước mặt Lục Tấn Uyên nên ông ta không nói nổi câu nào.
Lục Tấn Uyên nhìn màn hình máy tính bảng trong tay, đó là hai video từ camera giám sát, một video quay ở hành lang bên ngoài phòng thay đồ, Lâm Tú Loan đứng nói chuyện với một nhân viên tạp vụ, tuy nghe không rõ lắm nhưng nhìn động tác khóa cửa của nhân viên tạp vụ và vẻ mặt của hai người thì dù mù cũng nhận ra chuyện hai người đang làm chẳng tốt đẹp gì.
Video sau đó chứng minh chuyện này.
Thấy một nhân viên tạp vụ khác thả một túi rắn vào cửa sổ, đồng thời còn khóa trái cửa, mặt của Lục Tấn Uyên lạnh đến mức sắp đóng băng.
Ánh mắt lạnh lùng của anh từ từ nhìn về phía tên nhân viên tạp vụ được hai tên đàn em kéo đến.
"Người đâu?" Anh mở miệng.
Tất nhiên An Thần biết ý sếp của mình, tuy rằng hai tên tạp vụ này đáng trách nhưng chủ mưu chính là, đường nhìn của anh ta hơi di chuyển, không phải tìm kiếm đâu xe, vừa liếc cái đã thấy bóng dáng màu hồng nhạt đứng trong đám người.
Anh ta vẫy tay một cái, hai tên đàn em trong số những người đang đứng đi về phía Lâm Tú Loan, dưới ánh mắt hoảng sợ của cô ta, bọn họ lập tức xách cô ta lên.
"Ơ, các người muốn làm gì đó? Mau thả tôi ra..."
Ba mẹ của Lâm Tú Loan cũng không ngờ bọn họ sẽ bắt con gái mình, nổi giận đùng đùng.
"Dừng lại, sao các người lại bắt con gái chúng tôi?" Mẹ Lâm rất giận dữ, bà muốn xông lên trước nhưng bị đàn em của Lục Tấn Uyên chặn lại ngoài vòng tròn.
Ba Lâm cũng không thể đi qua, chỉ có thể kiềm nén lửa giận nhìn Lục Tấn Uyên: "Tổng giám đốc Lục, nhà họ Lâm chưa từng đụng đến Lục Thị, bây giờ cậu muốn gì đây?"
Ông ta nói xong thấy không ai phản ứng lại mình thì bực bội nhìn về phía Võ Anh Tú.
Nhà họ Lâm và nhà họ Võ khá thân thiết, còn có quan hệ thông gia, Lâm Tú Loan gọi Võ Anh Tú bằng chú, tất nhiên ông ta không thể không quan tâm rồi.
Nếu là người khác thì thôi, nhưng đối phương lại là Lục Tấn Uyên.
"Tổng giám đốc Lục, đứa bé này lỡ đắc tội với anh ở đâu thì tôi thay mặt nó xin lỗi anh một tiếng, nó còn nhỏ nên không hiểu chuyện, anh đừng tính toán với nó nhé."
Võ Anh Tú biết chức vị của mình tới đâu nên ông ta không dám đắc tội Lục Tấn Uyên, dù có ấm ức thế nào thì ông ta vẫn giữ trong lòng mà thôi.
Bắt hết người rồi, Lục Tấn Uyên cũng không vội, anh nhìn Võ Anh Tú, ném máy tính bảng đến cho ông ta.
Võ Anh Tú bị đập một cái nhưng không dám tỏ ra bất mãn, sau khi ông ta thấy hai đoạn video trong máy tính bảng thì thay đổi sắc mặt.
Ông ta nghĩ ra chuyện gì đó, ánh nhìn của ông ta vô thức hướng về phía người phụ nữ trong lòng Lục Tấn Uyên, kết hợp với chuyện xảy ra trong máy tính bảng, khỏi cần nói nữa cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Lục Tấn Uyên nhìn Lâm Tú Loan: "Dám ra tay với vợ tôi, lá gan của cô lớn đấy."
Anh dứt lời, toàn bộ khách khứa đều ồ lên, đường nhiên điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là xưng hô vợ trong miệng Lục Tấn Uyên. Trong chốc lát, toàn bộ ánh nhìn ở đó đều tập trung vào Đinh Vô Ưu trong ngực anh.
Lúc buổi tiệc còn đang diễn ra, không ít người suy đoán về thân phận của Đinh Vô Ưu, nhưng bọn họ không bao giờ ngờ đến người phụ nữ này lại là mợ chủ của nhà họ Lục.
Tuy rằng bọn họ còn nghi ngờ sao bọn họ lại chưa từng nghe tin tức động trời thế này, nhưng nếu Lục Tấn Uyên đã tự thừa nhận thì chắc chắn không phải chuyện đùa
Dưới cái nhìn chăm chú như thế, đến cả loài động vật máu lạnh như rắn cũng cảm thấy bất an, vùng vẫy đến mức cơ thể nóng lên.
"Bắt hết những thứ súc vật này lại, còn nữa, lập tức điều tra cho tôi xem thử là kiệt tác của ai. Trong vòng năm phút đồng hồ tôi phải biết được câu trả lời." Anh lạnh lùng nói.
An Thần âm thầm rùng mình, lập tức gật đầu: "Vâng."
Nhìn tình hình thì chuyện vẫn chưa xảy ra lâu, quan trọng là sơn trang này đều được giám sát chặt chẽ từng tầng lầu.
Như thế thì dễ điều tra hơn nhiều. Lục Tấn Uyên mang theo một tên đàn em khác, xuống dưới lầu với khí thế đằng đằng sát khí.
Không cần anh ra lệnh thì cả đám đàn em phía sau đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cắt đứt nguồn điện của buổi tiệc bằng động tác cực kỳ lưu loát.
Vốn dĩ buổi tiệc vẫn đang nhộn nhịp tiếng nói cười nhưng vì hành động của bọn họ rất phô trương, tắt hết cả âm nhạc sôi động nên buổi tiệc cũng bị cắt ngang giữa chừng.
Lục Tấn Uyên ngồi trên một cái ghế, vẫn ôm Đinh Vô Ưu trong ngực.
Sắc mặt Đinh Vô Ưu hơi tái, hai mắt cô nhắm nghiền, cô mơ màng ngủ say trong tiếng âm nhạc bên tai, không hề hay biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện, chuyện này là sao? Những người này là ai?"
"Cô nhìn đi, Tổng giám đốc Lục đang ngồi kia kìa, chắc chắn những người này đều là người của anh ta." "Tổng giám đốc Lục muốn gì thế?"
"Ai biết đâu."
Chủ tịch thành phố Võ Anh Tú là chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay, ông ta nghe người giúp việc báo lại thì sợ hết hồn, ông ta lập tức vội vã chạy đến.
Quả nhiên, ông ta nhìn thấy Lục Tấn Uyên ngồi giữa quảng trường nơi tổ chức tiệc, trong lòng anh còn đang ôm một người, xung quanh anh là các đàn em của anh và bảo vệ.
Còn những vị khách ông ta mời đến để đãi tiệc thì đều phân tán xung quanh vòng tròn đó và xì xầm bàn tán.
Ông ta biến sắc, trong lòng suy nghĩ đủ điều nhưng vẫn không hiểu Lục Tấn Uyên có ý đồ gì. Ông ta không kịp suy nghĩ nhiều hơn nữa, vội vàng chạy qua trưng ra nụ cười nịnh nọt.
"Tổng giám đốc Lục, anh có thể đến tham gia buổi tiệc của tôi thì tôi rất vinh dự, nếu người hầu kẻ hạ ở đây còn chỗ nào không ổn thì mong anh bỏ qua cho nhé."
Lục Tấn Uyến lạnh lùng nhìn ông ta: "Bỏ qua? Người của tôi xảy ra chuyện trên địa bàn ông quản lý, ông nghĩ rằng một câu bỏ qua thì có thể xí xóa mọi việc à?"
Võ Anh Tú biến sắc, lòng ông ta căng thẳng, thầm nghĩ chuyện không hay rồi, ông ta cẩn thận nói: "Không biết ý của Tổng giám đốc Lục là sao nhỉ? Có thể kể tỉ mỉ hơn chút nữa cho tôi nghe được không?"
Lâm Tú Loan đứng cạnh ba mẹ mình trong đám người, từ khi Lục Tấn Uyên ôm theo người đến thì cô ta bắt đầu bối rối.
Nhất là lúc thấy thủ đoạn dứt khoát của đàn em của Lục Tấn Uyên, sắc mặt cô xanh lét nhưng nhìn Đinh Vô Ưu trong lòng anh thì lại vừa sợ vừa hả hê.
Cô ta sợ bị bọn họ điều tra ra là cô ta làm chuyện này, nhưng lại hả hê vì Đinh Vô Ưu đã trở thành như thế, cô ta còn ác độc nghĩ thêm, mong rằng mấy con rằng đó có thể hù cho người phụ nữ sợ đến mức sống dở chết dở.
Trong lòng Lâm Tú Loan cố tìm ra nhiều lí do để an ủi mình, dù sao thì cô ta vẫn còn nhỏ tuổi, dù tâm tư ác độc nhưng hành động còn thiếu suy nghĩ.
Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới những thứ như camera giám sát, cô ta chỉ có thể nghĩ rằng những nhân viên tạp vụ giúp cô ta sẽ bị bắt được.
Thậm chí Lâm Tú Loan còn nghĩ rằng nếu những người này khai ra là cô ta thì dù có chết cô ta cũng không chịu nhận. Chẳng có chứng cứ gì thì không ai có thể vu khống cho cô ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tú Loan trở nên yên tâm hơn nhiều.
Lúc này, An Thần dẫn người đến, trong tay anh ta cầm một cái máy tính bảng: "Sếp, điều tra ra rồi, đây là camera giám sát ngoài phòng thay đồ."
"Không chỉ có thể, còn có camera ở sau lầu hai, dù hơi mờ nhưng vẫn có thể thấy rõ."
Hai tên đàn em đứng sau An Thần kéo hai nhân viên tạp vụ, tay bọn họ bị trói ra sau, mồm bị bịt lại, kêu ư ư, trong mắt tràn ngập sự hoảng loạn.
Sắc mặt của Võ Anh Tú hơi vặn vẹo, nhưng trước mặt Lục Tấn Uyên nên ông ta không nói nổi câu nào.
Lục Tấn Uyên nhìn màn hình máy tính bảng trong tay, đó là hai video từ camera giám sát, một video quay ở hành lang bên ngoài phòng thay đồ, Lâm Tú Loan đứng nói chuyện với một nhân viên tạp vụ, tuy nghe không rõ lắm nhưng nhìn động tác khóa cửa của nhân viên tạp vụ và vẻ mặt của hai người thì dù mù cũng nhận ra chuyện hai người đang làm chẳng tốt đẹp gì.
Video sau đó chứng minh chuyện này.
Thấy một nhân viên tạp vụ khác thả một túi rắn vào cửa sổ, đồng thời còn khóa trái cửa, mặt của Lục Tấn Uyên lạnh đến mức sắp đóng băng.
Ánh mắt lạnh lùng của anh từ từ nhìn về phía tên nhân viên tạp vụ được hai tên đàn em kéo đến.
"Người đâu?" Anh mở miệng.
Tất nhiên An Thần biết ý sếp của mình, tuy rằng hai tên tạp vụ này đáng trách nhưng chủ mưu chính là, đường nhìn của anh ta hơi di chuyển, không phải tìm kiếm đâu xe, vừa liếc cái đã thấy bóng dáng màu hồng nhạt đứng trong đám người.
Anh ta vẫy tay một cái, hai tên đàn em trong số những người đang đứng đi về phía Lâm Tú Loan, dưới ánh mắt hoảng sợ của cô ta, bọn họ lập tức xách cô ta lên.
"Ơ, các người muốn làm gì đó? Mau thả tôi ra..."
Ba mẹ của Lâm Tú Loan cũng không ngờ bọn họ sẽ bắt con gái mình, nổi giận đùng đùng.
"Dừng lại, sao các người lại bắt con gái chúng tôi?" Mẹ Lâm rất giận dữ, bà muốn xông lên trước nhưng bị đàn em của Lục Tấn Uyên chặn lại ngoài vòng tròn.
Ba Lâm cũng không thể đi qua, chỉ có thể kiềm nén lửa giận nhìn Lục Tấn Uyên: "Tổng giám đốc Lục, nhà họ Lâm chưa từng đụng đến Lục Thị, bây giờ cậu muốn gì đây?"
Ông ta nói xong thấy không ai phản ứng lại mình thì bực bội nhìn về phía Võ Anh Tú.
Nhà họ Lâm và nhà họ Võ khá thân thiết, còn có quan hệ thông gia, Lâm Tú Loan gọi Võ Anh Tú bằng chú, tất nhiên ông ta không thể không quan tâm rồi.
Nếu là người khác thì thôi, nhưng đối phương lại là Lục Tấn Uyên.
"Tổng giám đốc Lục, đứa bé này lỡ đắc tội với anh ở đâu thì tôi thay mặt nó xin lỗi anh một tiếng, nó còn nhỏ nên không hiểu chuyện, anh đừng tính toán với nó nhé."
Võ Anh Tú biết chức vị của mình tới đâu nên ông ta không dám đắc tội Lục Tấn Uyên, dù có ấm ức thế nào thì ông ta vẫn giữ trong lòng mà thôi.
Bắt hết người rồi, Lục Tấn Uyên cũng không vội, anh nhìn Võ Anh Tú, ném máy tính bảng đến cho ông ta.
Võ Anh Tú bị đập một cái nhưng không dám tỏ ra bất mãn, sau khi ông ta thấy hai đoạn video trong máy tính bảng thì thay đổi sắc mặt.
Ông ta nghĩ ra chuyện gì đó, ánh nhìn của ông ta vô thức hướng về phía người phụ nữ trong lòng Lục Tấn Uyên, kết hợp với chuyện xảy ra trong máy tính bảng, khỏi cần nói nữa cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Lục Tấn Uyên nhìn Lâm Tú Loan: "Dám ra tay với vợ tôi, lá gan của cô lớn đấy."
Anh dứt lời, toàn bộ khách khứa đều ồ lên, đường nhiên điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là xưng hô vợ trong miệng Lục Tấn Uyên. Trong chốc lát, toàn bộ ánh nhìn ở đó đều tập trung vào Đinh Vô Ưu trong ngực anh.
Lúc buổi tiệc còn đang diễn ra, không ít người suy đoán về thân phận của Đinh Vô Ưu, nhưng bọn họ không bao giờ ngờ đến người phụ nữ này lại là mợ chủ của nhà họ Lục.
Tuy rằng bọn họ còn nghi ngờ sao bọn họ lại chưa từng nghe tin tức động trời thế này, nhưng nếu Lục Tấn Uyên đã tự thừa nhận thì chắc chắn không phải chuyện đùa
Bình luận facebook