Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-358
Chương 358: Mờ ám
"Cũng phải xem là ai gây rắc rối chứ, nếu như là em thì dù có phiền phức đến đâu anh cũng đều vui vẻ."
"Anh..."
Trong lòng Đinh Vô Ưu hoảng hốt rối bời và khuôn mặt trở nên đỏ bừng, trái tim càng không tự chủ được như muốn nhảy ra ngoài, hai người dựa sát vào nhau như vậy khiến cô rất sợ nhịp tim khác thường của mình sẽ bị Lục Tấn Uyên nghe thấy nên lập tức giãy dụa.
“Anh, anh bỏ tôi ra trước đã.”
Lục Tấn Uyên không những không buông cô ra mà ngược lại ôm càng chặt hơn, vừa khéo hai người lúc nãy đã lùi đến bên cạnh giường, khóe miệng anh nở một nụ cười xấu xa rồi trực tiếp ôm cô ngã lên chiếc giường mềm mại.
Vô Ưu đang ở bên dưới nên trực tiếp lún xuống bởi sức nặng của cả hai, lúc này khoảng cách giữa họ càng gần gũi hơn và không hề để lộ ra một khe hở nào.
Cả người cô bỗng cứng đờ khuôn mặt đỏ bừng như bị nấu chín, vừa nhìn đã biết cô đang ngượng ngùng, Lục Tấn Uyên nhìn thấy như vậy cảm thấy rất đắc ý, có phản ứng là tốt rồi nếu như không có thì anh phải khóc rồi.
Anh ôm lấy cô với tư thế hai chiếc trán chạm vào nhau vô cùng thân mật.
"Em cứ yên tâm việc kia đang diễn ra rất suôn sẻ, đã có bằng chứng rồi thì chỉ cần dẫn dắt hướng đi của dư luận là có thể đưa bằng chứng ra, đến lúc đó việc này sẽ được giải quyết."
Vô Ưu đều nghe được vào trong đầu từng từ từng chữ mà anh nói nhưng trong chốc lát vẫn chưa phản ứng lại được, trong đầu cô là một mảng mơ hồ mà khuôn mặt anh lại cách cô gần đến vậy.
Thậm chí khi vừa rồi nói chuyện không biết anh cố ý hay là vô tình mà thỉnh thoảng đôi môi anh lại cọ vào khóe miệng cô, điều đó thật sự quá kích thích làm cho cô muốn hôn mê. Cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter
Hương thơm dễ ngửi trên người anh tràn ngập khoang mũi của cô khiến cho cả người cô choáng váng và cố nín đến mức sắp không thở nổi.
“Anh, anh đứng dậy trước đã, tôi ưm..."
Lục Tấn Uyên không hề giãy dụa mà bất chợt chặn lại đôi môi của Vô Ưu khi cô đang mở miệng nói chuyện.
Vốn dĩ vừa nãy đầu óc Vô Ưu còn đang mơ hồ bây giờ lại càng thêm hỗn loạn, cuối cùng cũng không biết mình đang làm gì mặc cho người nằm trên người mình muốn làm gì thì làm.
Năm năm thời gian bao nhiêu ngày đêm mong ngóng, khó khăn lắm mới có được có được tin tức và xác nhận cuối cùng nhưng cô lại mất đi ký ức và hoàn toàn không nhớ ra anh.
Anh không biết đã mơ tưởng trong đầu bao nhiêu lần đè cô lên giường một cách mãnh liệt, và thổ lộ nỗi nhớ nhung bao năm nay của mình.
Nhưng anh không dám vì sợ dọa đến cô, nếu như người lại trốn mất không thấy thì thật sự anh không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì, cho nên chỉ có thể cố gắng kìm nén dòng máu nóng gần như ngập tràn lồng ngực và tiến lại gần cô từng chút một rồi ôm lấy cô.
Thật ra mà nói trong lòng anh còn cảm thấy biết ơn chuyện sao chép lần này, mấy ngày nay có thể đường hoàng giữ Vô Ưu ở lại trong nhà và dưới ánh mắt của mình.
Anh có thể nhìn thấy cô ngay khi anh quay trở về nhà mỗi ngày và còn có thể nghe và nhìn thấy giọng nói cùng với nụ cười của cô, điều này khiến anh có một loại ảo giác rằng hai người đã là đôi vợ chồng già ở bên nhau rất lâu rồi.
Giờ phút này, Lục Tấn Uyên bùng nổ cảm xúc đã kìm nén quá lâu, ngọn lửa bùng cháy đã không thể thu hồi được nữa mà gần như thiêu đốt Vô Ưu, và làm cho cô hoàn toàn không có cách nào kháng cự được với cảm giác xa lạ này, nhưng trong cơ thể lại có một sự nhiệt tình quen thuộc không thể giải thích được.
Mãi cho đến khi cảm nhận được một cảm xúc khác lạ trên cơ thể mình cô mới đột nhiên tỉnh táo lại, khóe mắt đỏ bừng kinh ngạc kêu lên một tiếng và giữ lại bàn tay của Lục Tấn Uyên.
Lý trí hầu như không còn của anh dần quay trở lại rồi hừ khẽ một tiếng, đôi mày nhíu chặt lại nhưng vẫn ôm chặt lấy cô không buông, trong lòng tràn đầy hối hận cùng không vui.
Đồng thời cũng đang nghĩ lần sau trong tình huống này hai người nên uống chút rượu trước mới được.
Đinh Vô Ưu không hề biết trong lòng anh đang có âm mưu quỷ kế gì, mà lúc này cô thực sự cảm thấy xấu hổ đến mức không dám gặp mọi người nữa.
Khi cô hoàn toàn đắm chìm thì bộ đồ ngủ trên người đã không cánh mà bay, không những thế móc áo lót phía sau đã bị cởi ra, dây áo cũng đã trễ xuống một nửa và gần như bại lộ toàn bộ cảnh xuân phía trên.
Cô sắp phát điên rồi mà thấy anh còn không chịu buông ra không khỏi thẹn quá thành giận tặng anh một đấm: “Buông tôi ra."
Lục Tấn Uyên vẫn không buông tay không chỉ có vậy còn ôm cô rồi cọ đi cọ lại, nhéo chỗ này một chút rồi lại sờ chỗ kia và nói ra với vẻ đầy tự hào trước khi Vô Ưu nổi nóng.
“Vô Ưu em thích anh” Đúng vậy, đây là một câu trần thuật và khẳng định.
Một câu nói nhẹ nhàng bay bổng dập tắt lửa giận đang tích tụ trong lòng Vô Ưu ngay lập tức, cô trực tiếp ngây người rồi sau khi tỉnh táo lại lập tức lớn tiếng phủ nhận.
"Anh nói linh tinh gì vậy, ai thích anh chứ, rõ ràng là anh...anh buông tôi ra." Cô liều mạng giãy dụa.
Lục Tấn Uyên biết tối nay không thể tiếp tục được nữa hơn nữa chọc người tức giận quá mức cũng không tốt nên chỉ đành tiếc nuối buông tay, Vô Ưu nhanh chóng mặc bộ đồ ngủ đặt ở bên cạnh vào, cô chưa bao giờ mặc quần áo với tốc độ nhanh như vậy gần như chỉ một hai giây là xong. Cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter
Cô thở hổn hển rồi lập tức chạy ra khỏi cửa, Lục Tấn Uyên lại lớn tiếng nói ra câu nói vừa rồi một lần nữa khiến cô suýt nữa lảo đảo ngã xuống.
Đinh Vô Ưu trở lại phòng của Lục An Bảo nhưng suy nghĩ vẫn còn rất lộn xộn, trái tim đang đập loạn dường như vẫn chưa ổn định lại.
Cho dù cố gắng nói với bản thân rằng đừng suy nghĩ nữa, nhưng câu nói “Vô Ưu em thích anh" của Lục Tấn Uyên lại không ngừng vang lên bên tai mà không kiểm soát được và chưa từng ngừng nghỉ dù chỉ trong giây lát.
Cô nhắm mắt lại ôm đầu rồi lắc mạnh, kết quả khiến cho đầu óc choáng váng nhưng âm thanh đó vẫn không hề biến mất, đầu óc tan rã như chia làm hai nửa, làm sao còn nhớ đến chuyện sao chép của mình mà đã quăng lên chín tầng mây từ bao giờ rồi.
Đinh Vô Ưu che lại trái tim và không khỏi suy nghĩ, lẽ nào mình thật sự thích anh?
Không, nghĩ đến câu nói cuối cùng mà vừa rồi Lục Tấn Uyên đã nói, trái tim cô vốn dĩ thuộc về anh nhưng chẳng qua là vì cô mất đi ký ức nên vẫn chưa thức tỉnh mà thôi.
Cô sờ một chút vị trí trái tim vẫn đang không ngừng đập loạn rồi nghĩ tới hành động của mình khi nãy mà không khỏi đỏ mặt, vẻ mờ mịt chợt hiện lên trong đôi mắt, thật sự là như vậy sao?
"Cũng phải xem là ai gây rắc rối chứ, nếu như là em thì dù có phiền phức đến đâu anh cũng đều vui vẻ."
"Anh..."
Trong lòng Đinh Vô Ưu hoảng hốt rối bời và khuôn mặt trở nên đỏ bừng, trái tim càng không tự chủ được như muốn nhảy ra ngoài, hai người dựa sát vào nhau như vậy khiến cô rất sợ nhịp tim khác thường của mình sẽ bị Lục Tấn Uyên nghe thấy nên lập tức giãy dụa.
“Anh, anh bỏ tôi ra trước đã.”
Lục Tấn Uyên không những không buông cô ra mà ngược lại ôm càng chặt hơn, vừa khéo hai người lúc nãy đã lùi đến bên cạnh giường, khóe miệng anh nở một nụ cười xấu xa rồi trực tiếp ôm cô ngã lên chiếc giường mềm mại.
Vô Ưu đang ở bên dưới nên trực tiếp lún xuống bởi sức nặng của cả hai, lúc này khoảng cách giữa họ càng gần gũi hơn và không hề để lộ ra một khe hở nào.
Cả người cô bỗng cứng đờ khuôn mặt đỏ bừng như bị nấu chín, vừa nhìn đã biết cô đang ngượng ngùng, Lục Tấn Uyên nhìn thấy như vậy cảm thấy rất đắc ý, có phản ứng là tốt rồi nếu như không có thì anh phải khóc rồi.
Anh ôm lấy cô với tư thế hai chiếc trán chạm vào nhau vô cùng thân mật.
"Em cứ yên tâm việc kia đang diễn ra rất suôn sẻ, đã có bằng chứng rồi thì chỉ cần dẫn dắt hướng đi của dư luận là có thể đưa bằng chứng ra, đến lúc đó việc này sẽ được giải quyết."
Vô Ưu đều nghe được vào trong đầu từng từ từng chữ mà anh nói nhưng trong chốc lát vẫn chưa phản ứng lại được, trong đầu cô là một mảng mơ hồ mà khuôn mặt anh lại cách cô gần đến vậy.
Thậm chí khi vừa rồi nói chuyện không biết anh cố ý hay là vô tình mà thỉnh thoảng đôi môi anh lại cọ vào khóe miệng cô, điều đó thật sự quá kích thích làm cho cô muốn hôn mê. Cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter
Hương thơm dễ ngửi trên người anh tràn ngập khoang mũi của cô khiến cho cả người cô choáng váng và cố nín đến mức sắp không thở nổi.
“Anh, anh đứng dậy trước đã, tôi ưm..."
Lục Tấn Uyên không hề giãy dụa mà bất chợt chặn lại đôi môi của Vô Ưu khi cô đang mở miệng nói chuyện.
Vốn dĩ vừa nãy đầu óc Vô Ưu còn đang mơ hồ bây giờ lại càng thêm hỗn loạn, cuối cùng cũng không biết mình đang làm gì mặc cho người nằm trên người mình muốn làm gì thì làm.
Năm năm thời gian bao nhiêu ngày đêm mong ngóng, khó khăn lắm mới có được có được tin tức và xác nhận cuối cùng nhưng cô lại mất đi ký ức và hoàn toàn không nhớ ra anh.
Anh không biết đã mơ tưởng trong đầu bao nhiêu lần đè cô lên giường một cách mãnh liệt, và thổ lộ nỗi nhớ nhung bao năm nay của mình.
Nhưng anh không dám vì sợ dọa đến cô, nếu như người lại trốn mất không thấy thì thật sự anh không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì, cho nên chỉ có thể cố gắng kìm nén dòng máu nóng gần như ngập tràn lồng ngực và tiến lại gần cô từng chút một rồi ôm lấy cô.
Thật ra mà nói trong lòng anh còn cảm thấy biết ơn chuyện sao chép lần này, mấy ngày nay có thể đường hoàng giữ Vô Ưu ở lại trong nhà và dưới ánh mắt của mình.
Anh có thể nhìn thấy cô ngay khi anh quay trở về nhà mỗi ngày và còn có thể nghe và nhìn thấy giọng nói cùng với nụ cười của cô, điều này khiến anh có một loại ảo giác rằng hai người đã là đôi vợ chồng già ở bên nhau rất lâu rồi.
Giờ phút này, Lục Tấn Uyên bùng nổ cảm xúc đã kìm nén quá lâu, ngọn lửa bùng cháy đã không thể thu hồi được nữa mà gần như thiêu đốt Vô Ưu, và làm cho cô hoàn toàn không có cách nào kháng cự được với cảm giác xa lạ này, nhưng trong cơ thể lại có một sự nhiệt tình quen thuộc không thể giải thích được.
Mãi cho đến khi cảm nhận được một cảm xúc khác lạ trên cơ thể mình cô mới đột nhiên tỉnh táo lại, khóe mắt đỏ bừng kinh ngạc kêu lên một tiếng và giữ lại bàn tay của Lục Tấn Uyên.
Lý trí hầu như không còn của anh dần quay trở lại rồi hừ khẽ một tiếng, đôi mày nhíu chặt lại nhưng vẫn ôm chặt lấy cô không buông, trong lòng tràn đầy hối hận cùng không vui.
Đồng thời cũng đang nghĩ lần sau trong tình huống này hai người nên uống chút rượu trước mới được.
Đinh Vô Ưu không hề biết trong lòng anh đang có âm mưu quỷ kế gì, mà lúc này cô thực sự cảm thấy xấu hổ đến mức không dám gặp mọi người nữa.
Khi cô hoàn toàn đắm chìm thì bộ đồ ngủ trên người đã không cánh mà bay, không những thế móc áo lót phía sau đã bị cởi ra, dây áo cũng đã trễ xuống một nửa và gần như bại lộ toàn bộ cảnh xuân phía trên.
Cô sắp phát điên rồi mà thấy anh còn không chịu buông ra không khỏi thẹn quá thành giận tặng anh một đấm: “Buông tôi ra."
Lục Tấn Uyên vẫn không buông tay không chỉ có vậy còn ôm cô rồi cọ đi cọ lại, nhéo chỗ này một chút rồi lại sờ chỗ kia và nói ra với vẻ đầy tự hào trước khi Vô Ưu nổi nóng.
“Vô Ưu em thích anh” Đúng vậy, đây là một câu trần thuật và khẳng định.
Một câu nói nhẹ nhàng bay bổng dập tắt lửa giận đang tích tụ trong lòng Vô Ưu ngay lập tức, cô trực tiếp ngây người rồi sau khi tỉnh táo lại lập tức lớn tiếng phủ nhận.
"Anh nói linh tinh gì vậy, ai thích anh chứ, rõ ràng là anh...anh buông tôi ra." Cô liều mạng giãy dụa.
Lục Tấn Uyên biết tối nay không thể tiếp tục được nữa hơn nữa chọc người tức giận quá mức cũng không tốt nên chỉ đành tiếc nuối buông tay, Vô Ưu nhanh chóng mặc bộ đồ ngủ đặt ở bên cạnh vào, cô chưa bao giờ mặc quần áo với tốc độ nhanh như vậy gần như chỉ một hai giây là xong. Cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter
Cô thở hổn hển rồi lập tức chạy ra khỏi cửa, Lục Tấn Uyên lại lớn tiếng nói ra câu nói vừa rồi một lần nữa khiến cô suýt nữa lảo đảo ngã xuống.
Đinh Vô Ưu trở lại phòng của Lục An Bảo nhưng suy nghĩ vẫn còn rất lộn xộn, trái tim đang đập loạn dường như vẫn chưa ổn định lại.
Cho dù cố gắng nói với bản thân rằng đừng suy nghĩ nữa, nhưng câu nói “Vô Ưu em thích anh" của Lục Tấn Uyên lại không ngừng vang lên bên tai mà không kiểm soát được và chưa từng ngừng nghỉ dù chỉ trong giây lát.
Cô nhắm mắt lại ôm đầu rồi lắc mạnh, kết quả khiến cho đầu óc choáng váng nhưng âm thanh đó vẫn không hề biến mất, đầu óc tan rã như chia làm hai nửa, làm sao còn nhớ đến chuyện sao chép của mình mà đã quăng lên chín tầng mây từ bao giờ rồi.
Đinh Vô Ưu che lại trái tim và không khỏi suy nghĩ, lẽ nào mình thật sự thích anh?
Không, nghĩ đến câu nói cuối cùng mà vừa rồi Lục Tấn Uyên đã nói, trái tim cô vốn dĩ thuộc về anh nhưng chẳng qua là vì cô mất đi ký ức nên vẫn chưa thức tỉnh mà thôi.
Cô sờ một chút vị trí trái tim vẫn đang không ngừng đập loạn rồi nghĩ tới hành động của mình khi nãy mà không khỏi đỏ mặt, vẻ mờ mịt chợt hiện lên trong đôi mắt, thật sự là như vậy sao?
Bình luận facebook