Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-161
Chương 160: Chẳng qua chỉ là gieo gió gặt bão
Ôn Ninh chán ghét nhìn anh ta một cái, nếu như có thể, cô thật sự không muốn tiếp xúc với loại người này.
Đã mấy ngày Dư Phi Minh không tắm, thân thể bốc mùi hôi chua, cả người nhìn vô cùng nhếch nhác, đâu còn cái bộ dáng kiêu ngạo như ngày thường, cho nên cảm thấy rất xấu hổ.
"Tôi chỉ hỏi anh, sự thật, anh rốt cuộc có nói hay không?" Ôn Ninh lạnh lùng nhìn anh ta, trong giọng điệu mang theo chút hận ý.
"Sự thật cái gì? Cô là người đã tông trúng vào người ta, đầu sỏ gây nên chuyện liền muốn bỏ trốn, còn muốn tẩy sạch hết mọi tội danh của chính mình? Lúc đầu trên tòa án cô đã nhận hết tội như thế nào, cô đã quên hết rồi sao? Ôn Ninh, đừng tưởng rằng cô chỉ cần nói mấy câu là đã lừa được người khác."
Dư Phi Minh không muốn làm sáng tỏ tội danh cho Ôn Ninh biết, nếu như để Lục Tấn Uyên biết được sự tình ban đầu, tình cảm của hai người bọn họ sau này đã càng thêm thân thiết, chắc chắn anh sẽ bị ngược đãi thê thảm hơn bây giờ.
Ôn Ninh đột nhiên tóm lấy tên vô liêm sỉ này, "Dư Phi Minh! Sao anh có thể cứ u mê không chịu tỉnh ngộ? Tôi rốt cuộc có lỗi với anh chỗ nào?"
Ôn Ninh nhớ kỹ chưa bao giờ đắc tội với Dư Phi Minh điểm nào, khiến cho anh ta khoanh tay đứng nhìn, ngồi yên ngó lơ khi mình bị vu oan, hãm hại, đến bây giờ ngay cả nói ra sự thật cũng không chịu.
Cái con người này, cực kỳ hợp với đám chó sói ăn thịt người nhà họ Ôn.
Nhìn thấy cảm xúc của Ôn Ninh có phần kích động, Lục Tấn Uyên đã kéo cô về phía sau, vẻ mặt cũng có chút bực bội.
Đúng lúc này, Ôn Ninh đột nhiên nhớ đến Jenny, lần trước cô thề đã tự mình nói ra, nhất định có thể sẽ khiến cho Dư Phi Minh mở miệng, chẳng lẽ, người có kinh nghiệm phong phú như cô thật sự sẽ có cách?
"Em đi gọi điện thoại." Ôn Ninh nghĩ nghĩ, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Jenny nhìn thấy số điện thoại của Ôn Ninh thì lập tức nhấc máy, " Sao thế, cô Ôn, cô bây giờ vẫn khỏe chứ?"
Lần trước Ôn Ninh được Lục Tấn Uyên cứu, mặc dù cô muốn đi dò la một chút tình trạng hiện nay của Ôn Ninh, nhưng kỳ lạ là tra thế nào vẫn không tìm ra, có lẽ, sau này cô mới nhận ra ngày hôm đó là Lục Tấn Uyên đến cứu.
Cũng không biết Ôn Ninh làm thế nào mà lại có quan hệ với Lục Tấn Uyên, sợ thân phận thật sự của mình bị bại lộ, lại thấy biểu cảm hôm đó của Lục Tấn Uyên có vẻ như là quan tâm cô ấy, nghĩ kỹ lại tháy cũng không xảy ra chuyện gì, cho nên Jenny lại không muốn điều tra thêm.
"Tôi rất ổn, chỉ là..."
"Sao thế, có chuyện gì cần tôi giúp sao?"
Ôn Ninh kể cho Jenny nghe chuyện Dư Phi Minh sống chết cũng không chịu nói ra sự thật, Jenny mim cười, chỉ cho cô một phương pháp.
Ôn Ninh trợn tròn hai mắt, "Chuyện này... Chuyện này."
"Cách này chắc chắn có tác dụng, hơn nữa còn có thể khiến anh ta nói ra hết những lời xấu xa ở trong lòng ra."
Jenny tự tin nói, Ôn Ninh suy nghĩ một chút, có vẻ đúng là như thế thật, chỉ là, làm vậy thì có chút khó xử.
Lục Tấn Uyên thấy cô ra ngoài đã lâu mà còn chưa quay lại, liền đi ra tìm người, thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, anh bước đến, "Sao thế?"
"D... ở đây em có nghĩ ra được một cách, nhưng nó có chút..."
Ôn Ninh thực sự cảm thấy khó có thể mở miệng.
"Cách gì thế?" Lục Tấn Uyên nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của cô, nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô rối rắm như vậy.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
"Chính là... tìm một người đàn ông đến đây, cùng Dư Phi Minh chụp mấy tấm hình bỏng mắt, như vậy là có thể khiến anh ta không dám cứng miệng được nữa."
Ôn Ninh nói xong, trên mặt thoáng ửng hồng, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến biện pháp hèn hạ như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, chắc chắn sẽ hữu ích.
Dư Phi Minh là người thừa kế của nhà họ Dư, bên ngoài nổi tiếng vô cùng, nếu chỉ chụp vài tấm ảnh của anh ta rồi truyền ra ngoài thì thân làm con trai, anh ta cũng chẳng có gì phải sợ, nhưng nếu như truyền tin ra ngoài anh ta có khuynh hướng đồng tính thì chắc chắn sẽ khiến dư luận xôn xao.
Xét cho cùng thì dù sao cũng là con trai độc nhất của nhà họ Dư, chuyện như vậy cũng khó mà chấp nhận được.
"Khụ...khụ..." Lục Tấn Uyên không ngờ rằng Ôn Ninh sẽ nói ra những lời kinh người này, nhưng nghĩ kỹ lại, thì cách này,...
Dường như không phải là không thể làm, mặc dù nhà họ Dư không dám làm gì anh, nhưng anh cũng không thể khống chế Dư Phi Minh quá lâu, thu hút sự chú ý của cảnh sát sẽ không hay lắm.
"Anh cảm thấy cũng khả thi, vừa hay... em có thể rót hết cho anh ta tất cả những loại thuốc lần trước anh ta dùng để đối phó em, anh ta dùng thủ đoạn để tiện này làm tổn thương không ít con gái nhà người ta, lần này cũng xem như là tự làm tự chịu."
Nghĩ đến đấy, đôi mắt Lục Tấn Uyên càng tối sầm lại, chuyện lần trước Dư Phi Minh tính kế với Ôn Ninh anh còn chưa quên đâu, phải khiến cho anh ta tự nếm thử trái đắng mình đã gieo.
Hai người bàn bạc xong, Lục Tấn Uyên gọi điện cho người nào đó, yêu cầu họ thực hiện theo kế hoạch vừa rồi.
An Minh nghe xong kế hoạch không có chút đạo lý này, nhịn không được lau mồ hôi hột, chuyện này không chỉ hủy hoại cuộc đời của Dư Phi Minh mà còn khiến cho chuyện tình cảm nửa đời còn lại của anh ta sẽ có bóng ma tâm lý mất.
Sếp với cô Ôn đúng là đều không dễ đối phó, nhất định không thể để bọn họ nắm được nhược điểm.
Một lúc sau, Dư Phi Minh vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì sắp xảy đến thì một người đàn ông mạnh mẽ cầm ống tiêm bước vào, anh ta nhìn lọ thuốc trong suốt, rồi hét lên kinh hoàng, nhưng có làm gì cũng vô dụng.
"Các người... đây là cái gì?"
Sau khi bị tiêm thuốc, Dư Phi Minh run rẩy quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Nếu như là thuốc phiện, anh ta coi như xong, cả đời này đều bị hủy hoại tại nơi này!
"Yên tâm, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì vi phạm pháp luật và kỷ cương đâu."
Lục Tấn Uyên hờ hững nói, Dư Phi Minh trừng lớn hai mắt, nhốt anh nhiều ngày như vậy, còn không biết xấu hổ mà nói tự nói mình chính là công dân gương mẫu ư?
Nhưng, sự phẫn nộ của anh ta duy trì không được bao lâu, trên người liền xuất hiện cảm giác khô nóng, loại cảm giác này, thật lạ.
Lục Tấn Uyên nhìn vào mắt anh ta, gọi đến một tên ăn xin vừa mới tìm được, "Giao anh ta cho cậu, cứ làm theo lời tôi nói, tôi đưa cho cậu cũng không phải ít."
Nói xong, lập tức rời khỏi chỗ này.
"Lục Tấn Uyên, anh không phả là người!"
Một tiếng rống giận truyền đến, nhưng Lục Tấn Uyên lại mắt điếc tai ngơ, duỗi tay ra bịt chặt hai tai của Ôn Ninh lại.
"Đi, chúng ta ra ngoài chờ, đừng làm ô uế tại mình."
Ôn Ninh cũng đồng ý với điều này, với dáng vẻ kiêu căng thường ngày của Dư Phi Minh, chắc chắn sẽ chịu không nổi một đả kích lớn như vậy.
"Sao thế, trong lòng không thoải mái?" Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh im lặng, còn tưởng rằng cô không quen với loại chuyện này.
"Không đâu." Ôn Ninh lắc đầu, rất kiên định nhìn Lục Tấn Uyên, "Anh ta như thế này cũng là bị trừng phạt đúng tội, đáng đời, đối với kẻ địch, em không cần phải thông cảm."
Ngày đó, chuyện Dư Phi Minh làm ầm làm ĩ, hung hăng muốn phá đi đứa con trong bụng vẫn còn hiện rõ ràng ngay trước mắt, cảnh ngộ hiện giờ của anh chẳng qua chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Ôn Ninh chán ghét nhìn anh ta một cái, nếu như có thể, cô thật sự không muốn tiếp xúc với loại người này.
Đã mấy ngày Dư Phi Minh không tắm, thân thể bốc mùi hôi chua, cả người nhìn vô cùng nhếch nhác, đâu còn cái bộ dáng kiêu ngạo như ngày thường, cho nên cảm thấy rất xấu hổ.
"Tôi chỉ hỏi anh, sự thật, anh rốt cuộc có nói hay không?" Ôn Ninh lạnh lùng nhìn anh ta, trong giọng điệu mang theo chút hận ý.
"Sự thật cái gì? Cô là người đã tông trúng vào người ta, đầu sỏ gây nên chuyện liền muốn bỏ trốn, còn muốn tẩy sạch hết mọi tội danh của chính mình? Lúc đầu trên tòa án cô đã nhận hết tội như thế nào, cô đã quên hết rồi sao? Ôn Ninh, đừng tưởng rằng cô chỉ cần nói mấy câu là đã lừa được người khác."
Dư Phi Minh không muốn làm sáng tỏ tội danh cho Ôn Ninh biết, nếu như để Lục Tấn Uyên biết được sự tình ban đầu, tình cảm của hai người bọn họ sau này đã càng thêm thân thiết, chắc chắn anh sẽ bị ngược đãi thê thảm hơn bây giờ.
Ôn Ninh đột nhiên tóm lấy tên vô liêm sỉ này, "Dư Phi Minh! Sao anh có thể cứ u mê không chịu tỉnh ngộ? Tôi rốt cuộc có lỗi với anh chỗ nào?"
Ôn Ninh nhớ kỹ chưa bao giờ đắc tội với Dư Phi Minh điểm nào, khiến cho anh ta khoanh tay đứng nhìn, ngồi yên ngó lơ khi mình bị vu oan, hãm hại, đến bây giờ ngay cả nói ra sự thật cũng không chịu.
Cái con người này, cực kỳ hợp với đám chó sói ăn thịt người nhà họ Ôn.
Nhìn thấy cảm xúc của Ôn Ninh có phần kích động, Lục Tấn Uyên đã kéo cô về phía sau, vẻ mặt cũng có chút bực bội.
Đúng lúc này, Ôn Ninh đột nhiên nhớ đến Jenny, lần trước cô thề đã tự mình nói ra, nhất định có thể sẽ khiến cho Dư Phi Minh mở miệng, chẳng lẽ, người có kinh nghiệm phong phú như cô thật sự sẽ có cách?
"Em đi gọi điện thoại." Ôn Ninh nghĩ nghĩ, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Jenny nhìn thấy số điện thoại của Ôn Ninh thì lập tức nhấc máy, " Sao thế, cô Ôn, cô bây giờ vẫn khỏe chứ?"
Lần trước Ôn Ninh được Lục Tấn Uyên cứu, mặc dù cô muốn đi dò la một chút tình trạng hiện nay của Ôn Ninh, nhưng kỳ lạ là tra thế nào vẫn không tìm ra, có lẽ, sau này cô mới nhận ra ngày hôm đó là Lục Tấn Uyên đến cứu.
Cũng không biết Ôn Ninh làm thế nào mà lại có quan hệ với Lục Tấn Uyên, sợ thân phận thật sự của mình bị bại lộ, lại thấy biểu cảm hôm đó của Lục Tấn Uyên có vẻ như là quan tâm cô ấy, nghĩ kỹ lại tháy cũng không xảy ra chuyện gì, cho nên Jenny lại không muốn điều tra thêm.
"Tôi rất ổn, chỉ là..."
"Sao thế, có chuyện gì cần tôi giúp sao?"
Ôn Ninh kể cho Jenny nghe chuyện Dư Phi Minh sống chết cũng không chịu nói ra sự thật, Jenny mim cười, chỉ cho cô một phương pháp.
Ôn Ninh trợn tròn hai mắt, "Chuyện này... Chuyện này."
"Cách này chắc chắn có tác dụng, hơn nữa còn có thể khiến anh ta nói ra hết những lời xấu xa ở trong lòng ra."
Jenny tự tin nói, Ôn Ninh suy nghĩ một chút, có vẻ đúng là như thế thật, chỉ là, làm vậy thì có chút khó xử.
Lục Tấn Uyên thấy cô ra ngoài đã lâu mà còn chưa quay lại, liền đi ra tìm người, thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, anh bước đến, "Sao thế?"
"D... ở đây em có nghĩ ra được một cách, nhưng nó có chút..."
Ôn Ninh thực sự cảm thấy khó có thể mở miệng.
"Cách gì thế?" Lục Tấn Uyên nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của cô, nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô rối rắm như vậy.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
"Chính là... tìm một người đàn ông đến đây, cùng Dư Phi Minh chụp mấy tấm hình bỏng mắt, như vậy là có thể khiến anh ta không dám cứng miệng được nữa."
Ôn Ninh nói xong, trên mặt thoáng ửng hồng, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến biện pháp hèn hạ như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, chắc chắn sẽ hữu ích.
Dư Phi Minh là người thừa kế của nhà họ Dư, bên ngoài nổi tiếng vô cùng, nếu chỉ chụp vài tấm ảnh của anh ta rồi truyền ra ngoài thì thân làm con trai, anh ta cũng chẳng có gì phải sợ, nhưng nếu như truyền tin ra ngoài anh ta có khuynh hướng đồng tính thì chắc chắn sẽ khiến dư luận xôn xao.
Xét cho cùng thì dù sao cũng là con trai độc nhất của nhà họ Dư, chuyện như vậy cũng khó mà chấp nhận được.
"Khụ...khụ..." Lục Tấn Uyên không ngờ rằng Ôn Ninh sẽ nói ra những lời kinh người này, nhưng nghĩ kỹ lại, thì cách này,...
Dường như không phải là không thể làm, mặc dù nhà họ Dư không dám làm gì anh, nhưng anh cũng không thể khống chế Dư Phi Minh quá lâu, thu hút sự chú ý của cảnh sát sẽ không hay lắm.
"Anh cảm thấy cũng khả thi, vừa hay... em có thể rót hết cho anh ta tất cả những loại thuốc lần trước anh ta dùng để đối phó em, anh ta dùng thủ đoạn để tiện này làm tổn thương không ít con gái nhà người ta, lần này cũng xem như là tự làm tự chịu."
Nghĩ đến đấy, đôi mắt Lục Tấn Uyên càng tối sầm lại, chuyện lần trước Dư Phi Minh tính kế với Ôn Ninh anh còn chưa quên đâu, phải khiến cho anh ta tự nếm thử trái đắng mình đã gieo.
Hai người bàn bạc xong, Lục Tấn Uyên gọi điện cho người nào đó, yêu cầu họ thực hiện theo kế hoạch vừa rồi.
An Minh nghe xong kế hoạch không có chút đạo lý này, nhịn không được lau mồ hôi hột, chuyện này không chỉ hủy hoại cuộc đời của Dư Phi Minh mà còn khiến cho chuyện tình cảm nửa đời còn lại của anh ta sẽ có bóng ma tâm lý mất.
Sếp với cô Ôn đúng là đều không dễ đối phó, nhất định không thể để bọn họ nắm được nhược điểm.
Một lúc sau, Dư Phi Minh vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì sắp xảy đến thì một người đàn ông mạnh mẽ cầm ống tiêm bước vào, anh ta nhìn lọ thuốc trong suốt, rồi hét lên kinh hoàng, nhưng có làm gì cũng vô dụng.
"Các người... đây là cái gì?"
Sau khi bị tiêm thuốc, Dư Phi Minh run rẩy quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Nếu như là thuốc phiện, anh ta coi như xong, cả đời này đều bị hủy hoại tại nơi này!
"Yên tâm, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì vi phạm pháp luật và kỷ cương đâu."
Lục Tấn Uyên hờ hững nói, Dư Phi Minh trừng lớn hai mắt, nhốt anh nhiều ngày như vậy, còn không biết xấu hổ mà nói tự nói mình chính là công dân gương mẫu ư?
Nhưng, sự phẫn nộ của anh ta duy trì không được bao lâu, trên người liền xuất hiện cảm giác khô nóng, loại cảm giác này, thật lạ.
Lục Tấn Uyên nhìn vào mắt anh ta, gọi đến một tên ăn xin vừa mới tìm được, "Giao anh ta cho cậu, cứ làm theo lời tôi nói, tôi đưa cho cậu cũng không phải ít."
Nói xong, lập tức rời khỏi chỗ này.
"Lục Tấn Uyên, anh không phả là người!"
Một tiếng rống giận truyền đến, nhưng Lục Tấn Uyên lại mắt điếc tai ngơ, duỗi tay ra bịt chặt hai tai của Ôn Ninh lại.
"Đi, chúng ta ra ngoài chờ, đừng làm ô uế tại mình."
Ôn Ninh cũng đồng ý với điều này, với dáng vẻ kiêu căng thường ngày của Dư Phi Minh, chắc chắn sẽ chịu không nổi một đả kích lớn như vậy.
"Sao thế, trong lòng không thoải mái?" Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh im lặng, còn tưởng rằng cô không quen với loại chuyện này.
"Không đâu." Ôn Ninh lắc đầu, rất kiên định nhìn Lục Tấn Uyên, "Anh ta như thế này cũng là bị trừng phạt đúng tội, đáng đời, đối với kẻ địch, em không cần phải thông cảm."
Ngày đó, chuyện Dư Phi Minh làm ầm làm ĩ, hung hăng muốn phá đi đứa con trong bụng vẫn còn hiện rõ ràng ngay trước mắt, cảnh ngộ hiện giờ của anh chẳng qua chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook