Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-149
Chương 148: Quả nhiên bợ cao giẫm thấp, đủ để tiện
Dư Phi Minh cầm điện thoại, đang quay chụp Ôn Ninh quần áo không ngay ngắn giãy giụa trên giường.
Ôn Ninh đã có lá gan dám tính toán anh ta, vậy anh ta phải chụp lại dáng vẻ chật vật không chịu nổi nhất của cô, đến lúc đó, Ôn Ninh chính là một con chó dưới chân anh ta, anh ta bắt cô thế nào, cô cũng chỉ có thể thế đó.
Thậm chí, những người mà trước đây cô leo lên như Lục Tấn Uyên, cũng sẽ chán ghét mà vứt bỏ cô.
Nghĩ như vậy, Dư Phi Minh hưng phấn mặt đỏ tới mang tai, sau khi cố định máy quay phim, đang định bắt đầu bữa ăn chính hôm nay.
Ý thức của Ôn Ninh đã mơ hồ, cô cố gắng cấu véo mình, thậm chí cắn rách môi chảy máu, nhưng vẫn khó ngăn cản cảm giác khô nóng từ trong ra ngoài.
Phát hiện Dư Phi Minh chậm rãi tới gần mình, Ôn Ninh vô ý thức đá chân muốn ngăn cản anh ta, nhưng động tác lại mềm mại bất lực, không hề có chút uy hiếp nào, ngay khi cô không biết nên làm sao bây giờ, đột nhiên, ngoài cửa lại truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Giọng nói trầm thấp mang theo lửa giận của Lục Tấn Uyên vang lên ở ngoài cửa, giống như một chậu nước lạnh, làm đại não mơ hồ của Ôn Ninh tỉnh táo một lát.
Lục Tấn Uyên. .. Tới rồi sao?
Là thật, hay là cô đang nằm mơ?
Ôn Ninh chuyển động đại não chậm chạp, lúc này, Dư Phi Minh cũng dừng động tác, mặt mày xanh xám mà nhìn phía cửa.
Làm sao Lục Tấn Uyên lại tìm tới nơi này? Đây chính là sản nghiệp dưới trướng anh ta, cho dù nhà họ Lục có sản nghiệp lớn, cũng không có khả năng trực tiếp bán đứng anh ta.
Lục Tấn Uyên thấy bên trong không có ai đáp lại mình, sắc mặt càng thêm khó coi, "Cô xác định, chính là chỗ này?"
Mary gật đầu, "Tuyệt đối không sai, tôi tận mắt nhìn thấy!"
"Ôn Ninh, cô có ở bên trong không?"
Tiếng nói của Lục Tấn Uyên lại một lần nữa truyền đến, lần này, Ôn Ninh xác định là anh tới thật, cũng không biết cô lấy sức ở đâu ra, lại có thể đá hất Dư Phi Minh đang đè trên chân cô, chống đỡ thân thể đã vô lực chạy tới cạnh cửa, "Lục Tấn Uyên, mau cứu tôi. .. Tôi..."
Ôn Ninh nói xong, trong lòng xấu hổ không nói ra lời, Lục Tấn Uyên liên tục cảnh cáo cô, cô không chỉ không làm được việc, còn suýt chút...
Nghe được tiếng nói của Ôn Ninh, ánh mắt Lục Tấn Uyên càng thêm lạnh xuống, tiếng nói của cô mềm mại bất lực, nghe rất không thích hợp.
"Dư Phi Minh, lập tức mở cửa, có lẽ tôi còn có thể tha cho cậu một mạng."
Nghĩ đến tình cảnh có thể của Ôn Ninh, Lục Tấn Uyên không tiếp tục yêu cầu cô làm cái gì, ngược lại bắt đầu đàm phán với Dư Phi Minh.
Dư Phi Minh nghe được giọng điệu bình tĩnh kia, nắm chặt nắm đấm, từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ, Lục Tấn Uyên lần lượt chèn ép anh ta, mặc kệ là bề ngoài, hay là gia thế, hoặc là năng lực cá nhân mà người khác cho rằng, anh ta đều bị hạ thấp hơn.
Mà bây giờ, anh lại dùng giọng điệu hơn người này để ra lệnh cho mình?
Dư Phi Minh cười lạnh một tiếng, "Thế nào, tôi với người phụ nữ của anh anh tình tôi nguyện đi thuê phòng, ngay cả cái này cậu Lục cũng muốn quan tâm?"
Lúc đầu thính giác của Ôn Ninh đã mơ hồ, sau khi nghe lời này, lập tức mở miệng, "Không phải, tôi không phải!"
Ngoài cửa yên lặng một lát, Dư Phi Minh cho là Lục Tấn Uyên bị Ôn Ninh đội nón xanh cho anh vô cùng nhục nhã tức giận bỏ đi, trên mặt lần nữa hiện lên nụ cười đắc ý, "Thế nào, anh ta mặc kệ cô, cô chỉ là đồ chơi, còn tưởng rằng mình quan trọng thế nào sao?"
Ôn Ninh lắc đầu, cảm giác có được hi vọng nhưng lại đột nhiên mất đi làm cô mờ mịt, thậm chí còn tuyệt vọng hơn vừa rồi.
Lục Tấn Uyên, không tin cô sao?
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Bởi vì cô nhiều lần chống lại anh, cho nên, có phải anh sẽ không quan tâm mình nữa không?
Nhìn dáng vẻ lòng như tro tàn của Ôn Ninh, Dư Phi Minh cực kỳ đắc ý, đang định tiếp tục chuyện vừa rồi, đột nhiên, cạnh cửa truyền đến một tiếng âm nhạc êm tai, Lục Tấn Uyên nhấc chân đá bay cánh cửa, suýt thì đụng ngã Dư Phi Minh xuống đất.
Vừa rồi, là An Thần giải quyết mấy nhân viên còn dám chống cự, lấy ra thẻ điều khiển chính.
"Anh, tại sao anh có thể có cái này?"
Dư Phi Minh không dám tin nhìn Lục Tấn Uyên, đây chính là sản nghiệp nhà anh ta, anh ta chính là ông chủ chỗ này, những tên vô dùng kia làm sao lại đưa thứ này cho Lục Tấn Uyên?
Lục Tấn Uyên hờ hững liếc anh ta một cái, giống như đang nhìn rác rưởi ven đường không đáng giá nhắc tới, lập tức, ánh mắt của anh rơi xuống người Ôn Ninh, con ngươi bỗng nhiên co lại.
Mary vẫn luôn yên lặng theo dõi diễn biến thấy dáng vẻ lúc này của cô cũng giật nảy mình, không nghĩ tới Ôn Ninh lại gặp phải chuyện này, nếu như không phải người đàn ông này tìm đến, chỉ sợ giờ cô đã bị...
Lục Tấn Uyên nhanh chân đi qua, cởi áo khoác trên người, trực tiếp khoác lên người Ôn Ninh, lập tức, khống chế bàn tay vẫn đang cào lung tung của cô, "Bây giờ cô thấy thế nào?"
Mặc dù nổi nóng, mặc dù tức giận với hành động của Ôn Ninh, nhưng thấy dáng vẻ này của cô, Lục Tấn Uyên chỉ cảm thấy đau lòng lớn hơn hết thảy, thậm chí không quan tâm đến suy nghĩ tìm được cô phải dạy dỗ cô thật tốt vừa rồi, cẩn thận hỏi cô.
"Tôi... Tôi rất là khó chịu. .." Ôn Ninh cảm thấy mùi vị quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc tới gần cô, tinh thần vẫn luôn ráng chống đỡ trong nháy mắt sụp đổ, cô mệt mỏi quá rồi, giờ phút này, cô đã không còn sức gắng gượng tiếp tục chống cự.
Trong nháy mắt Lục Tấn Uyên tới gần cô, cô chủ động dán sát vào ngực Lục Tấn Uyên.
Ngại còn có người khác, anh cũng không làm cái gì, mà vươn tay bế Ôn Ninh lên, dự định chờ một lúc lại xử lý tên rác rưởi không biết trời cao đất rộng Dư Phi Minh.
Mà Dư Phi Minh nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng tức giận, vừa rồi còn dáng vẻ liệt nữ trong trắng với anh ta, thấy Lục Tấn Uyên lập tức chủ động như vậy, người phụ nữ Ôn Ninh này quả nhiên bợ cao giẫm thấp, đủ để tiện!
"Cậu Lục, đây chính là Ôn Ninh tự nguyện tới, tôi không ép cô ta."
Dư Phi Minh thành công thu hút ánh mắt Lục Tấn Uyên.
"Tôi không có, tôi không phải... Tôi là vì... Vì chứng cứ." Ôn Ninh trong ngực đột nhiên kéo quần áo Lục Tấn Uyên, sợ anh sẽ sinh ra hiểu lầm gì đó.
Nhìn dáng vẻ quật cường của cô, Lục Tấn Uyên vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, không phải anh đã nói sẽ giúp cô sao, làm sao cô lại không thể chờ?
"Tôi biết." Lục Tấn Uyên không chần chờ, mấy chữ đơn giản làm Ôn Ninh an lòng, lập tức, cô lại nhớ ra cái gì, "Anh ta, anh ta chụp... Chụp hình."
Sắc mặt vốn lạnh băng của Lục Tấn Uyên lại thêm mấy phần sát khí, nhìn về phía Dư Phi Minh ở một bên còn muốn nói tiếp cái gì đó để kích thích anh.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Dư Phi Minh cầm điện thoại, đang quay chụp Ôn Ninh quần áo không ngay ngắn giãy giụa trên giường.
Ôn Ninh đã có lá gan dám tính toán anh ta, vậy anh ta phải chụp lại dáng vẻ chật vật không chịu nổi nhất của cô, đến lúc đó, Ôn Ninh chính là một con chó dưới chân anh ta, anh ta bắt cô thế nào, cô cũng chỉ có thể thế đó.
Thậm chí, những người mà trước đây cô leo lên như Lục Tấn Uyên, cũng sẽ chán ghét mà vứt bỏ cô.
Nghĩ như vậy, Dư Phi Minh hưng phấn mặt đỏ tới mang tai, sau khi cố định máy quay phim, đang định bắt đầu bữa ăn chính hôm nay.
Ý thức của Ôn Ninh đã mơ hồ, cô cố gắng cấu véo mình, thậm chí cắn rách môi chảy máu, nhưng vẫn khó ngăn cản cảm giác khô nóng từ trong ra ngoài.
Phát hiện Dư Phi Minh chậm rãi tới gần mình, Ôn Ninh vô ý thức đá chân muốn ngăn cản anh ta, nhưng động tác lại mềm mại bất lực, không hề có chút uy hiếp nào, ngay khi cô không biết nên làm sao bây giờ, đột nhiên, ngoài cửa lại truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Giọng nói trầm thấp mang theo lửa giận của Lục Tấn Uyên vang lên ở ngoài cửa, giống như một chậu nước lạnh, làm đại não mơ hồ của Ôn Ninh tỉnh táo một lát.
Lục Tấn Uyên. .. Tới rồi sao?
Là thật, hay là cô đang nằm mơ?
Ôn Ninh chuyển động đại não chậm chạp, lúc này, Dư Phi Minh cũng dừng động tác, mặt mày xanh xám mà nhìn phía cửa.
Làm sao Lục Tấn Uyên lại tìm tới nơi này? Đây chính là sản nghiệp dưới trướng anh ta, cho dù nhà họ Lục có sản nghiệp lớn, cũng không có khả năng trực tiếp bán đứng anh ta.
Lục Tấn Uyên thấy bên trong không có ai đáp lại mình, sắc mặt càng thêm khó coi, "Cô xác định, chính là chỗ này?"
Mary gật đầu, "Tuyệt đối không sai, tôi tận mắt nhìn thấy!"
"Ôn Ninh, cô có ở bên trong không?"
Tiếng nói của Lục Tấn Uyên lại một lần nữa truyền đến, lần này, Ôn Ninh xác định là anh tới thật, cũng không biết cô lấy sức ở đâu ra, lại có thể đá hất Dư Phi Minh đang đè trên chân cô, chống đỡ thân thể đã vô lực chạy tới cạnh cửa, "Lục Tấn Uyên, mau cứu tôi. .. Tôi..."
Ôn Ninh nói xong, trong lòng xấu hổ không nói ra lời, Lục Tấn Uyên liên tục cảnh cáo cô, cô không chỉ không làm được việc, còn suýt chút...
Nghe được tiếng nói của Ôn Ninh, ánh mắt Lục Tấn Uyên càng thêm lạnh xuống, tiếng nói của cô mềm mại bất lực, nghe rất không thích hợp.
"Dư Phi Minh, lập tức mở cửa, có lẽ tôi còn có thể tha cho cậu một mạng."
Nghĩ đến tình cảnh có thể của Ôn Ninh, Lục Tấn Uyên không tiếp tục yêu cầu cô làm cái gì, ngược lại bắt đầu đàm phán với Dư Phi Minh.
Dư Phi Minh nghe được giọng điệu bình tĩnh kia, nắm chặt nắm đấm, từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ, Lục Tấn Uyên lần lượt chèn ép anh ta, mặc kệ là bề ngoài, hay là gia thế, hoặc là năng lực cá nhân mà người khác cho rằng, anh ta đều bị hạ thấp hơn.
Mà bây giờ, anh lại dùng giọng điệu hơn người này để ra lệnh cho mình?
Dư Phi Minh cười lạnh một tiếng, "Thế nào, tôi với người phụ nữ của anh anh tình tôi nguyện đi thuê phòng, ngay cả cái này cậu Lục cũng muốn quan tâm?"
Lúc đầu thính giác của Ôn Ninh đã mơ hồ, sau khi nghe lời này, lập tức mở miệng, "Không phải, tôi không phải!"
Ngoài cửa yên lặng một lát, Dư Phi Minh cho là Lục Tấn Uyên bị Ôn Ninh đội nón xanh cho anh vô cùng nhục nhã tức giận bỏ đi, trên mặt lần nữa hiện lên nụ cười đắc ý, "Thế nào, anh ta mặc kệ cô, cô chỉ là đồ chơi, còn tưởng rằng mình quan trọng thế nào sao?"
Ôn Ninh lắc đầu, cảm giác có được hi vọng nhưng lại đột nhiên mất đi làm cô mờ mịt, thậm chí còn tuyệt vọng hơn vừa rồi.
Lục Tấn Uyên, không tin cô sao?
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Bởi vì cô nhiều lần chống lại anh, cho nên, có phải anh sẽ không quan tâm mình nữa không?
Nhìn dáng vẻ lòng như tro tàn của Ôn Ninh, Dư Phi Minh cực kỳ đắc ý, đang định tiếp tục chuyện vừa rồi, đột nhiên, cạnh cửa truyền đến một tiếng âm nhạc êm tai, Lục Tấn Uyên nhấc chân đá bay cánh cửa, suýt thì đụng ngã Dư Phi Minh xuống đất.
Vừa rồi, là An Thần giải quyết mấy nhân viên còn dám chống cự, lấy ra thẻ điều khiển chính.
"Anh, tại sao anh có thể có cái này?"
Dư Phi Minh không dám tin nhìn Lục Tấn Uyên, đây chính là sản nghiệp nhà anh ta, anh ta chính là ông chủ chỗ này, những tên vô dùng kia làm sao lại đưa thứ này cho Lục Tấn Uyên?
Lục Tấn Uyên hờ hững liếc anh ta một cái, giống như đang nhìn rác rưởi ven đường không đáng giá nhắc tới, lập tức, ánh mắt của anh rơi xuống người Ôn Ninh, con ngươi bỗng nhiên co lại.
Mary vẫn luôn yên lặng theo dõi diễn biến thấy dáng vẻ lúc này của cô cũng giật nảy mình, không nghĩ tới Ôn Ninh lại gặp phải chuyện này, nếu như không phải người đàn ông này tìm đến, chỉ sợ giờ cô đã bị...
Lục Tấn Uyên nhanh chân đi qua, cởi áo khoác trên người, trực tiếp khoác lên người Ôn Ninh, lập tức, khống chế bàn tay vẫn đang cào lung tung của cô, "Bây giờ cô thấy thế nào?"
Mặc dù nổi nóng, mặc dù tức giận với hành động của Ôn Ninh, nhưng thấy dáng vẻ này của cô, Lục Tấn Uyên chỉ cảm thấy đau lòng lớn hơn hết thảy, thậm chí không quan tâm đến suy nghĩ tìm được cô phải dạy dỗ cô thật tốt vừa rồi, cẩn thận hỏi cô.
"Tôi... Tôi rất là khó chịu. .." Ôn Ninh cảm thấy mùi vị quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc tới gần cô, tinh thần vẫn luôn ráng chống đỡ trong nháy mắt sụp đổ, cô mệt mỏi quá rồi, giờ phút này, cô đã không còn sức gắng gượng tiếp tục chống cự.
Trong nháy mắt Lục Tấn Uyên tới gần cô, cô chủ động dán sát vào ngực Lục Tấn Uyên.
Ngại còn có người khác, anh cũng không làm cái gì, mà vươn tay bế Ôn Ninh lên, dự định chờ một lúc lại xử lý tên rác rưởi không biết trời cao đất rộng Dư Phi Minh.
Mà Dư Phi Minh nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng tức giận, vừa rồi còn dáng vẻ liệt nữ trong trắng với anh ta, thấy Lục Tấn Uyên lập tức chủ động như vậy, người phụ nữ Ôn Ninh này quả nhiên bợ cao giẫm thấp, đủ để tiện!
"Cậu Lục, đây chính là Ôn Ninh tự nguyện tới, tôi không ép cô ta."
Dư Phi Minh thành công thu hút ánh mắt Lục Tấn Uyên.
"Tôi không có, tôi không phải... Tôi là vì... Vì chứng cứ." Ôn Ninh trong ngực đột nhiên kéo quần áo Lục Tấn Uyên, sợ anh sẽ sinh ra hiểu lầm gì đó.
Nhìn dáng vẻ quật cường của cô, Lục Tấn Uyên vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, không phải anh đã nói sẽ giúp cô sao, làm sao cô lại không thể chờ?
"Tôi biết." Lục Tấn Uyên không chần chờ, mấy chữ đơn giản làm Ôn Ninh an lòng, lập tức, cô lại nhớ ra cái gì, "Anh ta, anh ta chụp... Chụp hình."
Sắc mặt vốn lạnh băng của Lục Tấn Uyên lại thêm mấy phần sát khí, nhìn về phía Dư Phi Minh ở một bên còn muốn nói tiếp cái gì đó để kích thích anh.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook