Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-122
Chương 120 Cáo trạng
Bị Ôn Ninh từ chối hai lần liên tiếp, sắc mặt của Lục Tấn Uyên cũng dần trở nên khó coi.
Lòng tốt của anh, ở trong mắt cô lại giống như nước lũ, tránh còn không kịp sao?
"Ôn Ninh, đừng không biết tốt xấu."
Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói, trong giọng nói đã có chút tức giận.
Chóp mũi của Ôn Ninh có chút chua xót, không biết tốt xấu, nếu tiếp tục nhận sự quan tâm của anh, thì đó mới là không biết tốt xấu.
Cô không muốn đắm chìm vào trong sự dịu dàng của anh nữa, lỡ như thật sự như những gì Mộ Thản Nhiên nói, hai người bọn họ chỉ là đang giận dỗi nhau, mà cô chính là công cụ mà Lục Tấn Uyên dùng để kích thích người khác...
Bây giờ từ chối, mới là sự lựa chọn tốt nhất. "Tôi chính là không biết tốt xấu như vậy đó, Lục Tấn Uyên, thu lại lòng tốt của anh đi, giữ nó... Cho người thực sự cần."
Ôn Ninh gắn từng tiếng một, không lưu loát nói.
Cô chưa bao giờ giỏi nói ra những lời khó nghe, đặc biệt là khi đối mặt với lòng tốt của Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên vô cùng tức giận, ném đồ trong tay bịch một tiếng ra ngoài: "Có phải gần đây tôi quá dung túng cô rồi hay không? Cô cho là, cô là cái gì?"
Trong lòng Ôn Ninh khổ sở, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua như cũ: "Tôi đương nhiên biết tôi ở trong lòng anh không là cái gì cả, cho nên, để cho tôi rời khỏi nơi này, đối với cả hai chúng ta đều tốt."
Rời đi?
Cô lại còn muốn rời đi?
Lục Tấn Uyên giận không thể áp chế, đi hai bước qua đó, dùng ưu thế chiều cao của mình, từ trên cao nhìn xuống Ôn Ninh: "Cô cho rằng hiện tại cô có thể đi đến chỗ nào? Trong bụng mang thai đứa con ngoài dã thú, còn có ai muốn cô nữa sao? Cô cho là bụng lớn rồi thì có thể tìm được công việc nuôi sống nó sao?" "Anh câm miệng!" Ôn Ninh nghe thấy Lục
Tấn Uyên vừa mở miệng là nói cục cưng trong bụng mình là đứa con ngoài dã thú, cũng bắt đầu tức giận.
Đây là con của anh!
"Nếu đã như vậy thì tôi xin từ chức, tôi ngược lại rất muốn nhìn, rời khỏi tập đoàn Lục thị tôi có đói chết hay không."
Nói xong, Ôn Ninh liền trực tiếp từ bên người Lục Tấn Uyên đi qua, người đàn ông đang nghẹn một cục tức trong lòng, nên cũng không ngăn cản cô.
Đợi đến khi người đã đi khỏi, Lục Tấn Uyên mới một cước đá văng chiếc ghế trước mặt mình.
"Chết tiệt."
Anh chưa bao giờ thấy một người phụ nữ không biết tốt xấu như vậy, lòng tốt của anh, trong mắt cô không đáng giá như vậy sao?
Đứa nhỏ không rõ nguồn gốc kia, lại quan trọng với cô như vậy?
An Thần dẫn theo nhân viên vệ sinh đi vào, nhìn thấy một mảnh bừa bộn này, bị dọa cho nhảy dựng.
"Boss, đây. ."
Không cần nghĩ cũng biết đống bừa bộn này không thoát được quan hệ với Ôn Ninh. "Gọi người đến thu dọn sạch sẽ nơi này, tôi không muốn nhìn thấy đồ của cô thêm lần nào nữa."
An Thần không dám nhổ lông trên đầu hổ, chỉ có thể yên lặng đáp ứng.
Trong lòng còn không nhịn được đoán mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay lập tức, anh ta dường như nhớ ra điều gì đó...
Hình như, khi anh quay lại có người từng nhắc đến, Bạch Tân Vũ đã đi cùng một người phụ nữ rất xinh đẹp đến đây.
An Trần đoán có lẽ hành vi kỳ lạ lần này của Ôn Ninh có liên quan đến hai người này, vì vậy anh ta liền đi đến phòng giám sát để xem video ghi hình.
Khi nhìn thấy hai người đó, anh liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đúng như dự đoán, có liên quan đến cô Mộ mới về nước gần đây.
An Thần nghĩ nghĩ một chút, lúc mang văn kiện đến cho Lục Tấn Uyên, liền đề cập đến chuyện này: "Boss, hôm nay cậu Bạch - Bạch Tân Vũ và cô Mộ đã đến công ty, chẳng qua đều không đợi anh trở về đã liền rời khỏi, cũng không để lại bất kỳ lời nhắn gì cả."
Vốn dĩ Lục Tấn Uyên đang nhìn tập văn kiện trong tay với vẻ mặt không vui, tuy nhìn qua tựa như đang chăm chú làm việc, nhưng kỳ thật là đang nghĩ đến sắc mặt của Ôn Ninh lúc rời đi.
Nghe được lời này của An Thần, người đàn ông mới vứt đồ trong tay sang một bên, nói: "Cái gì?"
Bạch Tân Vũ và Mộ Yên Nhiên từng tới đây, nhưng lại không nói trước cho anh biết.
Điều này không khỏi có chút kỳ quái, dù sao, ở đây bọn họ cũng không quen người khác.
"Bọn họ đợi ở đây bao lâu, làm cái gì ?"
An Thần nói đầu đuôi ngọn nguồn ra, lúc này Lục Tấn Uyên mới nhíu chặt lông mày, tựa như nghĩ tới cái gì đó.
Hai người kia là tới vì Ôn Ninh?
Lục Tấn Uyên xoa xoa đầu lông mày đang đau nhức, đứng dậy nói: "Tôi đi ra ngoài một chuyến."
Lúc này An Thần mới thở dài nhẹ nhõm, như này, thì cơn giận của boss chắc sẽ không
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Trong lòng chợt nổi lên chút bất mãn đối với người phụ nữ thoạt nhìn yếu đuối không nói nhiều này.
"Không phải." Lục Tấn Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, Ôn Ninh chẳng những không nói, ngược lại còn làm theo ý muốn của người ta là đằng khác.
"Cô ấy nói gì?" Lục Tấn Uyên nghĩ, nhất định là Mộ Yên Nhiên đi tìm Ôn Ninh nói cái gì đó, mới có thể làm cho cô trở lên khác thường như thế.
"Cái này, tôi cũng không biết, phụ nữ bọn họ nói chuyện, một người đàn ông như tôi chen vào thì không tốt cho lắm."
Bạch Tân Vũ kèm thêm một khuôn mặt tươi cười, nhưng Lục Tấn Uyên căn bản không muốn tính toán với anh ta: "Nếu biết một người đàn ông chen vào chuyện này không tốt, vì sao còn muốn dẫn theo cô ấy đến đó, chẳng lẽ cô ấy tùy hứng làm bậy, cậu cũng phải dung túng cho sự tùy hứng đó sao?"
Lục Tấn Uyên có thể đoán được chắc hẳn Mộ Yên Nhiên cảm thấy không cam lòng vì chuyện lần trước bị anh từ chối, nhưng không ngờ rằng Bạch Tân Vũ lại không phân biệt nặng nhẹ mà đi cùng cô đến công ty anh như vậy.
Dù sao, bình thường Bạch Tân Vũ vẫn rất thân sĩ, chí ít sẽ không làm những chuyện mất đẳng cấp như tìm phụ nữ gây phiền phức này.
"Tớ... Tớ là. .."
Bạch Tân Vũ hoàn toàn không nói lên lời, chủ yếu là chuyện này chính bản thân anh cũng cảm thấy không vẻ vang gì, có chút ỷ thế hiếp người.
"Tớ sai rồi, về sau khi gặp những yêu cầu vô lý của Yên Nhiên, tớ nhất định sẽ kiên quyết từ chối."
Nghe thấy Bạch Tân Vũ nói như vậy, sắc mặt của Lục Tấn Uyên bây giờ mới tốt hơn một chút: "Nhớ kỹ lời cậu nói đó."
Anh không hy vọng loại tình huống này sẽ tiếp tục tái diễn trong tương lai.
Bạch Tân Vũ nhìn anh nghiêm túc như vậy, không nhịn được cẩn thận mở miệng hỏi: "Cậu, thật sự có ý với người phụ nữ kia?"
Trước kia, Bạch Tân Vũ luôn cảm thấy Lục Tấn Uyên như vậy, không thể nào sẽ coi trọng một người phụ nữ giống như Ôn Ninh kia, nói như thế nào thì cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, thật sự muốn cùng một cô trợ lý nho nhỏ quét dọn vệ sinh trong công ty ở cùng
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Bị Ôn Ninh từ chối hai lần liên tiếp, sắc mặt của Lục Tấn Uyên cũng dần trở nên khó coi.
Lòng tốt của anh, ở trong mắt cô lại giống như nước lũ, tránh còn không kịp sao?
"Ôn Ninh, đừng không biết tốt xấu."
Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói, trong giọng nói đã có chút tức giận.
Chóp mũi của Ôn Ninh có chút chua xót, không biết tốt xấu, nếu tiếp tục nhận sự quan tâm của anh, thì đó mới là không biết tốt xấu.
Cô không muốn đắm chìm vào trong sự dịu dàng của anh nữa, lỡ như thật sự như những gì Mộ Thản Nhiên nói, hai người bọn họ chỉ là đang giận dỗi nhau, mà cô chính là công cụ mà Lục Tấn Uyên dùng để kích thích người khác...
Bây giờ từ chối, mới là sự lựa chọn tốt nhất. "Tôi chính là không biết tốt xấu như vậy đó, Lục Tấn Uyên, thu lại lòng tốt của anh đi, giữ nó... Cho người thực sự cần."
Ôn Ninh gắn từng tiếng một, không lưu loát nói.
Cô chưa bao giờ giỏi nói ra những lời khó nghe, đặc biệt là khi đối mặt với lòng tốt của Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên vô cùng tức giận, ném đồ trong tay bịch một tiếng ra ngoài: "Có phải gần đây tôi quá dung túng cô rồi hay không? Cô cho là, cô là cái gì?"
Trong lòng Ôn Ninh khổ sở, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua như cũ: "Tôi đương nhiên biết tôi ở trong lòng anh không là cái gì cả, cho nên, để cho tôi rời khỏi nơi này, đối với cả hai chúng ta đều tốt."
Rời đi?
Cô lại còn muốn rời đi?
Lục Tấn Uyên giận không thể áp chế, đi hai bước qua đó, dùng ưu thế chiều cao của mình, từ trên cao nhìn xuống Ôn Ninh: "Cô cho rằng hiện tại cô có thể đi đến chỗ nào? Trong bụng mang thai đứa con ngoài dã thú, còn có ai muốn cô nữa sao? Cô cho là bụng lớn rồi thì có thể tìm được công việc nuôi sống nó sao?" "Anh câm miệng!" Ôn Ninh nghe thấy Lục
Tấn Uyên vừa mở miệng là nói cục cưng trong bụng mình là đứa con ngoài dã thú, cũng bắt đầu tức giận.
Đây là con của anh!
"Nếu đã như vậy thì tôi xin từ chức, tôi ngược lại rất muốn nhìn, rời khỏi tập đoàn Lục thị tôi có đói chết hay không."
Nói xong, Ôn Ninh liền trực tiếp từ bên người Lục Tấn Uyên đi qua, người đàn ông đang nghẹn một cục tức trong lòng, nên cũng không ngăn cản cô.
Đợi đến khi người đã đi khỏi, Lục Tấn Uyên mới một cước đá văng chiếc ghế trước mặt mình.
"Chết tiệt."
Anh chưa bao giờ thấy một người phụ nữ không biết tốt xấu như vậy, lòng tốt của anh, trong mắt cô không đáng giá như vậy sao?
Đứa nhỏ không rõ nguồn gốc kia, lại quan trọng với cô như vậy?
An Thần dẫn theo nhân viên vệ sinh đi vào, nhìn thấy một mảnh bừa bộn này, bị dọa cho nhảy dựng.
"Boss, đây. ."
Không cần nghĩ cũng biết đống bừa bộn này không thoát được quan hệ với Ôn Ninh. "Gọi người đến thu dọn sạch sẽ nơi này, tôi không muốn nhìn thấy đồ của cô thêm lần nào nữa."
An Thần không dám nhổ lông trên đầu hổ, chỉ có thể yên lặng đáp ứng.
Trong lòng còn không nhịn được đoán mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay lập tức, anh ta dường như nhớ ra điều gì đó...
Hình như, khi anh quay lại có người từng nhắc đến, Bạch Tân Vũ đã đi cùng một người phụ nữ rất xinh đẹp đến đây.
An Trần đoán có lẽ hành vi kỳ lạ lần này của Ôn Ninh có liên quan đến hai người này, vì vậy anh ta liền đi đến phòng giám sát để xem video ghi hình.
Khi nhìn thấy hai người đó, anh liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đúng như dự đoán, có liên quan đến cô Mộ mới về nước gần đây.
An Thần nghĩ nghĩ một chút, lúc mang văn kiện đến cho Lục Tấn Uyên, liền đề cập đến chuyện này: "Boss, hôm nay cậu Bạch - Bạch Tân Vũ và cô Mộ đã đến công ty, chẳng qua đều không đợi anh trở về đã liền rời khỏi, cũng không để lại bất kỳ lời nhắn gì cả."
Vốn dĩ Lục Tấn Uyên đang nhìn tập văn kiện trong tay với vẻ mặt không vui, tuy nhìn qua tựa như đang chăm chú làm việc, nhưng kỳ thật là đang nghĩ đến sắc mặt của Ôn Ninh lúc rời đi.
Nghe được lời này của An Thần, người đàn ông mới vứt đồ trong tay sang một bên, nói: "Cái gì?"
Bạch Tân Vũ và Mộ Yên Nhiên từng tới đây, nhưng lại không nói trước cho anh biết.
Điều này không khỏi có chút kỳ quái, dù sao, ở đây bọn họ cũng không quen người khác.
"Bọn họ đợi ở đây bao lâu, làm cái gì ?"
An Thần nói đầu đuôi ngọn nguồn ra, lúc này Lục Tấn Uyên mới nhíu chặt lông mày, tựa như nghĩ tới cái gì đó.
Hai người kia là tới vì Ôn Ninh?
Lục Tấn Uyên xoa xoa đầu lông mày đang đau nhức, đứng dậy nói: "Tôi đi ra ngoài một chuyến."
Lúc này An Thần mới thở dài nhẹ nhõm, như này, thì cơn giận của boss chắc sẽ không
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Trong lòng chợt nổi lên chút bất mãn đối với người phụ nữ thoạt nhìn yếu đuối không nói nhiều này.
"Không phải." Lục Tấn Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, Ôn Ninh chẳng những không nói, ngược lại còn làm theo ý muốn của người ta là đằng khác.
"Cô ấy nói gì?" Lục Tấn Uyên nghĩ, nhất định là Mộ Yên Nhiên đi tìm Ôn Ninh nói cái gì đó, mới có thể làm cho cô trở lên khác thường như thế.
"Cái này, tôi cũng không biết, phụ nữ bọn họ nói chuyện, một người đàn ông như tôi chen vào thì không tốt cho lắm."
Bạch Tân Vũ kèm thêm một khuôn mặt tươi cười, nhưng Lục Tấn Uyên căn bản không muốn tính toán với anh ta: "Nếu biết một người đàn ông chen vào chuyện này không tốt, vì sao còn muốn dẫn theo cô ấy đến đó, chẳng lẽ cô ấy tùy hứng làm bậy, cậu cũng phải dung túng cho sự tùy hứng đó sao?"
Lục Tấn Uyên có thể đoán được chắc hẳn Mộ Yên Nhiên cảm thấy không cam lòng vì chuyện lần trước bị anh từ chối, nhưng không ngờ rằng Bạch Tân Vũ lại không phân biệt nặng nhẹ mà đi cùng cô đến công ty anh như vậy.
Dù sao, bình thường Bạch Tân Vũ vẫn rất thân sĩ, chí ít sẽ không làm những chuyện mất đẳng cấp như tìm phụ nữ gây phiền phức này.
"Tớ... Tớ là. .."
Bạch Tân Vũ hoàn toàn không nói lên lời, chủ yếu là chuyện này chính bản thân anh cũng cảm thấy không vẻ vang gì, có chút ỷ thế hiếp người.
"Tớ sai rồi, về sau khi gặp những yêu cầu vô lý của Yên Nhiên, tớ nhất định sẽ kiên quyết từ chối."
Nghe thấy Bạch Tân Vũ nói như vậy, sắc mặt của Lục Tấn Uyên bây giờ mới tốt hơn một chút: "Nhớ kỹ lời cậu nói đó."
Anh không hy vọng loại tình huống này sẽ tiếp tục tái diễn trong tương lai.
Bạch Tân Vũ nhìn anh nghiêm túc như vậy, không nhịn được cẩn thận mở miệng hỏi: "Cậu, thật sự có ý với người phụ nữ kia?"
Trước kia, Bạch Tân Vũ luôn cảm thấy Lục Tấn Uyên như vậy, không thể nào sẽ coi trọng một người phụ nữ giống như Ôn Ninh kia, nói như thế nào thì cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, thật sự muốn cùng một cô trợ lý nho nhỏ quét dọn vệ sinh trong công ty ở cùng
Mời đọc truyện trên Vietwriter