• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng (40 Viewers)

  • Chap-121

Chương 119: Không phiền anh tự ra tay




Ôn Ninh thừa nhận Mộ Yên Nhiên là một người phụ nữ rất xuất sắc, nhưng dáng vẻ chỉ tay năm ngón kia của cô ta, cũng quả thật làm cho trong lòng cô cảm thấy rất không vui.



Chẳng lẽ, cô ta cứ xác định chắc chắn rằng Lục Tấn Uyên nhất định là bởi vì cô ta nên mới mập mờ không rõ với người khác sao?



Loại tự tin này thật đúng là khiến cho người khác không còn gì mà nói.



Nghĩ ngợi một chút, Ôn Ninh liền buông chiếc ly trong tay xuống, nói: "Nếu Mộ tiểu thư đã nghĩ như vậy, thì cần gì phải đến nói với tôi những lời này? Tôi chỉ là một cô nhân viên nhỏ nhặt không đáng kể trong tập đoàn Lục thị mà thôi, không đảm đương nổi sự coi trọng như vậy."



Mộ Yên Nhiên nhìn gương mặt bình tĩnh kia của Ôn Ninh, vừa nãy cô ngược lại cũng không để người phụ nữ này vào trong mắt, tuy rằng nhìn qua yếu đuối vô hại, nhưng lời nói ra lại như xát muối vào lòng người.



"Tôi chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở cô mà thôi, dù sao, ba năm trước khi tôi rời đi, thì vẫn là vợ chưa cưới của Lục Tấn Uyên, tuy hiện tại chưa có đính hôn, nhưng nếu nói thẳng ra, thì chúng tôi cũng chưa từng nói chia tay, nếu không phải Tấn Uyên xảy ra tai nạn xe cộ, e rằng hiện tại chúng tôi đã sắp kết hôn rồi, lúc này biết rõ mối quan hệ của hai người nhưng vẫn muốn chen vào, nói khó nghe một chút, thì chính là người thứ ba."



Ôn Ninh nghe thấy Mộ Yên Nhiên nhắc tới tai nạn xe cộ, hơi cụp mi mắt xuống.



Vốn dĩ, khi năm đó Lục Tấn Uyên bị tai nạn xe cộ là vì đuổi theo người phụ nữ trước mặt này, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, hån là hai người bọn họ sẽ không tách ra.



Không ngờ rằng, một cuộc tai nạn xe cộ không chỉ hủy đi ba năm của cô, mà còn chia rẽ một cặp tình nhân từng yêu.



Tuy rằng chuyện này không liên quan gì đến Ôn Ninh, nhưng cô vẫn cảm giác được một loại bất lực trước vận mệnh trêu người như cũ.



Có lẽ, cô không nên chen chân vào giữa hai người này, nhanh chóng tìm ra sự thật, sau đó rời khỏi, trả lại mọi chuyện quay về điểm xuất phát của nó, mới là sự lựa chọn tốt nhất.



Mộ Yên Nhiên nhìn thấy sắc mặt ảm đạm kia của Ôn Ninh, nghĩ rằng những lời mình vừa nói ra đã có hiệu quả, lúc này mới hài lòng đứng dậy: "Nếu cô đã nghe lọt những lời tôi vừa nói, vậy thì hãy suy nghĩ cho thật kỹ, tôi còn có việc, đi trước."



Nói xong, đặt hai tờ tiền giấy xuống, rồi tao nhã rời đi.



Ôn Ninh ngồi ở chỗ cũ trong chốc lát, một trận cảm giác vô lực kéo tới, khiến cô không biết nên làm như thế nào.



Đột nhiên cô cảm thấy rất hận Ôn Lam, vốn gần đây không thấy cô ta chạy nhảy ở trước mặt mình, Ôn Ninh cũng đã không còn nghĩ nhiều đến người này nữa, nhưng hôm nay cô mới nhận ra, tất cả những việc Ôn Lam làm ra, đều làm cho cô hoàn toàn bị cuốn vào trong vòng nước xoáy không cách nào dứt ra được.



Cô không có sức giãy dũa, chỉ có thể để nước chảy bèo trôi, bị vận mệnh sắp đặt.



Ôn Ninh cắn chặt môi.



Loại cảm giác này, thật sự rất đáng sợ. Đợi trong chốc lát, Ôn Ninh cũng không còn tâm trạng tiếp tục ngồi đây uống trà, liền quay trở lại công ty.



Lục Tấn Uyên đã quay về, An Thần vừa nhìn thấy cô liền nói: "Đi pha cà phê cho boss."



Ôn Ninh đáp ứng xong, liền trầm mặc đi qua.



Chỉ là, tâm trí cô lại đang bay bổng đến nơi khác.



Trong đầu vẫn không ngừng quanh quẩn những lời vừa rồi của Mộ Yên Nhiên.



Vợ chồng chưa cưới chưa nói đến chia tay, hiện tại chắc hẳn cũng vẫn là người yêu nhỉ, dù sao, cũng thân hơn nhiều cô vợ cũ chỉ có cái danh không thực như cô.



Có phải cô nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt không?



Mộ Yên Nhiên có người nhà của Lục Tấn Uyên ủng hộ, có những người bạn tựa như Bạch Tân Vũ bạn thân của Lục Tấn Uyên, nhìn thế nào đi chăng nữa, thì cô cũng không có bất cứ điều gì có thể so sánh được với cô ta.



Trong lòng Ôn Ninh loạn thành một đoàn, đợi đến khi ý thức được, thì ly cà phê trong tay đã lỡ cho quá đường rồi.



Khẩu vị của Lục Tấn Uyên có chút đặc biệt, anh thích vị đắng chát của cà phê không cho đường, vừa nãy cô hơi thất thần, nên lỡ tay bỏ thêm rất nhiều đường vào trong đó.



Ôn Ninh tâm phiền ý loạn, đang muốn đổ ly cà phê kia đi làm lại một ly khác, nhưng nghĩ kỹ một chút, thay vì chen chân vào giữa hai người họ, còn không bằng làm cho Lục Tấn Uyên tức giận rồi đuổi cô ra khỏi công ty.



Nghĩ như vậy, Ôn Ninh liền dứt khoát không làm lại nữa, bưng ly cà phê ngọt đến phát ngấy này đi vào trong văn phòng, Lục Tấn Uyên liếc nhìn cô, nhận lấy ly cà phê, nhẹ nhấp một ngụm, vị ngọt ngấy lập tức khiến anh nhíu chặt đôi lông mày lại.



"Sao lại ngọt như vậy?"



Mời đọc truyện trên Vietwriter





Bình thường Ôn Ninh pha cà phê cơ bản đều rất phù hợp với khẩu vị của anh, rất ít khi xuất hiện loại sai lầm này.



Ôn Ninh à một tiếng, nhưng cũng không giải thích: "Không phải vẫn như vậy sao?"



Cô chính là cố ý làm như vậy, Lục Tấn Uyên nên cảm thấy không vui rồi đuổi cô ra khỏi đây mới phải.



Lục Tấn Uyên nhíu chặt đôi lông mày nhìn chằm chằm cô nửa ngày, luôn cảm thấy hôm nay Ôn Ninh có chút không thích hợp, thoạt nhìn như đang có tâm sự, đứng ở trước mặt anh, nhưng tâm hồn của cô lại không biết đang phiêu du đến nơi nào.



"Cô làm sao vậy, gặp phải phiền phức gì rồi?" Lục Tấn Uyên nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Có chuyện gì thì có thể nói với tôi."



Lúc này Ôn Ninh mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lục Tấn Uyên, việc này cô có thể nói ra sao?



Nghĩ đến giọng điệu quyết tâm phải có được của Mộ Yên Nhiên kia, cô thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát ra khỏi đống hỗn độn này.



"Không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài pha cho anh một ly khác là được."



Ôn Ninh lần nữa cầm khay đi ra khỏi phòng, nhưng một người vẫn luôn lơ đễnh như cô, ngay cả đường đi dưới chân cũng không nhìn kỹ, vừa vặn đụng trúng vào thùng rác đặt bên cạnh, đồ trong tay nghiêng sang một bên, lập tức rơi xuống đất.



Một âm thanh giòn tan vang lên, chiếc ly sứ nhất thời bị chia năm xẻ bảy.



Ôn Ninh lập tức ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ lên, chiếc ly này là một bộ hoàn chỉnh và có giá trị rất lớn, bị cô làm vỡ một cái, không biết Lục Cẩm Viễn có tức giận hay không.



"Đừng nhặt nữa." Lục Tấn Uyên nhìn thấy bộ dáng luống cuống tay chân kia của cô, lông mày nhắn càng chặt hơn.



Lát nữa nếu bị đứt tay, còn không phải mất nhiều hơn được hay sao.



Anh vừa nói như vậy, Ôn Ninh liền nhẹ nhàng a lên một tiếng, một miếng mảnh vỡ nho nhỏ xẹt qua da thịt trắng nõn của cô, nhỏ vài giọt máu ra ngoài.



"Đã nói không cho cô nhặt rồi mà." Lục Tấn Uyên bước nhanh đi qua, gọi An Thần tới, một tay kéo Ôn Ninh từ trên mặt đất đứng dậy.



Miệng vết thương đang thấm máu ra ngoài, ở trên da thịt trắng nõn càng thêm rõ ràng, theo bản năng Lục Tấn Uyên liền đưa tay cô vào miệng mình ngậm, nhẹ nhàng mút.



Động tác mập mờ này, làm cho gương mặt của Ôn Ninh nháy mắt đỏ lên, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài của An Thần, cô lập tức liền rút tay trở về: "Tôi tự xử lý được."



Nói xong, liền vội vàng chạy từ văn phòng của Lục Tấn Uyên ra ngoài.



Lục Tấn Uyên nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của cô, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.



Ôn Ninh của hiện tại, quả nhiên có chút không thích hợp.



An Thần dẫn theo nhân viên quét dọn tiến vào, Lục Tấn Uyên đã đi xuống lầu, Ôn Ninh nhìn thấy bóng dáng anh rời đi, liền nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.



Trong lòng lại có chút mất mát không thể giải thích được, quả nhiên, anh vẫn không hề quan tâm đến cô như cũ, khi nhìn thấy Mộ Yên Nhiên mặc quần áo mỏng manh, anh sẽ nhẹ nhàng phủ thêm quần áo cho cô ta, mà cô...



Cô lấy đâu ra tư cách so sánh với người ta cơ chứ.



Ôn Ninh nghĩ đến những lời kia của Mộ Yên Nhiên, tự giễu cười, chỉ chốc lát sau, Lục Tấn Uyên lại quay trở về, người đàn ông chỉ đi xuống lầu dưới một lát, tìm người của công ty để lấy cồn i-ốt và băng dán cá nhân.



"Qua đây, bôi thuốc."



Lục Tấn Uyên bình tĩnh ra lệnh.



Ôn Ninh sửng sốt, nhìn thấy đồ trong tay anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng phức tạp.



Anh có thể đừng đối xử tốt với cô nữa được không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thực sự sẽ bị gục ngã mất.



Thấy Ôn Ninh không động đậy, sắc mặt của Lục Tấn Uyên càng khó coi hơn, anh cũng không có nhiều kiên nhẫn để chờ như vậy: "Qua đây."



Ôn Ninh hít vào một hơi thật sâu: "Không cần đâu, Tổng giám đốc Lục, tôi chỉ là một người nhân viên của anh, không cần anh tự mình giúp tôi bôi thuốc."



Mời đọc truyện trên Vietwriter
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom