Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
Chương 8: Về Nhà
Hai mắt Ôn Ninh đỏ hoe, đem hơi thở còn sót lại run rẩy nói: "Anh không thể ngăn được tôi, sẽ có lúc anh không thể xuất hiện, đến lúc đó anh còn có thể làm gì tôi nữa chứ!"
"Nếu như cô thực sự muốn chết, vậy tại sao không dứt khoát tìm cách kết thúc trong tù?" Đôi mắt người đàn ông đặc biệt sáng trong bóng tối, như thể có thể xâm nhập vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của Ôn Ninh: "Hãy nghĩ xem tại sao dù phải chịu đựng những loại đau khổ như thế cô vẫn muốn sống tiếp, vẫn muốn có được tự do, hãy nghĩ đến những người đã đẩy cô đến bước đường ngày hôm nay, nghĩ đến những gì cô đã bị đối xử trong suốt ba năm, thậm chí còn lâu hơn thế, cô thực sự cam tâm chết đi sao?"
Bàn tay Ôn Ninh run rẩy, những giọt nước mắt nóng bỏng tuôn rơi, cô làm sao có thể cam tâm chết như vậy, nỗi oan của cô vẫn chưa được rửa sạch, cô còn phải đoàn tụ với mẹ, nhưng hiện tại, đối mặt với những khó khăn ở Lục gia mà cô đang phải vật lộn chống đỡ, đối mặt với người đàn ông bất cứ lúc nào cũng muốn làm hại mình, cô còn có thể làm gì?
Cô rốt cuộc còn có thể làm gì?
Tay người đàn ông vẫn cầm mảnh thủy tinh trên tay cô, hay người cứ thế giằng co, trong phút chốc, anh ghé sát bên tai của Ôn Ninh, nhẹ giọng nói: "Nghe lời tôi, tôi có thể cho cô nhiều hơn Lục gia, cô muốn làm gì, tôi đều giúp cô"Câu nói của người đàn ông khiến người Ôn Ninh khẽ run rẩy, lời nói giống như lời niệm chú đầy mê hoặc, khiến Ôn Ninh do dự...
Người đàn ông này, thực sự có thể giúp cô sao?
"Anh, anh tại sao lại muốn giúp tôi?"
"Hiện giờ cô chưa cần biết."
Người đàn ông nói xong, đẩy người Ôn Ninh xuống, thuận tiện cầm đi mảnh thủy tinh trên tay cô, quay người bước ra ban công, mở một góc rèm, ánh trăng chiếu vào, Ôn Ninh thấy rõ tấm lưng cao lớn của anh ta, rộng rãi, vững chắc, khiến người ta không tự chủ được sản sinh một loại cảm giác an toàn. Anh hơi quay đầu lại nói: "Cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ, sau ba ngày tôi lại đến tìm cô." Nói xong liền nhảy ra khỏi ban công, Ôn Ninh từ từ ngồi dậy, vết máu người đàn ông kia để lại trên cổ cô đã lạnh, nhưng trái tim cô lại đập dữ dội.
Rửa sạch nỗi oan của cô, cùng mẹ đoàn tụ, những điều này, người đàn ông đó thực sự có thể giúp được cô sao? Ba ngày sau, người đàn ông đó quả nhiên không xuất hiện, Ôn Ninh cũng chưa quyết định xong rốt cuộc có nên thỏa thuận với anh ta hay không. Lời nói không có bằng chứng, cô không thể dễ dàng tin vào lời người đàn ông này, càng không nói đến việc ba ngày sau đêm hôm đó, cô nên làm sao ứng phó với anh ta,
Sáng ngày thứ ba, Ôn Ninh vừa ăn cơm xong liền bị ông gọi lên phòng sách. Trong phòng sách yên tĩnh, ông trầm mặc nhìn gương mặt hốc hác của Ôn Ninh, trong mắt không chút thương lại: "Tự kiểm điểm xong chưa?"
An Ninh ngoan ngoãn cúi đầu: "Con biết sai rồi, nay trở đi sẽ không để Lục Tấn Uyên phải chịu bất từ cứ tổn hại nào, con nhất định sẽ chăm sóc anh ấy cẩn thận."
Ông gật gật đầu: "Lục gia không phải không rõ lý do, một tháng qua con chăm sóc Tấn Uyên ta đều nhìn thấy, nếu như lần sau còn để chuyện tương tự xảy ra, hậu quả như thế nào, ta nghĩ con nhất định vô cùng hiểu rõ."
"Con hiểu rồi." Ôn Ninh mím đối môi khô nứt.
"Đã như vậy rồi, hôm nay cho con nghỉ ngơi một ngày, việc con ra tù Ôn gia vẫn chưa biết đúng không? Hôm nay về Ôn gia đi."
Ôn Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên: "Thật, thật sao?" Cô có thể về nhà thăm mẹ rồi sao!
Ông gật đầu, Ôn Ninh cúi đầu cảm ơn nhiều lần :"Cảm ơn, cảm ơn ông, con nhất định sẽ đi nhanh về nhanh!" Trong mắt ông lóe lên một tia không rõ ràng, ông không nói gì nữa, chỉ vẫy tay để Ôn Ninh đi ra.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Hai mắt Ôn Ninh đỏ hoe, đem hơi thở còn sót lại run rẩy nói: "Anh không thể ngăn được tôi, sẽ có lúc anh không thể xuất hiện, đến lúc đó anh còn có thể làm gì tôi nữa chứ!"
"Nếu như cô thực sự muốn chết, vậy tại sao không dứt khoát tìm cách kết thúc trong tù?" Đôi mắt người đàn ông đặc biệt sáng trong bóng tối, như thể có thể xâm nhập vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của Ôn Ninh: "Hãy nghĩ xem tại sao dù phải chịu đựng những loại đau khổ như thế cô vẫn muốn sống tiếp, vẫn muốn có được tự do, hãy nghĩ đến những người đã đẩy cô đến bước đường ngày hôm nay, nghĩ đến những gì cô đã bị đối xử trong suốt ba năm, thậm chí còn lâu hơn thế, cô thực sự cam tâm chết đi sao?"
Bàn tay Ôn Ninh run rẩy, những giọt nước mắt nóng bỏng tuôn rơi, cô làm sao có thể cam tâm chết như vậy, nỗi oan của cô vẫn chưa được rửa sạch, cô còn phải đoàn tụ với mẹ, nhưng hiện tại, đối mặt với những khó khăn ở Lục gia mà cô đang phải vật lộn chống đỡ, đối mặt với người đàn ông bất cứ lúc nào cũng muốn làm hại mình, cô còn có thể làm gì?
Cô rốt cuộc còn có thể làm gì?
Tay người đàn ông vẫn cầm mảnh thủy tinh trên tay cô, hay người cứ thế giằng co, trong phút chốc, anh ghé sát bên tai của Ôn Ninh, nhẹ giọng nói: "Nghe lời tôi, tôi có thể cho cô nhiều hơn Lục gia, cô muốn làm gì, tôi đều giúp cô"Câu nói của người đàn ông khiến người Ôn Ninh khẽ run rẩy, lời nói giống như lời niệm chú đầy mê hoặc, khiến Ôn Ninh do dự...
Người đàn ông này, thực sự có thể giúp cô sao?
"Anh, anh tại sao lại muốn giúp tôi?"
"Hiện giờ cô chưa cần biết."
Người đàn ông nói xong, đẩy người Ôn Ninh xuống, thuận tiện cầm đi mảnh thủy tinh trên tay cô, quay người bước ra ban công, mở một góc rèm, ánh trăng chiếu vào, Ôn Ninh thấy rõ tấm lưng cao lớn của anh ta, rộng rãi, vững chắc, khiến người ta không tự chủ được sản sinh một loại cảm giác an toàn. Anh hơi quay đầu lại nói: "Cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ, sau ba ngày tôi lại đến tìm cô." Nói xong liền nhảy ra khỏi ban công, Ôn Ninh từ từ ngồi dậy, vết máu người đàn ông kia để lại trên cổ cô đã lạnh, nhưng trái tim cô lại đập dữ dội.
Rửa sạch nỗi oan của cô, cùng mẹ đoàn tụ, những điều này, người đàn ông đó thực sự có thể giúp được cô sao? Ba ngày sau, người đàn ông đó quả nhiên không xuất hiện, Ôn Ninh cũng chưa quyết định xong rốt cuộc có nên thỏa thuận với anh ta hay không. Lời nói không có bằng chứng, cô không thể dễ dàng tin vào lời người đàn ông này, càng không nói đến việc ba ngày sau đêm hôm đó, cô nên làm sao ứng phó với anh ta,
Sáng ngày thứ ba, Ôn Ninh vừa ăn cơm xong liền bị ông gọi lên phòng sách. Trong phòng sách yên tĩnh, ông trầm mặc nhìn gương mặt hốc hác của Ôn Ninh, trong mắt không chút thương lại: "Tự kiểm điểm xong chưa?"
An Ninh ngoan ngoãn cúi đầu: "Con biết sai rồi, nay trở đi sẽ không để Lục Tấn Uyên phải chịu bất từ cứ tổn hại nào, con nhất định sẽ chăm sóc anh ấy cẩn thận."
Ông gật gật đầu: "Lục gia không phải không rõ lý do, một tháng qua con chăm sóc Tấn Uyên ta đều nhìn thấy, nếu như lần sau còn để chuyện tương tự xảy ra, hậu quả như thế nào, ta nghĩ con nhất định vô cùng hiểu rõ."
"Con hiểu rồi." Ôn Ninh mím đối môi khô nứt.
"Đã như vậy rồi, hôm nay cho con nghỉ ngơi một ngày, việc con ra tù Ôn gia vẫn chưa biết đúng không? Hôm nay về Ôn gia đi."
Ôn Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên: "Thật, thật sao?" Cô có thể về nhà thăm mẹ rồi sao!
Ông gật đầu, Ôn Ninh cúi đầu cảm ơn nhiều lần :"Cảm ơn, cảm ơn ông, con nhất định sẽ đi nhanh về nhanh!" Trong mắt ông lóe lên một tia không rõ ràng, ông không nói gì nữa, chỉ vẫy tay để Ôn Ninh đi ra.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook