Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Tạ Nghiên không ngủ muốn đánh người
Editor: LunaYang97
Tạ Nghiên không thể tìm thấy câu trả lời chính xác trên mạng và ngay lập tức chạy đến Hoắc thị tìm chồng của mình.
Trong giờ nghỉ trưa mà không có Tạ Nghiên, Hoắc bá tổng sẽ tiếp tục làm việc sau 10 phút nghỉ ngơi. Khi Tạ Nghiên đến Hoắc thị, tất cả các nhân viên đã nghỉ ngơi ở bên ngoài. Hoắc Niên Niên vẫn đang gõ bàn phím trên bàn làm việc.
Hoắc Niên Niên nuôi một gia đình thật không dễ dàng chút nào, may mà vừa rồi anh có một đĩa CD-ROM cho bữa ăn.
“Vội chạy đến có chuyện gì vậy?” Nghe tiếng bước chân Hoắc Duyên Niên có thể nhận ra được Nghiên Nghiên nhà mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Nghiên mặt đang đỏ bừng trên trán cũng là một tầng mồ hôi.
“Anh có biết bác sĩ không? Em muốn hỏi một chuyện.” Tạ Nghiên ngồi xuống ghế đối diện với bàn của Hoắc Duyên Niên, cầm lấy cốc nước của anh uống dữ dội.
Buổi trưa kẹt xe, Tạ Nghiên xuống xe đi tới, bước đi vội vàng.
"Không thoải mái ở chỗ nào? Anh đưa em đi khám bệnh hay nhờ bác sĩ Nghiêm xem qua?" Hoắc Duyên Niên lo lắng đứng lên, nói xong cầm lấy áo khoác.
“Không phải em. Em muốn biết phụ nữ mang thai có được ăn thì là không.” Tạ Nghiên ra hiệu cho Hoắc Duyên Niên ngồi xuống, hoàn thành nốt phần việc còn lại.
Khi Hoắc Duyên Niên ngồi xuống, anh vô thức quét bụng Tạ Nghiên.
“… Đừng nhìn, sinh không ra đâu.” Nếu không phải dưới gầm bàn bị chắn, Tạ Nghiên thật muốn đạp qua.
Nói chuyện ngắn gọn với Hoắc Duyên Niên về vấn đề buổi trưa, Hoắc bá tổng nghe xong đã rất tức giận và tắt máy tính đi tìm Bộ Lệ Tình quyết đấu.
Hình như chú ý của hai người có chút khác biệt. Tạ Nghiên lấy ra một miếng sô cô la đưa cho Hoắc ghen tuông, để khiến anh ấy ngọt ngào trở lại và bình tĩnh hơn.
“Hàn Mạt Mạt sẽ mang thai sao?” Tạ Nghiên ôm đầu nghiêm túc phân tích. “Cô ta nghĩ có thai để ép Lệ Tình lấy cô ta, nhưng sau bước này, cô ta sẽ không thể làm gì khác nữa? Không mang thai làm việc gì cũng dễ dàng, cũng không phải lo lắng cho gia đình, nghĩ thế nào? ”
Anh nghĩ em đừng nghĩ đến cô ta nữa, Hoắc Duyên Niên trong lòng nói.
“Để anh đi kiểm tra?” Hoắc Duyên Niên lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi.
Tạ Nghiên rối rắm, có muốn kiểm tra hay không? Anh chưa kịp nghĩ thì Hoắc Duyên Niên đã bị gọi điện.
"Không có gì phải lo lắng. Nếu phát hiện ra sự thật, anh sẽ uy hiếp Hàn Mạt Mạt, sau này cô ta sẽ thành thật biến mất khỏi chúng ta.!" Hoắc Duyên Niên không nghĩ Hàn Mạt Mạt không có việc gì ba lần bốn lượt tìm hai người bọn họ, nhảy nhót về trước mặt hai người, giống như ruồi bọ vậy không đánh không được, không đánh sẽ lại tìm người quấy rầy nó không đau hay ngứa, chỉ khó chịu.
"Được rồi! Điều tra đi!" Tạ Nghiên xoa xoa bụng, thật sự no quá.
Kết quả điều tra được chuyển cho đến khi Tạ Nghiên với Hoắc Duyên Niên về nhà nướng bánh quy.
Trong phòng bếp, Tạ Nghiên đang nướng bánh quy để ngày mai Hoắc Niên Niên mang đến công ty, điện thoại di động rung lên, Lăng Lăng gửi đến một tin nhắn, là một đường link tin tức giải trí.
Đang đeo găng tay, Tạ Nghiên không thể bấm điện thoại, và hét lên Hoắc Duyên Niên đang xay cà phê, đến và nhấp vào.
Tin tức này là do các tay săn ảnh đã nổ ra chụp được bức ảnh người phụ nữ sống lâu nhất trong ngôi nhà của Bộ Lệ Tình, cô ta đã bí mật đến khoa phụ sản của bệnh viện và bị nghi là đang mang thai.
Những bức ảnh mờ đều là cảnh Hàn Mạt Mạt đeo khẩu trang đi giày bệt, một trong số đó là cận cảnh chiếc bụng hơi nhô lên của Hàn Mạt Mạt.
"Có chút giả. Mới một tháng bụng liền lộ ra?" Tạ Nghiên vừa nhìn chằm chằm tin tức vừa đọc thông tin của Hoắc Duyên Niên được gửi qua.
Tạ Nghiên cởi găng tay đưa cho Hoắc Duyên Niên, anh cầm lấy hai chiếc điện thoại di động, ngồi trên sô pha nghiên cứu kỹ càng.
Hoắc Duyên Niên chậm hơn một bước, nhưng thật ra anh ta cũng muốn xem một chút! Hoắc Duyên Niên nhanh chóng dọn bánh quy nhỏ của mình, cầm lấy cà phê đã pha và sữa nóng của Tạ Nghiên ngồi trên sô pha vắt qua người.
"Làm sao vậy? Em phát hiện ra chuyện gì?" Giọng điệu của Hoắc bá tổng rất bình tĩnh, có vẻ như đang ngồi thẳng lưng, nhưng mắt vẫn luôn dán vào điện thoại của Tạ Nghiên.
Quản gia đi ra để kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ thì gặp Hoắc bá tổng, ông đã gục xuống quay trở lại phòng.
Tạ Nghiên sững sờ sau khi đọc tài liệu điều tra của Hàn Mạt Mạt. Trong nguyên tác, Hàn Mạt Mạt có nhiều nam phụ, một lòng chỉ có Khương Hành, tuy có nhiều tình tiết âm mưu cẩu huyết nhưng họ vẫn đến với nhau, nói chung tính cách của Hàn Mạt Mạt là ngốc bạch ngọt.
Thông tin này cho thấy Hàn Mạt Mạt không hề mang thi. Báo cáo mang thai khi đến khoa phụ khoa với Tôn Phi Tường là giả, bởi vì phó giám đốc trẻ nhất trong lịch sử khoa phụ khoa là đàn anh ở trường Hàn Mạt Mạt, và là giáo thảo trường trước Khương Hành.
Hàn Mạt Mạt bị cảm lạnh đến bệnh viện, cô ta tình cờ gặp được tiền bối, biết anh ta là bác sĩ phụ khoa, liền cùng nhau thông đồng, thông tin còn ghi chép thời gian thuê phòng của Hàn Mạt Mạt và tiền bối.
Đây là bia đỡ đạn từ đâu đến? Chưa từng được đề cập qua? và nhiều thứ khác nữa? Từ từ hình như Tạ Nghiên có một chút ấn tượng.
Hoắc Duyên Niên nhìn vẻ mặt của Tạ Nghiên chuyển từ nghi ngờ sang đau khổ, cái đầu nhỏ không biết đang suy nghĩ gì.
“Nghĩ gì vậy?” Hoắc Duyên Niên gõ đầu Tạ Nghiên, không dám dùng lực, sợ làm đau gia chủ Tạ Nghiên.
Trong một khoảnh khắc Tạ Nghiên đã quên mất Hoắc Duyên Niên là người duy nhất biết anh xuyên sách.
"Em đang nghĩ về vai trò của học trưởng đỡ đạn cấp cao."
"Có vẻ như là ở cuối cùng, sau khi hai chúng ta ngỏm hết, Hàn Mạt Mạt có dấu hiệu mang thai. Khương Hành đưa cô ta đến bệnh viện. Khi Hàn Mạt Mạt nhìn thấy bác sĩ, cô ta thấy anh ta là người quen.... “
Go Die! Từ này nằm trong bảng gian lận của Hoắc Niên Niên!
"Chuyện gì xảy ra sau đó?"
"Em ngủ quên mất. Dù sao anh cũng là nhân vật phản diện. Hai chương cuối chắc là nói về đàn con của Hàn Mạt Mạt..." Tạ Nghiên thở dài, nếu anh kiên trì thêm một phút đọc hai chương cuối, còn quá sớm để một người có vai trò nhỏ như vậy xuất hiện trên sân khấu.
Hoắc Duyên Niên nghe Tạ Nghiên nói kết thúc là họ chết cùng nhau. Tuy rằng Nghiên Nghiên cho rằng nguyên chủ là bị hắn lôi kéo, nhưng Hoắc ba tuổi não tàn cũng không tán thành.
"Vậy gửi thứ này cho Hàn Mạt Mạt? Đánh cho cô ta một phát?"
“Có anh ở đây, anh rất thành thạo với việc này.” Hoắc Duyên Niên nói ra điểm mấu chốt thứ ba, đánh vần một bức tranh và gửi cho Hàn Mạt Mạt từ tên thật, “Hù chết cô.”
Hoắc ba tuổi trông thích thú ghê?
“Anh rất vui phải không?” Tạ Nghiên hỏi, chọc vào cánh tay của Hoắc Duyên Niên.
“Không.”
“Anh sẽ rất vui nếu cô ta không mang thai con của Bộ Lệ Tình.” Tạ Nghiên suy nghĩ xem ai đó đã nói gì, ồ, Hoắc Niên Niên muốn nhìn Bộ Lệ Tình đội một chiếc mũ màu xanh lá cây.
Email của Hoắc Duyên Niên gửi Hàn Mạt Mạt không trả lời, nhưng mẹ Tạ đã gọi điện và nói mẹ Hàn đột nhiên gửi một hộp anh đào tới, nói là Hàn Mạt Mạt gửi lời cảm ơn đến họ.
Dường như có người hiểu ý nhưng không lấy anh đào, Hoắc Duyên Niên đã nhờ hai vị trưởng bối giữ lại, nhân tiện lấy lòng mẹ vợ, muốn một ít đồ ăn kèm.
Mẹ Tạ rất vui vì Hoắc Duyên Niên thích các món ăn kèm của bà, lần này bà đã đặc biệt làm một món mới.
Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên đang định làm điều vui sướng thì nhận được cuộc gọi từ mẹ Tạ, họ cúp máy rồi lăn vào nhau, lại đến một cuộc gọi khác.
Hoắc Duyên Niên cầm điện thoại di động của Tạ Nghiên, là một số lạ, trực tiếp cúp máy, tiếp tục làm việc.
Tạ Nghiên hôn Hoắc cá nóc rồi trả lời điện thoại.
Hoắc Duyên Niên muốn biết con hàng nào quấy rầy cuộc trao đổi tâm tình đêm khuya của vợ chồng anh nên mở loa.
"Nghiên Nghiên làm sao vậy! Cậu ở bên ngoài cùng nữ thần không nghe điện thoại sao?" Giọng điệu quen thuộc khiến Tạ Nghiên bối rối.
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Duyên Niên chính là người này đang nói cái gì, Nghiên Nghiên của anh ta chỉ có một nam thần và chính là Hoắc gia đây, nữ thần đâu? Nhìn thấy Tạ ngọt ngào nhà mình sững sờ và đoán em ấy không biết người này là ai.
"Xin chào, tôi là chồng của Nghiên Nghiên. Em ấy không có ở đây. Anh là ai?" Hoắc Duyên Niên bóp mặt Tạ Nghiên, cố gắng hỏi thử.
Người đối diện im lặng hồi lâu.
“Là chồng của Tạ Nghiên à?” Giọng điệu khó tin.
“Ừ.”
“… Uh, tôi là bạn tốt của Tạ Nghiên Đổng Hân, anh có thực sự là chồng của cậu ấy không?” Bên kia vẫn không tin
“Đúng, tôi là chồng em ấy, là người hợp pháp, được chứng nhận” Giọng điệu của Hoắc Duyên Niên rất đắc ý, nữ thần nào, cuối cùng Nghiên Nghiên không phải là người của anh ta sao.
“Tôi dựa vào Tạ Nghiên vậy mà kết hôn? Còn cùng một người đàn ông?” Người bên kia hiển nhiên không nói chuyện với Hoắc Duyên Niên, giọng nói rất nhỏ, đang nói với người bên cạnh, “Tôi xin lỗi.. Không biết Nghiên Nghiên đã kết hôn, nếu có thời gian, anh có có thể nể mặt đi cùng Nghiên Nghiên chứ? "
Hoắc Duyên Niên thậm chí không nghĩ tới lịch trình, liền trực tiếp đồng ý, làm sao có thể yên tâm mà để Nghiên Nghiên đi một mình trong dịp này.
"Tối mai tôi sẽ tổ chức tiệc độc thân..." Đổng Hân vốn dĩ muốn gọi Tạ Nghiên lại để giới thiệu cho anh vài cô gái, ai ngờ đã kết hôn rồi mà anh không hề hay biết, vì vậy nói một nửa liền dừng lại.
Tiệc độc thân? Họ là người đã kết hôn, Hoắc Duyên Niên đã tìm được ra lý do để thúc đẩy điều đó.
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Duyên Niên nhìn thấy Tạ Nghiên đang cúi người chổng mông trên giường, tìm gì đó ở đầu giường.
Đơn phương cảm thấy đây là Nghiên Nghiên mời gọi mình, Hoắc lưu manh thuận tay duỗi ra về phía mông đang nhếch lên.
"..." Chịu đựng sự quấy rối của người nào đó, Tạ Nghiên tìm được thiệp mời mà mẹ Tạ đưa cho, lúc này nửa người trên của anh đang treo ở mép giường, eo mềm nhũn không thẳng lên được.
“Hoắc rác rưỡi, lấy bàn tay chó của anh ra.” Không thể động đậy, Tạ Nghiên bị kéo lên, trực tiếp ngồi trên đũng quần của Hoắc Duyên Niên.
Xong việc Tạ Nghiên nằm im, sai Hoắc Niên Niên nhặt thiệp mời trên mặt đất lên.
“Suýt nữa thì quên mất.” Tạ Nghiên yêu cầu Hoắc Duyên Niên cất cái này đi, hôm đó anh vừa cất lại quên, may mà tìm được.
Sau khi thú nhận rồi không cần che đậy nữa, Tạ Nghiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cho dù biết mình sẽ sớm gặp lại bạn tốt của nguyên chủ, cũng không thấp thỏm lo lắng nữa.
Nằm trên gối husky, Hoắc Duyên Niên rất thành thạo xoa bóp cho Tạ Nghiên, nhân lúc Tạ Nghiên đang mệt mỏi, bàn tay ai đó sờ soạng vào trong quần áo của anh.
“Nghiên Nghiên, anh có chuyện muốn hỏi em.” Hoắc tâm cơ tính toán.
“Không làm.”
“Nữ thần của em là…”
“…” Tạ Nghiên đang buồn ngủ quay đầu chậm rãi quay đầu lại, một lúc sau mới nhận ra nữ thần nguyên chủ đây là muốn đổ tội cho anh ư. Anh ta đang nghĩ gì vậy?.
“Nữ thần của nguyên chủ, đếch liên quan đến em.” Tạ vây vây tự tin nói.
Bảng này cũng có sẵn! Hoắc Niên Niên vui sướng trong chốc lát lại bực bội, Nghiên Nghiên đã nhìn thấu thủ đoạn của hắn.
“Nghiên Nghiên, anh thấy em còn rất tỉnh táo, làm lại lần nữa nhé?” Hoắc ba tuổi bắt đầu làm nũng, đưa tay ra chỗ Tạ Nghiên dễ dàng bế lên.
“Hoắc rác rưỡi, chúng ta hãy nói về ánh trăng trắng của anh đi?” Tạ không vây đánh trả.
"Bây giờ tắt đèn đi ngủ đi. Chúc ngủ ngon Nghiên Nghiên." Hoắc Duyên Niên tắt đèn, vén chăn lên giường ôm người, động tác lưu loát, giây sau thở đều, như thể tôi đã ngủ rồi.
Nhéo nhéo cánh tay của Hoắc rác rưỡi, Tạ Nghiên tựa vào trong an tâm ngủ say.
Tạ Nghiên không thể tìm thấy câu trả lời chính xác trên mạng và ngay lập tức chạy đến Hoắc thị tìm chồng của mình.
Trong giờ nghỉ trưa mà không có Tạ Nghiên, Hoắc bá tổng sẽ tiếp tục làm việc sau 10 phút nghỉ ngơi. Khi Tạ Nghiên đến Hoắc thị, tất cả các nhân viên đã nghỉ ngơi ở bên ngoài. Hoắc Niên Niên vẫn đang gõ bàn phím trên bàn làm việc.
Hoắc Niên Niên nuôi một gia đình thật không dễ dàng chút nào, may mà vừa rồi anh có một đĩa CD-ROM cho bữa ăn.
“Vội chạy đến có chuyện gì vậy?” Nghe tiếng bước chân Hoắc Duyên Niên có thể nhận ra được Nghiên Nghiên nhà mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Nghiên mặt đang đỏ bừng trên trán cũng là một tầng mồ hôi.
“Anh có biết bác sĩ không? Em muốn hỏi một chuyện.” Tạ Nghiên ngồi xuống ghế đối diện với bàn của Hoắc Duyên Niên, cầm lấy cốc nước của anh uống dữ dội.
Buổi trưa kẹt xe, Tạ Nghiên xuống xe đi tới, bước đi vội vàng.
"Không thoải mái ở chỗ nào? Anh đưa em đi khám bệnh hay nhờ bác sĩ Nghiêm xem qua?" Hoắc Duyên Niên lo lắng đứng lên, nói xong cầm lấy áo khoác.
“Không phải em. Em muốn biết phụ nữ mang thai có được ăn thì là không.” Tạ Nghiên ra hiệu cho Hoắc Duyên Niên ngồi xuống, hoàn thành nốt phần việc còn lại.
Khi Hoắc Duyên Niên ngồi xuống, anh vô thức quét bụng Tạ Nghiên.
“… Đừng nhìn, sinh không ra đâu.” Nếu không phải dưới gầm bàn bị chắn, Tạ Nghiên thật muốn đạp qua.
Nói chuyện ngắn gọn với Hoắc Duyên Niên về vấn đề buổi trưa, Hoắc bá tổng nghe xong đã rất tức giận và tắt máy tính đi tìm Bộ Lệ Tình quyết đấu.
Hình như chú ý của hai người có chút khác biệt. Tạ Nghiên lấy ra một miếng sô cô la đưa cho Hoắc ghen tuông, để khiến anh ấy ngọt ngào trở lại và bình tĩnh hơn.
“Hàn Mạt Mạt sẽ mang thai sao?” Tạ Nghiên ôm đầu nghiêm túc phân tích. “Cô ta nghĩ có thai để ép Lệ Tình lấy cô ta, nhưng sau bước này, cô ta sẽ không thể làm gì khác nữa? Không mang thai làm việc gì cũng dễ dàng, cũng không phải lo lắng cho gia đình, nghĩ thế nào? ”
Anh nghĩ em đừng nghĩ đến cô ta nữa, Hoắc Duyên Niên trong lòng nói.
“Để anh đi kiểm tra?” Hoắc Duyên Niên lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi.
Tạ Nghiên rối rắm, có muốn kiểm tra hay không? Anh chưa kịp nghĩ thì Hoắc Duyên Niên đã bị gọi điện.
"Không có gì phải lo lắng. Nếu phát hiện ra sự thật, anh sẽ uy hiếp Hàn Mạt Mạt, sau này cô ta sẽ thành thật biến mất khỏi chúng ta.!" Hoắc Duyên Niên không nghĩ Hàn Mạt Mạt không có việc gì ba lần bốn lượt tìm hai người bọn họ, nhảy nhót về trước mặt hai người, giống như ruồi bọ vậy không đánh không được, không đánh sẽ lại tìm người quấy rầy nó không đau hay ngứa, chỉ khó chịu.
"Được rồi! Điều tra đi!" Tạ Nghiên xoa xoa bụng, thật sự no quá.
Kết quả điều tra được chuyển cho đến khi Tạ Nghiên với Hoắc Duyên Niên về nhà nướng bánh quy.
Trong phòng bếp, Tạ Nghiên đang nướng bánh quy để ngày mai Hoắc Niên Niên mang đến công ty, điện thoại di động rung lên, Lăng Lăng gửi đến một tin nhắn, là một đường link tin tức giải trí.
Đang đeo găng tay, Tạ Nghiên không thể bấm điện thoại, và hét lên Hoắc Duyên Niên đang xay cà phê, đến và nhấp vào.
Tin tức này là do các tay săn ảnh đã nổ ra chụp được bức ảnh người phụ nữ sống lâu nhất trong ngôi nhà của Bộ Lệ Tình, cô ta đã bí mật đến khoa phụ sản của bệnh viện và bị nghi là đang mang thai.
Những bức ảnh mờ đều là cảnh Hàn Mạt Mạt đeo khẩu trang đi giày bệt, một trong số đó là cận cảnh chiếc bụng hơi nhô lên của Hàn Mạt Mạt.
"Có chút giả. Mới một tháng bụng liền lộ ra?" Tạ Nghiên vừa nhìn chằm chằm tin tức vừa đọc thông tin của Hoắc Duyên Niên được gửi qua.
Tạ Nghiên cởi găng tay đưa cho Hoắc Duyên Niên, anh cầm lấy hai chiếc điện thoại di động, ngồi trên sô pha nghiên cứu kỹ càng.
Hoắc Duyên Niên chậm hơn một bước, nhưng thật ra anh ta cũng muốn xem một chút! Hoắc Duyên Niên nhanh chóng dọn bánh quy nhỏ của mình, cầm lấy cà phê đã pha và sữa nóng của Tạ Nghiên ngồi trên sô pha vắt qua người.
"Làm sao vậy? Em phát hiện ra chuyện gì?" Giọng điệu của Hoắc bá tổng rất bình tĩnh, có vẻ như đang ngồi thẳng lưng, nhưng mắt vẫn luôn dán vào điện thoại của Tạ Nghiên.
Quản gia đi ra để kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ thì gặp Hoắc bá tổng, ông đã gục xuống quay trở lại phòng.
Tạ Nghiên sững sờ sau khi đọc tài liệu điều tra của Hàn Mạt Mạt. Trong nguyên tác, Hàn Mạt Mạt có nhiều nam phụ, một lòng chỉ có Khương Hành, tuy có nhiều tình tiết âm mưu cẩu huyết nhưng họ vẫn đến với nhau, nói chung tính cách của Hàn Mạt Mạt là ngốc bạch ngọt.
Thông tin này cho thấy Hàn Mạt Mạt không hề mang thi. Báo cáo mang thai khi đến khoa phụ khoa với Tôn Phi Tường là giả, bởi vì phó giám đốc trẻ nhất trong lịch sử khoa phụ khoa là đàn anh ở trường Hàn Mạt Mạt, và là giáo thảo trường trước Khương Hành.
Hàn Mạt Mạt bị cảm lạnh đến bệnh viện, cô ta tình cờ gặp được tiền bối, biết anh ta là bác sĩ phụ khoa, liền cùng nhau thông đồng, thông tin còn ghi chép thời gian thuê phòng của Hàn Mạt Mạt và tiền bối.
Đây là bia đỡ đạn từ đâu đến? Chưa từng được đề cập qua? và nhiều thứ khác nữa? Từ từ hình như Tạ Nghiên có một chút ấn tượng.
Hoắc Duyên Niên nhìn vẻ mặt của Tạ Nghiên chuyển từ nghi ngờ sang đau khổ, cái đầu nhỏ không biết đang suy nghĩ gì.
“Nghĩ gì vậy?” Hoắc Duyên Niên gõ đầu Tạ Nghiên, không dám dùng lực, sợ làm đau gia chủ Tạ Nghiên.
Trong một khoảnh khắc Tạ Nghiên đã quên mất Hoắc Duyên Niên là người duy nhất biết anh xuyên sách.
"Em đang nghĩ về vai trò của học trưởng đỡ đạn cấp cao."
"Có vẻ như là ở cuối cùng, sau khi hai chúng ta ngỏm hết, Hàn Mạt Mạt có dấu hiệu mang thai. Khương Hành đưa cô ta đến bệnh viện. Khi Hàn Mạt Mạt nhìn thấy bác sĩ, cô ta thấy anh ta là người quen.... “
Go Die! Từ này nằm trong bảng gian lận của Hoắc Niên Niên!
"Chuyện gì xảy ra sau đó?"
"Em ngủ quên mất. Dù sao anh cũng là nhân vật phản diện. Hai chương cuối chắc là nói về đàn con của Hàn Mạt Mạt..." Tạ Nghiên thở dài, nếu anh kiên trì thêm một phút đọc hai chương cuối, còn quá sớm để một người có vai trò nhỏ như vậy xuất hiện trên sân khấu.
Hoắc Duyên Niên nghe Tạ Nghiên nói kết thúc là họ chết cùng nhau. Tuy rằng Nghiên Nghiên cho rằng nguyên chủ là bị hắn lôi kéo, nhưng Hoắc ba tuổi não tàn cũng không tán thành.
"Vậy gửi thứ này cho Hàn Mạt Mạt? Đánh cho cô ta một phát?"
“Có anh ở đây, anh rất thành thạo với việc này.” Hoắc Duyên Niên nói ra điểm mấu chốt thứ ba, đánh vần một bức tranh và gửi cho Hàn Mạt Mạt từ tên thật, “Hù chết cô.”
Hoắc ba tuổi trông thích thú ghê?
“Anh rất vui phải không?” Tạ Nghiên hỏi, chọc vào cánh tay của Hoắc Duyên Niên.
“Không.”
“Anh sẽ rất vui nếu cô ta không mang thai con của Bộ Lệ Tình.” Tạ Nghiên suy nghĩ xem ai đó đã nói gì, ồ, Hoắc Niên Niên muốn nhìn Bộ Lệ Tình đội một chiếc mũ màu xanh lá cây.
Email của Hoắc Duyên Niên gửi Hàn Mạt Mạt không trả lời, nhưng mẹ Tạ đã gọi điện và nói mẹ Hàn đột nhiên gửi một hộp anh đào tới, nói là Hàn Mạt Mạt gửi lời cảm ơn đến họ.
Dường như có người hiểu ý nhưng không lấy anh đào, Hoắc Duyên Niên đã nhờ hai vị trưởng bối giữ lại, nhân tiện lấy lòng mẹ vợ, muốn một ít đồ ăn kèm.
Mẹ Tạ rất vui vì Hoắc Duyên Niên thích các món ăn kèm của bà, lần này bà đã đặc biệt làm một món mới.
Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên đang định làm điều vui sướng thì nhận được cuộc gọi từ mẹ Tạ, họ cúp máy rồi lăn vào nhau, lại đến một cuộc gọi khác.
Hoắc Duyên Niên cầm điện thoại di động của Tạ Nghiên, là một số lạ, trực tiếp cúp máy, tiếp tục làm việc.
Tạ Nghiên hôn Hoắc cá nóc rồi trả lời điện thoại.
Hoắc Duyên Niên muốn biết con hàng nào quấy rầy cuộc trao đổi tâm tình đêm khuya của vợ chồng anh nên mở loa.
"Nghiên Nghiên làm sao vậy! Cậu ở bên ngoài cùng nữ thần không nghe điện thoại sao?" Giọng điệu quen thuộc khiến Tạ Nghiên bối rối.
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Duyên Niên chính là người này đang nói cái gì, Nghiên Nghiên của anh ta chỉ có một nam thần và chính là Hoắc gia đây, nữ thần đâu? Nhìn thấy Tạ ngọt ngào nhà mình sững sờ và đoán em ấy không biết người này là ai.
"Xin chào, tôi là chồng của Nghiên Nghiên. Em ấy không có ở đây. Anh là ai?" Hoắc Duyên Niên bóp mặt Tạ Nghiên, cố gắng hỏi thử.
Người đối diện im lặng hồi lâu.
“Là chồng của Tạ Nghiên à?” Giọng điệu khó tin.
“Ừ.”
“… Uh, tôi là bạn tốt của Tạ Nghiên Đổng Hân, anh có thực sự là chồng của cậu ấy không?” Bên kia vẫn không tin
“Đúng, tôi là chồng em ấy, là người hợp pháp, được chứng nhận” Giọng điệu của Hoắc Duyên Niên rất đắc ý, nữ thần nào, cuối cùng Nghiên Nghiên không phải là người của anh ta sao.
“Tôi dựa vào Tạ Nghiên vậy mà kết hôn? Còn cùng một người đàn ông?” Người bên kia hiển nhiên không nói chuyện với Hoắc Duyên Niên, giọng nói rất nhỏ, đang nói với người bên cạnh, “Tôi xin lỗi.. Không biết Nghiên Nghiên đã kết hôn, nếu có thời gian, anh có có thể nể mặt đi cùng Nghiên Nghiên chứ? "
Hoắc Duyên Niên thậm chí không nghĩ tới lịch trình, liền trực tiếp đồng ý, làm sao có thể yên tâm mà để Nghiên Nghiên đi một mình trong dịp này.
"Tối mai tôi sẽ tổ chức tiệc độc thân..." Đổng Hân vốn dĩ muốn gọi Tạ Nghiên lại để giới thiệu cho anh vài cô gái, ai ngờ đã kết hôn rồi mà anh không hề hay biết, vì vậy nói một nửa liền dừng lại.
Tiệc độc thân? Họ là người đã kết hôn, Hoắc Duyên Niên đã tìm được ra lý do để thúc đẩy điều đó.
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Duyên Niên nhìn thấy Tạ Nghiên đang cúi người chổng mông trên giường, tìm gì đó ở đầu giường.
Đơn phương cảm thấy đây là Nghiên Nghiên mời gọi mình, Hoắc lưu manh thuận tay duỗi ra về phía mông đang nhếch lên.
"..." Chịu đựng sự quấy rối của người nào đó, Tạ Nghiên tìm được thiệp mời mà mẹ Tạ đưa cho, lúc này nửa người trên của anh đang treo ở mép giường, eo mềm nhũn không thẳng lên được.
“Hoắc rác rưỡi, lấy bàn tay chó của anh ra.” Không thể động đậy, Tạ Nghiên bị kéo lên, trực tiếp ngồi trên đũng quần của Hoắc Duyên Niên.
Xong việc Tạ Nghiên nằm im, sai Hoắc Niên Niên nhặt thiệp mời trên mặt đất lên.
“Suýt nữa thì quên mất.” Tạ Nghiên yêu cầu Hoắc Duyên Niên cất cái này đi, hôm đó anh vừa cất lại quên, may mà tìm được.
Sau khi thú nhận rồi không cần che đậy nữa, Tạ Nghiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cho dù biết mình sẽ sớm gặp lại bạn tốt của nguyên chủ, cũng không thấp thỏm lo lắng nữa.
Nằm trên gối husky, Hoắc Duyên Niên rất thành thạo xoa bóp cho Tạ Nghiên, nhân lúc Tạ Nghiên đang mệt mỏi, bàn tay ai đó sờ soạng vào trong quần áo của anh.
“Nghiên Nghiên, anh có chuyện muốn hỏi em.” Hoắc tâm cơ tính toán.
“Không làm.”
“Nữ thần của em là…”
“…” Tạ Nghiên đang buồn ngủ quay đầu chậm rãi quay đầu lại, một lúc sau mới nhận ra nữ thần nguyên chủ đây là muốn đổ tội cho anh ư. Anh ta đang nghĩ gì vậy?.
“Nữ thần của nguyên chủ, đếch liên quan đến em.” Tạ vây vây tự tin nói.
Bảng này cũng có sẵn! Hoắc Niên Niên vui sướng trong chốc lát lại bực bội, Nghiên Nghiên đã nhìn thấu thủ đoạn của hắn.
“Nghiên Nghiên, anh thấy em còn rất tỉnh táo, làm lại lần nữa nhé?” Hoắc ba tuổi bắt đầu làm nũng, đưa tay ra chỗ Tạ Nghiên dễ dàng bế lên.
“Hoắc rác rưỡi, chúng ta hãy nói về ánh trăng trắng của anh đi?” Tạ không vây đánh trả.
"Bây giờ tắt đèn đi ngủ đi. Chúc ngủ ngon Nghiên Nghiên." Hoắc Duyên Niên tắt đèn, vén chăn lên giường ôm người, động tác lưu loát, giây sau thở đều, như thể tôi đã ngủ rồi.
Nhéo nhéo cánh tay của Hoắc rác rưỡi, Tạ Nghiên tựa vào trong an tâm ngủ say.
Bình luận facebook