Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Album xóa gần đây ("ω`*)
Editor: LunaYang97
Nửa giờ sau, Hoắc Duyên Niên bị sốt được đưa về, Hoắc tổng bị bệnh vẫn duy trì dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn kỹ khuôn mặt có chút đỏ lên của người nào đó, là triệu chứng của sốt.
Cùng với Tiểu Lý đỡ Hoắc Duyên Niên nằm trở lại trên giường, Tạ Nghiên đo nhiệt độ của anh ấy là 39,5, thực sự là rất nghiêm trọng, nếu không sẽ không trở lại đột ngột.
Tạ Nghiên sợ Hoắc Duyên Niên có chuyện của công ty cần giải quyết, vì vậy anh đã yêu cầu tiểu Lý về trước, không cần đợi bác sĩ Nghiêm đến. Sau khi kiểm tra đơn giản, Hoắc Duyên Niên đã treo cổ một chai nước. Để tránh cho bản thân gặp tai nạn, Tạ Nghiên đã uống một cốc thuốc ngừa cảm.
Hoắc Duyên Niên ngủ say trên giường, vẫn giống như thường ngày, không hề lộ ra vẻ mong manh, Tạ Nghiên dời một cái ghế ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm Hoắc Duyên Niên.
Anh nghĩ lúc trước ốm đau thì tự mình qua khỏi, lúc đó khó khăn anh phải vừa học vừa làm, có lúc đang lên cơn sốt còn phải ngồi trước máy tính, lúc đó anh tự an ủi mình ít nhất là không phải làm việc ở ngoài khi bị sốt.
Tạ Nghiên đã sống sót qua ngần ấy năm, bây giờ nhìn thấy Hoắc Duyên Niên như thế này, anh ấy có cha mẹ và người thân, nhưng anh ấy chỉ có một mình, trước đây anh bị bệnh cũng một mình như vậy.
"Xem anh nhỏ hơn tôi một tuổi. Anh trai đây liền chăm sóc em." Tạ Nghiên lẩm bẩm, suy nghĩ trong lòng không chỉ có lý do này. Có lẽ muốn tìm một lý do, một lý do để thuyết phục bản thân.
Buổi tối chỉ ngủ được hai ba tiếng, sáng sớm dậy sớm tập thể dục, trời còn mưa, Hoắc Duyên Niên buổi chiều mới tỉnh dậy. Bình treo đã xong, trên mu bàn tay chỉ còn dán băng dính.
Trên bàn đầu giường có một cái phích nước, Hoắc Duyên Niên ngu lâu tỉnh lại liền khát nước, thuận tiện rót cho mình một cốc nước ấm. Có một chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường, chắc là ngồi ở đây chăm sóc hắn.1
Có phải Tạ Nghiên không?
Hoắc Duyên Niên trước đó cũng bị ốm, cứ nửa tiếng lại có quản gia đến thăm anh, không phải lúc nào cũng ngồi bên cạnh, người duy nhất trong nhà là Tạ Nghiên, người vợ hợp pháp của anh.
Không để cho Hoắc Duyên Niên suy nghĩ nhiều, Tạ Nghiên nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Anh ta nhìn thấy Hoắc Duyên Niên đang ngồi nửa tỉnh nửa mê, sửng sốt rồi mỉm cười.
“Tôi tưởng anh còn ngủ một lát.” Tạ Nghiên bưng cháo mới nấu lên, nghĩ đến để nguội một lát, Hoắc Duyên Niên cũng đã tỉnh lại.
"Cháo vừa nấu xong còn rất nóng. Lưỡi của anh không tốt, nên để nguội một chút rồi uống." Tạ Nghiên đưa cháo sang một bên để làm nguội, "Tôi lấy cho anh một ly sữa lót bụng nhé?"
Hoắc Duyên Niên hiếm khi bị ốm, cảm thấy sự quan tâm trực tiếp ấm áp như vậy, anh dừng lại, gật đầu trong tiềm thức, và vội vàng ngăn Tạ Nghiên quay người đi ra ngoài.
“Đừng đi.”
“Để người làm đi lấy.”
Hoắc Duyên Niên trong đầu chỉ có câu này, không cho người trước mặt rời đi.
Tạ Nghiên cũng làm như vậy, ra lệnh cho người hầu, tiếp tục trở lại ngồi ghế của mình.
“Đo nhiệt độ cơ thể của anh.” Tạ Nghiên dùng nhiệt kế điện tử ấn lên trán Hoắc Duyên Niên, 37 độ hơi nóng.
Lúc Tạ Nghiên dựa vào Hoắc Duyên Niên để đo nhiệt độ, hai người ở rất gần, Hoắc Duyên Niên thở không ra hơi, nhưng dường như anh đã ngửi thấy mùi thơm nhẹ trên cơ thể Tạ Nghiên.
Có vị như thuốc ngủ, Hoắc Duyên Niên lại cảm thấy buồn ngủ.
“Hoắc siêu giàu, mau chăm sóc tốt thân thể.” Hoắc Duyên Niên vẫn là Hoắc tổng uy nghiêm, nhưng ở trước mặt Tạ Nghiên, anh ta đã thay đổi từ cá heo gai thành cá nóc. Đều là cùng một loại nhưng không có gai, rất mềm rất muốn chọc.
“Đau lòng cho tôi?” Hoắc Duyên Niên nhìn Tạ Nghiên đầy mong đợi.
Vốn dĩ muốn trêu chọc Hoắc Duyên Niên kiếm tiền nuôi gia đình, Tạ Nghiên thở dài gật đầu khi nhìn thấy ngôi sao nhỏ trong mắt Hoắc Duyên Niên.
"Tôi cảm thấy đau lòng cho Hoắc tổng, bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình mỗi ngày, và đã phải chịu đựng rất nhiều. Trong tương lai, tôi sẽ chi tiêu ít hơn và không cho phép anh làm việc vất vả."
Tạ Nghiên nói nhiều như vậy là đau lòng anh ấy. Hoắc Duyên Niên hạnh phúc, vẻ mặt tươi cười.
Hoắc Duyên Niên lúc này đã tỉnh, mặc dù bị bệnh trông đã tốt hơn rất nhiều, cả người vốn đã không bình thường đột nhiên nở nụ cười chân thành. Tạ Nghiên cảm nhận được niềm hạnh phúc từ nụ cười của anh ấy, Hoắc Duyên Niên thực ra trong lòng rất nhạy cảm.
Cháo đã không còn nóng nữa, Tạ Nghiên nhìn Hoắc Duyên Niên uống xong cháo, nhiệt độ không tăng không giảm, cứ như vậy ngủ tiếp. Hoắc Duyên Niên ngủ rất ổn định, giữa chừng lại lên cơn sốt, nhưng cuối cùng cũng kiểm soát được, thân nhiệt trở lại bình thường.
Tạ Nghiên đến phòng vẽ tranh tĩnh tâm một lát, học đệ Lâm muốn mời anh đi ăn, nhưng cuộc hẹn lại là tối nay. Hoắc Duyên Niên bị bệnh, còn có Hoắc Đàm đang nhìn chằm chằm.
Nghĩ đến việc từ chối, Tạ Nghiên đưa tay ra và vô tình làm đổ màu nước trên bàn. Tạ Nghiên sự dụng table, nên chưa bao giờ quản màu nước linh tinh do nguyên chủ để lại, nào biết biết rằng màu nước trên bàn đã bị che đi tất cả đều rơi ra ngoài. Giày và quần của Tạ Nghiên đều bị dính. Sàn nhà là một mớ hỗn độn.
Để người hầu vào dọn dẹp, Tạ Nghiên thay quần và dép, ở đằng kia Hoắc Duyên Niên thức dậy, nói đói bụng, cuống quít đề nghị anh nấu cơm.
“Khi nào khỏe hơn, tôi sẽ đích thân dùng máy giặt giúp cậu giặt.” Hoắc Duyên Niên phất tay để cho anh nhanh chóng nấu cơm, đợi ăn.
Được rồi, ai đã làm anh ốm vậy? Tạ Nghiên đang nấu ăn ở dưới nhà, Hoắc Duyên Niên nằm trên giường cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phạm Chiêu Đạm.
[Hoắc Duyên Niên: Tôi bị ốm. ]
[Phạm Chiêu Đạm: Tôi sẽ cho ông một giỏ trái cây. 】
【Hoắc Duyên Niên: Cam, bưởi, táo đều tốt, Nghiên Nghiên thích ăn. ]
[Phạm Chiêu Đạm: Ông vẫn chưa hết bệnh? 】
【Hoắc Duyên Niên: Nghiên Nghiên chăm sóc tôi rất vất vả. ]
Phạm Chiêu Đạm nửa ngày không trở lại, Hoắc Duyên Niên lại nhắn cho hắn, biết mình đã bị đối phương kéo đen.
Hoắc Duyên Niên thấy không đủ, nên chạy đến nhóm trong công ty gửi bao lì xì cho mọi người, để bọn họ chăm chỉ làm việc, Hoắc phu nhân đang chăm sóc cho anh, anh sẽ quay lại công ty sớm để mọi người yên tâm.
Hoắc Duyên Niên đã nhiều năm không nói chuyện, trong nhóm đột nhiên sôi trào, sợ tới mức hai vị giám thị đang thảo luận đi đâu xây dựng nhóm cũng sợ không dám nói.
Trước toàn công ty thồn cơm chó xong, Hoắc Duyên Niên đã đăng một khoảnh khắc trong vòng bạn bè với hình ảnh Tạ Nghiên cùng tô cháo tình yêu và mu bàn tay có dán băng keo. Không lâu sau khi gửi đi, điện thoại di động của Tạ Nghiên "ding ding" ding "tin nhắn vang lên.
Hoắc Duyên Niên thề rằng anh không cố ý nhìn trộm, nhưng điện thoại sẽ tự động bật khi có tin nhắn đến, hộp thoại tin nhắn hiện ra. Hoắc Duyên Niên vừa liếc mắt liền nhìn thấy chữ Khương Hành.
[Khương Hành: Hoắc Duyên Niên bị ốm, có muốn cùng nhau xem phim không? 】1
【Khương Hành: Đừng làm mệt chính mình, để người nhà hầu hạ hắn. ]
Thằng chó này? Nhìn thấy vòng bạn bè không nói lời nào, chạy đến dụ dỗ Tạ Nghiên?2
Hoắc Duyên Niên còn chưa dứt lời mắng mỏ, lại có thêm vài tin nhắn "Đinh Đinh Đinh". Nội dung của nhiều hơn một tin nhắn sẽ không hiển thị. Hoắc Duyên Niên luôn cảm thấy tìm Tạ Nghiên không phải là người tốt. Anh ấy muốn xem nhưng không biết mật khẩu.
Hoắc ba tuổi không chịu uống cháo, Tạ Nghiên cán mì cho Hoắc Duyên Niên, buổi trưa dì hầm súp gà, dùng để làm nước lèo, Tạ Nghiên cho thêm rau và hai quả trứng luộc chín..
Tạ Nghiên vừa vào phòng liền nhìn thấy Hoắc Duyên Niên đang bực bội, không biết làm sao mà tức giận như vậy.
“Anh tự mình ăn, tôi đi xuống lầu ăn.” Tạ Nghiên bưng mì cho hắn, Hoắc Duyên Niên không muốn, hắn muốn đi cùng Tạ Nghiên, vừa định gọi Tạ Nghiên đi cùng, nhưng sau nghe thấy lời nói của Tạ Nghiên, anh ta lập tức thay đổi ý kiến.
Tạ Nghiên bước tới cửa mới nhớ ra mình đã quên từ chối Lâm Ngô, điện thoại để trên giường, cũng không thèm quay lại.
"Hoắc Niên Niên, anh giúp tôi gửi một tin nhắn cho Lâm Ngô nói rằng buổi tối tôi không rảnh, mật khẩu là 0814." Tạ Nghiên nói xong đi xuống nhà ăn. Dì nói anh vất vả nên làm thịt bò luộc cho anh.. Hoắc Niên Niên tội nghiệp không có lộc ăn.
“Được rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Hoắc Duyên Niên nhìn Tạ Nghiên ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Hoắc Duyên Niên lập tức mở điện thoại của Tạ Nghiên lên, bấm vào tin nhắn.
[Bộ Lệ Tình: Tình trạng của Hoắc tổng thế nào? Tôi muốn đến thăm Hoắc tổng thay cho cha tôi. ]
[Bộ Lệ Tình: Hoắc phu nhân chăm sóc Hoắc tổng vất vả, tôi biết một nhà hàng làm dược thiện, Hoắc phu nhân có hứng thú đi với tôi đến xem không, tốt cho thân thể của Hoắc tổng. 】
Hoắc Duyên Niên quen biết rất nhiều người trong vòng bạn bè, Bộ Lệ Tình và Khương Hành trong vòng bạn bè đều xem hết, có thể thấy hai người này quay đầu không nói một lời dụ dỗ Tạ Nghiên, quả thực rất kinh ngạc.
Điều khiến Hoắc Duyên Niên kinh tởm nhất chính là việc Hàn Mạt Mạt không biết ở đâu biết mình bị bệnh, liền gửi tin nhắn cho Tạ Nghiên.
[Hàn Mạt Mạt: Em xin lỗi, anh Tạ Nghiên, em bị cảm lạnh do sáng nay dầm mưa. Nó lây sang Hoắc tổng khi đang ngồi trên xe không? ]
Hoắc Duyên Niên tức giận đến phát bệnh mất trí nhớ, trả lời tin nhắn.
Trả lời Khương Hành, xem bộ phim tê liệt của anh đi. Lùi lại, Bộ Lệ Tình, không có hứng thú, cút đi đồ ngốc. Quay lại với Hàn Mạt Mạt, liên quan đ*o gì tới cô.
Sau khi trả lời xong, Hoắc Duyên Niên đã lấy lại tinh thần và thêm cả ba người họ vào danh sách đen, để xem họ còn muốn dụ dỗ Tạ Nghiên hay không.
Sau khi giải quyết xong, Hoắc Duyên Niên tìm Lâm Ngô, người mà Tạ Nghiên đã nói và trả lời với anh ta, chồng tôi bị bệnh và tôi phải chăm sóc anh ấy.
Sảng khoái, Hoắc Duyên Niên cảm thấy sảng khoái, cảm thấy mình có thể đi xuống đất để thực hiện một trăm lần chống đẩy, thoát khỏi trang thông tin, Hoắc Duyên Niên đang định đặt điện thoại xuống, vô tình ngón tay cái của anh ấy cọ vào album.
Trong album ảnh của Tạ Nghiên chỉ có một thư mục album ảnh là hoa và cây cỏ, Hoắc Duyên Niên biết anh đã lấy trộm phân bón và đất dinh dưỡng, nhưng không quan tâm.
Có một cột khác trong album gần đây đã bị xóa. Hình đầu tiên của bức ảnh đó là bát cháo, bát anh uống lúc chiều. Ảnh chụp của Tạ Nghiên đẹp hơn anh rất nhiều, Hoắc Duyên Niên muốn dùng cái này để thể hiện tình cảm nên đã bấm vào đó và gửi ảnh cho bản thân anh ấy.
Nhấp vào phần xóa gần đây, Hoắc Duyên Niên nhìn thoáng qua một video đã xóa. Hình ảnh video cho thấy hai người đang hôn nhau trong hoàn cảnh mờ ảo.
Số ngày hiển thị bên dưới video ước tính đã trôi qua khi anh ấy và Tạ Nghiên đang đi du lịch trong thị trấn nhỏ.
Khi đó, Tạ Nghiên đã quay một video, ai đang hôn ai? Hoắc Duyên Niên nhấn vào với vẻ mặt nghiêm túc, đoạn video dài mấy chục giây bắt đầu phát.
Tạ Nghiên cầm máy quay rất không ổn, hai mặt đều run rẩy, nhưng đoạn video dài mấy chục giây cũng đủ để Hoắc Duyên Niên nhận ra người trong video là anh và người kia là... Tạ Nghiên?
Trong ảnh, có thể thấy tay anh ấy nắm lấy cằm Tạ Nghiên, khiến cậu buộc phải nghiêng đầu lên, môi hai người áp vào nhau. Không thể nhìn thấy chi tiết nhưng có thể nghe thấy tiếng thở dốc mơ hồ và vết nước. Tạ Nghiên bị anh ấy hôn đến mức không nhịn được rên lên.
Đoạn video dài mấy chục giây nhanh chóng kết thúc, video tự động phát lại, Hoắc Duyên Niên sững sờ nhìn bức ảnh, trong đầu hiện lên vài cảnh anh ta sau khi say rượu, cuối cùng nhớ tới đôi môi mềm mại lạnh băng của Tạ Nghiên bị anh ấy hôn trở nên nóng bỏng.
Thật ngọt ngào, muốn hôn.
Nửa giờ sau, Hoắc Duyên Niên bị sốt được đưa về, Hoắc tổng bị bệnh vẫn duy trì dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn kỹ khuôn mặt có chút đỏ lên của người nào đó, là triệu chứng của sốt.
Cùng với Tiểu Lý đỡ Hoắc Duyên Niên nằm trở lại trên giường, Tạ Nghiên đo nhiệt độ của anh ấy là 39,5, thực sự là rất nghiêm trọng, nếu không sẽ không trở lại đột ngột.
Tạ Nghiên sợ Hoắc Duyên Niên có chuyện của công ty cần giải quyết, vì vậy anh đã yêu cầu tiểu Lý về trước, không cần đợi bác sĩ Nghiêm đến. Sau khi kiểm tra đơn giản, Hoắc Duyên Niên đã treo cổ một chai nước. Để tránh cho bản thân gặp tai nạn, Tạ Nghiên đã uống một cốc thuốc ngừa cảm.
Hoắc Duyên Niên ngủ say trên giường, vẫn giống như thường ngày, không hề lộ ra vẻ mong manh, Tạ Nghiên dời một cái ghế ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm Hoắc Duyên Niên.
Anh nghĩ lúc trước ốm đau thì tự mình qua khỏi, lúc đó khó khăn anh phải vừa học vừa làm, có lúc đang lên cơn sốt còn phải ngồi trước máy tính, lúc đó anh tự an ủi mình ít nhất là không phải làm việc ở ngoài khi bị sốt.
Tạ Nghiên đã sống sót qua ngần ấy năm, bây giờ nhìn thấy Hoắc Duyên Niên như thế này, anh ấy có cha mẹ và người thân, nhưng anh ấy chỉ có một mình, trước đây anh bị bệnh cũng một mình như vậy.
"Xem anh nhỏ hơn tôi một tuổi. Anh trai đây liền chăm sóc em." Tạ Nghiên lẩm bẩm, suy nghĩ trong lòng không chỉ có lý do này. Có lẽ muốn tìm một lý do, một lý do để thuyết phục bản thân.
Buổi tối chỉ ngủ được hai ba tiếng, sáng sớm dậy sớm tập thể dục, trời còn mưa, Hoắc Duyên Niên buổi chiều mới tỉnh dậy. Bình treo đã xong, trên mu bàn tay chỉ còn dán băng dính.
Trên bàn đầu giường có một cái phích nước, Hoắc Duyên Niên ngu lâu tỉnh lại liền khát nước, thuận tiện rót cho mình một cốc nước ấm. Có một chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường, chắc là ngồi ở đây chăm sóc hắn.1
Có phải Tạ Nghiên không?
Hoắc Duyên Niên trước đó cũng bị ốm, cứ nửa tiếng lại có quản gia đến thăm anh, không phải lúc nào cũng ngồi bên cạnh, người duy nhất trong nhà là Tạ Nghiên, người vợ hợp pháp của anh.
Không để cho Hoắc Duyên Niên suy nghĩ nhiều, Tạ Nghiên nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Anh ta nhìn thấy Hoắc Duyên Niên đang ngồi nửa tỉnh nửa mê, sửng sốt rồi mỉm cười.
“Tôi tưởng anh còn ngủ một lát.” Tạ Nghiên bưng cháo mới nấu lên, nghĩ đến để nguội một lát, Hoắc Duyên Niên cũng đã tỉnh lại.
"Cháo vừa nấu xong còn rất nóng. Lưỡi của anh không tốt, nên để nguội một chút rồi uống." Tạ Nghiên đưa cháo sang một bên để làm nguội, "Tôi lấy cho anh một ly sữa lót bụng nhé?"
Hoắc Duyên Niên hiếm khi bị ốm, cảm thấy sự quan tâm trực tiếp ấm áp như vậy, anh dừng lại, gật đầu trong tiềm thức, và vội vàng ngăn Tạ Nghiên quay người đi ra ngoài.
“Đừng đi.”
“Để người làm đi lấy.”
Hoắc Duyên Niên trong đầu chỉ có câu này, không cho người trước mặt rời đi.
Tạ Nghiên cũng làm như vậy, ra lệnh cho người hầu, tiếp tục trở lại ngồi ghế của mình.
“Đo nhiệt độ cơ thể của anh.” Tạ Nghiên dùng nhiệt kế điện tử ấn lên trán Hoắc Duyên Niên, 37 độ hơi nóng.
Lúc Tạ Nghiên dựa vào Hoắc Duyên Niên để đo nhiệt độ, hai người ở rất gần, Hoắc Duyên Niên thở không ra hơi, nhưng dường như anh đã ngửi thấy mùi thơm nhẹ trên cơ thể Tạ Nghiên.
Có vị như thuốc ngủ, Hoắc Duyên Niên lại cảm thấy buồn ngủ.
“Hoắc siêu giàu, mau chăm sóc tốt thân thể.” Hoắc Duyên Niên vẫn là Hoắc tổng uy nghiêm, nhưng ở trước mặt Tạ Nghiên, anh ta đã thay đổi từ cá heo gai thành cá nóc. Đều là cùng một loại nhưng không có gai, rất mềm rất muốn chọc.
“Đau lòng cho tôi?” Hoắc Duyên Niên nhìn Tạ Nghiên đầy mong đợi.
Vốn dĩ muốn trêu chọc Hoắc Duyên Niên kiếm tiền nuôi gia đình, Tạ Nghiên thở dài gật đầu khi nhìn thấy ngôi sao nhỏ trong mắt Hoắc Duyên Niên.
"Tôi cảm thấy đau lòng cho Hoắc tổng, bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình mỗi ngày, và đã phải chịu đựng rất nhiều. Trong tương lai, tôi sẽ chi tiêu ít hơn và không cho phép anh làm việc vất vả."
Tạ Nghiên nói nhiều như vậy là đau lòng anh ấy. Hoắc Duyên Niên hạnh phúc, vẻ mặt tươi cười.
Hoắc Duyên Niên lúc này đã tỉnh, mặc dù bị bệnh trông đã tốt hơn rất nhiều, cả người vốn đã không bình thường đột nhiên nở nụ cười chân thành. Tạ Nghiên cảm nhận được niềm hạnh phúc từ nụ cười của anh ấy, Hoắc Duyên Niên thực ra trong lòng rất nhạy cảm.
Cháo đã không còn nóng nữa, Tạ Nghiên nhìn Hoắc Duyên Niên uống xong cháo, nhiệt độ không tăng không giảm, cứ như vậy ngủ tiếp. Hoắc Duyên Niên ngủ rất ổn định, giữa chừng lại lên cơn sốt, nhưng cuối cùng cũng kiểm soát được, thân nhiệt trở lại bình thường.
Tạ Nghiên đến phòng vẽ tranh tĩnh tâm một lát, học đệ Lâm muốn mời anh đi ăn, nhưng cuộc hẹn lại là tối nay. Hoắc Duyên Niên bị bệnh, còn có Hoắc Đàm đang nhìn chằm chằm.
Nghĩ đến việc từ chối, Tạ Nghiên đưa tay ra và vô tình làm đổ màu nước trên bàn. Tạ Nghiên sự dụng table, nên chưa bao giờ quản màu nước linh tinh do nguyên chủ để lại, nào biết biết rằng màu nước trên bàn đã bị che đi tất cả đều rơi ra ngoài. Giày và quần của Tạ Nghiên đều bị dính. Sàn nhà là một mớ hỗn độn.
Để người hầu vào dọn dẹp, Tạ Nghiên thay quần và dép, ở đằng kia Hoắc Duyên Niên thức dậy, nói đói bụng, cuống quít đề nghị anh nấu cơm.
“Khi nào khỏe hơn, tôi sẽ đích thân dùng máy giặt giúp cậu giặt.” Hoắc Duyên Niên phất tay để cho anh nhanh chóng nấu cơm, đợi ăn.
Được rồi, ai đã làm anh ốm vậy? Tạ Nghiên đang nấu ăn ở dưới nhà, Hoắc Duyên Niên nằm trên giường cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phạm Chiêu Đạm.
[Hoắc Duyên Niên: Tôi bị ốm. ]
[Phạm Chiêu Đạm: Tôi sẽ cho ông một giỏ trái cây. 】
【Hoắc Duyên Niên: Cam, bưởi, táo đều tốt, Nghiên Nghiên thích ăn. ]
[Phạm Chiêu Đạm: Ông vẫn chưa hết bệnh? 】
【Hoắc Duyên Niên: Nghiên Nghiên chăm sóc tôi rất vất vả. ]
Phạm Chiêu Đạm nửa ngày không trở lại, Hoắc Duyên Niên lại nhắn cho hắn, biết mình đã bị đối phương kéo đen.
Hoắc Duyên Niên thấy không đủ, nên chạy đến nhóm trong công ty gửi bao lì xì cho mọi người, để bọn họ chăm chỉ làm việc, Hoắc phu nhân đang chăm sóc cho anh, anh sẽ quay lại công ty sớm để mọi người yên tâm.
Hoắc Duyên Niên đã nhiều năm không nói chuyện, trong nhóm đột nhiên sôi trào, sợ tới mức hai vị giám thị đang thảo luận đi đâu xây dựng nhóm cũng sợ không dám nói.
Trước toàn công ty thồn cơm chó xong, Hoắc Duyên Niên đã đăng một khoảnh khắc trong vòng bạn bè với hình ảnh Tạ Nghiên cùng tô cháo tình yêu và mu bàn tay có dán băng keo. Không lâu sau khi gửi đi, điện thoại di động của Tạ Nghiên "ding ding" ding "tin nhắn vang lên.
Hoắc Duyên Niên thề rằng anh không cố ý nhìn trộm, nhưng điện thoại sẽ tự động bật khi có tin nhắn đến, hộp thoại tin nhắn hiện ra. Hoắc Duyên Niên vừa liếc mắt liền nhìn thấy chữ Khương Hành.
[Khương Hành: Hoắc Duyên Niên bị ốm, có muốn cùng nhau xem phim không? 】1
【Khương Hành: Đừng làm mệt chính mình, để người nhà hầu hạ hắn. ]
Thằng chó này? Nhìn thấy vòng bạn bè không nói lời nào, chạy đến dụ dỗ Tạ Nghiên?2
Hoắc Duyên Niên còn chưa dứt lời mắng mỏ, lại có thêm vài tin nhắn "Đinh Đinh Đinh". Nội dung của nhiều hơn một tin nhắn sẽ không hiển thị. Hoắc Duyên Niên luôn cảm thấy tìm Tạ Nghiên không phải là người tốt. Anh ấy muốn xem nhưng không biết mật khẩu.
Hoắc ba tuổi không chịu uống cháo, Tạ Nghiên cán mì cho Hoắc Duyên Niên, buổi trưa dì hầm súp gà, dùng để làm nước lèo, Tạ Nghiên cho thêm rau và hai quả trứng luộc chín..
Tạ Nghiên vừa vào phòng liền nhìn thấy Hoắc Duyên Niên đang bực bội, không biết làm sao mà tức giận như vậy.
“Anh tự mình ăn, tôi đi xuống lầu ăn.” Tạ Nghiên bưng mì cho hắn, Hoắc Duyên Niên không muốn, hắn muốn đi cùng Tạ Nghiên, vừa định gọi Tạ Nghiên đi cùng, nhưng sau nghe thấy lời nói của Tạ Nghiên, anh ta lập tức thay đổi ý kiến.
Tạ Nghiên bước tới cửa mới nhớ ra mình đã quên từ chối Lâm Ngô, điện thoại để trên giường, cũng không thèm quay lại.
"Hoắc Niên Niên, anh giúp tôi gửi một tin nhắn cho Lâm Ngô nói rằng buổi tối tôi không rảnh, mật khẩu là 0814." Tạ Nghiên nói xong đi xuống nhà ăn. Dì nói anh vất vả nên làm thịt bò luộc cho anh.. Hoắc Niên Niên tội nghiệp không có lộc ăn.
“Được rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Hoắc Duyên Niên nhìn Tạ Nghiên ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Hoắc Duyên Niên lập tức mở điện thoại của Tạ Nghiên lên, bấm vào tin nhắn.
[Bộ Lệ Tình: Tình trạng của Hoắc tổng thế nào? Tôi muốn đến thăm Hoắc tổng thay cho cha tôi. ]
[Bộ Lệ Tình: Hoắc phu nhân chăm sóc Hoắc tổng vất vả, tôi biết một nhà hàng làm dược thiện, Hoắc phu nhân có hứng thú đi với tôi đến xem không, tốt cho thân thể của Hoắc tổng. 】
Hoắc Duyên Niên quen biết rất nhiều người trong vòng bạn bè, Bộ Lệ Tình và Khương Hành trong vòng bạn bè đều xem hết, có thể thấy hai người này quay đầu không nói một lời dụ dỗ Tạ Nghiên, quả thực rất kinh ngạc.
Điều khiến Hoắc Duyên Niên kinh tởm nhất chính là việc Hàn Mạt Mạt không biết ở đâu biết mình bị bệnh, liền gửi tin nhắn cho Tạ Nghiên.
[Hàn Mạt Mạt: Em xin lỗi, anh Tạ Nghiên, em bị cảm lạnh do sáng nay dầm mưa. Nó lây sang Hoắc tổng khi đang ngồi trên xe không? ]
Hoắc Duyên Niên tức giận đến phát bệnh mất trí nhớ, trả lời tin nhắn.
Trả lời Khương Hành, xem bộ phim tê liệt của anh đi. Lùi lại, Bộ Lệ Tình, không có hứng thú, cút đi đồ ngốc. Quay lại với Hàn Mạt Mạt, liên quan đ*o gì tới cô.
Sau khi trả lời xong, Hoắc Duyên Niên đã lấy lại tinh thần và thêm cả ba người họ vào danh sách đen, để xem họ còn muốn dụ dỗ Tạ Nghiên hay không.
Sau khi giải quyết xong, Hoắc Duyên Niên tìm Lâm Ngô, người mà Tạ Nghiên đã nói và trả lời với anh ta, chồng tôi bị bệnh và tôi phải chăm sóc anh ấy.
Sảng khoái, Hoắc Duyên Niên cảm thấy sảng khoái, cảm thấy mình có thể đi xuống đất để thực hiện một trăm lần chống đẩy, thoát khỏi trang thông tin, Hoắc Duyên Niên đang định đặt điện thoại xuống, vô tình ngón tay cái của anh ấy cọ vào album.
Trong album ảnh của Tạ Nghiên chỉ có một thư mục album ảnh là hoa và cây cỏ, Hoắc Duyên Niên biết anh đã lấy trộm phân bón và đất dinh dưỡng, nhưng không quan tâm.
Có một cột khác trong album gần đây đã bị xóa. Hình đầu tiên của bức ảnh đó là bát cháo, bát anh uống lúc chiều. Ảnh chụp của Tạ Nghiên đẹp hơn anh rất nhiều, Hoắc Duyên Niên muốn dùng cái này để thể hiện tình cảm nên đã bấm vào đó và gửi ảnh cho bản thân anh ấy.
Nhấp vào phần xóa gần đây, Hoắc Duyên Niên nhìn thoáng qua một video đã xóa. Hình ảnh video cho thấy hai người đang hôn nhau trong hoàn cảnh mờ ảo.
Số ngày hiển thị bên dưới video ước tính đã trôi qua khi anh ấy và Tạ Nghiên đang đi du lịch trong thị trấn nhỏ.
Khi đó, Tạ Nghiên đã quay một video, ai đang hôn ai? Hoắc Duyên Niên nhấn vào với vẻ mặt nghiêm túc, đoạn video dài mấy chục giây bắt đầu phát.
Tạ Nghiên cầm máy quay rất không ổn, hai mặt đều run rẩy, nhưng đoạn video dài mấy chục giây cũng đủ để Hoắc Duyên Niên nhận ra người trong video là anh và người kia là... Tạ Nghiên?
Trong ảnh, có thể thấy tay anh ấy nắm lấy cằm Tạ Nghiên, khiến cậu buộc phải nghiêng đầu lên, môi hai người áp vào nhau. Không thể nhìn thấy chi tiết nhưng có thể nghe thấy tiếng thở dốc mơ hồ và vết nước. Tạ Nghiên bị anh ấy hôn đến mức không nhịn được rên lên.
Đoạn video dài mấy chục giây nhanh chóng kết thúc, video tự động phát lại, Hoắc Duyên Niên sững sờ nhìn bức ảnh, trong đầu hiện lên vài cảnh anh ta sau khi say rượu, cuối cùng nhớ tới đôi môi mềm mại lạnh băng của Tạ Nghiên bị anh ấy hôn trở nên nóng bỏng.
Thật ngọt ngào, muốn hôn.
Bình luận facebook