Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-567
CHƯƠNG 567: SUY NGHĨ TRONG BÓNG TỐI
“Xin lỗi mẹ…” Thấy Vi Gia Huệ trách móc mình, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn đứng dậy, cô lảo đảo đứng thẳng người dậy, khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi mẹ, con không tốt, con không cố ý…”
“Ân Thiên Thiên! Mẹ cảnh cáo con, con đừng nghĩ là mình giỏi giang gì lắm, nếu như con cứ tiếp tục như thế thì không cần đợi Liêm Uy đuổi, mẹ sẽ là người đầu tiên đuổi con!” Cô càng uyển chuyển thì Vi Gia Huệ càng được nước lấn tới, ai ai cũng như thế, một tiến một lùi: “Nhìn con bệnh tật như vậy thì cũng không thể chăm sóc Liêm Uy chu đáo được, mai mẹ sẽ tìm bác sĩ cho nó, con không được tích sự gì cả!”
Lời nói của bà rất quá quắt, đến Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cũng không khỏi nhíu mày, bọn họ cảm thấy Ân Thiên Thiên sẽ nổi giận, nhưng cô gái ấy chỉ dè dặt xin lỗi: “Mẹ, xin lỗi, con sai rồi.”
“Xin lỗi mẹ, con sai rồi.”
Đây là câu Ân Thiên Thiên đã nói nhiều nhất trong khoảng thời gian này, thậm chí còn thường xuyên hơn cả ba chữ ‘Cảnh Liêm Uy’, nhưng sự tủi thân của cô lại khiến cho người nhà họ Cảnh không biết phải làm sao…
Cô không biết điều kiện của nhà họ Đổng, nhưng bọn họ thì biết…
Vi Gia Huệ tức giận vô cùng, sau khi bà mắng Ân Thiên Thiên xối xả một chặp thì Cảnh Thiên Ngọc mới khuyên mẹ mình rời nơi này, đợi đến khi chỉ còn Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Bình ở nhà, Cảnh Liêm Bình nhìn cô thở dài, rồi mới nói với Cảnh Liêm Uy: “Liêm uy, ngày mai thầy Mộ Dung của em sẽ đợi em ở bệnh viện Nam Tự, ngài mai sẽ làm kiểm tra ở bệnh viện Nam Tự, anh và Cảnh Thiên Ngọc cũng kiểm tra sức khỏe toàn thân ở đấy, đến lúc em cứ vào, bọn anh đã lo liệu hết những chuyện khác rồi, viện trưởng và chú Mộ Dung sẽ đích thân khám cho em…”
Nghe nói phải đi bệnh viện Nam Tự làm kiểm tra, trái tim Ân Thiên Thiên lại đập thình thịch.
Bệnh viện Nam Tự…
Là nơi được xưng là ‘Kỳ Thủ Hồi Sinh’ ở thành phố T, thậm chí là trong cả nước, lần này có thể mang lại niềm vui bất ngờ cho cô hay không?
Sau khi nói dứt lời, Cảnh Liêm Bình quay lưng bỏ đi, rõ ràng Ân Thiên Thiên cảm thấy rất vui vẻ, thỉnh thoảng cô lại nhìn Cảnh Liêm Uy đang ngồi trong góc, dường như sự uy hiếp và mắng mỏ trước đó không có liên quan gì đến cô vậy, thậm chí trong lòng cô còn nghĩ xem mình phải đi thế nào, miệng cô cũng lầm rầm không ít lời…
Đột nhiên Cảnh Liêm Uy hít sâu một hơi trong lúc đang đọc sách, lông mày anh nhíu lại thật chặt, rồi dè dặt quay sang nhìn Ân Thiên Thiên, đôi môi mỏng mím lại…
Sao cô ấy lại không có phản ứng gì thế?
Rõ ràng bị anh dọa sợ, cũng rõ ràng cũng không đồng tình với hành vi của anh, thậm chí bị Vi Gia Huệ la mắng vô duyên vô cớ, nhưng vừa nghe thấy anh sắp đi làm kiểm tra, không ngờ cô ấy lại nở nụ cười?
Sao cô ấy lại có thể, sao lại có thể nghĩ cho anh trong tình huống thế này…
“Liêm Uy, ngày mai anh muốn mặc đồ gì để đi kiểm tra?” Ân Thiên Thiên ngồi ở vị trí của mình, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, cô tự mình lẩm nhẩm: “Trời không lạnh lắm nhưng cũng không nóng lắm, làm kiểm tra thì thỉnh thoảng phải cởi đồ, mặc đơn giản một chút đi vậy, lát nữa em sẽ lấy đồ trong tủ ra cho anh, mai anh mặc nó đi…”
Cô biết rằng Cảnh Liêm Uy sẽ không đáp lại mình, cô bèn tự hỏi tự trả lời, dù là thế thì trong lòng cô vẫn thấy vui vẻ vô cùng.
Vốn dĩ chỉ nhìn lén mà thôi, bay giờ anh lại quang minh chính đại nhìn cô, nhìn người phụ nữ đang lẩm nhẩm lo lắng cho anh ấy, mi mục như tranh vẽ, dịu dàng tinh tế…
Ân Thiên Thiên ơi là Ân Thiên Thiên…
Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể khiến em bớt tổn thương khi rời khỏi đây?
Cảnh Liêm Uy lại quay đầu đọc tiếp cuốn sách của mình, anh cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại, nhưng hoàn toàn không để ý thấy Ân Thiên Thiên cũng quay đầu nhìn anh lúc anh quay đầu đi, ánh mắt của cô toát lên vẻ thương xót và dịu dàng.
Cô là người bên gối của anh, cho dù anh chỉ khẽ nhíu mày thôi thì cô cũng biết anh đang nghĩ gì, làm sao cô không nhận ra anh đang cố ý lừa mình, đột ngột như thế, đáng kinh ngạc như thế, cô thừa nhận rằng ban đầu mình thực sự bị anh dọa, nhưng lúc anh tiến lại gần cô, rõ ràng cô cảm nhận được sự dè dặt của anh, và sự dịu dàng sợ đè cô ấy…
Cảnh Liêm Uy của cô yêu cô sâu đậm như khắc vào xương cốt, nhưng tuyệt đối sẽ không nói thành lời.
Đêm hôm ấy, Ân Thiên Thiên lấy bộ đồ trong phòng chứa quần áo cho anh, cô vừa cẩn thận lại vừa dịu dàng, Cảnh Liêm Uy nhìn ra ngoài khung cửa sổ, anh không khỏi ngẩn ngơ…
Đổng Khánh hợp tác với Ân Bách Phú à?
Bọn họ muốn làm gì?
Đúng là anh bị bệnh, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, chẳng phải thế hay sao?
Vào giây phút nghe thấy bản tin thời sự, trong lòng anh chợt cảm thấy có một vài chuyện sẽ xảy ra trong tương lai…
Ngày hôm sau.
Trên chiếc giường đôi rộng lớn, Cảnh Liêm Uy quay người, cánh tay thon dài của anh lần tìm trước ngực trong vô thức, vào giây phút chạm phải không khí lạnh băng, đôi mắt phượng của anh mở bừng ra, nhất thời thời gian như đã dừng lại.
Ánh dương sáng ngời, nhưng bầu không khí trong phòng vẫn thấp một cách lạ lùng.
Anh quay người ngồi dậy, gương mặt anh tuấn đanh lại nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng và sợ hãi của mình…
Cô không có ở đây, cô không có ở đây…
Kể từ sau khi Ân Thiên Thiên quay về, trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc cô không ở bên cạnh vào vào mỗi sáng thức dậy, lúc giờ phút này xuất hiện một cách đột ngột, anh chỉ cảm thấy trời đất xoay vần, đến hít thở cũng thở nên khó khăn…
Cô không ở trên giường, đôi dép dưới giường cũng không thấy đâu, thậm chí điện thoại đặt trên tủ đầu giường cũng biến mất!
Nơi ngủ của cô rất lạnh lẽo, hơi lạnh này gần như ngấm sâu vào lòng anh!
Anh ngồi trên giường, đôi tay siết chặt lại, đôi môi mở lớn hít sâu vài hơi, anh ráng kềm chế bản thân không để cho mình đi tìm cô…
Có lẽ bây giờ cô đang ở trên máy bay, bên cạnh một người đàn ông nào đó khác, đang khóc…
Mỗi một khả năng đều làm trái tim Cảnh Liêm Uy đau nhói, cô ấy không ở cạnh anh mà lại đi rồi ư?”
“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn…” Đột nhiên giọng nói dịu dàng của cô vang lên từ trong nhà tắm, anh nhận ra cô cố ý đè giọng của mình xuống, cũng nhận ra được ý cười trong lời nói của cô…
Trong giây phút ấy, chiếc mền bị nhấc lên cao rồi vứt thẳng xuống đất, không được ai đoái hoài đến nữa, người đàn ông ở trên giường đi chân trần đến trước cửa nhà tắm, anh dứt khoát mở cửa ra.
Dưới ánh dương, Ân Thiên Thiên đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, nhưng đột nhiên bị cắt ngang, cô ngẩng gương mặt sạch sẽ vừa mới rửa xong của mình lên, trông vừa trong trẻo lại vừa ngoan ngoãn, đôi môi mấp máy chỉ thốt ra hai chữ: “Liêm Uy…”
Dường như tiếng gọi của cô đến từ đường chân trời, Cảnh Liêm Uy không tài nào khống chế nổi chính bản thân mình, anh khom lưng ôm chặt cô vào lòng, không muốn buông cô ra một chút nào, chiếc điện thoại của cô trượt xuống đất vì cái ôm của anh, âm thanh ấy không tài nào kéo nổi lý trí của anh về, anh dùng cả sinh mệnh để ôm cô thật chặt…
Vòng tay đã lâu không gần gũi ấy đột nhiên tiếp nhận mình, Ân Thiên Thiên nở nụ cười hạnh phúc, cô kiễng chân dựa sát vào lòng anh, hít hà hương thơm trên cơ thể của anh.
“Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên,…” Rốt cuộc người đàn ông ấy cũng đã mở miệng sau bao ngày không nói năng gì, nhưng anh chỉ luôn miệng lặp lại tên cô: “Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên…”
Ân Thiên Thiên là độc của anh, là sinh mệnh của anh, không ai có thể cướp cô đi, cũng không thể cướp cô đi!
Nếu như cuối cùng thật sự không còn cách thay đổi nữa, vậy thì anh có thể đưa cô đi hay không?
Đột nhiên suy nghĩ ấy nảy lên trong đầu Cảnh Liêm Uy, khiến anh ngạc nhiên đến mức duỗi tay đẩy cô ra, nhưng Ân Thiên Thiên lại ôm anh thật chặt, đôi môi ấm áp của cô chạm vào hõm vai anh, vừa dịu dàng vừa mang vẻ đùa bỡn!
Anh ấy có nhịn nổi không?
Có thể nhẫn nhịn khi đôi môi xinh đẹp của cô gọi tên người đàn ông khác, có thể nhìn nổi khi cô hôn lên bất kỳ vị trí nào trên người kẻ khác, có thể nhịn được khi cô cô nở nụ cười đẹp như hoa vì người đàn ông khác, có thể nhịn đươc khi có người đàn ông khác kề cận bên cô không?
Không thể?
Không thể!
Anh không tài nào mường tượng ra nổi, cũng không tài nào nhịn nổi!
Có lẽ vì bệnh của anh đã nặng thêm, có lẽ vì sự ngang ngược trong xương cốt anh! Người phụ nữ của anh chính là của anh, cả đời này đều là của anh, cho dù anh chết đi thì vẫn như thế mà thôi!
Bàn tay muốn đẩy Ân Thiên Thiên ra lập tức khựng lại, Cảnh Liêm Uy lại ôm cô vào lòng thật chặt, rồi liên tục gọi cô: “Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên…”
Ân Thiên Thiên, nếu như cuối cùng anh vẫn không thể buông bỏ em, vậy thì em đi chung với anh đi…
Đột nhiên suy nghĩ này bám rễ trong đầu anh, nhưng biết có ngày đơm hoa kết trái hay không…
Ân Thiên Thiên cười tủm tỉm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc đời lại đẹp như thế này, nhân lúc Cảnh Liêm Uy chưa tỏ vẻ lạnh lùng, cô thì thầm với anh: “Liêm Uy, em có thể đi chung với anh tới bệnh viện không?”
Cảnh Liêm không trả lời, anh chỉ ôm cô thật lâu, Ân Thiên Thiên lại không chịu thỏa hiệp: “Chẳng phải anh chị đều phải đi kiểm tra toàn thân sao? Trước kia không phải anh nói muốn em đi chung hả, hôm nay để em đi chung với mọi người đi được không, tiện thể em đi thay thuốc luôn, ngày nào anh cũng thay thuốc cho em, bộ anh không mệt sao?”
Cảnh Liêm Uy bình tĩnh hơn một chút, anh lập tức buông cô ra, đôi mắt phượng nhìn gương mặt yêu kiều của cô chăm chú.
Cô chủ động nắm lấy tay anh, Ân Thiên Thiên hỏi khe khẽ: “Được không anh?”
Hầu kết của anh hơi chuyển động, Cảnh Liêm Uy quay mặt đi: “Em có thể đi, nhưng không được thay thuốc, không được làm kiểm tra, chỉ cần…”
Anh khựng lại, Ân Thiên Thiên trừng to mắt đợi anh nói tiếp, trông cô có vẻ ngoan ngoãn vô cùng.
“Chỉ cần ở bên cạnh anh là được.” Sau khi anh nói dứt lời, đột nhiên Ân Thiên Thiên vui vẻ như thể muôn hoa trăm nở trong mùa xuân, trước giờ cô chưa từng nghĩ chỉ một câu nói đơn giản thôi cũng tạo nên được hình ảnh đẹp đẽ nhường thế, cô cười rạng rỡ rồi gật đầu.
Liêm Uy của cô đã chịu cho cô tham gia vào quá trình trị liệu của anh…
Anh cong cong khóe môi, nhưng lại khó giấu nổi nỗi ưu lo trong ánh mắt.
Nếu như có một ngày, cô biết được suy nghĩ dơ bẩn và đen tối nhất trong lòng anh ban nãy, có phải cô sẽ không còn yêu anh nữa hay không?
Thấy Cảnh Liêm Uy đột nhiên trở nên ôn hòa, Ân Thiên Thiên cười đến nỗi không khép miệng được, cô khập khiễng nhảy nhót vào trong phòng tắm, làm gương mặt tối tăm suốt mấy ngày nay của Cảnh Liêm Uy cũng bừng lên nụ cười, thậm chí anh còn chủ động búi tóc cho cô, tỉ mỉ giống hệt như lúc búi tóc cho Cảnh Nhan Hi…
Dường như tương lai của bọn họ đã bắt đầu thay đổi kể từ giờ phút này…
“Xin lỗi mẹ…” Thấy Vi Gia Huệ trách móc mình, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn đứng dậy, cô lảo đảo đứng thẳng người dậy, khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi mẹ, con không tốt, con không cố ý…”
“Ân Thiên Thiên! Mẹ cảnh cáo con, con đừng nghĩ là mình giỏi giang gì lắm, nếu như con cứ tiếp tục như thế thì không cần đợi Liêm Uy đuổi, mẹ sẽ là người đầu tiên đuổi con!” Cô càng uyển chuyển thì Vi Gia Huệ càng được nước lấn tới, ai ai cũng như thế, một tiến một lùi: “Nhìn con bệnh tật như vậy thì cũng không thể chăm sóc Liêm Uy chu đáo được, mai mẹ sẽ tìm bác sĩ cho nó, con không được tích sự gì cả!”
Lời nói của bà rất quá quắt, đến Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cũng không khỏi nhíu mày, bọn họ cảm thấy Ân Thiên Thiên sẽ nổi giận, nhưng cô gái ấy chỉ dè dặt xin lỗi: “Mẹ, xin lỗi, con sai rồi.”
“Xin lỗi mẹ, con sai rồi.”
Đây là câu Ân Thiên Thiên đã nói nhiều nhất trong khoảng thời gian này, thậm chí còn thường xuyên hơn cả ba chữ ‘Cảnh Liêm Uy’, nhưng sự tủi thân của cô lại khiến cho người nhà họ Cảnh không biết phải làm sao…
Cô không biết điều kiện của nhà họ Đổng, nhưng bọn họ thì biết…
Vi Gia Huệ tức giận vô cùng, sau khi bà mắng Ân Thiên Thiên xối xả một chặp thì Cảnh Thiên Ngọc mới khuyên mẹ mình rời nơi này, đợi đến khi chỉ còn Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Bình ở nhà, Cảnh Liêm Bình nhìn cô thở dài, rồi mới nói với Cảnh Liêm Uy: “Liêm uy, ngày mai thầy Mộ Dung của em sẽ đợi em ở bệnh viện Nam Tự, ngài mai sẽ làm kiểm tra ở bệnh viện Nam Tự, anh và Cảnh Thiên Ngọc cũng kiểm tra sức khỏe toàn thân ở đấy, đến lúc em cứ vào, bọn anh đã lo liệu hết những chuyện khác rồi, viện trưởng và chú Mộ Dung sẽ đích thân khám cho em…”
Nghe nói phải đi bệnh viện Nam Tự làm kiểm tra, trái tim Ân Thiên Thiên lại đập thình thịch.
Bệnh viện Nam Tự…
Là nơi được xưng là ‘Kỳ Thủ Hồi Sinh’ ở thành phố T, thậm chí là trong cả nước, lần này có thể mang lại niềm vui bất ngờ cho cô hay không?
Sau khi nói dứt lời, Cảnh Liêm Bình quay lưng bỏ đi, rõ ràng Ân Thiên Thiên cảm thấy rất vui vẻ, thỉnh thoảng cô lại nhìn Cảnh Liêm Uy đang ngồi trong góc, dường như sự uy hiếp và mắng mỏ trước đó không có liên quan gì đến cô vậy, thậm chí trong lòng cô còn nghĩ xem mình phải đi thế nào, miệng cô cũng lầm rầm không ít lời…
Đột nhiên Cảnh Liêm Uy hít sâu một hơi trong lúc đang đọc sách, lông mày anh nhíu lại thật chặt, rồi dè dặt quay sang nhìn Ân Thiên Thiên, đôi môi mỏng mím lại…
Sao cô ấy lại không có phản ứng gì thế?
Rõ ràng bị anh dọa sợ, cũng rõ ràng cũng không đồng tình với hành vi của anh, thậm chí bị Vi Gia Huệ la mắng vô duyên vô cớ, nhưng vừa nghe thấy anh sắp đi làm kiểm tra, không ngờ cô ấy lại nở nụ cười?
Sao cô ấy lại có thể, sao lại có thể nghĩ cho anh trong tình huống thế này…
“Liêm Uy, ngày mai anh muốn mặc đồ gì để đi kiểm tra?” Ân Thiên Thiên ngồi ở vị trí của mình, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, cô tự mình lẩm nhẩm: “Trời không lạnh lắm nhưng cũng không nóng lắm, làm kiểm tra thì thỉnh thoảng phải cởi đồ, mặc đơn giản một chút đi vậy, lát nữa em sẽ lấy đồ trong tủ ra cho anh, mai anh mặc nó đi…”
Cô biết rằng Cảnh Liêm Uy sẽ không đáp lại mình, cô bèn tự hỏi tự trả lời, dù là thế thì trong lòng cô vẫn thấy vui vẻ vô cùng.
Vốn dĩ chỉ nhìn lén mà thôi, bay giờ anh lại quang minh chính đại nhìn cô, nhìn người phụ nữ đang lẩm nhẩm lo lắng cho anh ấy, mi mục như tranh vẽ, dịu dàng tinh tế…
Ân Thiên Thiên ơi là Ân Thiên Thiên…
Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể khiến em bớt tổn thương khi rời khỏi đây?
Cảnh Liêm Uy lại quay đầu đọc tiếp cuốn sách của mình, anh cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại, nhưng hoàn toàn không để ý thấy Ân Thiên Thiên cũng quay đầu nhìn anh lúc anh quay đầu đi, ánh mắt của cô toát lên vẻ thương xót và dịu dàng.
Cô là người bên gối của anh, cho dù anh chỉ khẽ nhíu mày thôi thì cô cũng biết anh đang nghĩ gì, làm sao cô không nhận ra anh đang cố ý lừa mình, đột ngột như thế, đáng kinh ngạc như thế, cô thừa nhận rằng ban đầu mình thực sự bị anh dọa, nhưng lúc anh tiến lại gần cô, rõ ràng cô cảm nhận được sự dè dặt của anh, và sự dịu dàng sợ đè cô ấy…
Cảnh Liêm Uy của cô yêu cô sâu đậm như khắc vào xương cốt, nhưng tuyệt đối sẽ không nói thành lời.
Đêm hôm ấy, Ân Thiên Thiên lấy bộ đồ trong phòng chứa quần áo cho anh, cô vừa cẩn thận lại vừa dịu dàng, Cảnh Liêm Uy nhìn ra ngoài khung cửa sổ, anh không khỏi ngẩn ngơ…
Đổng Khánh hợp tác với Ân Bách Phú à?
Bọn họ muốn làm gì?
Đúng là anh bị bệnh, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, chẳng phải thế hay sao?
Vào giây phút nghe thấy bản tin thời sự, trong lòng anh chợt cảm thấy có một vài chuyện sẽ xảy ra trong tương lai…
Ngày hôm sau.
Trên chiếc giường đôi rộng lớn, Cảnh Liêm Uy quay người, cánh tay thon dài của anh lần tìm trước ngực trong vô thức, vào giây phút chạm phải không khí lạnh băng, đôi mắt phượng của anh mở bừng ra, nhất thời thời gian như đã dừng lại.
Ánh dương sáng ngời, nhưng bầu không khí trong phòng vẫn thấp một cách lạ lùng.
Anh quay người ngồi dậy, gương mặt anh tuấn đanh lại nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng và sợ hãi của mình…
Cô không có ở đây, cô không có ở đây…
Kể từ sau khi Ân Thiên Thiên quay về, trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc cô không ở bên cạnh vào vào mỗi sáng thức dậy, lúc giờ phút này xuất hiện một cách đột ngột, anh chỉ cảm thấy trời đất xoay vần, đến hít thở cũng thở nên khó khăn…
Cô không ở trên giường, đôi dép dưới giường cũng không thấy đâu, thậm chí điện thoại đặt trên tủ đầu giường cũng biến mất!
Nơi ngủ của cô rất lạnh lẽo, hơi lạnh này gần như ngấm sâu vào lòng anh!
Anh ngồi trên giường, đôi tay siết chặt lại, đôi môi mở lớn hít sâu vài hơi, anh ráng kềm chế bản thân không để cho mình đi tìm cô…
Có lẽ bây giờ cô đang ở trên máy bay, bên cạnh một người đàn ông nào đó khác, đang khóc…
Mỗi một khả năng đều làm trái tim Cảnh Liêm Uy đau nhói, cô ấy không ở cạnh anh mà lại đi rồi ư?”
“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn…” Đột nhiên giọng nói dịu dàng của cô vang lên từ trong nhà tắm, anh nhận ra cô cố ý đè giọng của mình xuống, cũng nhận ra được ý cười trong lời nói của cô…
Trong giây phút ấy, chiếc mền bị nhấc lên cao rồi vứt thẳng xuống đất, không được ai đoái hoài đến nữa, người đàn ông ở trên giường đi chân trần đến trước cửa nhà tắm, anh dứt khoát mở cửa ra.
Dưới ánh dương, Ân Thiên Thiên đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, nhưng đột nhiên bị cắt ngang, cô ngẩng gương mặt sạch sẽ vừa mới rửa xong của mình lên, trông vừa trong trẻo lại vừa ngoan ngoãn, đôi môi mấp máy chỉ thốt ra hai chữ: “Liêm Uy…”
Dường như tiếng gọi của cô đến từ đường chân trời, Cảnh Liêm Uy không tài nào khống chế nổi chính bản thân mình, anh khom lưng ôm chặt cô vào lòng, không muốn buông cô ra một chút nào, chiếc điện thoại của cô trượt xuống đất vì cái ôm của anh, âm thanh ấy không tài nào kéo nổi lý trí của anh về, anh dùng cả sinh mệnh để ôm cô thật chặt…
Vòng tay đã lâu không gần gũi ấy đột nhiên tiếp nhận mình, Ân Thiên Thiên nở nụ cười hạnh phúc, cô kiễng chân dựa sát vào lòng anh, hít hà hương thơm trên cơ thể của anh.
“Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên,…” Rốt cuộc người đàn ông ấy cũng đã mở miệng sau bao ngày không nói năng gì, nhưng anh chỉ luôn miệng lặp lại tên cô: “Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên…”
Ân Thiên Thiên là độc của anh, là sinh mệnh của anh, không ai có thể cướp cô đi, cũng không thể cướp cô đi!
Nếu như cuối cùng thật sự không còn cách thay đổi nữa, vậy thì anh có thể đưa cô đi hay không?
Đột nhiên suy nghĩ ấy nảy lên trong đầu Cảnh Liêm Uy, khiến anh ngạc nhiên đến mức duỗi tay đẩy cô ra, nhưng Ân Thiên Thiên lại ôm anh thật chặt, đôi môi ấm áp của cô chạm vào hõm vai anh, vừa dịu dàng vừa mang vẻ đùa bỡn!
Anh ấy có nhịn nổi không?
Có thể nhẫn nhịn khi đôi môi xinh đẹp của cô gọi tên người đàn ông khác, có thể nhìn nổi khi cô hôn lên bất kỳ vị trí nào trên người kẻ khác, có thể nhịn được khi cô cô nở nụ cười đẹp như hoa vì người đàn ông khác, có thể nhịn đươc khi có người đàn ông khác kề cận bên cô không?
Không thể?
Không thể!
Anh không tài nào mường tượng ra nổi, cũng không tài nào nhịn nổi!
Có lẽ vì bệnh của anh đã nặng thêm, có lẽ vì sự ngang ngược trong xương cốt anh! Người phụ nữ của anh chính là của anh, cả đời này đều là của anh, cho dù anh chết đi thì vẫn như thế mà thôi!
Bàn tay muốn đẩy Ân Thiên Thiên ra lập tức khựng lại, Cảnh Liêm Uy lại ôm cô vào lòng thật chặt, rồi liên tục gọi cô: “Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên…”
Ân Thiên Thiên, nếu như cuối cùng anh vẫn không thể buông bỏ em, vậy thì em đi chung với anh đi…
Đột nhiên suy nghĩ này bám rễ trong đầu anh, nhưng biết có ngày đơm hoa kết trái hay không…
Ân Thiên Thiên cười tủm tỉm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc đời lại đẹp như thế này, nhân lúc Cảnh Liêm Uy chưa tỏ vẻ lạnh lùng, cô thì thầm với anh: “Liêm Uy, em có thể đi chung với anh tới bệnh viện không?”
Cảnh Liêm không trả lời, anh chỉ ôm cô thật lâu, Ân Thiên Thiên lại không chịu thỏa hiệp: “Chẳng phải anh chị đều phải đi kiểm tra toàn thân sao? Trước kia không phải anh nói muốn em đi chung hả, hôm nay để em đi chung với mọi người đi được không, tiện thể em đi thay thuốc luôn, ngày nào anh cũng thay thuốc cho em, bộ anh không mệt sao?”
Cảnh Liêm Uy bình tĩnh hơn một chút, anh lập tức buông cô ra, đôi mắt phượng nhìn gương mặt yêu kiều của cô chăm chú.
Cô chủ động nắm lấy tay anh, Ân Thiên Thiên hỏi khe khẽ: “Được không anh?”
Hầu kết của anh hơi chuyển động, Cảnh Liêm Uy quay mặt đi: “Em có thể đi, nhưng không được thay thuốc, không được làm kiểm tra, chỉ cần…”
Anh khựng lại, Ân Thiên Thiên trừng to mắt đợi anh nói tiếp, trông cô có vẻ ngoan ngoãn vô cùng.
“Chỉ cần ở bên cạnh anh là được.” Sau khi anh nói dứt lời, đột nhiên Ân Thiên Thiên vui vẻ như thể muôn hoa trăm nở trong mùa xuân, trước giờ cô chưa từng nghĩ chỉ một câu nói đơn giản thôi cũng tạo nên được hình ảnh đẹp đẽ nhường thế, cô cười rạng rỡ rồi gật đầu.
Liêm Uy của cô đã chịu cho cô tham gia vào quá trình trị liệu của anh…
Anh cong cong khóe môi, nhưng lại khó giấu nổi nỗi ưu lo trong ánh mắt.
Nếu như có một ngày, cô biết được suy nghĩ dơ bẩn và đen tối nhất trong lòng anh ban nãy, có phải cô sẽ không còn yêu anh nữa hay không?
Thấy Cảnh Liêm Uy đột nhiên trở nên ôn hòa, Ân Thiên Thiên cười đến nỗi không khép miệng được, cô khập khiễng nhảy nhót vào trong phòng tắm, làm gương mặt tối tăm suốt mấy ngày nay của Cảnh Liêm Uy cũng bừng lên nụ cười, thậm chí anh còn chủ động búi tóc cho cô, tỉ mỉ giống hệt như lúc búi tóc cho Cảnh Nhan Hi…
Dường như tương lai của bọn họ đã bắt đầu thay đổi kể từ giờ phút này…
Bình luận facebook