Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-526
CHƯƠNG 526: GIỚI HẠN CỦA BAO DUNG
CHƯƠNG 526: GIỚI HẠN CỦA BAO DUNG
6h chiều tối, Đào Ninh lái xe đến ngoài M thành chờ Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy tự mình đưa Ân Thiên Thiên xuống.
''Đào Ninh, hôm nay cậu không bận à? Tớ nghe bảo gần đây trường của Cảnh Nhan Tức xảy ra chuyện gì mà?'' Ân Thiên Thiên vẫn cảm thấy rất khó hiểu về việc Đào Ninh thẳng thắn đồng ý với Đổng Khánh đi ăn cơm, nhưng giờ cô vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Đào Ninh nhìn cô một cái, nhẹ giọng trả lời: ''Vẫn ổn, không phải chuyện gì lớn. Ba nó đã xử lý rồi, dù sao thì lâu vậy rồi tớ chưa gặp Đổng Khánh, đi nhìn chút cũng không có gì quá đáng chứ.''
Ân Thiên Thiên ngồi ở ghế phụ lái, cúi đầu cài dây an toàn, hoàn toàn không để ý Đào Ninh ở ghế lái với Cảnh Liêm Uy đang đứng ngoài xe đang nhìn nhau bằng ánh mắt giương cung bạt kiếm.
''Cậu ba Cảnh, lần này chúng tôi không mang anh theo, dù sao thì cũng là cuộc hẹn ba người chúng tôi, tôi nghĩ anh cũng sẽ thức thời mà không đi theo nhỉ.'' Đào Ninh nhẹ giọng nói, Ân Thiên Thiên không chú ý đến Đào Ninh thay đổi cách xưng hô, nhưng Cảnh Liêm Uy vừa bắt đầu đã để ý: ''Đúng rồi, đêm nay có thể tôi sẽ đưa Thiên Thiên về nhà tôi ngủ, anh cũng đừng đợi cô ấy.''
''Hả?'' Ân Thiên Thiên kinh ngạc hô lên một tiếng, tỏ vẻ chẳng hiểu gì, cô đồng ý từ bao giờ thế?
Mắt phượng hơi híp lại, nhìn về phía Đào Ninh, Cảnh Liêm Uy chỉ nhẹ giọng nói một câu: ''Mọi người đi chơi vui vẻ.''
Dứt đời Cảnh Liêm Uy nhìn Đào Ninh một cái thật sâu rồi qua đầu nhìn về phía Ân Thiên Thiên, đưa tay vẽn tóc bên tai cho cô, dịu dàng nói: ''Lát ăn xong gọi điện cho anh, anh đến đón em.''
Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, lúc này anh nói ra những lời như vậy, chứng tỏ Cảnh Liêm Uy đã từ chối chuyện Ân Thiên Thiên về nhà Đào Ninh.
Đào Ninh cũng không nói gì, chỉ thấy nụ cười của Đào Ninh hơi cứng lại, đạp chân ga đưa Ân Thiên Thiên rời khỏi, đến thẳng nhà hàng mà Đổng Khánh đã đặt trước.
Trên đường Đào Ninh chuyển mắt nhìn Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng mở miệng hỏi: ''Đúng rồi, cậu đã nhìn thấy tệp tớ bảo cậu gửi cho Liêm Bình chưa?''
''Xin lỗi, tớ không cố ý...'' Ân Thiên Thiên vẫn nghĩ đó là tài liệu mật không thể xem, không cẩn thận nhìn thấy, giờ bị hỏi đến có chút lúng túng, liền nhanh chóng giải thích:''Tớ vô tình làm rơi túi hồ sơ lúc ngồi xem cho nên mới không cẩn thận nhìn thấy...''
''Nghĩ đi đâu đấy, đó cũng không phải là tài liệu mật.'' Đào Ninh nói không chút để ý, trên mặt đều là vẻ thoải mái, chuyển trọng tâm nói: ''Trước kia tớ cũng không biết vì sao Liêm Bình lại tìm tài liệu kia, tớ hỏi anh ta anh ta không nói, nhưng tớ vẫn xem xem, bệnh kia nghe có vẻ hơi kinh khủng, cậu thấy sao?''
''Có chút, dường như nói đến sau này nếu không thể khống chế, rất dễ xảy ra một vài chuyện hại người hại mình.'' Ân Thiên Thiên chẳng có chút hứng thú nào với bệnh này, nhưng vẫn nói với Đào Ninh: ''Nhưng tớ lại cảm thấy nếu ai mắc phải bệnh này rất khó phát hiện, không phải nói đa số thời gian ủ bệnh rất lâu, thậm chí một quãng thời gian dài rất khó phát hiện ra ư?''
''Nhưng suy cho cùng vẫn có vài triệu chứng.'' Đào Ninh xoay tay lái, nói một cách thờ ơ lại nghiêm túc: ''Hoặc là nói, tính tình sẽ trở nên nóng nảy, nghi thần nghi quỷ, sẽ có khuynh hướng tự ngược hoặc tâm lý tổn thương người khác, không phải ư? Tóm lại tớ còn cảm thấy gặp phải những người như vậy chúng ta cách xa được bao nhiêu thì cách xa từng ấy đi...''
Suy cho cùng thì cuộc sống chẳng dễ dàng với bất kì ai, không phải ư?
Đứng ở góc độ của bạn thân, Đào Ninh vẫn hi vọng Ân Thiên Thiên tách ra khỏi Cảnh Liêm Uy, dù sao một người đàn ông mắc chứng bệnh tâm thần thì không thể cho Ân Thiên Thiên một cuộc sống ổn định được, mà cô đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, giờ đơn giản chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, không phải ư?
Chiếc xe từ từ đỗ ở cửa của nhà hàng, nhân viên đỗ xe đi qua dừng xe cho Đào Ninh, Ân Thiên Thiên vừa bước xuống xe vừa trả lời cô ấy, cười nói: ''Sao dễ gặp được như vậy, nói dù có gặp được mọi người cũng không quen, sao xảy ra chuyện được chứ?''
Đào Ninh nhìn bóng lưng đi trước không xa của Ân Thiên Thiên, nhíu mày không nói.
Suy cho cùng thì Ân Thiên Thiên vẫn chẳng có tí lòng cảnh giác nào!
''Bọn cậu đến rồi!'' Còn chưa kịp nói gì Đổng Khánh đã chào trước, lúc thấy Ân Thiên Thiên, trên mặt tràn đầy ý cười, cảm giác như mây mù gặp trời xanh: ''Thiên Thiên, lâu rồi không gặp.''
Ân Thiên Thiên cong miệng, lùi lại nửa bước đợi Đào Ninh đi lên, liền vươn tay ôm lấy cánh tay cô ấy cùng đi vào phòng bao.
Nói thực thì nếu Đống Khánh không giúp Đào Ninh khi cô ấy khó khăn nhất thì dù vì lí do gì đi nữa thì anh ta cũng đã giúp rồi, kể cả đến bây giờ thì cũng chưa từng làm ra chuyện gì tổn hại đến bọn họ. Ngay từ lúc nhập học, nếu Đổng Khánh cứ vẫn chú ý đến bọn họ, Ân Thiên Thiên sẽ cắt đứt liên lạc với anh ta thật.
Cô rất rõ mình là vợ, là con dâu của nhà họ Cảnh, nhất cử nhất động của cô tuy phóng viên hiện tại không dám dễ dàng đưa tin nhưng có vài lời nhàn ngôn toái ngữ suy cho cùng vẫn khó nghe cực kỳ.
Trong phòng bao, ba người ngồi vào chỗ nói chuyện, phần lớn là Đổng Khánh nói chuyện với Đào Ninh, còn Ân Thiên Thiên thường đáp lại một câu, chăm chú ăn từ đầu đến cuối, nhưng lại ăn rất ít.
''Đồ ăn không hợp khẩu vị à?'' Đổng Khánh để ý đến vẻ hời hợt của Ân Thiên Thiên, ân cần hỏi: ''Không thì tớ bảo quản lí vào cho cậu chọn thêm nhé?''
''Không cần đâu.'' Buông bát đũa xuống, Ân Thiên Thiên nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, bỗng nhiên cảm thấy chán ghét, bèn đứng dậy nói một câu: ''Xin lỗi, mình đi wc chút.''
Đi ra khỏi phòng bao, Ân Thiên Thiên không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, cầm điện thoại trong tay, cô không nhịn được mà gọi điện thoại cho Cảnh Liêm Uy, nhẹ giọng nói: ''Liêm Uy, anh làm xong món em muốn ăn chưa? Lát về nhà em muốn ăn, đồ ở đây không ngon như ở nhà...''
Nghe giọng nói mềm mại của Ân Thiên Thiên bên kia điện thoại, một vài cảm xúc khó khống chế của Cảnh Liêm Uy đột nhiên bình tĩnh lại, nhẹ giọng đáp: ''Ừ, làm xong hết cho em rồi, mèo nhỏ tham lam, em sắp xong chưa? Anh đi đón em nhé?''
Nếu không phải nghĩ cô quá bức bạch, anh thực sự muốn nhốt cô lại, không ai thấy cô mới là tốt nhất!
Nhưng anh rất rõ, cứ tiếp tục như vậy không tốt cho bọn họ, vì vậy anh buộc mình phải thích ứng, thích ứng với việc Ân Thiên Thiên cũng có cuộc sống của riêng cô mà không phải cả ngày bên cạnh anh.
Đứng ở bồn rửa mặt, Ân Thiên Thiên cười vô vùng ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: ''Sắp xong rồi. Đến đây đi, lát nữa em có thể đi trước, dù sao giờ em với nhà họ Đổng cũng khá nhạy cảm...''
Cảnh Liêm Uy cười đáp ứng, hai người ngắt điện thoại rồi ai làm việc người ấy.
Vừa ra khỏi wc, Ân Thiên Thiên liền thấy Đổng Khánh đợi ngoài cửa, vẻ mặt hơi sửng sốt.
''Cậu cũng đi wc à?'' Cười đi đến, Ân Thiên Thiên cố gắng để mình tỏ ra tự nhiên một chút, thậm chí còn đùa: ''Vậy tớ phải nhanh chóng về với Đào Ninh thôi, đỡ cậu ấy phải nhắc tớ mãi...''
Dứt lời Ân Thiên Thiên định rời khỏi Đống Khánh nhưng Đổng Khánh đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô.
Mượn lực, Ân Thiên Thiên thoát khỏi tay anh ta, xoay người nhìn anh ta không nói gì.
Đổng Khánh nhíu mày lại, nhẹ giọng nói: ''Thiên Thiên, chắc là cậu rất rõ ý đồ của nhà họ Đổng khi trở về từ nước Anh, đừng giày vò bản thân nữa có được không?''
Anh ta vẫn nghĩ sau khi Ân Thiên Thiên trở về từ nước Anh sẽ có vấn đề với Cảnh Liêm uy, dù không phải ly hôn thì cũng là chiến tranh lạnh, anh ta biết chuyện Cảnh Liêm Uy dường như mất kiểm soát ở nước Anh, nhưng lại không biết giữa bọn họ dường như chẳng có xảy ra cả...
''Thiên Thiên, nhà họ Cảnh thực sự không rõ ràng minh bạch như bề ngoài, phía sau bọn họ là gì cậu không biết được đâu! Tính cách đơn thuần của cậu không hợp sống ở nhà họ Cảnh!'' Đổng Khánh áp sát thêm một bước, không khỏi mở miệng, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng: ''Thiên Thiên, ly hôn với Cảnh Liêm Uy đi, anh ta không hợp với cậu đâu!''
Ân Thiên Thiên vẫn nhìn chằm chằm Đổng Khánh, không nói lời nào, chỉ là sắc mặt dần dần lạnh lùng hơn theo lời nói của anh ta.
Đổng Khánh hoàn toàn không chú ý đến, vẫn đang nói tiếp: ''Thiên Thiên, nếu cậu sợ quyền nuôi Nhan Hi thì không thành vấn đề, tớ sẽ giúp cậu, tớ sẽ giúp cậu đoạt quyền giám hộ của Nhan Hi, nhà họ Cảnh không thể cướp của cậu, Cảnh Liêm Uy càng không có tư cách! Thiên Thiên, cậu tin tớ đi, tớ sẽ không hại cậu, cậu đi cùng tớ có được không?''
Dứt lời Đổng Khánh định vươn tay nắm lấy tay cô, Ân Thiên Thiên không kìm được mà tát một cái lên tay anh ta, vẻ mặt lạnh lùng.
''Đổng Khánh, tớ vẫn luốn nghĩ chúng ta vẫn cứ làm bạn bè đến sau này, nhưng bây giờ tớ thấy chúng ta vẫn nên làm người lạ đi.'' Ân Thiên Thiên nói thẳng, sự lạnh lùng không chút lưu tình trong lời nói kiến Đổng Khánh thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ: ''Tớ không biết cậu về nhà họ Đổng đã xảy ra những gì, tớ cũng không muốn tìm hiểu kĩ, dù sao thì đó cũng là cuộc sống của cậu chứ không phải của tớ. Nếu cậu muốn nói thì tớ sẽ làm một người lắng nghe, chỉ là hiện tại xem ra, chúng ta sau này không thể làm người lắng nghe nhau nữa rồi.''
Ân Thiên Thiên kéo dài khoảng cách giữa hai người, trong đầu lạnh lùng đến mức khó tin, nói: ''Tớ không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng ở lập trường của tớ, tớ thấy thật sự rất phiền, nhưng tớ vẫn nhịn đến ngày hôm nay, tớ vẫn nghĩ đây là cách bạn bè bao dung lẫn nhau, nhưng đến hôm nay tớ phát hiện sự bao dung của tớ đối với cậu đạt đến giới hạn rồi. Tớ khó mà tưởng tượng được cậu hiện ôm suy nghĩ như thế nào về cuộc hôn nhân của tớ, nhưng dù thế nào đi nữa, cách làm này của cậu cũng khiến tớ thấy rất gai mắt! Thậm chí hôm nay ngồi cùng một bàn ăn cơm với cậu cũng cảm thấy không vui, cậu biết không?''
Đống Khánh đứng nguyên tại chỗ nhìn cô, hai mắt tràn đầy sự bi thương, nhưng vẫn im lặng nghe cô nói.
Ân Thiên Thiên hít sâu, cuối cũng vẫn mở miệng nói một cách tàn nhẫn: ''Nói thật, tớ thật sự không ngờ cậu về thành phố T, lại còn tìm tớ, tuy tớ biết cậu chắc chắn sẽ tìm tớ nhưng tớ không nghĩ lại nhanh như vậy, bởi vì tớ nghĩ, em gái, cháu gái và cả đứa cháu chưa sinh ra của tớ chết trước cửa nhà cậu như vậy thì cậu sẽ có phần nào áy náy, nhưng giờ xem ra, mọi chuyện đều là tớ nghĩ nhiều...''
CHƯƠNG 526: GIỚI HẠN CỦA BAO DUNG
6h chiều tối, Đào Ninh lái xe đến ngoài M thành chờ Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy tự mình đưa Ân Thiên Thiên xuống.
''Đào Ninh, hôm nay cậu không bận à? Tớ nghe bảo gần đây trường của Cảnh Nhan Tức xảy ra chuyện gì mà?'' Ân Thiên Thiên vẫn cảm thấy rất khó hiểu về việc Đào Ninh thẳng thắn đồng ý với Đổng Khánh đi ăn cơm, nhưng giờ cô vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Đào Ninh nhìn cô một cái, nhẹ giọng trả lời: ''Vẫn ổn, không phải chuyện gì lớn. Ba nó đã xử lý rồi, dù sao thì lâu vậy rồi tớ chưa gặp Đổng Khánh, đi nhìn chút cũng không có gì quá đáng chứ.''
Ân Thiên Thiên ngồi ở ghế phụ lái, cúi đầu cài dây an toàn, hoàn toàn không để ý Đào Ninh ở ghế lái với Cảnh Liêm Uy đang đứng ngoài xe đang nhìn nhau bằng ánh mắt giương cung bạt kiếm.
''Cậu ba Cảnh, lần này chúng tôi không mang anh theo, dù sao thì cũng là cuộc hẹn ba người chúng tôi, tôi nghĩ anh cũng sẽ thức thời mà không đi theo nhỉ.'' Đào Ninh nhẹ giọng nói, Ân Thiên Thiên không chú ý đến Đào Ninh thay đổi cách xưng hô, nhưng Cảnh Liêm Uy vừa bắt đầu đã để ý: ''Đúng rồi, đêm nay có thể tôi sẽ đưa Thiên Thiên về nhà tôi ngủ, anh cũng đừng đợi cô ấy.''
''Hả?'' Ân Thiên Thiên kinh ngạc hô lên một tiếng, tỏ vẻ chẳng hiểu gì, cô đồng ý từ bao giờ thế?
Mắt phượng hơi híp lại, nhìn về phía Đào Ninh, Cảnh Liêm Uy chỉ nhẹ giọng nói một câu: ''Mọi người đi chơi vui vẻ.''
Dứt đời Cảnh Liêm Uy nhìn Đào Ninh một cái thật sâu rồi qua đầu nhìn về phía Ân Thiên Thiên, đưa tay vẽn tóc bên tai cho cô, dịu dàng nói: ''Lát ăn xong gọi điện cho anh, anh đến đón em.''
Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, lúc này anh nói ra những lời như vậy, chứng tỏ Cảnh Liêm Uy đã từ chối chuyện Ân Thiên Thiên về nhà Đào Ninh.
Đào Ninh cũng không nói gì, chỉ thấy nụ cười của Đào Ninh hơi cứng lại, đạp chân ga đưa Ân Thiên Thiên rời khỏi, đến thẳng nhà hàng mà Đổng Khánh đã đặt trước.
Trên đường Đào Ninh chuyển mắt nhìn Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng mở miệng hỏi: ''Đúng rồi, cậu đã nhìn thấy tệp tớ bảo cậu gửi cho Liêm Bình chưa?''
''Xin lỗi, tớ không cố ý...'' Ân Thiên Thiên vẫn nghĩ đó là tài liệu mật không thể xem, không cẩn thận nhìn thấy, giờ bị hỏi đến có chút lúng túng, liền nhanh chóng giải thích:''Tớ vô tình làm rơi túi hồ sơ lúc ngồi xem cho nên mới không cẩn thận nhìn thấy...''
''Nghĩ đi đâu đấy, đó cũng không phải là tài liệu mật.'' Đào Ninh nói không chút để ý, trên mặt đều là vẻ thoải mái, chuyển trọng tâm nói: ''Trước kia tớ cũng không biết vì sao Liêm Bình lại tìm tài liệu kia, tớ hỏi anh ta anh ta không nói, nhưng tớ vẫn xem xem, bệnh kia nghe có vẻ hơi kinh khủng, cậu thấy sao?''
''Có chút, dường như nói đến sau này nếu không thể khống chế, rất dễ xảy ra một vài chuyện hại người hại mình.'' Ân Thiên Thiên chẳng có chút hứng thú nào với bệnh này, nhưng vẫn nói với Đào Ninh: ''Nhưng tớ lại cảm thấy nếu ai mắc phải bệnh này rất khó phát hiện, không phải nói đa số thời gian ủ bệnh rất lâu, thậm chí một quãng thời gian dài rất khó phát hiện ra ư?''
''Nhưng suy cho cùng vẫn có vài triệu chứng.'' Đào Ninh xoay tay lái, nói một cách thờ ơ lại nghiêm túc: ''Hoặc là nói, tính tình sẽ trở nên nóng nảy, nghi thần nghi quỷ, sẽ có khuynh hướng tự ngược hoặc tâm lý tổn thương người khác, không phải ư? Tóm lại tớ còn cảm thấy gặp phải những người như vậy chúng ta cách xa được bao nhiêu thì cách xa từng ấy đi...''
Suy cho cùng thì cuộc sống chẳng dễ dàng với bất kì ai, không phải ư?
Đứng ở góc độ của bạn thân, Đào Ninh vẫn hi vọng Ân Thiên Thiên tách ra khỏi Cảnh Liêm Uy, dù sao một người đàn ông mắc chứng bệnh tâm thần thì không thể cho Ân Thiên Thiên một cuộc sống ổn định được, mà cô đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, giờ đơn giản chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, không phải ư?
Chiếc xe từ từ đỗ ở cửa của nhà hàng, nhân viên đỗ xe đi qua dừng xe cho Đào Ninh, Ân Thiên Thiên vừa bước xuống xe vừa trả lời cô ấy, cười nói: ''Sao dễ gặp được như vậy, nói dù có gặp được mọi người cũng không quen, sao xảy ra chuyện được chứ?''
Đào Ninh nhìn bóng lưng đi trước không xa của Ân Thiên Thiên, nhíu mày không nói.
Suy cho cùng thì Ân Thiên Thiên vẫn chẳng có tí lòng cảnh giác nào!
''Bọn cậu đến rồi!'' Còn chưa kịp nói gì Đổng Khánh đã chào trước, lúc thấy Ân Thiên Thiên, trên mặt tràn đầy ý cười, cảm giác như mây mù gặp trời xanh: ''Thiên Thiên, lâu rồi không gặp.''
Ân Thiên Thiên cong miệng, lùi lại nửa bước đợi Đào Ninh đi lên, liền vươn tay ôm lấy cánh tay cô ấy cùng đi vào phòng bao.
Nói thực thì nếu Đống Khánh không giúp Đào Ninh khi cô ấy khó khăn nhất thì dù vì lí do gì đi nữa thì anh ta cũng đã giúp rồi, kể cả đến bây giờ thì cũng chưa từng làm ra chuyện gì tổn hại đến bọn họ. Ngay từ lúc nhập học, nếu Đổng Khánh cứ vẫn chú ý đến bọn họ, Ân Thiên Thiên sẽ cắt đứt liên lạc với anh ta thật.
Cô rất rõ mình là vợ, là con dâu của nhà họ Cảnh, nhất cử nhất động của cô tuy phóng viên hiện tại không dám dễ dàng đưa tin nhưng có vài lời nhàn ngôn toái ngữ suy cho cùng vẫn khó nghe cực kỳ.
Trong phòng bao, ba người ngồi vào chỗ nói chuyện, phần lớn là Đổng Khánh nói chuyện với Đào Ninh, còn Ân Thiên Thiên thường đáp lại một câu, chăm chú ăn từ đầu đến cuối, nhưng lại ăn rất ít.
''Đồ ăn không hợp khẩu vị à?'' Đổng Khánh để ý đến vẻ hời hợt của Ân Thiên Thiên, ân cần hỏi: ''Không thì tớ bảo quản lí vào cho cậu chọn thêm nhé?''
''Không cần đâu.'' Buông bát đũa xuống, Ân Thiên Thiên nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, bỗng nhiên cảm thấy chán ghét, bèn đứng dậy nói một câu: ''Xin lỗi, mình đi wc chút.''
Đi ra khỏi phòng bao, Ân Thiên Thiên không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, cầm điện thoại trong tay, cô không nhịn được mà gọi điện thoại cho Cảnh Liêm Uy, nhẹ giọng nói: ''Liêm Uy, anh làm xong món em muốn ăn chưa? Lát về nhà em muốn ăn, đồ ở đây không ngon như ở nhà...''
Nghe giọng nói mềm mại của Ân Thiên Thiên bên kia điện thoại, một vài cảm xúc khó khống chế của Cảnh Liêm Uy đột nhiên bình tĩnh lại, nhẹ giọng đáp: ''Ừ, làm xong hết cho em rồi, mèo nhỏ tham lam, em sắp xong chưa? Anh đi đón em nhé?''
Nếu không phải nghĩ cô quá bức bạch, anh thực sự muốn nhốt cô lại, không ai thấy cô mới là tốt nhất!
Nhưng anh rất rõ, cứ tiếp tục như vậy không tốt cho bọn họ, vì vậy anh buộc mình phải thích ứng, thích ứng với việc Ân Thiên Thiên cũng có cuộc sống của riêng cô mà không phải cả ngày bên cạnh anh.
Đứng ở bồn rửa mặt, Ân Thiên Thiên cười vô vùng ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: ''Sắp xong rồi. Đến đây đi, lát nữa em có thể đi trước, dù sao giờ em với nhà họ Đổng cũng khá nhạy cảm...''
Cảnh Liêm Uy cười đáp ứng, hai người ngắt điện thoại rồi ai làm việc người ấy.
Vừa ra khỏi wc, Ân Thiên Thiên liền thấy Đổng Khánh đợi ngoài cửa, vẻ mặt hơi sửng sốt.
''Cậu cũng đi wc à?'' Cười đi đến, Ân Thiên Thiên cố gắng để mình tỏ ra tự nhiên một chút, thậm chí còn đùa: ''Vậy tớ phải nhanh chóng về với Đào Ninh thôi, đỡ cậu ấy phải nhắc tớ mãi...''
Dứt lời Ân Thiên Thiên định rời khỏi Đống Khánh nhưng Đổng Khánh đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô.
Mượn lực, Ân Thiên Thiên thoát khỏi tay anh ta, xoay người nhìn anh ta không nói gì.
Đổng Khánh nhíu mày lại, nhẹ giọng nói: ''Thiên Thiên, chắc là cậu rất rõ ý đồ của nhà họ Đổng khi trở về từ nước Anh, đừng giày vò bản thân nữa có được không?''
Anh ta vẫn nghĩ sau khi Ân Thiên Thiên trở về từ nước Anh sẽ có vấn đề với Cảnh Liêm uy, dù không phải ly hôn thì cũng là chiến tranh lạnh, anh ta biết chuyện Cảnh Liêm Uy dường như mất kiểm soát ở nước Anh, nhưng lại không biết giữa bọn họ dường như chẳng có xảy ra cả...
''Thiên Thiên, nhà họ Cảnh thực sự không rõ ràng minh bạch như bề ngoài, phía sau bọn họ là gì cậu không biết được đâu! Tính cách đơn thuần của cậu không hợp sống ở nhà họ Cảnh!'' Đổng Khánh áp sát thêm một bước, không khỏi mở miệng, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng: ''Thiên Thiên, ly hôn với Cảnh Liêm Uy đi, anh ta không hợp với cậu đâu!''
Ân Thiên Thiên vẫn nhìn chằm chằm Đổng Khánh, không nói lời nào, chỉ là sắc mặt dần dần lạnh lùng hơn theo lời nói của anh ta.
Đổng Khánh hoàn toàn không chú ý đến, vẫn đang nói tiếp: ''Thiên Thiên, nếu cậu sợ quyền nuôi Nhan Hi thì không thành vấn đề, tớ sẽ giúp cậu, tớ sẽ giúp cậu đoạt quyền giám hộ của Nhan Hi, nhà họ Cảnh không thể cướp của cậu, Cảnh Liêm Uy càng không có tư cách! Thiên Thiên, cậu tin tớ đi, tớ sẽ không hại cậu, cậu đi cùng tớ có được không?''
Dứt lời Đổng Khánh định vươn tay nắm lấy tay cô, Ân Thiên Thiên không kìm được mà tát một cái lên tay anh ta, vẻ mặt lạnh lùng.
''Đổng Khánh, tớ vẫn luốn nghĩ chúng ta vẫn cứ làm bạn bè đến sau này, nhưng bây giờ tớ thấy chúng ta vẫn nên làm người lạ đi.'' Ân Thiên Thiên nói thẳng, sự lạnh lùng không chút lưu tình trong lời nói kiến Đổng Khánh thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ: ''Tớ không biết cậu về nhà họ Đổng đã xảy ra những gì, tớ cũng không muốn tìm hiểu kĩ, dù sao thì đó cũng là cuộc sống của cậu chứ không phải của tớ. Nếu cậu muốn nói thì tớ sẽ làm một người lắng nghe, chỉ là hiện tại xem ra, chúng ta sau này không thể làm người lắng nghe nhau nữa rồi.''
Ân Thiên Thiên kéo dài khoảng cách giữa hai người, trong đầu lạnh lùng đến mức khó tin, nói: ''Tớ không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng ở lập trường của tớ, tớ thấy thật sự rất phiền, nhưng tớ vẫn nhịn đến ngày hôm nay, tớ vẫn nghĩ đây là cách bạn bè bao dung lẫn nhau, nhưng đến hôm nay tớ phát hiện sự bao dung của tớ đối với cậu đạt đến giới hạn rồi. Tớ khó mà tưởng tượng được cậu hiện ôm suy nghĩ như thế nào về cuộc hôn nhân của tớ, nhưng dù thế nào đi nữa, cách làm này của cậu cũng khiến tớ thấy rất gai mắt! Thậm chí hôm nay ngồi cùng một bàn ăn cơm với cậu cũng cảm thấy không vui, cậu biết không?''
Đống Khánh đứng nguyên tại chỗ nhìn cô, hai mắt tràn đầy sự bi thương, nhưng vẫn im lặng nghe cô nói.
Ân Thiên Thiên hít sâu, cuối cũng vẫn mở miệng nói một cách tàn nhẫn: ''Nói thật, tớ thật sự không ngờ cậu về thành phố T, lại còn tìm tớ, tuy tớ biết cậu chắc chắn sẽ tìm tớ nhưng tớ không nghĩ lại nhanh như vậy, bởi vì tớ nghĩ, em gái, cháu gái và cả đứa cháu chưa sinh ra của tớ chết trước cửa nhà cậu như vậy thì cậu sẽ có phần nào áy náy, nhưng giờ xem ra, mọi chuyện đều là tớ nghĩ nhiều...''
Bình luận facebook