Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-525
CHƯƠNG 525: CẢNH LIÊM UY BẤT NGỜ THAY ĐỔI
CHƯƠNG 525: CẢNH LIÊM UY BẤT NGỜ THAY ĐỔI
''Cảnh Liêm Uy, hôm nay mẹ sao thế?'' Trên đường, Ân Thiên Thiên nâng mắt, nhịn không được khẽ hỏi một câu, ánh mắt tràn đầy sự ngờ vực cùng khó hiểu: ''Hôm nay hai người nói gì, sao lúc em đến thấy bầu không khí có chút kì lạ vậy?''
Thân hình Cảnh Liêm Uy đi bên cạnh Ân Thiên Thiên không tự giác được mà cứng đờ, nhưng khôi phục lại rất nhanh, quay đầu cười nhìn cô, khẽ nói: ''Ừ, nói chút công chuyện rồi lại nói đến chuyện của anh cả và chị hai, mẹ tức giận đó.''
Nghĩ đến chuyện này Ân Thiên Thiên biết Cảnh Liêm Uy trước giờ đều không nói dối mình, cho nên lúc anh nói vậy thì cô chỉ tin vậy, thậm chí có thể trực tiếp bỏ qua cảm giác rõ ràng trong lòng, không vừa lòng với bản thân.
''Thế à, là vì Đào Ninh và anh Thiên Kiều ư?'' Cúi đầu cười, Ân Thiên Thiên nhìn bước chân đều nhau của hai người, tinh nghịch nghĩ muốn thử có phải có thể không nhất quán hay không, dáng vẻ nhảy nhót giống như một cô gái nhỏ.
Anh Thiên Kiều ư?
Lúc 3 chữ này được nói ra, cằm Cảnh Liêm Uy hơi căng cứng, lại nhìn cô cố gắng muốn chỉnh cho bước chân rõ ràng giống nhau của hai người thành khác, cơn tức giận khó hiểu trong lòng từ từ nổi lên! Thậm chí bàn tay to lớn nắm lấy tay nhỏ bé của cô cũng nhịn không được mà hơi dùng lực...
Có lẽ là do anh dùng sức quá, Ân Thiên Thiên hơi nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh, cả người không không sững lại.
Cảnh Liêm Uy tức giận ư?
Rõ ràng giây trước còn tốt, nhưng sao giây sau anh đã tức giận được rồi!
Hai má kéo căng của Cảnh Liêm Uy có chút khiến người ta sợ hãi, Ân Thiên Thiên bất giác rụt người lại, điều này càng khiến cho cảm xúc vốn không dễ dàng kiềm chế được của Cảnh Liêm Uy mạnh mẽ bộc phát.
''Ân Thiên Thiên!'' Cảnh Liêm Uy trầm giọng mở miệng gọi cô, trong mắt phượng tràn đầy sự nghi ngờ: ''Trong lòng em có phải anh luôn là người xếp sau cùng không?''
Một câu nói liền khiến Ân Thiên Thiên sững người, ý gì đây?
Anh ở trong tim cô từ trước đến giờ luôn là vị trí đầu tiên!
Lời vừa ra khỏi miệng, Cảnh Liêm Uy liền phát hiện ra cảm xúc của mình đã không thể khống chế được nữa, buông tay Ân Thiên Thiên ra, đứng thẳng ở trước mặt cô, nhắm mắt lại, hít sâu, hết lần này đến lần khác, hai tay nắm chặt, cố gắng nghĩ mọi cách không để cô sợ khi mình mở mắt ra, cũng không để mình bị những cảm xúc nóng nảy khống chế.
Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy trước mắt trông có chút khac thường, khẽ nhíu mi, trong lòng còn ngạc nhiên vì câu hỏi vừa nãy của anh, thậm chí hơi bực bội.
Lúc nào rồi chứ?
Con của bọn họ, Cảnh Nhan Hi đã năm sắp sáu tuổi rồi, vậy mà anh còn nghi ngờ cô?
Rốt cuộc là cô đã làm gì khiến anh không có cảm giác an toàn như vậy?
Ân Thiên Thiên tức giận đến mức hai má đỏ bừng, cứ như vậy đứng trước mặt anh đợi anh mở mắt ra nói chuyện, nhưng vẫn không chờ được, lúc cô nhịn không được mà tức giận thì Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên mở mắt ra, lập tức ôm cô vào trong ngực thật chặt.
Lúc đó Ân Thiên Thiên thiếu chút nữa nghĩ đó là cái ôm cuối cùng của bọn họ.
''Thiên Thiên...'' Nhẹ giọng gọi bên tai cô, Cảnh Liêm Uy thở từng hơi, ôm cô thật chặt, giống như muốn đem cô hòa vào cốt nhục của mình, nói: ''Thiên Thiên, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, anh không nghi ngờ em, tin em, không phải anh nghi ngờ em đâu, không phải...''
Ân Thiên Thiên không giãy ra, nhưng suy cho cùng vẫn vì lời nói của anh mà tủi thân, cắn chặt môi không nói lời nào.
''Thiên Thiên, xin lỗi, anh thật sự không nghi ngờ em...'' Cảnh Liêm Uy nói xin lỗi, giọng nói nhẹ nhàng, nào còn lửa giận bừng bừng như vừa nãy mà tràn đầy nhu tình như nước: ''Chỉ là anh...ghen mà thôi.''
Nhẹ giọng nói, nhưng chỉ có Cảnh Liêm Uy biết lúc anh nói ba chữ kia, trong lòng một mảnh bi thương.
Không thể không thừa nhận rằng anh ghen thật, anh chú ý đến cô luôn nhớ đến người đàn ông khác, dù là Trình Thiên Kiều hay Ân Thiên Tuấn, hay là Đổng Khánh, cô luôn rực rỡ chói mắt trước mặt bọn họ, thậm chí còn có thể vì bọn họ mà quên mất sự tồn tại của anh, trong 5 năm cô không ở đây, một lí do mà anh chưa từng nghĩ đến đó là cô mất trí nhớ...
Trong nhận thức của anh vẫn luôn cảm thấy điều đó không thể nào.
Anh yêu cô sâu đậm như vậy, thậm chí từng làm cô tổn thương nhiều như vậy, cô quên ai, thậm chí dù là hận ai thì người kia cũng sẽ không phải anh...
Nhưng cô lại quên rồi, thậm chí còn ''yêu đương'' với Ân Thiên Tuấn vài năm.
Cho nên để ý mọi thứ nhưng lại không thể nói gì.
Ôm cô thật chặt, Cảnh Liêm Uy cố gắng cưỡng chế cảm xúc kia trong đáy lòng, không ngừng nói: ''Ân Thiên Thiên, đừng giận có được không?''
Nghe được sự tức giận trong phút chốc của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên hơi sửng sốt.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến anh sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, thẳng thắn đến mức cô cảm thấy khó tin, những tủi thân ban đầu trong lòng bống chốc tan biến thành mây khó vì những lời này của anh, sao có thể tức giận được chứ?
Chìa tay bắt lấy vạt áo của anh, Ân Thiên Thiên hờn dỗi mở miệng: ''Cảnh Liêm Uy, anh muốn về nhà quỳ bàn giặt à? Vậy mà còn dám nghi ngờ em, có phải hai hôm nay đối tốt với anh anh liền coi trời bằng vung luôn rồi?''
Cảnh Liêm Uy nghe thấy cô nói vậy không khỏi cong môi cười.
Anh cười cười. Bây giờ anh càng ngày càng quen thói '' thích gây chuyện '' rồi.
Buông Ân Thiên Thiên ra, Cảnh Liêm Uy nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: ''Vợ à, lần sau nếu anh còn như vậy thì em cứ phạt anh quỳ bàn giặt, anh nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, được không?''
Ân Thiên Thiên tức giận liếc anh một cái, cười đáp lại: ''Anh nhớ rõ lời anh nói đấy!''
Dứt lời, bàn tay nhỏ bé ấm áp luồn vào lòng bàn tay to lớn của anh, để anh tùy ý nắm lấy mình bước từng bước trên phố lúc chạng vạng, bóng dáng phía sau vẫn chưa tụ lại, thậm chí còn hơi duy trì khoảng cách.
Về đến M thành, Ân Thiên Thiên lười nhác nằm trên sô pha không muốn động đậy, Cảnh Liêm Uy đi lên mát xa chân cho cô.
Ân Thiên Thiên vừa ăn táo vừa mở miệng hỏi: ''À đúng rồi, bạn của anh hôm đó đến là ai vậy? Em phải làm bài tập, dể lần sau anh ấy đến, ít nhất đừng thất lễ như vậy.''
Vẻ mặt Cảnh Liêm Uy hơi nghiêm lại, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: ''Là con gái của thầy hướng dẫn anh lúc học y.''
''Bỗng nhiên Ân Thiên Thiên từ sô pha ngồi dậy, không ăn táo nữa mà nhìn thẳng vào anh, khẽ mở miệng đùa: ''Cảnh Liêm Uy, đừng nói với em lại là vận đào hoa của anh nhé, sao anh nhiều vận đào hoa vậy?''
Dứt lời Ân Thiên Thiên đưa tay ra nâng cầm anh lên, dáng vẻ trêu chọc.
Cảnh Liêm Uy nâng mày, trong mắt phượng tràn đày ôn nhu.
''Chậc chậc, khuôn mặt quả thực là...rất đẹp trai.'' Ân Thiên Thiên nói trúng trọng tâm, trên mặt đều là ý cười: ''Anh nói xem anh cả ngày vác khuôn mặt này ra ngoài giả danh lừa bịp, có phải hơi quá rồi không?''
Cảnh Liêm Uy cũng không muốn phá vỡ tâm trạng đột nhiên tốt lên của cô, chỉ là ánh mắt nhìn cô càng ngày càng sâu.
Đột nhiên anh nhào tới, ôm công chúa là cô đang trên sô pha rõ ràng là một người phụ nữ nhỏ bé lại muốn giả dạng một lão già, cất bước đi vào phòng ngủ, còn phối hợp nói: ''Anh cũng cảm thấy quá lắm, nếu không thì em thoải mãn anh đi, mai anh không ra ngoài nữa?''
''Cảnh Liêm Uy!'' So về độ mặt dày thì Ân Thiên Thiên vẫn kém rất nhiều, một câu nói xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không quan tâm đến sự vùng vẫy của cô, ôm thẳng cô về phòng ngủ chiều chuộng cô cẩn thận.
Hôm sau, lúc Ân Thiên Thiên thức dậy, người đàn ông bên cạnh đúng là nói được làm được, không ra khỏi cửa.
Đưa tay chọc chọc ngực anh, Ân Thiên Thiên bĩu môi bất mãn.
Anh thật xấu xa, rõ ràng dịu dàng chết đi được nhưng cô vẫn cảm thấy đáng ghét.
Cảnh Liêm Uy bị chọc liền tỉnh lại, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đưa lên miệng hôn một cái, khẽ hỏi: ''Có khó chịu chỗ nào không?''
Lắc đầu, Ân Thiên Thiên tỏ ý không có, đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên.
Cầm lên nhìn lướt qua, Ân Thiên Thiên không khỏi nhíu mày, điện thoại của Đổng Khánh.
Từ sau chuyện của Ân Nhạc Vy, nói thật, cô đã không còn loại tán thưởng như năm đó với Đổng Khánh nữa, hiện tại với cô mà nói thì anh ấy chỉ giống như một người qua đường bình thường thôi, nhưng suy cho cùng thì Ân Thiên Thiên cũng vẫn vì công việc mà đón nhận, lời nói lạnh nhạt mà lễ phép.
''Thiên Thiên, tớ về thành phố T rồi, tối này cùng ăn một bữa đi.'' Đổng Khánh trong điện thoại tỏ ra rất thoải mái, nếu không có chuyện rắc rối mà Ân Nhạc Vy của trước đó thì anh ta quả thực cũng nhẹ nhõm không ít, lại thêm việc sau khi kiếm tra ở nước Anh thấy mọi thứ vẫn bình thường, Đổng Khánh chẳng khác nào bơm đầy máu sống lại: ''Gọi thêm Đào Ninh đi, lâu lắm rồi chúng ta chưa cùng nhau ăn cơm.''
''Đào Ninh chắc là không đi đâu, nếu cậu ấy không đi thì tớ cũng lười ra cửa, cậu biết đấy, tớ không biết lái xe...'' Ân Thiên Thiên nằm trong ngực Cảnh Liêm Uy, khẽ từ chối, hiện tại cô chẳng muốn tiếp xúc với anh ta chút nào, nhà họ Đổng đúng là dây dưa không ngớt, nhìn ông Đổng ở yến tiệc là biết rồi: ''Không thì để lần sau đi...''
''Vừa nãy tớ hỏi cậu ấy, cậu ấy nói không sao hết, lát nữa sẽ đến đón cậu: '' Đổng Khánh lập tức mở miệng, hoàn toàn chặt đứt đường lui của Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên cũng không ngờ được rằng Đổng Khánh sẽ trực tiếp lôi Đào Ninh ra, nên chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Ngắt điện thoại, Ân Thiên Thiên cọ cọ vào lồng ngực của Cảnh Liêm Uy, buồn bực nói: ''Thực đáng ghét, em không muốn đi ăn cơm! Hôm nay em muốn ăn cơm anh nấu, làm sao đây! Từ khi nào quan hệ của Đào Ninh với Đổng Khánh lại tốt thế, đáng ghét, đáng ghét!''
Ân Thiên Thiên oán giận, hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt của Cảnh Liêm Uy hơi khó coi.
Đổng Khánh, Đào Ninh...
Bọn họ vẫn chọn cách liên thủ lại cướp cô khỏi anh à?
Mắt phượng híp lại, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng an ủi, lời nói dịu dàng, không chút bất ổn: ''Nếu bọn họ đều đi thì em đi xem xem, muốn ăn gì thì nói với anh, anh làm xong đợi em về rồi ăn, dù sao thì em ra ngoài từ trước đến nay vẫn luôn không ăn được bao nhiêu.''
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, cau mày nhìn, nhịn không được mở miệng hỏi một câu: ''Cảnh Liêm Uy, em thân thiết với Đổng Khánh như vậy, anh có ghen không?''
Cảnh Liêm Uy vươn tay ra ôm lấy cô. Để cô thả lỏng rồi nói: ''Suy nghĩ của cậu ta chúng ta còn không biết chắc? Nhưng chẳng sao cả, em là của anh, không phải ư?''
Một câu nói khiến hai má Ân Thiên Thiên đỏ bừng, khóe miệng cong lên.
Đúng vậy, cô là của anh, cũng chỉ muốn là của anh, không ai cướp đi được...
Nhưng lại không ngờ có lúc cuộc cãi vã đến đột ngột không phải vì Đổng Khánh, không phải vì Ân Thiên Tuấn, mà là vì Đào Ninh.
CHƯƠNG 525: CẢNH LIÊM UY BẤT NGỜ THAY ĐỔI
''Cảnh Liêm Uy, hôm nay mẹ sao thế?'' Trên đường, Ân Thiên Thiên nâng mắt, nhịn không được khẽ hỏi một câu, ánh mắt tràn đầy sự ngờ vực cùng khó hiểu: ''Hôm nay hai người nói gì, sao lúc em đến thấy bầu không khí có chút kì lạ vậy?''
Thân hình Cảnh Liêm Uy đi bên cạnh Ân Thiên Thiên không tự giác được mà cứng đờ, nhưng khôi phục lại rất nhanh, quay đầu cười nhìn cô, khẽ nói: ''Ừ, nói chút công chuyện rồi lại nói đến chuyện của anh cả và chị hai, mẹ tức giận đó.''
Nghĩ đến chuyện này Ân Thiên Thiên biết Cảnh Liêm Uy trước giờ đều không nói dối mình, cho nên lúc anh nói vậy thì cô chỉ tin vậy, thậm chí có thể trực tiếp bỏ qua cảm giác rõ ràng trong lòng, không vừa lòng với bản thân.
''Thế à, là vì Đào Ninh và anh Thiên Kiều ư?'' Cúi đầu cười, Ân Thiên Thiên nhìn bước chân đều nhau của hai người, tinh nghịch nghĩ muốn thử có phải có thể không nhất quán hay không, dáng vẻ nhảy nhót giống như một cô gái nhỏ.
Anh Thiên Kiều ư?
Lúc 3 chữ này được nói ra, cằm Cảnh Liêm Uy hơi căng cứng, lại nhìn cô cố gắng muốn chỉnh cho bước chân rõ ràng giống nhau của hai người thành khác, cơn tức giận khó hiểu trong lòng từ từ nổi lên! Thậm chí bàn tay to lớn nắm lấy tay nhỏ bé của cô cũng nhịn không được mà hơi dùng lực...
Có lẽ là do anh dùng sức quá, Ân Thiên Thiên hơi nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh, cả người không không sững lại.
Cảnh Liêm Uy tức giận ư?
Rõ ràng giây trước còn tốt, nhưng sao giây sau anh đã tức giận được rồi!
Hai má kéo căng của Cảnh Liêm Uy có chút khiến người ta sợ hãi, Ân Thiên Thiên bất giác rụt người lại, điều này càng khiến cho cảm xúc vốn không dễ dàng kiềm chế được của Cảnh Liêm Uy mạnh mẽ bộc phát.
''Ân Thiên Thiên!'' Cảnh Liêm Uy trầm giọng mở miệng gọi cô, trong mắt phượng tràn đầy sự nghi ngờ: ''Trong lòng em có phải anh luôn là người xếp sau cùng không?''
Một câu nói liền khiến Ân Thiên Thiên sững người, ý gì đây?
Anh ở trong tim cô từ trước đến giờ luôn là vị trí đầu tiên!
Lời vừa ra khỏi miệng, Cảnh Liêm Uy liền phát hiện ra cảm xúc của mình đã không thể khống chế được nữa, buông tay Ân Thiên Thiên ra, đứng thẳng ở trước mặt cô, nhắm mắt lại, hít sâu, hết lần này đến lần khác, hai tay nắm chặt, cố gắng nghĩ mọi cách không để cô sợ khi mình mở mắt ra, cũng không để mình bị những cảm xúc nóng nảy khống chế.
Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy trước mắt trông có chút khac thường, khẽ nhíu mi, trong lòng còn ngạc nhiên vì câu hỏi vừa nãy của anh, thậm chí hơi bực bội.
Lúc nào rồi chứ?
Con của bọn họ, Cảnh Nhan Hi đã năm sắp sáu tuổi rồi, vậy mà anh còn nghi ngờ cô?
Rốt cuộc là cô đã làm gì khiến anh không có cảm giác an toàn như vậy?
Ân Thiên Thiên tức giận đến mức hai má đỏ bừng, cứ như vậy đứng trước mặt anh đợi anh mở mắt ra nói chuyện, nhưng vẫn không chờ được, lúc cô nhịn không được mà tức giận thì Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên mở mắt ra, lập tức ôm cô vào trong ngực thật chặt.
Lúc đó Ân Thiên Thiên thiếu chút nữa nghĩ đó là cái ôm cuối cùng của bọn họ.
''Thiên Thiên...'' Nhẹ giọng gọi bên tai cô, Cảnh Liêm Uy thở từng hơi, ôm cô thật chặt, giống như muốn đem cô hòa vào cốt nhục của mình, nói: ''Thiên Thiên, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, anh không nghi ngờ em, tin em, không phải anh nghi ngờ em đâu, không phải...''
Ân Thiên Thiên không giãy ra, nhưng suy cho cùng vẫn vì lời nói của anh mà tủi thân, cắn chặt môi không nói lời nào.
''Thiên Thiên, xin lỗi, anh thật sự không nghi ngờ em...'' Cảnh Liêm Uy nói xin lỗi, giọng nói nhẹ nhàng, nào còn lửa giận bừng bừng như vừa nãy mà tràn đầy nhu tình như nước: ''Chỉ là anh...ghen mà thôi.''
Nhẹ giọng nói, nhưng chỉ có Cảnh Liêm Uy biết lúc anh nói ba chữ kia, trong lòng một mảnh bi thương.
Không thể không thừa nhận rằng anh ghen thật, anh chú ý đến cô luôn nhớ đến người đàn ông khác, dù là Trình Thiên Kiều hay Ân Thiên Tuấn, hay là Đổng Khánh, cô luôn rực rỡ chói mắt trước mặt bọn họ, thậm chí còn có thể vì bọn họ mà quên mất sự tồn tại của anh, trong 5 năm cô không ở đây, một lí do mà anh chưa từng nghĩ đến đó là cô mất trí nhớ...
Trong nhận thức của anh vẫn luôn cảm thấy điều đó không thể nào.
Anh yêu cô sâu đậm như vậy, thậm chí từng làm cô tổn thương nhiều như vậy, cô quên ai, thậm chí dù là hận ai thì người kia cũng sẽ không phải anh...
Nhưng cô lại quên rồi, thậm chí còn ''yêu đương'' với Ân Thiên Tuấn vài năm.
Cho nên để ý mọi thứ nhưng lại không thể nói gì.
Ôm cô thật chặt, Cảnh Liêm Uy cố gắng cưỡng chế cảm xúc kia trong đáy lòng, không ngừng nói: ''Ân Thiên Thiên, đừng giận có được không?''
Nghe được sự tức giận trong phút chốc của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên hơi sửng sốt.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến anh sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, thẳng thắn đến mức cô cảm thấy khó tin, những tủi thân ban đầu trong lòng bống chốc tan biến thành mây khó vì những lời này của anh, sao có thể tức giận được chứ?
Chìa tay bắt lấy vạt áo của anh, Ân Thiên Thiên hờn dỗi mở miệng: ''Cảnh Liêm Uy, anh muốn về nhà quỳ bàn giặt à? Vậy mà còn dám nghi ngờ em, có phải hai hôm nay đối tốt với anh anh liền coi trời bằng vung luôn rồi?''
Cảnh Liêm Uy nghe thấy cô nói vậy không khỏi cong môi cười.
Anh cười cười. Bây giờ anh càng ngày càng quen thói '' thích gây chuyện '' rồi.
Buông Ân Thiên Thiên ra, Cảnh Liêm Uy nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: ''Vợ à, lần sau nếu anh còn như vậy thì em cứ phạt anh quỳ bàn giặt, anh nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, được không?''
Ân Thiên Thiên tức giận liếc anh một cái, cười đáp lại: ''Anh nhớ rõ lời anh nói đấy!''
Dứt lời, bàn tay nhỏ bé ấm áp luồn vào lòng bàn tay to lớn của anh, để anh tùy ý nắm lấy mình bước từng bước trên phố lúc chạng vạng, bóng dáng phía sau vẫn chưa tụ lại, thậm chí còn hơi duy trì khoảng cách.
Về đến M thành, Ân Thiên Thiên lười nhác nằm trên sô pha không muốn động đậy, Cảnh Liêm Uy đi lên mát xa chân cho cô.
Ân Thiên Thiên vừa ăn táo vừa mở miệng hỏi: ''À đúng rồi, bạn của anh hôm đó đến là ai vậy? Em phải làm bài tập, dể lần sau anh ấy đến, ít nhất đừng thất lễ như vậy.''
Vẻ mặt Cảnh Liêm Uy hơi nghiêm lại, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: ''Là con gái của thầy hướng dẫn anh lúc học y.''
''Bỗng nhiên Ân Thiên Thiên từ sô pha ngồi dậy, không ăn táo nữa mà nhìn thẳng vào anh, khẽ mở miệng đùa: ''Cảnh Liêm Uy, đừng nói với em lại là vận đào hoa của anh nhé, sao anh nhiều vận đào hoa vậy?''
Dứt lời Ân Thiên Thiên đưa tay ra nâng cầm anh lên, dáng vẻ trêu chọc.
Cảnh Liêm Uy nâng mày, trong mắt phượng tràn đày ôn nhu.
''Chậc chậc, khuôn mặt quả thực là...rất đẹp trai.'' Ân Thiên Thiên nói trúng trọng tâm, trên mặt đều là ý cười: ''Anh nói xem anh cả ngày vác khuôn mặt này ra ngoài giả danh lừa bịp, có phải hơi quá rồi không?''
Cảnh Liêm Uy cũng không muốn phá vỡ tâm trạng đột nhiên tốt lên của cô, chỉ là ánh mắt nhìn cô càng ngày càng sâu.
Đột nhiên anh nhào tới, ôm công chúa là cô đang trên sô pha rõ ràng là một người phụ nữ nhỏ bé lại muốn giả dạng một lão già, cất bước đi vào phòng ngủ, còn phối hợp nói: ''Anh cũng cảm thấy quá lắm, nếu không thì em thoải mãn anh đi, mai anh không ra ngoài nữa?''
''Cảnh Liêm Uy!'' So về độ mặt dày thì Ân Thiên Thiên vẫn kém rất nhiều, một câu nói xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không quan tâm đến sự vùng vẫy của cô, ôm thẳng cô về phòng ngủ chiều chuộng cô cẩn thận.
Hôm sau, lúc Ân Thiên Thiên thức dậy, người đàn ông bên cạnh đúng là nói được làm được, không ra khỏi cửa.
Đưa tay chọc chọc ngực anh, Ân Thiên Thiên bĩu môi bất mãn.
Anh thật xấu xa, rõ ràng dịu dàng chết đi được nhưng cô vẫn cảm thấy đáng ghét.
Cảnh Liêm Uy bị chọc liền tỉnh lại, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đưa lên miệng hôn một cái, khẽ hỏi: ''Có khó chịu chỗ nào không?''
Lắc đầu, Ân Thiên Thiên tỏ ý không có, đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên.
Cầm lên nhìn lướt qua, Ân Thiên Thiên không khỏi nhíu mày, điện thoại của Đổng Khánh.
Từ sau chuyện của Ân Nhạc Vy, nói thật, cô đã không còn loại tán thưởng như năm đó với Đổng Khánh nữa, hiện tại với cô mà nói thì anh ấy chỉ giống như một người qua đường bình thường thôi, nhưng suy cho cùng thì Ân Thiên Thiên cũng vẫn vì công việc mà đón nhận, lời nói lạnh nhạt mà lễ phép.
''Thiên Thiên, tớ về thành phố T rồi, tối này cùng ăn một bữa đi.'' Đổng Khánh trong điện thoại tỏ ra rất thoải mái, nếu không có chuyện rắc rối mà Ân Nhạc Vy của trước đó thì anh ta quả thực cũng nhẹ nhõm không ít, lại thêm việc sau khi kiếm tra ở nước Anh thấy mọi thứ vẫn bình thường, Đổng Khánh chẳng khác nào bơm đầy máu sống lại: ''Gọi thêm Đào Ninh đi, lâu lắm rồi chúng ta chưa cùng nhau ăn cơm.''
''Đào Ninh chắc là không đi đâu, nếu cậu ấy không đi thì tớ cũng lười ra cửa, cậu biết đấy, tớ không biết lái xe...'' Ân Thiên Thiên nằm trong ngực Cảnh Liêm Uy, khẽ từ chối, hiện tại cô chẳng muốn tiếp xúc với anh ta chút nào, nhà họ Đổng đúng là dây dưa không ngớt, nhìn ông Đổng ở yến tiệc là biết rồi: ''Không thì để lần sau đi...''
''Vừa nãy tớ hỏi cậu ấy, cậu ấy nói không sao hết, lát nữa sẽ đến đón cậu: '' Đổng Khánh lập tức mở miệng, hoàn toàn chặt đứt đường lui của Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên cũng không ngờ được rằng Đổng Khánh sẽ trực tiếp lôi Đào Ninh ra, nên chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Ngắt điện thoại, Ân Thiên Thiên cọ cọ vào lồng ngực của Cảnh Liêm Uy, buồn bực nói: ''Thực đáng ghét, em không muốn đi ăn cơm! Hôm nay em muốn ăn cơm anh nấu, làm sao đây! Từ khi nào quan hệ của Đào Ninh với Đổng Khánh lại tốt thế, đáng ghét, đáng ghét!''
Ân Thiên Thiên oán giận, hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt của Cảnh Liêm Uy hơi khó coi.
Đổng Khánh, Đào Ninh...
Bọn họ vẫn chọn cách liên thủ lại cướp cô khỏi anh à?
Mắt phượng híp lại, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng an ủi, lời nói dịu dàng, không chút bất ổn: ''Nếu bọn họ đều đi thì em đi xem xem, muốn ăn gì thì nói với anh, anh làm xong đợi em về rồi ăn, dù sao thì em ra ngoài từ trước đến nay vẫn luôn không ăn được bao nhiêu.''
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, cau mày nhìn, nhịn không được mở miệng hỏi một câu: ''Cảnh Liêm Uy, em thân thiết với Đổng Khánh như vậy, anh có ghen không?''
Cảnh Liêm Uy vươn tay ra ôm lấy cô. Để cô thả lỏng rồi nói: ''Suy nghĩ của cậu ta chúng ta còn không biết chắc? Nhưng chẳng sao cả, em là của anh, không phải ư?''
Một câu nói khiến hai má Ân Thiên Thiên đỏ bừng, khóe miệng cong lên.
Đúng vậy, cô là của anh, cũng chỉ muốn là của anh, không ai cướp đi được...
Nhưng lại không ngờ có lúc cuộc cãi vã đến đột ngột không phải vì Đổng Khánh, không phải vì Ân Thiên Tuấn, mà là vì Đào Ninh.