Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-467
CHƯƠNG 467: XẤU HỔ
CHƯƠNG 467: XẤU HỔ
Lông mày cau chặt lại, sắc mặt của Đổng Khánh trầm xuống, lại không nói một lời nào, cho dù bây giờ không nói lời nào, Ân Thiên Thiên cũng biết là anh ta đã biết rồi.
Đúng vậy, hiện tại khắp nơi đều là tin tức của Ân Nhạc Vy, ai mà còn không biết cô ta đã mang thai chứ? Chỉ là tiếp theo không biết cô ta sẽ tiếp tục làm cái gì, tiếp tục hất nước bẩn ở trên người của hai anh em nhà họ Cảnh, hay là trực tiếp dựa vào Đổng Khánh, không phải là người trong cuộc, ai cũng không biết được cô ta sẽ lựa chọn như thế nào.
Im lặng cúi đầu, Ân Thiên Thiên đột nhiên phát hiện mối quan hệ bạn bè đơn thuần trước kia giữa cô và Đổng Khánh, không biết đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào, khóe miệng nâng lên một nụ cười, Ân Thiên Thiên ngửa đầu lên nói: "Đổng Khánh, Nhạc Vy không phải là một người dễ đối phó như vậy, cậu đã bị cô ta để mắt đến thì nên cẩn thận một chút, nhưng quả thật nếu như đến tình trạng khó lường, tôi vẫn hi vọng cậu nể tình nó là em gái của tôi, ít nhất đừng ra tay quá độc ác, có được không?"
Bọn họ hiện tại đã không thể trở về được mối quan hệ của trước kia.
Lúc trước có rất nhiều chuyện không hiểu được, nếu như cho đến bây giờ mà cô vẫn còn không hiểu, vậy thì cô thật sự rất ngốc.
Không phải ngẫu nhiên mà Đổng Khánh sẽ làm việc ở "Grimm", ngay cả khi anh ấy lựa chọn đột ngột xuất hiện với thân phận như vậy vào thời gian mà cô quay về, đó cũng không phải là một sự ngẫu nhiên, thậm chí là... phần danh sách được gọi là vợ chưa cưới của nhà họ Đổng lại có thêm tên của cô, Ân Thiên Thiên tin tưởng rằng cũng sẽ không phải là một sự ngẫu nhiên.
Đổng Khánh lẳng lặng nhìn người phụ nữ ở trước mặt, trong đôi mắt đều là những cảm xúc mà Ân Thiên Thiên nhìn không hiểu.
Anh ta là một người thừa kế của nhà họ Đổng, không sai, nhưng trước khi là người thừa kế của nhà họ Đổng, anh ta chỉ là Đổng Khánh, là một người đàn ông một lòng yêu mến người phụ nữ có tên là Ân Thiên Thiên. Kể từ ngày mà cô bước vào đại học trở đi, hình bóng của cô cứ ở trong đầu của anh ta vung mãi không đi được, cô đã tồn tại ở trong đầu của anh ta nhiều năm như vậy rồi, bước từng bước trong cuộc đấu tranh khốc liệt của nhà họ Đổng để đi được đến vị trí của ngày hôm nay, đối với anh ta, Ân Thiên Thiên luôn là động lực tinh thần không thể thiếu của anh ta...
Anh ta cũng biết nhà họ Đổng chắc chắn suy nghĩ cách để tiết lộ tin tức cho cô, thế nhưng cô lại thời thề thốt phủ nhận, đối với đáp án của cô, kể từ sáu năm trước cô chưa từng che giấu anh ta một chuyện nào.
Bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên Đổng Khánh cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể gật đầu trả lời một câu: "Được, tôi sẽ làm vậy."
Trên cuộc đời này, có rất nhiều cái được gọi là một ít thủ đoạn khiến người ta không thể tin tưởng trong các gia tộc lớn.
Ân Thiên Thiên không muốn hiểu, cũng không muốn biết, huống chi còn là gia tộc không cấm rể ở trong nước như nhà họ Đổng, pháp luật ở trong nước đối với bọn họ cũng giống như là không có tác dụng.
Cuối cùng, Ân Thiên Thiên cũng chỉ có thể nở một nụ cười với Đổng Khánh rồi quay người bước lên xe taxi rời khỏi nơi này.
Đổng Khánh đứng tại chỗ rất lâu cũng không có động tác gì, dường như là trong ngực đang chặn cái gì đó, dường như lại đang giãy dụa cái gì đó.
Có nhiều thứ chính là như vậy, bỏ qua thì chính là bỏ qua, không có cơ hội để đền bù.
M Thành.
Ân Thiên Thiên mới vừa bước xuống từ trên xe taxi đã nhìn thấy xe của Cảnh Liêm Uy vừa vặn chạy tới, liền dứt khoát đứng tại chỗ chờ anh, nhưng dường như là Cảnh Liêm Uy đang nói chuyện điện thoại cùng với ai, cho nên không chú ý đến sự tồn tại của cô, Ân Thiên Thiên không thèm để ý, cũng chỉ đứng ở đó mà chờ anh như vậy.
Từ trong ra xe đi ra, Cảnh Liêm Uy còn đang cầm điện thoại ở trong tay, vừa đi vừa nói chuyện, sắc mặt cực kỳ thối.
"Đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa." Trong lời nói lộ ra sự nghiêm túc, thế nhưng cho dù là như thế này, Cảnh Liêm Uy cũng không cúp điện thoại, chỉ là phẫn nộ nói: "Nếu như còn tiếp tục gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ không ngại..."
Vừa mới nói đến đây, Cảnh Liêm Uy theo bản năng ngẩng đầu lên, bởi vì có vật cản ở trước mặt, lại vừa vặn nhìn thấy Ân Thiên Thiên đang đứng ở đối diện của mình, mỉm cười ngọt ngào nhìn mình, lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt xinh xắn đáng yêu.
"Cứ như vậy đi." Nói xong, Cảnh Liêm Uy không hề do dự mà trực tiếp cúp điện thoại.
Ân Thiên Thiên còn tưởng rằng có phải là mình đã làm phiền anh nói chuyện điện thoại, đưa tay lên kéo lấy cánh tay của anh rồi hỏi: "Có phải là em đã quấy rầy anh không? Nếu không thì anh cứ tiếp tục nói truyện điện thoại đi."
Cảnh Liêm Uy mỉm cười lắc đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ cưng chiều, đưa tay bóp đầu mũi nhỏ của cô: "Nào có chứ, cũng chỉ là một chuyện đáng ghét mà thôi. Hôm nay em đón xe về nhà à, tại sao lại không gọi điện thoại cho anh?"
Ân Thiên Thiên mím môi, không nói lời nào, chỉ là đi theo anh cùng nhau về nhà.
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên, rồi sau đó rút cánh tay của mình từ trong tay của cô ra, Ân Thiên Thiên cũng không thèm để ý, đúng lúc thang máy vừa đến, Ân Thiên Thiên đi ra ngoài trước, vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa nói: "Tối hôm nay anh muốn ăn cái gì? Mấy ngày nay Nhan Hi cũng sắp xem nhà họ Lâm là nhà của con bé rồi, lúc nào đó anh nên đón con bé về nhà đi..."
Chìa khóa vừa mới cắm vào ổ khóa, Ân Thiên Thiên liền bị Cảnh Liêm Uy ôm chặt vào trong lòng từ phía sau.
Trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên liền sửng sốt một chút, nụ cười ở trên khóe miệng cũng đông cứng lại, nói: "Anh sao vậy?"
Cảnh Liêm Uy hơi nghiêng đầu ngửi hương thơm ngát ở trên người của cô: "Thiên Thiên, nếu em tức giận thì cứ trực tiếp nổi giận với anh đi, đây là quyền lợi của em mà, không phải sao, anh không thích nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của em..."
Động tác muốn mở cửa dừng lại, sự im lặng lập tức lan tràn giữa hai người bọn họ.
Sáu năm trước, một câu nói của Cảnh Liêm Uy "Ân Thiên Thiên, em đi học bằng lái xe đi" cùng với tai nạn giao thông lần đó, Ân Thiên Thiên hoàn toàn có bóng ma tâm lý đối với xe. Mấy năm này cô cũng muốn thử học lái xe, thế nhưng mà từ đầu đến cuối cũng không có cách nào khác, cho dù là trong năm năm mất trí nhớ, cô rốt cuộc cũng không có cách nào tự lái xe một mình...
Khoảng thời gian không có Cảnh Liêm Uy, từ trước đến nay Ân Thiên Thiên đều đón xe.
Cảnh Liêm Uy không biết là cô để ý đến lời nói lúc trước của mình, hay là để ý đến chuyện lái xe, thế nhưng cho dù là chuyện gì đi nữa, anh nhìn bộ dáng miễn cưỡng vui cười của cô vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Ân Thiên Thiên cắn chặt môi của mình, đột nhiên nói không ra lời.
Cảnh Liêm Uy xoay cô gái nhỏ ở trước mặt, nhẹ nhàng đặt cô ở giữa cánh cửa nhà và lồng ngực của mình, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào cô, sóng mắt lưu chuyển, nói: "Thiên Thiên, nổi giận với anh đi, nha?"
Trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên thiếu chút nữa đã cười thành tiếng.
Nào có người như thế này chứ, cầu xin mình nổi giận với anh?
Cô mang theo sự giận dữ ngẩng đầu lên nhìn anh một chút, Ân Thiên Thiên dứt khoát quay đầu không thèm để ý đến anh.
Cô quả thật không phải để ý đến chuyện có lái xe hay là không, mà là để ý chuyện lúc trước cô trơ mắt nhìn Mộc Yên Nhiên bước lên xe của anh! Mặc dù là việc này bây giờ nói ra thật sự rất khó xử, nhưng mà lúc đó cô thật sự chua xót chết đi được!
Cảnh Liêm Uy nhìn cô cười cười, đôi mắt cũng không tự chủ được mà càng ấm áp hơn, tiến lại gần sát bên tai của cô rồi nói: "Thiên Thiên, nếu như em vẫn tức giận, vậy thì anh sẽ bồi tội với em, có được hay không?"
Ân Thiên Thiên quay đầu lại nhìn anh, hỏi: "Anh muốn bồi tội như thế nào?"
Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên nhếch môi cười cười, cười cực kỳ sáng lạn, hôn một cái trên gò má của cô, thậm chí cánh tay mạnh mẽ trượt xuống trong vô thức giam cầm thân hình mảnh mai của cô trong vòng tay. Thậm chí Ân Thiên Thiên còn chưa lấy lại tinh thần, người đàn ông trước mặt liền ôm cô xoay người mở cửa ra, hai người nghiêng nghiêng ngã ngã đi vào bên trong, cô mới nghe thấy anh nói: "Bồi thường chính anh cho em, bồi thường một đêm thì thế nào? Nếu như em muốn nhiều hơn thì cũng có thể..."
Trong chốc lát, Ân Thiên Thiên đỏ mặt đến nỗi có thể nhỏ ra máu.
Người đàn ông này... gần đây sao cứ như vậy thế? Chẳng lẽ năm năm nay nhịn gần chết rồi?
Bàn tay nhỏ bé chống ở bộ ngực của anh, thế nhưng vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, Ân Thiên Thiên đã bị anh hôn lấy hôn để bước vào trong nhà. Một giây sau, cô chỉ nghe thấy âm thanh chìa khóa bị ném qua một bên, mà người đàn ông trước mặt lại có chút hung hãn...
Đột nhiên, một trận tiếng ho khan truyền đến...
"Khụ khụ!"
Cảnh Liêm Uy mở mắt ra trước, cảnh giác nhìn người ở trong phòng, lập tức thoáng buông lỏng Ân Thiên Thiên vẫn còn đang ôm chặt ở trong ngực ra một chút, nhẹ vọng nói một câu: "Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?"
Một câu nói, ngay cả suy nghĩ muốn chết mà Ân Thiên Thiên cũng có!
Năm năm trước cô rời khỏi thành phố T, sợ Cảnh Liêm Uy một mình nuôi con không xuể, Vi Gia Huệ liền chủ động lấy chìa khóa phòng của anh, cái này cho đến hôm nay cũng không có trả lại, hiện tại liền bắt gặp tình huống xấu hổ như thế này...
Ân Thiên Thiên vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, đứng ở bên cạnh của Cảnh Liêm Uy, cúi đầu gọi một câu: "Ba, mẹ."
Kêu thì cũng kêu rồi, nhưng mà ngay cả nhìn cũng không dám nhìn một chút, có nhìn như thế nào cũng lộ ra sự khó xử.
Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng không ngờ là sẽ nhìn thấy tình cảnh như thế này, hai người bọn họ cũng có chút xấu hổ, nhưng mà dù sao cũng là người từng trải, cho nên hai người rất nhanh liền điều chỉnh tốt thái độ của mình. Cảnh Nguyên Phước trực tiếp gọi Cảnh Liêm Uy đi vào trong phòng làm việc, đi ngang qua người của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy còn nhướng nhướng mày với cô, thấy thế nào cũng là một bộ dáng vô sỉ...
Ân Thiên Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, chuyển mắt nhìn thấy Vi Gia Huệ đang nhìn mình thì lập tức thành thật.
Cảnh Liêm Uy lập tức trở nên vui vẻ, cho dù biết rõ ràng sau khi đi vào trong phòng làm việc thì sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng mà cũng thật sự vui vẻ...
Vi Gia Huệ nhịn không được mà khẽ lắc đầu, gọi Ân Thiên Thiên vào trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối với mình. Ở M Thành không có người giúp việc, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đều không quen có người lạ ở trong nhà, nếu không phải bất đắc dĩ thì cho đến bây giờ đều là tự mình nấu cơm.
"Thiên Thiên à..." Lúc đang rửa rau, Vi Gia Huệ nhịn không được mà nhẹ giọng hỏi một câu: "Con có biết cậu chủ nhà họ Đổng không?"
Động tác nhặt rau của Ân Thiên Thiên hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn Vi Gia Huệ.
Rốt cuộc thì chuyện cũng đã tới rồi.
"Dạ, con biết. Cậu ấy tên là Đổng Khánh, là bạn học ở trường đại học T của con." Trả lời thành thật, từ xưa đến nay Ân Thiên Thiên không cho rằng chuyện của Đổng Khánh có gì cần phải giấu diếm: "Mẹ, giữa con và cậu ấy cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường thôi."
Vi Gia Huệ cười cười, cũng không nói gì thêm, chỉ là thấp giọng hỏi: "Vậy Liêm Uy đã nhắc đến với con chưa, chuyện cái cậu tên là Đổng Khánh kia mấy ngày nay đang chống lại với toàn bộ nhà họ Đổng, nhất định phải cưới được con?"
Một câu nói khiến Ân Thiên Thiên có chút ngẩng người, trong mắt của cô đều mang theo vẻ kinh ngạc, nhưng mà càng nhiều hơn chính là sự lo lắng, cô sợ rằng Vi Gia Huệ sẽ hiểu lầm, cô lập tức không biết nên trả lời như thế.
Vi Gia Huệ đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên tay đang nhặt rau của cô, nói: "Đừng khẩn trương, tình cảm của con và Liêm Uy, cho dù là trước đó mẹ có chút không chắc chắn, nhưng mà ngày hôm nay còn có thể không chắc được hay sao? Con đã sốt ruột thành như vậy rồi, giống như là chưa từng gặp con vậy..."
Trong lời nói đều là sự ghét bỏ đối với Cảnh Liêm Uy.
Hai đứa con trai của bà tại sao lại như vậy chứ, thật sự mất mặt mà!
Gương mặt của Ân Thiên Thiên đỏ bừng, một lúc lâu sau mới nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ nói với cậu ta rõ ràng, giữa con với cậu ta không có bất kỳ khả năng, cũng không có bất kỳ cơ hội nào, cho dù không có Liêm Uy thì cậu ta cũng không phải là sự lựa chọn của con."
Vi Gia Huệ mỉm cười, gật đầu nhẹ nhõm rời chủ đề, lúc này bầu không khí mới dần dần trở nên hài hòa hơn.
Chỉ là so sánh với bọn họ, bầu không khí trong phòng làm việc cũng không dễ dàng như vậy...
CHƯƠNG 467: XẤU HỔ
Lông mày cau chặt lại, sắc mặt của Đổng Khánh trầm xuống, lại không nói một lời nào, cho dù bây giờ không nói lời nào, Ân Thiên Thiên cũng biết là anh ta đã biết rồi.
Đúng vậy, hiện tại khắp nơi đều là tin tức của Ân Nhạc Vy, ai mà còn không biết cô ta đã mang thai chứ? Chỉ là tiếp theo không biết cô ta sẽ tiếp tục làm cái gì, tiếp tục hất nước bẩn ở trên người của hai anh em nhà họ Cảnh, hay là trực tiếp dựa vào Đổng Khánh, không phải là người trong cuộc, ai cũng không biết được cô ta sẽ lựa chọn như thế nào.
Im lặng cúi đầu, Ân Thiên Thiên đột nhiên phát hiện mối quan hệ bạn bè đơn thuần trước kia giữa cô và Đổng Khánh, không biết đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào, khóe miệng nâng lên một nụ cười, Ân Thiên Thiên ngửa đầu lên nói: "Đổng Khánh, Nhạc Vy không phải là một người dễ đối phó như vậy, cậu đã bị cô ta để mắt đến thì nên cẩn thận một chút, nhưng quả thật nếu như đến tình trạng khó lường, tôi vẫn hi vọng cậu nể tình nó là em gái của tôi, ít nhất đừng ra tay quá độc ác, có được không?"
Bọn họ hiện tại đã không thể trở về được mối quan hệ của trước kia.
Lúc trước có rất nhiều chuyện không hiểu được, nếu như cho đến bây giờ mà cô vẫn còn không hiểu, vậy thì cô thật sự rất ngốc.
Không phải ngẫu nhiên mà Đổng Khánh sẽ làm việc ở "Grimm", ngay cả khi anh ấy lựa chọn đột ngột xuất hiện với thân phận như vậy vào thời gian mà cô quay về, đó cũng không phải là một sự ngẫu nhiên, thậm chí là... phần danh sách được gọi là vợ chưa cưới của nhà họ Đổng lại có thêm tên của cô, Ân Thiên Thiên tin tưởng rằng cũng sẽ không phải là một sự ngẫu nhiên.
Đổng Khánh lẳng lặng nhìn người phụ nữ ở trước mặt, trong đôi mắt đều là những cảm xúc mà Ân Thiên Thiên nhìn không hiểu.
Anh ta là một người thừa kế của nhà họ Đổng, không sai, nhưng trước khi là người thừa kế của nhà họ Đổng, anh ta chỉ là Đổng Khánh, là một người đàn ông một lòng yêu mến người phụ nữ có tên là Ân Thiên Thiên. Kể từ ngày mà cô bước vào đại học trở đi, hình bóng của cô cứ ở trong đầu của anh ta vung mãi không đi được, cô đã tồn tại ở trong đầu của anh ta nhiều năm như vậy rồi, bước từng bước trong cuộc đấu tranh khốc liệt của nhà họ Đổng để đi được đến vị trí của ngày hôm nay, đối với anh ta, Ân Thiên Thiên luôn là động lực tinh thần không thể thiếu của anh ta...
Anh ta cũng biết nhà họ Đổng chắc chắn suy nghĩ cách để tiết lộ tin tức cho cô, thế nhưng cô lại thời thề thốt phủ nhận, đối với đáp án của cô, kể từ sáu năm trước cô chưa từng che giấu anh ta một chuyện nào.
Bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên Đổng Khánh cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể gật đầu trả lời một câu: "Được, tôi sẽ làm vậy."
Trên cuộc đời này, có rất nhiều cái được gọi là một ít thủ đoạn khiến người ta không thể tin tưởng trong các gia tộc lớn.
Ân Thiên Thiên không muốn hiểu, cũng không muốn biết, huống chi còn là gia tộc không cấm rể ở trong nước như nhà họ Đổng, pháp luật ở trong nước đối với bọn họ cũng giống như là không có tác dụng.
Cuối cùng, Ân Thiên Thiên cũng chỉ có thể nở một nụ cười với Đổng Khánh rồi quay người bước lên xe taxi rời khỏi nơi này.
Đổng Khánh đứng tại chỗ rất lâu cũng không có động tác gì, dường như là trong ngực đang chặn cái gì đó, dường như lại đang giãy dụa cái gì đó.
Có nhiều thứ chính là như vậy, bỏ qua thì chính là bỏ qua, không có cơ hội để đền bù.
M Thành.
Ân Thiên Thiên mới vừa bước xuống từ trên xe taxi đã nhìn thấy xe của Cảnh Liêm Uy vừa vặn chạy tới, liền dứt khoát đứng tại chỗ chờ anh, nhưng dường như là Cảnh Liêm Uy đang nói chuyện điện thoại cùng với ai, cho nên không chú ý đến sự tồn tại của cô, Ân Thiên Thiên không thèm để ý, cũng chỉ đứng ở đó mà chờ anh như vậy.
Từ trong ra xe đi ra, Cảnh Liêm Uy còn đang cầm điện thoại ở trong tay, vừa đi vừa nói chuyện, sắc mặt cực kỳ thối.
"Đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa." Trong lời nói lộ ra sự nghiêm túc, thế nhưng cho dù là như thế này, Cảnh Liêm Uy cũng không cúp điện thoại, chỉ là phẫn nộ nói: "Nếu như còn tiếp tục gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ không ngại..."
Vừa mới nói đến đây, Cảnh Liêm Uy theo bản năng ngẩng đầu lên, bởi vì có vật cản ở trước mặt, lại vừa vặn nhìn thấy Ân Thiên Thiên đang đứng ở đối diện của mình, mỉm cười ngọt ngào nhìn mình, lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt xinh xắn đáng yêu.
"Cứ như vậy đi." Nói xong, Cảnh Liêm Uy không hề do dự mà trực tiếp cúp điện thoại.
Ân Thiên Thiên còn tưởng rằng có phải là mình đã làm phiền anh nói chuyện điện thoại, đưa tay lên kéo lấy cánh tay của anh rồi hỏi: "Có phải là em đã quấy rầy anh không? Nếu không thì anh cứ tiếp tục nói truyện điện thoại đi."
Cảnh Liêm Uy mỉm cười lắc đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ cưng chiều, đưa tay bóp đầu mũi nhỏ của cô: "Nào có chứ, cũng chỉ là một chuyện đáng ghét mà thôi. Hôm nay em đón xe về nhà à, tại sao lại không gọi điện thoại cho anh?"
Ân Thiên Thiên mím môi, không nói lời nào, chỉ là đi theo anh cùng nhau về nhà.
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên, rồi sau đó rút cánh tay của mình từ trong tay của cô ra, Ân Thiên Thiên cũng không thèm để ý, đúng lúc thang máy vừa đến, Ân Thiên Thiên đi ra ngoài trước, vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa nói: "Tối hôm nay anh muốn ăn cái gì? Mấy ngày nay Nhan Hi cũng sắp xem nhà họ Lâm là nhà của con bé rồi, lúc nào đó anh nên đón con bé về nhà đi..."
Chìa khóa vừa mới cắm vào ổ khóa, Ân Thiên Thiên liền bị Cảnh Liêm Uy ôm chặt vào trong lòng từ phía sau.
Trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên liền sửng sốt một chút, nụ cười ở trên khóe miệng cũng đông cứng lại, nói: "Anh sao vậy?"
Cảnh Liêm Uy hơi nghiêng đầu ngửi hương thơm ngát ở trên người của cô: "Thiên Thiên, nếu em tức giận thì cứ trực tiếp nổi giận với anh đi, đây là quyền lợi của em mà, không phải sao, anh không thích nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của em..."
Động tác muốn mở cửa dừng lại, sự im lặng lập tức lan tràn giữa hai người bọn họ.
Sáu năm trước, một câu nói của Cảnh Liêm Uy "Ân Thiên Thiên, em đi học bằng lái xe đi" cùng với tai nạn giao thông lần đó, Ân Thiên Thiên hoàn toàn có bóng ma tâm lý đối với xe. Mấy năm này cô cũng muốn thử học lái xe, thế nhưng mà từ đầu đến cuối cũng không có cách nào khác, cho dù là trong năm năm mất trí nhớ, cô rốt cuộc cũng không có cách nào tự lái xe một mình...
Khoảng thời gian không có Cảnh Liêm Uy, từ trước đến nay Ân Thiên Thiên đều đón xe.
Cảnh Liêm Uy không biết là cô để ý đến lời nói lúc trước của mình, hay là để ý đến chuyện lái xe, thế nhưng cho dù là chuyện gì đi nữa, anh nhìn bộ dáng miễn cưỡng vui cười của cô vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Ân Thiên Thiên cắn chặt môi của mình, đột nhiên nói không ra lời.
Cảnh Liêm Uy xoay cô gái nhỏ ở trước mặt, nhẹ nhàng đặt cô ở giữa cánh cửa nhà và lồng ngực của mình, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào cô, sóng mắt lưu chuyển, nói: "Thiên Thiên, nổi giận với anh đi, nha?"
Trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên thiếu chút nữa đã cười thành tiếng.
Nào có người như thế này chứ, cầu xin mình nổi giận với anh?
Cô mang theo sự giận dữ ngẩng đầu lên nhìn anh một chút, Ân Thiên Thiên dứt khoát quay đầu không thèm để ý đến anh.
Cô quả thật không phải để ý đến chuyện có lái xe hay là không, mà là để ý chuyện lúc trước cô trơ mắt nhìn Mộc Yên Nhiên bước lên xe của anh! Mặc dù là việc này bây giờ nói ra thật sự rất khó xử, nhưng mà lúc đó cô thật sự chua xót chết đi được!
Cảnh Liêm Uy nhìn cô cười cười, đôi mắt cũng không tự chủ được mà càng ấm áp hơn, tiến lại gần sát bên tai của cô rồi nói: "Thiên Thiên, nếu như em vẫn tức giận, vậy thì anh sẽ bồi tội với em, có được hay không?"
Ân Thiên Thiên quay đầu lại nhìn anh, hỏi: "Anh muốn bồi tội như thế nào?"
Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên nhếch môi cười cười, cười cực kỳ sáng lạn, hôn một cái trên gò má của cô, thậm chí cánh tay mạnh mẽ trượt xuống trong vô thức giam cầm thân hình mảnh mai của cô trong vòng tay. Thậm chí Ân Thiên Thiên còn chưa lấy lại tinh thần, người đàn ông trước mặt liền ôm cô xoay người mở cửa ra, hai người nghiêng nghiêng ngã ngã đi vào bên trong, cô mới nghe thấy anh nói: "Bồi thường chính anh cho em, bồi thường một đêm thì thế nào? Nếu như em muốn nhiều hơn thì cũng có thể..."
Trong chốc lát, Ân Thiên Thiên đỏ mặt đến nỗi có thể nhỏ ra máu.
Người đàn ông này... gần đây sao cứ như vậy thế? Chẳng lẽ năm năm nay nhịn gần chết rồi?
Bàn tay nhỏ bé chống ở bộ ngực của anh, thế nhưng vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, Ân Thiên Thiên đã bị anh hôn lấy hôn để bước vào trong nhà. Một giây sau, cô chỉ nghe thấy âm thanh chìa khóa bị ném qua một bên, mà người đàn ông trước mặt lại có chút hung hãn...
Đột nhiên, một trận tiếng ho khan truyền đến...
"Khụ khụ!"
Cảnh Liêm Uy mở mắt ra trước, cảnh giác nhìn người ở trong phòng, lập tức thoáng buông lỏng Ân Thiên Thiên vẫn còn đang ôm chặt ở trong ngực ra một chút, nhẹ vọng nói một câu: "Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?"
Một câu nói, ngay cả suy nghĩ muốn chết mà Ân Thiên Thiên cũng có!
Năm năm trước cô rời khỏi thành phố T, sợ Cảnh Liêm Uy một mình nuôi con không xuể, Vi Gia Huệ liền chủ động lấy chìa khóa phòng của anh, cái này cho đến hôm nay cũng không có trả lại, hiện tại liền bắt gặp tình huống xấu hổ như thế này...
Ân Thiên Thiên vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, đứng ở bên cạnh của Cảnh Liêm Uy, cúi đầu gọi một câu: "Ba, mẹ."
Kêu thì cũng kêu rồi, nhưng mà ngay cả nhìn cũng không dám nhìn một chút, có nhìn như thế nào cũng lộ ra sự khó xử.
Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng không ngờ là sẽ nhìn thấy tình cảnh như thế này, hai người bọn họ cũng có chút xấu hổ, nhưng mà dù sao cũng là người từng trải, cho nên hai người rất nhanh liền điều chỉnh tốt thái độ của mình. Cảnh Nguyên Phước trực tiếp gọi Cảnh Liêm Uy đi vào trong phòng làm việc, đi ngang qua người của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy còn nhướng nhướng mày với cô, thấy thế nào cũng là một bộ dáng vô sỉ...
Ân Thiên Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, chuyển mắt nhìn thấy Vi Gia Huệ đang nhìn mình thì lập tức thành thật.
Cảnh Liêm Uy lập tức trở nên vui vẻ, cho dù biết rõ ràng sau khi đi vào trong phòng làm việc thì sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng mà cũng thật sự vui vẻ...
Vi Gia Huệ nhịn không được mà khẽ lắc đầu, gọi Ân Thiên Thiên vào trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối với mình. Ở M Thành không có người giúp việc, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đều không quen có người lạ ở trong nhà, nếu không phải bất đắc dĩ thì cho đến bây giờ đều là tự mình nấu cơm.
"Thiên Thiên à..." Lúc đang rửa rau, Vi Gia Huệ nhịn không được mà nhẹ giọng hỏi một câu: "Con có biết cậu chủ nhà họ Đổng không?"
Động tác nhặt rau của Ân Thiên Thiên hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn Vi Gia Huệ.
Rốt cuộc thì chuyện cũng đã tới rồi.
"Dạ, con biết. Cậu ấy tên là Đổng Khánh, là bạn học ở trường đại học T của con." Trả lời thành thật, từ xưa đến nay Ân Thiên Thiên không cho rằng chuyện của Đổng Khánh có gì cần phải giấu diếm: "Mẹ, giữa con và cậu ấy cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường thôi."
Vi Gia Huệ cười cười, cũng không nói gì thêm, chỉ là thấp giọng hỏi: "Vậy Liêm Uy đã nhắc đến với con chưa, chuyện cái cậu tên là Đổng Khánh kia mấy ngày nay đang chống lại với toàn bộ nhà họ Đổng, nhất định phải cưới được con?"
Một câu nói khiến Ân Thiên Thiên có chút ngẩng người, trong mắt của cô đều mang theo vẻ kinh ngạc, nhưng mà càng nhiều hơn chính là sự lo lắng, cô sợ rằng Vi Gia Huệ sẽ hiểu lầm, cô lập tức không biết nên trả lời như thế.
Vi Gia Huệ đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên tay đang nhặt rau của cô, nói: "Đừng khẩn trương, tình cảm của con và Liêm Uy, cho dù là trước đó mẹ có chút không chắc chắn, nhưng mà ngày hôm nay còn có thể không chắc được hay sao? Con đã sốt ruột thành như vậy rồi, giống như là chưa từng gặp con vậy..."
Trong lời nói đều là sự ghét bỏ đối với Cảnh Liêm Uy.
Hai đứa con trai của bà tại sao lại như vậy chứ, thật sự mất mặt mà!
Gương mặt của Ân Thiên Thiên đỏ bừng, một lúc lâu sau mới nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ nói với cậu ta rõ ràng, giữa con với cậu ta không có bất kỳ khả năng, cũng không có bất kỳ cơ hội nào, cho dù không có Liêm Uy thì cậu ta cũng không phải là sự lựa chọn của con."
Vi Gia Huệ mỉm cười, gật đầu nhẹ nhõm rời chủ đề, lúc này bầu không khí mới dần dần trở nên hài hòa hơn.
Chỉ là so sánh với bọn họ, bầu không khí trong phòng làm việc cũng không dễ dàng như vậy...
Bình luận facebook