Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-442
CHƯƠNG 442: GIẤC MỘNG XUÂN THU
CHƯƠNG 442: GIẤC MỘNG XUÂN THU
Mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi, Ân Nhạc Vy trò chuyện câu được câu không với Đổng Khánh về địa điểm ăn cơm, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, ngược lại ở bên phía bọn họ xuất phát trước nhưng mà bởi vì kẹt xe cho nên đến muộn.
Phòng làm việc mà Ân Thiên Thiên với Đào Ninh lựa chọn là ở trên một con đường tương đối tấp nập, đương nhiên không thể so sánh với sản nghiệp của Cảnh Liêm Uy và Cảnh Liêm Bình được, nhưng mà cũng coi là có chút quy mô, hai chị em thân thiết này bắt tay lại với nhau, muốn làm chuyện gì thì cũng không có chuyện gì không làm được! Chỉ là ở xung quanh không có nhà hàng Long Phượng và khách sạn Nocturne, những chỗ dùng cơm cũng là những nơi nhỏ, nhưng mà mùi vị cũng không tệ.
Ở trong quán ăn, Ân Thiên Thiên và Đào Ninh ngồi cùng với nhau trò chuyện vui vẻ, không biết là nói đến cái gì mà hai người phụ nữ này cười đến nỗi hoa bay tán loạn, ngược lại là hai người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh của các cô lại lộ ra vẻ cực kỳ yên tĩnh, nhưng mà loại yên tĩnh kia lại rất hài hòa, các cô nói chuyện phiếm, bọn họ chùi dụng cụ ăn cho các cô, rót nước cho các cô, phục vụ cực kỳ chu đáo...
Ân Nhạc Vy nhìn Cảnh Liêm Bình và Cảnh Liêm Uy ở đằng đó, trong đôi mắt dường như cũng phát ra ánh sáng.
Chỉ cần ngày hôm nay cô ta tùy tiện lên giường với bất kỳ người đàn ông nào ở chỗ này, như vậy thì cả đời này của cô ta không cần phải lo đến chuyện áo cơm! Có một đứa con gái bốn tuổi thì thế nào? Cô ta vẫn có thể gả vào những gia đình giàu có để làm mợ chủ như thường.
Ôm giấc mộng xuân thu, Ân Nhạc Vy cười cực kỳ xán lạn đi tới.
Đổng Khánh không ngờ đến Cảnh Liêm Bình cũng ở đây, gật đầu chào hỏi anh ta một cái rồi mới ngồi xuống.
Vốn là bầu không khí cực kỳ thoải mái, từ lúc mà Ân Nhạc Vy ngồi xuống thì Ân Thiên Thiên và Đào Ninh cũng không nói nữa, cả hai đều bưng nước lên uống.
"Chị, gần đây chị cũng chưa từng về nhà nữa đó, gần đây trong nhà rất vui vẻ đó, chị có biết không." Nhẹ giọng mở miệng, trong giọng nói của Ân Nhạc Vy cũng mang theo chút ý vị làm nũng, cười nói: "Chị có biết không, gần đây anh trai bị một người phụ nữ dây dưa."
Biểu cảm của Ân Thiên Thiên không thay đổi, biểu cảm này ngược lại làm cho ba người đàn ông ngồi đó nhịn không được mà nhíu mày!
Từ lúc nào mà Ân Thiên Thiên có thể trở nên bình tĩnh như vậy?
Ân Thiên Tuấn bị phụ nữ quấn lấy rồi đó, đó là một chủ đề hot nha!
Thờ ơ uống trà của mình, Cảnh Liêm Uy nhìn thấy Đào Ninh đang nắm chặt bàn tay nhỏ của cô ở dưới bàn, nhẹ giọng mở miệng nói thay cô: "Cô có muốn tìm chủ đề nói chuyện cũng đừng nên tìm chủ đề không đáng tin như vậy, Ân Thiên Tuấn là hạng người gì mà sẽ bị người khác quấn lấy?"
Đào Ninh trực tiếp mở miệng nói, cô ấy cũng không phải là không biết Ân Thiên Tuấn, người đàn ông kia sẽ bị quấn lấy mới là kỳ lạ.
Ân Nhạc Vy cũng không tức giận, nhìn các cô rồi tiếp tục mở miệng nói: "Nếu như không phải là em tận mắt nhìn thấy thì em cũng không tin đâu, nhưng mà sự thật chính là như vậy đó, anh trai bị một người phụ nữ tên là Hoa Kỳ quấn lấy, mỗi ngày đi theo giống như là hình với bóng, nếu như mọi người không tin thì có thể hỏi cậu cả Cảnh một chút..."
Nói xong, Ân Nhạc Vy liền ném một ánh mắt đưa tình nhìn về phía Cảnh Liêm Bình.
Đào Ninh cũng không biết làm sao, sắc mặt lại đột nhiên lạnh xuống.
Cảnh Liêm Bình còn chưa lấy lại tinh thần, chờ lúc quay đầu lại thì chỉ cảm thấy Đào Ninh sao lại không vui vẻ...
Ân Thiên Thiên nhịn không được mà muốn nâng trán, đây quả thật chính là cậu cả nhà họ Cảnh đào hoa "Vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người" hay sao? Không phải là bị người ta đánh tráo rồi đó chứ?
Lần này không đợi Đào Ninh mở miệng nói, Ân Thiên Thiên liền hỏi: "Sao lại muốn hỏi anh cả?"
Ân Nhạc Vy thấy Ân Thiên Thiên đã nói chuyện với mình, cười càng vui vẻ hơn, chỉ là cũng không biết là thật lòng hay là giả dối, cả người nhích lại gần về phía Cảnh Liêm Bình rồi nói: "Em nghe nói người phụ nữ kia chính là trợ lý đặc biệt của cô hai nhà họ Cảnh, thậm chí quần áo được bày bán ở trong cửa hàng của cô cả nhà họ Cảnh đều là do cô ta thiết kế, có đúng không anh cả Cảnh?"
Vừa mới nói xong, sắc mặt của Cảnh Liêm Bình hơi trầm xuống.
Anh ta cũng không phải là thằng nhóc trẻ con, lúc trước cũng không tính là một người chính nhân quân tử, mỗi một động tác mỗi một ánh mắt của phụ nữ thì anh đều biết cô ta muốn cái gì, đã qua nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng sai một lần nào, điều duy nhất mà ăn ta sai chính là chưa bao giờ đúng ở Đào Ninh, nó không đúng một lần nào, điều này khiến cho anh ta tự hỏi có phải là mình đã toi cong lăn lộn rồi không.
Nhưng mà mỗi một cử động của Ân Nhạc Vy thì anh ta đều hiểu.
Người phụ nữ này, tâm tư không đơn thuần.
Nếu như là trước kia, nói không chừng anh ta đã chơi rồi, nhưng mà bây giờ thật sự không bằng lòng...
Rất khó để tưởng tượng được, cái ngày mà cậu chủ đào hoa quay đầu sẽ là tình huống như thế nào...
Nhưng mà Cảnh Liêm Bình cũng đã quay đầu rồi, đang theo đuổi một người phụ nữ, cho dù là lần nào cũng bị sập cửa vào mặt cũng không vội vã.
Cả người cũng không để lại dấu vết mà nhích gần về phía của Đào Ninh, đôi mắt đào hoa quyến rũ nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Việc này không cần hỏi anh cũng được, Cảnh Liêm Uy cũng biết, đó chính là Hoa Kỳ."
Ở giữa mũi, hương vị quen thuộc của anh ta truyền đến, Đào Ninh nhịn không được mà hít thở sâu một chút, ngược lại đã khôi phục lại bình thường.
Ân Nhạc Vy cười cười không nói gì, Đổng Khánh vốn là muốn trò chuyện với Ân Thiên Thiên và Đào Ninh, thế nhưng mà ở đây có nhiều "bóng đèn" như vậy, phát sáng đến nỗi anh ta quả thật cũng không nói nên lời. Vẫn luôn chờ đợi Ân Nhạc Vy đến toilet mới có cơ hội giơ ly rượu ở trong tay với Đào Ninh, nói: "Đào Ninh, chuyện năm đó tôi thật sự rất xin lỗi, là do tôi thiếu sót đã khiến cho em chịu nhiều tổn thương như vậy, tôi xin lỗi em, hi vọng em có thể tha thứ cho tôi..."
Đào Ninh nhíu mày nhìn người đàn ông ở đối diện, năm đó cô ấy quả thật rất im lặng, cô không hiểu tại sao anh ta lại cho rằng Cảnh Liêm Bình chính là Cảnh Liêm Uy, gây ra chuyện lớn như vậy. Có điều cũng may là mọi chuyện đã trải qua lâu như vậy rồi, mọi người cũng đều đã trưởng thành, cũng không để ý cái gì ở trong lòng nữa, chỉ là trải qua chuyện lần đó đã được nhìn thấy rõ rất nhiều thứ...
Đột nhiên Đào Ninh mỉm cười nhìn Đổng Khánh, rồi nói: "Đổng Khánh, anh muốn xin lỗi với tôi thì cũng có thể, nhưng mà lời xin lỗi của anh có phải là nên mang tính chất buôn bán được không, như vậy khiến tôi cảm thấy bất đắc dĩ nha."
Đổng Khánh nghe thấy lời này, không nhịn được mà cười cười, anh ta biết là cô ấy không thèm để ý cho nên cũng thoải mái hơn rất nhiều, hoàn toàn quên đi mình đã từng lấy thân phận "chồng" của Đào Ninh để chăm sóc bên cạnh của cô gần một năm trời, mà bây giờ Cảnh Liêm Bình còn đang ở bên cạnh...
Cảnh Liêm Uy đưa tay kéo Ân Thiên Thiên, hơi lùi lại một chút để xem trò hay.
Lúc đầu Ân Thiên Thiên vẫn còn hơi sửng sờ, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt gần như đen của Cảnh Liêm Bình thì đã hiểu ra, nhắc nhở Đào Ninh thì cũng đã muộn, cũng cảm thấy giữa bọn họ nên bộc bạch với nhau cho nên cũng im lặng.
"Nói đi, chỉ cần là tôi có thể làm được thì tôi đều sẽ làm..." Đổng Khánh cười nói, ngược lại rất thích cảm giác như vậy, nhẹ nhõm, tự tại.
Đào Ninh mở miệng cười cười, hai mắt cũng không nhịn được mà mở lớn hơn, nói: "Đổng Khánh, quảng cáo ở công ty của các anh chia cho phòng làm việc của chúng tôi một chút đi, không cần nhiều cũng không cần lớn, một chút xíu là được rồi."
Đã muốn xây dựng phòng làm việc, như vậy thì đương nhiên cũng phải lợi dụng hết tất cả tài nguyên có thể lợi dụng được.
"Được thôi." Đổng Khánh lập tức đồng ý, chuyện như vậy đối với anh ta mà nói thật sự rất đơn giản.
Lôi kéo được một khách hàng lớn đầu tiên, Đào Ninh rất vui vẻ, theo bản năng quay đầu lại muốn nói chuyện với Ân Thiên Thiên, nhưng lại nhìn thấy cô đang sờ sờ mũi có chút khiếp đảm cúi đầu không dám nhìn cô ấy, đang chuẩn bị hỏi thì ở bên cạnh liền truyền đến âm thanh quen thuộc.
"Đào Ninh, chẳng lẽ Cảnh thị không tốt hơn so với nhà họ Đổng hả?" Cảnh Liêm Bình nhẹ giọng mở miệng, rõ ràng là mặt đã đen đến nỗi không chịu được, thế nhưng vẫn mỉm cười giống như là gió xuân như cũ, rõ ràng không dám đắc tội Đào Ninh: "Em muốn gì thì anh đều có thể cho em."
Đối mặt với Cảnh Liêm Bình đang kiềm chế sự tức giận, Đào Ninh đáp lại cũng chỉ là nhìn anh không thèm để ý mà trực tiếp quay đầu nói chuyện với Đổng Khánh, bộ dạng nói nói cười cười cực kỳ động lòng người.
Sau khi Ân Nhạc Vy quay lại thì cũng ngẫu nhiên chen vào một hai câu.
Cảnh Liêm Bình bị xem thường cực kỳ, sửng sờ nhìn một bên mặt của Đào Ninh, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, cả người không nhịn được mà thở dài một hơi, nhẹ giọng mở miệng nói: "Đào Ninh, rốt cuộc phải làm như thế nào em mới đồng ý quay đầu lại nhìn anh đây?"
Một câu nói này rất nhỏ rất nhỏ, nhưng mà những người trên bàn ăn đột nhiên lại yên tĩnh trở lại.
Đào Ninh vẫn còn duy trì tư thế nói chuyện phiếm với Đổng Khánh, bởi vì câu nói này mà nụ cười hơi cứng lại, nhẹ giọng trả lời: "Tại sao tôi là phải nhìn anh chứ? Trước mặt tôi có nhiều phong cảnh như vậy, cũng không phải là không phải anh thì không được."
Một câu nói này đã hoàn toàn chạm đến ranh giới cuối cùng của Cảnh Liêm Bình, không hề do dự đưa tay nắm lấy tay của Đào Ninh đi về phía nhà vệ sinh, cả một đám người đều bị dọa đến nỗi trố mắt nhìn, Ân Thiên Thiên theo bản năng muốn đuổi theo thì lại bị Cảnh Liêm Uy ngăn lại.
Đào Ninh đã lạnh nhạt đủ rồi, hiện tại cũng là lúc nên có chút phản ứng.
Chuyện tình cảm sợ nhất chính là yêu đơn phương, khổ đến kịch liệt, vô cùng đau đớn.
...
Cảnh Liêm Bình nắm lấy tay của Đào Ninh, không hề do dự mà vọt thẳng vào trong nhà vệ sinh nam, mấy người đàn ông ở bên trong đều bị hết hồn. Đưa tay ôm chặt cô trong lồng ngực của mình, Cảnh Liêm Bình quay đầu hét lớn một tiếng: "Đi ra ngoài."
Trong nháy mắt, mấy người đàn ông trong nhà vệ sinh đều biến mất không còn hình bóng.
"Cạch" một tiếng hung hăng khóa cửa lại, Cảnh Liêm Bình lôi Đào Ninh đang muốn né tránh ra, hai tay chống ở bên người của cô, bao vây cô giữa vách tường và lồng ngực của mình, gương mặt đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta muốn ngạt thở đang đối diện thẳng với gương mặt của cô.
"Cảnh Liêm Bình!" Hét lớn một tiếng, Đào Ninh tức giận đến nỗi sắc mặt ửng đỏ.
Anh ta đây là đang định làm cái gì chứ?
Bên trong đôi mắt đào hoa đều là sự phẫn nộ, Cảnh Liêm Bình đưa tay ra giam cầm cô lại, đột nhiên trầm giọng nói: "Đào Ninh, em đừng lạnh lùng với anh như vậy mà lại nhiệt tình với người đàn ông khác như thế, huống hồ gì người đàn ông kia còn là "chồng cũ" của em, anh rất để ý."
Trực tiếp nói ra lời muốn nói của mình, trong đôi mắt của Cảnh Liêm Bình đều là lửa giận.
Anh ta chưa từng nghĩ đến có một ngày Cảnh Liêm Bình anh ta cũng sẽ ăn giấm của người khác, mà cũng đã xảy ra rồi không thể ngăn cản được....
Đào Ninh nhịn không được mà chế giễu nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: "Anh có tư cách gì để để ý, chúng ta có mối quan hệ gì không? Bất quá cũng chỉ là xin cho anh một đứa con mà thôi, trừ cái đó ra thì chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải. Cậu cả Cảnh, anh thích chơi đùa thì không phải bỏ qua cho tôi à, đi tìm người phụ nữ khác, tôi không thích như thế này."
Cằm bị kéo căng, thiếu chút nữa Cảnh Liêm Bình đã phát điên!
Thân thể dựa tới gần, từ trên xuống dưới nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, mở miệng nói: "Đào Ninh, em nói rằng chúng ta không có quan hệ à? Ha, không có quan hệ thì em sẽ xuất hiện ở trên giường của anh, không có quan hệ thì chúng ta lại có một đứa con trai, không có quan hệ mà Cảnh Liêm Bình anh giống như là một người điên ngày nào cũng đuổi theo em, không có quan hệ mà mỗi lần trông thấy em tôi đều muốn hôn em. Đào Ninh, đây chính là không có quan hệ mà em đã nói."
Một phen này, nói rất trực tiếp mà thẳng thắn.
Một chữ cuối cùng vừa nói xong, trái tim Đào Ninh cũng hơi run rẩy một chút, nhưng mà vẫn cứng rắn ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "Cảnh Liêm Bình, tôi nói lại một lần nữa, chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ gì, cho dù tôi là mẹ của Nhan Tức, anh là ba của thằng bé, cái này cũng không có nghĩa là giữa chúng ta có mối quan hệ gì, anh muốn nghĩ như thế nào thì đó là chuyện của anh. Nhưng mà tôi không đồng ý, tôi không đồng ý ngày nào anh cũng đi theo tôi, không đồng ý anh mở miệng ngậm miệng thì nói như thế này như thế kia với tôi, tôi chỉ là tôi, không phải là ai của anh cả."
Lời nói vừa dứt, ở trong nhà vệ sinh yên tĩnh một mảnh, nhưng thoang thoảng một mùi nước hoa...
CHƯƠNG 442: GIẤC MỘNG XUÂN THU
Mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi, Ân Nhạc Vy trò chuyện câu được câu không với Đổng Khánh về địa điểm ăn cơm, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, ngược lại ở bên phía bọn họ xuất phát trước nhưng mà bởi vì kẹt xe cho nên đến muộn.
Phòng làm việc mà Ân Thiên Thiên với Đào Ninh lựa chọn là ở trên một con đường tương đối tấp nập, đương nhiên không thể so sánh với sản nghiệp của Cảnh Liêm Uy và Cảnh Liêm Bình được, nhưng mà cũng coi là có chút quy mô, hai chị em thân thiết này bắt tay lại với nhau, muốn làm chuyện gì thì cũng không có chuyện gì không làm được! Chỉ là ở xung quanh không có nhà hàng Long Phượng và khách sạn Nocturne, những chỗ dùng cơm cũng là những nơi nhỏ, nhưng mà mùi vị cũng không tệ.
Ở trong quán ăn, Ân Thiên Thiên và Đào Ninh ngồi cùng với nhau trò chuyện vui vẻ, không biết là nói đến cái gì mà hai người phụ nữ này cười đến nỗi hoa bay tán loạn, ngược lại là hai người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh của các cô lại lộ ra vẻ cực kỳ yên tĩnh, nhưng mà loại yên tĩnh kia lại rất hài hòa, các cô nói chuyện phiếm, bọn họ chùi dụng cụ ăn cho các cô, rót nước cho các cô, phục vụ cực kỳ chu đáo...
Ân Nhạc Vy nhìn Cảnh Liêm Bình và Cảnh Liêm Uy ở đằng đó, trong đôi mắt dường như cũng phát ra ánh sáng.
Chỉ cần ngày hôm nay cô ta tùy tiện lên giường với bất kỳ người đàn ông nào ở chỗ này, như vậy thì cả đời này của cô ta không cần phải lo đến chuyện áo cơm! Có một đứa con gái bốn tuổi thì thế nào? Cô ta vẫn có thể gả vào những gia đình giàu có để làm mợ chủ như thường.
Ôm giấc mộng xuân thu, Ân Nhạc Vy cười cực kỳ xán lạn đi tới.
Đổng Khánh không ngờ đến Cảnh Liêm Bình cũng ở đây, gật đầu chào hỏi anh ta một cái rồi mới ngồi xuống.
Vốn là bầu không khí cực kỳ thoải mái, từ lúc mà Ân Nhạc Vy ngồi xuống thì Ân Thiên Thiên và Đào Ninh cũng không nói nữa, cả hai đều bưng nước lên uống.
"Chị, gần đây chị cũng chưa từng về nhà nữa đó, gần đây trong nhà rất vui vẻ đó, chị có biết không." Nhẹ giọng mở miệng, trong giọng nói của Ân Nhạc Vy cũng mang theo chút ý vị làm nũng, cười nói: "Chị có biết không, gần đây anh trai bị một người phụ nữ dây dưa."
Biểu cảm của Ân Thiên Thiên không thay đổi, biểu cảm này ngược lại làm cho ba người đàn ông ngồi đó nhịn không được mà nhíu mày!
Từ lúc nào mà Ân Thiên Thiên có thể trở nên bình tĩnh như vậy?
Ân Thiên Tuấn bị phụ nữ quấn lấy rồi đó, đó là một chủ đề hot nha!
Thờ ơ uống trà của mình, Cảnh Liêm Uy nhìn thấy Đào Ninh đang nắm chặt bàn tay nhỏ của cô ở dưới bàn, nhẹ giọng mở miệng nói thay cô: "Cô có muốn tìm chủ đề nói chuyện cũng đừng nên tìm chủ đề không đáng tin như vậy, Ân Thiên Tuấn là hạng người gì mà sẽ bị người khác quấn lấy?"
Đào Ninh trực tiếp mở miệng nói, cô ấy cũng không phải là không biết Ân Thiên Tuấn, người đàn ông kia sẽ bị quấn lấy mới là kỳ lạ.
Ân Nhạc Vy cũng không tức giận, nhìn các cô rồi tiếp tục mở miệng nói: "Nếu như không phải là em tận mắt nhìn thấy thì em cũng không tin đâu, nhưng mà sự thật chính là như vậy đó, anh trai bị một người phụ nữ tên là Hoa Kỳ quấn lấy, mỗi ngày đi theo giống như là hình với bóng, nếu như mọi người không tin thì có thể hỏi cậu cả Cảnh một chút..."
Nói xong, Ân Nhạc Vy liền ném một ánh mắt đưa tình nhìn về phía Cảnh Liêm Bình.
Đào Ninh cũng không biết làm sao, sắc mặt lại đột nhiên lạnh xuống.
Cảnh Liêm Bình còn chưa lấy lại tinh thần, chờ lúc quay đầu lại thì chỉ cảm thấy Đào Ninh sao lại không vui vẻ...
Ân Thiên Thiên nhịn không được mà muốn nâng trán, đây quả thật chính là cậu cả nhà họ Cảnh đào hoa "Vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người" hay sao? Không phải là bị người ta đánh tráo rồi đó chứ?
Lần này không đợi Đào Ninh mở miệng nói, Ân Thiên Thiên liền hỏi: "Sao lại muốn hỏi anh cả?"
Ân Nhạc Vy thấy Ân Thiên Thiên đã nói chuyện với mình, cười càng vui vẻ hơn, chỉ là cũng không biết là thật lòng hay là giả dối, cả người nhích lại gần về phía Cảnh Liêm Bình rồi nói: "Em nghe nói người phụ nữ kia chính là trợ lý đặc biệt của cô hai nhà họ Cảnh, thậm chí quần áo được bày bán ở trong cửa hàng của cô cả nhà họ Cảnh đều là do cô ta thiết kế, có đúng không anh cả Cảnh?"
Vừa mới nói xong, sắc mặt của Cảnh Liêm Bình hơi trầm xuống.
Anh ta cũng không phải là thằng nhóc trẻ con, lúc trước cũng không tính là một người chính nhân quân tử, mỗi một động tác mỗi một ánh mắt của phụ nữ thì anh đều biết cô ta muốn cái gì, đã qua nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng sai một lần nào, điều duy nhất mà ăn ta sai chính là chưa bao giờ đúng ở Đào Ninh, nó không đúng một lần nào, điều này khiến cho anh ta tự hỏi có phải là mình đã toi cong lăn lộn rồi không.
Nhưng mà mỗi một cử động của Ân Nhạc Vy thì anh ta đều hiểu.
Người phụ nữ này, tâm tư không đơn thuần.
Nếu như là trước kia, nói không chừng anh ta đã chơi rồi, nhưng mà bây giờ thật sự không bằng lòng...
Rất khó để tưởng tượng được, cái ngày mà cậu chủ đào hoa quay đầu sẽ là tình huống như thế nào...
Nhưng mà Cảnh Liêm Bình cũng đã quay đầu rồi, đang theo đuổi một người phụ nữ, cho dù là lần nào cũng bị sập cửa vào mặt cũng không vội vã.
Cả người cũng không để lại dấu vết mà nhích gần về phía của Đào Ninh, đôi mắt đào hoa quyến rũ nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Việc này không cần hỏi anh cũng được, Cảnh Liêm Uy cũng biết, đó chính là Hoa Kỳ."
Ở giữa mũi, hương vị quen thuộc của anh ta truyền đến, Đào Ninh nhịn không được mà hít thở sâu một chút, ngược lại đã khôi phục lại bình thường.
Ân Nhạc Vy cười cười không nói gì, Đổng Khánh vốn là muốn trò chuyện với Ân Thiên Thiên và Đào Ninh, thế nhưng mà ở đây có nhiều "bóng đèn" như vậy, phát sáng đến nỗi anh ta quả thật cũng không nói nên lời. Vẫn luôn chờ đợi Ân Nhạc Vy đến toilet mới có cơ hội giơ ly rượu ở trong tay với Đào Ninh, nói: "Đào Ninh, chuyện năm đó tôi thật sự rất xin lỗi, là do tôi thiếu sót đã khiến cho em chịu nhiều tổn thương như vậy, tôi xin lỗi em, hi vọng em có thể tha thứ cho tôi..."
Đào Ninh nhíu mày nhìn người đàn ông ở đối diện, năm đó cô ấy quả thật rất im lặng, cô không hiểu tại sao anh ta lại cho rằng Cảnh Liêm Bình chính là Cảnh Liêm Uy, gây ra chuyện lớn như vậy. Có điều cũng may là mọi chuyện đã trải qua lâu như vậy rồi, mọi người cũng đều đã trưởng thành, cũng không để ý cái gì ở trong lòng nữa, chỉ là trải qua chuyện lần đó đã được nhìn thấy rõ rất nhiều thứ...
Đột nhiên Đào Ninh mỉm cười nhìn Đổng Khánh, rồi nói: "Đổng Khánh, anh muốn xin lỗi với tôi thì cũng có thể, nhưng mà lời xin lỗi của anh có phải là nên mang tính chất buôn bán được không, như vậy khiến tôi cảm thấy bất đắc dĩ nha."
Đổng Khánh nghe thấy lời này, không nhịn được mà cười cười, anh ta biết là cô ấy không thèm để ý cho nên cũng thoải mái hơn rất nhiều, hoàn toàn quên đi mình đã từng lấy thân phận "chồng" của Đào Ninh để chăm sóc bên cạnh của cô gần một năm trời, mà bây giờ Cảnh Liêm Bình còn đang ở bên cạnh...
Cảnh Liêm Uy đưa tay kéo Ân Thiên Thiên, hơi lùi lại một chút để xem trò hay.
Lúc đầu Ân Thiên Thiên vẫn còn hơi sửng sờ, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt gần như đen của Cảnh Liêm Bình thì đã hiểu ra, nhắc nhở Đào Ninh thì cũng đã muộn, cũng cảm thấy giữa bọn họ nên bộc bạch với nhau cho nên cũng im lặng.
"Nói đi, chỉ cần là tôi có thể làm được thì tôi đều sẽ làm..." Đổng Khánh cười nói, ngược lại rất thích cảm giác như vậy, nhẹ nhõm, tự tại.
Đào Ninh mở miệng cười cười, hai mắt cũng không nhịn được mà mở lớn hơn, nói: "Đổng Khánh, quảng cáo ở công ty của các anh chia cho phòng làm việc của chúng tôi một chút đi, không cần nhiều cũng không cần lớn, một chút xíu là được rồi."
Đã muốn xây dựng phòng làm việc, như vậy thì đương nhiên cũng phải lợi dụng hết tất cả tài nguyên có thể lợi dụng được.
"Được thôi." Đổng Khánh lập tức đồng ý, chuyện như vậy đối với anh ta mà nói thật sự rất đơn giản.
Lôi kéo được một khách hàng lớn đầu tiên, Đào Ninh rất vui vẻ, theo bản năng quay đầu lại muốn nói chuyện với Ân Thiên Thiên, nhưng lại nhìn thấy cô đang sờ sờ mũi có chút khiếp đảm cúi đầu không dám nhìn cô ấy, đang chuẩn bị hỏi thì ở bên cạnh liền truyền đến âm thanh quen thuộc.
"Đào Ninh, chẳng lẽ Cảnh thị không tốt hơn so với nhà họ Đổng hả?" Cảnh Liêm Bình nhẹ giọng mở miệng, rõ ràng là mặt đã đen đến nỗi không chịu được, thế nhưng vẫn mỉm cười giống như là gió xuân như cũ, rõ ràng không dám đắc tội Đào Ninh: "Em muốn gì thì anh đều có thể cho em."
Đối mặt với Cảnh Liêm Bình đang kiềm chế sự tức giận, Đào Ninh đáp lại cũng chỉ là nhìn anh không thèm để ý mà trực tiếp quay đầu nói chuyện với Đổng Khánh, bộ dạng nói nói cười cười cực kỳ động lòng người.
Sau khi Ân Nhạc Vy quay lại thì cũng ngẫu nhiên chen vào một hai câu.
Cảnh Liêm Bình bị xem thường cực kỳ, sửng sờ nhìn một bên mặt của Đào Ninh, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, cả người không nhịn được mà thở dài một hơi, nhẹ giọng mở miệng nói: "Đào Ninh, rốt cuộc phải làm như thế nào em mới đồng ý quay đầu lại nhìn anh đây?"
Một câu nói này rất nhỏ rất nhỏ, nhưng mà những người trên bàn ăn đột nhiên lại yên tĩnh trở lại.
Đào Ninh vẫn còn duy trì tư thế nói chuyện phiếm với Đổng Khánh, bởi vì câu nói này mà nụ cười hơi cứng lại, nhẹ giọng trả lời: "Tại sao tôi là phải nhìn anh chứ? Trước mặt tôi có nhiều phong cảnh như vậy, cũng không phải là không phải anh thì không được."
Một câu nói này đã hoàn toàn chạm đến ranh giới cuối cùng của Cảnh Liêm Bình, không hề do dự đưa tay nắm lấy tay của Đào Ninh đi về phía nhà vệ sinh, cả một đám người đều bị dọa đến nỗi trố mắt nhìn, Ân Thiên Thiên theo bản năng muốn đuổi theo thì lại bị Cảnh Liêm Uy ngăn lại.
Đào Ninh đã lạnh nhạt đủ rồi, hiện tại cũng là lúc nên có chút phản ứng.
Chuyện tình cảm sợ nhất chính là yêu đơn phương, khổ đến kịch liệt, vô cùng đau đớn.
...
Cảnh Liêm Bình nắm lấy tay của Đào Ninh, không hề do dự mà vọt thẳng vào trong nhà vệ sinh nam, mấy người đàn ông ở bên trong đều bị hết hồn. Đưa tay ôm chặt cô trong lồng ngực của mình, Cảnh Liêm Bình quay đầu hét lớn một tiếng: "Đi ra ngoài."
Trong nháy mắt, mấy người đàn ông trong nhà vệ sinh đều biến mất không còn hình bóng.
"Cạch" một tiếng hung hăng khóa cửa lại, Cảnh Liêm Bình lôi Đào Ninh đang muốn né tránh ra, hai tay chống ở bên người của cô, bao vây cô giữa vách tường và lồng ngực của mình, gương mặt đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta muốn ngạt thở đang đối diện thẳng với gương mặt của cô.
"Cảnh Liêm Bình!" Hét lớn một tiếng, Đào Ninh tức giận đến nỗi sắc mặt ửng đỏ.
Anh ta đây là đang định làm cái gì chứ?
Bên trong đôi mắt đào hoa đều là sự phẫn nộ, Cảnh Liêm Bình đưa tay ra giam cầm cô lại, đột nhiên trầm giọng nói: "Đào Ninh, em đừng lạnh lùng với anh như vậy mà lại nhiệt tình với người đàn ông khác như thế, huống hồ gì người đàn ông kia còn là "chồng cũ" của em, anh rất để ý."
Trực tiếp nói ra lời muốn nói của mình, trong đôi mắt của Cảnh Liêm Bình đều là lửa giận.
Anh ta chưa từng nghĩ đến có một ngày Cảnh Liêm Bình anh ta cũng sẽ ăn giấm của người khác, mà cũng đã xảy ra rồi không thể ngăn cản được....
Đào Ninh nhịn không được mà chế giễu nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: "Anh có tư cách gì để để ý, chúng ta có mối quan hệ gì không? Bất quá cũng chỉ là xin cho anh một đứa con mà thôi, trừ cái đó ra thì chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải. Cậu cả Cảnh, anh thích chơi đùa thì không phải bỏ qua cho tôi à, đi tìm người phụ nữ khác, tôi không thích như thế này."
Cằm bị kéo căng, thiếu chút nữa Cảnh Liêm Bình đã phát điên!
Thân thể dựa tới gần, từ trên xuống dưới nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, mở miệng nói: "Đào Ninh, em nói rằng chúng ta không có quan hệ à? Ha, không có quan hệ thì em sẽ xuất hiện ở trên giường của anh, không có quan hệ thì chúng ta lại có một đứa con trai, không có quan hệ mà Cảnh Liêm Bình anh giống như là một người điên ngày nào cũng đuổi theo em, không có quan hệ mà mỗi lần trông thấy em tôi đều muốn hôn em. Đào Ninh, đây chính là không có quan hệ mà em đã nói."
Một phen này, nói rất trực tiếp mà thẳng thắn.
Một chữ cuối cùng vừa nói xong, trái tim Đào Ninh cũng hơi run rẩy một chút, nhưng mà vẫn cứng rắn ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "Cảnh Liêm Bình, tôi nói lại một lần nữa, chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ gì, cho dù tôi là mẹ của Nhan Tức, anh là ba của thằng bé, cái này cũng không có nghĩa là giữa chúng ta có mối quan hệ gì, anh muốn nghĩ như thế nào thì đó là chuyện của anh. Nhưng mà tôi không đồng ý, tôi không đồng ý ngày nào anh cũng đi theo tôi, không đồng ý anh mở miệng ngậm miệng thì nói như thế này như thế kia với tôi, tôi chỉ là tôi, không phải là ai của anh cả."
Lời nói vừa dứt, ở trong nhà vệ sinh yên tĩnh một mảnh, nhưng thoang thoảng một mùi nước hoa...
Bình luận facebook