Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-427
CHƯƠNG 427: CƠ HỘI DUY NHẤT
CHƯƠNG 427: CƠ HỘI DUY NHẤT
Ân Thiên Thiên cắn chặt môi, hai mắt đẫm lệ nhưng lại cố gắng kìm nén, quật cường nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, càng lúc càng ôm chặt lấy Cảnh Nhan Hi trong lòng, cô bỗng dưng cúi đầu xuống hôn lên trán Cảnh Nhan Hi, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô nhóc: “Bảo bối, trở về ngoan ngoãn đợi mẹ được không? Mẹ sẽ về nhanh thôi, phải ngoan ngoãn nghe lời ba đấy...”
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức lời vừa nói ra liền bị gió thổi bay.
Ân Thiên Thiên không biết Cảnh Nhan Hi có nghe thấy không, chỉ thấy Cảnh Nhan Hi như mất đi sức sống, trái tim cô liền đau đớn không thôi, cuối cùng, khi người đàn ông phía sau cô tăng tốc, Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy, ánh mắt của anh tràn ngập vẻ sợ hãi, đôi tay túm chặt lấy vô lăng, muốn hét lên thật to nhưng lại bất lực trước ánh mắt của cô...
Kít....
Một âm thanh chói tai vang lên, người đàn ông kia vốn định túm Ân Thiên Thiên lại bỗng dưng bị phân tán sự chú ý, vô thức nhìn về phía bên kia, sức lực trong tay cũng giảm đi vài phần, hơn nữa tốc độ của xe chở kẹo cũng đã chậm lại, khi chiếc xe bán tải chở bông lướt ngang qua, Ân Thiên Thiên hôn lên mặt Cảnh Nhan Hi rồi giơ tay ném Cảnh Nhan Hi về phía chiếc xe bán tải đang chậm rãi di chuyển kia...
Động tác này tuy đơn giản nhưng lại vô cùng nguy hiểm, mọi tế bào trong cơ thể Ân Thiên Thiên như kêu gào, nhưng nhớ lại những gì người đàn ông kia vừa nói, cô không thể không làm thế được, nếu như bọn họ thật sự rơi vào tay đối phương, cô thực sự không thể tưởng tượng được Cảnh Nhan Hi sẽ có kết cục như thế nào!
Cô là người lớn, có thể vùng vẫy đấu tranh được, nhưng Nhan Hi thì sao?
Đôi mắt đẫm lệ nhìn thấy Cảnh Nhan Hi rơi xuống những bao tải bông mềm mại, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi rồi tan biến vào không khí, tài xế cũng giật mình hoảng hốt, đám người theo sau Cảnh Liêm Uy cũng rơi vào trạng thái tương tự...
Khi Ân Thiên Thiên hoàn thành xong mọi việc, chiếc Range Rover đang phanh gấp kia bỗng đạp mạnh chân ga tăng tốc đuổi theo, những người đi theo cũng định thần lại, mau chóng theo sát phía sau!
Người đàn ông kia bị hành động này của Ân Thiên Thiên làm cho sửng sốt, mạnh mẽ túm cô lại, sau đó ra lệnh cho chiếc xe lao về phía trước với tốc độ tối đa, rèm cửa vẫn chưa được kéo hết, hắn ta liền tát mạnh về phía Ân Thiên Thiên, khóe miệng của cô liền xuất hiện một màu đỏ bắt mắt!
“Tiện nhân!”
Một tiếng thét giận dữ vang lên, Cảnh Liêm Uy nghe tiếng âm thanh chói tai cùng tiếng hét đầy phẫn nộ ấy, trong lòng vô cùng lo lắng, cũng vô cùng tức giận!
Chiếc Range Rover điên cuồng đuổi theo xe kẹo, anh thậm chậm còn không kịp nhìn xem con gái ra sao, chỉ biết tiếp tục truy đuổi chiếc xe kia!
Anh sợ, sợ lạc mất tung tích, sợ lạc mất chiếc xe đó, sau đó, lạc mất cả tương lai về sau...
Chiếc xe kia dường như được mọc thêm cánh, lao về phía trước với tốc độ tối đa, trong khoảnh khắc chiếc xe tăng tốc, Cảnh Liêm Uy thật muốn chửi người, chiếc xe đó đã được cải tạo, vừa nãy tất cả chỉ là ảo ảnh, hiện giờ chiếc xe đó mới thực sự phát huy đúng bản chất của mình, xe bình thường không thể nào bắt kịp được tốc độ của nó...
Toàn thân Cảnh Liêm Uy run rẩy, nhưng vẫn điên cuồng dậm chân ga đuổi theo, những chiếc xe đằng sau càng lúc càng mờ dần, sau cùng không còn thấy bóng dáng nào nữa...
Chiếc xe đằng sau nhanh chóng dừng lại giải cứu Cảnh Nhan Hi, sau đó lập tức đến bệnh viện, người phụ trách mau chóng gọi điện cho Cát Thành Phong cùng Thừa Phó Lân, chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả mọi người đều cuống cuồng hết cả lên...
Đợi đến khi bọn họ đuổi đến nơi thì chỉ còn thấy Range Rover của Cảnh Liêm Uy đỗ ở ven đường, mà xung quanh hoàn toàn không thấy bóng dáng của xe bán kẹo đâu, Cảnh Liêm Uy đứng một bên điên cuồng gọi điện thoại, hết cuộc này đến cuộc khác!
“Gửi video cho tôi ngay lập tức, phải tìm ra được hướng đi của chiếc xe kẹo kia!” Cảnh Liêm Uy gọi cho Cục giám sát giao thông thành phố, sau đó hét thẳng vào đầu dây bên kia: “Tôi muốn vị trí của nó, ngay lập tức!”
Những người đuổi theo phía sau đều cau mày lại, mọi tế bào trên cơ thể như đang sục sôi.
Người mà bọn họ cần bảo vệ hiện giờ đang mất tích, đang không phải là một chuyện vô cùng mất mặt hay sao?
Huống hồ, hiện giờ không một ai có thể hứng chịu được cơn giận của cậu ba nhà họ Cảnh, bọn họ nhất định phải tìm người về cho bằng được!
Người nhà họ Cảnh cũng nhanh chóng nắm được thông tin này.
Vi Gia Huệ tức đến mức đập bàn, đôi mắt của Cảnh Nguyên Phước cũng tức giận đến nheo mắt lại, xoay người gọi điện thoại, mà đúng lúc này Cảnh Liêm Bình cũng gọi điện cho thuộc hạ của mình toàn lực tìm kiếm, Cảnh Thiên Ngọc cũng báo tin này với Trình Thiên Kiều, Trình Thiên Kiều lập tức chạy sang, đi cùng còn có cả “Diêm Vương”...
Cảnh Liêm Uy thất thần ngồi trên sofa, quần áo xộc xệch, gương mặt tràn ngập sự giận dữ cùng sợ hãi...
Cảnh Thiên Ngọc biết bản thân không giúp được gì, chỉ đành quay về phòng xem xét tình hình của Cảnh Nhan Hi từ khi trở về đến giờ không khóc cũng không gây chuyện gì, đau lòng không thôi.
Cô cùng là một người mẹ, bất kể ai trông thấy bộ dáng như vậy của một đứa trẻ cũng đều vô cùng thương xót...
“Diêm Vương” nhíu chặt mày bước đến, từ khi hắn đào thoát ra khỏi băng đảng, hắn biết chắc đối phương sớm muộn gì cũng biết được thân phận của hắn, nhưng hắn không ngờ được rằng bọn chúng sẽ báo thù nhà họ Cảnh! Thậm chí ngay cả đứa bé cũng không buông tha!
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tất cả mọi người đều tụ tập lại đây.
Trình Thiên Kiều sử dụng đặc quyền chức vụ và thân phận để tìm người, thậm chí ngay cả Trình Chính ở nhà cũng không hề nhàn rỗi!
Chuyện của “Diêm Vương” là sơ suất của nhà họ Trình, hiện giờ nhà họ Cảnh bị liên lụy, bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm!
Sau khi nhận được tin, Đổng Khánh như phát điên mà chạy đến nhà họ Cảnh, bất chấp sự ngăn cản của người làm mà trực tiếp xông thẳng vào bên trong, khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, hai mắt anh ta đỏ bừng lên, không hề do dự mà lao về phía này, giơ nắm đấm lên rồi mắng: “Cảnh Liêm Uy, anh là một thằng điên! Đến người bên cạnh mình mà cũng để lạc mất, anh lấy tư cách gì ở bên cạnh cô ấy hả?”
Cảnh Liêm Uy bị đánh ngã trên mặt đất, Trình Thiên Kiều cùng Cảnh Liêm Bình bước lên phía trước kéo anh dậy, nhưng lại bị Cảnh Liêm Uy đẩy ra, anh đứng dậy đánh trả lại Đổng Khánh, trong giây lát, phòng khách nhà họ Cảnh trở thành nơi xảy ra trận ẩu đả của hai người họ.
“Thằng điên này! Anh chưa bao giờ bảo vệ cô ấy cho tốt cả! Cảnh Liêm Uy, anh là đồ vô dụng!”
“Cảnh Liêm Uy, đợi cô ấy trở về tôi sẽ dẫn cô ấy đi, cả đời này anh đừng mong gặp cô ấy nữa!”
“Ông đây quả thật mù rồi mới nghĩ là anh có thể bảo vệ được cho cô ấy! Anh phải chịu trách nhiệm!”
....
Từng tiếng, từng câu mà Đổng Khánh nói ra giống như mũi kim đâm lên người Cảnh Liêm Uy.
Những lời này của anh ta, làm sao anh lại không biết cơ chứ? Mỗi lần Ân Thiên Thiên gặp chuyện, anh đều không thể kịp thời có mặt bên cạnh cô, thậm chí đến mức độ khiến cho Ân Thiên Thiên không còn cảm giác an toàn với anh, nhưng không thể không nói, đôi khi có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nào lựa chọn được! Bản thân anh không hề mong muốn tình huống tồi tệ như thế này, cũng không hề mong muốn đánh mất cô hết lần này đến lần khác...”
Ân Thiên Thiên là người tràn đầy sức sống, anh không thể nào cấm cản sự tự do của cô mà nhốt cô lại bên mình, không cho cô được sống thoải mái, ngăn cô tiếp súc với thế giới bên ngoài được, cô ấy đâu phải Thumbelina?
Nhưng cũng chính vì muốn để cho Ân Thiên Thiên tự do tự tại làm những gì mình muốn nên mới có kết cục ngày hôm nay!
Cảnh Liêm Uy hứng chịu từng đòn từng đòn một của Đổng Khánh, mà Đổng Khánh cũng nhận lấy không ít cú đánh trả của Cảnh Liêm Uy, chỉ có điều anh không nói lời nào.
Người giúp việc cuống quýt không thôi, mà đúng lúc đó, Ân Thiên Tuấn cũng xông tới.
Ngay lúc này, ai cũng không dám nhúc nhích, dù sao thì đó cũng là anh trai của Ân Thiên Thiên.
Nếu như không phải vừa bước vào liền trông thấy Đổng Khánh đang đánh nhau với Cảnh Liêm Uy thì chắc chắn anh cũng sẽ xông lên cho Cảnh Liêm Uy một đấm!
Cuối cùng thì nắm đấm rơi vào Đổng Khánh, lúc này Cảnh Liêm Uy mới ngừng tay lại, sau một vài phút mất kiểm soát, tâm trạng của anh mới dần dần ổn định trở lại, cũng không còn nóng nảy như vừa rồi nữa.
“Hiện giờ tôi không có thời gian đánh nhau với cậu, đợi khi nào Thiên Thiên của tôi trở về, lúc nào cũng sẵn sàng!” Nói xong Cảnh Liêm Uy mới tách khỏi người Đổng Khánh, liếc nhìn mọi người xung quanh, hít một hơi sâu.
“Ba, mẹ, hi vọng hai người huy động mọi mối quan hệ giúp con nghe ngóng tình hình ở mọi ngả đường, chỉ cần nhìn thấy xe bán kẹo thì ngay lập tức theo sát, loại xe gì biển số bao nhiêu con sẽ nói với mọi người; Anh, giúp em để mắt đến Cảnh Thị với tất cả sản nghiệp đứng tên em, em nghi ngờ bọn họ sẽ ra tay...” Từng câu từng chữ dặn dò vang lên, toàn thân Cảnh Liêm Uy dường như được bao phủ bởi khí thế của bậc đế vương, mãi cho đến lúc này tâm trạng anh mới ổn định trở lại: “Để chị trông nom Nhan Hi giúp em đi, Trình Thiên Kiều sẽ bảo vệ cho hai người họ, không để Nhan Hi xảy ra bất kì chuyện gì. Ngoài ra, thân phận “Diêm Vương” của anh đã bị bại lộ, anh phải cẩn thận, đừng nhúng tay gì vào chuyện này..”
Cảnh Liêm Uy đã sắp xếp chuyện mọi chuyện đâu ra đấy cho từng người, chỉ còn lại Đổng Khánh cùng Ân Thiên Tuấn.
Không cần giao việc cho Ân Thiên Tuấn, anh ta sẽ tự mình làm, còn Đổng Khánh thì càng không phải nói!
Khi mọi người bắt đầu bắt tay tiến hành nhiệm vụ của mình, thì ở trên lầu, Cảnh Thiên Ngọc bỗng dưng gọi Cảnh Liêm Uy, trong nháy mắt, trái tim mọi người bỗng hốt hoảng hết lên....
Trong phòng của Cảnh Nhan Hi.
Trên tay đứa bé vẫn đang cắm ống truyền dịch, cô nhóc đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê, chỉ là cô nhóc cứ ngồi ngơ ngác trên giường không có động tĩnh gì, đôi mắt đen long lanh dường như mất đi sức sống.
Tất cả mọi người đều tụ tập trong phòng nhưng không một ai thu hút được sự chú ý của Cảnh Nhan Hi.
Vi Gia Huệ đau lòng bước về phía trước ôm lấy cô bé, nước mắt rưng rưng: “Con yêu, Nhan Hi à, bà nội đây, bà nội đây, đừng sợ, con ngoan, Nhan Hi can đảm nhất...”
Tất cả mọi người đều lần lượt bước lên nhưng Cảnh Nhan Hi vẫn không nói chuyện với bất kì ai, cô nhóc chỉ duy trì một động tác, không khóc không ầm ĩ không náo loạn, giống như búp bê không có linh hồn...
Dáng vẻ như vậy của Cảnh Nhan Hi khiến Cảnh Liêm Uy hoảng hốt không thôi, anh bước lên ôm cô nhóc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: “Nhan Hi, Nhan Hi, chúng ta về nhà rồi, đừng sợ nữa nhé? Nói gì với ba đi nào, ngoan...”
Nhưng bất kể anh dỗ dành thế nào, Cảnh Nhan Hi vẫn không lên tiếng, phản ứng lớn nhất cũng chỉ là ngước mắt lên nhìn.
Bác sĩ gia đình đứng một bên cau mày thật chặt, nhà họ Cảnh lo sợ bệnh viện không an toàn nên dứt khoát đón Cảnh Nhan Hi về nhà, cứ nghĩ là khung cảnh quen thuộc ở nhà sẽ khiến cô nhóc khá hơn, nhưng hiện giờ xem ra không có tác dụng, Vi Gia Huệ nhìn bác sĩ, muốn hỏi thăm chút chuyện.
Bác sĩ nhận được ánh mắt cho phép của Cảnh Liêm Uy mới từ từ lên tiếng: “Cô chủ chịu cú sốc lớn, trong lòng tồn tại bóng ma tâm lí... sản sinh ra chứng tự khép kín, muốn hồi phục quả thật không dễ chút nào”
Dứt lời, tất cả mọi người đều kinh sợ, không khỏi dâng lên cảm giác đau lòng.
Ân Thiên Thiên còn đang mất tích, không biết là đang gặp phải chuyện gì, Cảnh Nhan Hi thì phải chịu tổn thương vô cùng nghiêm trọng, quả thật không còn gì thảm bại hơn...
CHƯƠNG 427: CƠ HỘI DUY NHẤT
Ân Thiên Thiên cắn chặt môi, hai mắt đẫm lệ nhưng lại cố gắng kìm nén, quật cường nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, càng lúc càng ôm chặt lấy Cảnh Nhan Hi trong lòng, cô bỗng dưng cúi đầu xuống hôn lên trán Cảnh Nhan Hi, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô nhóc: “Bảo bối, trở về ngoan ngoãn đợi mẹ được không? Mẹ sẽ về nhanh thôi, phải ngoan ngoãn nghe lời ba đấy...”
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức lời vừa nói ra liền bị gió thổi bay.
Ân Thiên Thiên không biết Cảnh Nhan Hi có nghe thấy không, chỉ thấy Cảnh Nhan Hi như mất đi sức sống, trái tim cô liền đau đớn không thôi, cuối cùng, khi người đàn ông phía sau cô tăng tốc, Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy, ánh mắt của anh tràn ngập vẻ sợ hãi, đôi tay túm chặt lấy vô lăng, muốn hét lên thật to nhưng lại bất lực trước ánh mắt của cô...
Kít....
Một âm thanh chói tai vang lên, người đàn ông kia vốn định túm Ân Thiên Thiên lại bỗng dưng bị phân tán sự chú ý, vô thức nhìn về phía bên kia, sức lực trong tay cũng giảm đi vài phần, hơn nữa tốc độ của xe chở kẹo cũng đã chậm lại, khi chiếc xe bán tải chở bông lướt ngang qua, Ân Thiên Thiên hôn lên mặt Cảnh Nhan Hi rồi giơ tay ném Cảnh Nhan Hi về phía chiếc xe bán tải đang chậm rãi di chuyển kia...
Động tác này tuy đơn giản nhưng lại vô cùng nguy hiểm, mọi tế bào trong cơ thể Ân Thiên Thiên như kêu gào, nhưng nhớ lại những gì người đàn ông kia vừa nói, cô không thể không làm thế được, nếu như bọn họ thật sự rơi vào tay đối phương, cô thực sự không thể tưởng tượng được Cảnh Nhan Hi sẽ có kết cục như thế nào!
Cô là người lớn, có thể vùng vẫy đấu tranh được, nhưng Nhan Hi thì sao?
Đôi mắt đẫm lệ nhìn thấy Cảnh Nhan Hi rơi xuống những bao tải bông mềm mại, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi rồi tan biến vào không khí, tài xế cũng giật mình hoảng hốt, đám người theo sau Cảnh Liêm Uy cũng rơi vào trạng thái tương tự...
Khi Ân Thiên Thiên hoàn thành xong mọi việc, chiếc Range Rover đang phanh gấp kia bỗng đạp mạnh chân ga tăng tốc đuổi theo, những người đi theo cũng định thần lại, mau chóng theo sát phía sau!
Người đàn ông kia bị hành động này của Ân Thiên Thiên làm cho sửng sốt, mạnh mẽ túm cô lại, sau đó ra lệnh cho chiếc xe lao về phía trước với tốc độ tối đa, rèm cửa vẫn chưa được kéo hết, hắn ta liền tát mạnh về phía Ân Thiên Thiên, khóe miệng của cô liền xuất hiện một màu đỏ bắt mắt!
“Tiện nhân!”
Một tiếng thét giận dữ vang lên, Cảnh Liêm Uy nghe tiếng âm thanh chói tai cùng tiếng hét đầy phẫn nộ ấy, trong lòng vô cùng lo lắng, cũng vô cùng tức giận!
Chiếc Range Rover điên cuồng đuổi theo xe kẹo, anh thậm chậm còn không kịp nhìn xem con gái ra sao, chỉ biết tiếp tục truy đuổi chiếc xe kia!
Anh sợ, sợ lạc mất tung tích, sợ lạc mất chiếc xe đó, sau đó, lạc mất cả tương lai về sau...
Chiếc xe kia dường như được mọc thêm cánh, lao về phía trước với tốc độ tối đa, trong khoảnh khắc chiếc xe tăng tốc, Cảnh Liêm Uy thật muốn chửi người, chiếc xe đó đã được cải tạo, vừa nãy tất cả chỉ là ảo ảnh, hiện giờ chiếc xe đó mới thực sự phát huy đúng bản chất của mình, xe bình thường không thể nào bắt kịp được tốc độ của nó...
Toàn thân Cảnh Liêm Uy run rẩy, nhưng vẫn điên cuồng dậm chân ga đuổi theo, những chiếc xe đằng sau càng lúc càng mờ dần, sau cùng không còn thấy bóng dáng nào nữa...
Chiếc xe đằng sau nhanh chóng dừng lại giải cứu Cảnh Nhan Hi, sau đó lập tức đến bệnh viện, người phụ trách mau chóng gọi điện cho Cát Thành Phong cùng Thừa Phó Lân, chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả mọi người đều cuống cuồng hết cả lên...
Đợi đến khi bọn họ đuổi đến nơi thì chỉ còn thấy Range Rover của Cảnh Liêm Uy đỗ ở ven đường, mà xung quanh hoàn toàn không thấy bóng dáng của xe bán kẹo đâu, Cảnh Liêm Uy đứng một bên điên cuồng gọi điện thoại, hết cuộc này đến cuộc khác!
“Gửi video cho tôi ngay lập tức, phải tìm ra được hướng đi của chiếc xe kẹo kia!” Cảnh Liêm Uy gọi cho Cục giám sát giao thông thành phố, sau đó hét thẳng vào đầu dây bên kia: “Tôi muốn vị trí của nó, ngay lập tức!”
Những người đuổi theo phía sau đều cau mày lại, mọi tế bào trên cơ thể như đang sục sôi.
Người mà bọn họ cần bảo vệ hiện giờ đang mất tích, đang không phải là một chuyện vô cùng mất mặt hay sao?
Huống hồ, hiện giờ không một ai có thể hứng chịu được cơn giận của cậu ba nhà họ Cảnh, bọn họ nhất định phải tìm người về cho bằng được!
Người nhà họ Cảnh cũng nhanh chóng nắm được thông tin này.
Vi Gia Huệ tức đến mức đập bàn, đôi mắt của Cảnh Nguyên Phước cũng tức giận đến nheo mắt lại, xoay người gọi điện thoại, mà đúng lúc này Cảnh Liêm Bình cũng gọi điện cho thuộc hạ của mình toàn lực tìm kiếm, Cảnh Thiên Ngọc cũng báo tin này với Trình Thiên Kiều, Trình Thiên Kiều lập tức chạy sang, đi cùng còn có cả “Diêm Vương”...
Cảnh Liêm Uy thất thần ngồi trên sofa, quần áo xộc xệch, gương mặt tràn ngập sự giận dữ cùng sợ hãi...
Cảnh Thiên Ngọc biết bản thân không giúp được gì, chỉ đành quay về phòng xem xét tình hình của Cảnh Nhan Hi từ khi trở về đến giờ không khóc cũng không gây chuyện gì, đau lòng không thôi.
Cô cùng là một người mẹ, bất kể ai trông thấy bộ dáng như vậy của một đứa trẻ cũng đều vô cùng thương xót...
“Diêm Vương” nhíu chặt mày bước đến, từ khi hắn đào thoát ra khỏi băng đảng, hắn biết chắc đối phương sớm muộn gì cũng biết được thân phận của hắn, nhưng hắn không ngờ được rằng bọn chúng sẽ báo thù nhà họ Cảnh! Thậm chí ngay cả đứa bé cũng không buông tha!
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tất cả mọi người đều tụ tập lại đây.
Trình Thiên Kiều sử dụng đặc quyền chức vụ và thân phận để tìm người, thậm chí ngay cả Trình Chính ở nhà cũng không hề nhàn rỗi!
Chuyện của “Diêm Vương” là sơ suất của nhà họ Trình, hiện giờ nhà họ Cảnh bị liên lụy, bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm!
Sau khi nhận được tin, Đổng Khánh như phát điên mà chạy đến nhà họ Cảnh, bất chấp sự ngăn cản của người làm mà trực tiếp xông thẳng vào bên trong, khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, hai mắt anh ta đỏ bừng lên, không hề do dự mà lao về phía này, giơ nắm đấm lên rồi mắng: “Cảnh Liêm Uy, anh là một thằng điên! Đến người bên cạnh mình mà cũng để lạc mất, anh lấy tư cách gì ở bên cạnh cô ấy hả?”
Cảnh Liêm Uy bị đánh ngã trên mặt đất, Trình Thiên Kiều cùng Cảnh Liêm Bình bước lên phía trước kéo anh dậy, nhưng lại bị Cảnh Liêm Uy đẩy ra, anh đứng dậy đánh trả lại Đổng Khánh, trong giây lát, phòng khách nhà họ Cảnh trở thành nơi xảy ra trận ẩu đả của hai người họ.
“Thằng điên này! Anh chưa bao giờ bảo vệ cô ấy cho tốt cả! Cảnh Liêm Uy, anh là đồ vô dụng!”
“Cảnh Liêm Uy, đợi cô ấy trở về tôi sẽ dẫn cô ấy đi, cả đời này anh đừng mong gặp cô ấy nữa!”
“Ông đây quả thật mù rồi mới nghĩ là anh có thể bảo vệ được cho cô ấy! Anh phải chịu trách nhiệm!”
....
Từng tiếng, từng câu mà Đổng Khánh nói ra giống như mũi kim đâm lên người Cảnh Liêm Uy.
Những lời này của anh ta, làm sao anh lại không biết cơ chứ? Mỗi lần Ân Thiên Thiên gặp chuyện, anh đều không thể kịp thời có mặt bên cạnh cô, thậm chí đến mức độ khiến cho Ân Thiên Thiên không còn cảm giác an toàn với anh, nhưng không thể không nói, đôi khi có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nào lựa chọn được! Bản thân anh không hề mong muốn tình huống tồi tệ như thế này, cũng không hề mong muốn đánh mất cô hết lần này đến lần khác...”
Ân Thiên Thiên là người tràn đầy sức sống, anh không thể nào cấm cản sự tự do của cô mà nhốt cô lại bên mình, không cho cô được sống thoải mái, ngăn cô tiếp súc với thế giới bên ngoài được, cô ấy đâu phải Thumbelina?
Nhưng cũng chính vì muốn để cho Ân Thiên Thiên tự do tự tại làm những gì mình muốn nên mới có kết cục ngày hôm nay!
Cảnh Liêm Uy hứng chịu từng đòn từng đòn một của Đổng Khánh, mà Đổng Khánh cũng nhận lấy không ít cú đánh trả của Cảnh Liêm Uy, chỉ có điều anh không nói lời nào.
Người giúp việc cuống quýt không thôi, mà đúng lúc đó, Ân Thiên Tuấn cũng xông tới.
Ngay lúc này, ai cũng không dám nhúc nhích, dù sao thì đó cũng là anh trai của Ân Thiên Thiên.
Nếu như không phải vừa bước vào liền trông thấy Đổng Khánh đang đánh nhau với Cảnh Liêm Uy thì chắc chắn anh cũng sẽ xông lên cho Cảnh Liêm Uy một đấm!
Cuối cùng thì nắm đấm rơi vào Đổng Khánh, lúc này Cảnh Liêm Uy mới ngừng tay lại, sau một vài phút mất kiểm soát, tâm trạng của anh mới dần dần ổn định trở lại, cũng không còn nóng nảy như vừa rồi nữa.
“Hiện giờ tôi không có thời gian đánh nhau với cậu, đợi khi nào Thiên Thiên của tôi trở về, lúc nào cũng sẵn sàng!” Nói xong Cảnh Liêm Uy mới tách khỏi người Đổng Khánh, liếc nhìn mọi người xung quanh, hít một hơi sâu.
“Ba, mẹ, hi vọng hai người huy động mọi mối quan hệ giúp con nghe ngóng tình hình ở mọi ngả đường, chỉ cần nhìn thấy xe bán kẹo thì ngay lập tức theo sát, loại xe gì biển số bao nhiêu con sẽ nói với mọi người; Anh, giúp em để mắt đến Cảnh Thị với tất cả sản nghiệp đứng tên em, em nghi ngờ bọn họ sẽ ra tay...” Từng câu từng chữ dặn dò vang lên, toàn thân Cảnh Liêm Uy dường như được bao phủ bởi khí thế của bậc đế vương, mãi cho đến lúc này tâm trạng anh mới ổn định trở lại: “Để chị trông nom Nhan Hi giúp em đi, Trình Thiên Kiều sẽ bảo vệ cho hai người họ, không để Nhan Hi xảy ra bất kì chuyện gì. Ngoài ra, thân phận “Diêm Vương” của anh đã bị bại lộ, anh phải cẩn thận, đừng nhúng tay gì vào chuyện này..”
Cảnh Liêm Uy đã sắp xếp chuyện mọi chuyện đâu ra đấy cho từng người, chỉ còn lại Đổng Khánh cùng Ân Thiên Tuấn.
Không cần giao việc cho Ân Thiên Tuấn, anh ta sẽ tự mình làm, còn Đổng Khánh thì càng không phải nói!
Khi mọi người bắt đầu bắt tay tiến hành nhiệm vụ của mình, thì ở trên lầu, Cảnh Thiên Ngọc bỗng dưng gọi Cảnh Liêm Uy, trong nháy mắt, trái tim mọi người bỗng hốt hoảng hết lên....
Trong phòng của Cảnh Nhan Hi.
Trên tay đứa bé vẫn đang cắm ống truyền dịch, cô nhóc đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê, chỉ là cô nhóc cứ ngồi ngơ ngác trên giường không có động tĩnh gì, đôi mắt đen long lanh dường như mất đi sức sống.
Tất cả mọi người đều tụ tập trong phòng nhưng không một ai thu hút được sự chú ý của Cảnh Nhan Hi.
Vi Gia Huệ đau lòng bước về phía trước ôm lấy cô bé, nước mắt rưng rưng: “Con yêu, Nhan Hi à, bà nội đây, bà nội đây, đừng sợ, con ngoan, Nhan Hi can đảm nhất...”
Tất cả mọi người đều lần lượt bước lên nhưng Cảnh Nhan Hi vẫn không nói chuyện với bất kì ai, cô nhóc chỉ duy trì một động tác, không khóc không ầm ĩ không náo loạn, giống như búp bê không có linh hồn...
Dáng vẻ như vậy của Cảnh Nhan Hi khiến Cảnh Liêm Uy hoảng hốt không thôi, anh bước lên ôm cô nhóc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: “Nhan Hi, Nhan Hi, chúng ta về nhà rồi, đừng sợ nữa nhé? Nói gì với ba đi nào, ngoan...”
Nhưng bất kể anh dỗ dành thế nào, Cảnh Nhan Hi vẫn không lên tiếng, phản ứng lớn nhất cũng chỉ là ngước mắt lên nhìn.
Bác sĩ gia đình đứng một bên cau mày thật chặt, nhà họ Cảnh lo sợ bệnh viện không an toàn nên dứt khoát đón Cảnh Nhan Hi về nhà, cứ nghĩ là khung cảnh quen thuộc ở nhà sẽ khiến cô nhóc khá hơn, nhưng hiện giờ xem ra không có tác dụng, Vi Gia Huệ nhìn bác sĩ, muốn hỏi thăm chút chuyện.
Bác sĩ nhận được ánh mắt cho phép của Cảnh Liêm Uy mới từ từ lên tiếng: “Cô chủ chịu cú sốc lớn, trong lòng tồn tại bóng ma tâm lí... sản sinh ra chứng tự khép kín, muốn hồi phục quả thật không dễ chút nào”
Dứt lời, tất cả mọi người đều kinh sợ, không khỏi dâng lên cảm giác đau lòng.
Ân Thiên Thiên còn đang mất tích, không biết là đang gặp phải chuyện gì, Cảnh Nhan Hi thì phải chịu tổn thương vô cùng nghiêm trọng, quả thật không còn gì thảm bại hơn...