Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-425
CHƯƠNG 425: BÍ MẬT CHE GIẤU CỦA XE BÁN KẸO
CHƯƠNG 425: BÍ MẬT CHE GIẤU CỦA XE BÁN KẸO
Đem theo đứa bé vào trong nhà, Cảnh Liêm Uy ôm Cảnh Nhan Hi lên sô pha, nhẹ giọng dỗ, hỏi: ''Mấy ngày này ở trường có ngoan không? Có ai mới vào không con?''
Cảnh Nhan Hi ngồi trên đùi bố mình, không ngừng lắc lắc người đùa nghịch, cười ngây thơ trả lời: ''Ba, ba nghĩ ngày nào trường cũng có bạn học mới ư? Cô giáo mới cũng không có, được chưa...''
Cảnh Liêm Uy khẽ cười xoa xoa cái đầu nhỏ của cô nhóc, nhìn Ân Thiên Thiên đang thu dọn đồ đạc này nọ, chỉ cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn. Đồng thời cũng nghi ngờ vừa nãy có phải mình đã nhìn nhầm, nhưng Cảnh Nhan Hi bỗng nhiên lại nói một câu.
''Ba, ba, mai ba đến đón con tan học nhé.'' Cô nhóc hếch mặt lên và nói: ''Ngoài cửa trường học mới mở một quán bán kẹo di động, con muốn ăn kẹo...''
Mắt phượng hơi híp lại, Cảnh Liêm Uy hỏi: ''Quán kẹo? Quán kẹo như thế nào?''
''Là kiểu lái xe bán kẹo đó, ngon lắm, rất nhiều bạn nhỏ đã ăn rồi, mà con vẫn chưa được ăn.'' Cô nhóc thấy mặt Cảnh Liêm Uy hơi nghiêm túc liền xuống đi tìm Ân Thiên Thiên. Xin xỏ bằng giọng non nớt: ''Mẹ, mẹ, mai đón con tan học có được không? Nhan Hi muốn ăn kẹo...''
Ân Thiên Thiên đang bận thu dọn đồ đạc, giơ tay xoa tóc Cảnh Nhan Hi, nhẹ giọng nói: ''Được, mai mẹ đi đón con, mua kẹo cho con ăn nhé.''
''Vâng, vâng!'' Cảnh Nhan Hi nhận được sự đồng ý, vui vẻ không thôi, cô nhóc ôm lấy Ân Thiên Thiên, lớn giọng nói: ''Mẹ thật tốt, Nhan Hi thích nhất!''
Tiếng nói vừa dứt, cơ thể nhỏ bé của Cảnh Nhan Hi đã bị Cảnh Liêm Uy ôm lên trên, cô nhóc cũng không sợ, còn cười khanh khách.
''Hửm? Có mẹ thì thích mẹ, không thích ba nữa ư?'' Cảnh Liêm Uy khẽ đùa cô nhóc, sắc mặt lại hơi nghiêm túc một chút.
Nhưng cô nhóc vốn chẳng sợ anh, cô nhóc đưa tay ra ôm đầu Cảnh Liêm Uy, thơm một cái rồi nói: ''Nhan Hi cũng thích ba, ba còn phải thanh toán hóa đơn cho con và mẹ, đúng không mẹ?''
Nói xong còn quay đầu cười với Ân Thiên Thiên để lôi kéo đồng minh, Ân Thiên Thiên buồn cười nhìn bọn họ rồi lại tiếp tục làm chuyện của mình.
Cảnh Liêm Uy ôm lấy Cảnh Nhan Hi đang làm loạn đi sang một bên vui đùa cùng cô nhóc, nhưng lại để chuyện này trong lòng.
Nhiều cửa hàng kẹo di động mở ra ở cổng trường mầm non Triều Tịch ư?
Anh thật sự muốn xem xem tình hình như thế nào!
Hôm sau, sáng sớm Cảnh Lịch Uyên đã dậy chuẩn bị đưa Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi đến trường.
Cô nhóc vô cùng vui vẻ chạy tới chạy lui, một lát để Ân Thiên Thiên mặc quần áo giúp mình. Một lát lại bảo Cảnh Liêm Uy giúp mình buộc tóc, như thể kẹo ngoài cổng trường có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
''Mẹ, mẹ, con nói cho mẹ nghe, Ân Ân nói kẹo ở đó rất ngon, rất ngọt rất ngọt.'' Giơ tay nắm lấy tay Ân Thiên Thiên, Cảnh Nhan Hi nói với Ân Thiên Thiên, trên khuôn mặt nhỏ đầy sự hưng phấn: ''Bạn nhỏ ở trường chúng con đều ăn hết cả rồi, chỉ còn mỗi mình con thôi.''
Ân Thiên Thiên hạ mắt nhìn cô nhóc nhịn không được mà nở nụ cười, suốt dọc đường cô nhóc đều nhắc mãi, thực không dễ, cuối cùng xuống xe đi vòng quanh trường càng vui vẻ hơn.
Lúc này phụ huynh đến đưa con đi học rất nhiều, khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đều nhịn không được mà hơi dừng bước nhìn một nhà ba người bọn họ, cảnh tượng này nhanh chóng qua đi, giờ Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên giống như một câu chuyện cổ tích khiến người ta kinh ngạc.
Thấy dây giày của Cảnh Nhan Hi bị lỏng, Ân Thiên Thiên cúi mình xuống chỉnh cho cô nhóc, sau đó vươn tay khẽ búng mũi cô nhóc, nói một cách cưng chiều: ''Con đấy, muốn ăn thì mẹ có thể mua, nhưng không được ăn quá nhiều, đừng làm hỏng răng, hiểu không?''
Cái miệng nhỏ nhắn cười ngọt ngào, Cảnh Nhan Hi ngoan ngoãn gật đầu.
Có mẹ thật tốt, nếu chỉ có ba, cô nhóc thực sự không có cơ hội như vậy đâu!
Mắt thấy càng ngày càng gần trường học, cũng không biết phía trước trường mầm non làm sao mà khiến cho không ít người phải xuống xe đi bộ qua, nhưng ngược lại lại có vẻ ngoạn mục khác thường.
Cảnh Liêm Uy giơ tay ôm vai Ân Thiên Thiên, trên đường đi mắt phượng luôn vô thức chú ý tình hình xung quanh.
Đa số là phụ huynh đưa con đi học, sao có chuyện gì được?
Mày nhíu lại, mắt Cảnh Liêm Uy híp híp, lẽ nào là anh nghĩ nhiều rồi?
Có điều nghĩ cũng phải, dù đối phương muốn ra tay cũng sẽ không chọn nơi quang minh chính đại như thế này được...
Cách đó không xa, chiếc xe bán kẹo di động cầu vồng chói mắt có không ít bạn nhỏ vây xung quanh, có bạn nhỏ còn khóc lóc ầm í đòi người nhà mua cho, có đứa lại thỏa mãn cầm kẹo cười híp mắt đi vào trường học.
Kẹo nhỏ nhỏ giống như kẹo mút bình thường, có điều trẻ con đều thích đồ ngọt mà, cho nên bỗng nhiên xuất hiện ở cổng trường học, chuyện làm ăn kia đúng là không phải tốt bình thường đâu!
''Mẹ, mẹ, mau!'' Vừa thấy xe bán kẹo, Cảnh Nhan Hi liền phấn khởi cố gắng kéo tay Ân Thiên Thiên đi về bên đó.
Ân Thiên Thiên cũng đi theo cô nhóc, dọc đường tâm trạng cực kỳ tốt, thậm chí còn nhẹ giọng gọi Nhan Hi: ''Nhan Hi, chậm thôi, đừng để bị ngã đấy.''
Cảnh Nhan Hi ủ rũ cúi đầu, đôi mắt sáng ngời đen láy nhìn chằm xe kẹo, giống như sợ nó bỗng nhiên biến mất.
Cảnh Liêm Uy cau mày, bước nhanh về phía trước, nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, đám người bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, dường như trong nháy mắt, tim Cảnh Liêm Uy nhảy lên! Ánh mắt sáng rực nhìn một lớn một nhỏ, đến cả thở cũng không bình thường.
Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi không chủ ý đến tình hình của Cảnh Liêm Uy, vẫn cười đi về phía xe kẹo.
''Mẹ, mẹ...'' Tiếng gọi trong trẻo của cô nhóc vẫn vang trong không khí.
Nhan Hi...'' Những lời giả vờ nghiêm túc của Ân Thiên Thiên cũng đang vang lên, nhưng lại chẳng có chút thuyết phục nào.
Cuối cùng hai người đi đến trước quầy kẹo, cô nhóc không cao như thế nên bèn bảo Ân Thiên Thiên ôm mình lên, trông mong nhìn những viên kẹo ngọt ngào tràn đầy màu sắc trên quầy...
''Mẹ, mẹ, con muốn cái này.'' Bàn tay nhỏ bé của Cảnh Nhan Hi chỉ vào một cái thật to, trong mắt đều hiện lên vẻ tham lam.
Ân Thiên Thien cưng chiều nhìn cô nhóc, không khỏi mìm cười, chẳng chút để ý đến người bán kẹo trông như thế nào.
''Được, mua cho con.'' Nói rồi Ân Thiên Thiên bèn hạ mắt định lấy tiền ra.
''Bạn nhỏ, cháu thật đáng yêu.'' Người bán hàng đối diện đột nhiên nói một câu như vậy, lời nói nghe có chút quái dị.
Ân Thiên Thiên hơi nâng mắt, nhẹ giọng nói một câu: ''Cảm ơn.''
Tìm một lúc lâu không thấy tiền lẻ của mình đâu, Ân Thiên Thiên theo bản năng nói: ''Cảnh Liêm Uy, trên người anh có tiền lẻ không?''
Không ai trả lời, Ân Thiên Thiên quay đầu lại mới phát hiên Cảnh Liêm Uy vốn không ở bên cạnh mình!
Đám đông phía sau không hiểu vì sao có chút rối loạn, Ân Thiên Thiên ôm chặt Cảnh Nhan Hi vô thức quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt Cảnh Liêm Uy nhìn chằm chằm hai người, cố gắng đi về phía bên này. Nhưng suy cho cùng đây là cổng trường mầm non, phụ huynh nhiều, trẻ con cũng nhiều! Anh có thể dùng sức đẩy đám người lớn này ra nhưng không thể đẩy trẻ con như vậy! Trong lúc nhất thời Cảnh Liêm Uy muốn đến gần Cảnh Nhan Hi và Ân Thiên Thiên cũng có chút khó khăn.
Ân Thiên Thiên thấy Cảnh Liêm Uy cách đó không xa, khóe môi không khỏi nở nụ cười, anh chật vậy như thế thực đúng là hiếm thấy đó. Bèn đem theo Cảnh Nhan Hi đứng tại chỗ chờ anh, Cảnh Nhan Hi cũng vui vẻ gọi: ''Ba, mau đến đây.''
Bỗng nhiên sắc mặt Cảnh Liêm Uy bỗng chở nên hoảng sợ và nghiêm túc, không chút lưu tinh giơ tay đẩy người trước mặt ra! Người lớn nhịn không được quay đầu nhíu mày nhìn anh, trẻ nhỏ ngoan ngoãn trốn sang một bên, ông chú này thực đáng sợ...
Ân Thiên Thiên kinh ngạc thấy anh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, chưa kịp định thần thì vai đã bị người ta khẽ nắm lấy, tuy khẽ nhưng lại khống chế được hoàn toàn hành động của cô, không phản ứng lại được, sau lưng vang lên một giọng nói khe khẽ: ''Vợ cậu ba, nếu đã đến thì đi đến chỗ chúng tôi làm khách đi. Đợi cô đến đúng là chẳng dễ dàng gì...''
Ngay lập tức sắc mặt Ân Thiên Thiên cũng thay đổi, cô nhóc giơ tay ôm chặt mẹ mình, hét lên: ''Cứu mạng, có người xấu, có người xấu! Ba, ba, mau đến cứu con với mẹ!''
Một tiếng hét đột ngột vang lên, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn qua, nhưng đối phương lại không hề sợ hãi, Ân Thiên Thiên bị túm lấy, cứng rắn kéo vào quầy, chiếc xe vốn đang dừng không biết từ lúc nào đã sớm mở máy...
''Thiên Thiên! Nhan Hi!'' Gầm lên giận dữ, Cảnh Liêm Uy đẩy đám người ra muốn xông đến.
Nhưng sau tiếng hét của Cảnh Nhan Hi vừa rồi, trẻ con xung quanh đều bị dọa chạy tứ tung, hiện trường loạn thành một đám, khắp nơi tràn ngập tiếng hét, tiếng khóc của đám trẻ con...
Ân Thiên Thiên quay lưng về phía kẻ bắt cóc, cứ như vậy nhìn đôi mắt khát máu của Cảnh Liêm Uy cách đó không xa, vô thức muốn đẩy Cảnh Nhan Hi ra, nhưng ai biết, cô vì bị người ra kéo vào trong xe, lưng đập vào quầy bị thương không nhẹ, có người muốn ôm Cảnh Nhan Hi đi, cô bèn ôm chặt hơn.
Cứ như vậy, lúc xe bắt đầu nổ máy, Cảnh Nhan Hi không còn cơ hội xuống xe nữa.
Xe bán kẹo cầu vồng đột nhiên nổ máy dọa đến người xung quanh, đa số phụ huynh đều ôm chặt con mình, không dám nhúng tay vào, chưa kịp hồi hồn xe đã khởi động rồi!
Tronng phút chốc, Cảnh Nhan Hi ở trong lòng Ân Thiên Thiên bị người ta cướp đi, Ân Thiên Thiên bị dọa đến mặt xanh tái mét.
''Mẹ, mẹ, tôi muốn mẹ!'' Cảnh Nhan Hi cũng bị dọa, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp chuyện này, nên liên bị dọa đến mức khóc đòi mẹ, giãy dụa vô cùng lợi hại: ''Mẹ, ô ô... tôi muốn mẹ cơ...''
Trái tim Ân Thiên Thiên treo ngược, tiến lên nghĩ cảnh ôm Cảnh Nhan Hi về.
Người đàn ông vừa khen Cảnh Nhan Hi dễ thường trở tay quay lại giữ chặt Ân Thiên Thiên, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn cùng đắc ý, nói: ''Vợ cậu ba, khuyên cô đừng nên giãy dụa là tốt nhất, nếu không tôi cũng không ngại cho cô chút cảnh cáo đâu!''
Sao Ân Thiên Thiên có thể nghe lời, thân thể không tự chủ được bắt đầu phản kháng.
Pa!
Một tiếng lanh lảnh vang lên, nhất thời Ân Thiên Thiên sững người, mà Cảnh Liêm Uy cách đó không xa lại phẫn nộ đến mức mở to mắt.
CHƯƠNG 425: BÍ MẬT CHE GIẤU CỦA XE BÁN KẸO
Đem theo đứa bé vào trong nhà, Cảnh Liêm Uy ôm Cảnh Nhan Hi lên sô pha, nhẹ giọng dỗ, hỏi: ''Mấy ngày này ở trường có ngoan không? Có ai mới vào không con?''
Cảnh Nhan Hi ngồi trên đùi bố mình, không ngừng lắc lắc người đùa nghịch, cười ngây thơ trả lời: ''Ba, ba nghĩ ngày nào trường cũng có bạn học mới ư? Cô giáo mới cũng không có, được chưa...''
Cảnh Liêm Uy khẽ cười xoa xoa cái đầu nhỏ của cô nhóc, nhìn Ân Thiên Thiên đang thu dọn đồ đạc này nọ, chỉ cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn. Đồng thời cũng nghi ngờ vừa nãy có phải mình đã nhìn nhầm, nhưng Cảnh Nhan Hi bỗng nhiên lại nói một câu.
''Ba, ba, mai ba đến đón con tan học nhé.'' Cô nhóc hếch mặt lên và nói: ''Ngoài cửa trường học mới mở một quán bán kẹo di động, con muốn ăn kẹo...''
Mắt phượng hơi híp lại, Cảnh Liêm Uy hỏi: ''Quán kẹo? Quán kẹo như thế nào?''
''Là kiểu lái xe bán kẹo đó, ngon lắm, rất nhiều bạn nhỏ đã ăn rồi, mà con vẫn chưa được ăn.'' Cô nhóc thấy mặt Cảnh Liêm Uy hơi nghiêm túc liền xuống đi tìm Ân Thiên Thiên. Xin xỏ bằng giọng non nớt: ''Mẹ, mẹ, mai đón con tan học có được không? Nhan Hi muốn ăn kẹo...''
Ân Thiên Thiên đang bận thu dọn đồ đạc, giơ tay xoa tóc Cảnh Nhan Hi, nhẹ giọng nói: ''Được, mai mẹ đi đón con, mua kẹo cho con ăn nhé.''
''Vâng, vâng!'' Cảnh Nhan Hi nhận được sự đồng ý, vui vẻ không thôi, cô nhóc ôm lấy Ân Thiên Thiên, lớn giọng nói: ''Mẹ thật tốt, Nhan Hi thích nhất!''
Tiếng nói vừa dứt, cơ thể nhỏ bé của Cảnh Nhan Hi đã bị Cảnh Liêm Uy ôm lên trên, cô nhóc cũng không sợ, còn cười khanh khách.
''Hửm? Có mẹ thì thích mẹ, không thích ba nữa ư?'' Cảnh Liêm Uy khẽ đùa cô nhóc, sắc mặt lại hơi nghiêm túc một chút.
Nhưng cô nhóc vốn chẳng sợ anh, cô nhóc đưa tay ra ôm đầu Cảnh Liêm Uy, thơm một cái rồi nói: ''Nhan Hi cũng thích ba, ba còn phải thanh toán hóa đơn cho con và mẹ, đúng không mẹ?''
Nói xong còn quay đầu cười với Ân Thiên Thiên để lôi kéo đồng minh, Ân Thiên Thiên buồn cười nhìn bọn họ rồi lại tiếp tục làm chuyện của mình.
Cảnh Liêm Uy ôm lấy Cảnh Nhan Hi đang làm loạn đi sang một bên vui đùa cùng cô nhóc, nhưng lại để chuyện này trong lòng.
Nhiều cửa hàng kẹo di động mở ra ở cổng trường mầm non Triều Tịch ư?
Anh thật sự muốn xem xem tình hình như thế nào!
Hôm sau, sáng sớm Cảnh Lịch Uyên đã dậy chuẩn bị đưa Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi đến trường.
Cô nhóc vô cùng vui vẻ chạy tới chạy lui, một lát để Ân Thiên Thiên mặc quần áo giúp mình. Một lát lại bảo Cảnh Liêm Uy giúp mình buộc tóc, như thể kẹo ngoài cổng trường có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
''Mẹ, mẹ, con nói cho mẹ nghe, Ân Ân nói kẹo ở đó rất ngon, rất ngọt rất ngọt.'' Giơ tay nắm lấy tay Ân Thiên Thiên, Cảnh Nhan Hi nói với Ân Thiên Thiên, trên khuôn mặt nhỏ đầy sự hưng phấn: ''Bạn nhỏ ở trường chúng con đều ăn hết cả rồi, chỉ còn mỗi mình con thôi.''
Ân Thiên Thiên hạ mắt nhìn cô nhóc nhịn không được mà nở nụ cười, suốt dọc đường cô nhóc đều nhắc mãi, thực không dễ, cuối cùng xuống xe đi vòng quanh trường càng vui vẻ hơn.
Lúc này phụ huynh đến đưa con đi học rất nhiều, khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đều nhịn không được mà hơi dừng bước nhìn một nhà ba người bọn họ, cảnh tượng này nhanh chóng qua đi, giờ Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên giống như một câu chuyện cổ tích khiến người ta kinh ngạc.
Thấy dây giày của Cảnh Nhan Hi bị lỏng, Ân Thiên Thiên cúi mình xuống chỉnh cho cô nhóc, sau đó vươn tay khẽ búng mũi cô nhóc, nói một cách cưng chiều: ''Con đấy, muốn ăn thì mẹ có thể mua, nhưng không được ăn quá nhiều, đừng làm hỏng răng, hiểu không?''
Cái miệng nhỏ nhắn cười ngọt ngào, Cảnh Nhan Hi ngoan ngoãn gật đầu.
Có mẹ thật tốt, nếu chỉ có ba, cô nhóc thực sự không có cơ hội như vậy đâu!
Mắt thấy càng ngày càng gần trường học, cũng không biết phía trước trường mầm non làm sao mà khiến cho không ít người phải xuống xe đi bộ qua, nhưng ngược lại lại có vẻ ngoạn mục khác thường.
Cảnh Liêm Uy giơ tay ôm vai Ân Thiên Thiên, trên đường đi mắt phượng luôn vô thức chú ý tình hình xung quanh.
Đa số là phụ huynh đưa con đi học, sao có chuyện gì được?
Mày nhíu lại, mắt Cảnh Liêm Uy híp híp, lẽ nào là anh nghĩ nhiều rồi?
Có điều nghĩ cũng phải, dù đối phương muốn ra tay cũng sẽ không chọn nơi quang minh chính đại như thế này được...
Cách đó không xa, chiếc xe bán kẹo di động cầu vồng chói mắt có không ít bạn nhỏ vây xung quanh, có bạn nhỏ còn khóc lóc ầm í đòi người nhà mua cho, có đứa lại thỏa mãn cầm kẹo cười híp mắt đi vào trường học.
Kẹo nhỏ nhỏ giống như kẹo mút bình thường, có điều trẻ con đều thích đồ ngọt mà, cho nên bỗng nhiên xuất hiện ở cổng trường học, chuyện làm ăn kia đúng là không phải tốt bình thường đâu!
''Mẹ, mẹ, mau!'' Vừa thấy xe bán kẹo, Cảnh Nhan Hi liền phấn khởi cố gắng kéo tay Ân Thiên Thiên đi về bên đó.
Ân Thiên Thiên cũng đi theo cô nhóc, dọc đường tâm trạng cực kỳ tốt, thậm chí còn nhẹ giọng gọi Nhan Hi: ''Nhan Hi, chậm thôi, đừng để bị ngã đấy.''
Cảnh Nhan Hi ủ rũ cúi đầu, đôi mắt sáng ngời đen láy nhìn chằm xe kẹo, giống như sợ nó bỗng nhiên biến mất.
Cảnh Liêm Uy cau mày, bước nhanh về phía trước, nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, đám người bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, dường như trong nháy mắt, tim Cảnh Liêm Uy nhảy lên! Ánh mắt sáng rực nhìn một lớn một nhỏ, đến cả thở cũng không bình thường.
Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi không chủ ý đến tình hình của Cảnh Liêm Uy, vẫn cười đi về phía xe kẹo.
''Mẹ, mẹ...'' Tiếng gọi trong trẻo của cô nhóc vẫn vang trong không khí.
Nhan Hi...'' Những lời giả vờ nghiêm túc của Ân Thiên Thiên cũng đang vang lên, nhưng lại chẳng có chút thuyết phục nào.
Cuối cùng hai người đi đến trước quầy kẹo, cô nhóc không cao như thế nên bèn bảo Ân Thiên Thiên ôm mình lên, trông mong nhìn những viên kẹo ngọt ngào tràn đầy màu sắc trên quầy...
''Mẹ, mẹ, con muốn cái này.'' Bàn tay nhỏ bé của Cảnh Nhan Hi chỉ vào một cái thật to, trong mắt đều hiện lên vẻ tham lam.
Ân Thiên Thien cưng chiều nhìn cô nhóc, không khỏi mìm cười, chẳng chút để ý đến người bán kẹo trông như thế nào.
''Được, mua cho con.'' Nói rồi Ân Thiên Thiên bèn hạ mắt định lấy tiền ra.
''Bạn nhỏ, cháu thật đáng yêu.'' Người bán hàng đối diện đột nhiên nói một câu như vậy, lời nói nghe có chút quái dị.
Ân Thiên Thiên hơi nâng mắt, nhẹ giọng nói một câu: ''Cảm ơn.''
Tìm một lúc lâu không thấy tiền lẻ của mình đâu, Ân Thiên Thiên theo bản năng nói: ''Cảnh Liêm Uy, trên người anh có tiền lẻ không?''
Không ai trả lời, Ân Thiên Thiên quay đầu lại mới phát hiên Cảnh Liêm Uy vốn không ở bên cạnh mình!
Đám đông phía sau không hiểu vì sao có chút rối loạn, Ân Thiên Thiên ôm chặt Cảnh Nhan Hi vô thức quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt Cảnh Liêm Uy nhìn chằm chằm hai người, cố gắng đi về phía bên này. Nhưng suy cho cùng đây là cổng trường mầm non, phụ huynh nhiều, trẻ con cũng nhiều! Anh có thể dùng sức đẩy đám người lớn này ra nhưng không thể đẩy trẻ con như vậy! Trong lúc nhất thời Cảnh Liêm Uy muốn đến gần Cảnh Nhan Hi và Ân Thiên Thiên cũng có chút khó khăn.
Ân Thiên Thiên thấy Cảnh Liêm Uy cách đó không xa, khóe môi không khỏi nở nụ cười, anh chật vậy như thế thực đúng là hiếm thấy đó. Bèn đem theo Cảnh Nhan Hi đứng tại chỗ chờ anh, Cảnh Nhan Hi cũng vui vẻ gọi: ''Ba, mau đến đây.''
Bỗng nhiên sắc mặt Cảnh Liêm Uy bỗng chở nên hoảng sợ và nghiêm túc, không chút lưu tinh giơ tay đẩy người trước mặt ra! Người lớn nhịn không được quay đầu nhíu mày nhìn anh, trẻ nhỏ ngoan ngoãn trốn sang một bên, ông chú này thực đáng sợ...
Ân Thiên Thiên kinh ngạc thấy anh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, chưa kịp định thần thì vai đã bị người ta khẽ nắm lấy, tuy khẽ nhưng lại khống chế được hoàn toàn hành động của cô, không phản ứng lại được, sau lưng vang lên một giọng nói khe khẽ: ''Vợ cậu ba, nếu đã đến thì đi đến chỗ chúng tôi làm khách đi. Đợi cô đến đúng là chẳng dễ dàng gì...''
Ngay lập tức sắc mặt Ân Thiên Thiên cũng thay đổi, cô nhóc giơ tay ôm chặt mẹ mình, hét lên: ''Cứu mạng, có người xấu, có người xấu! Ba, ba, mau đến cứu con với mẹ!''
Một tiếng hét đột ngột vang lên, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn qua, nhưng đối phương lại không hề sợ hãi, Ân Thiên Thiên bị túm lấy, cứng rắn kéo vào quầy, chiếc xe vốn đang dừng không biết từ lúc nào đã sớm mở máy...
''Thiên Thiên! Nhan Hi!'' Gầm lên giận dữ, Cảnh Liêm Uy đẩy đám người ra muốn xông đến.
Nhưng sau tiếng hét của Cảnh Nhan Hi vừa rồi, trẻ con xung quanh đều bị dọa chạy tứ tung, hiện trường loạn thành một đám, khắp nơi tràn ngập tiếng hét, tiếng khóc của đám trẻ con...
Ân Thiên Thiên quay lưng về phía kẻ bắt cóc, cứ như vậy nhìn đôi mắt khát máu của Cảnh Liêm Uy cách đó không xa, vô thức muốn đẩy Cảnh Nhan Hi ra, nhưng ai biết, cô vì bị người ra kéo vào trong xe, lưng đập vào quầy bị thương không nhẹ, có người muốn ôm Cảnh Nhan Hi đi, cô bèn ôm chặt hơn.
Cứ như vậy, lúc xe bắt đầu nổ máy, Cảnh Nhan Hi không còn cơ hội xuống xe nữa.
Xe bán kẹo cầu vồng đột nhiên nổ máy dọa đến người xung quanh, đa số phụ huynh đều ôm chặt con mình, không dám nhúng tay vào, chưa kịp hồi hồn xe đã khởi động rồi!
Tronng phút chốc, Cảnh Nhan Hi ở trong lòng Ân Thiên Thiên bị người ta cướp đi, Ân Thiên Thiên bị dọa đến mặt xanh tái mét.
''Mẹ, mẹ, tôi muốn mẹ!'' Cảnh Nhan Hi cũng bị dọa, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp chuyện này, nên liên bị dọa đến mức khóc đòi mẹ, giãy dụa vô cùng lợi hại: ''Mẹ, ô ô... tôi muốn mẹ cơ...''
Trái tim Ân Thiên Thiên treo ngược, tiến lên nghĩ cảnh ôm Cảnh Nhan Hi về.
Người đàn ông vừa khen Cảnh Nhan Hi dễ thường trở tay quay lại giữ chặt Ân Thiên Thiên, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn cùng đắc ý, nói: ''Vợ cậu ba, khuyên cô đừng nên giãy dụa là tốt nhất, nếu không tôi cũng không ngại cho cô chút cảnh cáo đâu!''
Sao Ân Thiên Thiên có thể nghe lời, thân thể không tự chủ được bắt đầu phản kháng.
Pa!
Một tiếng lanh lảnh vang lên, nhất thời Ân Thiên Thiên sững người, mà Cảnh Liêm Uy cách đó không xa lại phẫn nộ đến mức mở to mắt.
Bình luận facebook