Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-187
CHƯƠNG 187: CHIM CẮT CHIẾM TỔ CHIM KHÁCH
CHƯƠNG 187: CHIM CẮT CHIẾM TỔ CHIM KHÁCH
Lúc này, anh thật sự muốn hỏi bản thân có phải điên rồi hay không?
Thái độ đối với Ân Thiên Thiên lại trở nên mâu thuẫn, con người độc ác, tàn nhẫn khi đối mặt với Trần Vũ và Tô Nương đâu rồi?
Đã biến mất rồi sao?
Nhưng lúc này, muốn anh tiếp tục đối mặt với Ân Thiên Thiên là chuyện không thể nào...
“Liêm Uy, xin lỗi đã gây ra cho anh rắc rối như vậy.” Mộc Yên Nhiên khẽ cau đôi mày thanh tú lại, nhẹ nhàng giải thích với vẻ áy náy: “Nếu như không phải do lần trước cổ chân em bị bong gân thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa nếu em không quá mức chấp nhất với bệnh của mình, thì tin tức hôm nay đã không xuất hiện, Liêm Uy, hay là để em đi giải thích với Thiên Thiên?”
Cảnh Liêm Uy im lặng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cốc cà phê trước mặt, mày cau lại.
Không thể biết được Cảnh Liêm Uy đang suy nghĩ gì, Mộc Yên Nhiên cũng không dám nói lung tung, chỉ là vẻ mặt mang theo chút lo lắng.
Buổi “hẹn hò” lần trước cuối cùng cũng thấy được tác dụng, nếu Ân Thiên Thiên muốn làm vợ của Cảnh Liêm Uy thì cô sẽ không để cho cô ta sống tốt! Nếu có thể, cô thật sự muốn hạ thêm chút thuốc mạnh, không thì cô cũng cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn chưa chờ được một cơ hội như vậy...
“Liêm Uy, chuyện này bà nội có biết không?” Khẽ hỏi, Mộc Yên Nhiên có chút khó xử nói: “Nếu bà nội đã biết, liệu có tức giận với Thiên Thiên hay không? Em có khiến cho bà nội cảm thấy khó xử hay không? Liêm Uy, chúng ta nên làm sao đây?”
Mày cau lại, Cảnh Liêm Uy luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng chỉ có thể quay về rồi nghĩ sau.
Điện thoại của Cảnh Liêm Uy bỗng vang lên, là Cát Thành Phong gọi tới, Cảnh Liêm Uy nhận điện thoài rồi rời khỏi nhà họ Mộc.
Đêm qua Mộc Yên Nhiên đột nhiên phát bệnh nên anh mới qua đón người, nhưng bây giờ cũng chỉ theo yêu cầu của nhà họ Mộc, Mộc Yên Nhiên không thích ở trong bệnh viên nên yêu cầu anh đưa về mà thôi, nhưng sau này chuyện như vậy sẽ tiếp tục xảy ra trong một khoảng thời gian dài, anh không quan tâm, nhưng không có nghĩa là người khác không quan tâm....
Sau khi Cảnh Liêm Uy rời đi, Mộc Yên Nhiên ngồi một mình trên sô pha, đôi mắt khẽ nheo lại, nhanh chóng rút điện thoại ra, bấm gọi cho một số rồi ra lệnh: “Điều tra rõ ràng tất cả mọi thứ về Ân Thiên Thiên cho tôi!”
Quay đầu, Mộc Yên Nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộc Sa đang ngồi trên xe lăn nhìn xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tàn khốc.
Sắc mặt của Mộc Sa hơi trắng, nhưng vẫn cứng rắn trừng mắt nhìn lại.
Mộc Yên Nhiên, may mắn của cô ta rồi một ngày sẽ tới, nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể chờ!
“Em gái tốt của chị, em đang làm gì vậy?” Mộc Yên Nhiên nói lời mỉa mai, ánh mắt rơi xuống phần chân trống rỗng trên xe lăn của Mộc Sa, nở nụ cười: “Chân cũng đã không còn, vẫn nên yên ổn nghỉ ngơi trong phòng đi, không có việc gì thì đừng đi ra rồi động phải mấy người xúi quẩy.”
Mộc Sa mím chặt môi không nói gì, đẩy xe lăn về phòng của mình.
Trong phong khách là tiếng cười nhạo của Mộc Yên Nhiên.
Một ngày nào đó, cô ta nhất định sẽ khiến cho Mộc Yên Nhiên cũng nếm thử tư vị sống không bằng chết!
Cảnh Liêm Uy đi ra khỏi nhà họ Mộc, trực tiếp đi tới căn nhà nhỏ của Cát Thành Phong ở thành phố T, lúc thấy Cảnh Liêm Uy xuất hiện ở trước mặt mình, Cát Thành Phong kinh ngạc một chút nhưng vẫn nghiêng người tránh ra.
Trong phòng khách, Cảnh Liêm Uy im lặng ngồi đó, không nói một lời.
“Cậu chủ, mọi chuyện đã điều tra xong...” Cát Thành Phong lấy một cặp tài liệu từ trong phòng sách, một lúc lâu sau mới bắt đầu giải thích, nhưng khi nói tới mấy chữ “mợ ba”, thấy Cảnh Liêm Uy cau chặt mày thì nhanh chóng sửa lại: “Mợ ba,... cô Ân được Ân Bách Phú ôm về nhà họ Ân vào hai mươi ba năm trước, lúc ấy cô ấy mới được hai tháng tuổi, mà lúc ấy vợ của Ân Bách Phú cũng vừa qua đời được hai tháng, trước kia Tô Nương vẫn luôn làm người giúp việc ở nhà họ Mộc, nhưng chồng của bà ta rượu chè cờ bạc, cho dù tiền lương của bà ta bằng nào cũng không đủ dùng, thậm chí còn thường xuyên đánh người, sau đó Tô Nương vụng trộm... người đàn ông kia là ai không biết, chỉ biết mười tháng sau bà ta sinh ra một bé gái...”
Cảnh Liêm Uy đương nhiên đã điều tra qua quá khứ của Tô Nương, nhưng vẫn không điều tra ra được, cho dù anh dùng bao nhiêu nhân lực, tài lực vẫn không có cách tìm ra người đàn ông của Tô Nương là ai, tận đến hôm nay, sau hai mươi năm cũng không có người nào biết.
“Lúc cô Ân được đưa vào nhà họ Ân, dường như Ân Bách Phú bị ép buộc mà bất đắc dĩ phải làm vậy, không biết Tô Nương nói gì với Ân Bách Phú, cô chủ chân chính được bà Ân sinh ra bị mang đi, cô Ân chiếm vị trí đó...” Giọng nói của Cát Thành Phong đều đều, nghe anh ta nói giống như đang nghe kể một câu chuyện: “Cô ấy trở thành cô cả của nhà họ Ân, nhưng cô cả chân chính của nhà họ Ân lại không thấy tung tích, trước khi cưới bà Ân, Ân Bách Phú đã ở bên ngoài vụng trộm với Lý Mẫn, thậm chí còn sinh ra Ân Thiên Tuấn lớn hơn cả con của bà Ân, địa vị của cô Ân trong nhà họ Ân trở nên rất xấu hổ, cả nhà họ Ân đều biết cô ấy không phải người của nhà họ Ân, nhưng không biết tại sao, cho tới hôm nay không hề có người đứng ra nói một câu...”
Cau mày, Cảnh Liêm Uy không thích câu chuyện như vậy.
Chim cắt chiếm tổ chim khách? Chiếm vị trí của người khác?
Nếu chuyện này đặt trên người, thì bất kỳ ai cũng không thích.
Lúc này anh lại không hề nghĩ rằng, Ân Thiên Thiên lúc đó mới hơn hai tháng tuổi, ngay cả người còn không quen, chỉ biết khóc nháo, có quyền lựa chọn tuổi cho mình sao?
Cô thay thế vị trí của người khác, nhưng chưa chắc đã là cái mà cô mong muốn!
Trong mắt của Cảnh Liêm Uy lúc này lại tồn tại thành kiến, chỉ cảm thấy Ân Thiên Thiên rất vô liêm sỉ.
Cát Thành Phong há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn không nói ra ý kiến của mình, một đứa bé hai tháng tuổi đâu biết cái gì?
“Tôi đã điều tra qua, Trần Vũ thật sự là con trai của Tô Nương, nhưng qua nhiều năm như vậy chưa từng xuất hiện một người “chị gái”, cô cả chân chính của nhà họ Ân không biết đang ở đâu, đây có lẽ cũng là nguyên nhân Ân Bách Phú không dám làm hại Ân Thiên Thiên, nếu Ân Thiên Thiên chết, có lẽ đứa con gái lưu lạc bên ngoài của ông ta cũng sẽ biến mất.” Cát Thành Phong phân tích dựa theo tư liệu, nhưng vẫn cảm thấy Ân Bách Phú có cái gì đó bị Tô Nương nắm đằng chuôi trong tay, lại không biết là cái gì, “Ngoài ra, năm đó lúc Tô Nương làm người giúp việc ở nhà họ Mộc, không biết tại sao lại ra tay với Tử Dương đang mang thai, bệnh của Mộc Yên Nhiên cũng từ lúc trong cơ thể mẹ mà ra, đợi tới lượt Mộc Sa thì Tô Nương đã rời đi...”
Khẽ mím môi, Cảnh Liêm Uy vẫn im lặng.
Bệnh của Mộc Yên Nhiên anh biết rõ là chuyện gì, nhưng đến bây giờ nghe thấy được hành vi xấu xa này của Tô Nương, anh vẫn cảm thấy hận không thể xông tới dạy dỗ bà ta!
Một người phụ nữ ích kỷ, một người phụ nữ cố chấp, một người phụ nữ độc ác có thể làm tới mức này!
Phá hủy cuộc sống của Mộc Yên Nhiên, phá hủy cuộc sống của Tử Dương, phá hủy cuộc sống của Mộc Long, thậm chí hủy hoại Mộc Yêu Nhiên có tiền đồ nhất của nhà họ Mộc, khiến cho cả gia đình nhà họ Mộc bị tổn hại, chỉ có thể nương nhờ vào sự che chở của ông cụ Mộc, Mộc Quốc Chính, còn lập tức trộm rồng chuyển phượng, đưa con gái của mình vào một gia đình nhỏ của nhà họ Ân, cho dù là nhà họ Mộc hay nhà họ Cảnh đều không ngờ Tô Nương sẽ to gan như vậy, còn dám làm ra hành động lớn như vậy, đem cô cả chân chính của nhà họ Ân đi không nói, còn trực tiếp để cho con gái của mình trở thành một cô chủ, còn cô cả chân chính của nhà họ Ân kia, bây giờ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều...
Vốn Cảnh Liêm Uy còn có thể coi tất cả là một câu chuyện mà thôi, nhưng tay của Tô Nương lại duỗi về phía ba mẹ anh...
Ba mẹ anh ngay thẳng, cho dù có tâm kế cũng không có suy nghĩ làm hại tới ai, nhưng Tô Nương lại ra tay với bọn họ!
Sau khi anh đươc đưa về nhà họ Cảnh, lúc ba mẹ anh lén tới thăm anh thì máy bay lại gặp tai nạn lúc họ rời đi, mà tất cả đều do Tô Nương quyến rũ nhân viên sân bay mang vật cấm lên máy bay, đợi sau khi máy bay cất cánh, khi bay tới vị trí có nhiệt độ cao, vật dễ cháy sẽ tự bốc cháy...
Tô Nương vĩnh viễn cũng không ngờ được, ngay cả những người chưa từng trải qua những điều như vậy cũng sẽ không ngờ được.
Lúc ấy Cảnh Liêm Uy be bé thậm chí còn chưa nhớ được cái gì, mà khi ấy, sau khi nhìn “chú dì” đã từng cười với mình lên máy bay, ban đầu còn nghịch ngợm muốn vươn tay bắt lấy chiếc máy bay càng ngày càng nhỏ kia, nhưng trong nháy mắt, thân máy bay màu trắng kia biến thành biển lửa, cả nửa bầu trời dường như bị nhiễm đỏ!
Ký ức như vậy đã ăn sâu vào trong tâm trí anh từ lúc đó.
Người như vậy, sao anh có thể quên? Sao có thể không hận?
Trong đôi mắt phượng hiện lên một tia lạnh lẽo, Cảnh Liêm Uy đưa tay nhận lấy một tập tài liệu khác từ trên tay của Cát Thành Phong.
-- báo cáo kiểm tra sức khỏe của Ân Thiên Thiên.
Lúc Ân Thiên Thiên vào viện lần trước, anh đã kiểm tra toàn thân cho cô, chỉ sợ cơ thể của cô không chịu được nỗi đau khi mang thai, nhưng bây giờ tất cả chỉ số trong báo cáo đều bình thường, giống như đang yên lặng nằm đó mà cười nhào anh!
Cau mày, Cảnh Liêm Uy đứng lên cầm báo cáo rời đi, Cát Thành Phong ở phía sau muốn nói lại thôi.
Thành phố X.
Ân Thiên Thiên đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới tầng, cốc nước trong tay đã nguội từ lâu, lúc nhìn thấy chiếc Range Rover quen thuộc đi tới, trái tim của cô đập nhanh.
Anh về rồi...
Có chút kích động, có chút vui vẻ, trong khoảng thời gian ngắn cô thậm chí còn không biết nên làm gì?
Mãi tới lúc Cảnh Liêm Uy mở cửa đi vào, ngay cả giày cũng chưa thay đã đứng ở trước mặt cô, đặt tập tài liệu trong tay xuống trước mặt cô, cau mày nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: “Ân Thiên Thiên, ngày mai chín giờ sáng gặp nhau ở cục dân chính.”
Cục dân chính?
Ba chữ làm Ân Thiên Thiên sợ tới mức trắng bệch mặt...
Nơi đó ngoại trừ kết hôn chính là ly hôn, bọn họ đã kết hôn, vậy thì bây giờ đi qua đó chỉ có thể là ly hôn!
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy xoay người chuẩn bị rời đi, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn, đưa tay lên kéo cà vạt của mình xuống, có vẻ rất khó chịu, đột nhiên, cánh tay bị người khác nắm chặt lấy.
“Liêm Uy...” Giọng nói khẽ run, nước mắt của Ân Thiên Thiên vô thức rơi xuống, không phải bởi vì khó chịu, mà là bởi vì sợ hãi: “Anh đừng như vậy, anh làm em sợ...”
Đúng vậy, anh làm cô sợ...
Rõ ràng hai người đang rất tốt, nhưng đột nhiên lại ly hôn, ai không bị dọa sợ? Huống chi Cảnh Liêm Uy còn nói một câu không đầu không đuôi như vậy, thậm chí ngay cả lý do cũng không cho cô đã yêu cầu ly hôn?
Trong lòng lóe lên một tia mềm mại, yết hầu khẽ di chuyển, Cảnh Liêm Uy không chút lưu tình rút tay mình về, không quan tâm tới cô, xoay người vào phòng ngủ thu dọn quần áo.
Ân Thiên Thiên vội vàng lao vào, nhìn thấy anh mang theo chiếc túi du lịch nhỏ muốn rời đi, theo bản năng đóng chặt cánh cửa phòng lại, hỏi trong vô thức: “Tại sao? Tại sao muốn ly hôn? Không phải chúng ta đang tốt sao? Rốt cuộc sai... ở đâu?”
CHƯƠNG 187: CHIM CẮT CHIẾM TỔ CHIM KHÁCH
Lúc này, anh thật sự muốn hỏi bản thân có phải điên rồi hay không?
Thái độ đối với Ân Thiên Thiên lại trở nên mâu thuẫn, con người độc ác, tàn nhẫn khi đối mặt với Trần Vũ và Tô Nương đâu rồi?
Đã biến mất rồi sao?
Nhưng lúc này, muốn anh tiếp tục đối mặt với Ân Thiên Thiên là chuyện không thể nào...
“Liêm Uy, xin lỗi đã gây ra cho anh rắc rối như vậy.” Mộc Yên Nhiên khẽ cau đôi mày thanh tú lại, nhẹ nhàng giải thích với vẻ áy náy: “Nếu như không phải do lần trước cổ chân em bị bong gân thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa nếu em không quá mức chấp nhất với bệnh của mình, thì tin tức hôm nay đã không xuất hiện, Liêm Uy, hay là để em đi giải thích với Thiên Thiên?”
Cảnh Liêm Uy im lặng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cốc cà phê trước mặt, mày cau lại.
Không thể biết được Cảnh Liêm Uy đang suy nghĩ gì, Mộc Yên Nhiên cũng không dám nói lung tung, chỉ là vẻ mặt mang theo chút lo lắng.
Buổi “hẹn hò” lần trước cuối cùng cũng thấy được tác dụng, nếu Ân Thiên Thiên muốn làm vợ của Cảnh Liêm Uy thì cô sẽ không để cho cô ta sống tốt! Nếu có thể, cô thật sự muốn hạ thêm chút thuốc mạnh, không thì cô cũng cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn chưa chờ được một cơ hội như vậy...
“Liêm Uy, chuyện này bà nội có biết không?” Khẽ hỏi, Mộc Yên Nhiên có chút khó xử nói: “Nếu bà nội đã biết, liệu có tức giận với Thiên Thiên hay không? Em có khiến cho bà nội cảm thấy khó xử hay không? Liêm Uy, chúng ta nên làm sao đây?”
Mày cau lại, Cảnh Liêm Uy luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng chỉ có thể quay về rồi nghĩ sau.
Điện thoại của Cảnh Liêm Uy bỗng vang lên, là Cát Thành Phong gọi tới, Cảnh Liêm Uy nhận điện thoài rồi rời khỏi nhà họ Mộc.
Đêm qua Mộc Yên Nhiên đột nhiên phát bệnh nên anh mới qua đón người, nhưng bây giờ cũng chỉ theo yêu cầu của nhà họ Mộc, Mộc Yên Nhiên không thích ở trong bệnh viên nên yêu cầu anh đưa về mà thôi, nhưng sau này chuyện như vậy sẽ tiếp tục xảy ra trong một khoảng thời gian dài, anh không quan tâm, nhưng không có nghĩa là người khác không quan tâm....
Sau khi Cảnh Liêm Uy rời đi, Mộc Yên Nhiên ngồi một mình trên sô pha, đôi mắt khẽ nheo lại, nhanh chóng rút điện thoại ra, bấm gọi cho một số rồi ra lệnh: “Điều tra rõ ràng tất cả mọi thứ về Ân Thiên Thiên cho tôi!”
Quay đầu, Mộc Yên Nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộc Sa đang ngồi trên xe lăn nhìn xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tàn khốc.
Sắc mặt của Mộc Sa hơi trắng, nhưng vẫn cứng rắn trừng mắt nhìn lại.
Mộc Yên Nhiên, may mắn của cô ta rồi một ngày sẽ tới, nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể chờ!
“Em gái tốt của chị, em đang làm gì vậy?” Mộc Yên Nhiên nói lời mỉa mai, ánh mắt rơi xuống phần chân trống rỗng trên xe lăn của Mộc Sa, nở nụ cười: “Chân cũng đã không còn, vẫn nên yên ổn nghỉ ngơi trong phòng đi, không có việc gì thì đừng đi ra rồi động phải mấy người xúi quẩy.”
Mộc Sa mím chặt môi không nói gì, đẩy xe lăn về phòng của mình.
Trong phong khách là tiếng cười nhạo của Mộc Yên Nhiên.
Một ngày nào đó, cô ta nhất định sẽ khiến cho Mộc Yên Nhiên cũng nếm thử tư vị sống không bằng chết!
Cảnh Liêm Uy đi ra khỏi nhà họ Mộc, trực tiếp đi tới căn nhà nhỏ của Cát Thành Phong ở thành phố T, lúc thấy Cảnh Liêm Uy xuất hiện ở trước mặt mình, Cát Thành Phong kinh ngạc một chút nhưng vẫn nghiêng người tránh ra.
Trong phòng khách, Cảnh Liêm Uy im lặng ngồi đó, không nói một lời.
“Cậu chủ, mọi chuyện đã điều tra xong...” Cát Thành Phong lấy một cặp tài liệu từ trong phòng sách, một lúc lâu sau mới bắt đầu giải thích, nhưng khi nói tới mấy chữ “mợ ba”, thấy Cảnh Liêm Uy cau chặt mày thì nhanh chóng sửa lại: “Mợ ba,... cô Ân được Ân Bách Phú ôm về nhà họ Ân vào hai mươi ba năm trước, lúc ấy cô ấy mới được hai tháng tuổi, mà lúc ấy vợ của Ân Bách Phú cũng vừa qua đời được hai tháng, trước kia Tô Nương vẫn luôn làm người giúp việc ở nhà họ Mộc, nhưng chồng của bà ta rượu chè cờ bạc, cho dù tiền lương của bà ta bằng nào cũng không đủ dùng, thậm chí còn thường xuyên đánh người, sau đó Tô Nương vụng trộm... người đàn ông kia là ai không biết, chỉ biết mười tháng sau bà ta sinh ra một bé gái...”
Cảnh Liêm Uy đương nhiên đã điều tra qua quá khứ của Tô Nương, nhưng vẫn không điều tra ra được, cho dù anh dùng bao nhiêu nhân lực, tài lực vẫn không có cách tìm ra người đàn ông của Tô Nương là ai, tận đến hôm nay, sau hai mươi năm cũng không có người nào biết.
“Lúc cô Ân được đưa vào nhà họ Ân, dường như Ân Bách Phú bị ép buộc mà bất đắc dĩ phải làm vậy, không biết Tô Nương nói gì với Ân Bách Phú, cô chủ chân chính được bà Ân sinh ra bị mang đi, cô Ân chiếm vị trí đó...” Giọng nói của Cát Thành Phong đều đều, nghe anh ta nói giống như đang nghe kể một câu chuyện: “Cô ấy trở thành cô cả của nhà họ Ân, nhưng cô cả chân chính của nhà họ Ân lại không thấy tung tích, trước khi cưới bà Ân, Ân Bách Phú đã ở bên ngoài vụng trộm với Lý Mẫn, thậm chí còn sinh ra Ân Thiên Tuấn lớn hơn cả con của bà Ân, địa vị của cô Ân trong nhà họ Ân trở nên rất xấu hổ, cả nhà họ Ân đều biết cô ấy không phải người của nhà họ Ân, nhưng không biết tại sao, cho tới hôm nay không hề có người đứng ra nói một câu...”
Cau mày, Cảnh Liêm Uy không thích câu chuyện như vậy.
Chim cắt chiếm tổ chim khách? Chiếm vị trí của người khác?
Nếu chuyện này đặt trên người, thì bất kỳ ai cũng không thích.
Lúc này anh lại không hề nghĩ rằng, Ân Thiên Thiên lúc đó mới hơn hai tháng tuổi, ngay cả người còn không quen, chỉ biết khóc nháo, có quyền lựa chọn tuổi cho mình sao?
Cô thay thế vị trí của người khác, nhưng chưa chắc đã là cái mà cô mong muốn!
Trong mắt của Cảnh Liêm Uy lúc này lại tồn tại thành kiến, chỉ cảm thấy Ân Thiên Thiên rất vô liêm sỉ.
Cát Thành Phong há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn không nói ra ý kiến của mình, một đứa bé hai tháng tuổi đâu biết cái gì?
“Tôi đã điều tra qua, Trần Vũ thật sự là con trai của Tô Nương, nhưng qua nhiều năm như vậy chưa từng xuất hiện một người “chị gái”, cô cả chân chính của nhà họ Ân không biết đang ở đâu, đây có lẽ cũng là nguyên nhân Ân Bách Phú không dám làm hại Ân Thiên Thiên, nếu Ân Thiên Thiên chết, có lẽ đứa con gái lưu lạc bên ngoài của ông ta cũng sẽ biến mất.” Cát Thành Phong phân tích dựa theo tư liệu, nhưng vẫn cảm thấy Ân Bách Phú có cái gì đó bị Tô Nương nắm đằng chuôi trong tay, lại không biết là cái gì, “Ngoài ra, năm đó lúc Tô Nương làm người giúp việc ở nhà họ Mộc, không biết tại sao lại ra tay với Tử Dương đang mang thai, bệnh của Mộc Yên Nhiên cũng từ lúc trong cơ thể mẹ mà ra, đợi tới lượt Mộc Sa thì Tô Nương đã rời đi...”
Khẽ mím môi, Cảnh Liêm Uy vẫn im lặng.
Bệnh của Mộc Yên Nhiên anh biết rõ là chuyện gì, nhưng đến bây giờ nghe thấy được hành vi xấu xa này của Tô Nương, anh vẫn cảm thấy hận không thể xông tới dạy dỗ bà ta!
Một người phụ nữ ích kỷ, một người phụ nữ cố chấp, một người phụ nữ độc ác có thể làm tới mức này!
Phá hủy cuộc sống của Mộc Yên Nhiên, phá hủy cuộc sống của Tử Dương, phá hủy cuộc sống của Mộc Long, thậm chí hủy hoại Mộc Yêu Nhiên có tiền đồ nhất của nhà họ Mộc, khiến cho cả gia đình nhà họ Mộc bị tổn hại, chỉ có thể nương nhờ vào sự che chở của ông cụ Mộc, Mộc Quốc Chính, còn lập tức trộm rồng chuyển phượng, đưa con gái của mình vào một gia đình nhỏ của nhà họ Ân, cho dù là nhà họ Mộc hay nhà họ Cảnh đều không ngờ Tô Nương sẽ to gan như vậy, còn dám làm ra hành động lớn như vậy, đem cô cả chân chính của nhà họ Ân đi không nói, còn trực tiếp để cho con gái của mình trở thành một cô chủ, còn cô cả chân chính của nhà họ Ân kia, bây giờ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều...
Vốn Cảnh Liêm Uy còn có thể coi tất cả là một câu chuyện mà thôi, nhưng tay của Tô Nương lại duỗi về phía ba mẹ anh...
Ba mẹ anh ngay thẳng, cho dù có tâm kế cũng không có suy nghĩ làm hại tới ai, nhưng Tô Nương lại ra tay với bọn họ!
Sau khi anh đươc đưa về nhà họ Cảnh, lúc ba mẹ anh lén tới thăm anh thì máy bay lại gặp tai nạn lúc họ rời đi, mà tất cả đều do Tô Nương quyến rũ nhân viên sân bay mang vật cấm lên máy bay, đợi sau khi máy bay cất cánh, khi bay tới vị trí có nhiệt độ cao, vật dễ cháy sẽ tự bốc cháy...
Tô Nương vĩnh viễn cũng không ngờ được, ngay cả những người chưa từng trải qua những điều như vậy cũng sẽ không ngờ được.
Lúc ấy Cảnh Liêm Uy be bé thậm chí còn chưa nhớ được cái gì, mà khi ấy, sau khi nhìn “chú dì” đã từng cười với mình lên máy bay, ban đầu còn nghịch ngợm muốn vươn tay bắt lấy chiếc máy bay càng ngày càng nhỏ kia, nhưng trong nháy mắt, thân máy bay màu trắng kia biến thành biển lửa, cả nửa bầu trời dường như bị nhiễm đỏ!
Ký ức như vậy đã ăn sâu vào trong tâm trí anh từ lúc đó.
Người như vậy, sao anh có thể quên? Sao có thể không hận?
Trong đôi mắt phượng hiện lên một tia lạnh lẽo, Cảnh Liêm Uy đưa tay nhận lấy một tập tài liệu khác từ trên tay của Cát Thành Phong.
-- báo cáo kiểm tra sức khỏe của Ân Thiên Thiên.
Lúc Ân Thiên Thiên vào viện lần trước, anh đã kiểm tra toàn thân cho cô, chỉ sợ cơ thể của cô không chịu được nỗi đau khi mang thai, nhưng bây giờ tất cả chỉ số trong báo cáo đều bình thường, giống như đang yên lặng nằm đó mà cười nhào anh!
Cau mày, Cảnh Liêm Uy đứng lên cầm báo cáo rời đi, Cát Thành Phong ở phía sau muốn nói lại thôi.
Thành phố X.
Ân Thiên Thiên đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới tầng, cốc nước trong tay đã nguội từ lâu, lúc nhìn thấy chiếc Range Rover quen thuộc đi tới, trái tim của cô đập nhanh.
Anh về rồi...
Có chút kích động, có chút vui vẻ, trong khoảng thời gian ngắn cô thậm chí còn không biết nên làm gì?
Mãi tới lúc Cảnh Liêm Uy mở cửa đi vào, ngay cả giày cũng chưa thay đã đứng ở trước mặt cô, đặt tập tài liệu trong tay xuống trước mặt cô, cau mày nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: “Ân Thiên Thiên, ngày mai chín giờ sáng gặp nhau ở cục dân chính.”
Cục dân chính?
Ba chữ làm Ân Thiên Thiên sợ tới mức trắng bệch mặt...
Nơi đó ngoại trừ kết hôn chính là ly hôn, bọn họ đã kết hôn, vậy thì bây giờ đi qua đó chỉ có thể là ly hôn!
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy xoay người chuẩn bị rời đi, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn, đưa tay lên kéo cà vạt của mình xuống, có vẻ rất khó chịu, đột nhiên, cánh tay bị người khác nắm chặt lấy.
“Liêm Uy...” Giọng nói khẽ run, nước mắt của Ân Thiên Thiên vô thức rơi xuống, không phải bởi vì khó chịu, mà là bởi vì sợ hãi: “Anh đừng như vậy, anh làm em sợ...”
Đúng vậy, anh làm cô sợ...
Rõ ràng hai người đang rất tốt, nhưng đột nhiên lại ly hôn, ai không bị dọa sợ? Huống chi Cảnh Liêm Uy còn nói một câu không đầu không đuôi như vậy, thậm chí ngay cả lý do cũng không cho cô đã yêu cầu ly hôn?
Trong lòng lóe lên một tia mềm mại, yết hầu khẽ di chuyển, Cảnh Liêm Uy không chút lưu tình rút tay mình về, không quan tâm tới cô, xoay người vào phòng ngủ thu dọn quần áo.
Ân Thiên Thiên vội vàng lao vào, nhìn thấy anh mang theo chiếc túi du lịch nhỏ muốn rời đi, theo bản năng đóng chặt cánh cửa phòng lại, hỏi trong vô thức: “Tại sao? Tại sao muốn ly hôn? Không phải chúng ta đang tốt sao? Rốt cuộc sai... ở đâu?”
Bình luận facebook