Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, anh gầy lại thể hiện bản lĩnh hơn hẳn nguời thường của mình. Anh ta tung mình nhảy vọt lên, sau nháy mắt đã tới trước mặt Tôn Kim Nguyên, thừa dịp bàn tay vung đao của con Hắc Hung đó còn chưa chém xuống, lập tức vung chân đá cằm đối phương. Hắc Hung tuy rằng có thân thể cứng rắn như thép nhưng sức đá của anh gầy cũng mạnh mẽ vô cùng, nhờ đó mà cứu được cái mạng nhỏ của Tôn Kim Nguyên.
Nghe thấy âm thanh đột ngột vang lên, Tôn Kim Nguyên mở bừng hai mắt, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng xảy ra trước mặt, sau đó hoang mang nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? “Lẽ nào gã đó vẫn không chịu bỏ qua cho tôi?” Tôn Kim Nguyên nói xong liền vội vàng đứng dậy, tránh qua một bên.
Hắc Hưng cũng không phải hạng dễ đối phó, thân thể sau khi hơi run lên liền đứng bật dậy, thoạt trông cứ như một chiếc lò xo nẩy lên khỏi mặt đất, chẳng khác nào các kỹ xảo điện ảnh mà tôi được thấy trong phim về cương thi. Hắc Hung hình như đã bị chọc giận, liền mở to miệng phun khí độc. Tôi nhìn thấy hai bên miệng nó có hai chiếc răng nanh dài và trắng muốt, lấp lánh chiếu ra những tia sáng lạnh băng, khiến tôi nhìn mà nổi da gà.
Rất rõ ràng, Hắc Hung đã bắt đầu nổi điên, mà một khi như thế, nó chắc hẳn sẽ coi tất cả chúng tôi là đối tượng công kích. Tôi và Vương Tiên Dao không thể không lùi về phía sau mấy, nhìn chằm chằm vào con Hắc Hung đó, đề phòng nó đột ngột tấn công.
Anh gầy cũng làm tư thế phòng bị, nhưng không lùi về phía sau, ngược lại còn tiến lên trước một bước, khiến ba người chúng tôi không kìm được đổ môi lạnh thay cho anh ta, thầm nghĩ người này đúng là lớn gan quá thế. Hắc Hung thấy có người không sợ mình thì lại càng nóng giận, liền ngẩng đầu gầm lớn một tiếng, tuy rất đơn điệu nhưng âm thanh lại kéo ra rất dài, mang tới cho người ta có cảm giác the lương tột độ, cứ như một con sói cất tiếng tru dài dưới vầng trăng tròn, khiến chúng tôi nghe mà toàn thân run rẩy. Mãi tới bây giờ tôi mới biết tại sao cố nhân lại ghép hai thứ chẳng hề liên quan như quỷ khóc và sói tru1 vào thành một câu, háo ra hai âm thanh này lại giống nhau đến vậy.
1. Quỷ khóc sói tru là một câu thành ngữ hình dung cảnh gào khóc thảm thiết.
Thấy Hắc Hung chuẩn bị tấn công, anh gầy không hề né tránh hay ra đòn tấn công trước, chỉ đứng im một chỗ bắt đầu lẩm bẩm niệm chú, song mấy người chúng tôi chẳng biết anh ta đang niệm cái gì, cứ hệt như đang nghe ngoại ngữ vậy. Nhưng rất lạ, không ngờ con Hắc Hung đó lại niệm theo anh ta, hơn nửa tiếng niệm của hai bên dường như còn khá giống nhau, có điều trong giọng của Hắc Hung thoáng mang theo một tia giận dữ.
Ba người chúng tôi đều ngẩn ra, nhủ thầm chẳng lẽ anh gầy cũng biết niệm thần chú như các đạo sĩ Mao Sơn? Có điều nhìn tình cảnh này thì lại không giống nhau lắm, vì khi các đạo sĩ Mao Sơn niệm chú thì chúng tôi ít nhất còn nghe hiểu được, về cơ bản hoàn toàn là những lời như “thiên linh linh, địa linh linh”, “cấp cấp như luật lệnh”, sau đó cương thi sẽ bị trúng phải thần chú và ngoan ngoãn làm việc theo ý của người niệm chú.
Có điều rõ ràng con Hắc Hung trước mắt còn chưa bị trúng phải thần chú, thậm chí còn kêu gào ầm ĩ một hồi. Tôi đã để ý thấy một chi tiết nhỏ, đó là trong khi kêu gào, thỉnh thoảng nó lại đưa mắt liếc về phía Tôn Kim Nguyên, chẳng rõ là có ý gì. Một lát sau, Hắc Hung càng lúc càng kêu gào dữ tợn, mà anh gầy cũng chợt gầm lên một tiếng rất lớn, thoạt trông bọn họ giống như hai con sư tử đang thị uy với nhau.
Lúc này, anh gầy chợt lùi về phái sau một bước, quay đầu lớn tiếng nói với chúng tôi: “Nó chịu tha cho Tiểu Tôn, hai cô cậu mau đưa cậu ta trốn đi, hãy tới gian phòng mà tôi đã tới khi nãy, tôi sẽ cố cầm chân nó một lát, mau lên!”
Anh gầy tỏ ra vô cùng kiên quyết, chúng tôi chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vàng kéo Tôn Kim Nguyên chạy ra phía ngoài. Chẳng mất bao nhiêu thời gian, chúng tôi đã tới được gain phòng đá mà anh gầy đã tới khi trước, cả ba đều không kìm được thở phào một hơi. Tôi quan sát gian phòng này thật tỉ mỉ, thấy nó rất khác hai gian phòng đá còn lại. Ở đây có bày đầy các món đồ làm bằng đá, có bàn có ghế, còn có giường có tủ, tất cả đều được làm bằng đá, hơn nữa còn vô cùng tinh xảo.
Tôn Kim Nguyên còn chưa hết kinh hôn, làu bàu nói với tôi và Vương Tiên Dao: “Khỉ thật, tớ còn tưởng anh gầy đó kêu gào cái gì với Hắc Hung cơ, hóa ra là đang nói cả chữ mà cương thi có thể xem được nữa ấy chứ.
Nghỉ ngơi một lát, ba chúng tôi rốt cuộc đã khôi phục được một phần thể lực, bèn chú ý quan sát những điểm khác biệt trong gian phòng đá này. Tôn Kim Nguyên nói: “Khốn kiếp, nhìn kiểu bố trí ở đây thì cứ như một gian phòng ngủ vậy, lẽ nào nơi này là tẩm cung của Nguyên Lương Vương?”
Tôi nói có khả năng là vậy lắm, cho nên cửa ra mười phần thì có tám, chín là được đặt ở đây. Vương Tiên Dao gật đầu tỏ ý tán đồng. “Có lẽ là như vậy rồi. Điều này chứng tỏ rằng Nguyên Lương Vương không chỉ hung tàn mà còn mười phần giảo hoạt, hắn ta đặt cửa ra ở phòng ngủ của mình rõ ràng là để đề phòng bất trắc, lỡ như có biến cố gì đang xảy ra thì hắn có thê trống khỏi nơi này ngay.”
Đang khi ba người chúng tôi trò chuyện với nhau, bên ngoài chợt vang lên tiếng đấm đá, hơn nữa âm thanh còn đang tới gần gian phòng này. Xem ra anh gầy cũng không địch lại Hắc Hung, nên phải tiến dần về phái bên này. Tôn Kim Nguyên bất giác cả kinh, ủ dột nói: “Không phải chứ, anh gầy không xử lý được Hắc Hung ư? Vậy chẳng phải tớ chết chắc rồi sao?” Nói tới đây, Tôn Kim Nguyên ngó quanh bốn phía một lượt, cuối cùng chẳng để tâm tới hình tượng của mình nữa, trống ngay xuống dưới gầm giường, còn gọi chúng tôi mau trống vào đó. Tôi và Vương Tiên Dao có chút do dự, không biết có nên đi giúp anh gầy một tay không, có điều nghĩ lại thì cảm thấy không nên đi thì hơn, vì với thân thủ của chúng tôi thì dù có đi cũng chẳng giúp được gì, thậm chí còn có khả năng làm anh gầy vướng bận tay chân. Rồi chúng tôi lại nghĩ dù anh gầy đánh không lại Hắc Hung thì chắc cũng có thể an toàn rời đi được, không cần quá lo lắng cho anh ta, sau đó cũng chui xuống dưới gầm giường. Lúc này, ba chúng tôi đều không dám nói gì, nhìn chằm chặp về hướng cửa ra, hy vọng anh gầy có thể giải quyết được con Hắc Hung kia.
Có điều hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Chẳng bao lâu sau, anh gầy đã loạng choạng chạy vào trong gian phòng đá này. Chúng tôi trốn dưới gầm giường, anh ta không nhìn thấy chúng tôi, nhưng chúng tôi lại có thề nhìn thấy anh ta. Anh gầy dường như đang tìm tung tích chúng tôi, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Sau đó, anh ta nhanh chóng tránh khỏi Hắc Hung, tung người nhảy lên chiếc tủ đá phía trước, tạm thời coi như đã được an toàn. Rồi anh ta lớn tiếng nói: “Ba cô cậu trống dưới gầm giường phải không? Nếu thật sự như thế, các cô cậu mau tìm thử xem có nhìn thấy một phiến đá bị kéo ra một khoảng không, nếu nhìn thấy rồi thì mau mau xuống dưới, cửa ra chính là nơi đó đấy!”
Ba chúng tôi cẩn thận tìm kĩ dưới gầm giường một lát, quả nhiên thấy có một viên đá hơi vênh lên trên, rõ ràng đây chính là ký hiệu mà anh gầy đã để lại. Chúng tôi hợp sức kéo viên đá đó qua một bên rồi xem thử, thấy bên dưới quả nhiên có một cái hang, có điều bên trong tối om, trong tay chúng tôi lại không có đèn pin, không thể nhìn thấy cái hang này sâu cỡ nào, thành ra không dám tùy tiện nhảy xuống dưới.
Lúc này, Vương Tiên Dao mau chóng lấy một chiếc đèn pin từ trong ba lô ra, sau đó bật lên, rọi vào trong. Vẫn còn may, cái hang này không sâu lắm, chỉ khoảng chừng hai mét, chẳng cần dùng thang dây vẫn có thể xuống được. Nhưng nếu chúng tôi xuống dưới đó rồi, anh gầy phải làm sao đây? Lỡ anh ta không thoát thân được thì chẳng phải là chết chắc rồi ư?
Tôn Kim Nguyên thò đầu ra ngoài chiếc giường đá, nhìn thấy anh gầy vẫn đang giao chiến quyết liệt với Hắc Hung, bèn gào to: “Tiền bối, chúng tôi mà xuống dưới đó thì anh phải làm sao đây? Một mình anh có ứng phó nổi không?
Anh gầy nói: “Mấy người xuống dưới đó trước đi, tôi sẽ theo sau ngay. Yên tâm, tôi tự có cách thoát thân.”
Đã như vậy, chúng tôi cũng không dám chậm trễ thêm nữa, cứ theo cách cũ mà đi, Tôn Kim Nguyên đi đầu tiên, Vương Tiên Dao đi thứ hai, còn tôi thì đoạn hậu. Vừa xuống bên dưới, chúng tôi đã ngửi thấy mùi đất sét cực kỳ nồng đậm, dựa vào ánh đèn rọi ra từ chiếc đèn pin trong với đường hầm trong tay Vương Tiên Dao thì mới hay đây là một cái hang núi, so với đường hầm trong địa cung thì rộng rãi hơn một chút, nhưng không hề có dấu tích gì về sự đẽo gọt của con người, rất có thể đây là một hang động do thiên nhiên tạo thành, còn mùi đất sét thì tỏa ra từ vách hang.
Tôn Kim Nguyên móc lấy một ít đất sét từ trên vách hang, lẳng lặng vân vê trong tay. Tôi thấy chỗ đất sét đó giống như những hạt cát vậy, không ngừng rơi ra kẽ ngón tay của cậu ta. Tôn Kim Nguyên cau mày nói với chúng tôi: “Nơi này ít nhất cũng sâu dưới lòng đất năm mươi mét, do đó đất sét ở đây có chứa một hàm lượng lớn sa thạch1. Loại hang động như thế này không hề chắc chắn, chỉ cần bị chấn động khẽ là sẽ sụp xuống ngay, chúng ta không thể ở lại đây quá lâu được.”
1. Sa thạch hay cát kết (đá cát) là đá trầm tích vụn cơ học với thành phần gồm các hạt cát chủ yếu là fenspat và thạc anh được gắn kết bởi xi măng, silic, canxi, oxi sắt… Tùy theo từng loại xi măng mà sa thạch có màu sáng, xám, lục đỏ. Do sa thạch thông thường tạo ra các vách đá dễ nhận thấy và các hình khối tự nhiên bằng đá khác nên màu sắc của đá cát có thể coi là giống hệt như màu sác của khu vực đó.
Vương Tiên Dao nói: “Nếu chúng ta cứ thế này mà đi, tiền bối sau khi xuống đây phải làm thế nào? Chi bằng chúng ta hãy để lại ký hiệu, như thế anh ta ít nhất cũng biết chúng ta đã đi đâu.” Dứt lời liền lấy trong ba lô leo núi ra mấy cây gậy huỳnh quang, sau khi lắc nhẹ mấy cái bèn xếp thành một hình mũi tên trên mặt đất, chỉ rõ hướng đi của chúng tôi.
Hang núi này rất dài, chúng tôi đã đi được chừng mười phút mà vẫn chưa thấy điểm tận cùng đâu. Nói thật lòng, hang núi này cứ thế vươn dài, chẳng hề nghiêng chếch chút nào, nên chúng tôi không rõ lúc này mình đang lên cao hay là xuống thấp.
Đúng vào khoảnh khắc chúng tôi do dự không biết có nên quay trở lại hay không, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng. Chúng tôi cả mừng, cho rằng đã tới cửa ra rồi, bèn ra sức chạy nhanh về phái trước. Nhưng chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã phải thất vọng.
Khi chúng tôi đi tới nơi mà cứ ngỡ là cửa ra thì điều hết sức bất ngờ, đúng vậy, nơi này đúng là một hang đá khổng lồ ít nhất cũng phải cao tới năm mươi, năm sáu mét. Từ trên trần hang đá có rất nhiều thạch nhũ chãi xuống phía dưới, thoạt nhìn từ xa, nơi đây cứ như cái miệng của một con quái thú khổng lồ đáng há rộng, bên trong đầy những răng là răng, chỉ chờ có người tới là sẽ nuốt chúng. Còn chiều rộng của hang đá này này thì coi như là bình thường, nhỏ hơn sân bóng đá một chút.
Chính giữa hang đá này có một bức tượng thần cao khoảng hơn hai mét, toàn thân đều được đúc bằng vàng rồng, khiến ba người chúng tôi nhìn mà hai mắt sáng rực cả lên. Bức tượng thần này có vẻ bề ngoài hoàn toàn giống với bức tượng chúng tôi đã nhìn thấy ở chỗ cúng tế, là một vị Vu Thần đang nhe nanh múa vuốt, có điều bàn tay phải của hắn không cầm cây xiên ba chạc kia, thay vào đó là một thứ gì đó phát ra những tia sáng màu trắng. Thứ ánh sáng trắng đó vô cùng chói mắt, toàn bộ hang đá trở nên cực kỳ sáng sủa dưới sự chiếu rọi của nó.Nhìn thấy thứ phát sáng đó, ba người chúng tôi đều mừng rỡ điên cuồng, không kìm được đồng thời kêu lên: “Vật thể phát sáng trong tay bức tượng thần kia lẽ nào chính là thần khí thượng cổ dạ minh châu trong truyền thuyết?” Lúc này, ba người chúng tôi đều kích động tột cùng, căn bản không thể dùng lời để miêu tả, vì mọi từ ngữ đều không thể hình dung nổi một phần vạn tâm trạng của chúng tôi.
Chúng tôi không sao khống chế được trái tim đang đập thình thịch của mình, vội vàng chạy về phía trước như phát điên, chỉ muốn vào ngay trong hang đá. Nào ngờ, thân thể chúng tôi bỗng bị một luồng sức mạnh chặn lại ở bên ngoài. Luồng sức mạnh đó không thể nhìn thấy, cũng chẳng thể sờ thấy nhưng lại ngăn cản chúng tôi, không cho chúng tôi tiến về phía trước thêm nữa. Tôi có chút không cam tâm, bèn hỏi Tôn Kim Nguyên: “Có chuyện gì vậy? Là sức mạnh nào đã chặn chúng ta lại nơi này?”
Tôn Kim Nguyên ngơ ngẩn lắc đầu, rõ ràng cậu ta đang có suy nghĩ giống tôi, căn bản không rõ là nguồn sức mạnh nào đã chặn chúng tôi lại bên ngoài hang đá rất lớn kia. Thấy bảo vật đã ở ngày trước mắt mà lại bị chặn lại ngay ngoài cửa, tôi và Tôn Kim Nguyên đều không can tâm, ra sức lao vào đó mấy lần, nhưng lần nào cũng bị luồng sức mạnh kia đẩy ngược lại. Vương Tiên Dao suy nghĩ một lát rồi nói với chúng tôi: “Các cậu tạm thời đừng kích động. Đằng nào chúng ta cũng không vào được, vậy thì hãy đợi ở đây đi, chưa biết chừng tiền bối lại có cách đấy!”
Hiện giờ chỉ còn mỗi cách đó mà thôi, ba người chúng tôi giống nhau như những quả bóng đá bị xịt hơi, sau khi lui khỏi cửa một quãng liền ngồi phịch xuống đất, không nói với nhau thêm câu nào nữa, tất cả đều im lặng chờ đợi anh gầy tới. Anh gầy cứ như là có thần giao cách cảm với chúng tôi, vừa nhắc tới anh ta thì anh ta đã xuất hiện ngay trước mặt. Chỉ thấy anh gầy lúc này mồ hôi đầm đìa, trên mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt, chắc hẳn vừa rồi đã phải đại chiến một phen rất dữ dội với con Hắc Hung kia.
Tôn Kim Nguyên ngó nhìn về phía sau lưng anh gầy, thấy không có động tĩnh gì bèn hỏi: “Con Hắc Hung đó đâu rồi?”
Anh gầy ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lát rồi lấy từ sau lưng ra một vật ném sang cho Tôn Kim Nguyên. Tôi định thần nhìn kĩ, không ngờ đó lại là thanh đao cổ nạm đầy bảo thạch, trong lòng ngạc nhiên vô cùng. Anh gầy nói: “Đừng lo, con Hắc Hung không biết tốt xấu, bị tôi xử lý rồi.”
“Cái gì? Xử lý rồi?” Ba người chúng tôi đều chấn động tột cùng, không ngờ con Hắc Hung dũng mãnh vô song kia đã bị anh gầy giải quyết, hơn nữa nghe giọng anh ta thì đây chẳng phải một việc gì quá khó khăn. Tôi thật sự hoài nghi anh gầy này không phải là người mà là ma quỷ hóa thân, vì chỉ ma quỷ mới có được sức mạnh đáng sợ tới nhường này.
“Phải rồi, sao các cô cậu lại ngồi cả ở đây vậy, phía trước không phải là cửa ra ư?” Anh gầy chỉ vào chỗ cửa ra trước mặt, ngạc nhiên hỏi chúng tôi.
Tôn Kim Nguyên làm ra vẻ thần bí, nói: “Ừm, chúng ta gặp phải phiền phức rồi. Bây giờ có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước đây?”
“Vậy hãy nói tin tốt trước đi!” Anh gầy thản nhiên nói.
Tôn Kim Nguyên lập tức lộ vẻ kích động, cười ha hả nói với anh gầy: “Ha haha! Tin tốt chính là bọn tôi đã tìm được thần khí dạ minh câu trong truyền thuyết, chúng ta sắp phát tài đến nơi rồi!”
Anh gầy không hề bị tâm trạng hưng phấn của Tôn Kim Nguyên làm cho lay động, vẫn nói với giọng bình thản như trước: “Vậy còn tin xấu thì sao?”
Tôn Kim Nguyên cứ như biến thành một người khác, cúi gục đầu xuống, ủ rũ nói: “Tin xấu là bọn tôi đã bị một sức mạnh vô hình chặn mất đường đi, do đó không thể tiến vào trong kia được.” Dứt lời, cậu ta liền chỉ tay về phía cửa ra, uể oải nói tiếp: “Anh ta tự qua đó xem thì biết.”
Anh gầy tuy chưa biết đã xảy ra chuyện gì nhưng từ mấy lời nói sơ lược của Tôn Kim Nguyên cũng đã cảm nhận được có chuyện gì đó không đúng lắm. Anh ta cau mày suy nghĩ một lát, sau đó bước từng bước về phía cửa ra. Đi tới nơi, nhìn thấy khung cảnh bên trong, anh gầy hiển nhiên kinh ngạc vô cùng nhưng không hề lỗ mãng như chúng tôi khi nãy, chỉ chậm rãi đưa hai tay ra phái trước để thăm dò.
Giống hệt chúng tôi, khi hai tay anh ta tới gần chỗ ra thì bị bật đẩy trở về, sau đó anh ta liền quay trở lại.
Tôn Kim Nguyên hỏi: “Sao rồi?” Anh đã biết hiện giờ chúng ta đang phải đối mặt với một khó khăn như thế nào chưa?”
Anh gầy không trả lời câu hỏi của Tôn Kim Nguyên, chỉ đưa mắt nhìn về phía ba người chúng tôi, bắt đầu từ tôi, sau đó Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao. Ánh mắt của anh ta rất sắc bén, như có thể xuyên thấu trái tim của mỗi người. Tôi không kìm được hỏi: “Anh nhìn bọn tôi như thế làm gì? Bọn tôi có phải tình nhân cũ của anh đâu.”
Anh gầy thu ánh mắt về, chậm rãi nói: “Tôi có một cách có thể phá giải sự ngăn trở của luồng sức mạnh vô hình đó, có điều ba cô cậu nhất định phải giúp đỡ tôi mới được.”
Vừa nghe nói là có cách phá giải luồng sức mạnh vô hình đó, cả ba người chúng tôi cùng kích động đứng bật dậy, và lần này thì tới lượt chúng tôi nhìn chằm chằm vào anh gầy. Tôn Kim Nguyên hưng phấn nói: “Tiền bối có gì xin cứ dặn đò, ba người bọn tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ anh.”
Anh gầy khẽ gật đầu, cười nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ nói cho mấy cô cậu biết. Nếu tôi đoán không nhầm, hang đá đó kỳ thực chính là một cấm địa cho Nguyên Lương Vương dùng thần khí tạo ra, ngoại trừ bản thân Nguyên Lương Vương, bất kỳ ai khác cũng không thể đi vào. Bởi lẽ Nguyên Lương Vương đã nhỏ máu tươi của mình lên bề mặt hai món thần khí, do đó hắn đã trở thành chủ nhân của thần khí rồi, như vậy, chỉ mình hắn mới có thể tới gần hai món thần khí đó thôi, còn người ngoài sẽ bị hai món thần khí chặn lại bên ngoài. Một khi Nguyên Lương Vương chết đi, cấm chế của thần khí sẽ theo đó mà biến mất, chỉ đến khi nào gặp được chủ nhân tiếp theo thì cấm chế của thần khí mới lại một lần nữa khai mở.
Muốn phá giải được cấm chế này, ngoài một cách là giết chết Nguyên Lương Vương ra thì còn duy nhất một cách khác, đó chính là dùng máu tươi của ba cô cậu, bởi máu tươi của ba cô cậu có khả năng phá vỡ sức mạnh của thần khí. Bây giờ, các cô cậu đã biết cần phải giúp tôi như thế nào rồi chứ?” Nói xong liền nhìn ba người chúng tôi, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời.
Tôn Kim Nguyên thản hiên nói: “Chuyện này đơn giản thôi mà, chẳng phải là một ít máu thôi sao? Vì vàng bạc, vì châu báu, tôi đây sẵn sàng bất chấp tất cả.” Dứt lời, cậu ta lấy thanh đao cổ kia ra, cười nói tiếp với tôi với Vương Tiên Dao: “Thanh đao này sắc lắm, dù có cắt một đường trên ngón tay thì chúng ta cũng chẳng cảm thấy đau đâu, kể cả có đau thì cũng chỉ đau một chút xíu thôi. Nào nào nào, hai cậu mau đưa tay ra đây!”
Tôi không chút nghĩ ngợi, lập tức đưa tay ra nhưng Vương Tiên Dao lại vội vàng ngăn tôi lại, nói: “Kim Nguyên ra tay nhất định rất nặng, xin tiền bối hãy giúp chúng tôi việc này.”
Tôn Kim Nguyên thấy Vương Tiên Dao không tin tưởng mình như vậy thì không kìm được lộ rõ vẻ bất mãn. “Cậu có ý gì vậy chứ? Cứ như muốn nói tớ có lòng mưu sát bọn cậu vậy? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng đã quen nhau mấy mươi năm, lẽ nào các cậu lại không tin tưởng tớ đến mức ấy? Vậy được rồi, tớ sẽ cắt ngón tay của mình trước, các cậu hãy chờ mà xem bản lĩnh của tớ.” Nói rồi liền rút thanh đao cổ kia ra, chuẩn bị cắt vào ngón tay trỏ tay phải của mình.
Anh gầy đứng kế bên lập tức ngăn Tôn Kim Nguyên lại, nghiêm giọng nói: “Thanh đao này sắc bén vô cùng, nếu không khống chế lực cẩn thận sẽ rất nguy hiểm, có thể cậu chỉ khẽ rạch một cái thôi là cả ngón tay sẽ rụng xuống đấy, tôi thấy cứ để tôi giúp các cậu việc này thì hơn.”
Nghe anh gầy nói như vậy, Tôn Kim Nguyên bất giác cả kinh, đồng thời lại thầm cảm thấy may mắn vì đã không lỗ mãng. Rồi cậu ta vội vàng đưa thanh đao cổ trong tay cho anh gầy, hậm hực nói: “Tiền bối, lần sau có việc gì thì anh phải nói sớm vào! Vừa rồi thực là nguy hiểm quá!”
Anh gầy không đáp lời, chỉ bảo ba người chúng tôi đưa tay ra, sau đó cắt nhẹ một cái vào ngón tay trỏ tay phải của mỗi người. Thủ pháp của anh ta cực kỳ lợi hại, chúng tôi thậm chí còn chưa cảm thấy đau thì đầu ngón tay đã bị anh ta rạch ra một vết nhỏ, nếu không nhìn kĩ thì không tài nào phát hiện ra được.
Không lâu sau, từ miệng vết thương nơi ngón tay tôi rỉ ra một ít máu tươi, mãi tới lúc này chúng tôi mới cảm thấy hơi đau. Anh gầy nhìn thấy máu đã chảy ra, bèn nói với chúng tôi: “Được rồi, bây giờ các cô cậu hãy đi phá giải cấm chế đi! Nhớ đấy, nếu bị ngăn cản thì chỉ việc chọc ngón tay trỏ đã chảy máu về phía trước là được!”
Bình luận facebook