Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Sáng hôm sau.
Á Hiên đã làm xong bữa sáng định lên gọi đám kia xuống, vừa tháo tập dề ra thì thấy cả đám đi từ cầu thang xuống, cậu ngạc nhiên.
Á Hiên: uầy.. nay trời bão à.. tụi bây thức sớm thế cũng không cần tao hét lên kiêu dậy nữa.
Tuấn Lâm: mầy tưởng tao muốn à đang mộng đẹp bị một phát xuống giường, không muốn thức cũng phải thức.
Tứ Húc: tao cũng thế còn tí nữa là có thể thấy mặt hoàng tử của tao rồi, ai dè ăn một đập cũng nó tỉnh luôn.
Tứ Húc vừa nói vừa chỉ vào Trình Hâm, còn cậu không nói gì chỉ khoanh tay nhếp mày một cái.
Á Hiên: haha.. tao thấy cách của Trình Trình hay đấy mai mốt tao cũng học theo đở đau cổ họng.
Tuấn Lâm: ấy.. ấy.. thôi mà tiểu Tống, mầy làm vậy còn gì là xương sườn của tụi tao nữa.
Tứ Húc: ừa đúng... mầy cứ kiêu như mọi bữa nha.
Á Hiên: tao vẫn thích cách của Trình Trình hơn nhanh gọn lẹ.
Á Hiên nói xong cười phá lên khoác vai Trình Hâm, đi vào bàn ăn cả hai người kia thì ủ rũ ngồi xuống theo, đang ăn nữa chừng thì Tứ Húc đứng bật dậy la lên.
Tứ Húc: ấy chết.
Tuấn Lâm: mầy điên hả đang ăn mà la lớn vậy ba.
Tứ Húc: quên kiêu tiểu Hạo rồi, sắp trễ rồi., thằng bé cũng chưa ăn sáng.
Á Hiên: không cần mầy lo đâu, sáng tinh mơ có người rước tiểu Hạo đi nhà hàng ăn sáng rồi.
Tuấn Lâm: là Chu Chí Hâm.
Á Hiên: ừa... thôi ăn lẹ đi học.
Bốn cậu ăn xong lên xe đi đến trường, vừa bước xuống lại là khung cảnh quen thuộc nữa, ngày nào cũng bị bu lại các cậu y như nhân bánh vậy.
Tuấn Lâm: mọe hở hôm nào cũng vậy chen chút như gì đâu á
Trình Hâm: ai biểu đẹp quá chi.. cũng khổ thật.
Tứ Húc: haizz tao sắp bị nhồi chết rồi nè.
Á Hiên: ráng đi 1p nữa thôi bây sẽ thoát.
All: hả.. tại sao??
Á Hiên chưa kịp nói cho ba cậu biết nguyên nhân thì, cái đám người này lại hét lên lần nữa, bỏ bọn cậu chạy ra cổng trường còn bốn cậu thoát được mừng như má đi chợ về vậy.
Không phải nói chứ không nhờ bọn anh đến thì bọn cậu khó thoát rồi, sau khi thoái khỏi nơi đó thì bốn cậu đi vào lớp, tất cả vào chỗ ngồi thì Tuấn Lâm nhìn Á Hiên.
Tuấn Lâm: ê tiểu Tống sau nãy mầy biết bọn họ tới mà nói hả??
Á Hiên: tao đoán á mà.
Tuấn Lâm: thật không??
Á Hiên: Thật.
Bị Tuấn Lâm hỏi Á Hiên liền chột dạ nên kím đại cớ chứ nào dám nói là Diệu Văn gọi vào sáng sớm chứ, hai người đang nói chuyện thì các anh đã lại ngồi vào chỗ rồi.
Hạo Tường: nè, cậu ngồi đàng hoàng lại cho tôi vào ngồi coi.
Tuấn Lâm nghe thấy liền xích người vào trong cho Hạo Tường ngồi, Nguyên Húc thì mạnh ai nấy ngồi, Văn chăm Hiên chỉ khổ nổi là cái cặp bên kia vừa vào đã chửi nhau um xùm vì lý do Gia Kỳ làm rơi bút của Trình Hâm.
Sau một hồi cả lớp bị tra tắn lỗ tai do trận cãi nhau giữa hai con người kia, chuông reo lên cả lớp cũng được bình an nhưng hôm nay thầy vào bảo được nghĩ để về soạn đồ mai đi cắm trại toàn trường.
Sau khi thông báo xong thầy giáo định đi thì nhớ chuyện hôm qua bỏ quên anh và cậu trong trường, nên kiêu qnh và cậu đi theo.
Còn cả lớp giờ reo hò vừa được nghĩ vừa được đi cắm trại nữa, ba cậu cũng rất thích thú với chuyện này, còn ba anh thì bình thường.
Á Hiên: tiểu Hạ tiểu Tứ bọn mầy đi chứ.??
Tuấn Lâm:tao hả, dĩ nhiên là đi rồi.
Tứ Húc: tao cũng vậy, haizz giải tỏa tình thần lun mà.
Tuấn Lâm: phải đi chỗ nào có nhiều đặc sẳn để ăn nhỉ.
Hạo Tường: ăn ăn lúc ào cậu cũng ăn không sợ từ thỏ thành heo à.
Nghe Hạo Tường gọi mình là con vật thì tức giận lên đánh Hạo tường túi bụi, còn bàn Nguyên Húc thì ngủ mất tiêu rồi, Á Hiên nhìn Tuấn Lâm đánh Hạo Tường bất giác lắc đâu quay qua nhìn Diệu Văn.
Truyện Full
Á Hiên: Diệu Văn, anh có đi cấm trại không??
Diệu Văn: có chứ, cậu đi đâu tớ sẽ theo.
Anh nhìn cậu dịu dàng trả lời còn xoa đầu cậu nhè nhẹ, Á Hiên ngại ngùng né trách.
Á Hiên: đang ở lớp đấy.
Diệu Văn: nhìn xem bây giờ ai để ý đâu, Tường Lâm vẫn đang đánh nhau, Nguyên Húc thì ngủ rồi an tâm đi.
Diệu Văn nói đúng cái lớp giờ chụm nắm chụm bảy bài chuyện anh và cậu lại cuối lớp nên không ai để ý, Á Hiên không nói gì quay người qua chỗ khác tưởng thoát được ai dè bị Diệu Văn ôm lại từ sau.
Á Hiên: nè.. buông đi kì quá à.( nói nhỏ).
Diệu Văn: vậy em gọi tên tôi đi tôi thả em ra.
Á Hiên: Văn Văn.
Nghe được Á Hiên gọi mình ngọt như vậy Diệu Văn tươi cười thả câu ra.
Còn Gia Kỳ và Trình Hâm được thầy giao cho cả đống giấy tờ nhận xong cả hai về lại lớp, cả lớp bây giờ điều ra về để soạn đồ ngày mai đi cấm trại.
Các cậu tung tắng vui vẻ ra về, mà đâu hay ngày mai phải đối mặt với chuyện gì.
Khuê Vi: ngày mai làm theo kế hoạnh
All: ừa.
Á Hiên đã làm xong bữa sáng định lên gọi đám kia xuống, vừa tháo tập dề ra thì thấy cả đám đi từ cầu thang xuống, cậu ngạc nhiên.
Á Hiên: uầy.. nay trời bão à.. tụi bây thức sớm thế cũng không cần tao hét lên kiêu dậy nữa.
Tuấn Lâm: mầy tưởng tao muốn à đang mộng đẹp bị một phát xuống giường, không muốn thức cũng phải thức.
Tứ Húc: tao cũng thế còn tí nữa là có thể thấy mặt hoàng tử của tao rồi, ai dè ăn một đập cũng nó tỉnh luôn.
Tứ Húc vừa nói vừa chỉ vào Trình Hâm, còn cậu không nói gì chỉ khoanh tay nhếp mày một cái.
Á Hiên: haha.. tao thấy cách của Trình Trình hay đấy mai mốt tao cũng học theo đở đau cổ họng.
Tuấn Lâm: ấy.. ấy.. thôi mà tiểu Tống, mầy làm vậy còn gì là xương sườn của tụi tao nữa.
Tứ Húc: ừa đúng... mầy cứ kiêu như mọi bữa nha.
Á Hiên: tao vẫn thích cách của Trình Trình hơn nhanh gọn lẹ.
Á Hiên nói xong cười phá lên khoác vai Trình Hâm, đi vào bàn ăn cả hai người kia thì ủ rũ ngồi xuống theo, đang ăn nữa chừng thì Tứ Húc đứng bật dậy la lên.
Tứ Húc: ấy chết.
Tuấn Lâm: mầy điên hả đang ăn mà la lớn vậy ba.
Tứ Húc: quên kiêu tiểu Hạo rồi, sắp trễ rồi., thằng bé cũng chưa ăn sáng.
Á Hiên: không cần mầy lo đâu, sáng tinh mơ có người rước tiểu Hạo đi nhà hàng ăn sáng rồi.
Tuấn Lâm: là Chu Chí Hâm.
Á Hiên: ừa... thôi ăn lẹ đi học.
Bốn cậu ăn xong lên xe đi đến trường, vừa bước xuống lại là khung cảnh quen thuộc nữa, ngày nào cũng bị bu lại các cậu y như nhân bánh vậy.
Tuấn Lâm: mọe hở hôm nào cũng vậy chen chút như gì đâu á
Trình Hâm: ai biểu đẹp quá chi.. cũng khổ thật.
Tứ Húc: haizz tao sắp bị nhồi chết rồi nè.
Á Hiên: ráng đi 1p nữa thôi bây sẽ thoát.
All: hả.. tại sao??
Á Hiên chưa kịp nói cho ba cậu biết nguyên nhân thì, cái đám người này lại hét lên lần nữa, bỏ bọn cậu chạy ra cổng trường còn bốn cậu thoát được mừng như má đi chợ về vậy.
Không phải nói chứ không nhờ bọn anh đến thì bọn cậu khó thoát rồi, sau khi thoái khỏi nơi đó thì bốn cậu đi vào lớp, tất cả vào chỗ ngồi thì Tuấn Lâm nhìn Á Hiên.
Tuấn Lâm: ê tiểu Tống sau nãy mầy biết bọn họ tới mà nói hả??
Á Hiên: tao đoán á mà.
Tuấn Lâm: thật không??
Á Hiên: Thật.
Bị Tuấn Lâm hỏi Á Hiên liền chột dạ nên kím đại cớ chứ nào dám nói là Diệu Văn gọi vào sáng sớm chứ, hai người đang nói chuyện thì các anh đã lại ngồi vào chỗ rồi.
Hạo Tường: nè, cậu ngồi đàng hoàng lại cho tôi vào ngồi coi.
Tuấn Lâm nghe thấy liền xích người vào trong cho Hạo Tường ngồi, Nguyên Húc thì mạnh ai nấy ngồi, Văn chăm Hiên chỉ khổ nổi là cái cặp bên kia vừa vào đã chửi nhau um xùm vì lý do Gia Kỳ làm rơi bút của Trình Hâm.
Sau một hồi cả lớp bị tra tắn lỗ tai do trận cãi nhau giữa hai con người kia, chuông reo lên cả lớp cũng được bình an nhưng hôm nay thầy vào bảo được nghĩ để về soạn đồ mai đi cắm trại toàn trường.
Sau khi thông báo xong thầy giáo định đi thì nhớ chuyện hôm qua bỏ quên anh và cậu trong trường, nên kiêu qnh và cậu đi theo.
Còn cả lớp giờ reo hò vừa được nghĩ vừa được đi cắm trại nữa, ba cậu cũng rất thích thú với chuyện này, còn ba anh thì bình thường.
Á Hiên: tiểu Hạ tiểu Tứ bọn mầy đi chứ.??
Tuấn Lâm:tao hả, dĩ nhiên là đi rồi.
Tứ Húc: tao cũng vậy, haizz giải tỏa tình thần lun mà.
Tuấn Lâm: phải đi chỗ nào có nhiều đặc sẳn để ăn nhỉ.
Hạo Tường: ăn ăn lúc ào cậu cũng ăn không sợ từ thỏ thành heo à.
Nghe Hạo Tường gọi mình là con vật thì tức giận lên đánh Hạo tường túi bụi, còn bàn Nguyên Húc thì ngủ mất tiêu rồi, Á Hiên nhìn Tuấn Lâm đánh Hạo Tường bất giác lắc đâu quay qua nhìn Diệu Văn.
Truyện Full
Á Hiên: Diệu Văn, anh có đi cấm trại không??
Diệu Văn: có chứ, cậu đi đâu tớ sẽ theo.
Anh nhìn cậu dịu dàng trả lời còn xoa đầu cậu nhè nhẹ, Á Hiên ngại ngùng né trách.
Á Hiên: đang ở lớp đấy.
Diệu Văn: nhìn xem bây giờ ai để ý đâu, Tường Lâm vẫn đang đánh nhau, Nguyên Húc thì ngủ rồi an tâm đi.
Diệu Văn nói đúng cái lớp giờ chụm nắm chụm bảy bài chuyện anh và cậu lại cuối lớp nên không ai để ý, Á Hiên không nói gì quay người qua chỗ khác tưởng thoát được ai dè bị Diệu Văn ôm lại từ sau.
Á Hiên: nè.. buông đi kì quá à.( nói nhỏ).
Diệu Văn: vậy em gọi tên tôi đi tôi thả em ra.
Á Hiên: Văn Văn.
Nghe được Á Hiên gọi mình ngọt như vậy Diệu Văn tươi cười thả câu ra.
Còn Gia Kỳ và Trình Hâm được thầy giao cho cả đống giấy tờ nhận xong cả hai về lại lớp, cả lớp bây giờ điều ra về để soạn đồ ngày mai đi cấm trại.
Các cậu tung tắng vui vẻ ra về, mà đâu hay ngày mai phải đối mặt với chuyện gì.
Khuê Vi: ngày mai làm theo kế hoạnh
All: ừa.
Bình luận facebook