Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Người của Vệ Quân quá đông, Vệ Doanh còn chưa kịp làm ra động thái gì thì đã bị bọn chúng phát hiện lao tới muốn bắt người.
- Đáng chết.
Vệ Doanh không còn cách nào khác đành bỏ lại phụ hoàng quay người chạy đi để bảo toàn mạng sống của bản thân.
Keng
Phập
Lồng ngực bị đâm một nhát Vệ Doanh vubg kiếm chém bay tên đánh lén đằng sau lưng thở dốc nhìn hàng ngàn quân lính đang chạy tới.
Phải rời khỏi nơi này.
Trong đầu Vệ Doanh chỉ còn lại một từ duy nhất đó là "trốn", y phải rời khỏi hoàng cung.
- Mau, đừng để thái tử chạy thoát.
Võ công của Vệ Doanh tính ra không kém gì Vệ Quân. Vệ gia bọn họ các đời sinh ra đều có thiên phú võ thuật phi thường, có thể nói là nhân tài bậc nhất.
Soạt
Vệ Doanh mặc trên người một bộ chiến giáp chạy ra khỏi hoàng cung.
Y ngẩn người nhìn kinh thành sa hoa bị màn đêm bao phủ trước mắt. Ha, y tưởng nơi này là nhà của y, thứ y muốn thì nhất định phải là của y không ai dám phản đối.
Nhưng giờ nhìn lại, hình như không phải nữa rồi.
Y... không có nhà.
- Ha ha.
Vệ Doanh ngửa mặt lên trời cười, y quay đầu nhìn nơi mình được sinh ra lần cuối rồi quả quyết chạy đi.
Y biết điểm yếu của vị hoàng thúc kia, y phải bắt được Lạc Dư.
Vệ phủ,
Vệ Doanh lén lút tiến vào căn phòng mà tên ám vệ số một của y dùng tính mạng đổi lấy, người y cần đang ở bên trong.
Xung quanh canh phòng rất lỏng lẻo, tất cả mọi người đều đã tới hoàng cung, tình cảnh này lại rất có lợi cho Vệ Doanh.
Ầm ầm
Vệ Doanh tiến vào căn mật thất đằng sau bức bình phong, y tiến về phía cánh cửa làm bằng đá đóng chặt.
Cạch
Cửa đá này là mở từ bên ngoài, Vệ Doanh thử một chút thế mà thực sự mở ra được.
- Hửm?? Vệ Quân? Không phải ngươi nói mình rất bận sao? Đến tìm ta làm...
Lạc Dư đang ngồi nghịch xích sắt nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên nhìn. Cậu kinh ngạc nhìn người mặc chiến giáp nhuốm máu đứng lù lù ngoài cửa.
- Vệ Doanh... ngươi.
Vệ Doanh vì mất máu quá nhiều nên khuôn mặt nghiêm nghị có chút trắng, nhìn qua vô cùng yếu ớt.
- Đi theo ta.
Vệ Doanh không nói nhiều lập tức cởi áo choàng trên người xuống phủ lên thân thể không một mảnh vải của Lạc Dư. Y nhìn những sợi xích sắt trói buộc cậu giơ thành kiếm trong tay lên keng một nhát chém đứt.
- Mau lên.
Lạc Dư ngơ ngác nhìn đống dây xích dưới chân, phải biết là cậu dù có dùng hết toàn bộ nội lực cũng không gây cho nó dù chỉ một vết xước, nhưng vị thái tử này một kiếm liền chém đứt nó, như thế bảo cậu làm sao mà chấp nhận nổi.
- Đi.
Vệ Doanh cầm lấy tay Lạc Dư kéo người chạy khỏi mật thất giúp cậu tìm một bộ quần áo sạch sẽ rồi chạy ra ngoài.
Đúng lúc này cách cổng thành không xa có một chiếc xe ngựa đỗ lại, phu xe vẫn còn ở trên đó.
- Ngồi im.
Vệ Doanh đem kiếm kề sát động mạch chủ của phu xe lạnh giọng khiến vị đại thúc đó sợ tái mặt ngồi im thin thít.
- Hai vị, muốn... muốn đi nơi nào, để... để tiểu nhân đưa hai vị đi.
Lạc Dư túm cái đống y phục rộng thùng thình trên người mình cố không để nó rơi xuống.
"Quần áo của Vệ Quân rộng quá đó, cái này thì hắn mặc kiểu gì"
Mèo mướp thúi khinh thường liếc mắt nhìn thân hình bằng cái que tăm của Lạc Dư kiêu ngạo không thèm trả lời.
Hừ, một người cao xấp xỉ 1m65 như kia chủ lại đi so với một người m9 đổ lên như nam chủ, có bị đần không vậy.
- Ây ây.
Lạc Dư không để ý dẫm phải góc áo suýt chút nữa thì cắm mặt xuống đất.
Vệ Doanh lạnh mặt túm cổ áo cậu xách như xách một con gà ném lên xe ngựa.
- Đi.
Xe ngựa đi rời khỏi kinh thành, Vệ Doanh đợi đến khi đã đi được khoảng 20 dặm mới thả lỏng cảnh giác, vết thương trên người trở nặng khiến y mơ hồ ngất đi.
Lạc Dư thấy trên vai mình đột nhiên có thêm một vật nặng liền cúi đầu nhìn.
Cứu hay không cứu...
Thoáng chốc cậu đã làm ra quyết định, đặt Vệ Doanh nằm xuống cởi áo của vị thái tử này ra bắt đầu xử lí miệng vết thương.
Lộc cộc lộc cộc
Xe ngựa càng đi càng chậm lại không bao lâu sau liền dừng hẳn. Lạc Dư đặt người đã mất đi ý thức nằm xuống, giúp Vệ Doanh chỉnh trang lại một chút rồi thấp giọng dò hỏi người bên ngoài.
- Đại thúc, sao lại dừng rồi? Có chuyện gì sao?
Không ai trả lời cậu, ánh nắng mùa hạ nóng nực dọi vào bên trong xe nhưng lại khiến toàn thân Lạc Dư phát lạnh, xảy ra chuyện rồi.
Một khắc
Hai khắc
Bên ngoài vẫn im ắng thỉnh thoảng có tiếng bước chân ngựa dẫm đạp truyền đến. Lạc Dư đoán sơ sơ cũng đến mấy trăm con ngựa, nếu không phải thổ phỉ thì chỉ còn có một người mới làm ra được trận địa lớn như vậy.
Lạc Dư hít sâu một hơi vén rèm đằng trước ra.
- Là...
Cậu còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị một đôi môi lạnh băng chiếm lấy cắn xé.
- A Dư, ngươi lại không ngoan rồi.
Vệ Quân nhìn y phục nửa kín nửa hở, lộ ra một mảng ngực lớn cùng xương quai xanh yêu mị cổ họng trở nên khô khốc, yết hầu không ngừng lăn lộn lên xuống.
- A Dư, ta muốn th** ngươi trước mặt hàng vạn quân lính, muốn tiến vào bên trong ngươi ngay lúc này... muốn...
- Đ*t! Câm miệng.
- Đáng chết.
Vệ Doanh không còn cách nào khác đành bỏ lại phụ hoàng quay người chạy đi để bảo toàn mạng sống của bản thân.
Keng
Phập
Lồng ngực bị đâm một nhát Vệ Doanh vubg kiếm chém bay tên đánh lén đằng sau lưng thở dốc nhìn hàng ngàn quân lính đang chạy tới.
Phải rời khỏi nơi này.
Trong đầu Vệ Doanh chỉ còn lại một từ duy nhất đó là "trốn", y phải rời khỏi hoàng cung.
- Mau, đừng để thái tử chạy thoát.
Võ công của Vệ Doanh tính ra không kém gì Vệ Quân. Vệ gia bọn họ các đời sinh ra đều có thiên phú võ thuật phi thường, có thể nói là nhân tài bậc nhất.
Soạt
Vệ Doanh mặc trên người một bộ chiến giáp chạy ra khỏi hoàng cung.
Y ngẩn người nhìn kinh thành sa hoa bị màn đêm bao phủ trước mắt. Ha, y tưởng nơi này là nhà của y, thứ y muốn thì nhất định phải là của y không ai dám phản đối.
Nhưng giờ nhìn lại, hình như không phải nữa rồi.
Y... không có nhà.
- Ha ha.
Vệ Doanh ngửa mặt lên trời cười, y quay đầu nhìn nơi mình được sinh ra lần cuối rồi quả quyết chạy đi.
Y biết điểm yếu của vị hoàng thúc kia, y phải bắt được Lạc Dư.
Vệ phủ,
Vệ Doanh lén lút tiến vào căn phòng mà tên ám vệ số một của y dùng tính mạng đổi lấy, người y cần đang ở bên trong.
Xung quanh canh phòng rất lỏng lẻo, tất cả mọi người đều đã tới hoàng cung, tình cảnh này lại rất có lợi cho Vệ Doanh.
Ầm ầm
Vệ Doanh tiến vào căn mật thất đằng sau bức bình phong, y tiến về phía cánh cửa làm bằng đá đóng chặt.
Cạch
Cửa đá này là mở từ bên ngoài, Vệ Doanh thử một chút thế mà thực sự mở ra được.
- Hửm?? Vệ Quân? Không phải ngươi nói mình rất bận sao? Đến tìm ta làm...
Lạc Dư đang ngồi nghịch xích sắt nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên nhìn. Cậu kinh ngạc nhìn người mặc chiến giáp nhuốm máu đứng lù lù ngoài cửa.
- Vệ Doanh... ngươi.
Vệ Doanh vì mất máu quá nhiều nên khuôn mặt nghiêm nghị có chút trắng, nhìn qua vô cùng yếu ớt.
- Đi theo ta.
Vệ Doanh không nói nhiều lập tức cởi áo choàng trên người xuống phủ lên thân thể không một mảnh vải của Lạc Dư. Y nhìn những sợi xích sắt trói buộc cậu giơ thành kiếm trong tay lên keng một nhát chém đứt.
- Mau lên.
Lạc Dư ngơ ngác nhìn đống dây xích dưới chân, phải biết là cậu dù có dùng hết toàn bộ nội lực cũng không gây cho nó dù chỉ một vết xước, nhưng vị thái tử này một kiếm liền chém đứt nó, như thế bảo cậu làm sao mà chấp nhận nổi.
- Đi.
Vệ Doanh cầm lấy tay Lạc Dư kéo người chạy khỏi mật thất giúp cậu tìm một bộ quần áo sạch sẽ rồi chạy ra ngoài.
Đúng lúc này cách cổng thành không xa có một chiếc xe ngựa đỗ lại, phu xe vẫn còn ở trên đó.
- Ngồi im.
Vệ Doanh đem kiếm kề sát động mạch chủ của phu xe lạnh giọng khiến vị đại thúc đó sợ tái mặt ngồi im thin thít.
- Hai vị, muốn... muốn đi nơi nào, để... để tiểu nhân đưa hai vị đi.
Lạc Dư túm cái đống y phục rộng thùng thình trên người mình cố không để nó rơi xuống.
"Quần áo của Vệ Quân rộng quá đó, cái này thì hắn mặc kiểu gì"
Mèo mướp thúi khinh thường liếc mắt nhìn thân hình bằng cái que tăm của Lạc Dư kiêu ngạo không thèm trả lời.
Hừ, một người cao xấp xỉ 1m65 như kia chủ lại đi so với một người m9 đổ lên như nam chủ, có bị đần không vậy.
- Ây ây.
Lạc Dư không để ý dẫm phải góc áo suýt chút nữa thì cắm mặt xuống đất.
Vệ Doanh lạnh mặt túm cổ áo cậu xách như xách một con gà ném lên xe ngựa.
- Đi.
Xe ngựa đi rời khỏi kinh thành, Vệ Doanh đợi đến khi đã đi được khoảng 20 dặm mới thả lỏng cảnh giác, vết thương trên người trở nặng khiến y mơ hồ ngất đi.
Lạc Dư thấy trên vai mình đột nhiên có thêm một vật nặng liền cúi đầu nhìn.
Cứu hay không cứu...
Thoáng chốc cậu đã làm ra quyết định, đặt Vệ Doanh nằm xuống cởi áo của vị thái tử này ra bắt đầu xử lí miệng vết thương.
Lộc cộc lộc cộc
Xe ngựa càng đi càng chậm lại không bao lâu sau liền dừng hẳn. Lạc Dư đặt người đã mất đi ý thức nằm xuống, giúp Vệ Doanh chỉnh trang lại một chút rồi thấp giọng dò hỏi người bên ngoài.
- Đại thúc, sao lại dừng rồi? Có chuyện gì sao?
Không ai trả lời cậu, ánh nắng mùa hạ nóng nực dọi vào bên trong xe nhưng lại khiến toàn thân Lạc Dư phát lạnh, xảy ra chuyện rồi.
Một khắc
Hai khắc
Bên ngoài vẫn im ắng thỉnh thoảng có tiếng bước chân ngựa dẫm đạp truyền đến. Lạc Dư đoán sơ sơ cũng đến mấy trăm con ngựa, nếu không phải thổ phỉ thì chỉ còn có một người mới làm ra được trận địa lớn như vậy.
Lạc Dư hít sâu một hơi vén rèm đằng trước ra.
- Là...
Cậu còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị một đôi môi lạnh băng chiếm lấy cắn xé.
- A Dư, ngươi lại không ngoan rồi.
Vệ Quân nhìn y phục nửa kín nửa hở, lộ ra một mảng ngực lớn cùng xương quai xanh yêu mị cổ họng trở nên khô khốc, yết hầu không ngừng lăn lộn lên xuống.
- A Dư, ta muốn th** ngươi trước mặt hàng vạn quân lính, muốn tiến vào bên trong ngươi ngay lúc này... muốn...
- Đ*t! Câm miệng.