Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Vệ Quân nhìn khuôn mặt đỏ ửng mê người của Lạc Dư nhịn không được cúi xuống cắn một cái để lại một dấu răng mờ mờ trên mặt cậu.
- Ta đi đây.
Lạc Dư xoa xoa má nhìn cánh cửa đá mở ra rồi lại đóng vào.
Vệ Quân vừa ra ngoài liền lập tức gọi Bàng Long đến thư phòng, tiến độ cần phải đẩy nhanh hơn nữa, hắn không thể để Lạc Dư đợi quá lâu được.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
- Tướng quân.
Bàng Long quỳ xuống hành lễ, Vệ Quân ngẩng mặt lên để lộ ra bộ dạng giống như quái vật của mình khiến Bàng phó tướng hơi bất ngờ.
- Sao vậy? Sợ rồi.
Vệ Quân nhếch miệng lộ ra một mạt ý cười, Bàng Long nhún nhún vai trong mắt mang theo tiếu ý.
- Đúng là có chút sợ, tướng quân ngài mà đem cái bộ mặt này đi vào buổi tối thì... hắc hắc.
Vệ Quân bật cười, tên này lại muốn đi hố người, chậc, chẳng thay đổi chút nào hết.
- Quân lực thế nào rồi, trong vòng mười ngày liệu có thể tấn công vào bên trong kia không.
Bàng Long biết Vệ Quân đang nói đến nơi nào, đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn ta hơi nheo lại.
- Có thể, nhưng phải cần rất nhiều vàng.
Muốn khích lệ quân sĩ cách tốt nhất là cho người nhà của họ một cuộc sống sung túc.
- Cái này không thành vấn đề.
Vị huynh trưởng kia của Vệ Quân vì muốn cho dân chúng biết mình là một minh quân, yêu thương đệ đệ nên đã tặng cho hắn mấy trăm vạn lượng vàng.
Tuy số này không nhiều nhưng trợ giúp người nhà binh lính vài chục đến vài trăm lượng bạc thì không thành vấn đề.
- Được, vậy 10 ngày nữa gặp.
- Được.
Bàng Long hóa trang thành một người làm trong Vệ phủ lén lút rời khỏi kinh thành, chạy tới ngọn đồi cách đó không xa tụ họp với mấy vạn binh lính.
10 ngày sau,
- Đêm nay chúng ta hành động.
Bàng Long đọc lá thư Vệ Quân gửi đến ra lệnh cho quân của mình chuẩn bị sẵn sàng tùy thời xuất phát.
....
Ánh hoàng hôn buông xuống, mặt trăng dần dần nhô cao soi rọi con đường vắng lặng không có lấy một bóng người.
Lộc cộc
Lộc cộc
Tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân nặng trịch vang lên từ từ tiến gần lại trước cổng hoàng cung.
- Tất cả các ngươi đề cao cảnh giác cho bổn điện hạ.
Vệ Doanh lạnh lùng gầm lên một tiếng, y đã từng cảnh báo phụ hoàng nhưng sau khi thái y báo lại là vị hoàng thúc kinh mạch chưa hồi phục, không có khả năng làm phản thì phụ hoàng không thèm tin lời y nữa.
Hoàng đế không điều quân, người của Vệ Doanh lại không nhiều, nếu muốn giới nghiêm trong khoảng thời gian dài thực sự là vướt ngoài tầm với, người của y suốt 10 ngày chưa được ngủ, họ sắp trụ không nổi rồi.
- Đáng chết.
Vệ Doanh đang tức điên lên thì phụ hoàng của y đúng lúc đi ngang qua, hừ lạnh:
- Thái tử, con quá đa nghi rồi, mau cho người giải tán hết đi.
Vệ Doanh nhìn người nam nhân trung niên trước mặt cứng rắn nói:
- Không được, phụ hoàng, chúng ta phải đề cao cảnh giác.
Hoàng đế không nghe Vệ Doanh khuyên, gã cười cười hướng đến tẩm cung của các vị mĩ nhân đi tới.
- Nếu con thích thì cứ tự nhiên, nhưng ta sẽ không kêu ngự lâm quân giúp con đâu.
Vệ Doanh mặc kệ chạy đi thúc giục những người khác không được lơ là.
Nhưng y không hề phát hiện ra những tên thái giám đứng bên cạnh hoàng đế đang dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn hai người.
Soạt
Vụt
Những hắc y nhân vượt qua bức tường cao chót vót của hoàng cung đi vào bên trong thám thính tình hình.
- Đi.
Lại qua thêm mấy canh giờ nữa, người của Vệ Doanh càng ngày càng uể oải, có người còn trực tiếp nhắm mắt lại dựa vào tường thành ngủ mất.
- ...
Vệ Doanh trầm mặc cũng không muốn giục nữa, chính y cũng rất mệt mắt díp hết lại vào với nhau rồi.
Hít!
Vệ Doanh hung hăng nhéo mình một cái thật mạnh, cơn đau truyền đến khiến y hít hà, tỉnh táo hơn không ít.
Keng keng
Bùm
Tiếng binh khí va chạm cùng tiếng pháo bắn thẳng lên trời khiến tất cả mọi người hốt hoảng, âm thanh la hét cũng bắt đầu vang lên càng ngày càng lớn.
- MAU, HỘ GIÁ.
Vệ Doanh hét lớn, những binh sĩ cùng ngự lâm quân phối hợp đánh nhau với đám hắc y nhân.
Cùng lúc, quân lính đang nấp xung quanh hoàng cung vừa thấy ám hiệu phóng lên liền đồng loạt xông ra.
Binh biến... chính thức được bắt đầu.
Soạt
Vệ Doanh dùng khinh công chạy tới tẩm điện các cung phi tìm một lượt.
- Phụ hoàng.
Khó khăn lắm y mới tìm được phụ hoàng mình trong tẩm cung của một vị phi tần lạ mặt. Nhưng y chưa kịp lao vào để đưa người đi thì bên trong đã có người chạy ra.
- ...
Vệ Doanh núp sau cánh cửa nhìn phụ hoàng mình đã bị năm hắc y nhân tinh anh không chế thở dài một hơi.
Cứu không được.
Võ công của y tuy rất cao nhưng nếu cùng lúc đối đầu với năm hắc y được huấn luyện ở chiến trường bị máu tanh cùng sát niệm quấn thân này... y đánh không lại.
Cổng chính hoàng cung,
Vệ Quân lúc này đã bỏ xuống gương mặt xấu xí ghê rợn thay vào đó là một khuôn mặt góc cạnh có đến năm phần giống với cẩu hoàng đế.
Hắn mặc trên người một bộ chiến giáp quen thuộc cầm một thanh trường kiếm bước vào.
Vệ Quân ngẩng đầu nhìn mặt trăng bị máu nhuốm đỏ cười nhạt nhẽo.
- Hoàng huynh, tất cả những thứ này... là do ngươi tự chuốc lấy, đừng trách người đệ đệ này tàn nhẫn.
- Ta đi đây.
Lạc Dư xoa xoa má nhìn cánh cửa đá mở ra rồi lại đóng vào.
Vệ Quân vừa ra ngoài liền lập tức gọi Bàng Long đến thư phòng, tiến độ cần phải đẩy nhanh hơn nữa, hắn không thể để Lạc Dư đợi quá lâu được.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
- Tướng quân.
Bàng Long quỳ xuống hành lễ, Vệ Quân ngẩng mặt lên để lộ ra bộ dạng giống như quái vật của mình khiến Bàng phó tướng hơi bất ngờ.
- Sao vậy? Sợ rồi.
Vệ Quân nhếch miệng lộ ra một mạt ý cười, Bàng Long nhún nhún vai trong mắt mang theo tiếu ý.
- Đúng là có chút sợ, tướng quân ngài mà đem cái bộ mặt này đi vào buổi tối thì... hắc hắc.
Vệ Quân bật cười, tên này lại muốn đi hố người, chậc, chẳng thay đổi chút nào hết.
- Quân lực thế nào rồi, trong vòng mười ngày liệu có thể tấn công vào bên trong kia không.
Bàng Long biết Vệ Quân đang nói đến nơi nào, đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn ta hơi nheo lại.
- Có thể, nhưng phải cần rất nhiều vàng.
Muốn khích lệ quân sĩ cách tốt nhất là cho người nhà của họ một cuộc sống sung túc.
- Cái này không thành vấn đề.
Vị huynh trưởng kia của Vệ Quân vì muốn cho dân chúng biết mình là một minh quân, yêu thương đệ đệ nên đã tặng cho hắn mấy trăm vạn lượng vàng.
Tuy số này không nhiều nhưng trợ giúp người nhà binh lính vài chục đến vài trăm lượng bạc thì không thành vấn đề.
- Được, vậy 10 ngày nữa gặp.
- Được.
Bàng Long hóa trang thành một người làm trong Vệ phủ lén lút rời khỏi kinh thành, chạy tới ngọn đồi cách đó không xa tụ họp với mấy vạn binh lính.
10 ngày sau,
- Đêm nay chúng ta hành động.
Bàng Long đọc lá thư Vệ Quân gửi đến ra lệnh cho quân của mình chuẩn bị sẵn sàng tùy thời xuất phát.
....
Ánh hoàng hôn buông xuống, mặt trăng dần dần nhô cao soi rọi con đường vắng lặng không có lấy một bóng người.
Lộc cộc
Lộc cộc
Tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân nặng trịch vang lên từ từ tiến gần lại trước cổng hoàng cung.
- Tất cả các ngươi đề cao cảnh giác cho bổn điện hạ.
Vệ Doanh lạnh lùng gầm lên một tiếng, y đã từng cảnh báo phụ hoàng nhưng sau khi thái y báo lại là vị hoàng thúc kinh mạch chưa hồi phục, không có khả năng làm phản thì phụ hoàng không thèm tin lời y nữa.
Hoàng đế không điều quân, người của Vệ Doanh lại không nhiều, nếu muốn giới nghiêm trong khoảng thời gian dài thực sự là vướt ngoài tầm với, người của y suốt 10 ngày chưa được ngủ, họ sắp trụ không nổi rồi.
- Đáng chết.
Vệ Doanh đang tức điên lên thì phụ hoàng của y đúng lúc đi ngang qua, hừ lạnh:
- Thái tử, con quá đa nghi rồi, mau cho người giải tán hết đi.
Vệ Doanh nhìn người nam nhân trung niên trước mặt cứng rắn nói:
- Không được, phụ hoàng, chúng ta phải đề cao cảnh giác.
Hoàng đế không nghe Vệ Doanh khuyên, gã cười cười hướng đến tẩm cung của các vị mĩ nhân đi tới.
- Nếu con thích thì cứ tự nhiên, nhưng ta sẽ không kêu ngự lâm quân giúp con đâu.
Vệ Doanh mặc kệ chạy đi thúc giục những người khác không được lơ là.
Nhưng y không hề phát hiện ra những tên thái giám đứng bên cạnh hoàng đế đang dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn hai người.
Soạt
Vụt
Những hắc y nhân vượt qua bức tường cao chót vót của hoàng cung đi vào bên trong thám thính tình hình.
- Đi.
Lại qua thêm mấy canh giờ nữa, người của Vệ Doanh càng ngày càng uể oải, có người còn trực tiếp nhắm mắt lại dựa vào tường thành ngủ mất.
- ...
Vệ Doanh trầm mặc cũng không muốn giục nữa, chính y cũng rất mệt mắt díp hết lại vào với nhau rồi.
Hít!
Vệ Doanh hung hăng nhéo mình một cái thật mạnh, cơn đau truyền đến khiến y hít hà, tỉnh táo hơn không ít.
Keng keng
Bùm
Tiếng binh khí va chạm cùng tiếng pháo bắn thẳng lên trời khiến tất cả mọi người hốt hoảng, âm thanh la hét cũng bắt đầu vang lên càng ngày càng lớn.
- MAU, HỘ GIÁ.
Vệ Doanh hét lớn, những binh sĩ cùng ngự lâm quân phối hợp đánh nhau với đám hắc y nhân.
Cùng lúc, quân lính đang nấp xung quanh hoàng cung vừa thấy ám hiệu phóng lên liền đồng loạt xông ra.
Binh biến... chính thức được bắt đầu.
Soạt
Vệ Doanh dùng khinh công chạy tới tẩm điện các cung phi tìm một lượt.
- Phụ hoàng.
Khó khăn lắm y mới tìm được phụ hoàng mình trong tẩm cung của một vị phi tần lạ mặt. Nhưng y chưa kịp lao vào để đưa người đi thì bên trong đã có người chạy ra.
- ...
Vệ Doanh núp sau cánh cửa nhìn phụ hoàng mình đã bị năm hắc y nhân tinh anh không chế thở dài một hơi.
Cứu không được.
Võ công của y tuy rất cao nhưng nếu cùng lúc đối đầu với năm hắc y được huấn luyện ở chiến trường bị máu tanh cùng sát niệm quấn thân này... y đánh không lại.
Cổng chính hoàng cung,
Vệ Quân lúc này đã bỏ xuống gương mặt xấu xí ghê rợn thay vào đó là một khuôn mặt góc cạnh có đến năm phần giống với cẩu hoàng đế.
Hắn mặc trên người một bộ chiến giáp quen thuộc cầm một thanh trường kiếm bước vào.
Vệ Quân ngẩng đầu nhìn mặt trăng bị máu nhuốm đỏ cười nhạt nhẽo.
- Hoàng huynh, tất cả những thứ này... là do ngươi tự chuốc lấy, đừng trách người đệ đệ này tàn nhẫn.
Bình luận facebook