Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Á, đau, cậu muốn chơi trò gì nữa đây hả??
Diệp Trì thấy người rốt cuộc để ý đến mình thỏa mãn cười.
- Mau ăn, thức ăn sắp nguội hết rồi.
Hắn gắp một đống thức ăn vào bát Lạc Dư, cậu không quen cái đãi ngộ này cảm giác cứ như mình là người yêu Diệp Trì vậy.
- Đừng gắp cho tôi, tôi có tay tự gắp được.
Diệp Trì nghe lời gắp thức ăn trong bát mình an tĩnh ăn.
- Hôm nay anh nghỉ ngơi đi, đừng đi lại lung tung.
Lạc Dư nghi hoặc, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm nửa thân dưới của mình cậu mới phản ứng lại.
- Tên bienthai chết tiệt nhà cậu.
Mặt mũi đỏ rực, Lạc Dư thẹn đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
- Tôi nói thật, hôm nay tôi cũng nghỉ, để tôi xoa bóp cho anh coi như là tạ lỗi.
Lạc Dư máu dồn lên não tức giận muốn phát điên.
- Không cần.
Nói xong cậu liền rời khỏi bàn ăn để một mình Diệp Trì đang không hiểu gì nhìn theo.
Lạc Dư kiên quyết phải làm việc, cậu đưa Diệp Trì tập hát tập nhảy, còn mình thì chạy đi lo cho cuốn album sắp mắt của hắn.
- Xin chào, ông chủ của tôi muốn gặp ngài Lạc, mời.
Một người áo đen ngang nhiên đi vào công ty tư thái này hoàn toàn không giống đến để mời đi, đây là muốn bắt người thì đúng hơn.
- Xin hỏi ông chủ của các người là...
Lạc Dư trấn tĩnh nói, người áo đen mặt lạnh nhìn cậu, há miệng máy móc nói:
- Ông chủ của tôi là Lục Nhất Thành.
Ồ, Lạc Dư nhếch miệng cười, cuối cùng thì cũng đến. Lần trước người này hạ thuốc cậu, cậu còn chưa tìm gã tính sổ thì thôi giờ lại dám vác mặt đến, được lắm.
- Tôi đi.
Lạc Dư đứng dậy lấy áo khoác rồi theo người áo đen ra ngoài lên một chiếc xe sang trọng.
- Đến rồi?
Lạc Dư bị đưa đến một căn biệt thự sang trọng, cậu đứng ở phòng khách đảo mắt nhìn những thứ sang trọng xung quanh.
Lục Nhất Thành từ trên lầu bước xuống quan sát cậu từ đầu đến chân.
- Ha.
Gã nhìn tư thế đứng quái dị của cậu khóe môi nhếch lên lộ ra một mạt ý cười, có chút cười trên nỗi đau của người khác.
- Xem ra hôm qua người đại diện Lạc có một đêm khó quên đi.
Lạc Dư sầm mặt, đáy mắt lóe lên sát ý lạnh băng.
- Lục thiếu không biết tìm tôi có chuyện gì sai bảo?
Lục Nhất Thành lạnh lùng cười, gã đi đến ngồi xuống ghế sô pha vắt chân lên vô cùng kiêu ngạo.
- Có chuyện gì... Người đại diện Lạc không phải đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi sao.
Lạc Dư biết người này gọi cậu đến là vì chuyện chứng cứ, nhưng hai người giao dịch đã xong rồi, muốn lấy lại số tiền đã ném đi? Đừng hòng.
- Tôi không có tiền.
Lục Nhất Thành nhướng mày, gã biết tên Lạc Dư khó chơi nhưng sau lưng không có thế lực chống đỡ thì cũng chỉ là một con ruồi, đập một nhát là chết thôi.
Gã đi đến trước mặt Lạc Dư cúi thấp đầu ghé sát bên tai cậu thấp giọng.
- Vậy sao.
Lạc Dư thấp hơn Lục Nhất Thành gần một cái đầu nên không thể không ngẩng mặt lên, khí thế cũng yếu đi không ít.
- Lục thiếu muốn cái gì từ một tên nghèo nàn này vậy.
Lục Nhất Thành nheo mắt, thật muốn lột cái bộ mặt giả tạo này xuống để xem rốt cuộc bên trong che giấu thứ gì.
Gã cúi đầu nhìn hai trái đào mềm cười ma mị.
- Nếu đã không có tiền... Vậy thì dùng thân thể đã bị đàn ông th** nát này bồi thường đi.
Lạc Dư sầm mặt nhìn bộ dạng ngả ngớn của gã, tên vô liêm sỉ này, cơ mặt cậu nhịn không được co giật một hồi.
- Lục Thiếu, thân thể tôi dơ bẩn như vậy ngài cũng muốn sao.
Nụ cười trên môi Lạc Dư trở nên băng lãnh, cậu nheo mắt:
- Ngài không sợ tôi vấy bẩn cơ thể cao quý của ngài sao? Khiến ngài mắc căn bệnh khó trị nào đó?
Lục Nhất Thành cũng không chịu thua, gã túm tóc đằng sau gáy cậu ép người ngẩng đầu lẻn mũi chạm mũi với Lạc Dư.
- Ha, sợ cái gì chứ, được "làm" món đồ chơi của Diệp Trì... Đây phải nói là một sự vinh dự mới đúng.
Đêm hôm qua người của gã đã nhìn thấy Diệp Trì đưa Lạc Dư vào nhà đến tận sáng hôm sau người mới đi ra, không cần nói cũng biết hai người đã làm ra chuyện gì.
Đáy mắt Lạc Dư bùng lên một ngọn hỏa diễm, nhưng Lục Nhất Thành chẳng quan tâm gã cúi đầu đặt môi mình lên môi cậu cưỡng ép chen đầu lưỡi vào bên trong.
- Ưm.
Lạc Dư kinh ngạc, cậu vội vàng giãy giụa muốn thoát, có điều sức lực của hai người chênh lệch quá lớn. Hai tay Lục Nhất Thành vừa chuyển đã đem cậu chế trụ.
- Buông, đồ bienthai.
Lục Nhất Thành có chút giận dữ, gã đã hạ mình đồng ý muốn người đã bị kẻ khác làm hỏng như cậu rồi mà còn dám phản kháng.
- Ưm ưm.
Hô hấp của Lạc Dư dần trở nên hỗn loạn, toàn thân cậu mất sức mềm nhũn dựa vào trong lồng ngực Lục Nhất Thành.
Chết tiệt, cậu đúng là phế vật, tùy tiện một người nam nhân cũng có thể cưỡng ép cậu, trở về nhất định phải đi rèn luyện thân thể mới được.
- Buông...
Rầm
Cánh cửa đột nhiên bị một lực mạnh đá bay, Diệp Trì nhìn tình cảnh bên trong sắc mặt lạnh băng, khí thế quanh thân trở nên hung ác.
Bốp
Hắn lao lên cưỡng chế đẩy Lục Nhất Thành ra kéo Lạc Dư về sau mình rồi cho gã một cú đấm.
- Sao mày có thể vào được đây.
Lục Nhất Thành lau lau vết máu bên khóe miệng, đứng dậy nhìn chằm chằm Diệp Trì gằn giọng nói.
Lạc Dư nằm trong lòng Diệp Trì mặt mũi đỏ bừng, muốn đẩy người ra.
- Tôi không sao.
Diệp Trì trợn mắt giữ chặt cậu, Lạc Dư thấy hắn không muốn thả ngươi cũng không làm ra động thái gì, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn nằm im trong lồng ngực hắn.
Diệp Trì thấy người rốt cuộc để ý đến mình thỏa mãn cười.
- Mau ăn, thức ăn sắp nguội hết rồi.
Hắn gắp một đống thức ăn vào bát Lạc Dư, cậu không quen cái đãi ngộ này cảm giác cứ như mình là người yêu Diệp Trì vậy.
- Đừng gắp cho tôi, tôi có tay tự gắp được.
Diệp Trì nghe lời gắp thức ăn trong bát mình an tĩnh ăn.
- Hôm nay anh nghỉ ngơi đi, đừng đi lại lung tung.
Lạc Dư nghi hoặc, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm nửa thân dưới của mình cậu mới phản ứng lại.
- Tên bienthai chết tiệt nhà cậu.
Mặt mũi đỏ rực, Lạc Dư thẹn đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
- Tôi nói thật, hôm nay tôi cũng nghỉ, để tôi xoa bóp cho anh coi như là tạ lỗi.
Lạc Dư máu dồn lên não tức giận muốn phát điên.
- Không cần.
Nói xong cậu liền rời khỏi bàn ăn để một mình Diệp Trì đang không hiểu gì nhìn theo.
Lạc Dư kiên quyết phải làm việc, cậu đưa Diệp Trì tập hát tập nhảy, còn mình thì chạy đi lo cho cuốn album sắp mắt của hắn.
- Xin chào, ông chủ của tôi muốn gặp ngài Lạc, mời.
Một người áo đen ngang nhiên đi vào công ty tư thái này hoàn toàn không giống đến để mời đi, đây là muốn bắt người thì đúng hơn.
- Xin hỏi ông chủ của các người là...
Lạc Dư trấn tĩnh nói, người áo đen mặt lạnh nhìn cậu, há miệng máy móc nói:
- Ông chủ của tôi là Lục Nhất Thành.
Ồ, Lạc Dư nhếch miệng cười, cuối cùng thì cũng đến. Lần trước người này hạ thuốc cậu, cậu còn chưa tìm gã tính sổ thì thôi giờ lại dám vác mặt đến, được lắm.
- Tôi đi.
Lạc Dư đứng dậy lấy áo khoác rồi theo người áo đen ra ngoài lên một chiếc xe sang trọng.
- Đến rồi?
Lạc Dư bị đưa đến một căn biệt thự sang trọng, cậu đứng ở phòng khách đảo mắt nhìn những thứ sang trọng xung quanh.
Lục Nhất Thành từ trên lầu bước xuống quan sát cậu từ đầu đến chân.
- Ha.
Gã nhìn tư thế đứng quái dị của cậu khóe môi nhếch lên lộ ra một mạt ý cười, có chút cười trên nỗi đau của người khác.
- Xem ra hôm qua người đại diện Lạc có một đêm khó quên đi.
Lạc Dư sầm mặt, đáy mắt lóe lên sát ý lạnh băng.
- Lục thiếu không biết tìm tôi có chuyện gì sai bảo?
Lục Nhất Thành lạnh lùng cười, gã đi đến ngồi xuống ghế sô pha vắt chân lên vô cùng kiêu ngạo.
- Có chuyện gì... Người đại diện Lạc không phải đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi sao.
Lạc Dư biết người này gọi cậu đến là vì chuyện chứng cứ, nhưng hai người giao dịch đã xong rồi, muốn lấy lại số tiền đã ném đi? Đừng hòng.
- Tôi không có tiền.
Lục Nhất Thành nhướng mày, gã biết tên Lạc Dư khó chơi nhưng sau lưng không có thế lực chống đỡ thì cũng chỉ là một con ruồi, đập một nhát là chết thôi.
Gã đi đến trước mặt Lạc Dư cúi thấp đầu ghé sát bên tai cậu thấp giọng.
- Vậy sao.
Lạc Dư thấp hơn Lục Nhất Thành gần một cái đầu nên không thể không ngẩng mặt lên, khí thế cũng yếu đi không ít.
- Lục thiếu muốn cái gì từ một tên nghèo nàn này vậy.
Lục Nhất Thành nheo mắt, thật muốn lột cái bộ mặt giả tạo này xuống để xem rốt cuộc bên trong che giấu thứ gì.
Gã cúi đầu nhìn hai trái đào mềm cười ma mị.
- Nếu đã không có tiền... Vậy thì dùng thân thể đã bị đàn ông th** nát này bồi thường đi.
Lạc Dư sầm mặt nhìn bộ dạng ngả ngớn của gã, tên vô liêm sỉ này, cơ mặt cậu nhịn không được co giật một hồi.
- Lục Thiếu, thân thể tôi dơ bẩn như vậy ngài cũng muốn sao.
Nụ cười trên môi Lạc Dư trở nên băng lãnh, cậu nheo mắt:
- Ngài không sợ tôi vấy bẩn cơ thể cao quý của ngài sao? Khiến ngài mắc căn bệnh khó trị nào đó?
Lục Nhất Thành cũng không chịu thua, gã túm tóc đằng sau gáy cậu ép người ngẩng đầu lẻn mũi chạm mũi với Lạc Dư.
- Ha, sợ cái gì chứ, được "làm" món đồ chơi của Diệp Trì... Đây phải nói là một sự vinh dự mới đúng.
Đêm hôm qua người của gã đã nhìn thấy Diệp Trì đưa Lạc Dư vào nhà đến tận sáng hôm sau người mới đi ra, không cần nói cũng biết hai người đã làm ra chuyện gì.
Đáy mắt Lạc Dư bùng lên một ngọn hỏa diễm, nhưng Lục Nhất Thành chẳng quan tâm gã cúi đầu đặt môi mình lên môi cậu cưỡng ép chen đầu lưỡi vào bên trong.
- Ưm.
Lạc Dư kinh ngạc, cậu vội vàng giãy giụa muốn thoát, có điều sức lực của hai người chênh lệch quá lớn. Hai tay Lục Nhất Thành vừa chuyển đã đem cậu chế trụ.
- Buông, đồ bienthai.
Lục Nhất Thành có chút giận dữ, gã đã hạ mình đồng ý muốn người đã bị kẻ khác làm hỏng như cậu rồi mà còn dám phản kháng.
- Ưm ưm.
Hô hấp của Lạc Dư dần trở nên hỗn loạn, toàn thân cậu mất sức mềm nhũn dựa vào trong lồng ngực Lục Nhất Thành.
Chết tiệt, cậu đúng là phế vật, tùy tiện một người nam nhân cũng có thể cưỡng ép cậu, trở về nhất định phải đi rèn luyện thân thể mới được.
- Buông...
Rầm
Cánh cửa đột nhiên bị một lực mạnh đá bay, Diệp Trì nhìn tình cảnh bên trong sắc mặt lạnh băng, khí thế quanh thân trở nên hung ác.
Bốp
Hắn lao lên cưỡng chế đẩy Lục Nhất Thành ra kéo Lạc Dư về sau mình rồi cho gã một cú đấm.
- Sao mày có thể vào được đây.
Lục Nhất Thành lau lau vết máu bên khóe miệng, đứng dậy nhìn chằm chằm Diệp Trì gằn giọng nói.
Lạc Dư nằm trong lòng Diệp Trì mặt mũi đỏ bừng, muốn đẩy người ra.
- Tôi không sao.
Diệp Trì trợn mắt giữ chặt cậu, Lạc Dư thấy hắn không muốn thả ngươi cũng không làm ra động thái gì, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn nằm im trong lồng ngực hắn.