Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Anh ~
Lạc Dương làm nũng, hai người bọn họ thực sự chưa cái chuyện đó mà.
- Câm miệng, về nhà.
Lạc Dư hùng hổ kéo Lạc Dương về nhà đóng sầm cửa lại, Phong Nhật Vũ từ bên cạnh cửa bước ra, anh ta nhếch miệng cười sung sướng.
Thật là một sự trùng hợp không hề nhẹ nha, anh ta và Diệp Trì có thể nói là bạn nối khố, giờ hai người vậy mà cùng yêu một nhà, một người yêu anh trai, một người yêu em trai.
Hắc hắc, cái này là muốn không cho nhà người ta có cháu để bế rồi đi.
- Anh.
Lạc Dương bị lôi về nhà, cậu ta cúi đầu nghịch góc áo.
- Ừm, anh trai, vậy chúng ta có đi nữa không.
Lạc Dư trừng mắt, toàn thân muốn bốc hỏa.
- Đi cái gì mà đi, không đi đâu hết.
Lạc Dư về phòng nằm phịch xuống giường, cậu không muốn Lạc Dương yêu nam nhân, nhà có hai anh em, cậu cũng muốn kiếm một nữ nhân để sinh con đẻ cái nhưng việc này đã được định sẵn là không được rồi.
Nhưng em trai cậu thì khác, nó còn nhỏ, cậu có thể bồi dưỡng nó thành một người nam nhân thực thụ. Ít nhất thì cũng có thể đè được nữ nhân, cùng người đó đẻ một thằng nhóc kháu khỉnh cho cậu bế.
Lạc Dương, em đừng có bước vào con đường không lối thoát như anh trai, được không.
Lạc Dư trong phòng trầm mặc nhìn trần nhà suy nghĩ cách để em trai mình trở thành người đàn ông thực thụ, nhưng cậu không biết thằng em mình chính vào lúc này đang hú hí với Phong Nhật Vũ ở ngoài cửa.
- Anh lại muốn cái gì nữa?
Lạc Dương nhỏ giọng, Phong Nhật Vũ cười hì hì, cảm giác cứ như hai người đang yêu đương vụng trộm vậy, thật thú vị.
- Anh có ít bánh ngọt, cái này là đặt riêng cho em đó, nhớ phải ăn hết.
Phong Nhật Vũ đưa cho Lạc Dương một cái hộp, cậu ta cầm lấy vẫy tay đuổi người.
- Mau đi đi, ở đây không chào đón anh nữa rồi.
Phong Nhật Vũ nhướng mày, nhận đồ rồi liền đuổi người, không nên như vậy nha, dù không cho anh ta ăn “thịt” thì cũng phải cho anh ta một cái hôn để coi như là cảm ơn chứ.
- Tôi đóng cửa đây.
Thấy cánh cửa khép lại, Phong Nhật Vũ vội vàng đẩy ra kéo Lạc Dương tới gần mình đặt lên môi cậu ta một nụ hôn.
- Ưm ưm.
Lạc Dương kinh hãi, màn này mà để anh trai thấy được là toi đời luôn đó, tên ngốc này.
- Tạm biệt.
Phong Nhật Vũ buông Lạc Dương ra, anh ta liếm môi quay người về nhà mình, không đã chút nào, anh ta muốn cái gì đó hơn thế này nữa cơ.
Haizz, nếu anh trai Lạc Dương không ở nhà thì Phong Nhật Vũ anh đã đè em ấy ra chiếm tiện nghi một hồi rồi sao phải nhịn như thế này chứ.
Khóe miệng hơi nhếch lên, tuy Lạc Dương mới chỉ 15 tuổi không thể làm gì quá đáng nhưng sờ mó một chút vẫn được nha.
Nụ cười trên môi Phong Nhật Vũ dần trở nên dam tà, cảm giác nuôi vợ từ nhỏ thật không tệ chút nào.
"..."
Diệp Trì sau khi trở về liền từ chối người đại diện mới, cũng đuổi luôn người trợ lí mà công ty sắp xếp đi.
- Alo, tôi đói rồi, anh mau mang đồ ăn đến cho tôi đi.
Lạc Dư còn đang nằm chềnh ềnh trên giường nghe thấy vậy liền thở dài một hơi bất đắc dĩ chống đỡ cảm giác đau xót bên dưới đi ra ngoài.
- Anh.
Lạc Dương đóng cửa lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lạc Dư từ trong phòng bước ra, anh trai không phải nhìn thấy cái gì rồi chứ, sao sắc mặt khó coi vậy?
- Anh đi làm đây.
Lạc Dương thấy anh trai không phải khó chịu với mình liền thở phào một hơi. Cậu ta chú ý đến tư thế kì quái của Lạc Dư, ậm ờ nói:
- Anh, lưng anh không sao chứ?
Cái tư thế đỡ eo như bà bầu này có chút... Nói thế nào đây, nhìn có hơi, buồn cười đi.
Lạc Dư thấy em trai nói vậy, cậu tò mò quan sát mình qua cửa sổ.
- ... Ặc.
Cậu vội vàng điều chỉnh lại tư thế, đứng nghiêm chỉnh nhìn Lạc Dương.
- Như vậy được chưa.
Lạc Dương gật đầu, Lạc Dư thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi cửa.
- nKhoan...
Lạc Dương vươn tay muốn gọi anh trai lại nhưng đã muộn, cậu ta muốn nói... Tư thế của anh, lại giống bà bầu rồi.
Lạc Dư đến quán ăn quen thuộc mua đồ ăn đem tới cho Diệp Trì.
- Của cậu đây.
Lạc Dư muốn rời đi nhưng tay bị Diệp Trì giữ chặt, cậu mệt mỏi quay đầu.
- Lại chuyện gì nữa?
Có thể nói luôn một lần để cậu làm có được không, giờ mà kêu cậu chạy đi mua cái gì nữa là cậu tẩn cho thằng này một trận nhớ đời đó.
- Ăn chung đi.
Diệp Trì nhìn cách đi đứng không được tự nhiên của Lạc Dư vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Nhưng đây là lỗi của hắn, hắn phải chăm sóc người ta cho đàng hoàng, nếu không sau này Lạc Dư không cho hắn động tay động chân, ăn chút thịt thì sao.
- Đến đây, ngồi xuống đi.
Lạc Dư bị kéo ngồi xuống bên cạnh Diệp Trì, cậu liếc mắt nhìn sang phía đối diện, ừm, đó mới là chỗ cậu nên ngồi đi.
Diệp Trì nhìn theo, hắn sị mặt nhéo đùi Lạc Dư một nhát, dám không để ý đến tôi, anh chết chắc, hừ hừ.
Lạc Dương làm nũng, hai người bọn họ thực sự chưa cái chuyện đó mà.
- Câm miệng, về nhà.
Lạc Dư hùng hổ kéo Lạc Dương về nhà đóng sầm cửa lại, Phong Nhật Vũ từ bên cạnh cửa bước ra, anh ta nhếch miệng cười sung sướng.
Thật là một sự trùng hợp không hề nhẹ nha, anh ta và Diệp Trì có thể nói là bạn nối khố, giờ hai người vậy mà cùng yêu một nhà, một người yêu anh trai, một người yêu em trai.
Hắc hắc, cái này là muốn không cho nhà người ta có cháu để bế rồi đi.
- Anh.
Lạc Dương bị lôi về nhà, cậu ta cúi đầu nghịch góc áo.
- Ừm, anh trai, vậy chúng ta có đi nữa không.
Lạc Dư trừng mắt, toàn thân muốn bốc hỏa.
- Đi cái gì mà đi, không đi đâu hết.
Lạc Dư về phòng nằm phịch xuống giường, cậu không muốn Lạc Dương yêu nam nhân, nhà có hai anh em, cậu cũng muốn kiếm một nữ nhân để sinh con đẻ cái nhưng việc này đã được định sẵn là không được rồi.
Nhưng em trai cậu thì khác, nó còn nhỏ, cậu có thể bồi dưỡng nó thành một người nam nhân thực thụ. Ít nhất thì cũng có thể đè được nữ nhân, cùng người đó đẻ một thằng nhóc kháu khỉnh cho cậu bế.
Lạc Dương, em đừng có bước vào con đường không lối thoát như anh trai, được không.
Lạc Dư trong phòng trầm mặc nhìn trần nhà suy nghĩ cách để em trai mình trở thành người đàn ông thực thụ, nhưng cậu không biết thằng em mình chính vào lúc này đang hú hí với Phong Nhật Vũ ở ngoài cửa.
- Anh lại muốn cái gì nữa?
Lạc Dương nhỏ giọng, Phong Nhật Vũ cười hì hì, cảm giác cứ như hai người đang yêu đương vụng trộm vậy, thật thú vị.
- Anh có ít bánh ngọt, cái này là đặt riêng cho em đó, nhớ phải ăn hết.
Phong Nhật Vũ đưa cho Lạc Dương một cái hộp, cậu ta cầm lấy vẫy tay đuổi người.
- Mau đi đi, ở đây không chào đón anh nữa rồi.
Phong Nhật Vũ nhướng mày, nhận đồ rồi liền đuổi người, không nên như vậy nha, dù không cho anh ta ăn “thịt” thì cũng phải cho anh ta một cái hôn để coi như là cảm ơn chứ.
- Tôi đóng cửa đây.
Thấy cánh cửa khép lại, Phong Nhật Vũ vội vàng đẩy ra kéo Lạc Dương tới gần mình đặt lên môi cậu ta một nụ hôn.
- Ưm ưm.
Lạc Dương kinh hãi, màn này mà để anh trai thấy được là toi đời luôn đó, tên ngốc này.
- Tạm biệt.
Phong Nhật Vũ buông Lạc Dương ra, anh ta liếm môi quay người về nhà mình, không đã chút nào, anh ta muốn cái gì đó hơn thế này nữa cơ.
Haizz, nếu anh trai Lạc Dương không ở nhà thì Phong Nhật Vũ anh đã đè em ấy ra chiếm tiện nghi một hồi rồi sao phải nhịn như thế này chứ.
Khóe miệng hơi nhếch lên, tuy Lạc Dương mới chỉ 15 tuổi không thể làm gì quá đáng nhưng sờ mó một chút vẫn được nha.
Nụ cười trên môi Phong Nhật Vũ dần trở nên dam tà, cảm giác nuôi vợ từ nhỏ thật không tệ chút nào.
"..."
Diệp Trì sau khi trở về liền từ chối người đại diện mới, cũng đuổi luôn người trợ lí mà công ty sắp xếp đi.
- Alo, tôi đói rồi, anh mau mang đồ ăn đến cho tôi đi.
Lạc Dư còn đang nằm chềnh ềnh trên giường nghe thấy vậy liền thở dài một hơi bất đắc dĩ chống đỡ cảm giác đau xót bên dưới đi ra ngoài.
- Anh.
Lạc Dương đóng cửa lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lạc Dư từ trong phòng bước ra, anh trai không phải nhìn thấy cái gì rồi chứ, sao sắc mặt khó coi vậy?
- Anh đi làm đây.
Lạc Dương thấy anh trai không phải khó chịu với mình liền thở phào một hơi. Cậu ta chú ý đến tư thế kì quái của Lạc Dư, ậm ờ nói:
- Anh, lưng anh không sao chứ?
Cái tư thế đỡ eo như bà bầu này có chút... Nói thế nào đây, nhìn có hơi, buồn cười đi.
Lạc Dư thấy em trai nói vậy, cậu tò mò quan sát mình qua cửa sổ.
- ... Ặc.
Cậu vội vàng điều chỉnh lại tư thế, đứng nghiêm chỉnh nhìn Lạc Dương.
- Như vậy được chưa.
Lạc Dương gật đầu, Lạc Dư thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi cửa.
- nKhoan...
Lạc Dương vươn tay muốn gọi anh trai lại nhưng đã muộn, cậu ta muốn nói... Tư thế của anh, lại giống bà bầu rồi.
Lạc Dư đến quán ăn quen thuộc mua đồ ăn đem tới cho Diệp Trì.
- Của cậu đây.
Lạc Dư muốn rời đi nhưng tay bị Diệp Trì giữ chặt, cậu mệt mỏi quay đầu.
- Lại chuyện gì nữa?
Có thể nói luôn một lần để cậu làm có được không, giờ mà kêu cậu chạy đi mua cái gì nữa là cậu tẩn cho thằng này một trận nhớ đời đó.
- Ăn chung đi.
Diệp Trì nhìn cách đi đứng không được tự nhiên của Lạc Dư vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Nhưng đây là lỗi của hắn, hắn phải chăm sóc người ta cho đàng hoàng, nếu không sau này Lạc Dư không cho hắn động tay động chân, ăn chút thịt thì sao.
- Đến đây, ngồi xuống đi.
Lạc Dư bị kéo ngồi xuống bên cạnh Diệp Trì, cậu liếc mắt nhìn sang phía đối diện, ừm, đó mới là chỗ cậu nên ngồi đi.
Diệp Trì nhìn theo, hắn sị mặt nhéo đùi Lạc Dư một nhát, dám không để ý đến tôi, anh chết chắc, hừ hừ.
Bình luận facebook