Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Hai người nhanh chóng đem Lạc Dư vào nhà, đứng trước một cánh cửa Phượng Cửu ấn một dãy mật mã, cánh cửa làm bằng hợp kim nhanh chóng mở ra.
- Yêu hoa này là bị lửa đốt, thực vật kị nhất là lửa, động một chút cũng có thể mất mạng, cái cây này mò mẫm ở chỗ nào không biết nữa.
Phượng Cửu lẩm bẩm nhanh chóng đặt Lạc Dư vào một hộp chất lỏng màu xanh nhạt.
- Cần gì nữa không?
Mạc Vẫn Sa đưa cho cô ấy một đống dược liệu tiến hành tinh luyện, chất lỏng trong hộp năng lực chữa trị vô cùng kinh người, chỉ trong vòng một thời gian ngắn vết cháy xém trên người Lạc Dư đã biến mất. Thân cây chảy ra chất lỏng màu hơi đo đỏ dần dần khôi phục, nhưng vẫn không thể xóa đi vết sẹo từ vết thương cũ hình thành.
- Sa, ngươi đi tìm một cái chậu đi.
Mạc Vẫn Sa rất nhanh tìm thấy một cái chậu, Phượng Cửu đeo găng tay đặc chế lấy Lạc Dư từ bên trong thùng nước xanh ra.
Thân cây cậu xanh mơn mởn, những chiếc là úa tàn rơi xuống đất, từ nơi đó lại mọc lên một chiếc lá non mới, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
- Được rồi, em mang nó ra ngoài để nó hấp thụ ánh trăng, phu quân giúp ta dọn dẹp đi.
Đợi đến lúc Lạc Dư tỉnh lại thì đã là một tháng sau, ánh trăng dịu nhẹ phả lên thân cây tạo thành một vầng sáng nhàn nhạt, khiến cậu thỏa mãn thích thú nheo nheo mắt.
- Đây là nơi nào?
Tầm mắt đảo qua nhìn vào căn phòng màu xanh dương, Mạc Vẫn Sa lúc này đang cùng Phượng Cửu ôm ấy chụp ảnh.
- Thế này đủ đẹp chưa, ta nhất định phải cho đám người kia ăn cẩu lương đến phát ngán.
Phượng Cửu xoa xoa mặt cười vô cùng quyến rũ, đôi mắt phượng khẽ nhếch đẹp chỉ cần liếc một cái đủ để câu hồn đoạt phách một đám nam nhân. Mạc Vẫn Sa sắc mặt không được tốt lắm hừ lạnh:
- Nỡ bọn họ thèm khát nàng thì sao? Không được, không thể up lên được.
Phượng Cửu nhướng mày cười:
- Phu quân... ngươi, ghen?
- Ta còn lâu mới ghen, nàng là của ta, chỉ có ta mới được ngắm nàng thôi.
Mạc Vẫn Sa trừng mắt, Phượng Cửu ủy khuất không muốn:
- Nhưng đám người kia nhàu nào cũng nhét một đống thứ ăn cho ch* vào miệng ta, ta không chịu được.
Dừng một chút, không biết trong đầu Phượng Cửu nghĩ gì đột nhiên cười ha ha:
- Phu quân, hay là chúng ta ra ngoài tìm nơi rải thức ăn cho cẩu đi, đến lúc đó nhìn vẻ mặt của bọn họ... há há, nghĩ thấy cũng vui rồi.
- ...
Không cần đâu.
Hai vị tỷ tỷ à, ở đây có người bị nhét một đống thức ăn cho cẩu rồi đây này, không phải ghen tị đâu.
Trong lòng chua lòm một trận, Lạc Dư không thèm nhìn hai người kia quấn lấy nhau chơi đùa mà lại tiếp tục rơi vào ngủ say. Cơ thể cậu không được tốt lắm, tình trạng hiện giờ thì chưa thể hóa hình được, cậu cần năng lượng mạnh hơn.
Lạc Dư thở dài lẩm bẩm:
- Lăng Quân, anh sao rồi?
Nếu có anh ở đây thì tốt rồi, tôi không cần phải ngày nào cũng hấp thụ nhật nguyệt nữa, chỉ cần để anh mặc trên người, ngửi mùi hương trên người anh thì lúc này tôi đã khôi phục rồi.
Khẽ thở dài một hơi, Lạc Dư một lần nữa nhắm mắt, lần ngủ này, trực tiếp ngủ sang năm mới luôn rồi.
- Kì lạ, sao vẫn chưa tỉnh?
Phượng Cửu dùng ngón tay chọt chọt đóa hoa màu trắng ngà mới nở, hương thơm loài hoa này rất dễ chịu, mùi quýt nhàn nhạt quanh quẩn khắp phòng. Nhiều người còn hỏi cô mua nước hoa ở đâu, nhưng cô sao có thể nói ra cây hoa dại này chứ.
Khách bên ngoài đã đến đông đủ, Mạc Vẫn Sa đến thúc giục muốn Phượng Cửu ra ngoài giúp cô ấy tiếp khách.
- Hai người nha, càng ngày càng tình tứ, tôi sắp bị hai người làm nghẹn chết rồi.
Mạc Vẫn Sa nhìn Phượng Cửu với vẻ mặt dịu dàng, Phượng Cửu cũng thuận thế bày ra vẻ ngượng ngùng nhưng trong lòng hai người không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn nôn.
Lúc không có người thì họ thích quậy, thích đánh nhau, giờ bày ra bộ dạng ân ái, thực sự đã làm khó họ rồi.
- Vẫn Sa, cậu làm một bài thơ bày tỏ tình yêu với Phượng Cửu đi, thế nào?
- Nhưng tôi không biết làm thơ.
- Thử một chút đâu có chết.
Mạc Vẫn Sa xoa xoa cằm:
Núi có cây, cây có lá.
Ta yêu nàng.
Như thuốc diệt cỏ yêu màu xanh của lá...
- ...
- ... Phụt.
Thuốc sâu?
Mọi người trợn ngược mắt nhìn Mạc Vẫn Sa, khóe miệng Phượng Cửu co quắp muốn cười nhưng cứ thấy quai quái.
- Ừm, thuốc diệt cỏ đổ vào cây là chết, Vẫn Sa, cậu hết yêu A Cửu rồi?
Mọi người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người, Mạc Vẫn Sa ngô nghê chẳng hiểu cái mô tê gì hết nhưng sắc mặt người nào đó đã tối đen.
- Giỏi lắm, Mạc Vẫn Sa...
Tai bị véo, bị người kia tẩn cho một trận, Mạc Vẫn Sa mếu máo đau nhưng không dám than một lời.
"Nàng đấm gì đấm mạnh thế hả? Suýt nữa thì ts đi đời nhà ma rồi."
"Hừ, đấm một cái cũng không chết được."
"Ờ... không chết nhưng nhồi máu cơ tim, suýt chết thôi mà."
"..."
Hai người mắt đi mày lại lườm nguýt nhau, nhưng trong mắt người khác hai người lại đang phát "cơm" miễn phí, nhìn mà ê hết cả răng.
Trên phòng, thân thể thiếu niên thon dài không có chút dấu hiệu nào mà xuất hiện trong căn phòng màu xanh dương kia.
Lạc Dư mất mấy tháng trời mới có thể thể biến thân thành hình dạng con người được. Bên trong đôi mắt ngân bạc không thể che giấu được sự vui mừng, cậu vội không chịu được tìm lấy một bộ quần áo nam trong tủ mặc vào rồi nhảy khỏi ban công chạy mất.
Ban đêm, cơn gió lạnh leo lướt qua mặt hồ thổi bay quần áo trên người Lạc Dư.
- Lăng Quân...
Lạc Dư đứng từ xa nhìn bóng lưng cô quạnh của người kia trong lòng có chút xót xa. Cậu chạy nhanh đến sau lưng Lăng Quân vừa định ôm lấy hắn, bàn tay giữa không trung khựng lại. Đôi mắt màu ngân bạc mở lớn nhìn bóng dáng mình hiện lên dưới mặt hồ.
Mặt...
Mặt của cậu.
Một vết sẹo dài cắt ngang má trái, xung quanh còn có dấu vết bỏng rộp không lành hẳn, vệt đỏ dữ tợn bao bọc lấy vết cắt càng khiến nó trông dữ tợn, đáng sợ hơn bao giờ hết. Gương mặt xinh đẹp trắng nõn tuyệt mĩ cứ thế mà bị phá hủy, bước chân Lạc Dư có chút loạng choạng.
Lăng Quân, liệu có nhận ra cậu không?
Đuôi mắt đỏ bừng, Lạc Dư kéo kéo mũ áo chùm lên đầu mình, chiếc áo rộng thùng thình loạt soạt không ngừng, cậu kéo khóa áo đem mặt mình che mất một nửa.
Lạc Dư đứng bên cạnh Lăng Quân cũng không chạm vào hắn nữa.
- Cậu không về nhà đón giao thừa với người thân sao?
Người thân của tôi chính là anh.
Trong lòng mặc niệm một câu, Lạc Dư lắc lắc đầu. Lăng Quân ngồi xuống ghế đá vỗ vỗ vị trí bên cạnh:
- Đến đây đi, đêm nay hai người lạ chúng ta cùng đón giao thừa.
- Được.
Hai người dựa rất gần, mùi hương trên người Lạc Dư nhàn nhạt nhưng lại vô cùng quen thuộc khiến Lăng Quân do dự muốn kéo áo cậu xuống.
Nhưng hắn lo lắng, cả năm nay hắn nhìn thấy rất nhiều người giống cậu, chỉ cần thấy ai có mái tóc màu bạch kim hắn liền chạy tới, hay người nào đó chỉ có vóc dáng tương tự cậu, hay chỉ đơn giản là một chiếc quần nhỏ trong cửa tiệm hắn cũng liên tưởng đến người đó...
Nhưng hiện thực lại vả cho hắn một cái bạt tai, Lăng Quân cười khổ.
- Có thể cho tôi ôm cậu một chút được không?
- Được.
Tôi cũng muốn ôm anh, Lăng Quân.
Hai người siết chặt lấy đối phương dùng sức cảm nhận hơi thở quen thuộc, ấm áp đó giống như muốn đem đối phương sáp nhập vào trong da thịt, mãi mãi không tách rời.
"BÙM"
Một chùm pháo hoa nổ tung chiếu rọi hai thân ảnh đang ôm nhau bên bờ hồ. Giữa bầu trời đêm lạnh lẽo Lăng Quân đột nhiên lại cảm thấy rất ấm áp, cảm giác này lại do một người lạ mang đến, thật nực cười.
- Năm mới vui vẻ.
- Ừm, năm mới vui vẻ.
- Yêu hoa này là bị lửa đốt, thực vật kị nhất là lửa, động một chút cũng có thể mất mạng, cái cây này mò mẫm ở chỗ nào không biết nữa.
Phượng Cửu lẩm bẩm nhanh chóng đặt Lạc Dư vào một hộp chất lỏng màu xanh nhạt.
- Cần gì nữa không?
Mạc Vẫn Sa đưa cho cô ấy một đống dược liệu tiến hành tinh luyện, chất lỏng trong hộp năng lực chữa trị vô cùng kinh người, chỉ trong vòng một thời gian ngắn vết cháy xém trên người Lạc Dư đã biến mất. Thân cây chảy ra chất lỏng màu hơi đo đỏ dần dần khôi phục, nhưng vẫn không thể xóa đi vết sẹo từ vết thương cũ hình thành.
- Sa, ngươi đi tìm một cái chậu đi.
Mạc Vẫn Sa rất nhanh tìm thấy một cái chậu, Phượng Cửu đeo găng tay đặc chế lấy Lạc Dư từ bên trong thùng nước xanh ra.
Thân cây cậu xanh mơn mởn, những chiếc là úa tàn rơi xuống đất, từ nơi đó lại mọc lên một chiếc lá non mới, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
- Được rồi, em mang nó ra ngoài để nó hấp thụ ánh trăng, phu quân giúp ta dọn dẹp đi.
Đợi đến lúc Lạc Dư tỉnh lại thì đã là một tháng sau, ánh trăng dịu nhẹ phả lên thân cây tạo thành một vầng sáng nhàn nhạt, khiến cậu thỏa mãn thích thú nheo nheo mắt.
- Đây là nơi nào?
Tầm mắt đảo qua nhìn vào căn phòng màu xanh dương, Mạc Vẫn Sa lúc này đang cùng Phượng Cửu ôm ấy chụp ảnh.
- Thế này đủ đẹp chưa, ta nhất định phải cho đám người kia ăn cẩu lương đến phát ngán.
Phượng Cửu xoa xoa mặt cười vô cùng quyến rũ, đôi mắt phượng khẽ nhếch đẹp chỉ cần liếc một cái đủ để câu hồn đoạt phách một đám nam nhân. Mạc Vẫn Sa sắc mặt không được tốt lắm hừ lạnh:
- Nỡ bọn họ thèm khát nàng thì sao? Không được, không thể up lên được.
Phượng Cửu nhướng mày cười:
- Phu quân... ngươi, ghen?
- Ta còn lâu mới ghen, nàng là của ta, chỉ có ta mới được ngắm nàng thôi.
Mạc Vẫn Sa trừng mắt, Phượng Cửu ủy khuất không muốn:
- Nhưng đám người kia nhàu nào cũng nhét một đống thứ ăn cho ch* vào miệng ta, ta không chịu được.
Dừng một chút, không biết trong đầu Phượng Cửu nghĩ gì đột nhiên cười ha ha:
- Phu quân, hay là chúng ta ra ngoài tìm nơi rải thức ăn cho cẩu đi, đến lúc đó nhìn vẻ mặt của bọn họ... há há, nghĩ thấy cũng vui rồi.
- ...
Không cần đâu.
Hai vị tỷ tỷ à, ở đây có người bị nhét một đống thức ăn cho cẩu rồi đây này, không phải ghen tị đâu.
Trong lòng chua lòm một trận, Lạc Dư không thèm nhìn hai người kia quấn lấy nhau chơi đùa mà lại tiếp tục rơi vào ngủ say. Cơ thể cậu không được tốt lắm, tình trạng hiện giờ thì chưa thể hóa hình được, cậu cần năng lượng mạnh hơn.
Lạc Dư thở dài lẩm bẩm:
- Lăng Quân, anh sao rồi?
Nếu có anh ở đây thì tốt rồi, tôi không cần phải ngày nào cũng hấp thụ nhật nguyệt nữa, chỉ cần để anh mặc trên người, ngửi mùi hương trên người anh thì lúc này tôi đã khôi phục rồi.
Khẽ thở dài một hơi, Lạc Dư một lần nữa nhắm mắt, lần ngủ này, trực tiếp ngủ sang năm mới luôn rồi.
- Kì lạ, sao vẫn chưa tỉnh?
Phượng Cửu dùng ngón tay chọt chọt đóa hoa màu trắng ngà mới nở, hương thơm loài hoa này rất dễ chịu, mùi quýt nhàn nhạt quanh quẩn khắp phòng. Nhiều người còn hỏi cô mua nước hoa ở đâu, nhưng cô sao có thể nói ra cây hoa dại này chứ.
Khách bên ngoài đã đến đông đủ, Mạc Vẫn Sa đến thúc giục muốn Phượng Cửu ra ngoài giúp cô ấy tiếp khách.
- Hai người nha, càng ngày càng tình tứ, tôi sắp bị hai người làm nghẹn chết rồi.
Mạc Vẫn Sa nhìn Phượng Cửu với vẻ mặt dịu dàng, Phượng Cửu cũng thuận thế bày ra vẻ ngượng ngùng nhưng trong lòng hai người không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn nôn.
Lúc không có người thì họ thích quậy, thích đánh nhau, giờ bày ra bộ dạng ân ái, thực sự đã làm khó họ rồi.
- Vẫn Sa, cậu làm một bài thơ bày tỏ tình yêu với Phượng Cửu đi, thế nào?
- Nhưng tôi không biết làm thơ.
- Thử một chút đâu có chết.
Mạc Vẫn Sa xoa xoa cằm:
Núi có cây, cây có lá.
Ta yêu nàng.
Như thuốc diệt cỏ yêu màu xanh của lá...
- ...
- ... Phụt.
Thuốc sâu?
Mọi người trợn ngược mắt nhìn Mạc Vẫn Sa, khóe miệng Phượng Cửu co quắp muốn cười nhưng cứ thấy quai quái.
- Ừm, thuốc diệt cỏ đổ vào cây là chết, Vẫn Sa, cậu hết yêu A Cửu rồi?
Mọi người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người, Mạc Vẫn Sa ngô nghê chẳng hiểu cái mô tê gì hết nhưng sắc mặt người nào đó đã tối đen.
- Giỏi lắm, Mạc Vẫn Sa...
Tai bị véo, bị người kia tẩn cho một trận, Mạc Vẫn Sa mếu máo đau nhưng không dám than một lời.
"Nàng đấm gì đấm mạnh thế hả? Suýt nữa thì ts đi đời nhà ma rồi."
"Hừ, đấm một cái cũng không chết được."
"Ờ... không chết nhưng nhồi máu cơ tim, suýt chết thôi mà."
"..."
Hai người mắt đi mày lại lườm nguýt nhau, nhưng trong mắt người khác hai người lại đang phát "cơm" miễn phí, nhìn mà ê hết cả răng.
Trên phòng, thân thể thiếu niên thon dài không có chút dấu hiệu nào mà xuất hiện trong căn phòng màu xanh dương kia.
Lạc Dư mất mấy tháng trời mới có thể thể biến thân thành hình dạng con người được. Bên trong đôi mắt ngân bạc không thể che giấu được sự vui mừng, cậu vội không chịu được tìm lấy một bộ quần áo nam trong tủ mặc vào rồi nhảy khỏi ban công chạy mất.
Ban đêm, cơn gió lạnh leo lướt qua mặt hồ thổi bay quần áo trên người Lạc Dư.
- Lăng Quân...
Lạc Dư đứng từ xa nhìn bóng lưng cô quạnh của người kia trong lòng có chút xót xa. Cậu chạy nhanh đến sau lưng Lăng Quân vừa định ôm lấy hắn, bàn tay giữa không trung khựng lại. Đôi mắt màu ngân bạc mở lớn nhìn bóng dáng mình hiện lên dưới mặt hồ.
Mặt...
Mặt của cậu.
Một vết sẹo dài cắt ngang má trái, xung quanh còn có dấu vết bỏng rộp không lành hẳn, vệt đỏ dữ tợn bao bọc lấy vết cắt càng khiến nó trông dữ tợn, đáng sợ hơn bao giờ hết. Gương mặt xinh đẹp trắng nõn tuyệt mĩ cứ thế mà bị phá hủy, bước chân Lạc Dư có chút loạng choạng.
Lăng Quân, liệu có nhận ra cậu không?
Đuôi mắt đỏ bừng, Lạc Dư kéo kéo mũ áo chùm lên đầu mình, chiếc áo rộng thùng thình loạt soạt không ngừng, cậu kéo khóa áo đem mặt mình che mất một nửa.
Lạc Dư đứng bên cạnh Lăng Quân cũng không chạm vào hắn nữa.
- Cậu không về nhà đón giao thừa với người thân sao?
Người thân của tôi chính là anh.
Trong lòng mặc niệm một câu, Lạc Dư lắc lắc đầu. Lăng Quân ngồi xuống ghế đá vỗ vỗ vị trí bên cạnh:
- Đến đây đi, đêm nay hai người lạ chúng ta cùng đón giao thừa.
- Được.
Hai người dựa rất gần, mùi hương trên người Lạc Dư nhàn nhạt nhưng lại vô cùng quen thuộc khiến Lăng Quân do dự muốn kéo áo cậu xuống.
Nhưng hắn lo lắng, cả năm nay hắn nhìn thấy rất nhiều người giống cậu, chỉ cần thấy ai có mái tóc màu bạch kim hắn liền chạy tới, hay người nào đó chỉ có vóc dáng tương tự cậu, hay chỉ đơn giản là một chiếc quần nhỏ trong cửa tiệm hắn cũng liên tưởng đến người đó...
Nhưng hiện thực lại vả cho hắn một cái bạt tai, Lăng Quân cười khổ.
- Có thể cho tôi ôm cậu một chút được không?
- Được.
Tôi cũng muốn ôm anh, Lăng Quân.
Hai người siết chặt lấy đối phương dùng sức cảm nhận hơi thở quen thuộc, ấm áp đó giống như muốn đem đối phương sáp nhập vào trong da thịt, mãi mãi không tách rời.
"BÙM"
Một chùm pháo hoa nổ tung chiếu rọi hai thân ảnh đang ôm nhau bên bờ hồ. Giữa bầu trời đêm lạnh lẽo Lăng Quân đột nhiên lại cảm thấy rất ấm áp, cảm giác này lại do một người lạ mang đến, thật nực cười.
- Năm mới vui vẻ.
- Ừm, năm mới vui vẻ.
Bình luận facebook