Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Một bên khác, lúc Lăng Quân đến công ty thì đã qua giờ cơm trưa. Cũng không thể trách hắn lề mề được, công ty có anh trai, hắn vốn đến để làm nền thì cần gì phải đi sớm về trễ, có cuộc sống an nhàn không tận hưởng ngu gì tranh với anh hắn.
- Quân Quân, anh lại quên em rồi.
Lăng Quân nhìn người phụ nữ nhào vào trong lòng mình sắc mặt ngày một lạnh.
- Cút, còn để tôi thấy cô một lần nữa thì công ty cha cô sẽ bị Lăng thị thu mua, nghe thấy chưa?
- ... Quân.
- Tên tôi không phải ai muốn gọi là có thể gọi, cô... không xứng.
- Anh...
Cô gái tức giận rời đi nhưng trong lòng đã từ bỏ việc quyến rũ Lăng Quân, ánh mắt vừa rồi của người này rất lạnh, lạnh đến nỗi khiến người ta rét run, cô ta chẳng thèm chạy theo hắn nữa, ngoài kia đâu có thiếu đâu.
Lăng Quân lên phòng làm việc trong lòng không hiểu sao dấy lên một dự cảm không lành, trái tim đập mạnh liên hồi không ngừng. Hắn đưa tay lên sờ sờ ngực cố gắng đem cảm giác kia ép xuống.
Làm gì có chuyện gì xảy ra chứ, đừng nghĩ nhiều.
Trong lòng lặp đi lặp lại một câu, Lăng Quân ép bản thân mình tập trung vào màn hình máy tính dần dần quên đi cảm giác bất an trong lòng.
Lăng gia.
- Lăng Thụ, thằng ch* ch*t, mày dám uy hi*p ông đây. Được lắm, ông đây đốt nhà mày, để xem đến lúc đó mày lấy gì mà đòi thu mua công ty của ông, ha... hahahaha.
- Lăng Thụ, Lăng gia các người giàu có thì giỏi lắm sao? Chẳng qua là cha truyền con nối thôi, nếu để một mình mày tự mình bước từng bước thì mày còn lâu mới bằng ta*.
Người làm trong nhà không hiểu sao đồng loạt bất tỉnh, người đàn ông hơn ba mươi tuổi cầm xăng rải khắp nơi trong biệt thự Lăng gia.
Gã không dám giết hai người kia, nhưng nó không có nghĩa là gã không dám giết đám người làm bần hàn của Lăng gia.
- Giết, tất cả đều phải chết, tất cả phải bồi táng cho công ty của ta*.
- Lăng Thụ, ông đây sẽ khiến mày hối hận cả đời.
Ngọn lửa hừng hực bốc lên, căn biệt thự dùng tốc độ chóng mặt bị ngọn lửa hung bạo bao phủ bên trong.
- Cháy... cháy nữa đi, cháy to lên.
Đôi mắt người đàn ông đỏ lừ điên cuồng, ngọn lửa trong mắt gã ngày càng lớn.
Bóng dáng người đàn ông biến mất, đằng sau gã là căn biệt thự chứa tổng cộng gần 20 người già trẻ lớn bé đầy đủ bị chôn vùi trong đám lửa hung tàn.
- Có chuyện gì vậy? Khó thở quá.
Lạc Dư chui vào chậu cây vừa ngủ vừa hấp thụ ánh nắng mặt trời thì không khí xung quanh đột ngột biến đổi, oxi dần cạn kiệt, cậu hốt hoảng vội vã biến thành người nhưng làm sao đây, lửa quá lớn, cậu thoát không nổi.
Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ, đèn treo trên đỉnh đầu lung lay "Rầm" một tiếng rơi vào người Lạc Dư.
- Đau... Lăng Quân, mặt tôi đau quá, nóng... rất rát, tôi không thở nổi.
Lạc Dư che miệng nhìn cánh cửa phòng đang cháy. Không được, phải chạy.
Cậu loạng choạng đứng dậy đi tới ban công, thanh chắn bằng thép bị nung thành màu đỏ, không có chỗ nào để dẫm lên, Lạc Dư cắn răng, bàn chân trắng nõn dùng sức đạp vào thanh thép nhảy xuống.
"BỤP".
- Sao lửa lại lớn như vậy?
Lạc Dư thở dốc, bàn chân nhuốm máu kiên trì đứng thẳng dậy bước về phía trước.
Từng nơi cậu đi qua đều để lại một dấu chân máu, mĩ thiếu niên toàn thân trên dưới không có chỗ nào được lành lặn. Chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi, rất ngắn nhưng đủ để khiến làn da mong manh giống đứa trẻ của cậu bị cháy xém, hiện lên từng tia máu đỏ au.
Lạc Dư li*m li*m đôi môi khô cằn của mình, lửa quá lớn, cậu lại là một yêu hoa, nước bên trong cơ thể đang dần bốc hơi, thân cây yếu ớt bắt đầu héo úa đứng trên bờ vực tử vong.
- Không, không thể chết, Lăng Quân, anh đâu rồi, tôi đau lắm, anh mau đến đón tôi đi cùng đi, được không?
Lẩm bẩm một câu, hơi thở Lạc Dư yếu dần cuối cùng không khống chế được ngã xuống mặt đất cách đám lửa chưa tới ba mét.
Cơ thể cậu tỏa ra từng luồng nhiệt lưu, hơi nước thất thoát, Lạc Dư biến trở về một cây hoa dại nhỏ nhoi. Những đóa hoa màu trắng vốn đang nở rộ xinh đẹp thì lúc này đã héo úa, biến thành màu vàng tàn lụi.
Phải chết rồi sao?
Không nghĩ tới nó lại nhanh như vậy, cậu mới đến đây được bao lâu chứ.
Lạc Dư mất đi ý thức, làm một cây hoa xấu xí nằm một góc bên cạnh đám lửa.
Đợi đến lúc Lăng Thụ cùng Lăng Quân nhận được tin tức chạy về thì đám lửa đã được dập tắt. Người trong nhà năm người không qua khỏi trực tiếp mất mạng, những người còn lại người thì bị thương nghiêm trọng, người thì lâm vào hôn mê chưa rõ sống chết.
- Quần nhỏ, quần nhỏ...
Mắt Lăng Quân đỏ lừ xông lên muốn vào nhà, Lăng Thụ vội vàng cản em trai mình lại.
- Em điên sao? Giờ vào trong đó rất nguy hiểm, quần, một cái quần mà thôi, nếu em muốn anh sẽ mua cho em cả phòng luôn, ngoan ngoãn đứng im cho anh.
Lăng Quân nhìn anh trai nhẹ giọng:
- Anh, anh từng yêu người nào chưa?
- Anh...
- Nếu anh chưa từng thì không có tư cách cản em, người em yêu còn ở trong đó không rõ sống chết, người ấy đang đợi em, đợi em đến bảo vệ em ấy.
Quần nhỏ... quần nhỏ, em không thể chết, Lăng Quân cần em, em không thể xảy ra chuyện gì được.
- Quân Quân, anh lại quên em rồi.
Lăng Quân nhìn người phụ nữ nhào vào trong lòng mình sắc mặt ngày một lạnh.
- Cút, còn để tôi thấy cô một lần nữa thì công ty cha cô sẽ bị Lăng thị thu mua, nghe thấy chưa?
- ... Quân.
- Tên tôi không phải ai muốn gọi là có thể gọi, cô... không xứng.
- Anh...
Cô gái tức giận rời đi nhưng trong lòng đã từ bỏ việc quyến rũ Lăng Quân, ánh mắt vừa rồi của người này rất lạnh, lạnh đến nỗi khiến người ta rét run, cô ta chẳng thèm chạy theo hắn nữa, ngoài kia đâu có thiếu đâu.
Lăng Quân lên phòng làm việc trong lòng không hiểu sao dấy lên một dự cảm không lành, trái tim đập mạnh liên hồi không ngừng. Hắn đưa tay lên sờ sờ ngực cố gắng đem cảm giác kia ép xuống.
Làm gì có chuyện gì xảy ra chứ, đừng nghĩ nhiều.
Trong lòng lặp đi lặp lại một câu, Lăng Quân ép bản thân mình tập trung vào màn hình máy tính dần dần quên đi cảm giác bất an trong lòng.
Lăng gia.
- Lăng Thụ, thằng ch* ch*t, mày dám uy hi*p ông đây. Được lắm, ông đây đốt nhà mày, để xem đến lúc đó mày lấy gì mà đòi thu mua công ty của ông, ha... hahahaha.
- Lăng Thụ, Lăng gia các người giàu có thì giỏi lắm sao? Chẳng qua là cha truyền con nối thôi, nếu để một mình mày tự mình bước từng bước thì mày còn lâu mới bằng ta*.
Người làm trong nhà không hiểu sao đồng loạt bất tỉnh, người đàn ông hơn ba mươi tuổi cầm xăng rải khắp nơi trong biệt thự Lăng gia.
Gã không dám giết hai người kia, nhưng nó không có nghĩa là gã không dám giết đám người làm bần hàn của Lăng gia.
- Giết, tất cả đều phải chết, tất cả phải bồi táng cho công ty của ta*.
- Lăng Thụ, ông đây sẽ khiến mày hối hận cả đời.
Ngọn lửa hừng hực bốc lên, căn biệt thự dùng tốc độ chóng mặt bị ngọn lửa hung bạo bao phủ bên trong.
- Cháy... cháy nữa đi, cháy to lên.
Đôi mắt người đàn ông đỏ lừ điên cuồng, ngọn lửa trong mắt gã ngày càng lớn.
Bóng dáng người đàn ông biến mất, đằng sau gã là căn biệt thự chứa tổng cộng gần 20 người già trẻ lớn bé đầy đủ bị chôn vùi trong đám lửa hung tàn.
- Có chuyện gì vậy? Khó thở quá.
Lạc Dư chui vào chậu cây vừa ngủ vừa hấp thụ ánh nắng mặt trời thì không khí xung quanh đột ngột biến đổi, oxi dần cạn kiệt, cậu hốt hoảng vội vã biến thành người nhưng làm sao đây, lửa quá lớn, cậu thoát không nổi.
Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ, đèn treo trên đỉnh đầu lung lay "Rầm" một tiếng rơi vào người Lạc Dư.
- Đau... Lăng Quân, mặt tôi đau quá, nóng... rất rát, tôi không thở nổi.
Lạc Dư che miệng nhìn cánh cửa phòng đang cháy. Không được, phải chạy.
Cậu loạng choạng đứng dậy đi tới ban công, thanh chắn bằng thép bị nung thành màu đỏ, không có chỗ nào để dẫm lên, Lạc Dư cắn răng, bàn chân trắng nõn dùng sức đạp vào thanh thép nhảy xuống.
"BỤP".
- Sao lửa lại lớn như vậy?
Lạc Dư thở dốc, bàn chân nhuốm máu kiên trì đứng thẳng dậy bước về phía trước.
Từng nơi cậu đi qua đều để lại một dấu chân máu, mĩ thiếu niên toàn thân trên dưới không có chỗ nào được lành lặn. Chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi, rất ngắn nhưng đủ để khiến làn da mong manh giống đứa trẻ của cậu bị cháy xém, hiện lên từng tia máu đỏ au.
Lạc Dư li*m li*m đôi môi khô cằn của mình, lửa quá lớn, cậu lại là một yêu hoa, nước bên trong cơ thể đang dần bốc hơi, thân cây yếu ớt bắt đầu héo úa đứng trên bờ vực tử vong.
- Không, không thể chết, Lăng Quân, anh đâu rồi, tôi đau lắm, anh mau đến đón tôi đi cùng đi, được không?
Lẩm bẩm một câu, hơi thở Lạc Dư yếu dần cuối cùng không khống chế được ngã xuống mặt đất cách đám lửa chưa tới ba mét.
Cơ thể cậu tỏa ra từng luồng nhiệt lưu, hơi nước thất thoát, Lạc Dư biến trở về một cây hoa dại nhỏ nhoi. Những đóa hoa màu trắng vốn đang nở rộ xinh đẹp thì lúc này đã héo úa, biến thành màu vàng tàn lụi.
Phải chết rồi sao?
Không nghĩ tới nó lại nhanh như vậy, cậu mới đến đây được bao lâu chứ.
Lạc Dư mất đi ý thức, làm một cây hoa xấu xí nằm một góc bên cạnh đám lửa.
Đợi đến lúc Lăng Thụ cùng Lăng Quân nhận được tin tức chạy về thì đám lửa đã được dập tắt. Người trong nhà năm người không qua khỏi trực tiếp mất mạng, những người còn lại người thì bị thương nghiêm trọng, người thì lâm vào hôn mê chưa rõ sống chết.
- Quần nhỏ, quần nhỏ...
Mắt Lăng Quân đỏ lừ xông lên muốn vào nhà, Lăng Thụ vội vàng cản em trai mình lại.
- Em điên sao? Giờ vào trong đó rất nguy hiểm, quần, một cái quần mà thôi, nếu em muốn anh sẽ mua cho em cả phòng luôn, ngoan ngoãn đứng im cho anh.
Lăng Quân nhìn anh trai nhẹ giọng:
- Anh, anh từng yêu người nào chưa?
- Anh...
- Nếu anh chưa từng thì không có tư cách cản em, người em yêu còn ở trong đó không rõ sống chết, người ấy đang đợi em, đợi em đến bảo vệ em ấy.
Quần nhỏ... quần nhỏ, em không thể chết, Lăng Quân cần em, em không thể xảy ra chuyện gì được.