Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
Ngoài ban công.
Hai thân ảnh một người nằm úp sấp bám vào lan can nức nở, người còn lại trong mắt chứa toàn d*c vọng không thể kiềm chế mạnh bạo thúc vào trong cơ thể cậu.
- Lăng Quân, chịu không nổi đâu Lăng Quân.
Gương mặt trắng nõn của Lạc Dư lúc này tăng thêm một rặng mây hồng, tầm nhìn trước mắt cậu mơ hồ, ướt át không nhìn rõ cảnh tượng bên dưới nhưng có thể thấy một người đàn ông cao lớn.
- Lăng Quân, có người, sắp bị người nhìn thấy rồi.
Cậu không thể để người khác nhìn thấy mình bị làm được, xấu hổ muốn chết.
Lăng Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua người bên dưới, cười lạnh:
- Quần nhỏ biến th*i không phải là rất thích bị người nhìn sao, hay tôi gọi anh trai tới cùng th** em, được không?
- Đừng, không được,chỉ cần Lăng Quân th** thôi, người khác không cần.
Lăng Quân nhướng mày dưới thân càng ra sức làm bảo bối của mình đến d*c tiên d*c tử. Làm gì có người đàn ông nào nghe thấy bảo bối của mình nói chỉ cần mình th** mà không thích chứ, có mà thích muốn chết.
Hai người trên tầng hai làm vô cùng kịch liệt chẳng thèm để ý đến người anh trai Lăng Thụ vừa mới đi dự tiệc về.
- ... Đáng chết.
Lăng Thụ toàn thân nóng bừng kéo kéo cà vạt cắn răng đi nhanh vào nhà. Vẻ mặt anh ta vẫn vô cùng nghiêm túc nhưng thứ dưới quần đã ngẩng cao đầu dựng lên một túp lều khiến người ta nhịn không được nhìn chằm chằm.
Chắc chắn là do mình lâu ngày không được thỏa mãn nên vừa nhìn thấy em trai th** một thiếu niên xinh đẹp liền không khống chế nổi mà muốn cùng em trai "làm" người đến thừa sống thiếu chết.
- Hộc... hộc.
Lăng Thụ đưa tay chạm vào người anh em cứng ngắc bắt đầu loạn động.
"..."
Sáng hôm sau,
Lạc Dư mơ màng tỉnh lại, cậu nhìn người nam nhân đang giữ chặt eo mình tức giận. Eo cậu sắp gãy luôn rồi, cái thằng này... ôi, bông hoa nhỏ của cậu, nát bét luôn rồi.
Người nào đó đưa tay vuốt mặt muốn hất tay Lăng Quân ra nhưng bị hắn kéo lại "PHẬP" một cái thứ kia lại một lần nữa tiến vào trong cơ thể cậu.
- Bỏ tay ra.
Lạc Dư nổi giận dùng sức đem người đẩy ra mò mẫm bò về phía chậu hoa. Cũng không thể trách cậu được, chân cậu nhũn hết cả rồi, nơi đó còn vừa đau vừa chảy ra d*ch thể của Lăng Quân nữa chứ.
Lăng Quân mơ hồ nhìn người đang dùng tư thế trẻ con bò dưới đất. Tứ chi thon dài, bờ m*ng cong vểnh hơi nhếch lên trên đó còn có hai dấu hai bàn tay đỏ ửng nhìn chỉ muốn cắn cho một cái.
Lăng Quân gật gà gật gù ngủ thiếp đi trong nơ lại nghĩ tới mình đang đè người kia ra làm, thứ bên dưới lớp chăn ngẩng đầu hưng phấn run run.
Đợi đến khi Lăng Quân tỉnh lại thì trong phòng làm gì còn bóng dáng của mĩ thiếu niên xinh đẹp kia nữa, hắn ngồi ngẩn ngơ trên giường một lúc lâu mới phản ứng lại bật người dậy.
Mơ sao? Người con trai đó là ai? Cảm giác ở bên người đó quá mức chân thật, chắc chắn không phải là mơ.
Lăng Quân lắc đầu phủ nhận, hắn kéo chăn ra nhìn những vết tích chưa kịp thu dọn cùng cái gì đó trăng trắng dính trên người.
- Chắc chắn không phải là mơ.
Lăng Quân nhìn chất lỏng khô cằn trải dài từ ghế sô pha trong phòng đến ngoài ban công khẳng định chắc nịch.
Nhưng thế thì người đó là ai?
Tầm mắt Lăng Quân đặt trên chiếc quản nhỏ nằm dưới đất. Hắn nhớ hôm qua quần nhỏ ở trong tủ mà.
- Quần nhỏ....
Lạc Dư không thèm phản ứng, mệt chết đi được còn muốn cậu nói gì nữa, người hôm qua lăn lộn với tên này không phải là cậu đâu.
Lăng Quân thấy quần nhỏ không trả lời mặt lập tức đen thui.
- Quần nhỏ, tiểu biến th*i.
- Anh mới là biến th*i, tôi vừa hóa hình anh liền ăn tôi từ trong ra ngoài, thiên lí đâu chứ, ít nhất thì cũng phải nhè nhẹ thôi, lần đầu mà cứ làm người ta hùng hục như con trâu thế, sớm muộn tôi cũng t*nh tẫn nhân vong cho coi.
Lạc Dư tức giận, Lăng Quân nhặt cậu đặt lên giường mình rồi đi vào nhà tắm. Trong đầu âm thầm tính toán làm sao để thấy người kia một lần nữa.
Lăng Quân rất thông minh, hắn vừa tắm vừa sâu nối các sự việc có liên quan vài với nhau.
Ngày 15, ban đêm, quần nhỏ...
Lăng Quân quyết định lắp may theo dõi, nhưng hắn không thể để quần nhỏ biết mình theo dõi nó được, muốn bắt người thì phải có bằng chứng, đến lúc mọi thứ đặt trước mặt quần nhỏ rồi thì hắn không tin không ép người đó đi ra được.
Khóe miệng Lăng Quân khẽ cong lên cười vô cùng giảo hoạt.
Lăng Quân từ phòng tắm bước ra nhìn quần nhỏ nằm trên giường không chút nhúc nhích, hắn nghĩ đến thiếu niên ngày hôm qua cùng mình lăn lộn cảm thấy có lỗi. Người ta là lần đầu tiên nhưng vì cậu ấy quá mức mê người nên hắn lỡ mạnh bạo làm nơi đó của cậu ấy sưng lên.
Hắn nhìn Lạc Dư trong mắt lóe lên ý cười, trong lòng cũng xuất hiện suy đoán người kia khả năng cao là quần nhỏ. Vừa nghĩ như vậy tâm tình khó chịu vì người nào đó biến mất lập tức trở nên vui vẻ.
- Quần nhỏ, hôm qua em vất vả rồi nên hôm nay anh cho em ở nhà nghỉ ngơi nha.
- ... Thằng dở hơi, đi đâu thì đi nhanh nó lên, điên hết cả người.
M*ng đau, eo đau, toàn thân trên dưới chô nào cũng ê ẩm, nhức nhối, tất cả là tại cái người này, quần nhỏ muốn bỏ chủ này đi tìm chủ mới cơ.
- Anh đi làm đây.
- Chào cái gì, biến thì biến nó nhanh nhanh cái chân lên, hừ.
Hai thân ảnh một người nằm úp sấp bám vào lan can nức nở, người còn lại trong mắt chứa toàn d*c vọng không thể kiềm chế mạnh bạo thúc vào trong cơ thể cậu.
- Lăng Quân, chịu không nổi đâu Lăng Quân.
Gương mặt trắng nõn của Lạc Dư lúc này tăng thêm một rặng mây hồng, tầm nhìn trước mắt cậu mơ hồ, ướt át không nhìn rõ cảnh tượng bên dưới nhưng có thể thấy một người đàn ông cao lớn.
- Lăng Quân, có người, sắp bị người nhìn thấy rồi.
Cậu không thể để người khác nhìn thấy mình bị làm được, xấu hổ muốn chết.
Lăng Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua người bên dưới, cười lạnh:
- Quần nhỏ biến th*i không phải là rất thích bị người nhìn sao, hay tôi gọi anh trai tới cùng th** em, được không?
- Đừng, không được,chỉ cần Lăng Quân th** thôi, người khác không cần.
Lăng Quân nhướng mày dưới thân càng ra sức làm bảo bối của mình đến d*c tiên d*c tử. Làm gì có người đàn ông nào nghe thấy bảo bối của mình nói chỉ cần mình th** mà không thích chứ, có mà thích muốn chết.
Hai người trên tầng hai làm vô cùng kịch liệt chẳng thèm để ý đến người anh trai Lăng Thụ vừa mới đi dự tiệc về.
- ... Đáng chết.
Lăng Thụ toàn thân nóng bừng kéo kéo cà vạt cắn răng đi nhanh vào nhà. Vẻ mặt anh ta vẫn vô cùng nghiêm túc nhưng thứ dưới quần đã ngẩng cao đầu dựng lên một túp lều khiến người ta nhịn không được nhìn chằm chằm.
Chắc chắn là do mình lâu ngày không được thỏa mãn nên vừa nhìn thấy em trai th** một thiếu niên xinh đẹp liền không khống chế nổi mà muốn cùng em trai "làm" người đến thừa sống thiếu chết.
- Hộc... hộc.
Lăng Thụ đưa tay chạm vào người anh em cứng ngắc bắt đầu loạn động.
"..."
Sáng hôm sau,
Lạc Dư mơ màng tỉnh lại, cậu nhìn người nam nhân đang giữ chặt eo mình tức giận. Eo cậu sắp gãy luôn rồi, cái thằng này... ôi, bông hoa nhỏ của cậu, nát bét luôn rồi.
Người nào đó đưa tay vuốt mặt muốn hất tay Lăng Quân ra nhưng bị hắn kéo lại "PHẬP" một cái thứ kia lại một lần nữa tiến vào trong cơ thể cậu.
- Bỏ tay ra.
Lạc Dư nổi giận dùng sức đem người đẩy ra mò mẫm bò về phía chậu hoa. Cũng không thể trách cậu được, chân cậu nhũn hết cả rồi, nơi đó còn vừa đau vừa chảy ra d*ch thể của Lăng Quân nữa chứ.
Lăng Quân mơ hồ nhìn người đang dùng tư thế trẻ con bò dưới đất. Tứ chi thon dài, bờ m*ng cong vểnh hơi nhếch lên trên đó còn có hai dấu hai bàn tay đỏ ửng nhìn chỉ muốn cắn cho một cái.
Lăng Quân gật gà gật gù ngủ thiếp đi trong nơ lại nghĩ tới mình đang đè người kia ra làm, thứ bên dưới lớp chăn ngẩng đầu hưng phấn run run.
Đợi đến khi Lăng Quân tỉnh lại thì trong phòng làm gì còn bóng dáng của mĩ thiếu niên xinh đẹp kia nữa, hắn ngồi ngẩn ngơ trên giường một lúc lâu mới phản ứng lại bật người dậy.
Mơ sao? Người con trai đó là ai? Cảm giác ở bên người đó quá mức chân thật, chắc chắn không phải là mơ.
Lăng Quân lắc đầu phủ nhận, hắn kéo chăn ra nhìn những vết tích chưa kịp thu dọn cùng cái gì đó trăng trắng dính trên người.
- Chắc chắn không phải là mơ.
Lăng Quân nhìn chất lỏng khô cằn trải dài từ ghế sô pha trong phòng đến ngoài ban công khẳng định chắc nịch.
Nhưng thế thì người đó là ai?
Tầm mắt Lăng Quân đặt trên chiếc quản nhỏ nằm dưới đất. Hắn nhớ hôm qua quần nhỏ ở trong tủ mà.
- Quần nhỏ....
Lạc Dư không thèm phản ứng, mệt chết đi được còn muốn cậu nói gì nữa, người hôm qua lăn lộn với tên này không phải là cậu đâu.
Lăng Quân thấy quần nhỏ không trả lời mặt lập tức đen thui.
- Quần nhỏ, tiểu biến th*i.
- Anh mới là biến th*i, tôi vừa hóa hình anh liền ăn tôi từ trong ra ngoài, thiên lí đâu chứ, ít nhất thì cũng phải nhè nhẹ thôi, lần đầu mà cứ làm người ta hùng hục như con trâu thế, sớm muộn tôi cũng t*nh tẫn nhân vong cho coi.
Lạc Dư tức giận, Lăng Quân nhặt cậu đặt lên giường mình rồi đi vào nhà tắm. Trong đầu âm thầm tính toán làm sao để thấy người kia một lần nữa.
Lăng Quân rất thông minh, hắn vừa tắm vừa sâu nối các sự việc có liên quan vài với nhau.
Ngày 15, ban đêm, quần nhỏ...
Lăng Quân quyết định lắp may theo dõi, nhưng hắn không thể để quần nhỏ biết mình theo dõi nó được, muốn bắt người thì phải có bằng chứng, đến lúc mọi thứ đặt trước mặt quần nhỏ rồi thì hắn không tin không ép người đó đi ra được.
Khóe miệng Lăng Quân khẽ cong lên cười vô cùng giảo hoạt.
Lăng Quân từ phòng tắm bước ra nhìn quần nhỏ nằm trên giường không chút nhúc nhích, hắn nghĩ đến thiếu niên ngày hôm qua cùng mình lăn lộn cảm thấy có lỗi. Người ta là lần đầu tiên nhưng vì cậu ấy quá mức mê người nên hắn lỡ mạnh bạo làm nơi đó của cậu ấy sưng lên.
Hắn nhìn Lạc Dư trong mắt lóe lên ý cười, trong lòng cũng xuất hiện suy đoán người kia khả năng cao là quần nhỏ. Vừa nghĩ như vậy tâm tình khó chịu vì người nào đó biến mất lập tức trở nên vui vẻ.
- Quần nhỏ, hôm qua em vất vả rồi nên hôm nay anh cho em ở nhà nghỉ ngơi nha.
- ... Thằng dở hơi, đi đâu thì đi nhanh nó lên, điên hết cả người.
M*ng đau, eo đau, toàn thân trên dưới chô nào cũng ê ẩm, nhức nhối, tất cả là tại cái người này, quần nhỏ muốn bỏ chủ này đi tìm chủ mới cơ.
- Anh đi làm đây.
- Chào cái gì, biến thì biến nó nhanh nhanh cái chân lên, hừ.