Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177
Khoan đã, Lăng Quân, anh say rồi.
Lăng Quân bị đẩy ra, hắn dùng ánh mắt bất mãn oán hận nhìn Lạc Dư. Rèm cửa tung bay lúc này hắn mới có thể nhìn rõ được người trước mặt.
Tóc trắng, mắt trắng, ngay cả lông mi lẫn lông mày cũng đều là màu trắng.
- Cậu... bị bệnh bạch tạng sao?
Ngay cả làn da trên người cũng trắng đến nỗi hơi quá đáng, mềm mại chạm một chút đã hằn lên vết nắm đỏ au nhìn rất chói mắt. Đôi chân dài miên man của người kia đang quần trên eo hắn, xúc cảm da thịt chạm vào nhau khiến hắn không chịu nổi mà nuốt ngụm nước bọt.
Thật đẹp, trai tim hắn vì người này mà loạn nhịp giống như một tiểu tử mới lớn nhìn thấy người mình yêu nằm trong vòng tay mình mà kích động không thôi. Cảm giác này từ năm 20 tuổi hắn đã không còn cảm nhận được nữa rồi, không ngờ...
- A, đau.
Lăng Quân cắn nhẹ lên hạt đậu đỏ trước ngực Lạc Dư thành công nghe thấy âm thanh mê người. Hắn bắt đầu lần mò, bàn tay không ngừng lướt nhẹ trên làn da búng ra sữa chạm một cái cũng có thể hỏng.
- Hộc... Lăng Quân, tên kh*n nhà anh đừng chạm linh tinh.
Lăng Quân thấp giọng cười nhẹ:
- Bảo bối, quần nhỏ, em là quà mà thượng đế ban tặng cho anh đúng không?
- Tặng cái đầu anh... từ từ, sao anh biết tôi là quần nhỏ?
Lăng Quân mặt đỏ bừng cười hề hề cũng không trả lời Lạc Dư. Hôm nay hắn đi uống rượu mừng sinh nhật thằng bạn, đáng lẽ tối nay hắn không về mà ở lại đấy cùng mấy cô em chơi đùa.
Nhưng biết sao được, ở nhà còn một chiếc nhỏ đang đợi hắn, hắn không nỡ để người kia đợi lâu.
Lăng Quân âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn về nhà, nếu không hắn sao có thể ăn được cực phẩm quần nhỏ thế này chứ.
- Lăng Quân.
- Ngoan, mở rộng chân ra nào.
Lạc Dư không muốn, đôi mắt ngân sắc trong bóng đêm vô cùng ướt át, yết hầu,xương quai xanh cậu đều có những vết hồng rực mà Lăng Quân để lại.
- Đừng, bổn quần nhỏ mới vừa hóa hình, chưa muốn bị phá thân đâu.
Lăng Quân mổ mổ lên môi cậu, trong lời nói tràn ra toàn vị chua:
- Không cho anh phá thế thì cho thằng nào phá thân em? Không chịu, hôm nay anh nhất định phải biến em thành người của anh.
Bàn tay rám nắng mò tới đằng sau chạm vào nơi bí ẩn của Lạc Dư, Lăng Quân kinh ngạc lấy tay ra.
- Mềm như vậy, lại còn hơi ươn ướt? Quần nhỏ, em thật d** đãng.
- Tôi, tôi không có.
Lạc Dư che mặt, Lăng Quân mặc kệ cậu đang xấu hổ mà tiếp tục sờ mó.
!?!
Lạc Dư rùng mình, giữa hai chân thiếu niên trắng nõn lại lòi ra một cánh tay màu đồng cổ hình thành hai thái cực.
- Á, Lăng Quân, anh chạm vào đâu vậy, cút.
Lăng Quân bắt lấy đôi chân không an phận của cậu kéo thẳng lên, ép cậu kẹp chặt đùi lại.
- ngoan, để anh xuất một lần đã, anh sợ lát nữa làm em bị thương. Anh không nỡ.
Cây gậy thô to mà Lạc Dư thấy thường ngày hôm nay dường như còn lớn hơn, nó chen lấn vào giữa hai đùi cậu, vừa chạm phải làn da vừa mềm vừa nóng liền không nhịn được run lên. Lạc Dư ngửa đầu về đằng sau che miệng mình lại xúc cảm dưới thân quá mức chân thật, chân thật đến mức giống như thứ đó trực tiếp đâm vào cơ thể vậy.
- Không, Lăng Quân, đừng đẩy nữa, lạ quá.
Chân giao, cậu chưa từng làm cái tư thế này bao giờ, cảm giác nó mang lại vô cùng khác lạ. Cây gậy thô kệch của người kia không ngừng cọ sát với cậu em của Lạc Dư.
- Quần nhỏ, em thích t*nh d**h của anh lắm đúng không. Anh cho em, cho em hết nè.
Phụt!?!
Một dòng chất lỏng tỏa ra mùi thơm trực tiếp phóng xuất trên bụng Lạc Dư, mỹ thiếu niên thanh thoát như một vị thần cao thượng giờ đây đã bị ác ma xấu xí vấy bẩn, Lăng Quân càng nhìn hô hấp càng thêm thô nặng.
Hắn muốn vấy bẩn quần nhỏ, muốn em ấy ở dưới thân hắn r*n r*, muốn tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể em ấy, muốn phóng thứ của mình vào vách tràng ấm nóng khiến em ấy s**ng run lên từng đợt.
Cậu em vừa mềm xuống lại ngẩng đầu. Lăng Quân dụng nó xoa xoa những nếp nhăn bên ngoài hậu ***** thích thú nhìn nó mấp máy thèm khát.
- Chậc chậc, thật d**.
- Tôi... tôi không d** đâu.
Lạc Dư thấp giọng phản đối, Lăng Quân nhướng mày nhấc bổng cậu lên để cậu ngồi trên đùi mình.
- Không?
Lăng Quân giữ lấy eo Lạc Dư đặt m*ng cậu gần sát người anh em của mình. ** nhỏ mở ra từng chút, từng chút đem cây gậy quá khổ ăn vào bên trong.
- Nút cán, bảo bối, em xem đi. Lần đầu mà dễ dàng ăn dương *** của nam nhân như thế này mà còn nói không d**, vậy thế nào mới gọi là d**, anh th** em đến nước chảy dầm dề nha.
- Đừng, to quá.
Lạc Dư co rúm người, cây gậy của Lăng Quân không ngừng chạm vào nơi sâu nhất đánh đến điểm không thể nói làm cậu thích run lên từng đợt.
- Lăng Quân, tôi muốn giết anh.
- Giết? Giết thế nào? Dùng cái l* nh* này của em kẹp anh s**ng chết sao?
Lăng Quân hung hăng cắn một cái lên đầu ngực cậu, dưới thân ra sức thúc mạnh từng đợt, điểm d** trong cơ thể cậu bị đầu dương *** đụng mạnh.
- A a a, không được, thích muốn chết, Lăng Quân... Lăng Quân, mạnh nữa, em muốn.
- Tiểu d** đãng, em đừng có lãng kêu như thế, anh bị em kêu sắp b*n luôn rồi.
Lăng Quân vỗ mạnh vào hai quả đào mềm mại cảnh cáo.
- Oa, Lăng Quân anh dám đánh em, em kẹp chết anh.
- Hít!?! Em thật thiếu th** mà.
Lăng Quân bị đẩy ra, hắn dùng ánh mắt bất mãn oán hận nhìn Lạc Dư. Rèm cửa tung bay lúc này hắn mới có thể nhìn rõ được người trước mặt.
Tóc trắng, mắt trắng, ngay cả lông mi lẫn lông mày cũng đều là màu trắng.
- Cậu... bị bệnh bạch tạng sao?
Ngay cả làn da trên người cũng trắng đến nỗi hơi quá đáng, mềm mại chạm một chút đã hằn lên vết nắm đỏ au nhìn rất chói mắt. Đôi chân dài miên man của người kia đang quần trên eo hắn, xúc cảm da thịt chạm vào nhau khiến hắn không chịu nổi mà nuốt ngụm nước bọt.
Thật đẹp, trai tim hắn vì người này mà loạn nhịp giống như một tiểu tử mới lớn nhìn thấy người mình yêu nằm trong vòng tay mình mà kích động không thôi. Cảm giác này từ năm 20 tuổi hắn đã không còn cảm nhận được nữa rồi, không ngờ...
- A, đau.
Lăng Quân cắn nhẹ lên hạt đậu đỏ trước ngực Lạc Dư thành công nghe thấy âm thanh mê người. Hắn bắt đầu lần mò, bàn tay không ngừng lướt nhẹ trên làn da búng ra sữa chạm một cái cũng có thể hỏng.
- Hộc... Lăng Quân, tên kh*n nhà anh đừng chạm linh tinh.
Lăng Quân thấp giọng cười nhẹ:
- Bảo bối, quần nhỏ, em là quà mà thượng đế ban tặng cho anh đúng không?
- Tặng cái đầu anh... từ từ, sao anh biết tôi là quần nhỏ?
Lăng Quân mặt đỏ bừng cười hề hề cũng không trả lời Lạc Dư. Hôm nay hắn đi uống rượu mừng sinh nhật thằng bạn, đáng lẽ tối nay hắn không về mà ở lại đấy cùng mấy cô em chơi đùa.
Nhưng biết sao được, ở nhà còn một chiếc nhỏ đang đợi hắn, hắn không nỡ để người kia đợi lâu.
Lăng Quân âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn về nhà, nếu không hắn sao có thể ăn được cực phẩm quần nhỏ thế này chứ.
- Lăng Quân.
- Ngoan, mở rộng chân ra nào.
Lạc Dư không muốn, đôi mắt ngân sắc trong bóng đêm vô cùng ướt át, yết hầu,xương quai xanh cậu đều có những vết hồng rực mà Lăng Quân để lại.
- Đừng, bổn quần nhỏ mới vừa hóa hình, chưa muốn bị phá thân đâu.
Lăng Quân mổ mổ lên môi cậu, trong lời nói tràn ra toàn vị chua:
- Không cho anh phá thế thì cho thằng nào phá thân em? Không chịu, hôm nay anh nhất định phải biến em thành người của anh.
Bàn tay rám nắng mò tới đằng sau chạm vào nơi bí ẩn của Lạc Dư, Lăng Quân kinh ngạc lấy tay ra.
- Mềm như vậy, lại còn hơi ươn ướt? Quần nhỏ, em thật d** đãng.
- Tôi, tôi không có.
Lạc Dư che mặt, Lăng Quân mặc kệ cậu đang xấu hổ mà tiếp tục sờ mó.
!?!
Lạc Dư rùng mình, giữa hai chân thiếu niên trắng nõn lại lòi ra một cánh tay màu đồng cổ hình thành hai thái cực.
- Á, Lăng Quân, anh chạm vào đâu vậy, cút.
Lăng Quân bắt lấy đôi chân không an phận của cậu kéo thẳng lên, ép cậu kẹp chặt đùi lại.
- ngoan, để anh xuất một lần đã, anh sợ lát nữa làm em bị thương. Anh không nỡ.
Cây gậy thô to mà Lạc Dư thấy thường ngày hôm nay dường như còn lớn hơn, nó chen lấn vào giữa hai đùi cậu, vừa chạm phải làn da vừa mềm vừa nóng liền không nhịn được run lên. Lạc Dư ngửa đầu về đằng sau che miệng mình lại xúc cảm dưới thân quá mức chân thật, chân thật đến mức giống như thứ đó trực tiếp đâm vào cơ thể vậy.
- Không, Lăng Quân, đừng đẩy nữa, lạ quá.
Chân giao, cậu chưa từng làm cái tư thế này bao giờ, cảm giác nó mang lại vô cùng khác lạ. Cây gậy thô kệch của người kia không ngừng cọ sát với cậu em của Lạc Dư.
- Quần nhỏ, em thích t*nh d**h của anh lắm đúng không. Anh cho em, cho em hết nè.
Phụt!?!
Một dòng chất lỏng tỏa ra mùi thơm trực tiếp phóng xuất trên bụng Lạc Dư, mỹ thiếu niên thanh thoát như một vị thần cao thượng giờ đây đã bị ác ma xấu xí vấy bẩn, Lăng Quân càng nhìn hô hấp càng thêm thô nặng.
Hắn muốn vấy bẩn quần nhỏ, muốn em ấy ở dưới thân hắn r*n r*, muốn tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể em ấy, muốn phóng thứ của mình vào vách tràng ấm nóng khiến em ấy s**ng run lên từng đợt.
Cậu em vừa mềm xuống lại ngẩng đầu. Lăng Quân dụng nó xoa xoa những nếp nhăn bên ngoài hậu ***** thích thú nhìn nó mấp máy thèm khát.
- Chậc chậc, thật d**.
- Tôi... tôi không d** đâu.
Lạc Dư thấp giọng phản đối, Lăng Quân nhướng mày nhấc bổng cậu lên để cậu ngồi trên đùi mình.
- Không?
Lăng Quân giữ lấy eo Lạc Dư đặt m*ng cậu gần sát người anh em của mình. ** nhỏ mở ra từng chút, từng chút đem cây gậy quá khổ ăn vào bên trong.
- Nút cán, bảo bối, em xem đi. Lần đầu mà dễ dàng ăn dương *** của nam nhân như thế này mà còn nói không d**, vậy thế nào mới gọi là d**, anh th** em đến nước chảy dầm dề nha.
- Đừng, to quá.
Lạc Dư co rúm người, cây gậy của Lăng Quân không ngừng chạm vào nơi sâu nhất đánh đến điểm không thể nói làm cậu thích run lên từng đợt.
- Lăng Quân, tôi muốn giết anh.
- Giết? Giết thế nào? Dùng cái l* nh* này của em kẹp anh s**ng chết sao?
Lăng Quân hung hăng cắn một cái lên đầu ngực cậu, dưới thân ra sức thúc mạnh từng đợt, điểm d** trong cơ thể cậu bị đầu dương *** đụng mạnh.
- A a a, không được, thích muốn chết, Lăng Quân... Lăng Quân, mạnh nữa, em muốn.
- Tiểu d** đãng, em đừng có lãng kêu như thế, anh bị em kêu sắp b*n luôn rồi.
Lăng Quân vỗ mạnh vào hai quả đào mềm mại cảnh cáo.
- Oa, Lăng Quân anh dám đánh em, em kẹp chết anh.
- Hít!?! Em thật thiếu th** mà.