Editor: Ngạn Tịnh.
Kim Mộc Lân phe phẩy đầu cảm thán, "Diễn viên hiện tại quả thật càng không chuyên nghiệp, loại trình độ diễn này, ngay cả trợ lý nhỏ của tôi đều có thể diễn..."
"Tiểu Kiều, lại đây!"
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều theo ánh mắt của Kim Mộc Lân chuyển lên người Cung Tiểu Kiều ở trong góc xó.
Huynh ấy không phải gọi mình, không phải mình... Tinh thần phân liệt là huynh ấy không phải là mình, Cung Tiểu Kiều tự mình thôi miên mình!
"Lại đây lại đây, đừng thẹn thùng, tùy tiện đến diễn một đoạn cho mọi người xem thôi!" Kim Mộc Lân dụ dỗ.
Cung Tiểu Kiều đầu đầy hắc tuyến, lời này sao nghe giống như muốn bán con gái vậy?
Cung Tiểu Kiều kiên trì đi qua, "Kim tiên sinh, anh đừng nói giỡn! Ha ha, thật có lỗi, anh áy hcinhs là muốn thư hoãn không khí mà thôi..."
Địch ý của các người đẹp ở đây mặc dù có thu liễm, nhưng vẫn là như cũ cảnh giác nhìn chằm chằm cô.
"Tiêu Kiều à! Hôm nay huynh đều đã nói như vậy, nếu muội không diễn, huynh đấy mất mặt biết chừng nào! Ngoan, đừng náo loạn, diễn cho mọi người xem một chút."
Biểu tình lưu manh kia của Kim Mộc Lân, rõ ràng là đang khiêu khích----
Hôm nay gia muốn tiềm ngươi, thế nào hả!
Thái độ ái muội kia của Kim Mộc Lân nhất thời khiến trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Tất cả diễn viên xinh đẹp ở đây đều cực kỳ khẩn trương, au cũng không ngờ tới cuối cùng cư nhiên sẽ nhảy ra một con ngựa ô, hơn nữa vẫn là con ngựa chính miệng Kim Mộc Lân phong.
Nhà sản xuất trầm ngâm một lát, uyển chuyển nói, "Hình tượng nhìn qua có chút trẻ con nha..."
Lúc này, Cung Tiểu Kiều phủ một cái áo khoác lông vàng vừa dày vừa nặng, còn mang theo mũ len hình con thỏ, hơn nữa còn có một gương mặt con nít, gần như làm người hoài nghi cô còn vị thành niên.
Ánh mắt Phong Tư Hạ giống như X quang 360 độ không góc chết nhìn thấu cô.
Có lẽ là vì đồng mệnh tương liên, đều có một gương mặt trẻ con, Phong Tư Hạ trực tiếp bỏ qua bề ngoài của cô, "Như thế tiếp theo, thông qua hóa trang có thể thay đổi, mấu chốt là kỹ thuật diễn."
Kim Mộc Lân đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, chậm rì rì đi tới trước mặt Cung Tiểu Kiều, tới gần mặt cô, khoảng cách môi mỏi cách cô chỉ có cách nửa ngón tay.
Cung Tiểu Kiều không biết hắn muốn làm gì, trước mặt nhiều người như vậy đánh hắn thật không tốt, đành phải yên lặng xem xét.
Kim Mộc Lân vốn có chút thần sắc nhàn nhã vui đùa trong nháy mắt chuyển biến, con ngươi thanh thuận thảm đạm bi thương, có chút dịu dàng như gợn sóng, tuy rằng đau đớn không thôi, lại vẫn như cũ vẻ mặt thỏa mãn dừng ở dung nhan của cô,
Sắc mặt hắn thoạt nhìn càng ngày càng suy yếu mỏi mệt...
Tiếp theo hắn nâng cánh tay lên, có vẻ như muốn chạm vào sợi tóc của cô, lại mất đi khí lực, chậm rãi buông xuống.
Cuối cùng, hắn vô lực tựa đầu vào vai cô, "Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có... Cho dù là mạng của ta... Chỉ cần nàng không đuổi ta đi..."
Cô luôn luôn biết kỹ thuật diễn của Kim Mộc Lân không tệ, nhưng chân chính kiến thức đến vẫn là khá rung động.
Không chỉ có Cung Tiểu Kiều, tất cả người có mặt trong con ngươi đều toát ra kinh diễm,
Cô gần như trong nháy mắt bị hắn mang vào tình tiết trong tác phẩm.
Canh này là khi Thương Quan Huyền Nguyệt vừa mới thành ma, một phàm nhân như Quân Dật Trần lại một mình chạy đến Ma giới chỉ vì gặp mặt nàng một lần,
Về sau, hắn rốt cuộc nhìn thấy Thượng Quan Huyền Nguyệt đã thành mà.
Quân Dật Trần đau lòng không thôi, vì bù lại, vì có thể ở bên cạnh nàng, hắn cam nguyện mỗi ngày bị nàng hấp thu tinh nguyên, mà thân thể mình mỗi ngày lại càng ngày suy yếu...
Ở lúc tất cả mọi người đều bị kỹ thuật diễn của Kim Mộc Lân làm điên đảo, trên mặt Cung Tiểu Kiểu không biết từ lúc nào rút đi tất cả ngây thơ cùng trẻ con, một cái nhăn mày đều là quyến rũ xinh đẹp, ngay cả một động tác cũng đều là hồng xiêu phách lạc...
Trong phút chốc, lực chú ý của mọi người đều tập trung đến biểu tình của cô, mà bỏ qua trang phục của cô,
Một ngón tay của cô vô cùng mềm nhẹ phát ra môi trắng bạc của hắn, lời nói phun ra mỗi chữ đều lạnh thấu xương, "Người cho là bây giờ ngươi còn có tư cách đứng trước mặt ta?"
Con ngươi Kim Mộc Lân hiện lên một chút vô thố, nhưng chỉ là một chút lúng túng lướt qua, thời gian cùng trình độ đều nắm giữ đúng lúc.
Móng tay cô đột nhiên dùng sức, đâm vào bên trong môi hắn, thẳng đến khi tràn ra máu tươi.
Hắn nhíu mày, yên lặng chịu đựng đau đớn.
"Quân Dật Trần, hiện tại, ngươi ngay cả tư cách bị ta hận cũng không có!"
"Ta biết." Hắn chua sót mỉm cười,
"Ta cho ngươi thời gian ba năm, nhưng đừng đến lúc đó vẫn còn yếu đuối như bây giờ, khiến cho ta ngay cả hưng trí tra tấn cũng không có." Nhìn đến bộ dáng suy yếu mỉm cười của hắn, vẻ mặt cô xen lẫn vài phần không kiễn nhẫn cùng phiền chán khó hiểu.
Nghe được lời nói của cô, Kim Mộc Lân lại mỉm cười sủng nịch nhìn cô, "Được, bảo bối chờ ta."
Vẻ mặt hắn trước sau đều ôn nhu, cô lại đột nhiên bị vẻ mặt này khiến cho đau đớn, không khống chế được lật tay một chưởng đánh về trước ngực hắn.
Kim Mộc Lân nhất thời bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Cung Tiểu Kiều xoay người, nhắm mắt, yêu hận đan xen ở trong lòng đều được biểu hiện ngay trên gương mặt.
Nước mắt, nháy mắt lã chã xuống...
Mẹ nó a! Khóc cái lông!
Thật ra một chưởng kia trong lòng cô là cực kỳ thoải mái đó có được hay không!
Mừng mà phát khóc đấy có được hay không!
Mẹ nó tên yêu nghiệt Kim Mộc Lân kia cư nhiên không biết sống chết chọn tình tiết này!
Vậy cô đành phải cố mà thay trời hành đạo thu yêu nghiệt này có được hay không!
Bình luận facebook