Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Của Bảo Bối-247
Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này Con Muốn - Chương 244 Kế hoạch của Bảo bối ①⑧
Chương 244 Kế hoạch của Bảo bối ①⑧
Edit: Mạc Vân Trà Sữa
Cố Hành Thâm thời điểm do dự, Long Ngạn lập tức thừa cơ chạy đến sân thượng, trực tiếp từ bên này sân thượng lộn tới Tiểu Kiều bên kia
Tiểu Kiều sân thượng bên kia cửa không khóa, vì vậy Long Ngạn trực tiếp đường hoàng đi vào
Nghe thanh âm, hai người hẳn là ở dưới lầu
Long Ngạn liền như vậy mặc đồ ngủ, từ trên lầu trong phòng ngủ đi ra, sau đó thản nhiên đi xuống lầu tới
Bình Dã Hàn Cương vốn là chính nói chuyện với Tiểu Kiều, ánh mắt xéo qua lại đột nhiên quét lên trên lầu có người
Vì vậy, anh ta một mặt kinh ngạc nhìn lấy một người đàn ông mặc đồ ngủ từ trên lầu đi xuống
"Bình dã quân, sao thế?" Tiểu Kiều hỏi
"Không có Không có việc gì" Bình dã Hàn Cương nhìn Tiểu Kiều một cái, chật vật mà mở miệng, thật ra thì là không biết nên làm sao mở miệng
Tiểu Kiều lộ ra thần tình khốn khổ , tại sao dường như nghe được có người thứ ba tiếng bước chân, hơn nữa cẩn thận nghe là âm thanh người xuống cầu thang
Âm thanh càng ngày càng gần
Lúc này, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc ——
"Cục cưng, khách tới nhà làm sao cũng không gọi anh?"
Tiểu Kiều còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác bên cạnh ghế sa lon ngồi người kế tiếp, hơn nữa cánh tay dài duỗi ra đưa tay cô nắm vào trong ngực
Nhìn lấy hai người tư thái thân mật bộ dáng, cùng với trên người nam nhân quần áo ngủ, bình dã Hàn Cương mặt đầy lúng túng
Cung Tiểu Kiều chính là theo thói quen trên trán nổi lên gân xanh, "Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Gặp quỷ, buổi trưa rõ ràng đã đem hắn đuổi đi
Mãi đến lúc Bình Dã Hàn Cương tới thăm, trong lúc không có khả năng có người ở ngay trước mặt bọn họ đi tới chạy lên trên lầu, sau đó lại từ trên lầu đi xuống, mà bọn họ lại không có cảm giác
Coi như cô không thấy được, Bình Dã Hàn Cương cũng phải nhìn thấy chứ?
"Bảo bối, người ta từ đầu đã ở đây!" Long Ngạn nháy nháy mắt, sau đó nhìn đối diện , "Không giới thiệu một chút sao?"
"Chào ạn, Bình Dã Hàn Cương, bạn của Tiểu Kiều Mạo muội tới chơi, quấy rầy!"
Tiểu Kiều xoa xoa mi tâm, "Bình dã quân, anh không cần để ý đến anh ta!"
"Tiểu Kiều, em làm sao có thể đối với anh như vậy! Chẳng lẽ có mới vui mừng liền có thể quên tình cũ sao? Chẳng lẽ anh tối hôm qua không đủ để cho em hài lòng đau, a,đau"
Long Ngạn lời còn chưa dứt liền cảm giác cánh tay toàn bộ tê rần, "em mưu sát chồng a!"
Thấy Tiểu Kiều đè xuống mù quẹo nút màu đỏ chuẩn bị gia tăng lượng điện, Long Ngạn vội vàng cấm khẩu, thận trọng nói, "Người ta là trọng độ thương hoạn! Em làm sao có thể thô bạo như vậy mà đối với người ta!"
Tiểu Kiều đầy vẻ khinh bỉ, "Trọng độ thương hoạn còn có thể leo tường đến như vậy sao?"
Long Ngạn cười khan một tiếng, phủi sạch quan hệ, "Thật ra thì là có người buộc anh , thật sự! Trên người anh vẫn mặc quần áo ngủ của hắn đây! Hắn cưỡng ép giúp anh đấy!"
"Quần áo ngủ?" Cái này đáng chết hỗn đản lại còn mặc đồ ngủ
Hèn như vậy phương pháp trừ Long Ngạn sẽ không có người thứ hai có thể nghĩ ra được!
Hơn nữa, Cố Hành Thâm sẽ giúp hắn đổi quần áo ngủ sao?
Loại chuyện nghịch thiên này, cô làm sao tin tưởng? Tưởng cô ngu si sao?
Bình dã lạnh thẳng vẫn không rõ tình hình, bất quá lại có thể nhìn ra người đàn ông này cùng Tiểu Kiều quan hệ không tầm thường, tựa hồ là đem mình làm thành tình địch
"Thời gian không còn sớm, tôi cũng cần phải trở về!"
Bình dã Hàn Cương đứng lên, tận mắt thấy cô thật sự không có việc gì anh ta liền an tâm
"Tôi tiễn anh"
-
Chờ Tiểu Kiều tiễn xong Bình Dã Hàn Cương trở lại, Long Ngạn chính là nằm trên ghế sa lon ăn thức ăn Bình Dã Hàn Cương mang tới
"Người đàn ông kia là ai?" Long Ngạn hỏi
Tiểu Kiều cảnh giác nói, "Đừng giở trò linh tinh! Anh ta đã có vị hôn thê rồi!"
Long Ngạn ăn một miếng bánh ngọt , "cô con mắt nào nhìn thấy tôi đánh chủ ý lên người hắn?"
"Vậy thì anh hỏi thăm anh ta làm cái gì?"
"Tôi có như vậy bụng đói ăn quàng sao? Nhìn thấy đàn ông, hỏi một câu chính là đối với hắn có ý gì sao?"
Tiểu Kiều vào lúc này cảm thấy nhức đầu vô cùng, "Tôi quản ạn có không có ý nghĩa, tôi muốn an tĩnh một lúc, anh có thể trở về đừng ở chỗ này phiền tôi được không?"
Long Ngạn một mặt ủy khuất tố cáo, "Tôi lúc này mới cùng cô không có nói mấy câu đây liền ghét bỏ tôi ồn ào, cô nói với người đàn ông kia hơn hai giờ làm sao cũng không chê hắn làm ồn? Lại nói, cô để cho tôi về đâu bây giờ? Có lầm hay không a! Tôi vốn là nên ở nơi này không phải sao? Dựa vào cái gì đem tôi đuổi đi như Cố Hành Thâm vậy !"
Long Ngạn chính phải tiếp tục nói, đột nhiên bị kéo ra ngoài
"Mommy Mommy, mẹ nghỉ ngơi đi! Con cùng Daddy giúp chị đuổi chó sói đi nha ~ "
Nghe được bên tai thanh âm non nớt, Tiểu Kiều cả người đều cứng lại, chợt đứng lên, lại không biết mình muốn làm cái gì, có thể làm cái gì
Chỉ có thể ngây ngốc đứng ở nơi đó, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, để lại cho cô , chỉ có bận tâm đau lòng
Tiểu Kiều mỏi mệt lần nữa ngồi xuống, lại đột nhiên nghe được tiểu hài tử đạp đạp hướng chính mình chạy tới tiếng bước chân
Tiểu Kiều ngơ ngác, chẳng lẽ là xuất hiện ảo giác rồi sao?
Mãi đến cái kia quen thuộc Ôn Noãn mà mềm mại tay nhỏ nắm chặt lòng bàn tay của cô, cô mới xác định không là ảo giác
Bảo bối đem chó sói đuổi đi xong, sau đó len lén lại chạy trở lại
Dắt tay Mommy, dùng giọng nhõng nhẽo lo âu hỏi cô, "Mommy, Daddy nói Mommy tâm tình không tốt, hiện tại Mommy đã thấy khá hơn chưa? Tiểu Niệm đã giúp Mommy đánh chó sói báo thù nha! Chó sói ăn hết cơm của Mommy ! Mommy đừng đau lòng, Daddy nói buổi tối sẽ làm đồ ăn ngon nha!"
Bảo bối của cô
Tiểu Kiều trong lòng nghĩ lại lần đầu tiên gặp mặt , bảo bảo gọi mình là Mommy
Nhớ lại bảo bảo làm nũng muốn cô bón cơm, muốn cô ôm, còn rất đáng yêu hỏi mình nó có phải quá béo rồi không, lo lắng cô không ôm nổi nó
Nhớ lại lúc đưa bảo bảo đi cục cảnh sát giao, nó sợ hãi kinh hoảng khóc nấc lên, một mực bất an một tấc cũng không rời mà đi theo mình, sợ mình một lần nữa bỏ lại nó
Mỗi hồi nghĩ một lần đều là ngọt ngào cảm động, đồng thời cũng nương theo lấy sâu tận xương tủy đau
Trước mắt cô không nhìn được , thật sự là bảo bảo mà cô nhớ nhung ba năm
Bảo bối ngẹo đầu nhỏ, lộ ra tay nhỏ sờ sờ mắt của cô, ân cần lại đau lòng hỏi, "Mommy, mẹ là bởi vì mắt nhìn không thấy, cho nên mới không vui sao?"
"Mommy, sau này Tiểu Niệm làm mắt của Mommy có được không? Mommy đừng buồn nữa"
Nghe những lời nói vô tâm vô tính của bảo bảo, cô cảm thấy thời khắc này, mình là người hạnh phúc nhất trên đời này
Nhưng là, đã đè nén suốt ba năm, nếu như vào lúc này buông tha, trước chịu đựng hết thảy còn có ý nghĩa gì
"Mẹ"
"Mẹ Có Khả Nhạc đã đủ rồi"
Tiểu Kiều gắt gao cắn môi, rút ra ra hai tay của mình, sau đó tuyệt nhiên mà xoay người lên lầu
(p′︵‵。)(p′︵‵。)(p′︵‵。)(p′︵‵。)
Thấy tội cho bảo bảo quá!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương mới nhé!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Chương 244 Kế hoạch của Bảo bối ①⑧
Edit: Mạc Vân Trà Sữa
Cố Hành Thâm thời điểm do dự, Long Ngạn lập tức thừa cơ chạy đến sân thượng, trực tiếp từ bên này sân thượng lộn tới Tiểu Kiều bên kia
Tiểu Kiều sân thượng bên kia cửa không khóa, vì vậy Long Ngạn trực tiếp đường hoàng đi vào
Nghe thanh âm, hai người hẳn là ở dưới lầu
Long Ngạn liền như vậy mặc đồ ngủ, từ trên lầu trong phòng ngủ đi ra, sau đó thản nhiên đi xuống lầu tới
Bình Dã Hàn Cương vốn là chính nói chuyện với Tiểu Kiều, ánh mắt xéo qua lại đột nhiên quét lên trên lầu có người
Vì vậy, anh ta một mặt kinh ngạc nhìn lấy một người đàn ông mặc đồ ngủ từ trên lầu đi xuống
"Bình dã quân, sao thế?" Tiểu Kiều hỏi
"Không có Không có việc gì" Bình dã Hàn Cương nhìn Tiểu Kiều một cái, chật vật mà mở miệng, thật ra thì là không biết nên làm sao mở miệng
Tiểu Kiều lộ ra thần tình khốn khổ , tại sao dường như nghe được có người thứ ba tiếng bước chân, hơn nữa cẩn thận nghe là âm thanh người xuống cầu thang
Âm thanh càng ngày càng gần
Lúc này, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc ——
"Cục cưng, khách tới nhà làm sao cũng không gọi anh?"
Tiểu Kiều còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác bên cạnh ghế sa lon ngồi người kế tiếp, hơn nữa cánh tay dài duỗi ra đưa tay cô nắm vào trong ngực
Nhìn lấy hai người tư thái thân mật bộ dáng, cùng với trên người nam nhân quần áo ngủ, bình dã Hàn Cương mặt đầy lúng túng
Cung Tiểu Kiều chính là theo thói quen trên trán nổi lên gân xanh, "Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Gặp quỷ, buổi trưa rõ ràng đã đem hắn đuổi đi
Mãi đến lúc Bình Dã Hàn Cương tới thăm, trong lúc không có khả năng có người ở ngay trước mặt bọn họ đi tới chạy lên trên lầu, sau đó lại từ trên lầu đi xuống, mà bọn họ lại không có cảm giác
Coi như cô không thấy được, Bình Dã Hàn Cương cũng phải nhìn thấy chứ?
"Bảo bối, người ta từ đầu đã ở đây!" Long Ngạn nháy nháy mắt, sau đó nhìn đối diện , "Không giới thiệu một chút sao?"
"Chào ạn, Bình Dã Hàn Cương, bạn của Tiểu Kiều Mạo muội tới chơi, quấy rầy!"
Tiểu Kiều xoa xoa mi tâm, "Bình dã quân, anh không cần để ý đến anh ta!"
"Tiểu Kiều, em làm sao có thể đối với anh như vậy! Chẳng lẽ có mới vui mừng liền có thể quên tình cũ sao? Chẳng lẽ anh tối hôm qua không đủ để cho em hài lòng đau, a,đau"
Long Ngạn lời còn chưa dứt liền cảm giác cánh tay toàn bộ tê rần, "em mưu sát chồng a!"
Thấy Tiểu Kiều đè xuống mù quẹo nút màu đỏ chuẩn bị gia tăng lượng điện, Long Ngạn vội vàng cấm khẩu, thận trọng nói, "Người ta là trọng độ thương hoạn! Em làm sao có thể thô bạo như vậy mà đối với người ta!"
Tiểu Kiều đầy vẻ khinh bỉ, "Trọng độ thương hoạn còn có thể leo tường đến như vậy sao?"
Long Ngạn cười khan một tiếng, phủi sạch quan hệ, "Thật ra thì là có người buộc anh , thật sự! Trên người anh vẫn mặc quần áo ngủ của hắn đây! Hắn cưỡng ép giúp anh đấy!"
"Quần áo ngủ?" Cái này đáng chết hỗn đản lại còn mặc đồ ngủ
Hèn như vậy phương pháp trừ Long Ngạn sẽ không có người thứ hai có thể nghĩ ra được!
Hơn nữa, Cố Hành Thâm sẽ giúp hắn đổi quần áo ngủ sao?
Loại chuyện nghịch thiên này, cô làm sao tin tưởng? Tưởng cô ngu si sao?
Bình dã lạnh thẳng vẫn không rõ tình hình, bất quá lại có thể nhìn ra người đàn ông này cùng Tiểu Kiều quan hệ không tầm thường, tựa hồ là đem mình làm thành tình địch
"Thời gian không còn sớm, tôi cũng cần phải trở về!"
Bình dã Hàn Cương đứng lên, tận mắt thấy cô thật sự không có việc gì anh ta liền an tâm
"Tôi tiễn anh"
-
Chờ Tiểu Kiều tiễn xong Bình Dã Hàn Cương trở lại, Long Ngạn chính là nằm trên ghế sa lon ăn thức ăn Bình Dã Hàn Cương mang tới
"Người đàn ông kia là ai?" Long Ngạn hỏi
Tiểu Kiều cảnh giác nói, "Đừng giở trò linh tinh! Anh ta đã có vị hôn thê rồi!"
Long Ngạn ăn một miếng bánh ngọt , "cô con mắt nào nhìn thấy tôi đánh chủ ý lên người hắn?"
"Vậy thì anh hỏi thăm anh ta làm cái gì?"
"Tôi có như vậy bụng đói ăn quàng sao? Nhìn thấy đàn ông, hỏi một câu chính là đối với hắn có ý gì sao?"
Tiểu Kiều vào lúc này cảm thấy nhức đầu vô cùng, "Tôi quản ạn có không có ý nghĩa, tôi muốn an tĩnh một lúc, anh có thể trở về đừng ở chỗ này phiền tôi được không?"
Long Ngạn một mặt ủy khuất tố cáo, "Tôi lúc này mới cùng cô không có nói mấy câu đây liền ghét bỏ tôi ồn ào, cô nói với người đàn ông kia hơn hai giờ làm sao cũng không chê hắn làm ồn? Lại nói, cô để cho tôi về đâu bây giờ? Có lầm hay không a! Tôi vốn là nên ở nơi này không phải sao? Dựa vào cái gì đem tôi đuổi đi như Cố Hành Thâm vậy !"
Long Ngạn chính phải tiếp tục nói, đột nhiên bị kéo ra ngoài
"Mommy Mommy, mẹ nghỉ ngơi đi! Con cùng Daddy giúp chị đuổi chó sói đi nha ~ "
Nghe được bên tai thanh âm non nớt, Tiểu Kiều cả người đều cứng lại, chợt đứng lên, lại không biết mình muốn làm cái gì, có thể làm cái gì
Chỉ có thể ngây ngốc đứng ở nơi đó, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, để lại cho cô , chỉ có bận tâm đau lòng
Tiểu Kiều mỏi mệt lần nữa ngồi xuống, lại đột nhiên nghe được tiểu hài tử đạp đạp hướng chính mình chạy tới tiếng bước chân
Tiểu Kiều ngơ ngác, chẳng lẽ là xuất hiện ảo giác rồi sao?
Mãi đến cái kia quen thuộc Ôn Noãn mà mềm mại tay nhỏ nắm chặt lòng bàn tay của cô, cô mới xác định không là ảo giác
Bảo bối đem chó sói đuổi đi xong, sau đó len lén lại chạy trở lại
Dắt tay Mommy, dùng giọng nhõng nhẽo lo âu hỏi cô, "Mommy, Daddy nói Mommy tâm tình không tốt, hiện tại Mommy đã thấy khá hơn chưa? Tiểu Niệm đã giúp Mommy đánh chó sói báo thù nha! Chó sói ăn hết cơm của Mommy ! Mommy đừng đau lòng, Daddy nói buổi tối sẽ làm đồ ăn ngon nha!"
Bảo bối của cô
Tiểu Kiều trong lòng nghĩ lại lần đầu tiên gặp mặt , bảo bảo gọi mình là Mommy
Nhớ lại bảo bảo làm nũng muốn cô bón cơm, muốn cô ôm, còn rất đáng yêu hỏi mình nó có phải quá béo rồi không, lo lắng cô không ôm nổi nó
Nhớ lại lúc đưa bảo bảo đi cục cảnh sát giao, nó sợ hãi kinh hoảng khóc nấc lên, một mực bất an một tấc cũng không rời mà đi theo mình, sợ mình một lần nữa bỏ lại nó
Mỗi hồi nghĩ một lần đều là ngọt ngào cảm động, đồng thời cũng nương theo lấy sâu tận xương tủy đau
Trước mắt cô không nhìn được , thật sự là bảo bảo mà cô nhớ nhung ba năm
Bảo bối ngẹo đầu nhỏ, lộ ra tay nhỏ sờ sờ mắt của cô, ân cần lại đau lòng hỏi, "Mommy, mẹ là bởi vì mắt nhìn không thấy, cho nên mới không vui sao?"
"Mommy, sau này Tiểu Niệm làm mắt của Mommy có được không? Mommy đừng buồn nữa"
Nghe những lời nói vô tâm vô tính của bảo bảo, cô cảm thấy thời khắc này, mình là người hạnh phúc nhất trên đời này
Nhưng là, đã đè nén suốt ba năm, nếu như vào lúc này buông tha, trước chịu đựng hết thảy còn có ý nghĩa gì
"Mẹ"
"Mẹ Có Khả Nhạc đã đủ rồi"
Tiểu Kiều gắt gao cắn môi, rút ra ra hai tay của mình, sau đó tuyệt nhiên mà xoay người lên lầu
(p′︵‵。)(p′︵‵。)(p′︵‵。)(p′︵‵。)
Thấy tội cho bảo bảo quá!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương mới nhé!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn