Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-712
Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 712: Lần đầu tiên
**********
Chương 712: Lần đầu tiên
Lục Tam Phong vẫn có điều muốn nói. Điện báo bẫy giờ, hàng loạt những xưởng sản xuất hiện tại đều hoàn chỉnh, dù là máy móc hay công nghệ sáng chế đều hoàn toàn do nước ngoài tài trợ, sau này sự xuất hiện của Mediatek cũng đã đi theo con đường này.
Nhưng nhiều năm sau đã nắm vững được đa số những con chip công nghệ.
Điện tử Thủy Hoàn trong một thời gian ngắn đã tiếp cận được lĩnh vực con chip hàng đầu trên thế giới, đây là chuyện gần như không thể. Có lúc Lục Tam Phong thậm chỉ còn nghĩ, nếu như không phải do bản thân mình trùng sinh, mà đổi lại là một lão làng công nghệ, có lẽ tất cả mọi thứ sẽ không giống như thế này.
Lục Tam Phong cũng không có cảm thấy bản thân đã mất đi thứ gì, cứ cho là không trùng sinh đi chăng nữa, thì anh vẫn là một người giàu có, ngày ngày ca hát, nhảy múa.
Những gì anh có thể làm bây giờ chính là đặt nền móng cho thị trường CPU tích hợp, đốt thật nhiều tiền, để xem xem có thể đốt lên một ngọn lửa hy vọng được không.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Kim Ngọc Anh thì thào: “Yên tâm đi, chuyến đi này sẽ có kết quả tốt.”
Liễu Ngoạn ngồi ở ghế lái phụ đột nhiên quay lại hỏi: “Tổng giám đốc Lục, cách thức lần này của chúng ta là gì đây? Trước tiên đến gặp tập đoàn La Mẫu, hay là đi thuyết phục người phụ nữ kia trước? Tôi thấy vẫn là nên đi gặp Kurai Yui trước thì hơn, người phụ nữ đó có chút ranh ma
Lục Tam Phong gật đầu: “Tôi cũng nghĩ là nên đi gặp bà ta trước, cho dù có ép giá, sau này thì vẫn phải nói chuyện. Nhưng nếu bà ta hạ giá thì sau này cũng dễ nói chuyện hơn, lại nói, phụ nữ cũng dễ lừa gạt hơn nhiều.
Liễu Ngoạn gật đầu đồng ý.
Kim Ngọc Anh có chút sững sờ ngồi bên cạnh, đây có thực là là lời mà quản lý cao cấp và chủ tịch của một công ty tập đoàn vừa nói không? Chắc chắn không phải một nhóm lừa đảo chứ? “Không phải chúng ta đi nói chuyện sao?” Kim Ngọc Anh nghĩ đến cảnh đàm phán của giới kinh doanh: “Không phải là, hai bên đều mặc trang phục trang trọng, ngồi cạnh phiên dịch viên, thương lượng thân thiện, bầu không khí hóa hợp, sau đó đứng lên và bắt tay, đạt được sự hợp tác sao
Liễu Ngoạn không khỏi bật cười khi nghe thấy những lời này, những chuyện mà cô ta nói là để cho người ngoài nhìn vào, thực sự nếu dễ nghe như vậy, còn cần phải lặn lội như này sao? “Cảnh tượng mà cô nói đến chỉ có trong mắt người ngoài thôi, chiến lược chính của chúng tôi vẫn là... không thể nói dối, tấn công vào trái tim” Lục Tam Phong như tìm được từ thích hợp cho mình, nghiêm nghị nói: "Các cuộc chiến thương mại cuối cùng đều là tâm chiến!”
Trong lòng Kim Ngọc Anh có linh cảm không hay cho lắm, cô luôn cảm thấy chuyến đi này bản thân sẽ được mở mang tầm mắt.
Xe dừng ở sân bay, một nhóm người ngồi trong phòng Vịp hơn mười phút. Sau đó lên máy bay dưới sự hướng dẫn của tiếp viên, máy bay cất cánh, ba giờ sau Lục Tam Phong lần đầu tiên trong cuộc đời đặt chân lên nơi này.
Thành phố Kyoto, nằm cạnh Osaka, có nền kinh tế phát triển và được gọi là thung lũng Silicon của Nhật Bản, một số công ty bán dẫn đặt chụ trở chính hoặc chi nhánh ở đây, đồng thời cũng là khu vực đô thị nơi mà giá nhà đất giảm mạnh nhất trong những năm 1990.
Nhiệt độ cao hơn ở Thành Minh vài độ, mọi thứ cũng tương đối, Lục Tam Phong vừa bước ra khỏi khoang Vip thì nhìn thấy bên ngoài có treo băng rôn, tựa như đang hoan nghênh một nhân vật cực kỳ trọng đại. “Cô gái, trên đó viết gì vậy?” Lục Tam Phong chỉ vào băng rồn rồi hỏi.
Người phiên dịch bước hai bước lên rồi nói: “Là chào mừng tác giả truyện tranh đã đến đây!” “Chứ không phải là chào mừng anh đến đây sao?” Lục Tam Phong có chút xấu xa hỏi. “Đang ở trên đất nước của người ta mà” Cô gái dường như nhận ra được điều mà Lục Tam Phong đang nghĩ, trên mặt nở một nụ cười ngượng ngùng. “Sao vậy?” Kim Ngọc Anh tiến lên hai bước hỏi. “Không có gì, chúng ta về khách sạn trước đi.” Lục Tam Phong nói xong rồi đi về phía trước.
Không thể không kể đến dịch vụ ở đây thực sự là quá tốt, ai cũng cúi đầu, tỏ ra khiêm tốn, kính cẩn.
Toàn bộ quá trình làm thủ tục nhận phòng khách sạn luôn luôn có nụ cười của cô gái trẻ, bây giờ là thời điểm bắt đầu của giá "bong bóng” nhà đất, một số lượng lớn người thất nghiệp và bị cho thôi việc. Vì vậy những công việc bình thường này rất quan trọng đối với họ, đồng thời cũng bởi vì sự kìm hãm kinh tế. Rất nhiều phụ nữ không có nguồn thu nhập kinh tế, những khu vực đang nổi tiếng bây giờ cũng đã tạo ra một nền kinh tế khổng lồ màu hồng.
Ngay khi vào khách sạn, Liễu Ngoạn bắt đầu liên lạc với Kurai Yui, hẹn trước sẽ đến công ty họp, sau đó cùng nhau ăn trưa.
Sắp xếp xong tất cả mọi thứ, Liễu Ngoạn gõ cửa phòng Lục Tam Phong. Trong phòng, ngoài bảy tám người nhân viên ra, chuyển này còn có tổng cộng bốn người nữa, Lục Tam Phong, Kim Ngọc Anh, Liễu Ngoạn, và người phiên dịch.
Các vấn đề liên quan đến công nghệ chủ yếu là do Liễu Ngoạn phụ trách, Kim Ngọc Anh thì giám sát, Lục Tam Phong là người phụ trách đàm phán. “Đã sắp xếp xong rồi, bộ phận công ty của bọn họ cách đây chưa đến mười phút lái xe” Liễu Ngoạn nhìn thời gian rồi nói: “Bây giờ còn chưa đến 10 giờ. “Đến kịp, tôi nói đơn giản một chút, mặc dù chúng ta đến là để nói chuyện thu mua, hơn nữa là yêu cầu người ta, nhưng chúng ta không được biểu hiện quá vội vàng, lo lắng, nếu không thì đối phương sẽ đòi hỏi giá, đồng thời cũng phải nâng cao thân phận của mình lên.” Lục Tam Phong nói về phía ba người: "Chuyện tôi ở trong nước, bọn họ có thể thu thập tài liệu được, nhưng công ty tư vấn không thể nào thu thập được toàn bộ. “Đặc biệt là mối quan hệ với chính quyền thành phố, bối cảnh gia đình, giống với người nào đầu tiên trong giới kinh doanh ở đại lục, chủ phòng nào của hội thương mại lớn, còn có một số vị trí khác, sự điều khiển tài nguyên đất nước, những điểm này các người đều phải hiểu rõ? Không được nói dối, ít nhất hãy khoác lên mình một lớp vỏ bọc, hiểu chứ?”
Lục Tam Phong phân phó xong, Kim Ngọc Anh ngồi nghe mà đau hết đầu, trong lòng chỉ còn sót lại một câu, đây chính là băng nhóm lừa đảo!
Khi cô gái phiên dịch kia đến đây, trong lòng cảm thấy vô cùng phấn khích, dù sao cũng là làm phiên dịch cho một chủ tịch trẻ tuổi của điện tử Thủy Hoàn. Trong mắt cô ấy, Lục Tam Phong là kiểu tổng giám đốc độc đoán, bá đạo đích thực.
Tuy nhiên vào lúc này, hình ảnh gương mặt lạnh lùng của vị chủ tịch độc đoán không còn sót lại một chút gì. “Tôi biết, đến lúc cần nói giúp một vài câu, cũng không quan tâm quá nhiều vì dù sao bọn họ nghe cũng không hiểu.” Liễu Ngoạn giống như một diễn viên lâu năm ngồi thủ thỉ với cô gái phiên dịch: “Chủ yếu là cô đấy!”
Cô gái phiên dịch gật đầu một cách cứng nhắc: “Anh yên tâm!” “Thu dọn một chút đi, xuất phát thôi, xe chuẩn bị xong chưa?” Lục Tam Phong đứng lên hỏi. “Tất cả đều đã sắp xếp xong, không có gì cần lo nữa. Liễu Ngoạn đáp.
Lục Tam Phong đứng trước gương, vuốt lại tóc, sau đó kéo kéo cổ áo của mình lên, chỉnh lại xong xuôi liền bước đi ra ngoài.
Hai chiếc xe màu đen ở dưới tầng đã đợi sẵn, Lục Tam
Phong lên xe lái đi.
Trung tâm thương mại của quận Thiên Độ, nơi có chi nhánh của tập đoàn bán dẫn La Mẫu, hai tòa nhà lớn nằm cạnh nhau, toàn nhà chính nằm bên trái, một số văn phòng ít quan trọng hơn thì ở tòa bên phải.
Bởi vì đã thông báo trước, cửa lớn toàn nhà đã treo một tấm băng rôn, viết bằng tiếng Trung để chào đón chủ tịch Lục đến. Hiện đã có hơn chục người đang đợi ở cổng, trong đó có người phụ nữ hơn 30 tuổi kia. Cập nhậ*t chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Dáng vẻ không quá cao, tầm 1m60, đeo kính cận, khuôn mặt trái xoan, tóc cắt ngắn đến ngang cổ, không có khí chất của một người phụ nữ tinh anh ở công sởm nhưng dù sao cũng có chút duyên dáng.
Lục Tam Phong xuống xe, những người bên trong chào hỏi, hai bên bắt tay qua lại, Lục Tam Phong nói: “Xin chào, tôi là chủ tịch của điện tử Thủy Hoàn, Lục Tam Phong, cô chính là người phụ trách quản lý tài sản nước ngoài của tập đoàn La Mẫu có đúng không?”
Kurai Yui ngẩng đầu lên nhìn Lục Tam Phong, gương mặt nở nụ cười. “Hoan nghênh tổng giám đốc Lục, không ngờ rằng anh còn trẻ như vậy, lại có khi chất như vậy. Vốn dĩ là muốn để anh cùng với người của tổng bộ nói chuyện một chút, chỉ tiếc rằng người phụ trách cụ thể lại đi công tác mất rồi, tôi là người đích thân đón tiếp anh” Người phiên dịch nói. “Không cần khách sáo, đối với tôi mà nói cô còn quan trọng hơn ông chủ của tập đoàn nữa" Lục Tam Phong mỉm cười.
Hai người đứng chào hỏi một hồi, sau đó đi vào văn phòng tòa nhà, có sảy bảy người ở bên cạnh vỗ tay, dáng vẻ lại có chút cứng nhắc. Từ lúc xuống máy bay, Lục Phong đều cảm thấy mọi người rất nhiệt tình, trên mặt lại luôn nở nụ cười.
Nhưng anh luôn cảm thấy có chút giả tạo, biểu cảm của họ họ đều thiếu đi sự chân thành và lễ phép. Trong tòa nhà có sáu bảy phòng ban, tất cả đều có liên quan đến bộ phận tài sản nước ngoài.
Sau khi ngồi xuống phòng khách, lại giới thiệu lẫn nhau, Kurai Yui bắt đầu nói về phòng thí nghiệm Tân Loan. “Phòng thí nghiệm của công ty này lúc đó đều do các công ty bán dẫn hàng đầu thế giới lúc bấy giờ thành lập, năm đó thực sự đã đầu tư rất nhiều công sức, bây giờ mới chỉ qua hơn 10 năm, nếu như bên anh thực sự có lòng thì giá cả sẽ không nên là như vậy.” Người phụ nữ mặc trang phục rất chuyên nghiệp, ngồi đối diện vẻ mặt không chút lưu tình, nghiêm túc nói: “Hơn nữa, với giá này cứ do là tôi đồng ý nộp đi, cũng sẽ không được phê duyệt. “Theo như tôi biết, bây giờ phòng thí nghiệm đã bị ngừng hoạt động vài năm, các sáng chế công nghệ trong phòng thí nghiệm đều đã cũ cách đây bảy tám năm, không có tài sản đất đai, cũng không có nhân viên nghiên cứu và phát triển, nói trắng ra thì có thể bán được, cũng chỉ là một sáng chế công nghệ đã lỗi thời mà thôi” Lục Tam Phong nói: “Chúng tôi đang rất có lòng"
Kurai Yui khẽ cau mày, hai người trò chuyện thêm một tiếng nữa, bên kia biết phòng thí nghiệm chỉ là một cái vỏ rỗng, nhưng lại không bằng lòng bỏ qua.
Nói thẳng ra thì là, bọn họ quản lý số tài sản ở nước ngoài, hàng năm đều đi công tác ở nước ngoài để tiến hành kiểm tra hạng mục. Cho nên chỉ cần giữ lại phòng thí nghiệm này, mỗi năm bà ta đều có thể đi đến Thụy Điển hơn nửa tháng.
Hơn nữa còn có một số cân nhắc về các bộ phận. “Đúng lúc đến buổi trưa rồi, cùng nhau đi ăn cơm đi.” Lục Tam Phong không trông chờ chỉ nói chuyện một lúc là có thể bàn xong chuyện, nếu thật sự như vậy thì anh cũng đã không cần đến tận đây. “Chúng tôi ăn cơm ở dưới căng tin, anh cùng tôi xuống căng tin đi!” Kurai Yui đứng lên lễ phép nói. “Không cần không cần, tôi mời cô, đã đặt xong bàn ở nhà hàng rồi. Mẹ nó, đúng là cái đồ bủn xỉn mà, ăn cơm ở căng tin mới sợ chứ.” Lục Tam Phong nói xong liền quay ra bảo phiên dịch viên: “Mấy lời phía sau đừng có dịch đấy!” “Nếu như anh thực sự chân thành mời tôi, vậy tôi đã làm phiền anh rồi, tôi đi thay quần áo.” Kurai Yui hơi cúi đầu: “Thật xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.” "Không sao, không sao!” Lục Tam Phong khách sáo nói.