• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full HUYNH SỦNG (2 Viewers)

  • Chương 133: nương

Phùng ma ma nghe nha hoàn nói xong, vội vàng tăng tốc bước chân đi lên phía trước.

Mặt trước là năm gian thiền phòng, gian chính giữa thờ một pho tượng Quan Thế Âm Phật tay nâng bình sứ trắng. Nhan khói bên trong hương án trước mặt còn chưa tắt, cả phòng đều là một cỗ mùi đàn hương nồng đậm.


Chẳng qua trong phòng này lại không ai.

Phùng ma ma liền xoay người đi về sáo gian* phía Đông.

*Sáo gian: Đề cập đến một căn phòng ở đầu nhà, thường được sử dụng để xếp củi.

Hóa ra nơi này là một cái tịnh thất nho nhỏ, bên trong bày biện một bàn vuông nhỏ và hai bồ đoàn đơn giản, màu sắc của màn che cũng đều rất mộc mạc, chỉ có trên bàn nhỏ gần cửa sổ đặt một bình sứ nhỏ màu trắng, bên trong cắm hai cành Hồng Mai nghiêng nghiêng, là vật có màu sắc tươi đẹp duy nhất trong phòng.

Có một vị phụ nhân quỳ chân trên bồ đoàn đưa lưng về phía Phùng ma ma, đang nâng bút sao chép kinh thư. Y phục mặc trên người cũng rất mộc mạc. Nhưng rõ ràng nhìn dáng người lại rất mảnh khảnh, còn có một đầu tóc bạc, thật sự là có chút không tương xứng.


Phùng ma ma bước nhỏ đi lên trước, hành lễ với người này, miệng gọi nương nương, thái độ cực kỳ cung kính.

Liền nghe thấy phụ nhân này thở dài một hơi. Sau đó nghe được bà nói: "Phùng ma ma, ta đã nói với bà rất nhiều lần, ta không còn là nương nương gì nữa, sao bà vẫn gọi ta là nương nương chứ?"

Nói rồi, đặt bút lông trong tay lên giá bút trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn Phùng ma ma.


Xem tướng mạo, rõ ràng vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng nếu chỉ nhìn mái tóc bạc phơ của bà thì lại giống như bà lão sáu bảy mươi tuổi.

Trong lòng Phùng ma ma khổ sở, nụ cười trên mặt liền có mấy phần miễn cưỡng: "Là lão nô trí nhớ không tốt, khiến ngài thương tâm."

Thế nhưng không gọi bà là nương nương thì phải gọi bà là gì chứ? Trưởng Công Chúa? Chính bản thân bà tuyệt đối không chấp nhận xưng hô này. Phu nhân? Vậy cũng quá thiệt thòi cho bà.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nói phụ thân của nương nương là một người lòng dạ ác độc, vậy mà làm được ra chuyện như vậy, lại ném đích nữ duy nhất của mình đến địa vị như bây giờ.

Nguyễn Vân Lan khoát tay áo, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ hỏi Phùng ma ma: "Hôm nay bà ra ngoài, sao trở về muộn vậy? Ông ta đã nói với ngươi cái gì?"

Phùng ma ma xưa nay chỉ đi theo bà ở trong chùa lễ Phật tụng kinh, cực ít đi ra ngoài. Nhưng có đôi khi Hoàng đế sẽ sai người tới triệu kiến Phùng ma ma tiến cung, hỏi một chút tình hình gần đây của Nguyễn Vân Lan.

Biết rõ cho dù triệu kiến Nguyễn Vân Lan, bà cũng tuyệt đối sẽ không tiến cung, hơn nữa hiện tại cha con hai người cho dù gặp mặt kỳ thật cũng không có gì để nói, Nguyễn Vân Lan ngược lại sẽ nhắc đến chuyện cũ, chỉ trích phụ thân của mình.

Phùng ma ma liền nói hết chuyện hôm nay bà ấy tiến cung sau đó Hoàng đế hỏi bà cái gì. Chẳng qua cũng vẫn giống trước, đều là hỏi về phương diện ăn uống sinh hoạt hằng ngày mà thôi.

Nguyễn Vân Lan nghe vậy thì cười lạnh: "Ông ta đang ước gì ta chết sớm một chút mới tốt. Chỉ cần ta còn sống ở trên đời này, thì tương đương với luôn luôn nhắc nhở ông ta cái hoàng vị kia của ông ta chính là đoạt của con rể, dơ bẩn đến cỡ nào. Chỉ có ta chết đi, ông ta mới có thể cảm thấy dễ chịu trong lòng."

Phùng ma ma ấp úng nói không ra lời.

Trên đời này chỉ sợ không có quan hệ cha con nào kỳ quái như bọn họ.

Nguyễn Vân Lan cũng nói không ra lời, nắm thật chặt phật châu trong tay.


Hễ nhắc đến người phụ thân này của bà, trong nội tâm nàng chỉ có oán hận ngập tràn.

Bầu không khí nhất thời rất gượng gạo quỷ dị, Phùng ma ma không dám nói gì nữa, liền cúi đầu xuống, liếc nhìn hộp bánh ngọt còn cầm trong tay.

Vì làm dịu bầu không khí này, bà liền cẩn thận kể lại chuyện trước đó bà gặp được Nguyên Tiêu như thế nào, rồi đưa nó về nhà như thế nào, nhìn thấy mẫu thân nó, sau đó lại nhìn thấy đôi huynh muội Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn ra sao.

Coi như là nói chuyện thú vị làm Nguyễn Vân Lan vui vẻ.

". . . Nương bọn họ ngược lại là người khách khí, trước khi ta đi còn nhất định phải đưa cho ta hộp bánh ngọt này. Trên đường ta mở hộp ra nhìn qua, bên trong có bánh phục linh nương nương thích ăn. Tuy nói là dân gian quán nhỏ làm bán, không so được với ngự trù trong cung chúng ta làm, nhưng nương nương đừng ngại nếm thử cũng ngon."

Nói rồi, mở hộp bánh ngọt trong tay đưa qua.

Nguyễn Vân Lan quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong đặt vào hai loại là bánh phục linh và bánh đậu tây.

Nhưng bà không cầm bánh phục linh, ngược lại cầm lấy một khối bánh đậu tây tới quan sát, sau đó nói: "Ta nhớ Ninh nhi thích ăn bánh đậu tây nhất. Thế nhưng lúc ấy nó còn nhỏ, chưa đến hai tuổi, ta cũng không dám cho nó ăn nhiều, sợ đầy bụng, nhiều lắm cũng chỉ bẻ nửa khối cho nó. Vốn còn muốn chờ tới sinh nhật ba tuổi của nó sẽ cho nó ăn nguyên một khối. Ai biết về sau lại phát sinh chuyện như thế, càng không đợi được qua sinh nhật ba tuổi của nó."

Nói xong, vành mắt liền đỏ lên, thanh âm cũng nghẹn ngào.

Phùng ma ma nghe vậy, trong lòng cũng khổ sở. Bèn an ủi Nguyễn Vân Lan: "Ta nhớ rõ lúc điện hạ ra đời phương trượng trong chùa đã từng xem mệnh cho hắn, nói mệnh cách của điện hạ rất tốt, cao quý không tả nổi. Còn nói điện hạ cho dù trong số mệnh sẽ có chút khó khăn trắc trở, nhưng cũng đều sẽ gặp dữ hóa lành, có quý nhân giúp đỡ. Nếu nói như thế, nói không chừng hiện nay điện hạ còn sống rất khỏe mạnh, sau này nương nương ngài sẽ có ngày gặp lại điện hạ."

"Ta đương nhiên cũng hi vọng nó còn sống ở trên đời này. Những năm qua ta lễ Phật tụng kinh, cũng là khẩn cầu Bồ Tát thương xót, có thể phù hộ Ninh nhi ta gặp dữ hóa lành. Không cầu nó về sau đại phú đại quý, chỉ cầu nó sống bình an, như vậy tốt hơn bất kỳ cái gì. Thế nhưng ma ma... "

Nói đến đây, Nguyễn Vân Lan nhịn không được rơi lệ: "Bà không cần lừa ta. Trong lòng ta vô cùng rõ ràng, phụ thân ta là người nhẫn tâm. Năm đó ta cầu xin ông ta như vậy, ông ta muốn hoàng vị thì cứ lấy đi là được rồi, chỉ cầu tha cho phu quân ta, còn có tính mệnh của hai đứa con trai con gái của ta, cả nhà bọn ta tình nguyện làm dân chúng bình thường, cả đời không bước vào Kinh Thành một bước. Nhưng ngươi đoán ông ta nói thế nào? Nói là nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi qua lại mọc, hễ chỉ cần giữ lại huyết mạch hoàng gia, khó đảm bảo trong triều sẽ không có thần tử khởi sự. Để xóa bỏ hậu hoạn, ông ta lại giết phu quân và cả con gái của ta ở ngay trước mặt ta. Chính là Ninh nhi của ta, trước kia ông ta nói đứa cháu ngoại này giống ông ta, chuyện đã đến trước mắt cũng không nhẫn tâm giơ đao với nó. Nếu không phải mẫu thân của ta kịp thời đuổi tới, lại có mấy tên thị vệ liều chết bảo vệ nó chém giết thoát ra khỏi tầng tầng lớp lớp vòng vây, chỉ sợ lúc đó nó đã chết trước mặt ta giống phụ thân và tỷ tỷ của nó. Nhưng cho dù chạy thoát thì thế nào chứ? Ta biết phụ thân ta khẳng định sẽ sai người truy sát. Nói mới bao nhiêu tuổi, cho dù mấy người thị vệ kia võ nghệ cao cường hơn nữa, có thể chống cự được từng đợt người phụ thân ta phái ra ngoài truy sát? Ta biết Ninh nhi ta rõ ràng là không có đường sống. Nếu không, những năm qua tại sao không có nghe được một chút tin tức của nó."

Nói đến đây, Nguyễn Vân Lan đưa tay che mặt, nức ngở nghẹn ngào: "Trượng phu của ta và hai đứa con của ta đều đã chết, còn bị phụ thân ta giết chết, lòng ta cũng chết theo rồi. Sao lúc ấy ông ta không dứt khoát giết ta luôn, còn muốn giữa lại một mạng của ta làm cái gì? Ta cũng muốn chết, nhưng mẫu thân lại khóc lóc cầu xin ta phải sống thật tốt. Ngay cả trước khi bà chết, cũng kéo tay của ta, bảo ta hứa với bà về sau nhất định phải cố gắng sống sót. Thế nhưng mà ma ma, bây giờ ta sống còn không bằng chết. Chí ít chết đi là xong hết mọi chuyện, không cần tiếp tục giống như bây giờ thời thời khắc khắc đều thương tâm thống khổ."

Phùng ma ma là người theo Nguyễn Vân Lan từ nhỏ, có thể nói là nhìn bà ấy lớn lên, lúc này thấy bà ấy thống khổ, trong nội tâm bà cũng khổ sở.

Cũng không quan tâm đến thân phận, đi qua ôm Nguyễn Vân Lan vào trong lòng, từ từ vỗ lưng của bà ấy giống như khi bé dỗ dành bà ấy vậy: "Ngài đừng khóc. Ngài hãy nghĩ đến, năm đó nói không chừng mấy người thị vệ kia đã che chở điện hạ chạy ra ngoài thành công, bây giờ điện hạ còn sống tốt trên đời này, mẹ con hai người chung quy vẫn có ngày gặp nhau. Con người chúng ta, hễ trong lòng có người tưởng niệm thì khổ sở hay cuộc sống khó khăn đều có thể vượt qua được."

Nói như vậy, Phùng ma ma bỗng nhiên liền nhớ tới Hứa Du Ninh.


Lúc trước dưới chân núi lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Du Ninh, chỉ cảm thấy giữa lông mày hắn có mấy phần giống Nguyễn Vân Lan, cũng làm cho bà nhất thời có chút run sợ.

Nhìn tuổi tác, nếu điện hạ còn sống, bây giờ cũng bằng tuổi hắn.

Nhưng Phùng ma ma lại bác bỏ, đó là con trai Diệp Tế Muội, hơn nữa trên đời này có rất nhiều người có diện mạo giống nhau, chẳng lẽ bà còn muốn tưởng rằng Hứa Du Ninh là điện hạ nhà bà hay sao?

Sao lại có thể như vậy được? Nếu điện hạ thật sự được mấy người thị vệ kia bảo vệ ra ngoài, sao có thể để hắn lưu lạc tới tình cảnh phải ở nhờ chùa miếu chứ? Với lại, trong lòng Phùng ma ma cũng cảm thấy Nguyễn Vân Lan nói rất đúng, đựa theo tính tình độc ác của đương kim Hoàng đế kia, chỉ sợ sẽ luôn sai người truy sát điện hạ, chỉ dựa vào mấy người thị vệ kia, sao có thể bảo vệ được điện hạ chu toàn?

Chính là bảo vệ được thì sao mấy năm nay không thấy nửa điểm tin tức của điện hạ, cũng hoàn toàn không thấy điện hạ tới tìm nương nương? Điện hạ hắn tất nhiên đã là. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Phùng ma ma lại đau xót.

Điện hạ là đứa bé kháu khỉnh bao nhiêu. Khi còn bé bà còn thường hay ôm điện hạ chơi đùa, kết quả là. . .

Trong lòng không khỏi cũng oán hận vị đương kim ngồi ở trên long ỷ kia.

. . .

Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh thương nghị một phen, cảm thấy chuyện cầm cố cây trâm và vòng ngọc vẫn phải báo cho Diệp Tế Muội biết.

Bọn họ là người một nhà, nên có tính nhiệm cơ bản nhất của người một nhà. Bằng không nếu về sau ngộ nhỡ Diệp Tế Muội hỏi tới, bọn họ phải trả lời như thế nào? Đến lúc đó lại để Diệp Tế Muội biết chuyện này, bà có tức giận hay không?

Mà lại, hiện trên tay bọn họ có một trăm lượng bạc, còn phải thương nghị nên rời nơi này thuê căn nhà ở lại, Diệp Tế Muội có thể không nghi ngờ bạc của bọn họ từ nơi nào tới sao? Thay vì đợi đến lúc đó bà hỏi, không bằng hiện tại hai người chủ động thẳng thắng thì tốt hơn.

Thế là đợi đến ăn cơm trưa xong, Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh hai người bắt đầu đi thỉnh tội với Diệp Tế Muội.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom