• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Huyền Thiên Hồn Tôn (2 Viewers)

  • Chương 283-284

Chương283: Phệ linh đao điểu (1)

Ở Huyền Linh học viện này, hai mươi và mười thứ hạng đầu trên phong vân bảng là hai trình độ hoàn toàn khác nhau, còn mười và năm thứ hạng đầu lại hoàn toàn khác nhau.

Tuy rằng Đoạn Nhận xếp thứ mười lăm, có chênh lệch khá lớn với bọn họ, nhưng gã lại là cao thủ dùng đao, công phu quyền cước kém nhiều so với dùng đao, nhưng dễ dàng bị người ta tùy tay ném ra như vậy thì vẫn có vẻ vô cùng khoa trương.

Thực lực của Diệp Huyền tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của bọn họ, tính sơ thì ít nhất cũng đạt tới trình độ của hạng năm trở lên trên phong vân bảng, có thể tranh phong cùng bọn họ cũng không phải nói đùa.

Nhất thời, không khí ở đây vô cùng vi diệu.

Diệp Huyền không thèm nhìn người khác, đi tới trước mặt Đoạn Nhận.

- Ba chiêu thì nhiều lắm, một chiêu là đủ rồi!

- Ngươi!

Mặt Đoạn Nhận đỏ lên, một ném này của Diệp Huyền trực tiếp khiến cho cao thủ xếp hạng mười lăm trên phong vân bảng như gã mất hết mặt mũi.

Keng!

Gã rút chiến đao bên hông ra, cả giận nói:

- Có gan thì dốc toàn lực đánh một trận với ta.

Tới lúc này gã vẫn không biết mình thua như thế nào, trong lòng gã cảm thấy chẳng qua là lúc nãy mình khinh địch, bị đối phương lợi dụng sơ hở, nếu như dùng đao thì kết quả sẽ khác hoàn toàn.

Công phu tay chân của đối phương có lợi hại hơn nữa chẳng lẽ còn có thể dùng tay để đón đỡ đao của gã hay sao.

- Đủ rồi!

Triệu Duy thấy thế thì lạnh giọng quát lên, lạnh lùng nhìn Đoạn Nhận:

- Thua chính là thua, có cốt khí chút đi, đây là lần cuối cùng, nếu như để ta nghe ngươi nói thêm một câu nào nữa thì lập tức rời khỏi đây cho ta.

Nói xong thì gã lại nhìn về phía Diệp Huyền, cười lớn nói:

- Diệp Huyền huynh đệ quả nhiên là thâm tàng bất lộ, tại hạ bội phục, Đoạn Nhận vô lễ, kính xin ngươi đừng để trong lòng.

Sở dĩ lúc nãy gã không ngăn cản Đoạn Nhận ra tay chính là vì gã biết rõ thực lực của Diệp Huyền, đối mặt với nghi vấn của mọi người, gã cũng muốn để Diệp Huyền bày ra thực lực nhất định để bình ổn tranh chấp.

Lại không ngờ tới, Diệp Huyền ra tay lại sắc bén như vậy, khiến cho Triệu Duy vừa chấn kinh lại vừa vô cùng mừng rỡ.

Gã đương nhiên hy vọng đội ngũ của mình, có thực lực càng mạnh càng tốt.

- Không sao.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, cũng không để trong lòng.

Hắn cũng biết, hành động của mình lúc trước ở trong đội ngũ có chút không ổn, nhưng chỉ là tràng diện nho nhỏ lúc này đúng là không thể khiến hắn có hứng thú ra tay được.

Để lộ chút thực lực cũng đỡ phiền toái.

Đương nhiên, hắn không thèm để ý không có nghĩa là hắn bỏ qua chuyện này, Đoạn Nhận hết lần này tới lần khác gây chuyện với hắn, chẳng qua là hắn nể mặt Triệu Duy mới không so đo với đối phương.

Tiếp theo tốt nhất là đối phương nên thức thời một chút thì hơn, nếu như không thức thời, muốn tìm chuyện thì sợ là hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như lúc nãy đâu.

Sau khi Triệu Duy nói mấy câu thì trận xung đột nho nhỏ nhanh chóng biến mất.

Đội ngũ sáu người lại tiếp tục tiến về phía trước.

Chỉ là lần này, thái độ của mọi người đối với Diệp Huyền đã lặng lẽ thay đổi.

Trong rừng, thân hình của sáu người Diệp Huyền lướt nhanh qua.

Nơi mà Triệu Duy nói cũng không phải nằm ở chân núi Thanh Huyền Sơn này, mà là nằm trong một hang đá ở sườn núi, cách nơi này một đoạn đường nữa.

Trên đường đi, mấy người Diệp Huyền cũng không mở miệng nói chuyện, đi theo sự dẫn dắt của Triệu Duy, chăm chăm đi về phía trước, gặp phải yêu thú gì đó đều ra sức chém giết.

May mà nơi này là cấm địa vương thất, số lượng yêu thú cũng không nhiều, hơn nữa mấy người Diệp Huyền cũng cẩn thận, trên đường đi đúng là không gặp phải con yêu thú cấp ba nào trở lên hết, xem như hữu kinh vô hiểm.

Mắt thấy không bao lâu nữa là sẽ tới nơi.

Đột nhiên Diệp Huyền nhướng mày, thân hình lập tức dừng lại.

- Các vị đợi đã.

Hắn lạnh lùng mở miệng, ngưng mắt nhìn về phía trước.

Trong cảm giác hồn lực của hắn, phía trước mơ hồ truyền tới một trận ba động quái dị, cỗ ba động này càng lúc lại càng mạnh.

- Diệp Huyền huynh đệ, có chuyện gì vậy?

Triệu Duy dừng lại, nghi hoặc hỏi.

Diệp Huyền đứng trên một tảng đá lớn, nhìn về phía xa, nói:

- Các vị cẩn thận một chút, phía trước có rất nhiều yêu thú đang chạy tới đây.

- Cái gì?

- Rất nhiều yêu thú?

Mấy người Triệu Duy lập tức biến sắc, trên mặt đầy vẻ kinh nghi.

Trong cảm giác của bọn họ thì trong khu sơn lâm này căn bản không hề có chút dị thường nào.

Trong đó có Đoạn Nhận trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất, dán lỗ tai xuống đất, cẩn thận nghe ngóng, một lát sau mới đứng lên, lắc đầu trước ánh mắt của mọi người, lạnh lùng nói:

- Có phải các hạ cảm giác sai rồi không?

Diệp Huyền không nói gì, mà vận chuyển thiên tính địa thị đại pháp trong vô tướng hồn quyết, cảm ứng khắp bốn phía, trên mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng.

Vô tướng hồn quyết này là một loại hồn quyết vô cùng cường đại mà Diệp Huyền nắm giữ kiếp trước, bên trong có đủ các loại thủ đoạn rèn luyện hồn lực, còn bao gồm cả các loại hồn quyết phụ trợ cường đại, giống như dẫn hồn thuật dùng để trị liệu cho phụ thân lúc trước vậy, thiên tính địa thị đại pháp mà hắn thi triển bây giờ chính là loại nổi bật nhất trong số đó.

Bình thường mà nói, không phải hồn sư tam phẩm đổ lên thì không thể tu luyện được, chỉ là tạo nghệ của Diệp Huyền kiếp trước ở phương diện hồn thuật vô cùng phi phàm, lợi dụng thủ pháp đặc biệt cho nên mới có thể thi triển ra được một chút.

Thấy vẻ mặt của Diệp Huyền như vậy, thần sắc của mấy người Thanh Lăng cũng trở nên ngưng trọng hơn.

Trong khoảng thời gian ở chung này, bọn họ cũng đều biết Diệp Huyền là người gặp biến không sợ hãi, bây giờ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc tới như vậy.

- Diệp Huyền, rốt cuộc là ngươi cảm giác được cái gì? Sao ta không thể nghe thấy gì hết?

Triệu Duy tiến lên hỏi.

Không ai biết rõ, Triệu Duy ngoại trừ là võ sư tam trọng ra thì gã còn là một hồn sư, nhưng hồn lực của gã cảm ứng khắp bốn phía lại không cảm ứng được gì hết.

- Giả thần giả quỷ.

Đoạn Nhận thấp giọng mỉa mai.

Mấy người Thanh Lăng cũng nhíu mày, bởi vì các nàng ngưng thần cảm giác thì bốn phía đều không có gì hết.

- Triệu huynh, sơn động mà ngươi nói còn cách nơi này xa không?

Diệp Huyền đột nhiên hỏi.

- Ước chừng hơn mười dặm!

- Đi, lập tức đưa bọn ta qua đó!

Diệp Huyền trầm giọng nói, lời vừa dứt thì hắn dẫn đầu phi về phía trước.
Chương284: Phệ linh đao điểu (2)

Mặc dù mấy người Triệu Duy cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không nói nhiều, lúc này liền lướt lên dẫn đầu đi về phía sơn động.

Đội ngũ đi tới chừng mười dặm thì thần sắc trên mặt của mọi người dần dần trở nên quái dị, lâu như vậy vẫn không phát hiện ra tung tích của yêu thú nào, tất cả đều có chút hoài nghi với lời Diệp Huyền nói.

Đoạn Nhận nhịn không được cười mỉa:

- Diệp Huyền, rất nhiều yêu thú mà ngươi nói đâu rồi? Sao ta không nhìn thấy chút động tĩnh gì hết thế này?

Lời gã nói tuy rằng rất bình thường, nhưng đi cùng với nụ cười kia thì có một loại ý vị trêu tức xen lẫn đắc ý.

Những người còn lại cũng nhìn Diệp Huyền đầy cổ quái.

Diệp Huyền cũng không nói gì, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia tinh quang:

- Các ngươi xem lại đi.

- Xem lại? Phía trước có cái gì đâu.

Đoạn Nhận ngưng mắt nhìn về phía trước, trong rừng rậm không có bất kỳ động tĩnh gì hết.

Đột nhiên, sắc mặt Thanh Lăng đại biến, sợ hãi nói:

- Các ngươi mau nhìn trên trời.

Trên trời?

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt đều trở nên trắng bệch, hoảng sợ thất sắc.

Chỉ thấy phía xa trên bầu trời đột nhiên có một mảnh bóng dáng đen khịt, những bóng đen này chất chồng xen kẽ nhau kín kẽ, giống như một cơn sóng màu đen đang vọt tới đây.

Cùng với cơn sóng màu đen đó chính là hằng hà tiếng chim hót líu ríu, thanh âm càng lúc càng lớn, chỉ cần không phải kẻ điếc thì tất cả đều có thể nghe thấy thanh âm đó cuồn cuộn ùa tới.

- Không xong, là phệ linh đao điểu.

- Trời ạ, thế nào lại có nhiều phệ linh đao điểu như vậy!

Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng chấn động, lòng bàn tay ướt nhẹp, sóng lưng lạnh buốt như rơi vào trong hầm băng.

Ánh mắt của Triệu Duy xuất hiện vẻ hoảng sợ:

- Nhiều phệ linh đao điểu như vậy, ít nhất cũng phải ngàn vạn con, không xong, mọi người đi theo ta.

Tất cả mọi người toàn thân rét run, ngàn vạn yêu thú nhị giai, đây quả thực là đòi mạng mà.

Tuyệt đối không thể chiến đấu được, ở lại thì chỉ có đường chết mà thôi.

Lúc này Đoạn Nhận cũng câm miệng không nói gì, mặt mày tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi.

Vèo vèo vèo!

Chỉ thấy từng đạo thân ảnh lướt đi trong sơn lâm nhanh như gió.

Nhưng tốc độ chạy của bọn họ có nhanh tới đâu đi nữa cũng không thể nào vượt qua tốc độ bay của phệ linh đao điểu được, lại chạy tới hơn mười dặm nữa thì hơn mười con phệ linh đao điểu bay phía trước nhất cư nhiên phát hiện mục tiêu, dẫn đầu tấn công tới.

Keng!

Mọi người cắn răng, vừa di chuyển vừa rút vũ khí ra, chuẩn bị đánh cược một ván.

- Mọi người trước tiên đừng cử động.

Đột nhiên, Triệu Duy lấy ra vài viên tròn tròn giống như đan dược từ trên người, cong tay bắn về phía không trung.

Viên tròn có hình dạng giống như đan dược này đột nhiên nổ tung giữa không trung, một tầng sương mù màu hồng phấn dần dần tản ra.

- Là khu thú đan.

Ánh mắt của mấy người Thanh Lăng hơi sáng lên.

Sương mù màu hồng này vừa mới tản ra thì hơn mười con phệ linh đao điểu dẫn đầu kia lập tức kêu lên líu ríu, giống như vô cùng sợ hãi sương mù này.

- Mọi người đừng lơi lỏng, khu thú đan này của ta chỉ là nhị phẩm, chỉ sợ không cách nào đuổi hết chúng nó đi được, chỉ có thể làm giảm tốc độ tấn công của chúng nó một chút thôi.

Triệu Duy nói, sắc mặt vô cùng khó coi.

Quả nhiên, mặc dù những con phệ linh đao điểu kia vô cùng sợ hãi sương mù màu hồng này, nhưng có đại quân kích động, vẫn có một ít phệ linh đao điểu phá tan màn sương mù lao tới.

Hơn mười con phệ linh đao điểu lao qua một cái thì màn sương mù kia lập tức tan thành mây khói.

Bùm bùm bùm!

Ngay sau đó, Triệu Duy lại liên tục bắn khu thú đan ra, không ngừng ngăn cản phệ linh đao điểu truy kích.

Cứ nhu vậy, đội ngũ lại đi tới gần mười dặm, sắc mặt Triệu Duy đột nhiên đại biến:

- Mọi người cẩn thận, khu thú đan của ta đã dùng hết rồi.

- Chíp chip!

Gã còn chưa nói xong hết lời thì đã có vài con phệ linh đao điểu hung ác bổ nhào xuống phía chỗ đội ngũ.

- Chết!

Thanh Lăng quát khẽ một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện hai thanh loan đao mỏng như cánh ve, loan đao như nước, nhẹ nhàng xẹt qua một cái liền giết chết một con phệ linh đao điểu.

Những người khác cũng đều ra tay, trong nháy mắt liền có vài con phệ linh đao điểu rớt xuống, máu tung trời cao.

Nhưng tốc độ di chuyển của đội ngũ cũng bị chậm lại.

Vừa chậm lại thì lập tức lại có thêm càng nhiều phệ linh đao điểu nhanh chóng bay tới, đặc biệt là sau khi nhìn thấy máu tươi tung tóe sắp không trung thì đám phệ linh đao điểu này lại càng điên cuồng hơn, cả đám kêu lớn chiêm chip, hai mắt đỏ ngầu, hung ác nhào tới.

Bá bá bá!

Sở dĩ chúng nó gọi là phệ linh đao điểu. Bởi vì hai cánh của chúng sắc bén như đao, mỗi một lần quạt cánh thì giống như một kích toàn lực của cường giả võ sư cảnh bình thường vậy.

Một kích như vậy, đối với những thiên tài trên phong vân bảng như mấy người Thanh Lăng mà nói thì căn bản không tạo nên uy hiếp gì, nhưng quan trọng chính là số lượng phệ linh đao điểu quá nhiều.

Một kích không là gì hết, nhưng mấy chục kích, mấy trăm kích đánh tới, cho dù là cường giả cấp bậc địa võ sư cũng phải nhượng bộ lui binh.

Nhất thời, mọi người bị phệ linh đao điểu vây quanh, lâm vào nguy cơ.

- Không xong rồi, bây giờ phải làm gì đây?

- Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải bỏ mạng ở nơi này sao?

Trong mắt của mọi người đều lộ ra vẻ nặng nề.

- Chui vào trong rừng cây đi.

Triệu Duy cắn răng quát lên.

Mọi người vừa đánh vừa lùi lại, đi vào trong một mảnh rừng cây rậm rạp, muốn lợi dụng mảnh rừng này để ngăn cản thế tấn công của phệ linh đao điểu.

Quả nhiên, có cảnh rừng căn ngản, thế công của phệ linh đao điểu cũng chậm lại.

Nhưng tiếp theo lại có thêm càng nhiều phệ linh đao điểu đánh tới, hai cánh như đao, chặt gãy nát từng cây đại thụ, khiến cho mấy người Triệu Duy lại lộ ra lần nữa.

Mấy người Triệu Duy không khỏi cười khổ, nhìn qua đàn phệ linh đao điểu dày đặc như vô biên vô tận kia, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Trong một khe núi cách chỗ mấy người Triệu Duy mấy chục dặm, chẳng biết từ khi nào lại có vài bóng người đứng ở đó, đang lạnh lùng nhìn về phía đàn phệ linh đao điểu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.

- Mạc tiên sinh, bản lĩnh khu thú dẫn vật này của ngươi đúng là cao cường, cư nhiên thoáng cái đã có thể dẫn động nhiều phệ linh đao điểu như vậy, lần này đám người lão bát gặp xui xẻo rồi.

Đám người kia cư nhiên là đám người lục vương tử.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom