Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-56
Chương 56: Ngươi không chết, thật đáng tiếc (1)
Editor: Re
Beta: Hy
“Ngươi cứ lải nhải dài dòng trước mắt ta mãi, ta thấy lúc trước không để loạn tiễn trực tiếp bắn chết ngươi quả là có chút đáng tiếc.”
Trong Thủy đình, Hải Đường mặc một thân váy dài vạt áo gấm tỳ bà dệt hoa màu xanh sẫm, trang dung yêu diễm tinh xảo, phong tình vạn chủng không nói nên lời, chỉ là nàng ta của giờ phút này đã mất đi một chút cảm giác nhìn thấy mà thương, đầy lòng thương xót của ngày xưa.
Hải Đường hôm nay lệ khí tràn đầy, chỉ đứng ở cách đó không xa mà chế giễu châm chọc Thẩm Khinh Vũ.
Tâm trạng rất tốt lại bị phá hết trong một tiếng trào phúng này, Thẩm Khinh Vũ nhìn Hải Đường trang điểm lộng lẫy cố ý kêu gào trước mặt, cất giọng dùng tốc độ nhanh nhất đánh trả, không chút khách khí làm Hải Đường đứng gần đó phải phát bực, tức giận nữ nhân này kiêu căng ngạo mạn.
Cảm giác ưu việt áp đảo phía trên người khác này làm nàng ta hận không thể trực tiếp đưa tay bóp chết Thẩm Khinh Vũ!
“Lòng lang dạ sói có lẽ cũng chỉ có ngươi không biết tốt xấu thế thôi, khi đó, nếu không phải phu nhân nhà ta nghĩ cách cứu ngươi từ trong tay Song Hỉ, ngươi cho rằng ngươi còn mạng mà đứng đây ầm ĩ với phu nhân nhà ta sao. Đúng là một nha đầu không biết trời cao đất dày, trong cái phủ này ngươi là cái thá gì chứ.” Tố Tâm che chắn Thẩm Khinh Vũ ra sau lưng, tức giận mắng chửi xuống đầu Hải Đường không hề khách khí.
“Một con chó điên sủa bậy, ngoại trừ chỉ biết kêu gào thay chủ tử thì chẳng biết làm gì khác, đây là nơi nào mà đến phiên ngươi mở miệng?” Lời Tố Tâm vừa dứt, Hải Đường liền lập tức tiếp nối chỉ cây dâu mắng cây hòe mà nói với Tố Tâm.
“A…… Chó biết trung thành đội ơn, tốt hơn những kẻ không bằng súc sinh nhiều lắm, người nào đó đừng có mà dán cái mặt mình lên nữa, dù sao nói nàng ta là súc sinh cũng đều là cất nhắc nàng ta rồi!”
Hải Đường rõ ràng chính là cố ý tới khiêu khích, trong những ngày hè gió mát này, cơn phẫn nộ phát ra từ nàng ta hận không thể châm lửa cho đình hóng gió Thủy Các này, nàng ta nói với giọng bất thiện cố ý tìm Thẩm Khinh Vũ kiếm chuyện, cứ mãi nói đánh người mắng chó. Thẩm Khinh Vũ hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng ta, người bên cạnh mình sao có thể để mặc nàng ta há mồm ngậm miệng như vậy. Chẳng qua chỉ động mồm mép chút thôi, ai lợi hại hơn ai, nhìn lên liền biết, đặc biệt nữ nhân này vốn dĩ không hề tự tin!
Hải Đường vừa dứt lời, Thẩm Khinh Vũ liền ăn miếng trả miếng làm nàng ta nghẹn họng nhất thời không còn gì để cãi lại.
Nói một tràng xong, Thẩm Khinh Vũ lại tỏ vẻ như mới nhớ ra cái gì, không khỏi cất giọng nói:
“Ngươi nói không sai, nơi này là đâu mà đến phiên ngươi khua môi múa mép!”
“Hải Đường cô nương hình như cho đến bây giờ còn chưa rõ thân phận và tình cảnh của mình nhỉ. Chắc là do thời gian này nằm trên giường dưỡng bệnh dưỡng hỏng cả đầu óc luôn rồi, một kẻ đến chó còn không bằng như ngươi, ăn của phủ Tướng quân, mỗi một khoản bạc ngươi tiêu đều là từ tay Thẩm Khinh Vũ ta mà ra. Trong phủ Tướng quân này, là Thẩm Khinh Vũ ta chưởng gia quản lý bếp núc, nếu hôm nay ngươi muốn cắt lương thực, ta cũng có thể thành toàn cho ngươi!”
“Một kẻ làm mật thám, làm Song Hỉ phải chỉ trích như ngươi, không kẹp chặt cái đuôi an phận làm người trong phủ thì thôi đi, không ngờ còn dám đến trước mặt ta ầm ĩ, gan lớn quá nhỉ.”
Vô sự không lên điện Tam Bảo [1], nàng ta có thể chờ đợi ở đây để kêu la với mình khi mình đi vào, nghiễm nhiên là dựa hơi mà tới, phi gian tức đạo, đâu biết được nàng ta muốn làm cái gì! Thẩm Khinh Vũ vốn không định bày ra sắc mặt hoà nhã gì với nàng ta, không chút khách khí đánh vào mặt Hải Đường.
[1] 无事不登三宝殿: Không có việc gì thì không dám làm phiền.
Hải Đường tự biết mình nói không lại Thẩm Khinh Vũ, lạnh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Phu nhân trừ lấy thân phận ra áp bức người khác thì còn biết làm cái gì nữa không?”
Thẩm Khinh Vũ nghe vậy thì khẽ cười, không thèm quan tâm với câu hỏi của Hải Đường:
“Đây là ưu thế của ta, ngươi không thèm muốn nổi đâu. Không muốn tự rước nhục ở đây thì mau cút cho ta, nếu không, ta sẽ lập tức ném ngươi vào trong cái hồ cá đấy!”
Thẩm Khinh Vũ vừa dứt lời, Hải Đường lập tức như một con chó bị dẫm đuôi, cắn chặt răng, hai mắt vì phẫn nộ mà ửng đỏ, lạc giọng cố nói:
“Cho nên chỉ vì ngươi xuất thân cao quý, ngươi liền có thể coi mạng người như cỏ rác, có thể dày xéo ta, nhục mạ ta bất cứ lúc nào, thiếu chút nữa còn hại chết ta, hài tử trong bụng ta cũng là vì ngươi mà chết, hiện giờ, ngươi lại còn muốn ta đi ngược lại mà cảm ơn ngươi, đây là những kẻ thân phận tôn quý đấy.”
“Lúc ngươi đoạt nam nhân của ta, ngủ với nam nhân của ta, tưởng tượng muốn song túc song tê với chàng, ngươi có biết mỗi một hành vi của ngươi đang cắt thịt một nữ nhân khác không? Ta giữ lại một cái mạng cho ngươi xem như đã cho ngươi thể diện lớn lắm rồi, nếu không, ngươi cho rằng chỉ bằng cái đức hạnh bây giờ của ngươi, ngươi còn có thể đứng trước mặt ta sao!”
“Nói không chừng ngươi còn không biết đầu thai ở đâu chứ gì! Thân phận tôn quý thì ta sẽ đầu thai, nếu ngươi tự biết xấu hổ thì trốn trong trắc viện của ngươi đi, đừng đi ra bẽ mặt làm gì, cũng bớt làm "biao zi" [2] còn muốn lập đền thờ chút đi. Ngươi nói ngươi là cái gì, ta chưa bao giờ bảo ngươi nói với ta một tiếng cảm ơn, thật ra ta cũng không cần đâu! Ví như hiện tại, sự tình cho đến bây giờ, ta vẫn sẽ là người giết ngươi và Song Hỉ, tuyệt đối sẽ không làm nam nhân của ta chịu nửa phần nguy hiểm, hài tử của ngươi, mạng của ngươi, so với mạng của nam nhân ta, ai nhẹ ai nặng, ta phân chia rõ ràng.”
[2] Nói lái 婊子 (biǎo zi): kỹ nữ
“Vả lại, nam nhân của ta, ngươi cũng từng ngủ qua, tính ra thì một đêm phu thê trăm ngày ân ái, ngươi không cảm thấy ngươi chết vì hắn là chết có ý nghĩa sao, còn tới chỗ ta kêu oan cái gì! Một đóa bạch liên hoa nhu nhược đáng thương, bên ngoài sạch sẽ, bên trong chảy mủ, giả vờ thánh nữ cho ai xem! Quá giả tạo!”
Editor: Re
Beta: Hy
“Ngươi cứ lải nhải dài dòng trước mắt ta mãi, ta thấy lúc trước không để loạn tiễn trực tiếp bắn chết ngươi quả là có chút đáng tiếc.”
Trong Thủy đình, Hải Đường mặc một thân váy dài vạt áo gấm tỳ bà dệt hoa màu xanh sẫm, trang dung yêu diễm tinh xảo, phong tình vạn chủng không nói nên lời, chỉ là nàng ta của giờ phút này đã mất đi một chút cảm giác nhìn thấy mà thương, đầy lòng thương xót của ngày xưa.
Hải Đường hôm nay lệ khí tràn đầy, chỉ đứng ở cách đó không xa mà chế giễu châm chọc Thẩm Khinh Vũ.
Tâm trạng rất tốt lại bị phá hết trong một tiếng trào phúng này, Thẩm Khinh Vũ nhìn Hải Đường trang điểm lộng lẫy cố ý kêu gào trước mặt, cất giọng dùng tốc độ nhanh nhất đánh trả, không chút khách khí làm Hải Đường đứng gần đó phải phát bực, tức giận nữ nhân này kiêu căng ngạo mạn.
Cảm giác ưu việt áp đảo phía trên người khác này làm nàng ta hận không thể trực tiếp đưa tay bóp chết Thẩm Khinh Vũ!
“Lòng lang dạ sói có lẽ cũng chỉ có ngươi không biết tốt xấu thế thôi, khi đó, nếu không phải phu nhân nhà ta nghĩ cách cứu ngươi từ trong tay Song Hỉ, ngươi cho rằng ngươi còn mạng mà đứng đây ầm ĩ với phu nhân nhà ta sao. Đúng là một nha đầu không biết trời cao đất dày, trong cái phủ này ngươi là cái thá gì chứ.” Tố Tâm che chắn Thẩm Khinh Vũ ra sau lưng, tức giận mắng chửi xuống đầu Hải Đường không hề khách khí.
“Một con chó điên sủa bậy, ngoại trừ chỉ biết kêu gào thay chủ tử thì chẳng biết làm gì khác, đây là nơi nào mà đến phiên ngươi mở miệng?” Lời Tố Tâm vừa dứt, Hải Đường liền lập tức tiếp nối chỉ cây dâu mắng cây hòe mà nói với Tố Tâm.
“A…… Chó biết trung thành đội ơn, tốt hơn những kẻ không bằng súc sinh nhiều lắm, người nào đó đừng có mà dán cái mặt mình lên nữa, dù sao nói nàng ta là súc sinh cũng đều là cất nhắc nàng ta rồi!”
Hải Đường rõ ràng chính là cố ý tới khiêu khích, trong những ngày hè gió mát này, cơn phẫn nộ phát ra từ nàng ta hận không thể châm lửa cho đình hóng gió Thủy Các này, nàng ta nói với giọng bất thiện cố ý tìm Thẩm Khinh Vũ kiếm chuyện, cứ mãi nói đánh người mắng chó. Thẩm Khinh Vũ hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng ta, người bên cạnh mình sao có thể để mặc nàng ta há mồm ngậm miệng như vậy. Chẳng qua chỉ động mồm mép chút thôi, ai lợi hại hơn ai, nhìn lên liền biết, đặc biệt nữ nhân này vốn dĩ không hề tự tin!
Hải Đường vừa dứt lời, Thẩm Khinh Vũ liền ăn miếng trả miếng làm nàng ta nghẹn họng nhất thời không còn gì để cãi lại.
Nói một tràng xong, Thẩm Khinh Vũ lại tỏ vẻ như mới nhớ ra cái gì, không khỏi cất giọng nói:
“Ngươi nói không sai, nơi này là đâu mà đến phiên ngươi khua môi múa mép!”
“Hải Đường cô nương hình như cho đến bây giờ còn chưa rõ thân phận và tình cảnh của mình nhỉ. Chắc là do thời gian này nằm trên giường dưỡng bệnh dưỡng hỏng cả đầu óc luôn rồi, một kẻ đến chó còn không bằng như ngươi, ăn của phủ Tướng quân, mỗi một khoản bạc ngươi tiêu đều là từ tay Thẩm Khinh Vũ ta mà ra. Trong phủ Tướng quân này, là Thẩm Khinh Vũ ta chưởng gia quản lý bếp núc, nếu hôm nay ngươi muốn cắt lương thực, ta cũng có thể thành toàn cho ngươi!”
“Một kẻ làm mật thám, làm Song Hỉ phải chỉ trích như ngươi, không kẹp chặt cái đuôi an phận làm người trong phủ thì thôi đi, không ngờ còn dám đến trước mặt ta ầm ĩ, gan lớn quá nhỉ.”
Vô sự không lên điện Tam Bảo [1], nàng ta có thể chờ đợi ở đây để kêu la với mình khi mình đi vào, nghiễm nhiên là dựa hơi mà tới, phi gian tức đạo, đâu biết được nàng ta muốn làm cái gì! Thẩm Khinh Vũ vốn không định bày ra sắc mặt hoà nhã gì với nàng ta, không chút khách khí đánh vào mặt Hải Đường.
[1] 无事不登三宝殿: Không có việc gì thì không dám làm phiền.
Hải Đường tự biết mình nói không lại Thẩm Khinh Vũ, lạnh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Phu nhân trừ lấy thân phận ra áp bức người khác thì còn biết làm cái gì nữa không?”
Thẩm Khinh Vũ nghe vậy thì khẽ cười, không thèm quan tâm với câu hỏi của Hải Đường:
“Đây là ưu thế của ta, ngươi không thèm muốn nổi đâu. Không muốn tự rước nhục ở đây thì mau cút cho ta, nếu không, ta sẽ lập tức ném ngươi vào trong cái hồ cá đấy!”
Thẩm Khinh Vũ vừa dứt lời, Hải Đường lập tức như một con chó bị dẫm đuôi, cắn chặt răng, hai mắt vì phẫn nộ mà ửng đỏ, lạc giọng cố nói:
“Cho nên chỉ vì ngươi xuất thân cao quý, ngươi liền có thể coi mạng người như cỏ rác, có thể dày xéo ta, nhục mạ ta bất cứ lúc nào, thiếu chút nữa còn hại chết ta, hài tử trong bụng ta cũng là vì ngươi mà chết, hiện giờ, ngươi lại còn muốn ta đi ngược lại mà cảm ơn ngươi, đây là những kẻ thân phận tôn quý đấy.”
“Lúc ngươi đoạt nam nhân của ta, ngủ với nam nhân của ta, tưởng tượng muốn song túc song tê với chàng, ngươi có biết mỗi một hành vi của ngươi đang cắt thịt một nữ nhân khác không? Ta giữ lại một cái mạng cho ngươi xem như đã cho ngươi thể diện lớn lắm rồi, nếu không, ngươi cho rằng chỉ bằng cái đức hạnh bây giờ của ngươi, ngươi còn có thể đứng trước mặt ta sao!”
“Nói không chừng ngươi còn không biết đầu thai ở đâu chứ gì! Thân phận tôn quý thì ta sẽ đầu thai, nếu ngươi tự biết xấu hổ thì trốn trong trắc viện của ngươi đi, đừng đi ra bẽ mặt làm gì, cũng bớt làm "biao zi" [2] còn muốn lập đền thờ chút đi. Ngươi nói ngươi là cái gì, ta chưa bao giờ bảo ngươi nói với ta một tiếng cảm ơn, thật ra ta cũng không cần đâu! Ví như hiện tại, sự tình cho đến bây giờ, ta vẫn sẽ là người giết ngươi và Song Hỉ, tuyệt đối sẽ không làm nam nhân của ta chịu nửa phần nguy hiểm, hài tử của ngươi, mạng của ngươi, so với mạng của nam nhân ta, ai nhẹ ai nặng, ta phân chia rõ ràng.”
[2] Nói lái 婊子 (biǎo zi): kỹ nữ
“Vả lại, nam nhân của ta, ngươi cũng từng ngủ qua, tính ra thì một đêm phu thê trăm ngày ân ái, ngươi không cảm thấy ngươi chết vì hắn là chết có ý nghĩa sao, còn tới chỗ ta kêu oan cái gì! Một đóa bạch liên hoa nhu nhược đáng thương, bên ngoài sạch sẽ, bên trong chảy mủ, giả vờ thánh nữ cho ai xem! Quá giả tạo!”