Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-102
Chương 102: Tính kế (2)
Edit: Su
Thẩm Tĩnh Lam một thân váy xanh vân hoa, ôm bụng đã lớn hơn so với trước rất nhiều, kéo tay Thẩm Khinh Vũ, nhỏ nhẹ hỏi:
"Ngốc nha đầu, sao mặt lại cứng ngắc thế này?"
"Ầm!"
Thẩm Khinh Vũ cắn răng ngồi xuống ghế, hận không thể đấm cho cái ghế này vài cái, trà nước tứ tung:
"Bị đùa bỡn, muội bị đùa bỡn, thối nam nhân không biết dùng cách gì để mẫu thân giúp hắn lừa muội, hại sáng nay muội phải ngồi mã xa của hắn tiến cung, thế là ý gì!?"
Một đường nhín nhịn bây giờ liền bùng phát, Thẩm Khinh Vũ cắn răng mắng nam nhân bất ngôn nhi dụ*:
"Sao hắn ta không có mặt mũi mà dám làm thế, hắn không có gì gọi là mặt mũi sao? Muội còn cầm thê thư của hắn, giá trang cũng lấy đi hết rồi, ai đòi hắn đón chứ, không có tự trọng!"
*不言而喻 không nói cũng rõ, không nói cũng hiểu, hai năm rõ mười
Thẩm Khinh Vũ triệt để phát điên, đập bàn dẫm chân, nghiến răng cen cét, làm Thẩm Tĩnh Lam không giấu nổi ý cười:
"Ta đang thấy cái gì đây? Muội như đứa bé ba tuổi ấy. Bình thường muội lắm trò lắm cơ mà, hắn cố tình mặt dày như thế thì muội mặt dày lại là được, hắn cố tình làm thế vì gì muội còn không hiểu sao? Không phải là muốn hống muội, rước muội về phủ chứ còn gì, đứa ngốc này!"
"Hắn mơ giấc mộng Xuân Thu*! Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, ai muốn về với hắn chứ!"
*春秋大夢: giấc mộng Xuân Thu, giấc mộng của Lã Bất Vi thời Xuân Thu. Trong câu ý nói là Cố Tĩnh Phong mơ mộng hão huyền.
"Được, được tiểu tổ tông của ta ơi! Hạ hỏa hạ hỏa, cũng không bảo muội quay về với hắn. Hắn ân cần như thế thì muội được lợi chứ ai, mình quang minh chính đại thì sợ cái gì? giày vò hắn chút cũng tốt. Bây giờ muội đang bực nhưng hắn lại đnag cười vi vẻ đấy! Ngoan, không bực mình!"
Thấy nàng bùng nổ như thế, Thẩm Tĩnh Lam liền keo tay nàng, cười cười, chỉ thấy hai người này nháo nhau một chút thôi.
"Nói để muội biết không được tức giận, muội sinh khí như thế, người ta đã sớm nhìn thấu rồi, hiểu ý tỷ không?"
Thẩm Khinh Vũ không phục hùng hổ uống một ngụm trà lớn, nói:
"Vì sao mẫu thân lại giúp hắn chứ, đã nói hôm nay sẽ vào cung cùng muội, tại sao lại muốn đi thắp hương, nhất định là tại hắn gây chuyện!"
Thẩm Tĩnh Lam ngồi cười, nhưng không nói thêm gì. Qủa thực là Cố Tĩnh Phong bày trò, nhưng không phải đối với Thẩm Khinh Vũ, mà hôm qua hắn tự mình đến thỉnh tội, quỳ gối trước phủ Thượng Thư, quỳ ròng rã một ngày, mới khiến Thẩm phu nhân đồng ý cho hắn tới đón nữ nhi của bà.
Chính thê là thê tốt nhất, đạo lý này Thẩm phu nhân hiểu, người trên dưới Thẩm phủ hiểu, quá khứ cũng chỉ là quá khứ, chỉ cần Cố Tĩnh Phong thành tâm, mọi người sẽ tát thành. Thà hủy mười tòa miếu còn hơn hủy một hôn sự, mọi người cũng muốn tác hợp hai người lại một lần.
Thẩm Khinh Vũ thu thập tâm tình, ném Thẩm Tĩnh Phong ra khỏi đầu, ngó bụng Thẩm Tĩnh Lam, không khỏi nhớ tới việc ở Quán Oa cung, hỏi:
"Người ở Quán Oa cung có bầu thật ư? Tỷ đã tra chưa?"
"Ba vị thai y chẩn mạch, đúng là nha đầu kia có bầu ba tháng. Bây giờ Hoàng Thượng tự mình thay y phục cho nàng, lại lưu lại Quán Oa cung. Mà người kia cũng được thả ra rồi, tuy nói là còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng dựa vào thủ đoạn đó, chẳng bao lâu liền có ân sủng."
Vân Thị kiều ôn nhu mĩ mạo, lại cũng gắn bó nhiều năm với Tô Hành, vì thế, Tô Hành sẽ không trừng phạt nặng, bất quá chỉ giáo huấn nàng một xíu mà thôi.
"Có thai thật đúng dịp. Vân thị mang thai lâu thế, đứa bé đã ba tháng mà cũng không biết, xem ra mới đầu có là đã biết rồi, chẳng qua giữ lại làm hậu chiêu mà thôi! Nữ nhân này quả đủ độc ác!"
Nghĩ tới Vân thị kia giảo hoạt như thế, Thẩm Khinh Vũ không rét mà run. Nàng đau òng tỷ tỷ phải đối đầu với dạng nữ nhân tâm cơ như thế.
Giữa trưa, Lý Toàn tới báo điện Thái Hòa mở tiệc, mời Hoàng Hậu cùng Tướng quân phu nhân khởi giá. Nghe thấy Lý Toàn gọi Tướng quân phu nhân như thế, Thẩm Khinh Vũ liền liếc một cái,làm Ly Toàn sợ tới rụt cổ.
Từ trên nhìn xuống là hai mươi bàn thọ yến, chúng thần cùng thân quyến ngồi xuống. Vị trí của Cố Tĩnh Phong khá cao, an vị bên trái Hoàng Đế, chỗ này thể hiện rõ thân phận hắn, nhưng chỗ ngồi bên cạnh lại trống không.
Vân thị mặc váy đinh hương cùng trang sức rực rỡ ngồi cạnh Tô Hành từ lâu, một bộ đoan trang thanh lịch, quả là quốc sắc thiên hương, an tĩnh im lặng, khiến người khác tưởng như tranh vẽ. Tiếc rằng khuôn mặt đẹp đẽ mà lại mục nát từ trong xương...
Edit: Su
Thẩm Tĩnh Lam một thân váy xanh vân hoa, ôm bụng đã lớn hơn so với trước rất nhiều, kéo tay Thẩm Khinh Vũ, nhỏ nhẹ hỏi:
"Ngốc nha đầu, sao mặt lại cứng ngắc thế này?"
"Ầm!"
Thẩm Khinh Vũ cắn răng ngồi xuống ghế, hận không thể đấm cho cái ghế này vài cái, trà nước tứ tung:
"Bị đùa bỡn, muội bị đùa bỡn, thối nam nhân không biết dùng cách gì để mẫu thân giúp hắn lừa muội, hại sáng nay muội phải ngồi mã xa của hắn tiến cung, thế là ý gì!?"
Một đường nhín nhịn bây giờ liền bùng phát, Thẩm Khinh Vũ cắn răng mắng nam nhân bất ngôn nhi dụ*:
"Sao hắn ta không có mặt mũi mà dám làm thế, hắn không có gì gọi là mặt mũi sao? Muội còn cầm thê thư của hắn, giá trang cũng lấy đi hết rồi, ai đòi hắn đón chứ, không có tự trọng!"
*不言而喻 không nói cũng rõ, không nói cũng hiểu, hai năm rõ mười
Thẩm Khinh Vũ triệt để phát điên, đập bàn dẫm chân, nghiến răng cen cét, làm Thẩm Tĩnh Lam không giấu nổi ý cười:
"Ta đang thấy cái gì đây? Muội như đứa bé ba tuổi ấy. Bình thường muội lắm trò lắm cơ mà, hắn cố tình mặt dày như thế thì muội mặt dày lại là được, hắn cố tình làm thế vì gì muội còn không hiểu sao? Không phải là muốn hống muội, rước muội về phủ chứ còn gì, đứa ngốc này!"
"Hắn mơ giấc mộng Xuân Thu*! Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, ai muốn về với hắn chứ!"
*春秋大夢: giấc mộng Xuân Thu, giấc mộng của Lã Bất Vi thời Xuân Thu. Trong câu ý nói là Cố Tĩnh Phong mơ mộng hão huyền.
"Được, được tiểu tổ tông của ta ơi! Hạ hỏa hạ hỏa, cũng không bảo muội quay về với hắn. Hắn ân cần như thế thì muội được lợi chứ ai, mình quang minh chính đại thì sợ cái gì? giày vò hắn chút cũng tốt. Bây giờ muội đang bực nhưng hắn lại đnag cười vi vẻ đấy! Ngoan, không bực mình!"
Thấy nàng bùng nổ như thế, Thẩm Tĩnh Lam liền keo tay nàng, cười cười, chỉ thấy hai người này nháo nhau một chút thôi.
"Nói để muội biết không được tức giận, muội sinh khí như thế, người ta đã sớm nhìn thấu rồi, hiểu ý tỷ không?"
Thẩm Khinh Vũ không phục hùng hổ uống một ngụm trà lớn, nói:
"Vì sao mẫu thân lại giúp hắn chứ, đã nói hôm nay sẽ vào cung cùng muội, tại sao lại muốn đi thắp hương, nhất định là tại hắn gây chuyện!"
Thẩm Tĩnh Lam ngồi cười, nhưng không nói thêm gì. Qủa thực là Cố Tĩnh Phong bày trò, nhưng không phải đối với Thẩm Khinh Vũ, mà hôm qua hắn tự mình đến thỉnh tội, quỳ gối trước phủ Thượng Thư, quỳ ròng rã một ngày, mới khiến Thẩm phu nhân đồng ý cho hắn tới đón nữ nhi của bà.
Chính thê là thê tốt nhất, đạo lý này Thẩm phu nhân hiểu, người trên dưới Thẩm phủ hiểu, quá khứ cũng chỉ là quá khứ, chỉ cần Cố Tĩnh Phong thành tâm, mọi người sẽ tát thành. Thà hủy mười tòa miếu còn hơn hủy một hôn sự, mọi người cũng muốn tác hợp hai người lại một lần.
Thẩm Khinh Vũ thu thập tâm tình, ném Thẩm Tĩnh Phong ra khỏi đầu, ngó bụng Thẩm Tĩnh Lam, không khỏi nhớ tới việc ở Quán Oa cung, hỏi:
"Người ở Quán Oa cung có bầu thật ư? Tỷ đã tra chưa?"
"Ba vị thai y chẩn mạch, đúng là nha đầu kia có bầu ba tháng. Bây giờ Hoàng Thượng tự mình thay y phục cho nàng, lại lưu lại Quán Oa cung. Mà người kia cũng được thả ra rồi, tuy nói là còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng dựa vào thủ đoạn đó, chẳng bao lâu liền có ân sủng."
Vân Thị kiều ôn nhu mĩ mạo, lại cũng gắn bó nhiều năm với Tô Hành, vì thế, Tô Hành sẽ không trừng phạt nặng, bất quá chỉ giáo huấn nàng một xíu mà thôi.
"Có thai thật đúng dịp. Vân thị mang thai lâu thế, đứa bé đã ba tháng mà cũng không biết, xem ra mới đầu có là đã biết rồi, chẳng qua giữ lại làm hậu chiêu mà thôi! Nữ nhân này quả đủ độc ác!"
Nghĩ tới Vân thị kia giảo hoạt như thế, Thẩm Khinh Vũ không rét mà run. Nàng đau òng tỷ tỷ phải đối đầu với dạng nữ nhân tâm cơ như thế.
Giữa trưa, Lý Toàn tới báo điện Thái Hòa mở tiệc, mời Hoàng Hậu cùng Tướng quân phu nhân khởi giá. Nghe thấy Lý Toàn gọi Tướng quân phu nhân như thế, Thẩm Khinh Vũ liền liếc một cái,làm Ly Toàn sợ tới rụt cổ.
Từ trên nhìn xuống là hai mươi bàn thọ yến, chúng thần cùng thân quyến ngồi xuống. Vị trí của Cố Tĩnh Phong khá cao, an vị bên trái Hoàng Đế, chỗ này thể hiện rõ thân phận hắn, nhưng chỗ ngồi bên cạnh lại trống không.
Vân thị mặc váy đinh hương cùng trang sức rực rỡ ngồi cạnh Tô Hành từ lâu, một bộ đoan trang thanh lịch, quả là quốc sắc thiên hương, an tĩnh im lặng, khiến người khác tưởng như tranh vẽ. Tiếc rằng khuôn mặt đẹp đẽ mà lại mục nát từ trong xương...
Bình luận facebook