Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
Chương 52: Một lần thôi (1)
Editor: Re
Beta: Hy
“Nàng đói bụng thì mau ăn cơm trước đi, chờ ta làm gì, khiến cơ thể bị mệt thì làm sao bây giờ?”
Gấp gáp đi về từ chỗ Hải Đường, Cố Tĩnh Phong vừa thấy Thẩm Khinh Vũ chỉ ngồi đấy, đồ ăn trước mặt lại vẫn chưa động thì không kiềm được lạnh lùng khiển trách.
Thẩm Khinh Vũ thầm nghĩ mình thật là ủy khuất, nàng cũng muốn ăn mà, nhưng mấy vị bên cạnh cứ muốn mình giả vờ hiền lương, sao nàng nuốt trôi được, giờ thì sao chứ. Cố Tĩnh Phong vừa lên tiếng, nàng liền bĩu môi không nói gì.
“Phu nhân sợ tướng quân ăn cơm một mình quạnh quẽ, một hai muốn chờ tướng quân trở về, bọn nô tỳ khuyên thế nào phu nhân cũng không nghe, dù sao cũng là phu nhân tình nghĩa sâu nặng với tướng quân, tướng quân đừng trách phu nhân ạ.”
“Ợ……”
Ngay khi Cố Tĩnh Phong cầm chén đũa múc một bát cháo nhỏ đưa tới trước mặt Thẩm Khinh Vũ, Liễu ma ma bên cạnh đúng lúc đứng lên giúp Thẩm Khinh Vũ giảng hòa, nhưng nàng không nể mặt chút nào, ợ một cái, hoàn toàn làm Liễu ma ma đen mặt, muốn nói lời hay ý đẹp cũng không được.
Khi Cố Tĩnh Phong sắp sửa trở về, Thẩm Khinh Vũ vì rất đói nên đã ăn hết toàn bộ một mâm điểm tâm và nước, hoàn toàn no bụng, Liễu ma ma có lòng muốn ngăn mà không ngăn nổi.
“Ôi trời……” Cố Tĩnh Phong nghe thấy tiếng ợ thì mím môi nhịn cười, buồn cười nói. Thẩm Khinh Vũ nhướng mày, bày ra bộ dạng ngươi làm khó dễ ta được không.
“Còn nuốt trôi được không?” Cố Tĩnh Phong ngồi xuống, sau khi uống một ngụm cháo cười nói với Thẩm Khinh Vũ, Thẩm Khinh Vũ lắc đầu, nàng ăn no rồi, sẽ không nhét đồ ăn vào bụng nữa.
“Không phải ta muốn bảo chàng tới đâu, là Liễu ma ma bọn họ cứ muốn tìm chàng, làm hại ta rót một bụng nước và điểm tâm, ta cũng ủy khuất lắm đó.” Nhìn nam nhân đầy mặt ý cười, Thẩm Khinh Vũ bĩu môi, tràn đầy ủy khuất.
“Đồ ngốc, dù nàng không tới tìm ta, ta cũng sẽ về mà, lần sau đừng như vậy, làm mình đói lả là không đáng, hiểu không.” Cố Tĩnh Phong duỗi tay nhẹ nhàng vuốt chóp mũi Thẩm Khinh Vũ một cái, tràn đầy sủng nịch nói với nàng. Thẩm Khinh Vũ bĩu môi, vô cùng không phục.
“Sau này vị ở trắc viện ấy tỉnh rồi, chàng tới trắc viện nhiều thêm chút nữa đi, cứ đi qua đi lại ở đây chàng sẽ chán đến nỗi uống hết một bình luôn đấy [1].”
[1] 喝一壺: mình nghĩ nó có nghĩa là đủ đến mức thừa, sinh ra chán.
“Nàng ấy!” Thấy tiểu nữ nhân hờn dỗi như vậy, Cố Tĩnh Phong cao giọng, trên khuôn mặt đều là ý cười.
Mùa hè nắng gắt nóng nực, thời tiết oi bức, cảm giác mồ hôi chảy đầm đìa làm lòng người phiền muộn, mà trong chính viện của phủ Tướng quân, khuôn mặt mọi người lại đều hiện vẻ vui mừng, nhìn dáng vẻ đôi bích nhân ân ái dài lâu mà không giấu được niềm vui sướng.
Tại trắc viện, Hải Đường đang trừng lớn mắt nhìn chiếc màn thêu những khóm hoa trên giá giường, lẳng lặng nghe tiếng tích tích từ đồng hồ nước [2], bếp thuốc bên ngoài đang ùng ục sôi nước thuốc, thanh âm ào ạt, bốn phía căn phòng tràn ngập mùi thuốc làm Hải Đường đang nằm trên giường càng tỉnh táo.
[2] 滴漏: Dụng cụ đo thời gian thời xưa, cách đơn giản nhất là thả một bát thủng lỗ ở đáy vào trong một thau đồng chứa nước, nước qua lỗ thủng đi vào bát sẽ dần chìm bát xuống và đánh dấu thời gian, sau đó người ta lặp lại để tiếp tục đo.
“Mấy hôm nay Tướng quân đều ở tại chính viện sao?” Giọng nói khàn khàn chậm rãi trong lại như cũ, Hải Đường nằm thẳng trên giường, từ từ mở miệng hỏi Đinh Hương đang quét tước phòng.
“Vâng, tướng quân đã nhiều ngày ở chỗ phu nhân, mỗi ngày sáng sớm lên triều, buổi trưa về đều đến chỗ cô nương, bồi cô nương một lát, hỏi đại phu vài điều về tình trạng của cô nương, cô nương cũng không nghi ngờ gì, nghiêm túc dưỡng bệnh, khỏe hơn bất cứ ai.” Đinh Hương gật đầu, nói theo tình hình thực tế rồi trấn an nàng hai câu, Hải Đường nghe xong chỉ mím môi, không nói gì thêm.
Trong đầu đều là một câu hai chữ "Bắn tên!" của Thẩm Khinh Vũ vào cái ngày mạng nàng treo trên sợi tóc đó, nó như một cái bàn ủi in ra dấu vết thật sâu trong lòng, làm nàng giờ khắc này tràn ngập lửa giận lại không chỗ phát tiết. Nàng hận Thẩm Khinh Vũ, không ngờ chỉ nhẹ nhàng một câu mà đã muốn kết thúc nàng. Nếu không phải nàng mạng lớn, chỉ sợ giờ phút này nàng đã thành một mảnh hồn phách trên đường đến hoàng tuyền rồi.
Hiện tại, ả đang ân ái tay cầm tay với Cố Tĩnh Phong trong chính viện, trong khi đó mình thì bị vắng vẻ, cả tâm trí đều đắm chìm trong suy nghĩ nàng thừa cơ mà vào, làm đủ việc tiểu nhân. Đây đều là lỗi của Thẩm Khinh Vũ, đời này nàng và Thẩm Khinh Vũ không đội trời chung!
Trong góc, Cố Tĩnh Phong ở tại chính viện lười nhác không chịu nhúc nhích, đầu gối lên chân Thẩm Khinh Vũ, lỗ tai dán lên phía trên bụng nàng, không ngừng lưu luyến vuốt ve, đặc biệt vào một khắc bụng động lên, hài tử có giao lưu với hắn, bộ dáng hắn nhe răng cười cực kỳ giống một đứa nhóc choai choai.
Thẩm Khinh Vũ hơi nâng chân lên, nhẹ nói “Hôm nay chàng không định đến trắc viện sao, không sợ người ta ăn giấm, chờ đến đứt từng khúc ruột à.”
Cố Tĩnh Phong bất động, qua cả nửa ngày nàng mới nghe được một tiếng than nhẹ “Từ nay về sau, lại phải ủy khuất nàng và hài tử rồi.” Thở ra một tiếng than dài từ tận đáy lòng, đầu Cố Tĩnh Phong hơi động hướng về phía Thẩm Khinh Vũ, môi khẽ động đậy. Ngón tay Thẩm Khinh Vũ nhẹ điểm lên chóp mũi Cố Tĩnh Phong, khẽ nhúc nhích, sau đó kéo kéo, không nói gì.
Cố Tĩnh Phong thấy Thẩm Khinh Vũ bất động, dựng người lên rồi ngồi bên cạnh nàng, hai bàn tay to ôm lấy gáy Thẩm Khinh Vũ, chạm trán hai người vào nhau, ấn đường khẽ động.
“Mấy năm nay nàng đi theo ta, ta chưa bao giờ khiến nàng sống được một ngày yên ổn. Ta ở chiến trường, nàng lo lắng đề phòng cho ta, ngày ngày cầu nguyện cầu phúc trước Phật tổ, hiện giờ ta đã trở về, nàng lại còn muốn bồi ta đeo mặt nạ mà sống tiếp, lúc này nàng có có thai, còn muốn tính kế mưu hoa vì ta như thế, ta không đành lòng, luôn cảm thấy mình đối xử tệ bạc với nàng.”
Những năm này, những gì Thẩm Khinh Vũ đã trả giá hắn vẫn luôn đặt trong mắt. Năm năm trước, thiếu niên thiên tử tìm được mình, nói về việc Thẩm Khinh Vũ nhất kiến chung tình với mình, liều mạng muốn gả cho mình, hắn chỉ nói, thành hôn hay đính hôn đều là con đường mà bất cứ ai cũng nhất định đều phải đi qua, một hôn nhân sắp đặt thì cũng không sao cả. Lại không nghĩ rằng vào đêm động phòng hoa chúc, khi thấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người ấy bên dưới ánh nến lay động màu cam, hắn vốn chỉ hờ hững liếc mắt qua một cái lại nhớ kỹ lúm đồng tiền như hoa, hàng lông mày cong như gò má của ánh trăng của nàng.
Editor: Re
Beta: Hy
“Nàng đói bụng thì mau ăn cơm trước đi, chờ ta làm gì, khiến cơ thể bị mệt thì làm sao bây giờ?”
Gấp gáp đi về từ chỗ Hải Đường, Cố Tĩnh Phong vừa thấy Thẩm Khinh Vũ chỉ ngồi đấy, đồ ăn trước mặt lại vẫn chưa động thì không kiềm được lạnh lùng khiển trách.
Thẩm Khinh Vũ thầm nghĩ mình thật là ủy khuất, nàng cũng muốn ăn mà, nhưng mấy vị bên cạnh cứ muốn mình giả vờ hiền lương, sao nàng nuốt trôi được, giờ thì sao chứ. Cố Tĩnh Phong vừa lên tiếng, nàng liền bĩu môi không nói gì.
“Phu nhân sợ tướng quân ăn cơm một mình quạnh quẽ, một hai muốn chờ tướng quân trở về, bọn nô tỳ khuyên thế nào phu nhân cũng không nghe, dù sao cũng là phu nhân tình nghĩa sâu nặng với tướng quân, tướng quân đừng trách phu nhân ạ.”
“Ợ……”
Ngay khi Cố Tĩnh Phong cầm chén đũa múc một bát cháo nhỏ đưa tới trước mặt Thẩm Khinh Vũ, Liễu ma ma bên cạnh đúng lúc đứng lên giúp Thẩm Khinh Vũ giảng hòa, nhưng nàng không nể mặt chút nào, ợ một cái, hoàn toàn làm Liễu ma ma đen mặt, muốn nói lời hay ý đẹp cũng không được.
Khi Cố Tĩnh Phong sắp sửa trở về, Thẩm Khinh Vũ vì rất đói nên đã ăn hết toàn bộ một mâm điểm tâm và nước, hoàn toàn no bụng, Liễu ma ma có lòng muốn ngăn mà không ngăn nổi.
“Ôi trời……” Cố Tĩnh Phong nghe thấy tiếng ợ thì mím môi nhịn cười, buồn cười nói. Thẩm Khinh Vũ nhướng mày, bày ra bộ dạng ngươi làm khó dễ ta được không.
“Còn nuốt trôi được không?” Cố Tĩnh Phong ngồi xuống, sau khi uống một ngụm cháo cười nói với Thẩm Khinh Vũ, Thẩm Khinh Vũ lắc đầu, nàng ăn no rồi, sẽ không nhét đồ ăn vào bụng nữa.
“Không phải ta muốn bảo chàng tới đâu, là Liễu ma ma bọn họ cứ muốn tìm chàng, làm hại ta rót một bụng nước và điểm tâm, ta cũng ủy khuất lắm đó.” Nhìn nam nhân đầy mặt ý cười, Thẩm Khinh Vũ bĩu môi, tràn đầy ủy khuất.
“Đồ ngốc, dù nàng không tới tìm ta, ta cũng sẽ về mà, lần sau đừng như vậy, làm mình đói lả là không đáng, hiểu không.” Cố Tĩnh Phong duỗi tay nhẹ nhàng vuốt chóp mũi Thẩm Khinh Vũ một cái, tràn đầy sủng nịch nói với nàng. Thẩm Khinh Vũ bĩu môi, vô cùng không phục.
“Sau này vị ở trắc viện ấy tỉnh rồi, chàng tới trắc viện nhiều thêm chút nữa đi, cứ đi qua đi lại ở đây chàng sẽ chán đến nỗi uống hết một bình luôn đấy [1].”
[1] 喝一壺: mình nghĩ nó có nghĩa là đủ đến mức thừa, sinh ra chán.
“Nàng ấy!” Thấy tiểu nữ nhân hờn dỗi như vậy, Cố Tĩnh Phong cao giọng, trên khuôn mặt đều là ý cười.
Mùa hè nắng gắt nóng nực, thời tiết oi bức, cảm giác mồ hôi chảy đầm đìa làm lòng người phiền muộn, mà trong chính viện của phủ Tướng quân, khuôn mặt mọi người lại đều hiện vẻ vui mừng, nhìn dáng vẻ đôi bích nhân ân ái dài lâu mà không giấu được niềm vui sướng.
Tại trắc viện, Hải Đường đang trừng lớn mắt nhìn chiếc màn thêu những khóm hoa trên giá giường, lẳng lặng nghe tiếng tích tích từ đồng hồ nước [2], bếp thuốc bên ngoài đang ùng ục sôi nước thuốc, thanh âm ào ạt, bốn phía căn phòng tràn ngập mùi thuốc làm Hải Đường đang nằm trên giường càng tỉnh táo.
[2] 滴漏: Dụng cụ đo thời gian thời xưa, cách đơn giản nhất là thả một bát thủng lỗ ở đáy vào trong một thau đồng chứa nước, nước qua lỗ thủng đi vào bát sẽ dần chìm bát xuống và đánh dấu thời gian, sau đó người ta lặp lại để tiếp tục đo.
“Mấy hôm nay Tướng quân đều ở tại chính viện sao?” Giọng nói khàn khàn chậm rãi trong lại như cũ, Hải Đường nằm thẳng trên giường, từ từ mở miệng hỏi Đinh Hương đang quét tước phòng.
“Vâng, tướng quân đã nhiều ngày ở chỗ phu nhân, mỗi ngày sáng sớm lên triều, buổi trưa về đều đến chỗ cô nương, bồi cô nương một lát, hỏi đại phu vài điều về tình trạng của cô nương, cô nương cũng không nghi ngờ gì, nghiêm túc dưỡng bệnh, khỏe hơn bất cứ ai.” Đinh Hương gật đầu, nói theo tình hình thực tế rồi trấn an nàng hai câu, Hải Đường nghe xong chỉ mím môi, không nói gì thêm.
Trong đầu đều là một câu hai chữ "Bắn tên!" của Thẩm Khinh Vũ vào cái ngày mạng nàng treo trên sợi tóc đó, nó như một cái bàn ủi in ra dấu vết thật sâu trong lòng, làm nàng giờ khắc này tràn ngập lửa giận lại không chỗ phát tiết. Nàng hận Thẩm Khinh Vũ, không ngờ chỉ nhẹ nhàng một câu mà đã muốn kết thúc nàng. Nếu không phải nàng mạng lớn, chỉ sợ giờ phút này nàng đã thành một mảnh hồn phách trên đường đến hoàng tuyền rồi.
Hiện tại, ả đang ân ái tay cầm tay với Cố Tĩnh Phong trong chính viện, trong khi đó mình thì bị vắng vẻ, cả tâm trí đều đắm chìm trong suy nghĩ nàng thừa cơ mà vào, làm đủ việc tiểu nhân. Đây đều là lỗi của Thẩm Khinh Vũ, đời này nàng và Thẩm Khinh Vũ không đội trời chung!
Trong góc, Cố Tĩnh Phong ở tại chính viện lười nhác không chịu nhúc nhích, đầu gối lên chân Thẩm Khinh Vũ, lỗ tai dán lên phía trên bụng nàng, không ngừng lưu luyến vuốt ve, đặc biệt vào một khắc bụng động lên, hài tử có giao lưu với hắn, bộ dáng hắn nhe răng cười cực kỳ giống một đứa nhóc choai choai.
Thẩm Khinh Vũ hơi nâng chân lên, nhẹ nói “Hôm nay chàng không định đến trắc viện sao, không sợ người ta ăn giấm, chờ đến đứt từng khúc ruột à.”
Cố Tĩnh Phong bất động, qua cả nửa ngày nàng mới nghe được một tiếng than nhẹ “Từ nay về sau, lại phải ủy khuất nàng và hài tử rồi.” Thở ra một tiếng than dài từ tận đáy lòng, đầu Cố Tĩnh Phong hơi động hướng về phía Thẩm Khinh Vũ, môi khẽ động đậy. Ngón tay Thẩm Khinh Vũ nhẹ điểm lên chóp mũi Cố Tĩnh Phong, khẽ nhúc nhích, sau đó kéo kéo, không nói gì.
Cố Tĩnh Phong thấy Thẩm Khinh Vũ bất động, dựng người lên rồi ngồi bên cạnh nàng, hai bàn tay to ôm lấy gáy Thẩm Khinh Vũ, chạm trán hai người vào nhau, ấn đường khẽ động.
“Mấy năm nay nàng đi theo ta, ta chưa bao giờ khiến nàng sống được một ngày yên ổn. Ta ở chiến trường, nàng lo lắng đề phòng cho ta, ngày ngày cầu nguyện cầu phúc trước Phật tổ, hiện giờ ta đã trở về, nàng lại còn muốn bồi ta đeo mặt nạ mà sống tiếp, lúc này nàng có có thai, còn muốn tính kế mưu hoa vì ta như thế, ta không đành lòng, luôn cảm thấy mình đối xử tệ bạc với nàng.”
Những năm này, những gì Thẩm Khinh Vũ đã trả giá hắn vẫn luôn đặt trong mắt. Năm năm trước, thiếu niên thiên tử tìm được mình, nói về việc Thẩm Khinh Vũ nhất kiến chung tình với mình, liều mạng muốn gả cho mình, hắn chỉ nói, thành hôn hay đính hôn đều là con đường mà bất cứ ai cũng nhất định đều phải đi qua, một hôn nhân sắp đặt thì cũng không sao cả. Lại không nghĩ rằng vào đêm động phòng hoa chúc, khi thấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người ấy bên dưới ánh nến lay động màu cam, hắn vốn chỉ hờ hững liếc mắt qua một cái lại nhớ kỹ lúm đồng tiền như hoa, hàng lông mày cong như gò má của ánh trăng của nàng.