Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Gió tuyết càng mạnh hơn ban nãy, Tạ Doãn nghe tiếng rít lung tung rất có lực xuyên thấu của gã điên Ân Bái, lòng chán nản vô vị, hắn muốn bỏ lại đám người này để đi gặp Chu Phỉ, nếu còn không gặp thì hắn sẽ đi không nổi nữa mất.
Khinh công của hắn độc bộ thiên hạ, được xưng Phong Quá Vô Ngân, nếu ngòi bút của Ngô cô nương đủ công chính thì khinh công kinh diễm nhất võ lâm Trung Nguyên trăm năm nay ắt có một chỗ cho hắn. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể dùng nó để né tránh đám người dư thừa này, ban nãy sau khi lướt khỏi đám đông trong tiếng hô kinh sợ, hắn không còn sức đâu để “đằng vân giá vụ” nữa, chỉ có thể nép vào tường bước từng bước một, cố sức lết đôi chân nhích về phía trước.
Đột nhiên, không biết từ đâu truyền tới một tiếng rống:
– Cẩu hoàng đế chết rồi!
Tạ Doãn sững sờ, hắn hít sâu một hơi, áp trán vào tường đá, lại hít sâu một hơi nữa, đầu ngón tay nứt nẻ trở nên vô cùng thê thảm.
“Không đúng.” Tạ Doãn thầm nhủ: “Ân Bái là bất ngờ, nhưng những người khác là có mưu đồ trước.”
Chu tiên sinh chỉ còn cách cố đô trong gang tấc, hai thế hệ vất vả tranh đấu, vô số người xả thân, từ bỏ tên tuổi mới đi đến bước ngày hôm nay…
Hắn chết không đáng tiếc, nhưng sao có thể nhìn họ sắp thành lại bại?
Toàn thân hắn đang run rẩy, máu chảy nhanh chóng bị đông, để lại vết tay máu trên tường đá xám xanh, tiếp đó hắn nắm chặt ngón tay máu me đầm đìa, xoay người vút về phía âm thanh trong sương tuyết bay lả tả.
Lúc Triệu Uyên nhận ra điều bất thường thì đã muộn.
Cấm vệ bên cạnh ông càng lúc càng ít, một “cấm vệ” luôn theo bên cạnh thình lình giơ đao chém về phía lưng ông, nháy mắt không biết Triệu Uyên lấy đâu ra sức, bất ngờ lao về trước với tư thế bất nhã, tránh được một đao trí mạng, quát:
– To gan!
“Thị vệ” ấy cười khẽ, từ từ nhấc ống tay áo lên, lộ ra ký hiệu Bắc Đẩu.
“Đồng bọn” đột nhiên phản bội, bảy tám thị vệ còn lại bên cạnh Triệu Uyên vội vây lại thành vòng, bảo vệ hoàng đế ở giữa, kẻ áo đen Bắc Đẩu kia đột nhiên cười, một tràng tiếng bước chân truyền đến, có người cười nói:
– Tham kiến bệ hạ, bệ hạ, chúng ta đã hơn 20 năm không gặp nhau rồi nhỉ?
Đầu Triệu Uyên ong lên.
Cuối hẻm nhỏ, một bộ y phục đỏ chói mắt hiện ra, người tới nhẹ nhàng cười nói:
– Bắc Đẩu Vũ Khúc Đồng Khai Dương tham kiến bệ hạ.
Triệu Uyên cắn răng, bò dậy từ dưới đất, tự mình đứng vững rồi lạnh lùng hỏi:
– Tào Ninh đâu?
Đồng Khai Dương cười nói:
– Sao, bệ hạ muốn ôn chuyện để câu giờ, đợi người tới cứu à? Vậy thì chúng tôi…
Nói tới đây, ông ta đã đến gần ngay trước mặt, Triệu Uyên căn bản ngay cả bóng người cũng chưa nhìn rõ thì một cấm vệ đã đầu mình hai ngả ngay trước mắt, dòng máu còn mang hơi ấm bắn lên người lên mặt Triệu Uyên, mùi tanh ập tới, Triệu Uyên cả kinh lùi về sau một bước, lưng đụng vào tường.
Đồng Khai Dương vung giọt máu trên thanh trọng kiếm, cười gằn:
– …quá lỗ rồi.
Những cấm vệ này tuy đều là trong trăm người chọn một nhưng há là đối thủ của Đồng Khai Dương, chỉ trong thời gian hai câu nói là đều biến thành thi thể, lúc này dù Triệu Uyên có tài kinh thiên vĩ địa thế nào cũng không nhịn được cảm giác mình đã đến bước đường cùng.
Đồng Khai Dương rất muốn thưởng thức bộ dạng sợ hãi mà cố nhịn của Triệu Uyên thêm một lát, nhưng cũng biết rõ Triệu Uyên giảo hoạt, để phòng đêm dài lắm mộng, ông ta không nói tiếng nào, giơ kiếm đâm thẳng về phía cái cổ yếu ớt bằng phẳng của người đàn ông kia.
Triệu Uyên không nhịn được nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, một cơn gió cực nhỏ lướt qua, mặt Triệu Uyên như bị giáng một bạt tai, bị cơn gió lướt qua ấy làm đau rát. Ông giật mình, chợt ngước mắt nhìn, trọng kiếm của Đồng Khai Dương bị khối băng nhỏ làm lệch đi!
Đồng Khai Dương bỗng xoay người, thấy trên tường trong hẻm nhỏ có một người không biết đã đứng đó từ khi nào, phảng phất như một cơn gió thổi qua là có thể rơi xuống, bộ hoa phục long trọng ướt đẫm kéo dài trên đất, mũ cài tóc đã bị ném mất lúc đánh Ân Bái, tóc tai hỗn loạn, trên người phủ một lớp tuyết mịn bất kể thế nào cũng không tan được, như một mảng trắng lốm đốm… nhưng toàn thân hắn vẫn như một công tử văn nhã ngồi ngay ngắn thổi sáo trên lầu cao mặc kệ gió mát thổi qua.
Con ngươi Đồng Khai Dương co lại, hơi khựng rồi mới thận trọng gọi:
– Tạ công tử? Hay Đoan vương… thái tử điện hạ?
Tạ Doãn cảm giác từng chút từng chút sức của mình đều bị ép ra từ trong xương, bởi vậy không dám lãng phí, chỉ hơi mỉm cười nhìn ông ta.
Con ngươi Đồng Khai Dương xoay chuyển, nói:
– Sao thế, ta giết ông ta, chẳng phải điện hạ vừa hay có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ sao? Bắc triều sắp đổ, Bắc Đẩu nổi điên ám sát Nam đế… nghe có gì không thích hợp với ngài đâu?
Môi Triệu Uyên cử động, dường như muốn gọi một tiếng “Minh Doãn”, nhưng không biết sao lại không thốt nên lời.
Đồng Khai Dương cười nói:
– Ta đang giúp ngài đấy, điện hạ, chẳng lẽ ngài vẫn muốn ngăn ta ư?
Nụ cười của Tạ Doãn hơi lớn, đôi môi tái nhợt như nhuốm chút màu máu, hắn hơi nghiêng người, bỏ đi cái áo khoác ngoài với tay áo rộng rườm rà trên người, nhẹ nhàng ngồi trên đầu tường, nói với Đồng Khai Dương:
– Ngươi cứ thử xem.
Người này nhìn kiểu gì cũng giống con ma bệnh, ngồi trên tường như có thể bị gió tuyết cuốn đi bất cứ lúc nào, ngón tay nứt nẻ không rõ nguyên nhân, mu bàn tay máu me đầm đìa bị hắn trây trét bừa lên cổ tay áo trắng, toàn thân lộ vẻ yếu ớt gần đất xa trời.
Nhưng câu “thử xem” của hắn vừa dứt, Đồng Khai Dương lại không dám di chuyển.
Hai người một ngồi một đứng, cứ thế giằng co nhau.
Không biết qua bao lâu, hoa tuyết rơi trên đầu Tạ Doãn biến mái tóc dài của hắn từ “lốm đốm” thành “trắng xóa”, Đồng Khai Dương suýt nghi ngờ hắn đã bị đóng băng.
Đột nhiên, một tiếng còi dài từ xa vọng tới.
Là quân hiệu!
Có tiếng người truyền đi theo gió:
– …Vào thành!
– Quân Dương Châu vào thành rồi!
Con ngươi Tạ Doãn khẽ chuyển động, sắc mặt Đồng Khai Dương chợt thay đổi. Trước mắt đang là thời chiến, Triệu Uyên không thể vì một lần tế tổ mà điều động quân đội địa phương, người có thể tự ý làm chủ việc này tất nhiên là Chu Tồn!
Lần hành động này của họ bị lộ rồi!
Kế tiếp, tiếng bước chân trật tự đều đặn truyền đến, Đồng Khai Dương vô thức nắm chặt thanh trọng kiếm trong tay, hét lớn một tiếng, lao ra. Thấy ông ta muốn chạy, Tạ Doãn cũng không ngăn cản.
Ai ngờ bước chân ông ta vừa trượt đi thì tiếng hét thảm vang lên, tiếng bước chân chỉnh tề trong hẻm nhỏ hỗn loạn, tiếng la giết chỉ ồn ào chốc lát rồi im bặt, sau đó “phịch” một tiếng, xác một cấm vệ bị ném vào. Đồng Khai Dương đầu tiên sững sờ, sau đó thấy người tới thì mừng rỡ:
– Đại ca!
Thẩm Thiên Khu cụt tay từ từ bước tới.
Tạ Doãn lặng lẽ thở dài, đối mắt với Triệu Uyên. Làm hết sức người nhưng vẫn phải nghe theo mệnh trời, xem ra khí số đã tận thật rồi.
Trên người Thẩm Thiên Khu không có chút hơi nước nào, bất kể là vụn tuyết hay nước mưa dường như đều tự động tránh ông ta ra, ông ta đứng đó, mặt đất cũng phải quỳ bái cúi mình dưới chân.
Thẩm Thiên Khu lạnh lùng liếc Đồng Khai Dương:
– Phế vật.
Lời còn chưa dứt, bóng ông ta đã đến trước mặt Triệu Uyên, lần này Triệu Uyên đúng là ngay cả cơ hội hoảng sợ cũng không có.
Tạ Doãn vốn cho rằng mình kéo thân thể tàn tạ này tới đây, phát huy chút sức tàn lực kiệt giả làm người rơm dọa “quạ” mà thôi, vạn lần không ngờ mình phải đích thân ra tay, hắn bị ép từ trên tường vút xuống, cắn lưỡi mình, dồn tu vi cả đời vào một chưởng Thôi Vân hoàn chỉnh, cái chân tê dại không còn sức nữa. Hắn đánh Thẩm Thiên Khu một chưởng từ xa, mình thì khuỵu luôn dưới đất.
Dù là lúc đèn cạn dầu thì Thôi Vân chưởng cũng không tầm thường, Thẩm Thiên Khu bị ép nghiêng người dịch đi hai bước, tóc chậm rãi tung bay, vừa nhìn liền biết Tạ Doãn chỉ là nỏ mạnh hết đà, lập tức mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
– Đáng tiếc.
Mắt Đồng Khai Dương sáng lên, không chần chừ nữa, trọng kiếm tiến về phía lưng Tạ Doãn. Thẩm Thiên Khu dời mắt qua hướng khác, lao tới cổ Triệu Uyên.
Đúng lúc này, ánh đao cực sáng lóe lên, nhắm thẳng vào con ngươi Thẩm Thiên Khu.
Khóe mắt Thẩm Thiên Khu nhảy lên, ông ta chợt rút tay về, đồng thời, Đồng Khai Dương cảm thấy kiếm mình chém vào người Tạ Doãn mà như chém vào thứ gì đó rất cứng, mũi kiếm sượt qua rồi trượt đi, ngay cả một sợi tóc cũng không thương tổn được!
Hóa ra trong nháy mắt, có người ném một chiếc nhuyễn giáp trắng bạc vào giữa Đồng Khai Dương và Tạ Doãn, nhuyễn giáp đó không biết làm từ vật gì, vô cùng tà môn, vừa khít dán vào sau lưng Tạ Doãn, giúp hắn cản một chiêu kiếm.
Tạ Doãn cũng không chống đỡ nổi nữa, tư thế nửa quỳ ngã ập sang một bên, lặng lẽ kêu: A Phỉ.
Chu Phỉ mặt không cảm xúc giơ ngang Hi Vi, tim đập điên cuồng.
Nếu nàng tới muộn một chút, chỉ một chút thôi…
Thẩm Thiên Khu trước mắt… quả thực rất khác với Thẩm Thiên Khu năm đó ở cùng nàng trong sơn cốc Mộc Tiểu Kiều, thậm chí là Thẩm Thiên Khu nàng gặp trong thành Hoa Dung. Trường đao trong tay nàng gần như run rẩy, đó là chiến ý chỉ bị ép ra khi đối diện với kẻ địch sinh tử, không cách nào diễn tả.
Đã thế bên cạnh còn có một Đồng Khai Dương luôn nhìn chằm chằm.
Chu Phỉ gần như có thể đếm được tiếng hít thở của bản thân, từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên nàng hối hận vì mình đùa chém gió hơi quá trớn, còn nói gì mà “đạp lên Bắc Đẩu, thiên hạ đệ nhất”.
Quả thực giống như đang tự tạo nghiệt trong vận mệnh.
Thẩm Thiên Khu nheo mắt đánh giá nàng rất lâu, nhận ra nàng:
– Là ngươi!
Tuy Chu Phỉ lòng như lửa đốt nhưng đã quyết định thua người không thua trận, nghe vậy chỉ cười lạnh chứ không lên tiếng.
Đồng Khai Dương nói:
– Đại ca, nha đầu này nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, không thể giữ ả lại, huynh và đệ liên…
Thẩm Thiên Khu chợt khoát tay ngắt lời ông ta.
– Tránh ra.
Tham Lang lạnh lùng nói.
Giữa tuyệt đỉnh cao thủ luôn có sự cảm ứng không nói rõ được, Thẩm Thiên Khu vất vả tu luyện nhiều năm sau cánh cửa trong tiểu viện, đã bước nửa bước vào cảnh giới võ si, niềm hối hận lớn nhất trong đời là luyện thành thần công muộn, năm xưa không thể đường đường chính chính phân cao thấp cùng cao thủ đẳng cấp hàng đầu cuối cùng là Đoàn Cửu Nương, tới nỗi trước mắt thiên hạ to lớn nhưng không biết đi đâu tìm đối thủ. Lúc này vừa gặp Chu Phỉ, ông ta lập tức quăng hết Tào Ninh hay ám sát Nam đế ra sau ót.
– Phá Tuyết đao?
Thẩm Thiên Khu hỏi, thấy Chu Phỉ gật đầu, gương mặt quanh năm không cảm xúc của ông ta lộ chút ý cười:
– Được, năm xưa vì nửa cái bánh bao mà giữ lại mạng cho ngươi, là vận may của ta.
Đồng Khai Dương vội nói:
– Đại ca, chúng ta còn…
Thẩm Thiên Khu:
– Cút.
Lời ông ta chưa dứt, Kỳ Bộ dưới chân đã trở nên ác liệt, trước tiên ông ta tung một chưởng không phân địch ta đẩy Đồng Khai Dương ra, sau đó không biến chiêu mà trực tiếp quét về phía Chu Phỉ.
Nội lực hùng hậu gần như đạt đến mức tự nhiên và đao Vô Thường đánh giáp lá cà.
Ngân hà như thác đổ va vào cơn gió Bất Chu phiêu diêu bất định nhất, xoay chuyển giữa khô vinh, sáng tắt không ngừng.
Ngực Triệu Uyên nghẹt thở, bị hai đại cao thủ tác động trong con hẻm nhỏ hẹp, không chịu nổi nữa, ngất đi.
Đồng Khai Dương phiền muộn vì bệnh cao thủ không đúng lúc của Thẩm Thiên Khu, sau khi chật vật lảo đảo đứng vững thì thầm nhủ: “Muốn đánh tới kiếp nào chứ? Lão rùa làm hỏng việc này!”
Thấy quân Dương Châu đã vào thành, nếu họ không thể tốc chiến tốc thắng giết Triệu Uyên thì chỉ có một con đường chết, Đồng Khai Dương xem xét thời thế mà quyết đoán, nhắm chuẩn thời cơ, ngay lúc Chu Phỉ và Thẩm Thiên Khu tách ra, ông ta quả quyết vung trọng kiếm đánh lén qua.
Chu Phỉ bị Thẩm Thiên Khu hất ra nửa vòng, đang hướng về trước theo quán tính, không ngờ còn có vụ này, nhất thời không thắng được, vừa vặn lao vào mũi kiếm ông ta, muốn tránh đã không còn kịp!
Thẩm Thiên Khu giận dữ gầm lên một tiếng.
Tạ Doãn trừng mắt sắp nứt nhưng hắn đã kiệt sức, dùng hết toàn lực cũng không thể di chuyển một tấc nào, ói ra một ngụm máu, đám rêu xanh dở sống dở chết nơi góc tường bị nhuộm đỏ một mảng.
Thình lình một dải lụa dài xuất hiện cuốn lấy eo Chu Phỉ, nháy mắt kéo nàng về sau hai bước, vạt áo trước của nàng rách một vệt dài khoảng nửa tấc.
Chu Phỉ lùi về sau liên tiếp ba bước mới đứng vững, nghe người tới dịu dàng nói:
– Ơ kẻ không biết xấu hổ kia, đại ca ngươi bảo ngươi cút mà ngươi còn ì ra đó.
Chu Phỉ ngẩng phắt đầu, là Nghê Thường phu nhân!
Người còn lại nói:
– Ta không muốn cứu tên hoàng đế vứt đi này, các ngươi cứ đánh, ta xem náo nhiệt thôi.
Chu Phỉ:
– Chu Tước chúa.
Mộc Tiểu Kiều hừ một tiếng, gảy gảy lúc có lúc không đàn tì bà trong tay.
Giọng người thứ ba nói:
– Ta tới đây, đồ đỏ, ngươi dùng trọng kiếm, ta dùng đao, phụng bồi tới cùng.
Chu Phỉ:
– …Cả Dương huynh nữa.
Dương Cẩn gật đầu với nàng, nói đơn giản:
– Đám dược nông giúp gã nuôi rắn kia tìm Ân Bái rồi.
Bốn người chia bốn góc, cứ thế vây hai đại Bắc Đẩu lộng hành 20 năm vào giữa.
Chu Phỉ chợt quay đầu nhìn Tạ Doãn, trong mắt Tạ Doãn còn chút ánh sáng nhạt, khóe môi rướm máu nhưng mắt mỉm cười, im lặng cử động môi, dùng khẩu hình nói với nàng: Thiên hạ đệ nhất cho ta xem với.
Vành mắt Chu Phỉ thoắt đỏ.
Tiếng đao kiếm, tiếng tuyết rơi… đều bắt đầu xa dần, tầm mắt Tạ Doãn từ từ mờ đi.
Áo đỏ, Nghê Thường, đàn tỳ bà của đại ma đầu, gương mặt đen của tiểu ca Nam Cương… dần dần trong thế giới của hắn trở nên tĩnh lặng.
Cuối cùng, chỉ còn lại ánh đao của Hi Vi.
Tạ Doãn thầm nhủ: 20 năm sau, ta đi tìm cô nhé…
Hắn đoán Chu Phỉ nghe được.
Khinh công của hắn độc bộ thiên hạ, được xưng Phong Quá Vô Ngân, nếu ngòi bút của Ngô cô nương đủ công chính thì khinh công kinh diễm nhất võ lâm Trung Nguyên trăm năm nay ắt có một chỗ cho hắn. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể dùng nó để né tránh đám người dư thừa này, ban nãy sau khi lướt khỏi đám đông trong tiếng hô kinh sợ, hắn không còn sức đâu để “đằng vân giá vụ” nữa, chỉ có thể nép vào tường bước từng bước một, cố sức lết đôi chân nhích về phía trước.
Đột nhiên, không biết từ đâu truyền tới một tiếng rống:
– Cẩu hoàng đế chết rồi!
Tạ Doãn sững sờ, hắn hít sâu một hơi, áp trán vào tường đá, lại hít sâu một hơi nữa, đầu ngón tay nứt nẻ trở nên vô cùng thê thảm.
“Không đúng.” Tạ Doãn thầm nhủ: “Ân Bái là bất ngờ, nhưng những người khác là có mưu đồ trước.”
Chu tiên sinh chỉ còn cách cố đô trong gang tấc, hai thế hệ vất vả tranh đấu, vô số người xả thân, từ bỏ tên tuổi mới đi đến bước ngày hôm nay…
Hắn chết không đáng tiếc, nhưng sao có thể nhìn họ sắp thành lại bại?
Toàn thân hắn đang run rẩy, máu chảy nhanh chóng bị đông, để lại vết tay máu trên tường đá xám xanh, tiếp đó hắn nắm chặt ngón tay máu me đầm đìa, xoay người vút về phía âm thanh trong sương tuyết bay lả tả.
Lúc Triệu Uyên nhận ra điều bất thường thì đã muộn.
Cấm vệ bên cạnh ông càng lúc càng ít, một “cấm vệ” luôn theo bên cạnh thình lình giơ đao chém về phía lưng ông, nháy mắt không biết Triệu Uyên lấy đâu ra sức, bất ngờ lao về trước với tư thế bất nhã, tránh được một đao trí mạng, quát:
– To gan!
“Thị vệ” ấy cười khẽ, từ từ nhấc ống tay áo lên, lộ ra ký hiệu Bắc Đẩu.
“Đồng bọn” đột nhiên phản bội, bảy tám thị vệ còn lại bên cạnh Triệu Uyên vội vây lại thành vòng, bảo vệ hoàng đế ở giữa, kẻ áo đen Bắc Đẩu kia đột nhiên cười, một tràng tiếng bước chân truyền đến, có người cười nói:
– Tham kiến bệ hạ, bệ hạ, chúng ta đã hơn 20 năm không gặp nhau rồi nhỉ?
Đầu Triệu Uyên ong lên.
Cuối hẻm nhỏ, một bộ y phục đỏ chói mắt hiện ra, người tới nhẹ nhàng cười nói:
– Bắc Đẩu Vũ Khúc Đồng Khai Dương tham kiến bệ hạ.
Triệu Uyên cắn răng, bò dậy từ dưới đất, tự mình đứng vững rồi lạnh lùng hỏi:
– Tào Ninh đâu?
Đồng Khai Dương cười nói:
– Sao, bệ hạ muốn ôn chuyện để câu giờ, đợi người tới cứu à? Vậy thì chúng tôi…
Nói tới đây, ông ta đã đến gần ngay trước mặt, Triệu Uyên căn bản ngay cả bóng người cũng chưa nhìn rõ thì một cấm vệ đã đầu mình hai ngả ngay trước mắt, dòng máu còn mang hơi ấm bắn lên người lên mặt Triệu Uyên, mùi tanh ập tới, Triệu Uyên cả kinh lùi về sau một bước, lưng đụng vào tường.
Đồng Khai Dương vung giọt máu trên thanh trọng kiếm, cười gằn:
– …quá lỗ rồi.
Những cấm vệ này tuy đều là trong trăm người chọn một nhưng há là đối thủ của Đồng Khai Dương, chỉ trong thời gian hai câu nói là đều biến thành thi thể, lúc này dù Triệu Uyên có tài kinh thiên vĩ địa thế nào cũng không nhịn được cảm giác mình đã đến bước đường cùng.
Đồng Khai Dương rất muốn thưởng thức bộ dạng sợ hãi mà cố nhịn của Triệu Uyên thêm một lát, nhưng cũng biết rõ Triệu Uyên giảo hoạt, để phòng đêm dài lắm mộng, ông ta không nói tiếng nào, giơ kiếm đâm thẳng về phía cái cổ yếu ớt bằng phẳng của người đàn ông kia.
Triệu Uyên không nhịn được nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, một cơn gió cực nhỏ lướt qua, mặt Triệu Uyên như bị giáng một bạt tai, bị cơn gió lướt qua ấy làm đau rát. Ông giật mình, chợt ngước mắt nhìn, trọng kiếm của Đồng Khai Dương bị khối băng nhỏ làm lệch đi!
Đồng Khai Dương bỗng xoay người, thấy trên tường trong hẻm nhỏ có một người không biết đã đứng đó từ khi nào, phảng phất như một cơn gió thổi qua là có thể rơi xuống, bộ hoa phục long trọng ướt đẫm kéo dài trên đất, mũ cài tóc đã bị ném mất lúc đánh Ân Bái, tóc tai hỗn loạn, trên người phủ một lớp tuyết mịn bất kể thế nào cũng không tan được, như một mảng trắng lốm đốm… nhưng toàn thân hắn vẫn như một công tử văn nhã ngồi ngay ngắn thổi sáo trên lầu cao mặc kệ gió mát thổi qua.
Con ngươi Đồng Khai Dương co lại, hơi khựng rồi mới thận trọng gọi:
– Tạ công tử? Hay Đoan vương… thái tử điện hạ?
Tạ Doãn cảm giác từng chút từng chút sức của mình đều bị ép ra từ trong xương, bởi vậy không dám lãng phí, chỉ hơi mỉm cười nhìn ông ta.
Con ngươi Đồng Khai Dương xoay chuyển, nói:
– Sao thế, ta giết ông ta, chẳng phải điện hạ vừa hay có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ sao? Bắc triều sắp đổ, Bắc Đẩu nổi điên ám sát Nam đế… nghe có gì không thích hợp với ngài đâu?
Môi Triệu Uyên cử động, dường như muốn gọi một tiếng “Minh Doãn”, nhưng không biết sao lại không thốt nên lời.
Đồng Khai Dương cười nói:
– Ta đang giúp ngài đấy, điện hạ, chẳng lẽ ngài vẫn muốn ngăn ta ư?
Nụ cười của Tạ Doãn hơi lớn, đôi môi tái nhợt như nhuốm chút màu máu, hắn hơi nghiêng người, bỏ đi cái áo khoác ngoài với tay áo rộng rườm rà trên người, nhẹ nhàng ngồi trên đầu tường, nói với Đồng Khai Dương:
– Ngươi cứ thử xem.
Người này nhìn kiểu gì cũng giống con ma bệnh, ngồi trên tường như có thể bị gió tuyết cuốn đi bất cứ lúc nào, ngón tay nứt nẻ không rõ nguyên nhân, mu bàn tay máu me đầm đìa bị hắn trây trét bừa lên cổ tay áo trắng, toàn thân lộ vẻ yếu ớt gần đất xa trời.
Nhưng câu “thử xem” của hắn vừa dứt, Đồng Khai Dương lại không dám di chuyển.
Hai người một ngồi một đứng, cứ thế giằng co nhau.
Không biết qua bao lâu, hoa tuyết rơi trên đầu Tạ Doãn biến mái tóc dài của hắn từ “lốm đốm” thành “trắng xóa”, Đồng Khai Dương suýt nghi ngờ hắn đã bị đóng băng.
Đột nhiên, một tiếng còi dài từ xa vọng tới.
Là quân hiệu!
Có tiếng người truyền đi theo gió:
– …Vào thành!
– Quân Dương Châu vào thành rồi!
Con ngươi Tạ Doãn khẽ chuyển động, sắc mặt Đồng Khai Dương chợt thay đổi. Trước mắt đang là thời chiến, Triệu Uyên không thể vì một lần tế tổ mà điều động quân đội địa phương, người có thể tự ý làm chủ việc này tất nhiên là Chu Tồn!
Lần hành động này của họ bị lộ rồi!
Kế tiếp, tiếng bước chân trật tự đều đặn truyền đến, Đồng Khai Dương vô thức nắm chặt thanh trọng kiếm trong tay, hét lớn một tiếng, lao ra. Thấy ông ta muốn chạy, Tạ Doãn cũng không ngăn cản.
Ai ngờ bước chân ông ta vừa trượt đi thì tiếng hét thảm vang lên, tiếng bước chân chỉnh tề trong hẻm nhỏ hỗn loạn, tiếng la giết chỉ ồn ào chốc lát rồi im bặt, sau đó “phịch” một tiếng, xác một cấm vệ bị ném vào. Đồng Khai Dương đầu tiên sững sờ, sau đó thấy người tới thì mừng rỡ:
– Đại ca!
Thẩm Thiên Khu cụt tay từ từ bước tới.
Tạ Doãn lặng lẽ thở dài, đối mắt với Triệu Uyên. Làm hết sức người nhưng vẫn phải nghe theo mệnh trời, xem ra khí số đã tận thật rồi.
Trên người Thẩm Thiên Khu không có chút hơi nước nào, bất kể là vụn tuyết hay nước mưa dường như đều tự động tránh ông ta ra, ông ta đứng đó, mặt đất cũng phải quỳ bái cúi mình dưới chân.
Thẩm Thiên Khu lạnh lùng liếc Đồng Khai Dương:
– Phế vật.
Lời còn chưa dứt, bóng ông ta đã đến trước mặt Triệu Uyên, lần này Triệu Uyên đúng là ngay cả cơ hội hoảng sợ cũng không có.
Tạ Doãn vốn cho rằng mình kéo thân thể tàn tạ này tới đây, phát huy chút sức tàn lực kiệt giả làm người rơm dọa “quạ” mà thôi, vạn lần không ngờ mình phải đích thân ra tay, hắn bị ép từ trên tường vút xuống, cắn lưỡi mình, dồn tu vi cả đời vào một chưởng Thôi Vân hoàn chỉnh, cái chân tê dại không còn sức nữa. Hắn đánh Thẩm Thiên Khu một chưởng từ xa, mình thì khuỵu luôn dưới đất.
Dù là lúc đèn cạn dầu thì Thôi Vân chưởng cũng không tầm thường, Thẩm Thiên Khu bị ép nghiêng người dịch đi hai bước, tóc chậm rãi tung bay, vừa nhìn liền biết Tạ Doãn chỉ là nỏ mạnh hết đà, lập tức mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
– Đáng tiếc.
Mắt Đồng Khai Dương sáng lên, không chần chừ nữa, trọng kiếm tiến về phía lưng Tạ Doãn. Thẩm Thiên Khu dời mắt qua hướng khác, lao tới cổ Triệu Uyên.
Đúng lúc này, ánh đao cực sáng lóe lên, nhắm thẳng vào con ngươi Thẩm Thiên Khu.
Khóe mắt Thẩm Thiên Khu nhảy lên, ông ta chợt rút tay về, đồng thời, Đồng Khai Dương cảm thấy kiếm mình chém vào người Tạ Doãn mà như chém vào thứ gì đó rất cứng, mũi kiếm sượt qua rồi trượt đi, ngay cả một sợi tóc cũng không thương tổn được!
Hóa ra trong nháy mắt, có người ném một chiếc nhuyễn giáp trắng bạc vào giữa Đồng Khai Dương và Tạ Doãn, nhuyễn giáp đó không biết làm từ vật gì, vô cùng tà môn, vừa khít dán vào sau lưng Tạ Doãn, giúp hắn cản một chiêu kiếm.
Tạ Doãn cũng không chống đỡ nổi nữa, tư thế nửa quỳ ngã ập sang một bên, lặng lẽ kêu: A Phỉ.
Chu Phỉ mặt không cảm xúc giơ ngang Hi Vi, tim đập điên cuồng.
Nếu nàng tới muộn một chút, chỉ một chút thôi…
Thẩm Thiên Khu trước mắt… quả thực rất khác với Thẩm Thiên Khu năm đó ở cùng nàng trong sơn cốc Mộc Tiểu Kiều, thậm chí là Thẩm Thiên Khu nàng gặp trong thành Hoa Dung. Trường đao trong tay nàng gần như run rẩy, đó là chiến ý chỉ bị ép ra khi đối diện với kẻ địch sinh tử, không cách nào diễn tả.
Đã thế bên cạnh còn có một Đồng Khai Dương luôn nhìn chằm chằm.
Chu Phỉ gần như có thể đếm được tiếng hít thở của bản thân, từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên nàng hối hận vì mình đùa chém gió hơi quá trớn, còn nói gì mà “đạp lên Bắc Đẩu, thiên hạ đệ nhất”.
Quả thực giống như đang tự tạo nghiệt trong vận mệnh.
Thẩm Thiên Khu nheo mắt đánh giá nàng rất lâu, nhận ra nàng:
– Là ngươi!
Tuy Chu Phỉ lòng như lửa đốt nhưng đã quyết định thua người không thua trận, nghe vậy chỉ cười lạnh chứ không lên tiếng.
Đồng Khai Dương nói:
– Đại ca, nha đầu này nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, không thể giữ ả lại, huynh và đệ liên…
Thẩm Thiên Khu chợt khoát tay ngắt lời ông ta.
– Tránh ra.
Tham Lang lạnh lùng nói.
Giữa tuyệt đỉnh cao thủ luôn có sự cảm ứng không nói rõ được, Thẩm Thiên Khu vất vả tu luyện nhiều năm sau cánh cửa trong tiểu viện, đã bước nửa bước vào cảnh giới võ si, niềm hối hận lớn nhất trong đời là luyện thành thần công muộn, năm xưa không thể đường đường chính chính phân cao thấp cùng cao thủ đẳng cấp hàng đầu cuối cùng là Đoàn Cửu Nương, tới nỗi trước mắt thiên hạ to lớn nhưng không biết đi đâu tìm đối thủ. Lúc này vừa gặp Chu Phỉ, ông ta lập tức quăng hết Tào Ninh hay ám sát Nam đế ra sau ót.
– Phá Tuyết đao?
Thẩm Thiên Khu hỏi, thấy Chu Phỉ gật đầu, gương mặt quanh năm không cảm xúc của ông ta lộ chút ý cười:
– Được, năm xưa vì nửa cái bánh bao mà giữ lại mạng cho ngươi, là vận may của ta.
Đồng Khai Dương vội nói:
– Đại ca, chúng ta còn…
Thẩm Thiên Khu:
– Cút.
Lời ông ta chưa dứt, Kỳ Bộ dưới chân đã trở nên ác liệt, trước tiên ông ta tung một chưởng không phân địch ta đẩy Đồng Khai Dương ra, sau đó không biến chiêu mà trực tiếp quét về phía Chu Phỉ.
Nội lực hùng hậu gần như đạt đến mức tự nhiên và đao Vô Thường đánh giáp lá cà.
Ngân hà như thác đổ va vào cơn gió Bất Chu phiêu diêu bất định nhất, xoay chuyển giữa khô vinh, sáng tắt không ngừng.
Ngực Triệu Uyên nghẹt thở, bị hai đại cao thủ tác động trong con hẻm nhỏ hẹp, không chịu nổi nữa, ngất đi.
Đồng Khai Dương phiền muộn vì bệnh cao thủ không đúng lúc của Thẩm Thiên Khu, sau khi chật vật lảo đảo đứng vững thì thầm nhủ: “Muốn đánh tới kiếp nào chứ? Lão rùa làm hỏng việc này!”
Thấy quân Dương Châu đã vào thành, nếu họ không thể tốc chiến tốc thắng giết Triệu Uyên thì chỉ có một con đường chết, Đồng Khai Dương xem xét thời thế mà quyết đoán, nhắm chuẩn thời cơ, ngay lúc Chu Phỉ và Thẩm Thiên Khu tách ra, ông ta quả quyết vung trọng kiếm đánh lén qua.
Chu Phỉ bị Thẩm Thiên Khu hất ra nửa vòng, đang hướng về trước theo quán tính, không ngờ còn có vụ này, nhất thời không thắng được, vừa vặn lao vào mũi kiếm ông ta, muốn tránh đã không còn kịp!
Thẩm Thiên Khu giận dữ gầm lên một tiếng.
Tạ Doãn trừng mắt sắp nứt nhưng hắn đã kiệt sức, dùng hết toàn lực cũng không thể di chuyển một tấc nào, ói ra một ngụm máu, đám rêu xanh dở sống dở chết nơi góc tường bị nhuộm đỏ một mảng.
Thình lình một dải lụa dài xuất hiện cuốn lấy eo Chu Phỉ, nháy mắt kéo nàng về sau hai bước, vạt áo trước của nàng rách một vệt dài khoảng nửa tấc.
Chu Phỉ lùi về sau liên tiếp ba bước mới đứng vững, nghe người tới dịu dàng nói:
– Ơ kẻ không biết xấu hổ kia, đại ca ngươi bảo ngươi cút mà ngươi còn ì ra đó.
Chu Phỉ ngẩng phắt đầu, là Nghê Thường phu nhân!
Người còn lại nói:
– Ta không muốn cứu tên hoàng đế vứt đi này, các ngươi cứ đánh, ta xem náo nhiệt thôi.
Chu Phỉ:
– Chu Tước chúa.
Mộc Tiểu Kiều hừ một tiếng, gảy gảy lúc có lúc không đàn tì bà trong tay.
Giọng người thứ ba nói:
– Ta tới đây, đồ đỏ, ngươi dùng trọng kiếm, ta dùng đao, phụng bồi tới cùng.
Chu Phỉ:
– …Cả Dương huynh nữa.
Dương Cẩn gật đầu với nàng, nói đơn giản:
– Đám dược nông giúp gã nuôi rắn kia tìm Ân Bái rồi.
Bốn người chia bốn góc, cứ thế vây hai đại Bắc Đẩu lộng hành 20 năm vào giữa.
Chu Phỉ chợt quay đầu nhìn Tạ Doãn, trong mắt Tạ Doãn còn chút ánh sáng nhạt, khóe môi rướm máu nhưng mắt mỉm cười, im lặng cử động môi, dùng khẩu hình nói với nàng: Thiên hạ đệ nhất cho ta xem với.
Vành mắt Chu Phỉ thoắt đỏ.
Tiếng đao kiếm, tiếng tuyết rơi… đều bắt đầu xa dần, tầm mắt Tạ Doãn từ từ mờ đi.
Áo đỏ, Nghê Thường, đàn tỳ bà của đại ma đầu, gương mặt đen của tiểu ca Nam Cương… dần dần trong thế giới của hắn trở nên tĩnh lặng.
Cuối cùng, chỉ còn lại ánh đao của Hi Vi.
Tạ Doãn thầm nhủ: 20 năm sau, ta đi tìm cô nhé…
Hắn đoán Chu Phỉ nghe được.
Bình luận facebook