Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Xuân Miểu mang giày ngược!! Không có khả năng, một người cung nữ được chủ tử coi trọng, nhất định là người thông minh, mang giày ngược chưa đến nỗi phát sinh. Trừ phi là sau nàng, có người động qua giày của nàng. "Lệ Hưu, cởi giày của Xuân Miểu ra." Con ngươi linh hoạt của Tần Hương Y trầm xuống.
"Vâng, nương nương." Lệ Hưu là một nữ tử thông tuệ, kỳ thực nàng cũng nhìn ra mánh khoé trong đó, ngồi chồm hổm dưới thi thể, cởi giày của Xuân Miểu, quả nhiên khác thường, chân phải của Xuân Miểu bị người cắt đi một khối da thịt, trên bàn chân có một điểm đỏ không hiểu được.
Đôi mày thanh tú của Tần Hương Y hơi nhíu, xoay người hỏi Ngu Uyển Nhi, nói: "Đức phi muội muội, Xuân Miểu có bệnh đau nhức hay không?"
"Nghe Xuân Miểu nói qua, nàng có đủ tật. Tỷ tỷ, làm sao vậy?" Ngu Uyển Nhi rút mũi (hít mạnh vào), chăm chú nói.
"Không có gì, chỉ là hỏi một chút mà thôi." Tần Hương Y trả lời rất lạnh nhạt. "Muội muội nghỉ ngơi, bản cung sẽ cho ngươi một công đạo. Lệ Hưu, chúng ta về cung trước."
"Cung tống hoàng hậu tỷ tỷ." Ngu Uyển Nhi vẻ mặt cảm kích, vội vàng cúi người đưa tiễn.
Trở lại Phượng Du cung, Tần Hương Y nhỏ giọng dựa sát Lệ Hưu nói gì đó, Lệ Hưu liền vội vã ra cửa cung. Cỡ một cnah giờ sau, nàng bước nhanh trở về.
"Tra được thế nào?" Tần Hương Y ngồi ở trên tháp (giường nhỏ), chậm rãi thưởng trà.
"Tiểu thư, người xem cái này?" Lệ Hưu từ trong ống tay áo lấy ra một cái cẩm khăn (khăn gấm), chậm rãi mở ra, bên trong là một cây kim châm to dài, thầy thuốc bình thường châm cứu không biết dùng kim châm lớn như vậy, xem ra là có người đặc chế.
"Phát hiện từ dưới chân Xuân Miểu?" Tần Hương Y buông chén trà, tiếp lấy kim khâu trong tay Lệ Hưu, tỉ mỉ tường tận nhìn một phen. Kỳ thực từ lúc nàng xem thấy điểm đỏ trong lòng bàn chân của Xuân Miểu, đã ngờ tới, là có người cắm kim khâu vào lòng bàn chân Xuân Miểu, loại phương pháp dùng kim châm huyệt có thể trị bệnh của Xuân Miểu, chỉ là đối phương dùng trật châm. Rất có thể là cố ý. Xuân Miểu để đối phương dùng châm chữa bệnh cho mình,nàng nhất định phi thường quen thuộc với đối phương.
Trên đời rất ít người biết phương pháp dùng kim châm huyệt, lẽ nào trong cung có cao nhân nào đang núp? Nghĩ tới đây, đáy lòng Tần Hương Y chợt lạnh, hậu cung tranh đấu là đáng sợ nhất, không chỗ nào không cần hết sức. Nếu không phải có trọng trách trong người, nàng tuyệt không làm hoàng hậu. Chỉ là đối phương vì sao hạ thủ với một người cung nữ, vì sao lòng bàn chân của nàng mất đi một khối da thịt? Trên da thịt có bí mật gì sao? Lông mày Tần Hương Y dần dần khép lại, tiếp tục suy nghĩ sâu xa.
"Nương nương, việc lớn không tốt." Thanh âm lo lắng của một người truyền đến, vừa dứt lời, một mạt bóng hình xinh đẹp liền lướt tới, là Lương Mỹ, hình dạng nàng hổn hển, vẻ mặt vội vàng.
"Phát sinh chuyện gì vậy?" Tần Hương Y trấn định tự nhiên như trước, không vội không chậm hỏi.
"Nương nương, Phi Yến cung và Thanh Tú cung cũng xảy ra chuyện –" Lương Mỹ gấp đến độ sắc mặt ửng hồng, nhất thời nghẹn ngào nói không được nữa.
"Lương mỹ, đừng nóng vội, chậm rãi nói." Tròng mắt Tần Hương Y đảo qua, nhẹ nhàng nói.
"Thiếp thân cung tỳ Hạ Diễm của Liễu Hiền phi, còn có sủng tỳ Thu Hâm của Ngũ Thục phi đều đã chết!" Lương Mỹ vội vàng vỗ vỗ ngực, đứt quãng nói ra hết, trên gương mặt non nớt lộ ra kinh hãi, thật lâu không thể tản ra, xem ra nàng là sợ hãi.
Sáng sớm phát sinh ba vụ án mạng, thực sự là kỳ quái. Sau khi Tần Hương Y nghe xong, mày liễu khẽ run lên, một tia nghi ngờ nổi lên cái trán, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người chết cư nhiên đều là cung nữ bên người của những phi nữ được Bắc Đường Húc Phong sủng ái nhất.
Liễu Hiền phi tên là Liễu Yến Yến, tuy là sinh ra từ ca kỹ, nhưng ôn nhuận như nước, luôn luôn ru rú trong nhà, không nhận chuyện thị phi, nghe nói rất được Bắc Đường Húc Phong yêu thích. Còn có Ngũ Thục phi, người đẹp, khí chất cao, người như hàn mai, rất ngông nghênh, luôn luôn không coi ai ra gì, nếu như nói trong cung nàng chết một cung nữ, cũng không kỳ lạ.
Đối với hậu cung của Bắc Đường Húc Phong, Tần Hương Y rõ như lòng bàn tay đích, cư trú trong Hoa Mai cung thâm sâu ba tháng, nàng đã sớm tra rõ ràng những nữ nhân bên người hắn. Bắc Đường Húc Phong thực ra cũng không phải người háo sắc, trong hậu cung cũng chỉ có ba vị phi tử, vài tài tử, chiêu nghi cũng rất ít ỏi, thậm chí có thể nói không có, điểm này, nàng nghĩ kỳ quái, các triều đại quân vương, người người đều tam cung Lục Viện, bảy mươi hai tần phi. Ai... Thực sự là một hoàng đế không đoán được.
Hôm nay tam cung gặp chuyện không may, duy độc Phương Du cung của nàng bình an vô sự, chỉ cần việc này xảy ra vào ngày thứ hai nàng dọn khỏi lãnh cung, tất cả mọi mặt đều chỉ hướng nàng. "Hạ Diễm và Thu Hâm chết như thế nào?" Tần Hương Y hơi hơi nhướng tròng mắt, nhẹ nhàng đảo qua Lương Mỹ.
"Bẩm nương nương, nô tỳ nghe cung nữ nói, trên người Hạ Diễm và Thu Hâm ngay cả một chút vết thương cũng không có, chết thật quái dị." Lương Mỹ gật đầu, cung kính nói.
Lẽ nào như trạng thái chết của Xuân Miểu? Trong lòng Tần Hương Y nổi lên, cau mày lên.
"Nương nương, nô tỳ nghe nói Ngũ Thục phi và Liễu Hiền phi đi tìm hoàng thượng, các nàng nói tam cung gặp chuyện không may, chỉ có Phượng Du cung bình an, hơn nữa tại nơi Thu Hâm chết phát hiện trâm phượng của nương nương –" Đầu của Lương Mỹ cúi rất thấp rất thấp, thanh âm như muỗi.
Lương Mỹ muốn nói cái gì, Tần Hương Y vừa nghe liền biết. Rõ ràng có người cố ý vu oan, trâm phượng?! Đã sớm rơi xuống vào đêm đại hôn, vốn là muốn giết Bắc Đường Húc Phong, không ngờ thất thủ, cũng không biết lạc phương nào. Ai, hậu cung là như vậy, dù không ra cửa, chỉ sợ cũng có tai họa bất ngờ.
Tần Hương Y sau khi nghe xong, cũng không lộ vẻ sợ hãi, chỉ là mỉm cười, lắc đầu, than nhẹ một tiếng, "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc (trong sáng tự nhiên trong sáng, dơ bẩn tự nhiên dơ bẩn), để các nàng nói đi thôi."
"Thế nhưng nương nương –" Lương Mỹ nhướng mày, trong đôi mắt thông minh kia loé ra lo âu, nàng tựa hồ rất là lo lắng vị hoàng hậu nương nương này.
"Được rồi, Lương Mỹ, ngươi không nên lo lắng quá. Bản cung ở đây chờ, nhìn xem các nàng có thể nói ra cái gì." Tần Hương Y nhẹ nghênh ngang tay áo, cắt đứt lời nói của Lương Mỹ, lông mày và lông mi nhẹ nhàng nháy mắt, đi tới chiếc ghế gỗ lê, thong dong ngồi xuống, đôi mắt to sáng sủa mỹ lệ trấn định nhìn ra cửa cung.
Chẳng thế nào, cảnh sắc ngoài cung xuất hiện một bóng chồng, thân thể có điểm dị dạng, đầu có điểm đau nhức — đau quá! Trên trán Tần Hương Y chảy ra một tầng mồ hơi mịn, đột nhiên phòng đầy mùi hoa.
"Vâng, nương nương." Lệ Hưu là một nữ tử thông tuệ, kỳ thực nàng cũng nhìn ra mánh khoé trong đó, ngồi chồm hổm dưới thi thể, cởi giày của Xuân Miểu, quả nhiên khác thường, chân phải của Xuân Miểu bị người cắt đi một khối da thịt, trên bàn chân có một điểm đỏ không hiểu được.
Đôi mày thanh tú của Tần Hương Y hơi nhíu, xoay người hỏi Ngu Uyển Nhi, nói: "Đức phi muội muội, Xuân Miểu có bệnh đau nhức hay không?"
"Nghe Xuân Miểu nói qua, nàng có đủ tật. Tỷ tỷ, làm sao vậy?" Ngu Uyển Nhi rút mũi (hít mạnh vào), chăm chú nói.
"Không có gì, chỉ là hỏi một chút mà thôi." Tần Hương Y trả lời rất lạnh nhạt. "Muội muội nghỉ ngơi, bản cung sẽ cho ngươi một công đạo. Lệ Hưu, chúng ta về cung trước."
"Cung tống hoàng hậu tỷ tỷ." Ngu Uyển Nhi vẻ mặt cảm kích, vội vàng cúi người đưa tiễn.
Trở lại Phượng Du cung, Tần Hương Y nhỏ giọng dựa sát Lệ Hưu nói gì đó, Lệ Hưu liền vội vã ra cửa cung. Cỡ một cnah giờ sau, nàng bước nhanh trở về.
"Tra được thế nào?" Tần Hương Y ngồi ở trên tháp (giường nhỏ), chậm rãi thưởng trà.
"Tiểu thư, người xem cái này?" Lệ Hưu từ trong ống tay áo lấy ra một cái cẩm khăn (khăn gấm), chậm rãi mở ra, bên trong là một cây kim châm to dài, thầy thuốc bình thường châm cứu không biết dùng kim châm lớn như vậy, xem ra là có người đặc chế.
"Phát hiện từ dưới chân Xuân Miểu?" Tần Hương Y buông chén trà, tiếp lấy kim khâu trong tay Lệ Hưu, tỉ mỉ tường tận nhìn một phen. Kỳ thực từ lúc nàng xem thấy điểm đỏ trong lòng bàn chân của Xuân Miểu, đã ngờ tới, là có người cắm kim khâu vào lòng bàn chân Xuân Miểu, loại phương pháp dùng kim châm huyệt có thể trị bệnh của Xuân Miểu, chỉ là đối phương dùng trật châm. Rất có thể là cố ý. Xuân Miểu để đối phương dùng châm chữa bệnh cho mình,nàng nhất định phi thường quen thuộc với đối phương.
Trên đời rất ít người biết phương pháp dùng kim châm huyệt, lẽ nào trong cung có cao nhân nào đang núp? Nghĩ tới đây, đáy lòng Tần Hương Y chợt lạnh, hậu cung tranh đấu là đáng sợ nhất, không chỗ nào không cần hết sức. Nếu không phải có trọng trách trong người, nàng tuyệt không làm hoàng hậu. Chỉ là đối phương vì sao hạ thủ với một người cung nữ, vì sao lòng bàn chân của nàng mất đi một khối da thịt? Trên da thịt có bí mật gì sao? Lông mày Tần Hương Y dần dần khép lại, tiếp tục suy nghĩ sâu xa.
"Nương nương, việc lớn không tốt." Thanh âm lo lắng của một người truyền đến, vừa dứt lời, một mạt bóng hình xinh đẹp liền lướt tới, là Lương Mỹ, hình dạng nàng hổn hển, vẻ mặt vội vàng.
"Phát sinh chuyện gì vậy?" Tần Hương Y trấn định tự nhiên như trước, không vội không chậm hỏi.
"Nương nương, Phi Yến cung và Thanh Tú cung cũng xảy ra chuyện –" Lương Mỹ gấp đến độ sắc mặt ửng hồng, nhất thời nghẹn ngào nói không được nữa.
"Lương mỹ, đừng nóng vội, chậm rãi nói." Tròng mắt Tần Hương Y đảo qua, nhẹ nhàng nói.
"Thiếp thân cung tỳ Hạ Diễm của Liễu Hiền phi, còn có sủng tỳ Thu Hâm của Ngũ Thục phi đều đã chết!" Lương Mỹ vội vàng vỗ vỗ ngực, đứt quãng nói ra hết, trên gương mặt non nớt lộ ra kinh hãi, thật lâu không thể tản ra, xem ra nàng là sợ hãi.
Sáng sớm phát sinh ba vụ án mạng, thực sự là kỳ quái. Sau khi Tần Hương Y nghe xong, mày liễu khẽ run lên, một tia nghi ngờ nổi lên cái trán, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người chết cư nhiên đều là cung nữ bên người của những phi nữ được Bắc Đường Húc Phong sủng ái nhất.
Liễu Hiền phi tên là Liễu Yến Yến, tuy là sinh ra từ ca kỹ, nhưng ôn nhuận như nước, luôn luôn ru rú trong nhà, không nhận chuyện thị phi, nghe nói rất được Bắc Đường Húc Phong yêu thích. Còn có Ngũ Thục phi, người đẹp, khí chất cao, người như hàn mai, rất ngông nghênh, luôn luôn không coi ai ra gì, nếu như nói trong cung nàng chết một cung nữ, cũng không kỳ lạ.
Đối với hậu cung của Bắc Đường Húc Phong, Tần Hương Y rõ như lòng bàn tay đích, cư trú trong Hoa Mai cung thâm sâu ba tháng, nàng đã sớm tra rõ ràng những nữ nhân bên người hắn. Bắc Đường Húc Phong thực ra cũng không phải người háo sắc, trong hậu cung cũng chỉ có ba vị phi tử, vài tài tử, chiêu nghi cũng rất ít ỏi, thậm chí có thể nói không có, điểm này, nàng nghĩ kỳ quái, các triều đại quân vương, người người đều tam cung Lục Viện, bảy mươi hai tần phi. Ai... Thực sự là một hoàng đế không đoán được.
Hôm nay tam cung gặp chuyện không may, duy độc Phương Du cung của nàng bình an vô sự, chỉ cần việc này xảy ra vào ngày thứ hai nàng dọn khỏi lãnh cung, tất cả mọi mặt đều chỉ hướng nàng. "Hạ Diễm và Thu Hâm chết như thế nào?" Tần Hương Y hơi hơi nhướng tròng mắt, nhẹ nhàng đảo qua Lương Mỹ.
"Bẩm nương nương, nô tỳ nghe cung nữ nói, trên người Hạ Diễm và Thu Hâm ngay cả một chút vết thương cũng không có, chết thật quái dị." Lương Mỹ gật đầu, cung kính nói.
Lẽ nào như trạng thái chết của Xuân Miểu? Trong lòng Tần Hương Y nổi lên, cau mày lên.
"Nương nương, nô tỳ nghe nói Ngũ Thục phi và Liễu Hiền phi đi tìm hoàng thượng, các nàng nói tam cung gặp chuyện không may, chỉ có Phượng Du cung bình an, hơn nữa tại nơi Thu Hâm chết phát hiện trâm phượng của nương nương –" Đầu của Lương Mỹ cúi rất thấp rất thấp, thanh âm như muỗi.
Lương Mỹ muốn nói cái gì, Tần Hương Y vừa nghe liền biết. Rõ ràng có người cố ý vu oan, trâm phượng?! Đã sớm rơi xuống vào đêm đại hôn, vốn là muốn giết Bắc Đường Húc Phong, không ngờ thất thủ, cũng không biết lạc phương nào. Ai, hậu cung là như vậy, dù không ra cửa, chỉ sợ cũng có tai họa bất ngờ.
Tần Hương Y sau khi nghe xong, cũng không lộ vẻ sợ hãi, chỉ là mỉm cười, lắc đầu, than nhẹ một tiếng, "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc (trong sáng tự nhiên trong sáng, dơ bẩn tự nhiên dơ bẩn), để các nàng nói đi thôi."
"Thế nhưng nương nương –" Lương Mỹ nhướng mày, trong đôi mắt thông minh kia loé ra lo âu, nàng tựa hồ rất là lo lắng vị hoàng hậu nương nương này.
"Được rồi, Lương Mỹ, ngươi không nên lo lắng quá. Bản cung ở đây chờ, nhìn xem các nàng có thể nói ra cái gì." Tần Hương Y nhẹ nghênh ngang tay áo, cắt đứt lời nói của Lương Mỹ, lông mày và lông mi nhẹ nhàng nháy mắt, đi tới chiếc ghế gỗ lê, thong dong ngồi xuống, đôi mắt to sáng sủa mỹ lệ trấn định nhìn ra cửa cung.
Chẳng thế nào, cảnh sắc ngoài cung xuất hiện một bóng chồng, thân thể có điểm dị dạng, đầu có điểm đau nhức — đau quá! Trên trán Tần Hương Y chảy ra một tầng mồ hơi mịn, đột nhiên phòng đầy mùi hoa.
Bình luận facebook