Trích lời Gia Mộc: Cho dù chỉ là một con cá, khi nó bị thương hay bị chết, vẫn có người thân đau buồn vì nó.
Trịnh Đạc vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một người đàn ông mặc Âu phục đen đeo bao tay trắng đứng gác ở cửa thang máy. Lần trước Diêu Mạt Lỵ đến cũng bày trận như vậy, như thể sợ người khác không biết bà ta có tiền có thế. Tổng thống Mỹ đi ra ngoài cũng chưa chắc đã gióng trống khua chiêng ầm ĩ như bà ta.
Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy anh ta, đưa tay lên nói gì đó vào chiếc micro trong cổ tay áo. Trịnh Đạc hừ lạnh một tiếng, đi về phía văn phòng. Quả nhiên là lính gác khắp nơi, anh ta đi tới trước cửa, làm như không thấy hai thần giữ cửa đứng hai bên, móc chìa khóa ra mở cửa. Trong phòng toàn mùi nước hoa Chanel 5, quả nhiên Diêu Mạt Lỵ đang ở trong này.
“A, Trịnh Đạc, cậu về rồi à? Vừa rồi chị còn nói với Gia Mộc, lúc trẻ chị từng ở thành phố A năm, sáu năm. Khi đó cứ nghĩ Bắc Kinh tốt, thành phố A chẳng khác gì nông thôn. Mấy hôm nay đi chơi với mấy người bạn, không ngờ bây giờ thành phố A lại phát triển như vậy. Chị đã nhắc tới hai đứa em với họ, tất cả họ đều biết, đều nói hai đứa em giỏi lắm, rất đáng tin cậy, nói chị không chọn nhầm người”.
“Cảm ơn lời khen của chị”. Trịnh Đạc cười, cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia Mộc, đặt tay lên lưng sofa sau lưng Lâm Gia Mộc.
“Hai em mới kết hôn một thời gian à? Lúc đến chị không biết nên quên tặng quà cho các em”. Diêu Mạt Lỵ nói rồi giơ tay lên. Một vệ sĩ đưa một gói quà tới: “Đây coi như quà cưới muộn của chị, chúc hai em trăm năm hạnh phúc”.
“Bọn em không có công…”.
“Ôi, bọn em vừa mới quen chị, nếu không thì đã biết tính chị rất thích tặng quà, phải nhận mới là nể mặt chị, không nhận nghĩa là không nể mặt, không thể coi là bạn được”.
“Vậy thì cảm ơn chị Diêu”. Lâm Gia Mộc còn định nói gì nữa nhưng Trịnh Đạc đã nhận gói quà.
“Các em không cần cảm ơn chị, chị mới phải cảm ơn các em. Vốn chị đưa bao nhiêu ảnh cho các em chỉ là để thử xem năng lực của các em thế nào, không ngờ các em nhanh chóng xác định được Giả Dương Dương như vậy…”.
“Trong số những người trong ảnh chỉ có Giả Dương Dương ở thành phố A, bọn em chỉ bắt đầu điều tra từ mục tiêu gần nhất”, Trịnh Đạc nói.
“Nhưng các em đã tra được ngay”. Diêu Mạt Lỵ dùng móng tay đỏ chót vạch lên ảnh Giả Dương Dương: “Con đĩ này, chị quen nó trong một buổi tụ tập bạn bè. Nó nghe nói chị từng sống ở thành phố A liền nói chị và nó là nửa đồng hương, lấy lòng chị như chó lấy lòng chủ. Chị thấy nó cũng khá thông minh lanh lợi nên giữ nó lại bên cạnh, không ngờ nó lại nhân cơ hội… Những phụ nữ bên cạnh ông ấy có ai không phải giai nhân tuyệt sắc, thêm nó cũng chẳng có vấn đề gì, cũng như thêm một món đồ chơi thôi. Nó khấu đầu nhận lỗi với chị, nói nó không cố ý, ông ấy bảo nó ngủ cùng, nó không dám không ngủ, nhưng trong lòng nó chỉ có bạn trai nó. Chị nhất thời bị nó lừa, còn cãi nhau với ông ấy vì nó, nói ông ấy nên nể mặt chị, không nên đụng đến những người bên cạnh chị. Ông ấy cũng hứa không tìm nó nữa, sau đó không biết nó dùng thủ đoạn gì mà lại có thai, còn lừa chị là con của Tăng Tiểu Quang. Nó kết hôn với Tăng Tiểu Quang, lại sinh con trai… Sau khi sinh, nó bế con đến tìm ông ấy, nói là con ông ấy. Ông ấy xét nghiệm DNA, sau khi biết là con trai mình lại bắt đầu sủng ái nó…”.
Diêu Mạt Lỵ nói nửa thật nửa giả. Giả Dương Dương quả thật lợi dụng Diêu Mạt Lỵ để đến gần “ông cụ”, nhưng dựa theo lời khai của Tăng Tiểu Quang thì việc Giả Dương Dương kết hôn với hắn là do ông cụ sắp xếp… Bên ngoài cũng có tin đồn dì Diêu ngang ngược, không biết kín tiếng, phạm vào điều tối kỵ, người nhà họ Chu rất ghét bà ta. Nếu không phải vì bà ta là người duy nhất sinh con trai cho ông cụ thì bà ta đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi. Con trai bà ta cũng không ra gì, nhiều lần gây họa cho ông cụ. Bây giờ có một thằng con trai khác, địa vị của con trai bà ta đương nhiên sẽ suy giảm… Thảo nào bà ta lại đuổi giết đến tận thành phố A. Bây giờ Trịnh Đạc đang nghĩ không biết bà ta có biết chuyện cô Hứa ủy thác cho họ tìm Giả Dương Dương hay không…
“Chị Diêu, sợ là kết quả bọn em tìm ra chưa chắc đã làm chị hài lòng”. “Sao?”.
“Bọn em đã tìm rất nhiều người, cũng đã cho người đến nhà mẹ đẻ của Giả Dương Dương, nhưng không có ai nhìn thấy Giả Dương Dương lộ diện ở thành phố A. Bọn em có lý do nghi ngờ cô ta hoàn toàn không về thành phố A hoặc chỉ dừng lại ở thành phố A một thời gian rất ngắn rồi đi nơi khác”.
“Không sao. Nó là một đứa con gái hiếu thảo, nghe nói mẹ nó bị tai nạn giao thông thì nhất định sẽ về”, Diêu Mạt Lỵ nói. Bà ta đặt một tờ giấy lên bàn: “Có vẻ như hai em phải đăng tin tìm người thân”.
Tai nạn giao thông? Lâm Gia Mộc cau mày. Mụ Diêu Mạt Lỵ này quá tàn nhẫn, không ngờ ngay cả cô Hứa cũng không buông tha. Trong lòng cô và Trịnh Đạc đều sôi sục, ngoài mặt lại vẫn phải tươi cười, dường như nghe Diêu Mạt Lỵ nói đến một chuyện rất bình thường.
“Đương nhiên tai nạn sẽ không quá nghiêm trọng. Nếu bà già chết thật thì nó cũng không cần phải về nữa, đúng không? Đáng tiếc là bà ta không có người thân nào bên cạnh, không có ai chăm sóc”.
“Chị yên tâm. Bọn em sẽ chăm sóc cô Hứa chu đáo”.
“Vậy thì chị cũng yên tâm. Bây giờ bà ta đang ở phòng bệnh chỉnh hình bệnh viện số 1. Có tuổi rồi mà bị gãy chân, lại không có người chăm sóc, đúng là đáng thương… May mà tài xế gây tai nạn cũng biết điều, chi trả toàn bộ tiền thuốc thang…”.
Có phải khi trong tay có đặc quyền thì con người sẽ trở nên đáng sợ? Sẽ không coi tính mạng và quyền lợi của người khác ra gì? Hoặc những người danh không chính ngôn không thuận, dựa vào thủ đoạn giành giật được quyền lợi lại càng độc ác và tàn nhẫn?
Sau khi Diêu Mạt Lỵ ra về, mùi Chanel 5 trong văn phòng còn quanh quẩn mãi chưa tan. Lâm Gia Mộc đứng bật dậy khỏi sofa, mở tất cả mọi cửa sổ cho thoáng gió. Mùi nước hoa và áp lực này khiến cô cảm thấy buồn nôn. Chẳng lẽ họ chỉ có thể ngồi chờ chết?
Phản ứng của Trịnh Đạc lại bình tĩnh hơn nhiều. Anh ta cầm áo khoác của Lâm Gia Mộc đưa cho cô mặc vào, lại cầm áo khoác của mình: “Tư Điềm đã gửi cho anh mười mấy tin nhắn, bây giờ nó đang ở trong bệnh viện”.
Uông Tư Điềm vẫn bám theo cô Hứa, lúc xảy ra tai nạn thì Uông Tư Điềm ở trên xe cách hiện trường không đến một trăm mét.
“Nó đã chụp được biển số xe”.
“Chụp được thì sao? Tài xế gây tai nạn không bỏ trốn”. Giọng Lâm Gia Mộc khó nghe đến mức chính cô cũng phải giật mình.
“Gia Mộc, em suy nghĩ một chút xem. Nếu dì Diêu thần thông quảng đại, địa vị vững chắc thật thì có cần hai lần đích thân đến văn phòng chúng ta không? Có cần phải làm việc rõ ràng như vậy không? Lúc nói đến ông cụ, giọng bà ta rõ ràng không ổn lắm, bà ta sợ… cho nên mới làm việc manh động như vậy. Nói cho cùng thì bà ta cũng chỉ muốn ột số người nhà họ Chu thấy là mình không ham muốn quyền lợi, chỉ là một quân cờ tham tiền tài thôi. Bây giờ người cầm quyền thật sự là người nhà họ Chu. Ngoài tin tức chính thức, trên mạng còn có tin gì khác không?”.
Uông Tư Điềm ghét bệnh viện. Ký ức cuối cùng về bệnh viện của Uông Tư Điềm là bàn tay lạnh như băng của mẹ, tiếng mắng chửi của các bác các cậu, tiếng các bác các cậu đấm đá bố mình, tiếng thì thầm khe khẽ và ánh mắt thông cảm của mọi người. Sau khi cô ta đạp người phụ nữ đó bị thương, bố và cậu đến trại tạm giam bảo cô ta đến bệnh viện quỳ xuống xin lỗi người phụ nữ đó, cô ta cười lạnh, hỏi người phụ nữ đó đã chết chưa, nghe nói chỉ bị cắt tử cung, chỉ nói một câu “Đáng tiếc”. Bố vung tay định tát cô ta, cô ta tránh được. Cô ta đã tìm hiểu luật bảo vệ trẻ vị thành niên, khi đó cô ta còn không đến mười sáu tuổi, lại có tình tiết tự thú, sẽ không bị tuyên án nhiều năm. Các bạn cùng cô ta vây đánh người phụ nữ đó đều chưa đủ mười bốn tuổi, sẽ không phải chịu hình phạt gì.
Trại quản giáo trẻ vị thành niên… Dù thế nào cũng hơn cái nhà có mẹ kế và bố đẻ đó.
Uông Tư Điềm hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng bệnh ra để y tá đẩy cô Hứa vừa ra khỏi phòng cấp cứu vào phòng. Nhìn thấy một vệt nước in trên cánh cửa, Uông Tư Điềm mới nhận ra tay mình vẫn đang đổ mồ hôi.
“Cháu là người nhà của bệnh nhân Hứa Lệ?”.
“Cháu là họ hàng của cô ấy, con gái cô ấy không có nhà”.
“Ờ”. Bác sĩ nhìn Uông Tư Điềm một cái, cảm thấy cô ta hơi trẻ, nhưng giữa Uông Tư Điềm và tài xế gây tai nạn thì bác sĩ vẫn lựa chọn Uông Tư Điềm: “Ngoài gãy xương ống chân ra, những vết thương khác đều là vết thương nhẹ. Lát nữa bác sĩ khoa chỉnh hình sẽ liên lạc với cháu để sắp xếp thời gian phẫu thuật”.
“Cô ấy có phải nẹp xương không?”.
“Bà ấy khá lớn tuổi rồi, tình hình gãy xương cũng tương đối phức tạp, cá nhân tôi đề nghị nên nẹp xương”.
“Vâng, cháu nghe lời bác sĩ”, Uông Tư Điềm gật đầu. Bác sĩ treo bệnh án lên đầu giường bệnh rồi đi ra.
Uông Tư Điềm quay ra nhìn tài xế đang nói gì đó với cảnh sát giao thông, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt. Hắn nói hắn quay đầu xe trong tiểu khu, vô tình va vào cô Hứa. Nhưng Uông Tư Điềm nhìn rất rõ, hắn cố ý…
Điện thoại di động báo có tin nhắn. Cô ta cúi đầu đọc: “Án binh bất động”.
Quả nhiên là người phụ nữ đó làm. Trên thế giới này có một số người có thể đứng trên pháp luật và đạo đức…
Cảm thấy còn đứng đây nghe người kia nói láo với cảnh sát giao thông sẽ phát điên mất, Uông Tư Điềm mở cửa đi vào phòng bệnh. Hứa Lệ cau mày nằm trên giường, một chân quấn như bánh chưng gác bên ngoài chăn. Nhìn thấy Uông Tư Điềm, Hứa Lệ cố gắng gượng cười: “Cháu sợ lắm đúng không?”.
“Không, không sợ lắm ạ”. Uông Tư Điềm kéo ghế đến ngồi bên cạnh bà ta: “Bác sĩ nói cô bị gãy xương ống chân, phẫu thuật xong sẽ không sao”.
“Cô đúng là càng ngày càng đần, đi mua thức ăn cũng bị đụng xe. Nếu là lúc trẻ, cô chỉ nhảy một cái là tránh được… Người kia cũng đúng là, quay xe mà không cẩn thận một chút…”.
“Vâng, bây giờ nhiều tài xế mới lắm”. “Tại sao cháu cũng ở gần đó?”.
“Cháu để quên găng tay ở nhà cô nên định đến lấy”.
“Găng tay à? Cô không nhìn thấy… Hay là cô đưa chìa khóa cho cháu, cháu đến tìm xem sao”.
“Không sao, đôi găng tay đó cháu mua có mười mấy tệ, mất thì thôi, cháu mua đôi mới”.
“Lũ trẻ bọn cháu không biết quý đồng tiền gì cả. Bây giờ cháu cũng không kiếm được nhiều…”.
“Cô không biết chứ, mặc dù cháu không kiếm được nhiều tiền nhưng cháu có nhà, căn hộ bên chỗ bố cháu được đền bù hai căn còn phải cho cháu một căn. Văn phòng lại bao ăn, chị Lâm thường xuyên dẫn cháu đi mua quần áo, ngoài mua trái cây hay đồ ăn vặt, cháu gần như không tiêu gì đến tiền…”.
“Thế cháu không dành dụm một chút à? Bây giờ cháu còn trẻ, sau này kiểu gì cũng có lúc cần tiền”. Hứa Lệ nói: “A, đúng rồi, tiền viện phí…”.
“Tiền viện phí do tài xế đó nộp. Xe của hắn mua bảo hiểm toàn bộ”. “Có bảo hiểm thì tốt. Cũng tại cô vừa đi vừa nghĩ ngợi, không nhìn thấy xe”.
“Hắn đâm vào cô thì phải chịu trách nhiệm”. Uông Tư Điềm nói xong câu này thì cửa phòng bệnh mở ra. Lâm Gia Mộc và một người đàn ông mặc áo trắng gần như đồng thời đi vào.
“Cô Hứa, Tư Điềm, đây là bác sĩ Trương, là trưởng khoa chỉnh hình…”. Ở thành phố A thời gian dài, dù sao cũng phải biết một số người.
Vị bác sĩ Trương này chính là một trong số những người Lâm Gia Mộc “biết”.
Bác sĩ Trương không cao, ngoại hình thậm chí có thể xem như xấu trai, nhưng được cái rất thân thiện, hay cười tít mắt, rất ra dáng một lương y. Sau khi xem phim chụp rồi xem xét thương thế cho Hứa Lệ, bác sĩ Trương đưa ra kết luận giống bác sĩ cấp cứu, cần phẫu thuật nẹp xương: “Lịch phẫu thuật của khoa chỉnh hình đã kín đến tuần sau, nhưng trường hợp này có thể chen ngang. Để tôi sắp xếp một chút, một tiếng sau phẫu thuật được chứ?”.
“Được, đương nhiên là được”, Hứa Lệ nói. Lúc ở phòng cấp cứu đã nghe nói phòng mổ và giường ngủ ở khoa chỉnh hình đều rất căng thẳng, thương thế của bà ta không nặng, lại không có “người quen”, chuyển đến khoa chỉnh hình không biết phải chờ đến bao giờ mới được phẫu thuật, mọi người khuyên bà ta cứ tạm ở lại khoa cấp cứu đừng đi vội, nhưng bà ta không muốn làm phiền mọi người nên vẫn nghe lời bác sĩ chuyển tới khoa chỉnh hình, không ngờ lại được phẫu thuật sớm như vậy: “Gia Mộc, cảm ơn cháu”.
“Không có gì, bác sĩ Trương là bạn cháu, cô có thể yên tâm về trình độ của anh ấy”.
Điện thoại của Lâm Gia Mộc báo có tin nhắn, cô cúi xuống thoáng nhìn: “Cô Hứa, cháu còn có việc, Tư Điềm ở đây với cô được không? Cháu sẽ về trước khi phẫu thuật”.
“Không sao, cháu có việc thì cứ đi làm đi, Tư Điềm cũng không cần phải trông cô…”.
“Không được, bên cạnh cô không thể không có ai”. Lâm Gia Mộc liếc một cái, Uông Tư Điềm cùng cô ra ngoài phòng bệnh.
“Tư Điềm, em cẩn thận một chút. Sau khi cô Hứa phẫu thuật xong, em đưa cô ấy về nhà, không được ở lại bệnh viện”.
Bệnh viện đông người khó lòng phòng bị, nhà cô Hứa nói cho cùng vẫn là sân nhà, Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc đã tìm hiểu tình hình xong xuôi, dễ dàng bố trí đề phòng. Nói thật, Giả Dương Dương đi đến nước này là lựa chọn của chính cô ta, ăn mặn thì phải chịu khát nước, nhưng một người lương thiện như cô Hứa lại bị thương vì con gái thì đã động chạm đến giới hạn của Lâm Gia Mộc. Cô là một người “ngốc nghếch”, có người chọc giận cô, cô sẽ không bận tâm đối phương là ai, dù có liều mạng cũng phải kéo hoàng đế xuống ngựa. Dì Diêu làm như thế, không cắn một miếng thịt trên người bà ta thì thật sự không phải bản tính của Lâm Gia Mộc.
Bình luận facebook