Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hừng đông - Chương 01 - Part 1
Chương 1: Đính hôn.
Chẳng ai nhìn mình chằm chằm, tôi tự hứa. Chẳng ai nhìn chằm chằm vào mình, chẳng ai nhìn mình chằm chằm cả.
Tuy nhiên, vì tôi chẳng thể nói dối một cách thuyết phục thậm chí cả với chính bản thân, nên tôi phải kiểm tra lại điều đó.
Trong khi ngồi chờ cho một trong ba chiếc đèn giao thông ở thị trấn chuyển sang màu xanh, tôi đã liếc trộm sang bên phải - trong chiếc xe của mình ( minivan- một loại xe hành khách nhỏ), bà Weber đã quay cả thân mình về phía tôi. Mắt bà nhìn tôi đầy xoi mói, và tôi lúng túng nhìn lại, tự hỏi tại sao bà không dừng nhìn chằm chằm vào tôi hay hay tỏ ra xấu hổ. Có đúng là rất thô lỗ khi cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào người khác ?. Liệu điều đó có thể áp dụng cho trường hợp của tôi nữa không ?.
Sau đó tôi nhớ ra là những cửa sổ trên xe đã được sơn màu tối đến mức mà có thể bà không có ý niệm gì về chuyện có thể tôi đang ở đây một mình và bắt gặp cái nhìn của bà. Tôi cố gắng kiếm lấy môt sự dễ chịu vì sự thật là bà không thực sự nhìn vào tôi, mà là chiếc xe.
Xe của mình. Tôi thở dài.
Tôi nhìn lướt sang bên trái và khẽ rên lên. Hai người đi bộ đang đông cứng lại ở vỉa hè, bỏ lỡ cơ hội qua đường ngay khi họ chú mục vào chiếc xe của tôi. Sau lưng họ, ông Marshall đang trố mắt nhìn qua tấm kính dày của cửa hàng lưu niệm nhỏ của ông. Chí ít thì ông ấy cũng không tì bẹp cái mũi của mình vào lớp kính. Ít ra là chưa.
Đèn chuyển màu xanh và trong sự vội vã nhằm trốn chạy, tôi nhấn mạnh bàn đạp gas mà không hề cân nhắc - cách mà tôi vẫn thường giáng vào chiếc xe tải Chevy cũ kĩ của mình để làm nó chuyển động.
Động cơ gầm gừ như một con sư tử đang săn mồi, chiếc xe vọt về trước quá nhanh khiến toàn bộ người tôi bị quăng mạnh vào ghế ngồi bọc vải da đen và dạ dày thì bị ép dẹp vào xương sống.
" Á!". Tôi thở hổn hển trong lúc dò dẫm cái phanh. Giữ tư thế bị dồn cục , tôi chỉ còn biết nhấn liên hồi vào cái phanh. Chiếc xe lắc lư kinh dị cho đến lúc dừng lại một cách vững chãi và chắc chắn.
Tôi không thể chịu nổi việc trông chờ vào phản ứng lại tình huống này một cách mau chóng. Nếu như có bất cứ một sự nghi ngờ nào đối với ai đã từng lái chiếc xe này thì bây giờ việc đó đã hết. Với một ngón chân, tôi nhấn nhẹ vào bàn đạp gas xuống khoảng nửa milimét, và chiếc xe lại vọt về trước ngay tắp lự.
Tôi cố gắng đạt được điểm đến của mình, trạm xăng. Nếu tôi không chạy trong tưởng tượng thì rốt cục tôi đã không vào được thị trấn. Những ngày qua, tôi đã đi mà quên mang theo nhiều thứ, như bánh xốp và dây buộc giày, để tránh tiêu tốn thời gian ở những nơi công cộng.
Làm như đang chạy đua, tôi để cửa phía trên đầu xe mở ra, hạ mui, sau đó kiểm tra thẻ và mở nắp bình xăng. Tất nhiên, tôi chẳng thể làm gì để lên những con số ở trạm xăng nhảy lên cả. Chúng nhảy nhịp một cách chậm chạp và uể oải như thể chúng làm thế chỉ để chọc tức tôi.
Trời không sáng sủa lắm- một ngày mưa phùn điển hình ở thị trấn Forks, bang Washington nhưng tôi vẫn cảm thấy như có ánh đèn đang chiếu vào mặt mình, hướng toàn bộ sự chú ý tới chiếc nhẫn trang nhã ở tay trái. Tôi cảm giác có những đôi mắt dõi theo sau lưng mình mỗi lần như thế, nó cứ như thể chiếc nhẫn đang dấy lên một tín hiệu sáng chói như đèn nê-ông : Nhìn vào tôi, nhìn tôi đây này.
Thật ngu ngốc nếu mình còn e dè, tôi biết điều đó. Bên cạnh bố mẹ thì việc mọi người nói về việc đính hôn của tôi có quan trọng không ? Về chiếc xe này ?Về việc chấp nhận một cách bí ẩn vào một khoá học của Ivy League của tôi?. Về cả chiếc thẻ tín dụng đen bóng hiện đang nóng như lửa ở trong túi quần tôi bây giờđây ?.
" Ừ, ai mà quan tâm họ nghĩ gì." Tôi thì thầm trong hơi thở.
" Ừm, thưa cô..?." Giọng một người đàn ông vang lên.
Tôi quay lại, và ước rằng mình đã không làm như thế.
Hai người đàn ông bên cạnh một chiếc SUV với những chiếc xuồng Kayak mới tinh đứng ở phía đầu. Không ai trong hai người nhìn tôi, họ chỉ mỗi ngó vào chiếc xe.
Chủ quan mà nói, tôi không nhận thức hết được chuyện đó. Tôi chỉ tự hào vì tôi có thể phân biệt được nhãn hiệu của hãng Toyota, Ford và Chevy. Chiếc xe đen bóng nhoáng, sang trọng và rất đẹp, nhưng đối với tôi, nó chỉ là cái xe.
" Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô, nhưng cô có thể cho tôi biết cô đang lái loại xe nào vậy". Người cao hơn hỏi.
" À, một chiếc Mercedes thì phải.? "
" Vâng." Người đàn ông nói một cách lịch sự trong khi người bạn thấp hơn của ông ta tròn mắt vì câu trả lời của tôi." Tôi biết. Nhưng tôi chỉ thắc mắc, nghĩa là...có phải cô đang lái một chiếc Mercedes Guardian?".Người đó nói cái tên ấy với cả sự tôn sùng. Tôi có cảm giác là người này hẳn có biết Edward Cullen, vị hôn phu của tôi ( mặc dù chẳng có gì liên quan với sự thật là đám cưới chỉ cách giờ có vài ngày nữa)." Chúng đáng lẽ không có sẵn ở Châu Âu chứ." Người đàn ông tiếp tục."Vậy mà lại có một chiếcngay ở đây..." .
Mắt ông ta lần theo những đường nét của chiếc xe - đối với tôi cái xe ấy lại có vẻ chẳng khác gì những đời xe Mercedes còn lại cả, nhưng mà tôi biết gì về nó cơ chứ ?.Tôi chỉ đang suy nghĩ về quan điểm của mình với những từ như vị hôn phu, đám cứơi, chồng,...
Tôi chỉ không bỏ toàn bộ những chuyện đó vào trong đầu được.
Bên cạnh đó, tôi lại phải co mình lại khi nghĩ đến chiếc váy cưới màu trắng tuyệt đẹp và những bó hoa. Nhưng tệ hơn chuyện đó, tôi chỉ đơn giản không thể điều hoà cái quan niệm đầy lúng túng, rắc rối và đầy sự tôn sùng của bản thân như quan niệm của tôi về Edward. Nó cứ như thể áp đặt một thiên sứ vào vai trò một nhân viên kế toán vậy. Tôi không thể hình dung anh ở bất cứ một vị trí bình thường nào trong cuộc sống.
Luôn luôn là thế, cứ mỗi khi bắt đầu nghĩ về Edward, tôi lại chìm trong một không gian đầy ảo mộng. Người lạ mặt hắng giọng để khiến tôi chú ý; ông ta vẫn đang chờ câu trả lời về nhãn hiệu và đời xe.
" Tôi không biết". Tôi thật thà nói.
" Cô có phiền không nếu tôi chụp ảnh với nó?".
Điều đó khiến tôi mất một giây để dung nạp câu hỏi ." Thật ư?, ông muốn chụp ảnh với chiếc xe ư?.".
" Vâng- sẽ chẳng có ai tin tôi nếu tôi không có bằng chứng".
" Vâng. Được. Tốt thôi."
Tôi nhanh chóng đóng nắp bình xăng và bò lên ghế trước để giấu mình đi trong lúc người đàn ông nhiệt tình ấy lục trong ba lô một chiếc camera chuyên nghiệp cỡ lớn.Ông ta và bạn thay nhau tạo tư thế trước mũi xe, và sau đó lại chụp ảnh ở phía cuối xe.
" Mình nhớ cái xe tải quá." Tôi thút thít.
Rất, rất trùng hợp,thật là trùng hợprằng chiếc xe của tôi đã kịp khò khè những hơi cuối cùng chỉ vài tuần sau khi Edward và tôi đồng ý với một bản thoả hiệp không công bằng cho lắm, một điều kiện của bản thoả hiệp là anh ấy được phép thay chiếc xe cũ kỹ của tôi khi nó hỏng. Edward thề là nó đã hoàn thành nghĩa vụ như mong muốn; nó đã có một cuộc đời dài và sau đó đi tong vì những lý do rất tự nhiên. Anh nghĩ như thế. Và tất nhiên tôi chẳng có cách gì để thẩm tra câu chuyện của anh hoặc có để tự mình kéo chiếc xe tải từ chỗ chết. Người thợ sửa xe yêu quý của tôi.....( Bella đang nghĩ về Jacob) - tôi dừng nghĩ về chuyện đó, từ chối đi đến bất cứ một kết luận nào. Thay vào đó, tôi lắng nghe giọng nói của người đàn ông ở phía ngoài xe, lặng người vì kết cấu của thành xe.
"...theo video trực tuyến giới thiệu thì đi kèm với nó là một lớp chống chịu nhiệt. Thậm chí còn không có một vết xước ở lớp sơn."
" Tất nhiên là không rồi. Anh có thể lăn một chiếc xe tăng qua cái xe nhỏ này ấy chứ. Không có tới một phiên giao dịch cho loại này đâu. Hầu hết là chỉ thiết kế cho những nhà ngoại giao Trung Đông, những tay buôn bán vũ khí và trùm ma tuý."
" Anh có nghĩ cô ấy cũng là một "nhân vật"?." Người thấp lùn hỏi ở bằng một giọng mềm mại hơn. Tôi quay đầu, má đỏ ửng.
" Hừ". Người cao hơn nói." Có thể. Không tưởng tượng được ở đây thì cô cần gì đến một lớp kính chống tên lửa và lớp vỏ áo giáp chịu lực tới 4000 pound cơ chứ. Đáng lẽ nên dùng nó ở một nơi nào nguy hiểm hơn."
Lớp vỏ áo giáp. Bốn nghìn pound chịu lực của vỏ áo giáp. Và kính chống tên lửa?. Tốt đấy. Nhưng cái gì đã xảy ra với lớp chống đạn lỗi thời này nhỉ ?.
Ừ, ít ra thì chuyện này cũng gây nên cảm giác gì đó- nếu như bạn có óc hài hước khéo léo.
Nó không giống như việc tôi đã không mong Edward lợi dụng cuộc thoả thuận ấy để mình anh có thể tính toán chuyện anh có thể cho nhiều tôi hơn là nhận lại. Tôi đã đồng ý rằng anh ấy có thể thay chiếc xe của tôi khi nó cần thay thế, nhưng không mong cái thời điểm ấy đến quá sớm. Khi tôi bị bắt buộc phải chấp nhận rằng cái xe tải đã không còn gì hữu dụng gì ngoài việc nó trở thành một biểu tượng tôn kính với những chiếc Chevy cổ điển, tôi cũng đồng thời tin rằng chuyện thay thế xe của anh chắc chắn sẽ dẫn đến việc khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng. Khiến tôi trở thành trung tâm của những cái xoi mói và những tiếng xuýt xoa. Tôi đã đúng về điểm này. Nhưng ngay cả trong những tưởng tượng đen tối nhất, tôi cũng không thể đoán trước được rằng anh có thể mua cho tôi đến hai chiếc xe.
Xe " trước " và xe" sau", anh đã giải thích khi tôi lắp bắp.
Đây chỉ là xe" trước", anh ấy nói với tôi rằng chiếc xe nàychỉ làmượn tạm thờivà sẽtrả lại sau đám cưới. Điều đó thật sự chẳng gây cảm giác gì cho tôi cả. Cho đến cả bây giờ.
Ha ha. Bởi vì tôi là con người dễ tổn thương, quá dễ để bị tai nạn, có thể là nạn nhân cho những may mắn xui xẻo và nguy hiểm của bản thận, do đó tôi cần một chiếc xe chống tăng để giữ tôi an toàn. Vui nhộn thật. Tôi chắc rằng anh ấy và các anh trai đang tận hưởng chuyện cười ấy đằng sau lưng tôi.
Hoặc có thể, chỉ là có thể thôi, một tiếng thì thầm nhỏ vang lên trong đầu tôi, đó chẳng phải là một trò đùa, ngốc thật. Có thể anh ấy thật sự lo lắng về mình. Đây chẳng phải là lần đầu tiên anh ấy trở nên quá cẩn trọng để bảo vệ mình.
Tôi thở dài.
Tôi vẫn chưa thấy chiếc xe " sau". Nó được giấu ở một góc khuất nhất của ga-ra nhà Cullen. Nếu như là người khác thì có lẽ họ đã lén xem trộm nó rồi, nhưng tôi thực sự không muốn biết điều đó.
Có lẽ chẳng có lớp vỏ chống đạn nào trên xe đâu- bởi vì tôi chẳng cần tới điều đó sau tuần trăng mật. Cơ thể cực kỳ bền vững chỉ là một trong những niềm vui mà tôi đang trông mong. Những điều quan trọng nhất để trở thành một Cullen không phải là những chiếc xe đắt tiền hay những chiếc thẻ tín dụng đầy ấn tượng.
" Này cô.." Người đàn ông cao hơn gọi tôi, khum tay gõ lên lớp kính với nỗ lực nhìn vào trong." Chúng tôichụp xongrồi. Cảm ơn cô nhiều lắm.!"
" Không có gì ." Tôi đáp lại, sau đó lại căng thẳng khởi động xe và nhấn nhẹ bàn đạp- thật nhẹ nhàng...
Bất kể đã bao nhiều lần tôi lái xe xuống con đường về nhà thân quen này, tôi vẫn không thể nào làm cho những tờ bướm bị nhoè đi bởi nước mưa bị phai dần trong trí óc. Mỗi một chúng, dính chặt vào các cột điện thoại và những biển chỉ đường, giống như một cái tát mới vào mặt. Một cái tát xứng đáng đấy chứ. Tâm trí tôi bị hút mạnh vào ý nghĩ mà tôi đã cắt đứt trước đó. Tôi không thể trốn tránh điều ấy trên con đường này được. Ít ra không phải với những hình ảnh về người thợ sửa xe yêu quý của tôi vụt sáng trong đầu ở khoảng thời gian đều đặn.
Bạn thân nhất của tôi. Jacod của tôi.
Những poster BẠN ĐÃ TỪNG NHÌN THẤY CẬU BÉ NÀY CHƯA ? không phải ý tưởng của bố Jacob. Nó là của bố tôi, Charlie, người đã in những tờ bướm này và rải chúng đầy khắp thị trấn. Và không chỉ ở Forks, mà cả ở cảng Angeles và Sequim và Hoquaim và Aberdeen và tất cả mọi thị trấn ở Penisula. "Ngài" cũng dám chắc rằng tất cả mọi đồn cảnh sát ở bang Washington đều có chung tờ bướm dán trên tường. Sở của "ngài" đã có nguyên một bảng tin dành hoàn toàn cho việc tìm ra Jacob. Cái bảng đó bây giờ đang trống nhiều như nỗi thất vọng và sự kiệt sức của chính bố.
Bố còn thất vọng hơn với việc thiếu sự phản hồi và thất vọng nhiều nhất với bác Billy, bố Jacob - và là bạn thân nhất của Charlie.
Vì việc bác Billy đã không quan tâm hơn đến cuộc tìm kiếm cho sự "bỏ nhà ra đi " của cậu con trai 16 tuổi. Vì việc bác Billy từ chối dán những tờ bướm ở La Push, vùng đất ven biển của người da đỏ là nhà của Jacob. Vì việc bác ấy hình như phủ nhận sự biến mất của Jacob, và ra vẻ như chẳng có gì để bác ấy làm. Vì câu nói của bác là" Jacob đã lớn. Nó sẽ về nhà nếu nó muốn."
Và bố đãbực bội luôn tôi, vì đã ủng hộ bác Billy.
Tôi cũng không dán những tờ bướm. Bởi gì cả bác Billy và tôi đều biết Jacob đang ở đâu, nói một cách sỗ sàng, chúng tôi cũng biết rằng chẳng có ai đã từng nhìn thấy cậu bé ấy.
Tờ bướm thường chèn một cục u lớn trong cổ họng tôi và những giọt nước mắt đau đớn và tôi mừng vì Edward đã ra ngoài đi săn vào ngày thứ Bảy. Nếu Edward thấy phản ứng này của tôi, chắc chắn nó cũng sẽ làm cho anh cảm thấy tồi tệ hơn.
Tất nhiên, có những trở ngại về việc hôm nay là thứ Bảy. Khi tôi quành xe chậm rãi và cẩn thận vào phần đường của mình, tôi có thể thấy chiếc xe tuần tiễu của bố tôi ở trên đường lái của bốn ngôi nhà. Hôm nay bố đã bỏ cả việc câu cá. Và tiếp tục giận dỗi về chuyện đám cưới.
Vì vậy tôi không thể sử dụng điện thoại. Nhưng tôi phải gọi...
Tôi đỗ xe cẩn trọng cạnh chiếc Chevy và rút chiếc điện thoại mà Edward đã trao cho tôi phòng khi khẩn cấp ra khỏi túi. Tôi quay số, giữ cho ngón tay ở nút "end".( Kết thúc cuộc gọi) nếu chuông điện thoại kêu. Chỉ là phòng bị thôi.
" Chào ?." Seth Clearwater trả lời và tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôirất ngạikhi nói chuyện với chị cậu ấy, Leah. Cáikiểu " ta muốn nhai đầu mi " không phải là quá cường điệu khi tôi nói chuyện với Leah đâu.
" Ê, Seth, Bella đây."
" Ồ, chà, Bella!. Cậu thế nào ?."
Cổ họng tôi nghẹn cứng. Dồn hết hơi tôi bật ra. " Khoẻ ".
" Gọi để hỏi thêm thông tin hả?."
" Cậuđúng là thầy bói."
" Không đến nỗi thế. Mình không phải Alice- Cậu chắc chứ" Cậu đùa. Giữa những Quiluete sống ở La Push, chỉ có Seth là tỏ ra thoải mái ngay cả lúc nhắc đến tên người nhà Cullen, bỏ qua chuyện đùa cợt về những thứ như kiểu cô ấy có thể hoàn toàn trở thành em dâu của tôi.
" Mình biết ." Tôi lưỡng lự mất một phút." Cậu ấy ra sao rồi.".
Seth thở dài." Cũng như vậy thôi. Cậu ta không trả lời , cho dù chúng ta biết cậu ấy đang nghe. Cậu ta đang cố gắng không suy nghĩ cho giống con người, cậu biết đấy. Chỉ là tiếp tục với bản năng của cậu ta thôi."
" Cậu biết cậu ấy đang ở đâu không ?."
" Nơi nào đó ở bắc Canada. Tôi không thể nói cho cậu biết là quận nào. Mà cậu ấy cũng chẳng quan tâm mấy đến đường dây điện thoại của bang đâu."
" Có gợi ý nào không..."
" Cậu ta sẽ không trở về nhà đâu, Bella. Mình xin lỗi."
Tôi nuốt nước bọt." Cảm...cảm ơn, Seth. Mình đã biết trước khi hỏi rồi. Nhưng mình chỉ là không ngừng cầu nguyện."
"Ừ, bọn mình đều cảmgiác giống vậy mà."
" Cảm ơn vì đã chịu đựng điều đó với mình, Seth. Mình biết những người khác đã gây khó khăn cho cậu".
" Họ không phải là những người hâm mộ cậu vĩ đại lắm đâu." Cậu ta đồng ý một cách vui vẻ." Một kiểu khập khiễng, mình nghĩ thế. Jacob có sự lựa chọn của cậu ấy, cậu có sự lựa chọn của chính cậu. Jake không thích quan điểm của họ về điều đó. Tất nhiên cậu ta cũng không có hào hứng chuyện cậu thăm dò cậu ấy đâu "
Tôi thở gấp." Tôitưởng là cậu ấy không nói chuyệnvới cậu chứ? "
" Cậu ta chẳng giấu bọn tôi được cái gì cả , mặc dù cậu ta rất cố gắng che đậy"
Vậy thì Jacob biết tôi đang lo lắng. Tôi không chắc mình cảm thấy như thế nào về chuyện ấy. Ừ, ít nhất thì cậu ấy biết tôi không chìm lỉm vào hoàng hôn và hoàn toàn quên bẵng cậu. Cậu ấy chắc đã tưởng tượng rằng tôi đủ khả năng chịu đựng điều đó.
" Tôi đoán là chúng ta sẽ gặp lại ở....đám cưới." Tôi nói, cố phát âm cái từ đó qua kẽ răng.
" Ừ, tôi và mẹ sẽ có mặt ở đó mà. Cậu thật tốt khi mời chúng tôi."
Tôi mỉm cười vì sự nhiệt tình trong giọng nói của Seth. Mặc dù việc mời nhà Clearwater là ý tưởng của Edward, tôi cũng rất vui vì anh đã nghĩ tới điều này. Có được Seth ở nơi ấy thật là tốt- một sự liên kết, cho dẫu mỏng manh, tới người bạn tuyện vời." Có lẽ nó sẽ không trọn vẹn nếu thiếu cậu ."
" Nói với Edward là tôi gửi lời chào nhé, được chứ?."
" Chắc chắn rồi."
Tôi lắc đầu. Tình bạn đã nảy nở giữa Edward và Seth là một thứ gì đó vẫn còn làm tôi do dự. Nó là bằng chứng, cho dù rằng mọi thứ không phải đều tiến triển đúng hướng như thế, rằng ma cà rồng và người sói có thể có mối quan hệ tốt đẹp, cảm ơn rất nhiều nếu họ cùng chung một suy nghĩ như thế.
Nhưng không phải tất cả đều thích cái ý tưởng đó.
" À." Seth nói, giọng vỡ ra." Leah về rồi này."
" Ừ! thôi chào nhé."
Chiếc điện thoại rơi vào câm lặng. Tôi để nó trên ghế và chuẩn bị tinh thần để đi vào nhà, nơi Charlie đang đợi.
Người bố tội nghiệp của tôi đã có quá nhiều thứ để đối đầu rồi. Jacob-bỏ-trốn mới chỉ là một trong những chuyện nhỏ đang đè nặng lên lưng bố. Bố đã hầu như chỉ lo lắng về tôi, đứa con gái gần như đã hợp pháp trở thành người lớn, người sẽ trở thành một "Mrs." (bà) chỉ trong vài ngày nữa.
Tôi bước chậm rãi trong làn mưa nhè nhẹ, nhớ cái đêm chúng tôi đã nói với bố...
Chẳng ai nhìn mình chằm chằm, tôi tự hứa. Chẳng ai nhìn chằm chằm vào mình, chẳng ai nhìn mình chằm chằm cả.
Tuy nhiên, vì tôi chẳng thể nói dối một cách thuyết phục thậm chí cả với chính bản thân, nên tôi phải kiểm tra lại điều đó.
Trong khi ngồi chờ cho một trong ba chiếc đèn giao thông ở thị trấn chuyển sang màu xanh, tôi đã liếc trộm sang bên phải - trong chiếc xe của mình ( minivan- một loại xe hành khách nhỏ), bà Weber đã quay cả thân mình về phía tôi. Mắt bà nhìn tôi đầy xoi mói, và tôi lúng túng nhìn lại, tự hỏi tại sao bà không dừng nhìn chằm chằm vào tôi hay hay tỏ ra xấu hổ. Có đúng là rất thô lỗ khi cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào người khác ?. Liệu điều đó có thể áp dụng cho trường hợp của tôi nữa không ?.
Sau đó tôi nhớ ra là những cửa sổ trên xe đã được sơn màu tối đến mức mà có thể bà không có ý niệm gì về chuyện có thể tôi đang ở đây một mình và bắt gặp cái nhìn của bà. Tôi cố gắng kiếm lấy môt sự dễ chịu vì sự thật là bà không thực sự nhìn vào tôi, mà là chiếc xe.
Xe của mình. Tôi thở dài.
Tôi nhìn lướt sang bên trái và khẽ rên lên. Hai người đi bộ đang đông cứng lại ở vỉa hè, bỏ lỡ cơ hội qua đường ngay khi họ chú mục vào chiếc xe của tôi. Sau lưng họ, ông Marshall đang trố mắt nhìn qua tấm kính dày của cửa hàng lưu niệm nhỏ của ông. Chí ít thì ông ấy cũng không tì bẹp cái mũi của mình vào lớp kính. Ít ra là chưa.
Đèn chuyển màu xanh và trong sự vội vã nhằm trốn chạy, tôi nhấn mạnh bàn đạp gas mà không hề cân nhắc - cách mà tôi vẫn thường giáng vào chiếc xe tải Chevy cũ kĩ của mình để làm nó chuyển động.
Động cơ gầm gừ như một con sư tử đang săn mồi, chiếc xe vọt về trước quá nhanh khiến toàn bộ người tôi bị quăng mạnh vào ghế ngồi bọc vải da đen và dạ dày thì bị ép dẹp vào xương sống.
" Á!". Tôi thở hổn hển trong lúc dò dẫm cái phanh. Giữ tư thế bị dồn cục , tôi chỉ còn biết nhấn liên hồi vào cái phanh. Chiếc xe lắc lư kinh dị cho đến lúc dừng lại một cách vững chãi và chắc chắn.
Tôi không thể chịu nổi việc trông chờ vào phản ứng lại tình huống này một cách mau chóng. Nếu như có bất cứ một sự nghi ngờ nào đối với ai đã từng lái chiếc xe này thì bây giờ việc đó đã hết. Với một ngón chân, tôi nhấn nhẹ vào bàn đạp gas xuống khoảng nửa milimét, và chiếc xe lại vọt về trước ngay tắp lự.
Tôi cố gắng đạt được điểm đến của mình, trạm xăng. Nếu tôi không chạy trong tưởng tượng thì rốt cục tôi đã không vào được thị trấn. Những ngày qua, tôi đã đi mà quên mang theo nhiều thứ, như bánh xốp và dây buộc giày, để tránh tiêu tốn thời gian ở những nơi công cộng.
Làm như đang chạy đua, tôi để cửa phía trên đầu xe mở ra, hạ mui, sau đó kiểm tra thẻ và mở nắp bình xăng. Tất nhiên, tôi chẳng thể làm gì để lên những con số ở trạm xăng nhảy lên cả. Chúng nhảy nhịp một cách chậm chạp và uể oải như thể chúng làm thế chỉ để chọc tức tôi.
Trời không sáng sủa lắm- một ngày mưa phùn điển hình ở thị trấn Forks, bang Washington nhưng tôi vẫn cảm thấy như có ánh đèn đang chiếu vào mặt mình, hướng toàn bộ sự chú ý tới chiếc nhẫn trang nhã ở tay trái. Tôi cảm giác có những đôi mắt dõi theo sau lưng mình mỗi lần như thế, nó cứ như thể chiếc nhẫn đang dấy lên một tín hiệu sáng chói như đèn nê-ông : Nhìn vào tôi, nhìn tôi đây này.
Thật ngu ngốc nếu mình còn e dè, tôi biết điều đó. Bên cạnh bố mẹ thì việc mọi người nói về việc đính hôn của tôi có quan trọng không ? Về chiếc xe này ?Về việc chấp nhận một cách bí ẩn vào một khoá học của Ivy League của tôi?. Về cả chiếc thẻ tín dụng đen bóng hiện đang nóng như lửa ở trong túi quần tôi bây giờđây ?.
" Ừ, ai mà quan tâm họ nghĩ gì." Tôi thì thầm trong hơi thở.
" Ừm, thưa cô..?." Giọng một người đàn ông vang lên.
Tôi quay lại, và ước rằng mình đã không làm như thế.
Hai người đàn ông bên cạnh một chiếc SUV với những chiếc xuồng Kayak mới tinh đứng ở phía đầu. Không ai trong hai người nhìn tôi, họ chỉ mỗi ngó vào chiếc xe.
Chủ quan mà nói, tôi không nhận thức hết được chuyện đó. Tôi chỉ tự hào vì tôi có thể phân biệt được nhãn hiệu của hãng Toyota, Ford và Chevy. Chiếc xe đen bóng nhoáng, sang trọng và rất đẹp, nhưng đối với tôi, nó chỉ là cái xe.
" Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô, nhưng cô có thể cho tôi biết cô đang lái loại xe nào vậy". Người cao hơn hỏi.
" À, một chiếc Mercedes thì phải.? "
" Vâng." Người đàn ông nói một cách lịch sự trong khi người bạn thấp hơn của ông ta tròn mắt vì câu trả lời của tôi." Tôi biết. Nhưng tôi chỉ thắc mắc, nghĩa là...có phải cô đang lái một chiếc Mercedes Guardian?".Người đó nói cái tên ấy với cả sự tôn sùng. Tôi có cảm giác là người này hẳn có biết Edward Cullen, vị hôn phu của tôi ( mặc dù chẳng có gì liên quan với sự thật là đám cưới chỉ cách giờ có vài ngày nữa)." Chúng đáng lẽ không có sẵn ở Châu Âu chứ." Người đàn ông tiếp tục."Vậy mà lại có một chiếcngay ở đây..." .
Mắt ông ta lần theo những đường nét của chiếc xe - đối với tôi cái xe ấy lại có vẻ chẳng khác gì những đời xe Mercedes còn lại cả, nhưng mà tôi biết gì về nó cơ chứ ?.Tôi chỉ đang suy nghĩ về quan điểm của mình với những từ như vị hôn phu, đám cứơi, chồng,...
Tôi chỉ không bỏ toàn bộ những chuyện đó vào trong đầu được.
Bên cạnh đó, tôi lại phải co mình lại khi nghĩ đến chiếc váy cưới màu trắng tuyệt đẹp và những bó hoa. Nhưng tệ hơn chuyện đó, tôi chỉ đơn giản không thể điều hoà cái quan niệm đầy lúng túng, rắc rối và đầy sự tôn sùng của bản thân như quan niệm của tôi về Edward. Nó cứ như thể áp đặt một thiên sứ vào vai trò một nhân viên kế toán vậy. Tôi không thể hình dung anh ở bất cứ một vị trí bình thường nào trong cuộc sống.
Luôn luôn là thế, cứ mỗi khi bắt đầu nghĩ về Edward, tôi lại chìm trong một không gian đầy ảo mộng. Người lạ mặt hắng giọng để khiến tôi chú ý; ông ta vẫn đang chờ câu trả lời về nhãn hiệu và đời xe.
" Tôi không biết". Tôi thật thà nói.
" Cô có phiền không nếu tôi chụp ảnh với nó?".
Điều đó khiến tôi mất một giây để dung nạp câu hỏi ." Thật ư?, ông muốn chụp ảnh với chiếc xe ư?.".
" Vâng- sẽ chẳng có ai tin tôi nếu tôi không có bằng chứng".
" Vâng. Được. Tốt thôi."
Tôi nhanh chóng đóng nắp bình xăng và bò lên ghế trước để giấu mình đi trong lúc người đàn ông nhiệt tình ấy lục trong ba lô một chiếc camera chuyên nghiệp cỡ lớn.Ông ta và bạn thay nhau tạo tư thế trước mũi xe, và sau đó lại chụp ảnh ở phía cuối xe.
" Mình nhớ cái xe tải quá." Tôi thút thít.
Rất, rất trùng hợp,thật là trùng hợprằng chiếc xe của tôi đã kịp khò khè những hơi cuối cùng chỉ vài tuần sau khi Edward và tôi đồng ý với một bản thoả hiệp không công bằng cho lắm, một điều kiện của bản thoả hiệp là anh ấy được phép thay chiếc xe cũ kỹ của tôi khi nó hỏng. Edward thề là nó đã hoàn thành nghĩa vụ như mong muốn; nó đã có một cuộc đời dài và sau đó đi tong vì những lý do rất tự nhiên. Anh nghĩ như thế. Và tất nhiên tôi chẳng có cách gì để thẩm tra câu chuyện của anh hoặc có để tự mình kéo chiếc xe tải từ chỗ chết. Người thợ sửa xe yêu quý của tôi.....( Bella đang nghĩ về Jacob) - tôi dừng nghĩ về chuyện đó, từ chối đi đến bất cứ một kết luận nào. Thay vào đó, tôi lắng nghe giọng nói của người đàn ông ở phía ngoài xe, lặng người vì kết cấu của thành xe.
"...theo video trực tuyến giới thiệu thì đi kèm với nó là một lớp chống chịu nhiệt. Thậm chí còn không có một vết xước ở lớp sơn."
" Tất nhiên là không rồi. Anh có thể lăn một chiếc xe tăng qua cái xe nhỏ này ấy chứ. Không có tới một phiên giao dịch cho loại này đâu. Hầu hết là chỉ thiết kế cho những nhà ngoại giao Trung Đông, những tay buôn bán vũ khí và trùm ma tuý."
" Anh có nghĩ cô ấy cũng là một "nhân vật"?." Người thấp lùn hỏi ở bằng một giọng mềm mại hơn. Tôi quay đầu, má đỏ ửng.
" Hừ". Người cao hơn nói." Có thể. Không tưởng tượng được ở đây thì cô cần gì đến một lớp kính chống tên lửa và lớp vỏ áo giáp chịu lực tới 4000 pound cơ chứ. Đáng lẽ nên dùng nó ở một nơi nào nguy hiểm hơn."
Lớp vỏ áo giáp. Bốn nghìn pound chịu lực của vỏ áo giáp. Và kính chống tên lửa?. Tốt đấy. Nhưng cái gì đã xảy ra với lớp chống đạn lỗi thời này nhỉ ?.
Ừ, ít ra thì chuyện này cũng gây nên cảm giác gì đó- nếu như bạn có óc hài hước khéo léo.
Nó không giống như việc tôi đã không mong Edward lợi dụng cuộc thoả thuận ấy để mình anh có thể tính toán chuyện anh có thể cho nhiều tôi hơn là nhận lại. Tôi đã đồng ý rằng anh ấy có thể thay chiếc xe của tôi khi nó cần thay thế, nhưng không mong cái thời điểm ấy đến quá sớm. Khi tôi bị bắt buộc phải chấp nhận rằng cái xe tải đã không còn gì hữu dụng gì ngoài việc nó trở thành một biểu tượng tôn kính với những chiếc Chevy cổ điển, tôi cũng đồng thời tin rằng chuyện thay thế xe của anh chắc chắn sẽ dẫn đến việc khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng. Khiến tôi trở thành trung tâm của những cái xoi mói và những tiếng xuýt xoa. Tôi đã đúng về điểm này. Nhưng ngay cả trong những tưởng tượng đen tối nhất, tôi cũng không thể đoán trước được rằng anh có thể mua cho tôi đến hai chiếc xe.
Xe " trước " và xe" sau", anh đã giải thích khi tôi lắp bắp.
Đây chỉ là xe" trước", anh ấy nói với tôi rằng chiếc xe nàychỉ làmượn tạm thờivà sẽtrả lại sau đám cưới. Điều đó thật sự chẳng gây cảm giác gì cho tôi cả. Cho đến cả bây giờ.
Ha ha. Bởi vì tôi là con người dễ tổn thương, quá dễ để bị tai nạn, có thể là nạn nhân cho những may mắn xui xẻo và nguy hiểm của bản thận, do đó tôi cần một chiếc xe chống tăng để giữ tôi an toàn. Vui nhộn thật. Tôi chắc rằng anh ấy và các anh trai đang tận hưởng chuyện cười ấy đằng sau lưng tôi.
Hoặc có thể, chỉ là có thể thôi, một tiếng thì thầm nhỏ vang lên trong đầu tôi, đó chẳng phải là một trò đùa, ngốc thật. Có thể anh ấy thật sự lo lắng về mình. Đây chẳng phải là lần đầu tiên anh ấy trở nên quá cẩn trọng để bảo vệ mình.
Tôi thở dài.
Tôi vẫn chưa thấy chiếc xe " sau". Nó được giấu ở một góc khuất nhất của ga-ra nhà Cullen. Nếu như là người khác thì có lẽ họ đã lén xem trộm nó rồi, nhưng tôi thực sự không muốn biết điều đó.
Có lẽ chẳng có lớp vỏ chống đạn nào trên xe đâu- bởi vì tôi chẳng cần tới điều đó sau tuần trăng mật. Cơ thể cực kỳ bền vững chỉ là một trong những niềm vui mà tôi đang trông mong. Những điều quan trọng nhất để trở thành một Cullen không phải là những chiếc xe đắt tiền hay những chiếc thẻ tín dụng đầy ấn tượng.
" Này cô.." Người đàn ông cao hơn gọi tôi, khum tay gõ lên lớp kính với nỗ lực nhìn vào trong." Chúng tôichụp xongrồi. Cảm ơn cô nhiều lắm.!"
" Không có gì ." Tôi đáp lại, sau đó lại căng thẳng khởi động xe và nhấn nhẹ bàn đạp- thật nhẹ nhàng...
Bất kể đã bao nhiều lần tôi lái xe xuống con đường về nhà thân quen này, tôi vẫn không thể nào làm cho những tờ bướm bị nhoè đi bởi nước mưa bị phai dần trong trí óc. Mỗi một chúng, dính chặt vào các cột điện thoại và những biển chỉ đường, giống như một cái tát mới vào mặt. Một cái tát xứng đáng đấy chứ. Tâm trí tôi bị hút mạnh vào ý nghĩ mà tôi đã cắt đứt trước đó. Tôi không thể trốn tránh điều ấy trên con đường này được. Ít ra không phải với những hình ảnh về người thợ sửa xe yêu quý của tôi vụt sáng trong đầu ở khoảng thời gian đều đặn.
Bạn thân nhất của tôi. Jacod của tôi.
Những poster BẠN ĐÃ TỪNG NHÌN THẤY CẬU BÉ NÀY CHƯA ? không phải ý tưởng của bố Jacob. Nó là của bố tôi, Charlie, người đã in những tờ bướm này và rải chúng đầy khắp thị trấn. Và không chỉ ở Forks, mà cả ở cảng Angeles và Sequim và Hoquaim và Aberdeen và tất cả mọi thị trấn ở Penisula. "Ngài" cũng dám chắc rằng tất cả mọi đồn cảnh sát ở bang Washington đều có chung tờ bướm dán trên tường. Sở của "ngài" đã có nguyên một bảng tin dành hoàn toàn cho việc tìm ra Jacob. Cái bảng đó bây giờ đang trống nhiều như nỗi thất vọng và sự kiệt sức của chính bố.
Bố còn thất vọng hơn với việc thiếu sự phản hồi và thất vọng nhiều nhất với bác Billy, bố Jacob - và là bạn thân nhất của Charlie.
Vì việc bác Billy đã không quan tâm hơn đến cuộc tìm kiếm cho sự "bỏ nhà ra đi " của cậu con trai 16 tuổi. Vì việc bác Billy từ chối dán những tờ bướm ở La Push, vùng đất ven biển của người da đỏ là nhà của Jacob. Vì việc bác ấy hình như phủ nhận sự biến mất của Jacob, và ra vẻ như chẳng có gì để bác ấy làm. Vì câu nói của bác là" Jacob đã lớn. Nó sẽ về nhà nếu nó muốn."
Và bố đãbực bội luôn tôi, vì đã ủng hộ bác Billy.
Tôi cũng không dán những tờ bướm. Bởi gì cả bác Billy và tôi đều biết Jacob đang ở đâu, nói một cách sỗ sàng, chúng tôi cũng biết rằng chẳng có ai đã từng nhìn thấy cậu bé ấy.
Tờ bướm thường chèn một cục u lớn trong cổ họng tôi và những giọt nước mắt đau đớn và tôi mừng vì Edward đã ra ngoài đi săn vào ngày thứ Bảy. Nếu Edward thấy phản ứng này của tôi, chắc chắn nó cũng sẽ làm cho anh cảm thấy tồi tệ hơn.
Tất nhiên, có những trở ngại về việc hôm nay là thứ Bảy. Khi tôi quành xe chậm rãi và cẩn thận vào phần đường của mình, tôi có thể thấy chiếc xe tuần tiễu của bố tôi ở trên đường lái của bốn ngôi nhà. Hôm nay bố đã bỏ cả việc câu cá. Và tiếp tục giận dỗi về chuyện đám cưới.
Vì vậy tôi không thể sử dụng điện thoại. Nhưng tôi phải gọi...
Tôi đỗ xe cẩn trọng cạnh chiếc Chevy và rút chiếc điện thoại mà Edward đã trao cho tôi phòng khi khẩn cấp ra khỏi túi. Tôi quay số, giữ cho ngón tay ở nút "end".( Kết thúc cuộc gọi) nếu chuông điện thoại kêu. Chỉ là phòng bị thôi.
" Chào ?." Seth Clearwater trả lời và tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôirất ngạikhi nói chuyện với chị cậu ấy, Leah. Cáikiểu " ta muốn nhai đầu mi " không phải là quá cường điệu khi tôi nói chuyện với Leah đâu.
" Ê, Seth, Bella đây."
" Ồ, chà, Bella!. Cậu thế nào ?."
Cổ họng tôi nghẹn cứng. Dồn hết hơi tôi bật ra. " Khoẻ ".
" Gọi để hỏi thêm thông tin hả?."
" Cậuđúng là thầy bói."
" Không đến nỗi thế. Mình không phải Alice- Cậu chắc chứ" Cậu đùa. Giữa những Quiluete sống ở La Push, chỉ có Seth là tỏ ra thoải mái ngay cả lúc nhắc đến tên người nhà Cullen, bỏ qua chuyện đùa cợt về những thứ như kiểu cô ấy có thể hoàn toàn trở thành em dâu của tôi.
" Mình biết ." Tôi lưỡng lự mất một phút." Cậu ấy ra sao rồi.".
Seth thở dài." Cũng như vậy thôi. Cậu ta không trả lời , cho dù chúng ta biết cậu ấy đang nghe. Cậu ta đang cố gắng không suy nghĩ cho giống con người, cậu biết đấy. Chỉ là tiếp tục với bản năng của cậu ta thôi."
" Cậu biết cậu ấy đang ở đâu không ?."
" Nơi nào đó ở bắc Canada. Tôi không thể nói cho cậu biết là quận nào. Mà cậu ấy cũng chẳng quan tâm mấy đến đường dây điện thoại của bang đâu."
" Có gợi ý nào không..."
" Cậu ta sẽ không trở về nhà đâu, Bella. Mình xin lỗi."
Tôi nuốt nước bọt." Cảm...cảm ơn, Seth. Mình đã biết trước khi hỏi rồi. Nhưng mình chỉ là không ngừng cầu nguyện."
"Ừ, bọn mình đều cảmgiác giống vậy mà."
" Cảm ơn vì đã chịu đựng điều đó với mình, Seth. Mình biết những người khác đã gây khó khăn cho cậu".
" Họ không phải là những người hâm mộ cậu vĩ đại lắm đâu." Cậu ta đồng ý một cách vui vẻ." Một kiểu khập khiễng, mình nghĩ thế. Jacob có sự lựa chọn của cậu ấy, cậu có sự lựa chọn của chính cậu. Jake không thích quan điểm của họ về điều đó. Tất nhiên cậu ta cũng không có hào hứng chuyện cậu thăm dò cậu ấy đâu "
Tôi thở gấp." Tôitưởng là cậu ấy không nói chuyệnvới cậu chứ? "
" Cậu ta chẳng giấu bọn tôi được cái gì cả , mặc dù cậu ta rất cố gắng che đậy"
Vậy thì Jacob biết tôi đang lo lắng. Tôi không chắc mình cảm thấy như thế nào về chuyện ấy. Ừ, ít nhất thì cậu ấy biết tôi không chìm lỉm vào hoàng hôn và hoàn toàn quên bẵng cậu. Cậu ấy chắc đã tưởng tượng rằng tôi đủ khả năng chịu đựng điều đó.
" Tôi đoán là chúng ta sẽ gặp lại ở....đám cưới." Tôi nói, cố phát âm cái từ đó qua kẽ răng.
" Ừ, tôi và mẹ sẽ có mặt ở đó mà. Cậu thật tốt khi mời chúng tôi."
Tôi mỉm cười vì sự nhiệt tình trong giọng nói của Seth. Mặc dù việc mời nhà Clearwater là ý tưởng của Edward, tôi cũng rất vui vì anh đã nghĩ tới điều này. Có được Seth ở nơi ấy thật là tốt- một sự liên kết, cho dẫu mỏng manh, tới người bạn tuyện vời." Có lẽ nó sẽ không trọn vẹn nếu thiếu cậu ."
" Nói với Edward là tôi gửi lời chào nhé, được chứ?."
" Chắc chắn rồi."
Tôi lắc đầu. Tình bạn đã nảy nở giữa Edward và Seth là một thứ gì đó vẫn còn làm tôi do dự. Nó là bằng chứng, cho dù rằng mọi thứ không phải đều tiến triển đúng hướng như thế, rằng ma cà rồng và người sói có thể có mối quan hệ tốt đẹp, cảm ơn rất nhiều nếu họ cùng chung một suy nghĩ như thế.
Nhưng không phải tất cả đều thích cái ý tưởng đó.
" À." Seth nói, giọng vỡ ra." Leah về rồi này."
" Ừ! thôi chào nhé."
Chiếc điện thoại rơi vào câm lặng. Tôi để nó trên ghế và chuẩn bị tinh thần để đi vào nhà, nơi Charlie đang đợi.
Người bố tội nghiệp của tôi đã có quá nhiều thứ để đối đầu rồi. Jacob-bỏ-trốn mới chỉ là một trong những chuyện nhỏ đang đè nặng lên lưng bố. Bố đã hầu như chỉ lo lắng về tôi, đứa con gái gần như đã hợp pháp trở thành người lớn, người sẽ trở thành một "Mrs." (bà) chỉ trong vài ngày nữa.
Tôi bước chậm rãi trong làn mưa nhè nhẹ, nhớ cái đêm chúng tôi đã nói với bố...