Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hừng đông - Chương 12 - Part 1
Chương 12: Một số người không hiểu được khái niệm của từ
Tôi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Mặt trời đã giấu mình sau những cụm mây một giờ trước - khu rừng giờ thành màu xám xịt thay vì tối tăm như lúc trước. Seth nằm co tròn lại và rồi ngủ mất vào khoảng một giờ sáng, và tôi đánh thức cậu ta dậy lúc bình mình để đổi ca. Ngay cả sau khi đi tuần suốt đêm, tôi cũng rất khó khăn để bắt đầu óc mình im lặng đủ để ngủ vô, cuối cùng cũng nhỏ tới sự giúp đỡ của những bước chân theo nhịp điệu đều đặn như ru ngủ của Seth. Một, hai - ba, bốn, một , hai - ba, bốn - dum dum-dum dum - những bước chân cứ dẫm đều trên mặt đất ẩm ướt, cứ lặp đi lặp lại trong lúc cậu ta đi vòng quanh vùng đất của nhà Cullens. Chúng tôi đã tạo ra một đường mòn trên bước đường đi của mình rồi. Suy nghĩ của Seth hoàn hoàn trống rỗng, chỉ là một vết mập mờ của màu xanh và mà u xám của cây cối khi cậu ta chạy qua. Nó thật yên tĩnh. Điều đó giúp đỡ lấp đầy đầu tôi với những gì mà cậu ta thấy thay vì để những ý niệm của bản thân tôi chiếm giữ.
Và rồi tiếng tru nhức óc của Seth quá vỡ buổi sáng sớm yên tĩnh ấy.
Tôi lảo đảo đứng dậy từ mặt đất, hai chân trước của tôi phóng đi nhanh chóng trước khi hai chân sau đã hoàn toàn đứng dậy. Tôi chạy đua hướng về nơi mà Seth đang bị đông cứng ở đó, lắng nghe bước đi của những bàn chân chạy về hướng chúng tôi.
-Chào buổi sáng, hai cậu bé.
Một tiếng rên rỉ đầy sửng sốt phát ra từ kẽ răng của Seth. Và rồi cả hai chúng tôi cùng gầm gừ khi mà chúng tôi đọc được sâu hơn vào những ý nghĩ mới kia.
-Ôi, má ơi! Đi chỗ khác đi, Leah! Seth rên lên.
Tôi dừng lại khi tôi tới được chỗ Seth,cậu ta đang ngửa đầu ra sau, chuẩn bị để tru lên lần nữa - lần này là để oán trách.
-Im đi, Seth.
-Được thôi. Ugh! Ugh! Ugh! Cậu ta thút thít và cào vào mặt đất, tạo ra những vết cào sâu trên nền đất mềm kia.
Leah chạy lon ton vào tầm mắt của chúng tôi, thân thể nhỏ màu xám của chị ta đi len lời xuyên qua những bụi cây thấp.
-Thôi rên rỉ đi Seth. Em thật trẻ con quá.
Tôi gầm gừ với cô ta, hai tai tôi nằm bẹp xuống đầu mình. Chị ta tự động nhảy lùi lại một bước.
-Chị nghĩ chị đang làm gì ở đây vậy, Leah?
Chị ấy thở ra một tiếng thở dài đầy mệt mỏi." Điều đó đã khá rõ rồi, không phải sao? Tôi gia nhập vào cái bầy nhỏ nhắn, nổi loạn của cậu. Những con chó canh cửa cho ma cà rồng." Chị ấy sủa ra một tràng cười nhỏ đầy châm biếm.
-Không, chị không có gia nhập đâu. Quay lại đi trước khi tôi xé toạc một trong những cái gân chân của chị.
-Làm như cậu có thể bắt được tôi ấy. Chị ta mỉm cười và hạ mình xuống trong tư thế chuẩn bị phóng đi. "Muốn đua không hử người chỉ huy can đảm?"
Tôi hít một hơi sâu, làm đầy phổi của mình cho tới khi bụng mình căng phồng ra. Sau đó, khi tôi chắc chắn rằng mình sẽ không hét lên, tôi thở ra nhanh chóng.
-Seth, đi cho người nhà Cullens biết đó chỉ là người chị ngớ ngẩn của em thôi - tôi nghĩ những từ này một cách gay gắt nhất có thể. Anh sẽ giải quyết chuyện ở đây.
-Đi liền đây! Seth quá mừng khi có thể rời khỏi đây. Cậu ta biến mất hướng về căn nhà.
Leah nhăn mặt, và chị ấy ngả người về hướng cậu ấy, lông trên cổ chị ta dựng đứng lên. Cậu để nó chạy tới chỗ mấy con ma cà rồng một mình ah?
-Tôi chắc rằng cậu ta thà để họ giết cậu ấy còn hơn là ở với chị thêm một phút nào nữa.
-Im đi, Jacob. Oops, tôi xin lỗi - ý tôi là, im đi, người Alpha cao quý nhất.
-Chị làm cái quái gì ở đây?
-Cậu nghĩ là tôi sẽ ngồi nhà trong khi đứa em trai của mình tình nguyện làm đồ chơi cho bọn ma cà rồng gặm khi ngứa răng ah?
-Seth không muốn hay cần sự bảo vệ của chị. Thực tế là không ai muốn chị ở đây.
-Oooh, ouch, cái này sẽ để lại vết thương sâu đấy. Ha, chị ta sủa. Nói cho tôi biết ai muốn tôi ở đây, rồi tôi sẽ biến mất ngay.
-Vậy chuyện này không phải dính gì tới Seth phải không?
-Đương nhiên là có rồi. Tôi chỉ là chỉ ra cho cậu thấy đây không phải là lần đầu tiên tôi trở thành người không được hoan nghênh. Đó không phải là điều cản trở gì, nếu cậu hiểu ý tôi.
Tôi nghiến răng lại và cố gắng giữ cho đầu mình bình tĩnh.
-Có phải Sam kêu chị tới không?
-Nếu tôi ở đây vì mục đích của Sam, thì cậu đã không thể nghe thấy tôi. Lòng trung thành của tôi đã không còn thuộc về anh ta nữa.
Tôi lắng nghe thật cẩn thận những ý nghĩ trộn lẫn với những từ ngữ đó. Nếu đây là một thủ đoạn hay một sự đánh lạc hướng, thì tôi phải thật tỉnh táo đủ để nhìn rõ nó. Nhưng trong đầu chị ta không có gì cả. Lời tuyên bố của chị ta hoàn toàn là sự thật. Gần như là một sự thật đầy tuyệt vọng, không vừa ý.
-Bây giờ thì chị trung thành với tôi sao? Tôi hỏi đầy mỉa mai. Uh-huh. Đúng rồi.
-Lựa chọn của tôi hoàn toàn có hạn. Tôi cố gắng chọn cái tốt nhất trong những lựa chọn mà tôi có. Tin tôi đi, tôi không thích thú gì với điều này hơn cậu bao nhiêu đâu.
Điều đó không phải là sự thật. Có một chút gì đó gần giống như là sự sôi nổi trong đầu óc của chị ta. Chị ấy không vui vẻ gì về điều này, nhưng chị ấy cũng có một ít thích thú rất kì quặc. Tôi thăm dò trí óc chị ấy, cố gắng để hiểu được nguyên do.
Chị ấy nổi giận, phật ý về sự xâm nhập đó của tôi. Tôi thường thường cố gắng để làm lơ Leah - tôi chưa bao giờ cố thử để hiểu chị ấy trước đây cả.
Chúng tôi bị gián đoạn bởi Seth, người đang nghĩ về lời giải thích của cậu ta với Edward. Leah rên rỉ một cách lo âu. Gương mặt của Edward, đứng ở khung cửa sổ giống tối qua, không bày tỏ một sự phản ứng nào trước tin mới đó. Đó là một khuôn mặt trống rỗng, tê liệt.
Wow, anh ta nhìn thật tệ, Seth lẩm bẩm một mình. Con ma cà rồng cũng không phản ứng gì với ý nghĩ đó. Anh ta biến mất vào căn nhà. Seth xoay quanh và trở về với chúng tôi. Leah bớt căng thẳng một chút.
-Chuyện gì đang xảy ra vậy? Leah hỏi. Tường thuật lại mọi chuyện cho tôi biết với.
-Không cần thiết phải thế. Chị không ở lại đây đâu.
-Thật ra, thưa ngài Alpha, tôi sẽ ở lại. Bởi vì rõ ràng là tôi phải thuộc về một người nào đó - và đừng nghĩ là tôi chưa thử tự lập môn hộ, chính bản thân cậu phải biết rõ là điều đó là không thể nào - tôi đã chọn cậu.
-Leah, chị không ưa tôi. Tôi cũng không thích chị.
-Cảm ơn, người chỉ huy lúc nào cũng phát biểu những điều hiển nhiên ạ. Điều đó không quan trọng. Tôi ở lại với Seth.
-Chị không thích ma cà rồng. Chị không cảm thấy là có một chút xung đột về lợi ích ngay đó sao?
-Cậu cũng đâu có thích ma cà rồng.
-Nhưng tôi có cùng một mục tiêu để bảo vệ với họ. Chị thì không.
-Tôi sẽ giữ khoảng cách với họ. Tôi có thể chạy tuần tra ngoài này, giống như Seth.
-Và tôi có thể tin tưởng vào chị với chuyện đó ah?
Chị ấy duỗi cổ mình ra, nhún người lên đầu ngón chân, cố gắng đứng cao bằng tôi để có thể nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi sẽ không bao giờ phản bội bầy đàn của mình.
Tôi muốn ngửa cổ ra sau và tru lên, giống như Seth làm vừa nãy. Đây không phải là bầy đàn của chị! Đây còn không phải là một bầy đàn gì nữa. Chuyện này chỉ có tôi, tự mình hành động! Có chuyện gì với người nhà Clearwaters vậy? Tại sao các người không để tôi được yên?
Seth, mới đi tới sau lưng chúng tôi, nhăn mặt; tôi đã làm tổn thương cậu ấy. Tuyệt thật.
-Em đã rất có ích mà, phải không, Jake?
-Em đã không làm nhiều điều phiền phức lắm, nhóc ah, nhưng nếu em và Leah là một hợp thể không thể tách rời - nếu điều duy nhất để đuổi chị ấy đi là em phải về nhà thì.. .. -Chậc, em có thể trách anh khi anh muốn em về nhà không?
-Ugh, Leah, chị phá hoại mọi thứ rồi!
-Ừ, chị biết, chị ấy nói với cậu ta, và ý nghĩ đó chất đầy sức nặng từ nỗi tuyệt vọng của chị ấy.
Tôi cảm nhận được nỗi đau trong ba chữ bé nhỏ đó, và nó còn nhiều hơn những gì mà tôi có thể đoán nữa. Tôi không muốn cảm thấy nỗi đau đó. Tôi không muốn cảm thấy tội nghiệp chị ấy. Chắc rồi, bầy đàn đã rất cộc cằn với chị ấy, nhưng chị ấy tự chuốc lấy điều đó với sự cay đắng nhuộm đầy những suy nghĩ của chị ấy và khiến cho việc đọc được suy nghĩ của chị ta trở thành một cơn ác mộng.
Seth cũng đang cảm thẩy có lỗi. Jake. .. Anh không thật sự sẽ đuổi em đi chứ? Leah không tệ lắm đâu. Thật đấy. Ý em là, với chị ấy ở đây, chúng ta có thể đẩy phạm vi đi tuần của chúng ta rộng ra. Và điều này khiến Sam chỉ còn có bảy người. Chắc chắn là anh ấy không thể nào sắp đặt một cuộc chiến mà anh ấy biết mình ít người hơn. Điều đó có thể là chuyện tốt mà.. . .
-Em biết là anh không muốn lãnh đạo một bầy đàn mà Seth.
-Vậy thì đừng lãnh đạo chúng tôi, Leah đề nghị.
Tôi khịt mũi. àhay đấy. Bây giờ hai người đi về nhà đi.
-Jake, Seth nghĩ. Em thuộc về nơi này. Em thích ma cà rồng thật mà. Chỉ thích gia đình Cullens thôi. Đối với em, bọn họ là con người, và em sẽ bảo vệ họ, bởi vì đó là chuyện mà chúng ta phải làm.
-Có lẽ em thuộc về nơi đây, nhóc, nhưng chị em thì không. Và chị ấy sẽ đi bất cứ chỗ nào có em -
-Tôi dừng ngay lại, vì tôi thấy một thứ gì đấy khi tôi nói câu đó. Một thứ gì mà Leah đã cố gắng không nghĩ tới.
Leah không định bỏ đi đâu hết.
-Tôi tưởng chuyện này là vì Seth chứ, tôi nghĩ chua chát.
Chị ấy do dự. Đương nhiên tôi ở đây là vì Seth rồi.
Và để trốn khỏi Sam.
Quai hàm chị ấy nghiến chặt lại. Tôi không cần phải giải thích điều đó với cậu. Tôi chỉ cần phải làm những gì mà tôi được bảo. Tôi thuộc về bầy đàn của cậu, Jacob. Thế thôi.
Tôi bước từng bước rời xa chị ấy, gầm gừ.
Chết tiệt thật. Tôi sẽ không bao giờ có thể giải thoát khỏi chị ta. Cho dù chị ấy ghét tôi cách mấy, mặc kệ chị ấy thù ghét nhà Cullens tới cỡ nào, cho dù chị ấy sẽ rất hạnh phúc nếu chị ấy có thể giết hết bọn ma cà rồng bây giờ, mặc kệ chị ấy bực mình tới đâu khi mà chị ấy phải bảo vệ chúng - những điều này đều không là gì cả so với cái mà chị ấy cảm thấy khi thoát khỏi Sam.
Leah không thích tôi, nhưng chuyện tôi ước gì chị ta biến mất đi chỉ là việc vặt.
Chị ấy yêu Sam. Vẫn còn. Và chuyện anh ấy ước gì chị ấy có thể biến mất còn đau đớn hơn những gì chị ấy có thể chịu đựng, khi mà bây giờ chị ấy có một sự lựa chọn khác. Chị ấy có thể chọn bất cứ cái gì chỉ để rời xa Sam. Ngay cả việc dọn vào ở với gia đình Cullens như một con chó nhỏ của họ.
-Tôi không biết tôi có thể làm điều quá đáng như vậy không, chị ấy nghĩ. Chị ấy cố gắng nói một cách cứng cời, hung hăng, nhưng có một vết nứt lớn trong sự giả bộ của chị ấy. Tôi chắc là tôi sẽ thử tự giết bản thân mình vài lần trước khi làm điều đó.
-Nghe này, Leah. . .
-Không, cậu nghe này, Jacob. Đừng tranh cãi với tôi nữa, bởi vì không có hiệu quả gì đâu. Tôi sẽ không làm phiền cậu, được chứ? Tôi sẽ làm mọi thứ mà cậu muốn. Ngoại trừ việc trở về bầy đàn của Sam và trở thành một người bạn gái cũ đáng thương mà anh ấy không thể thoát khỏi. Nếu cậu muốn tôi bỏ đi - chị ấy ngồi lại trên hai chân sau và nhìn thẳng vào mắt tôi - cậu sẽ phải khiến tôi bỏ đi.
Tôi gầm gừ trong một phút dài giận dữ. Tôi bắt đầu cảm thấy một chút thương hại cho Sam, bất chấp những gì anh ấy đã làm với tôi, với Seth. Không có gì lạ khi mà anh ấy lúc nào cũng ra lệnh cho bầy đàn làm cái này cái kia. Còn cách nào khác có thể khiến mọi thứ được giải quyết ngoại trừ như vậy?
-Seth, em có giận anh không nếu anh giết chết chị em?
-Cậu ta giả bộ suy nghĩ trong vài phút. Í-m. .. Chắc là có.
Tôi thở dài.
-Được rồi, thưa bà Chỉ-làm-theo-ý-mình. Sao chị không khiến bản thân mình trở nên hữu dụng bằng cách nói cho chúng tôi biết những điều mà chị biết? Chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng tôi bỏ đi tối qua?
Rất nhiều tiếng tru. Nhưng có lẽ cậu đã nghe điều đó rồi. Tru to tới mức phải mất một lúc sau chúng tôi mới nhận ra là chúng tôi không nghe được từ hai đứa nữa. Sam thì. .. Chị ấy không nghĩ ra được từ nào để diễn tả, nhưng chúng tôi có thể thấy được chuyện tối qua trong đầu mình. Cả tôi và Seth đều rùng mình. Sau đó thì, mọi người đều nhận ra khá nhanh là chúng tôi phải suy nghĩ lại mọi chuyện. Sam dự tính sẽ nói chuyện với những vị trưởng lão khác sáng hôm nay. Đáng lý ra chúng tôi phải họp mặt và lên kế hoạch cho cuộc đấu này. Mặc dù tôi có thể nói là anh ấy không có ý định tổ chức một cuộc tấn công khác ngay lập tức. Tấn công vào lúc này chỉ là hành động tự sát, với chuyện cậu và Seth rời bầy không xin phép và đám hút máu người kia đã được báo trước. Tôi không chắc họ sẽ làm gì, nhưng tôi sẽ không đi dạo trong rừng một mình nếu tôi là kẻ hút máu người. Đang có cuộc đi săn ma cà rồng đấy.
-Chị quyết định bỏ cuộc họp mặt sáng nay ah? Tôi hỏi.
-Khi chúng tôi tản ra để đi tuần tối qua, tôi xin phép để về nhà, để nói với mẹ tôi chuyện gì đã xảy ra""
-Chết tiệt thật! Chị đã nói với mẹ hả? Seth rú lên.
-Seth, hoãn lại những chuyện gia đình trong một giây xem nào. Tiếp tục đi Leah.
-Khi mà tôi đã trở lại thành người, tôi dành một phút để suy nghĩ mọi chuyện. Thật ra thì tôi suy nghĩ suốt đêm. Tôi cá là những người khác nghĩ là tôi đã ngủ rồi. Nhưng chuyện hai-bầy-đàn-riêng-biệt, hai-cách-suy-nghĩ-của-hai-bầy-đàn-riêng-biệt khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, tôi cân nhắc sự an toàn của Seth và những, er, lợi ích khác với việc trở thành một kẻ phản bội và phải ngửi mùi hôi của bọn ma cà rồng trong bao lâu ai mà biết được. Cậu biết tôi đã quyết định thế nào. Tôi để lại một bức thư ngắn cho mẹ tôi. Tôi đoán là chúng ta sẽ nghe được cái gì đó khi mà Sam phát hiện ra.. . .
Leah nghiêng tai về hướng tây.
-Ừ, tôi đoán là chúng ta sẽ nghe được, tôi đồng ý.
-Đó là tất cả những gì xảy ra đó. Bây giờ thì chúng ta làm gì? Chị ấy hỏi.
Chị ấy và Seth đều nhìn tôi chờ đợi.
-Đây chính xác là điều mà tôi không muốn phải làm.
-Tôi đoán là bây giờ chúng ta phải cẩn thận coi chừng động tĩnh của họ. Đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm. Có lẽ chị nên đi ngủ một chút đi, Leah.
-Cậu cũng chỉ ngủ nhiều như tôi đã ngủ thôi.
-Tôi nghĩ rằng chị đã nói chị sẽ làm như chị được bảo?
-Đúng. Cái đó đã cũ rích rồi mà, chị ấy càu nhàu, và rồi chị ấy ngáp dài. Được rồi, sao cũng được. Tôi không quan tâm.
-Em sẽ đi tuần nhé Jake. Em không mệt chút nào. Seth quá mừng khi tôi không bắt họ về nhà, cậu ta nhảy dựng lên vì phấn khích.
-Chắc rồi, chắc rồi. Anh sẽ đi coi xem gia đình Cullens ra sao rồi.
Seth chạy đi tiến về một con đường mới được tạo ra trên mặt đất ẩm ướt. Leah nhìn theo cậu ta một cách quan tâm.
-Có lẽ là nên chạy một vòng hoặc hai trước khi tôi gục.. .. Nè Seth, muốn coi chị có thể chạy trước em bao nhiêu vòng không?
-KHÔNG!
Phát ra một tiếng cười nhỏ, Leah phóng vào rừng cây sau cậu ta.
Tôi gầm gừ một cách vô ích. Còn đâu sự yên bình và tĩnh lặng.
Leah đang cố thử - theo cách của Leah. Chị ấy giữ giọng điệu chế nhạo của mình ở mức thấp nhất khi chị ấy chạy xung quanh khu vực căn nhà, nhưng không có cách nào có thể không nhận thức được tâm trạng tự mãn của chị ấy. Tôi nghĩ tới chuyện có "hai người" đi cùng mình. Điều đó không đúng với tôi lắm, bởi vì một người đã là rất nhiều đối với tôi rồi. Nhưng nếu cần phải có ba người, thì rất khó để mà nghĩ ra một người tôi không muốn đổi chị ấy với người đó.
-Paul? Chị ấy gợi ý.
-Có lẽ, tôi thừa nhận.
Chị ấy cười một mình, quá bồn chồn lo sợ và phấn khởi để mà cảm thấy bị xúc phạm. Tôi tự hỏi sự vui mừng vì đã lẩn tránh được sự thương hại của Sam sẽ còn tồn tại trong bao lâu.
-Đó sẽ là mục tiêu của tôi vậy - cố gắng trở nên ít làm phiền hơn là Paul.
-Ừ, cố gắng đi.
Tôi biến đổi vào hình dạng khác của mình khi tôi chỉ cách căn nhà vài thước. Tôi không định sẽ tiêu pha nhiều thời gian làm người ở đây. Nhưng tôi cũng không có ý định có Leah trong đầu mình. Tôi mặc chiếc quần short rách tả tơi của mình vào và bắt đầu đi vào trong nhà.
Cánh cửa mở ra trước khi tôi bước tới bậc thang, và tôi ngạc nhiên trông thấy Carlisle thay vì Edward bước ra mở cửa cho tôi - gương mặt ông ấy nhìn mệt mỏi và thảm bại. Trong một khoảng khắc, tim tôi ngừng đập. Tôi đi loạng choạng tới chỗ đó, không có khả năng để nói chuyện.
"Cháu có sao không, Jacob?". Carlisle hỏi.
"Bella thế nào?". Tôi bật hỏi.
"Con bé. .. Vẫn giống như đêm qua. Tôi đã làm cháu sợ ah? Tôi xin lỗi. Edward nói cháu đang tới trong hình dạng người của mình, và tôi đi ra để đón cháu, vì nó không muốn rời khỏi con bé. Con bé đang thức đó."
Và Edward không muốn mất một thời gian nào để được ở bên cạnh cô ấy, vì anh ta không còn nhiều thời gian nữa. Carlisle không nói thẳng ra, nhưng ông ấy cũng đã biểu lộ rất rõ điều đó.
Đã có một khoảng thời gian dài kể từ lần trước tôi ngủ - từ trước cuộc đi tuần cuối cùng của tôi. Tôi đang cảm thấy điều đó bây giờ. Tôi bước một bước tới trước, ngồi xuống bậc thềm trước cửa, và dựa vào tay vịn bậc thang.
Tôi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Mặt trời đã giấu mình sau những cụm mây một giờ trước - khu rừng giờ thành màu xám xịt thay vì tối tăm như lúc trước. Seth nằm co tròn lại và rồi ngủ mất vào khoảng một giờ sáng, và tôi đánh thức cậu ta dậy lúc bình mình để đổi ca. Ngay cả sau khi đi tuần suốt đêm, tôi cũng rất khó khăn để bắt đầu óc mình im lặng đủ để ngủ vô, cuối cùng cũng nhỏ tới sự giúp đỡ của những bước chân theo nhịp điệu đều đặn như ru ngủ của Seth. Một, hai - ba, bốn, một , hai - ba, bốn - dum dum-dum dum - những bước chân cứ dẫm đều trên mặt đất ẩm ướt, cứ lặp đi lặp lại trong lúc cậu ta đi vòng quanh vùng đất của nhà Cullens. Chúng tôi đã tạo ra một đường mòn trên bước đường đi của mình rồi. Suy nghĩ của Seth hoàn hoàn trống rỗng, chỉ là một vết mập mờ của màu xanh và mà u xám của cây cối khi cậu ta chạy qua. Nó thật yên tĩnh. Điều đó giúp đỡ lấp đầy đầu tôi với những gì mà cậu ta thấy thay vì để những ý niệm của bản thân tôi chiếm giữ.
Và rồi tiếng tru nhức óc của Seth quá vỡ buổi sáng sớm yên tĩnh ấy.
Tôi lảo đảo đứng dậy từ mặt đất, hai chân trước của tôi phóng đi nhanh chóng trước khi hai chân sau đã hoàn toàn đứng dậy. Tôi chạy đua hướng về nơi mà Seth đang bị đông cứng ở đó, lắng nghe bước đi của những bàn chân chạy về hướng chúng tôi.
-Chào buổi sáng, hai cậu bé.
Một tiếng rên rỉ đầy sửng sốt phát ra từ kẽ răng của Seth. Và rồi cả hai chúng tôi cùng gầm gừ khi mà chúng tôi đọc được sâu hơn vào những ý nghĩ mới kia.
-Ôi, má ơi! Đi chỗ khác đi, Leah! Seth rên lên.
Tôi dừng lại khi tôi tới được chỗ Seth,cậu ta đang ngửa đầu ra sau, chuẩn bị để tru lên lần nữa - lần này là để oán trách.
-Im đi, Seth.
-Được thôi. Ugh! Ugh! Ugh! Cậu ta thút thít và cào vào mặt đất, tạo ra những vết cào sâu trên nền đất mềm kia.
Leah chạy lon ton vào tầm mắt của chúng tôi, thân thể nhỏ màu xám của chị ta đi len lời xuyên qua những bụi cây thấp.
-Thôi rên rỉ đi Seth. Em thật trẻ con quá.
Tôi gầm gừ với cô ta, hai tai tôi nằm bẹp xuống đầu mình. Chị ta tự động nhảy lùi lại một bước.
-Chị nghĩ chị đang làm gì ở đây vậy, Leah?
Chị ấy thở ra một tiếng thở dài đầy mệt mỏi." Điều đó đã khá rõ rồi, không phải sao? Tôi gia nhập vào cái bầy nhỏ nhắn, nổi loạn của cậu. Những con chó canh cửa cho ma cà rồng." Chị ấy sủa ra một tràng cười nhỏ đầy châm biếm.
-Không, chị không có gia nhập đâu. Quay lại đi trước khi tôi xé toạc một trong những cái gân chân của chị.
-Làm như cậu có thể bắt được tôi ấy. Chị ta mỉm cười và hạ mình xuống trong tư thế chuẩn bị phóng đi. "Muốn đua không hử người chỉ huy can đảm?"
Tôi hít một hơi sâu, làm đầy phổi của mình cho tới khi bụng mình căng phồng ra. Sau đó, khi tôi chắc chắn rằng mình sẽ không hét lên, tôi thở ra nhanh chóng.
-Seth, đi cho người nhà Cullens biết đó chỉ là người chị ngớ ngẩn của em thôi - tôi nghĩ những từ này một cách gay gắt nhất có thể. Anh sẽ giải quyết chuyện ở đây.
-Đi liền đây! Seth quá mừng khi có thể rời khỏi đây. Cậu ta biến mất hướng về căn nhà.
Leah nhăn mặt, và chị ấy ngả người về hướng cậu ấy, lông trên cổ chị ta dựng đứng lên. Cậu để nó chạy tới chỗ mấy con ma cà rồng một mình ah?
-Tôi chắc rằng cậu ta thà để họ giết cậu ấy còn hơn là ở với chị thêm một phút nào nữa.
-Im đi, Jacob. Oops, tôi xin lỗi - ý tôi là, im đi, người Alpha cao quý nhất.
-Chị làm cái quái gì ở đây?
-Cậu nghĩ là tôi sẽ ngồi nhà trong khi đứa em trai của mình tình nguyện làm đồ chơi cho bọn ma cà rồng gặm khi ngứa răng ah?
-Seth không muốn hay cần sự bảo vệ của chị. Thực tế là không ai muốn chị ở đây.
-Oooh, ouch, cái này sẽ để lại vết thương sâu đấy. Ha, chị ta sủa. Nói cho tôi biết ai muốn tôi ở đây, rồi tôi sẽ biến mất ngay.
-Vậy chuyện này không phải dính gì tới Seth phải không?
-Đương nhiên là có rồi. Tôi chỉ là chỉ ra cho cậu thấy đây không phải là lần đầu tiên tôi trở thành người không được hoan nghênh. Đó không phải là điều cản trở gì, nếu cậu hiểu ý tôi.
Tôi nghiến răng lại và cố gắng giữ cho đầu mình bình tĩnh.
-Có phải Sam kêu chị tới không?
-Nếu tôi ở đây vì mục đích của Sam, thì cậu đã không thể nghe thấy tôi. Lòng trung thành của tôi đã không còn thuộc về anh ta nữa.
Tôi lắng nghe thật cẩn thận những ý nghĩ trộn lẫn với những từ ngữ đó. Nếu đây là một thủ đoạn hay một sự đánh lạc hướng, thì tôi phải thật tỉnh táo đủ để nhìn rõ nó. Nhưng trong đầu chị ta không có gì cả. Lời tuyên bố của chị ta hoàn toàn là sự thật. Gần như là một sự thật đầy tuyệt vọng, không vừa ý.
-Bây giờ thì chị trung thành với tôi sao? Tôi hỏi đầy mỉa mai. Uh-huh. Đúng rồi.
-Lựa chọn của tôi hoàn toàn có hạn. Tôi cố gắng chọn cái tốt nhất trong những lựa chọn mà tôi có. Tin tôi đi, tôi không thích thú gì với điều này hơn cậu bao nhiêu đâu.
Điều đó không phải là sự thật. Có một chút gì đó gần giống như là sự sôi nổi trong đầu óc của chị ta. Chị ấy không vui vẻ gì về điều này, nhưng chị ấy cũng có một ít thích thú rất kì quặc. Tôi thăm dò trí óc chị ấy, cố gắng để hiểu được nguyên do.
Chị ấy nổi giận, phật ý về sự xâm nhập đó của tôi. Tôi thường thường cố gắng để làm lơ Leah - tôi chưa bao giờ cố thử để hiểu chị ấy trước đây cả.
Chúng tôi bị gián đoạn bởi Seth, người đang nghĩ về lời giải thích của cậu ta với Edward. Leah rên rỉ một cách lo âu. Gương mặt của Edward, đứng ở khung cửa sổ giống tối qua, không bày tỏ một sự phản ứng nào trước tin mới đó. Đó là một khuôn mặt trống rỗng, tê liệt.
Wow, anh ta nhìn thật tệ, Seth lẩm bẩm một mình. Con ma cà rồng cũng không phản ứng gì với ý nghĩ đó. Anh ta biến mất vào căn nhà. Seth xoay quanh và trở về với chúng tôi. Leah bớt căng thẳng một chút.
-Chuyện gì đang xảy ra vậy? Leah hỏi. Tường thuật lại mọi chuyện cho tôi biết với.
-Không cần thiết phải thế. Chị không ở lại đây đâu.
-Thật ra, thưa ngài Alpha, tôi sẽ ở lại. Bởi vì rõ ràng là tôi phải thuộc về một người nào đó - và đừng nghĩ là tôi chưa thử tự lập môn hộ, chính bản thân cậu phải biết rõ là điều đó là không thể nào - tôi đã chọn cậu.
-Leah, chị không ưa tôi. Tôi cũng không thích chị.
-Cảm ơn, người chỉ huy lúc nào cũng phát biểu những điều hiển nhiên ạ. Điều đó không quan trọng. Tôi ở lại với Seth.
-Chị không thích ma cà rồng. Chị không cảm thấy là có một chút xung đột về lợi ích ngay đó sao?
-Cậu cũng đâu có thích ma cà rồng.
-Nhưng tôi có cùng một mục tiêu để bảo vệ với họ. Chị thì không.
-Tôi sẽ giữ khoảng cách với họ. Tôi có thể chạy tuần tra ngoài này, giống như Seth.
-Và tôi có thể tin tưởng vào chị với chuyện đó ah?
Chị ấy duỗi cổ mình ra, nhún người lên đầu ngón chân, cố gắng đứng cao bằng tôi để có thể nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi sẽ không bao giờ phản bội bầy đàn của mình.
Tôi muốn ngửa cổ ra sau và tru lên, giống như Seth làm vừa nãy. Đây không phải là bầy đàn của chị! Đây còn không phải là một bầy đàn gì nữa. Chuyện này chỉ có tôi, tự mình hành động! Có chuyện gì với người nhà Clearwaters vậy? Tại sao các người không để tôi được yên?
Seth, mới đi tới sau lưng chúng tôi, nhăn mặt; tôi đã làm tổn thương cậu ấy. Tuyệt thật.
-Em đã rất có ích mà, phải không, Jake?
-Em đã không làm nhiều điều phiền phức lắm, nhóc ah, nhưng nếu em và Leah là một hợp thể không thể tách rời - nếu điều duy nhất để đuổi chị ấy đi là em phải về nhà thì.. .. -Chậc, em có thể trách anh khi anh muốn em về nhà không?
-Ugh, Leah, chị phá hoại mọi thứ rồi!
-Ừ, chị biết, chị ấy nói với cậu ta, và ý nghĩ đó chất đầy sức nặng từ nỗi tuyệt vọng của chị ấy.
Tôi cảm nhận được nỗi đau trong ba chữ bé nhỏ đó, và nó còn nhiều hơn những gì mà tôi có thể đoán nữa. Tôi không muốn cảm thấy nỗi đau đó. Tôi không muốn cảm thấy tội nghiệp chị ấy. Chắc rồi, bầy đàn đã rất cộc cằn với chị ấy, nhưng chị ấy tự chuốc lấy điều đó với sự cay đắng nhuộm đầy những suy nghĩ của chị ấy và khiến cho việc đọc được suy nghĩ của chị ta trở thành một cơn ác mộng.
Seth cũng đang cảm thẩy có lỗi. Jake. .. Anh không thật sự sẽ đuổi em đi chứ? Leah không tệ lắm đâu. Thật đấy. Ý em là, với chị ấy ở đây, chúng ta có thể đẩy phạm vi đi tuần của chúng ta rộng ra. Và điều này khiến Sam chỉ còn có bảy người. Chắc chắn là anh ấy không thể nào sắp đặt một cuộc chiến mà anh ấy biết mình ít người hơn. Điều đó có thể là chuyện tốt mà.. . .
-Em biết là anh không muốn lãnh đạo một bầy đàn mà Seth.
-Vậy thì đừng lãnh đạo chúng tôi, Leah đề nghị.
Tôi khịt mũi. àhay đấy. Bây giờ hai người đi về nhà đi.
-Jake, Seth nghĩ. Em thuộc về nơi này. Em thích ma cà rồng thật mà. Chỉ thích gia đình Cullens thôi. Đối với em, bọn họ là con người, và em sẽ bảo vệ họ, bởi vì đó là chuyện mà chúng ta phải làm.
-Có lẽ em thuộc về nơi đây, nhóc, nhưng chị em thì không. Và chị ấy sẽ đi bất cứ chỗ nào có em -
-Tôi dừng ngay lại, vì tôi thấy một thứ gì đấy khi tôi nói câu đó. Một thứ gì mà Leah đã cố gắng không nghĩ tới.
Leah không định bỏ đi đâu hết.
-Tôi tưởng chuyện này là vì Seth chứ, tôi nghĩ chua chát.
Chị ấy do dự. Đương nhiên tôi ở đây là vì Seth rồi.
Và để trốn khỏi Sam.
Quai hàm chị ấy nghiến chặt lại. Tôi không cần phải giải thích điều đó với cậu. Tôi chỉ cần phải làm những gì mà tôi được bảo. Tôi thuộc về bầy đàn của cậu, Jacob. Thế thôi.
Tôi bước từng bước rời xa chị ấy, gầm gừ.
Chết tiệt thật. Tôi sẽ không bao giờ có thể giải thoát khỏi chị ta. Cho dù chị ấy ghét tôi cách mấy, mặc kệ chị ấy thù ghét nhà Cullens tới cỡ nào, cho dù chị ấy sẽ rất hạnh phúc nếu chị ấy có thể giết hết bọn ma cà rồng bây giờ, mặc kệ chị ấy bực mình tới đâu khi mà chị ấy phải bảo vệ chúng - những điều này đều không là gì cả so với cái mà chị ấy cảm thấy khi thoát khỏi Sam.
Leah không thích tôi, nhưng chuyện tôi ước gì chị ta biến mất đi chỉ là việc vặt.
Chị ấy yêu Sam. Vẫn còn. Và chuyện anh ấy ước gì chị ấy có thể biến mất còn đau đớn hơn những gì chị ấy có thể chịu đựng, khi mà bây giờ chị ấy có một sự lựa chọn khác. Chị ấy có thể chọn bất cứ cái gì chỉ để rời xa Sam. Ngay cả việc dọn vào ở với gia đình Cullens như một con chó nhỏ của họ.
-Tôi không biết tôi có thể làm điều quá đáng như vậy không, chị ấy nghĩ. Chị ấy cố gắng nói một cách cứng cời, hung hăng, nhưng có một vết nứt lớn trong sự giả bộ của chị ấy. Tôi chắc là tôi sẽ thử tự giết bản thân mình vài lần trước khi làm điều đó.
-Nghe này, Leah. . .
-Không, cậu nghe này, Jacob. Đừng tranh cãi với tôi nữa, bởi vì không có hiệu quả gì đâu. Tôi sẽ không làm phiền cậu, được chứ? Tôi sẽ làm mọi thứ mà cậu muốn. Ngoại trừ việc trở về bầy đàn của Sam và trở thành một người bạn gái cũ đáng thương mà anh ấy không thể thoát khỏi. Nếu cậu muốn tôi bỏ đi - chị ấy ngồi lại trên hai chân sau và nhìn thẳng vào mắt tôi - cậu sẽ phải khiến tôi bỏ đi.
Tôi gầm gừ trong một phút dài giận dữ. Tôi bắt đầu cảm thấy một chút thương hại cho Sam, bất chấp những gì anh ấy đã làm với tôi, với Seth. Không có gì lạ khi mà anh ấy lúc nào cũng ra lệnh cho bầy đàn làm cái này cái kia. Còn cách nào khác có thể khiến mọi thứ được giải quyết ngoại trừ như vậy?
-Seth, em có giận anh không nếu anh giết chết chị em?
-Cậu ta giả bộ suy nghĩ trong vài phút. Í-m. .. Chắc là có.
Tôi thở dài.
-Được rồi, thưa bà Chỉ-làm-theo-ý-mình. Sao chị không khiến bản thân mình trở nên hữu dụng bằng cách nói cho chúng tôi biết những điều mà chị biết? Chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng tôi bỏ đi tối qua?
Rất nhiều tiếng tru. Nhưng có lẽ cậu đã nghe điều đó rồi. Tru to tới mức phải mất một lúc sau chúng tôi mới nhận ra là chúng tôi không nghe được từ hai đứa nữa. Sam thì. .. Chị ấy không nghĩ ra được từ nào để diễn tả, nhưng chúng tôi có thể thấy được chuyện tối qua trong đầu mình. Cả tôi và Seth đều rùng mình. Sau đó thì, mọi người đều nhận ra khá nhanh là chúng tôi phải suy nghĩ lại mọi chuyện. Sam dự tính sẽ nói chuyện với những vị trưởng lão khác sáng hôm nay. Đáng lý ra chúng tôi phải họp mặt và lên kế hoạch cho cuộc đấu này. Mặc dù tôi có thể nói là anh ấy không có ý định tổ chức một cuộc tấn công khác ngay lập tức. Tấn công vào lúc này chỉ là hành động tự sát, với chuyện cậu và Seth rời bầy không xin phép và đám hút máu người kia đã được báo trước. Tôi không chắc họ sẽ làm gì, nhưng tôi sẽ không đi dạo trong rừng một mình nếu tôi là kẻ hút máu người. Đang có cuộc đi săn ma cà rồng đấy.
-Chị quyết định bỏ cuộc họp mặt sáng nay ah? Tôi hỏi.
-Khi chúng tôi tản ra để đi tuần tối qua, tôi xin phép để về nhà, để nói với mẹ tôi chuyện gì đã xảy ra""
-Chết tiệt thật! Chị đã nói với mẹ hả? Seth rú lên.
-Seth, hoãn lại những chuyện gia đình trong một giây xem nào. Tiếp tục đi Leah.
-Khi mà tôi đã trở lại thành người, tôi dành một phút để suy nghĩ mọi chuyện. Thật ra thì tôi suy nghĩ suốt đêm. Tôi cá là những người khác nghĩ là tôi đã ngủ rồi. Nhưng chuyện hai-bầy-đàn-riêng-biệt, hai-cách-suy-nghĩ-của-hai-bầy-đàn-riêng-biệt khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, tôi cân nhắc sự an toàn của Seth và những, er, lợi ích khác với việc trở thành một kẻ phản bội và phải ngửi mùi hôi của bọn ma cà rồng trong bao lâu ai mà biết được. Cậu biết tôi đã quyết định thế nào. Tôi để lại một bức thư ngắn cho mẹ tôi. Tôi đoán là chúng ta sẽ nghe được cái gì đó khi mà Sam phát hiện ra.. . .
Leah nghiêng tai về hướng tây.
-Ừ, tôi đoán là chúng ta sẽ nghe được, tôi đồng ý.
-Đó là tất cả những gì xảy ra đó. Bây giờ thì chúng ta làm gì? Chị ấy hỏi.
Chị ấy và Seth đều nhìn tôi chờ đợi.
-Đây chính xác là điều mà tôi không muốn phải làm.
-Tôi đoán là bây giờ chúng ta phải cẩn thận coi chừng động tĩnh của họ. Đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm. Có lẽ chị nên đi ngủ một chút đi, Leah.
-Cậu cũng chỉ ngủ nhiều như tôi đã ngủ thôi.
-Tôi nghĩ rằng chị đã nói chị sẽ làm như chị được bảo?
-Đúng. Cái đó đã cũ rích rồi mà, chị ấy càu nhàu, và rồi chị ấy ngáp dài. Được rồi, sao cũng được. Tôi không quan tâm.
-Em sẽ đi tuần nhé Jake. Em không mệt chút nào. Seth quá mừng khi tôi không bắt họ về nhà, cậu ta nhảy dựng lên vì phấn khích.
-Chắc rồi, chắc rồi. Anh sẽ đi coi xem gia đình Cullens ra sao rồi.
Seth chạy đi tiến về một con đường mới được tạo ra trên mặt đất ẩm ướt. Leah nhìn theo cậu ta một cách quan tâm.
-Có lẽ là nên chạy một vòng hoặc hai trước khi tôi gục.. .. Nè Seth, muốn coi chị có thể chạy trước em bao nhiêu vòng không?
-KHÔNG!
Phát ra một tiếng cười nhỏ, Leah phóng vào rừng cây sau cậu ta.
Tôi gầm gừ một cách vô ích. Còn đâu sự yên bình và tĩnh lặng.
Leah đang cố thử - theo cách của Leah. Chị ấy giữ giọng điệu chế nhạo của mình ở mức thấp nhất khi chị ấy chạy xung quanh khu vực căn nhà, nhưng không có cách nào có thể không nhận thức được tâm trạng tự mãn của chị ấy. Tôi nghĩ tới chuyện có "hai người" đi cùng mình. Điều đó không đúng với tôi lắm, bởi vì một người đã là rất nhiều đối với tôi rồi. Nhưng nếu cần phải có ba người, thì rất khó để mà nghĩ ra một người tôi không muốn đổi chị ấy với người đó.
-Paul? Chị ấy gợi ý.
-Có lẽ, tôi thừa nhận.
Chị ấy cười một mình, quá bồn chồn lo sợ và phấn khởi để mà cảm thấy bị xúc phạm. Tôi tự hỏi sự vui mừng vì đã lẩn tránh được sự thương hại của Sam sẽ còn tồn tại trong bao lâu.
-Đó sẽ là mục tiêu của tôi vậy - cố gắng trở nên ít làm phiền hơn là Paul.
-Ừ, cố gắng đi.
Tôi biến đổi vào hình dạng khác của mình khi tôi chỉ cách căn nhà vài thước. Tôi không định sẽ tiêu pha nhiều thời gian làm người ở đây. Nhưng tôi cũng không có ý định có Leah trong đầu mình. Tôi mặc chiếc quần short rách tả tơi của mình vào và bắt đầu đi vào trong nhà.
Cánh cửa mở ra trước khi tôi bước tới bậc thang, và tôi ngạc nhiên trông thấy Carlisle thay vì Edward bước ra mở cửa cho tôi - gương mặt ông ấy nhìn mệt mỏi và thảm bại. Trong một khoảng khắc, tim tôi ngừng đập. Tôi đi loạng choạng tới chỗ đó, không có khả năng để nói chuyện.
"Cháu có sao không, Jacob?". Carlisle hỏi.
"Bella thế nào?". Tôi bật hỏi.
"Con bé. .. Vẫn giống như đêm qua. Tôi đã làm cháu sợ ah? Tôi xin lỗi. Edward nói cháu đang tới trong hình dạng người của mình, và tôi đi ra để đón cháu, vì nó không muốn rời khỏi con bé. Con bé đang thức đó."
Và Edward không muốn mất một thời gian nào để được ở bên cạnh cô ấy, vì anh ta không còn nhiều thời gian nữa. Carlisle không nói thẳng ra, nhưng ông ấy cũng đã biểu lộ rất rõ điều đó.
Đã có một khoảng thời gian dài kể từ lần trước tôi ngủ - từ trước cuộc đi tuần cuối cùng của tôi. Tôi đang cảm thấy điều đó bây giờ. Tôi bước một bước tới trước, ngồi xuống bậc thềm trước cửa, và dựa vào tay vịn bậc thang.