Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hừng đông - Chương 04 - Part 2
Cậu ta đấu tranh trong một phút nữa và sau đó thở ra. “Mình không nên. Chẳng sao cả. Mình chỉ là tò mò một cách bệnh hoạn.”
Bởi vì tôi biết cậu ấy quá rõ, tôi hiểu được. “Không phải tối nay, Jacob.” tôi thì thầm.
Jacob còn bị ám ảnh về bản chất của con người của tôi còn hơn Edward. Cậu ta trân quý mỗi một nhịp đập của trái tim tôi, biết rằng chúng chỉ còn vài ngày.
“Ồ,” cậu ta nói, cố gắng che dấu sự nhẹ nhõm của cậu ta. “Ồ.”
Một bản nhạc mới lại bắt đầu, nhưng cậu ta không chú ý tới việc ấy lúc này. “Khi nào?” cậu ta hỏi khẽ.
“Mình không biết chắc. Một hoặc hai tuần, có thể.”
Âm điệu của cậu ta thay đổi, có vẻ chế giễu. “Sao lại lâu vậy?”
“Mình chỉ không muốn trải qua tuần trăng mật trong đau đớn quằn quại.”
“Vậy cậu muốn trải qua nó như thế nào? Ngồi chơi cờ à? Ha ha.”
“Rất buồn cười.”
“Giỡn chơi, Bells. Nhưng nói thật nhé, mình không thấy có ý nghĩa gì hết. Cậu không thể có một tuần trăng mật thật sự với một con ma cà rồng, vậy thì cần gì phải tốn hơi làm chuyện vớ vẩn như vậy? Nói trắng ra. Đây không phải là lần đầu tiên cậu lảng tránh sự thật. Nhưng dù sao nó cũng là một chuyện tốt,” cậu ta nói, thình lình nói một cách tha thiết.
“Đừng xấu hổ về chuyện đó.”
“Tớ không lảng tránh chuyện gì cả,” tôi ngắt lời. “Và vâng mình có thể có một tuần trăng mật thật sự! Mình có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn! Và cậu thôi đi.”
Cậu ta đột nhiên ngừng lại điệu nhảy xì lô. Trong một khắc, tôi tự hỏi phải chăng cuối cùng cậu ta đã chú ý đến bài nhạc đã đổi, và tôi suy nghĩ trong đầu một cách để hàn gắn lại sự bất hòa nho nhỏ của chúng tôi trước khi cậu ta chào tạm biệt. Chúng tôi không nên chia tay như vậy.
Và sau đó mắt cậu ta mở lớn quái lạ với sự bối rối khủng khiếp. “Cái gì?” cậu ta thở dốc. “Cậu nói cái gì?”
“Về chuyện gì…? Jake? Có chuyện gì sao?”
“Cậu có ý gì? Có một tuần trăng mật thật sự? Trong khi cậu vẫn là con người? Cậu đùa hả? Đó là một trò đùa tệ hại, Bella!”
Tôi liếc cậu ấy. “Mình nói thôi đi, Jake. Đây không phải là chuyện của cậu. Mình không nên…chúng ta không nên nói về chuyện này. Nó là chuyện cá nhân -”
Bàn tay khổng lồ của cậu ta ghì chặt mu bàn tay tôi, quấn quanh nó, ngón tay đè lên.
“Aoo, Jake! Buông ra!” Cậu ta lắc tôi.
“Bella! Có phải cậu đã mất trí không? Cậu không thể ngu ngốc như thế! Nói với mình rằng cậu đang đùa đi!”
Cậu ta lại lắc tôi nữa. Tay cậu ta, cứng như một cọng kềm, đang run rẩy, truyền đi sự rung động ấy vào sâu trong xương tôi.
“Jake – ngừng lại!”
Bóng tối đột nhiên đông nghẹt.
“Bỏ tay cậu ra khỏi cô ấy!” giọng của Edawrd lạnh như đá, sắc như dao cạo.
Sau Jacob, có một tiếng gầm gừ nhỏ từ trong bóng tối đen nghịt, và sau đó là một giọng khác, át luôn tiếng đầu tiên.
“Jacob, người anh em, lùi ra đi,” tôi nghe tiếng Seth Clearwater cố nài. “Cậu đang mất bình tĩnh.” Jacob có vẻ bị đông cứng, cặp mắt cậu ta to một cách kinh khủng và không chớp mắt. “Anh sẽ làm chị ấy đau đấy,” Seth nói khẽ. “Buông chị ấy ra đi.”
“Ngay bây giờ!” Edward gầm lên.
Tay Jacob rơi xuống, và thình lình dòng máu chảy phụt qua những tĩnh mạch đang chờ đợi của tôi một cách đau đớn. Trước khi tôi kịp nhận ra, đôi tay lạnh giá đã thế chỗ đôi tay nóng, và một luồng khí đột nhiên rít qua tôi.
Tôi chớp mắt, và tôi thấy tôi đang đứng cách chỗ tôi đứng lúc nãy 6 feet. Edward đang căng thẳng đứng trước tôi. Có hai con sói khổng lồ đang đứng giữa anh ấy và Jacob, nhưng chúng không có muốn tấn công tôi. Nhìn giống như chúng đang ngăn chặn một cuộc chiến.
Và Seth – cao lênh khênh, 15 tuổi Seth – vòng cánh tay dài của cậu ta quanh thân hình đang run rẩy của Jacob, và đang kéo mạnh cậu ta đi. Nếu Jacob biến hình khi Seth quá gần như thế…
”Thôi mà, Jake. Đi thôi.”
“Ta sẽ giết mi,” Jacob nói, giọng cậu ta bị nghẹn lại với cơn thịnh nộ nên nó nhỏ như một lời thì thầm. Mắt cậu ta, tập trung vào Edward, cháy lên giận dữ. “Ta sẽ tự tay giết mi! Ta sẽ làm ngay bây giờ!” Cậu ta rùng mình một cách chấn động.
Con sói lớn nhất, con màu đen, gầm lên giận dữ. “Seth, tránh ra đi.” Edward rít lên.
Seth kéo Jacob một lần nữa. Jacob quá bối rối với cơn thịnh nộ đến nỗi Seth có thể kéo mạnh cậu ta ra xa vài feet. “Đừng làm vậy, Jake. Đi đi. Thôi mà.”
Sam – con sói lớn hơn – tham gia với Seth. Anh ta để cái đầu đầy lông của mình vào ngực Jacob và đẩy đi.
Ba người họ - Seth kéo, Jake run rẩy, Sam đẩy – biến mất một cách nhanh chóng vào bóng tối.
Một con sói khác nhìn theo họ. Tôi không chắc lắm, trong ánh sáng mờ mờ, về màu sắc của lông nó – có lẽ là màu nâu hạt dẻ? Đó có phải là Quil không?
“Tớ xin lỗi,” tôi nói nhỏ với con sói.
“Mọi chuyển ổn rồi, Bella,” Edward thì thầm.
Con sói nhìn Edward. Tia nhìn thiếu thiện cảm. Edward gật đầu lại một cách lạnh nhạt. Con sói giận dữ và quay mình đi theo những người kia, biến mất như họ.
“Ổn rồi,” Edward nói với bản thân anh áy, và sau đó nhìn tôi. “Chúng ta hãy quay lại.” “Nhưng Jake –“
“Sam lo cho cậu ấy rồi. Cậu ta đã đi.” “Edward, em rất xin lỗi. Em quá ngu ngốc –“
“Em không làm gì sai cả -“
“Em quá nhiều chuyện! Tại sao em..em không nên để cho cậu ta hướng em tới chuyện ấy. Em đã nghĩ gì thế này?”
“Đừng lo.” Anh ấy sờ mặt tôi. “Chúng ta cần phải quay trở lại tiệc chiêu đãi trước khi có người nào đó chú ý đến sự vắng mặt của chúng ta.”
Tôi lắc đầu, cố gắng làm bản thân thích ứng. Trước khi người nào đó chú ý? Có người nào đó bỏ lỡ sao? Sau đó, khi tôi nghĩ về chuyện đó, tôi nhận ra rằng sự chạm trán có vẻ như quá thêm thảm cho tôi, trong hiện thực, rất im lặng và ngắn ngủi ở đây trong bóng tối.
“Cho em hai giây,” tôi van nài.
Bên trong tôi là một mớ hỗn độn vì đau thương và thương tiếc, nhưng nó không phải là vấn đề - chỉ bên ngoài mới là vấn đề bây giờ. Đóng thật tròn vai mới là việc mà tôi cần phải khắc phục.
“Áo của em?’
“Em vẫn đẹp. Kể cả tóc vẫn không rối.”
Tôi hít vào một hơi thật sâu. “Xong rồi. Mình đi thôi.”
Anh ấy vòng tay qua tôi và dẫn tôi trở lại chỗ sáng. Khi chúng tôi băng qua dưới những bóng đèn nhỏ, anh ấy xoay tôi một cách nhẹ nhàng vào trong sàn nhảy. Chúng tôi hòa vào những đôi khác như thể điệu nhảy của chúng tôi chưa bao giờ bị gián đoạn.
Tôi liếc mấy vị khách xung quanh, nhưng chẳng một ai có vẻ hoảng hốt hay sợ hãi. Chỉ có những gương mặt xanh xao là biểu hiện ra vài dấu hiệu bị áp lực, và họ dấu nó rất kỹ. Jasper và Emmett đang ở một góc sàn nhảy, gần với nhau, và tôi đoán rằng họ cũng đã ở gần một bên trong suốt cuộc chạm trán.
“Em có…”
“Em bình thường,” tôi hứa. “Em không thể tin được là em đã làm vậy. Em bị gì sao chứ?”
” Em ko có bị gì hết.”
Tôi đã rất mừng khi thấy Jacob ở đây. Tôi biết đó là một sự hi sinh của cậu ta. Và sau đó tôi đã phá hủy nó, làm cho món quà của cậu ấy trở thành một thảm họa. Tôi nên phải bị cách ly.
Nhưng lời nói ngu si của tôi đã không phá hủy những chuyện khác tối nay. Tôi sẽ dẹp nó qua một bên, nhét nó vào tủ và khóa nó lại để giải quyết nó sau. Vẫn còn nhiều thời gian để quýnh đòn tôi mà, và tôi cũng chẳng có thể làm gì nữa để giải quyết.
“Chuyện qua rồi,” tôi nói. “Tối nay đừng nghĩ tới nó nữa.”
Tôi đợi chờ một sự đồng ý nhanh từ Edward, nhưng anh ấy im lặng. “Edward?”
Anh ấy nhắm mắt lại và đụng chán anh vào trán tôi. “Jacob nói đúng,” anh ấy nói khẽ. “Anh đang nghĩ gì thế này?”
“Cậu ta không đúng.” Tôi cố gắng giữ nét mặt mình bằng phẳng khi nhìn đám đông bạn bè. “Jacob quá nhiều thành kiến để nhìn rõ mọi chuyện.”
Anh ấy lẩm bẩm gì đó quá nhỏ nghe như là “nên để cậu ta giết anh cho dù chỉ anh chỉ mới nghĩ tới…”
“Thôi đi,” tôi nói một cách giận dữ. Tôi giữ khuôn mặt anh ấy bằng cả hai tay mình và đợi cho đến khi anh ấy mở mắt ra. “Anh và em. Đó là điều duy nhất quan trọng. Điều duy nhất mà anh được phép nghĩ tới vào lúc này. Anh có nghe em không?”
“Có,” anh ấy thở dài.
“Quên chuyện Jacob tới đi.” Tôi có thể làm vậy. Tôi sẽ làm vậy. “Vì em. Hứa với em rằng anh sẽ quên nó đi.”
Anh ấy nhìn chăm chú vào mắt tôi một lúc trước khi trả lời. “Anh hứa.”
“Cám ơn anh, Edward, em không sợ nữa.”
“Nhưng anh sợ,” anh ấy nói khẽ.
“Đừng sợ.” Tôi hít sâu một hơi và mỉm cười. “À, nhân tiện, em yêu anh.” Anh ấy mỉm cười một chút đáp lại. “Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây.”
“Cậu đang giữ độc quyền cô dâu đấy,” Emmett nói, đi từ phía sau vai của Edward.
“Để anh khiêu vũ với cô em gái của anh nào. Đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh để làm cho cô ấy đỏ mặt.” Anh ấy cười lớn, không bị ảnh hưởng gì như anh ấy vẫn thường thế cho dù trong bất cứ hoàn cảnh khắc nghiệt nào.
Hóa ra là thật sự vẫn còn rất nhiều người tôi đã chưa khiêu vũ, và chuyện đó đem lại cho tôi một cơ hội để thật sự bình tĩnh lại và giải quyết bản thân tôi. Khi Edward quay lại với tôi nữa, tôi nhận ra rằng Jacob – cái tủ đã được đóng kín và chặt. Khi anh ấy vòng tay ôm tôi, tôi đã có thể tìm thấy lại niềm vui sướng trước đây của tôi, sự chắc chắn về mọi thứ trong đời tôi là đúng chỗ vào tối nay. Tôi mỉm cười và dựa đầu tôi lên ngực anh ấy. Vòng tay của anh ấy siết chặt.
“Em có thể làm quen với chuyện này,” tôi nói.
“Đừng nói với anh rằng em đã vượt qua được những vấn đề về khiêu vũ của em nhé?”
“Khiêu vũ không quá tệ - với anh. Nhưng em đang nghĩ nhiều hơn thế, “ – và tôi ép người tôi và anh ấy chặt hơn –“ về chuyện không bao giờ để anh đi.”
“Không bao giờ,” anh ấy hứa, và anh cuối xuống để hôn tôi.
Đó là một nụ hôn thật sự - mãnh liệt, chậm rãi nhưng tăng dần….
Tôi đã gần như quên mất về nơi tôi đang đứng cho đến khi tôi nghe Alice gọi, “Bella! Tới giờ rồi!” Tôi cảm thấy một chút tức tối ngắn ngủi thoáng qua với người chị em mới của tôi vì sự gián đoạn. củachị ấy.
Edward lờ chị ấy đi, môi anh ấy gắn chặt lên môi tôi, khẩn thiết hơn trước đây. Tim tôi chạy hết tốc lực và lòng bàn tay tôi siết chặt vào cái cổ giống như đá của anh ấy.
“Em có muốn trễ máy bay không đấy?” Alice hỏi, giờ đã kế bên tôi. “Chị chắc làem sẽ có tuần trăng mật vui vẻ qua đêm ở sân bay trong khi chờ đợt một chuyến bay khác.”
Edward quay mặt qua nhẹ nhàng để thì thầm, “Đi chỗ khác đi Alice,” và sau đó lại ấn môi vào môi tôi.
“Bella, em có muốn mặc cái áo đó trên máy bay không?” chị ấy hỏi.
Tôi không chú ý nhiều lắm. Vào lúc ấy, tôi hồn nhiên không quan tâm.
Alice rên lên khẽ. “Chị sẽ nói cho cô ấy nghe nơi mà em sẽ đưa cô ấy tới nhé Edward. Thế nên hãy giúp chị đi, chị sẽ nói đó.”
Anh ấy cứng người. Sau đó anh ấy kéo mặt mình ra khỏi mặt tôi và liếc người chị mà anh ấy thương nhất. “Chị quá đỗi bé nhỏ để phát cáu lớn thể.”
“Chị không phải chọn ra một cái đầm tuyệt đẹp để rồi uổng phí nó,” chị ấy cắt ngang lại, nắm tay tôi. “Đi với chị, Bella.”
Tôi ghì lại cái nắm tay của chị ấy, nhón chân lên để hôn anh ấy lần nữa. Chị ấy giật mạnh cánh tay tôi một cách nôn nóng, kéo mạnh tôi ra khỏi anh ấy. Có vài tiếng cười khúc khích từ mấy vị khách đang nhìn. Tôi chịu thua và để chị ấy dẫn tôi vào trong căn nhà trống. Chị ấy nhìn có vẻ phiền lắm.
“Xin lỗi, Alice,” tôi nhận lỗi.
“Chị không trách em, Bella.” Chị ấy thở dài. “Em xem có vẻ không thể khống chế được bản thân em nữa.” Tôi cười rúc rích với phản ứng như đang bị hành hình của chị ấy, và chị ấy quắc mắc lên.
“Cám ơn chị, Alice. Đây là một cái đám cưới tuyệt nhất mà mọi người chưa từng có,” tôi nói một cách thành tâm với chị ấy. “Mọi thứ đều tuyệt vời. Chị là nhất, thông minh nhất, một người chị tài năng nhất trên thế giới.”
Nó đã làm chị ấy tan ra; chị ấy mỉm cười một nụ cười thật rộng. “Chị vui vì em thích nó.”
Renée và Esme đang đợi trên lầu. Ba người họ nhanh chóng lột cái áo ra khỏi tôi và mặc cho tôi cái áo màu xanh biển đậm màu rất hòa hợp mà Alice đã chuẩn bị cho tôi. Tôi biết ơn khi mà người nào đó đã tháo mấy cái kẹp ra khỏi tóc tôi và thả nó rơi xuống lưng tôi, dợn sóng vì thắt bím, cứu tôi khỏi việc nhức đầu vì kẹp tóc sau đó. Nước mắt của mẹ tôi tuôn tràn không nghỉ suốt sau đó.
“Con sẽ gọi cho mẹ khi con biết con đi đâu,” tôi hứa khi tôi ôm bà chào tạm biệt. Tôi biết bí mật về tuần trăng mật có lẽ làm mẹ điên lên; mẹ tôi ghét những bí mật, ngoại trừ bà đang ở trong đó.
“Con sẽ nói với bác ngay khi cô ấy đã an toàn.” Alice giỏi hơn tôi, cười điệu với vẻ mặt bị thương của tôi. Thật không công bằng, cho tôi khi là người biết cuối cùng.
“Con phải tới thăm mẹ và Phil sớm, thật sớm. Tới phiên con đi tới miền nam – để thấy mặt trời một lần,” Renée nói.
“Hôm nay trời đâu có mưa,” tôi nhắc bà, từ chối yêu cầu của mẹ. “Thật là một phép lạ.”
“Mọi thứ đã sẵn sàng,” Alice nói. “Hành lý của em đang trong xe – Jasper đang mang nó xung quanh.” Chị ấy kéo tôi lại về cầu thang với Renée theo sau, vẫn đang nửa ôm chặt tôi.
“Con yêu mẹ,” tôi nói khẽ khi chúng tôi đi xuống. “Con rất mừng là mẹ có Phil. Chăm sóc lẫn nhau nhé.”
“Mẹ cũng yêu con, Bella, con cưng.”
“Tạm biệt mẹ. Con yêu mẹ,” tôi lại nói, cổ họng tôi cứng lại.
Edward đang đợi tôi bên dưới cầu thang. Tôi nắm lấy cánh tay đưa lên của anh ấy nhưng quay hướng khác, dò tìm trong đám đông nhỏ đang đợi để tiễn chúng tôi.
“Bố?” tôi hỏi, mắt vẫn tìm kiếm.
“Ở bên này,” Edward thì thầm. Anh ấy kéo tôi xuyên qua những vị khách; họ đã làm thành một đường đi cho chúng tôi. Chúng tôi thấy Charlie đang quay đi một cách lúng túng vào bức tường đằng sau mọi người, nhìn giống như ông ấy đang trốn lại. Vành đỏ vòng quanh mắt đã giải thích tại sao.
“Ồ, bố!”
Tôi ôm vòng qua eo ông ấy, nước mắt lại tuôn như suối – tôi đã khóc quá nhiều tối nay. Bố vỗ vỗ lưng tôi.
“Bây giờ tới đó đi. Con không muốn trễ chuyến bay đâu.”
Thật khó để nói chuyện về tình yêu thương với Charlie – chúng tôi giống nhau rất nhiều, luôn luôn hướng về những thứ không quan trọng để tránh né phải thể hiện những xúc cảm. Nhưng bây giờ không có thời gian để mà ngượng ngùng.
“Con yêu bố mãi mãi, bố à,” tôi nói với ông. “Đừng quên điều đó.”
“Bố cũng yêu con, Bells à. Luôn luôn vậy, luôn luôn thế.”
Tôi hôn lên má ông cùng lúc ông hôn tôi. “Gọi cho bố,” ông nói.
“Sớm thôi,” tôi hứa, biết rằng đó là tất cả mà tôi có thể hứa. Chỉ là một cú điện thoại. Bố mẹ tôi không được phép thấy tôi nữa; tôi sẽ trở nên rất khác, và rất, rất nguy hiểm.
“Vậy con đi đi,” ông nói thô lỗ. “Không muốn bị trễ.”
Những người khách làm một đường đi khác cho chúng tôi. Edward kéo tôi lại gần bên anh khi chúng tôi thoát ra. “Em đã sẵn sàng chưa?” anh ấy hỏi.
“Em đã sẵn sàng rồi,” tôi nói, và tôi biết đó là sự thật.
Mọi người vỗ tay khi Edward hôn tôi nơi ngưỡng cửa. Sau đó anh kéo nhanh tôi tới chiếc xe khi trận hoa giấy bắt đầu được tung lên. Hầu hết nó đều rơi ra xa, nhưng người nào đó, có lẽ là Emmett, ném với một sự chính xác kỳ lạ, và tôi bắt được rất nhiều tia từ lưng của Edward.
Chiếc xe đã được trang trí với nhiều hoa được đính men theo chiều dài của chiếc xe, và những dải ruy băng mỏng đã được cột vào mười hai chiếc giày – giày hàng hiệu – đang đu đưa sau cái vè xe.
Edward che chở cho tôi khỏi mấy cái hoa giấy khi tôi leo vào xe, và sau đó anh ấy leo vào và chúng tôi đã phóng đi khi tôi vẫy tay ngoài cửa số và nói “con yêu mọi người” với hành lang, nơi mà gia đình tôi đang vẫy chào lại.
Hình ảnh cuối cùng mà tôi nhận ra là hình ảnh của bố mẹ tôi. Phil đang vòng hết hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Renée. Mẹ thì một tay ôm chặt eo ông ấy và tay kia thì nắm tay Charlie. Có nhiều kiểu tình yêu, hòa thuận trong giây phút này. Nó có vẻ là một bức tranh đầy hy vọng với tôi.
Edward bóp tay tôi. “Anh yêu em,” anh ấy nói.
Tôi dụi đầu vào cánh tay anh ấy. “Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây,” tôi nhắc lại câu của anh ấy. Anh ấy hôn vào tóc tôi.
Khi chúng tôi vào tới đường cao tốc tối đen và Edward thực sự tăng tốc độ, tôi nghe tiếng rừ rừ.,. rừm từ động cơ xe, đến từ khu rừng phía sau chúng tôi. Nếu tôi có thể nghe được, vậy thì anh ấy chắc chắn có thể. Nhưng anh ấy không nói gì cho đến khi âm thanh ấy từ từ tan biến sau một quãng. Tôi cũng không nói gì.
Sự xoi mói, đau lòng trở nên nhạt nhòa và sau đó tan biến hoàn toàn.
Bởi vì tôi biết cậu ấy quá rõ, tôi hiểu được. “Không phải tối nay, Jacob.” tôi thì thầm.
Jacob còn bị ám ảnh về bản chất của con người của tôi còn hơn Edward. Cậu ta trân quý mỗi một nhịp đập của trái tim tôi, biết rằng chúng chỉ còn vài ngày.
“Ồ,” cậu ta nói, cố gắng che dấu sự nhẹ nhõm của cậu ta. “Ồ.”
Một bản nhạc mới lại bắt đầu, nhưng cậu ta không chú ý tới việc ấy lúc này. “Khi nào?” cậu ta hỏi khẽ.
“Mình không biết chắc. Một hoặc hai tuần, có thể.”
Âm điệu của cậu ta thay đổi, có vẻ chế giễu. “Sao lại lâu vậy?”
“Mình chỉ không muốn trải qua tuần trăng mật trong đau đớn quằn quại.”
“Vậy cậu muốn trải qua nó như thế nào? Ngồi chơi cờ à? Ha ha.”
“Rất buồn cười.”
“Giỡn chơi, Bells. Nhưng nói thật nhé, mình không thấy có ý nghĩa gì hết. Cậu không thể có một tuần trăng mật thật sự với một con ma cà rồng, vậy thì cần gì phải tốn hơi làm chuyện vớ vẩn như vậy? Nói trắng ra. Đây không phải là lần đầu tiên cậu lảng tránh sự thật. Nhưng dù sao nó cũng là một chuyện tốt,” cậu ta nói, thình lình nói một cách tha thiết.
“Đừng xấu hổ về chuyện đó.”
“Tớ không lảng tránh chuyện gì cả,” tôi ngắt lời. “Và vâng mình có thể có một tuần trăng mật thật sự! Mình có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn! Và cậu thôi đi.”
Cậu ta đột nhiên ngừng lại điệu nhảy xì lô. Trong một khắc, tôi tự hỏi phải chăng cuối cùng cậu ta đã chú ý đến bài nhạc đã đổi, và tôi suy nghĩ trong đầu một cách để hàn gắn lại sự bất hòa nho nhỏ của chúng tôi trước khi cậu ta chào tạm biệt. Chúng tôi không nên chia tay như vậy.
Và sau đó mắt cậu ta mở lớn quái lạ với sự bối rối khủng khiếp. “Cái gì?” cậu ta thở dốc. “Cậu nói cái gì?”
“Về chuyện gì…? Jake? Có chuyện gì sao?”
“Cậu có ý gì? Có một tuần trăng mật thật sự? Trong khi cậu vẫn là con người? Cậu đùa hả? Đó là một trò đùa tệ hại, Bella!”
Tôi liếc cậu ấy. “Mình nói thôi đi, Jake. Đây không phải là chuyện của cậu. Mình không nên…chúng ta không nên nói về chuyện này. Nó là chuyện cá nhân -”
Bàn tay khổng lồ của cậu ta ghì chặt mu bàn tay tôi, quấn quanh nó, ngón tay đè lên.
“Aoo, Jake! Buông ra!” Cậu ta lắc tôi.
“Bella! Có phải cậu đã mất trí không? Cậu không thể ngu ngốc như thế! Nói với mình rằng cậu đang đùa đi!”
Cậu ta lại lắc tôi nữa. Tay cậu ta, cứng như một cọng kềm, đang run rẩy, truyền đi sự rung động ấy vào sâu trong xương tôi.
“Jake – ngừng lại!”
Bóng tối đột nhiên đông nghẹt.
“Bỏ tay cậu ra khỏi cô ấy!” giọng của Edawrd lạnh như đá, sắc như dao cạo.
Sau Jacob, có một tiếng gầm gừ nhỏ từ trong bóng tối đen nghịt, và sau đó là một giọng khác, át luôn tiếng đầu tiên.
“Jacob, người anh em, lùi ra đi,” tôi nghe tiếng Seth Clearwater cố nài. “Cậu đang mất bình tĩnh.” Jacob có vẻ bị đông cứng, cặp mắt cậu ta to một cách kinh khủng và không chớp mắt. “Anh sẽ làm chị ấy đau đấy,” Seth nói khẽ. “Buông chị ấy ra đi.”
“Ngay bây giờ!” Edward gầm lên.
Tay Jacob rơi xuống, và thình lình dòng máu chảy phụt qua những tĩnh mạch đang chờ đợi của tôi một cách đau đớn. Trước khi tôi kịp nhận ra, đôi tay lạnh giá đã thế chỗ đôi tay nóng, và một luồng khí đột nhiên rít qua tôi.
Tôi chớp mắt, và tôi thấy tôi đang đứng cách chỗ tôi đứng lúc nãy 6 feet. Edward đang căng thẳng đứng trước tôi. Có hai con sói khổng lồ đang đứng giữa anh ấy và Jacob, nhưng chúng không có muốn tấn công tôi. Nhìn giống như chúng đang ngăn chặn một cuộc chiến.
Và Seth – cao lênh khênh, 15 tuổi Seth – vòng cánh tay dài của cậu ta quanh thân hình đang run rẩy của Jacob, và đang kéo mạnh cậu ta đi. Nếu Jacob biến hình khi Seth quá gần như thế…
”Thôi mà, Jake. Đi thôi.”
“Ta sẽ giết mi,” Jacob nói, giọng cậu ta bị nghẹn lại với cơn thịnh nộ nên nó nhỏ như một lời thì thầm. Mắt cậu ta, tập trung vào Edward, cháy lên giận dữ. “Ta sẽ tự tay giết mi! Ta sẽ làm ngay bây giờ!” Cậu ta rùng mình một cách chấn động.
Con sói lớn nhất, con màu đen, gầm lên giận dữ. “Seth, tránh ra đi.” Edward rít lên.
Seth kéo Jacob một lần nữa. Jacob quá bối rối với cơn thịnh nộ đến nỗi Seth có thể kéo mạnh cậu ta ra xa vài feet. “Đừng làm vậy, Jake. Đi đi. Thôi mà.”
Sam – con sói lớn hơn – tham gia với Seth. Anh ta để cái đầu đầy lông của mình vào ngực Jacob và đẩy đi.
Ba người họ - Seth kéo, Jake run rẩy, Sam đẩy – biến mất một cách nhanh chóng vào bóng tối.
Một con sói khác nhìn theo họ. Tôi không chắc lắm, trong ánh sáng mờ mờ, về màu sắc của lông nó – có lẽ là màu nâu hạt dẻ? Đó có phải là Quil không?
“Tớ xin lỗi,” tôi nói nhỏ với con sói.
“Mọi chuyển ổn rồi, Bella,” Edward thì thầm.
Con sói nhìn Edward. Tia nhìn thiếu thiện cảm. Edward gật đầu lại một cách lạnh nhạt. Con sói giận dữ và quay mình đi theo những người kia, biến mất như họ.
“Ổn rồi,” Edward nói với bản thân anh áy, và sau đó nhìn tôi. “Chúng ta hãy quay lại.” “Nhưng Jake –“
“Sam lo cho cậu ấy rồi. Cậu ta đã đi.” “Edward, em rất xin lỗi. Em quá ngu ngốc –“
“Em không làm gì sai cả -“
“Em quá nhiều chuyện! Tại sao em..em không nên để cho cậu ta hướng em tới chuyện ấy. Em đã nghĩ gì thế này?”
“Đừng lo.” Anh ấy sờ mặt tôi. “Chúng ta cần phải quay trở lại tiệc chiêu đãi trước khi có người nào đó chú ý đến sự vắng mặt của chúng ta.”
Tôi lắc đầu, cố gắng làm bản thân thích ứng. Trước khi người nào đó chú ý? Có người nào đó bỏ lỡ sao? Sau đó, khi tôi nghĩ về chuyện đó, tôi nhận ra rằng sự chạm trán có vẻ như quá thêm thảm cho tôi, trong hiện thực, rất im lặng và ngắn ngủi ở đây trong bóng tối.
“Cho em hai giây,” tôi van nài.
Bên trong tôi là một mớ hỗn độn vì đau thương và thương tiếc, nhưng nó không phải là vấn đề - chỉ bên ngoài mới là vấn đề bây giờ. Đóng thật tròn vai mới là việc mà tôi cần phải khắc phục.
“Áo của em?’
“Em vẫn đẹp. Kể cả tóc vẫn không rối.”
Tôi hít vào một hơi thật sâu. “Xong rồi. Mình đi thôi.”
Anh ấy vòng tay qua tôi và dẫn tôi trở lại chỗ sáng. Khi chúng tôi băng qua dưới những bóng đèn nhỏ, anh ấy xoay tôi một cách nhẹ nhàng vào trong sàn nhảy. Chúng tôi hòa vào những đôi khác như thể điệu nhảy của chúng tôi chưa bao giờ bị gián đoạn.
Tôi liếc mấy vị khách xung quanh, nhưng chẳng một ai có vẻ hoảng hốt hay sợ hãi. Chỉ có những gương mặt xanh xao là biểu hiện ra vài dấu hiệu bị áp lực, và họ dấu nó rất kỹ. Jasper và Emmett đang ở một góc sàn nhảy, gần với nhau, và tôi đoán rằng họ cũng đã ở gần một bên trong suốt cuộc chạm trán.
“Em có…”
“Em bình thường,” tôi hứa. “Em không thể tin được là em đã làm vậy. Em bị gì sao chứ?”
” Em ko có bị gì hết.”
Tôi đã rất mừng khi thấy Jacob ở đây. Tôi biết đó là một sự hi sinh của cậu ta. Và sau đó tôi đã phá hủy nó, làm cho món quà của cậu ấy trở thành một thảm họa. Tôi nên phải bị cách ly.
Nhưng lời nói ngu si của tôi đã không phá hủy những chuyện khác tối nay. Tôi sẽ dẹp nó qua một bên, nhét nó vào tủ và khóa nó lại để giải quyết nó sau. Vẫn còn nhiều thời gian để quýnh đòn tôi mà, và tôi cũng chẳng có thể làm gì nữa để giải quyết.
“Chuyện qua rồi,” tôi nói. “Tối nay đừng nghĩ tới nó nữa.”
Tôi đợi chờ một sự đồng ý nhanh từ Edward, nhưng anh ấy im lặng. “Edward?”
Anh ấy nhắm mắt lại và đụng chán anh vào trán tôi. “Jacob nói đúng,” anh ấy nói khẽ. “Anh đang nghĩ gì thế này?”
“Cậu ta không đúng.” Tôi cố gắng giữ nét mặt mình bằng phẳng khi nhìn đám đông bạn bè. “Jacob quá nhiều thành kiến để nhìn rõ mọi chuyện.”
Anh ấy lẩm bẩm gì đó quá nhỏ nghe như là “nên để cậu ta giết anh cho dù chỉ anh chỉ mới nghĩ tới…”
“Thôi đi,” tôi nói một cách giận dữ. Tôi giữ khuôn mặt anh ấy bằng cả hai tay mình và đợi cho đến khi anh ấy mở mắt ra. “Anh và em. Đó là điều duy nhất quan trọng. Điều duy nhất mà anh được phép nghĩ tới vào lúc này. Anh có nghe em không?”
“Có,” anh ấy thở dài.
“Quên chuyện Jacob tới đi.” Tôi có thể làm vậy. Tôi sẽ làm vậy. “Vì em. Hứa với em rằng anh sẽ quên nó đi.”
Anh ấy nhìn chăm chú vào mắt tôi một lúc trước khi trả lời. “Anh hứa.”
“Cám ơn anh, Edward, em không sợ nữa.”
“Nhưng anh sợ,” anh ấy nói khẽ.
“Đừng sợ.” Tôi hít sâu một hơi và mỉm cười. “À, nhân tiện, em yêu anh.” Anh ấy mỉm cười một chút đáp lại. “Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây.”
“Cậu đang giữ độc quyền cô dâu đấy,” Emmett nói, đi từ phía sau vai của Edward.
“Để anh khiêu vũ với cô em gái của anh nào. Đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh để làm cho cô ấy đỏ mặt.” Anh ấy cười lớn, không bị ảnh hưởng gì như anh ấy vẫn thường thế cho dù trong bất cứ hoàn cảnh khắc nghiệt nào.
Hóa ra là thật sự vẫn còn rất nhiều người tôi đã chưa khiêu vũ, và chuyện đó đem lại cho tôi một cơ hội để thật sự bình tĩnh lại và giải quyết bản thân tôi. Khi Edward quay lại với tôi nữa, tôi nhận ra rằng Jacob – cái tủ đã được đóng kín và chặt. Khi anh ấy vòng tay ôm tôi, tôi đã có thể tìm thấy lại niềm vui sướng trước đây của tôi, sự chắc chắn về mọi thứ trong đời tôi là đúng chỗ vào tối nay. Tôi mỉm cười và dựa đầu tôi lên ngực anh ấy. Vòng tay của anh ấy siết chặt.
“Em có thể làm quen với chuyện này,” tôi nói.
“Đừng nói với anh rằng em đã vượt qua được những vấn đề về khiêu vũ của em nhé?”
“Khiêu vũ không quá tệ - với anh. Nhưng em đang nghĩ nhiều hơn thế, “ – và tôi ép người tôi và anh ấy chặt hơn –“ về chuyện không bao giờ để anh đi.”
“Không bao giờ,” anh ấy hứa, và anh cuối xuống để hôn tôi.
Đó là một nụ hôn thật sự - mãnh liệt, chậm rãi nhưng tăng dần….
Tôi đã gần như quên mất về nơi tôi đang đứng cho đến khi tôi nghe Alice gọi, “Bella! Tới giờ rồi!” Tôi cảm thấy một chút tức tối ngắn ngủi thoáng qua với người chị em mới của tôi vì sự gián đoạn. củachị ấy.
Edward lờ chị ấy đi, môi anh ấy gắn chặt lên môi tôi, khẩn thiết hơn trước đây. Tim tôi chạy hết tốc lực và lòng bàn tay tôi siết chặt vào cái cổ giống như đá của anh ấy.
“Em có muốn trễ máy bay không đấy?” Alice hỏi, giờ đã kế bên tôi. “Chị chắc làem sẽ có tuần trăng mật vui vẻ qua đêm ở sân bay trong khi chờ đợt một chuyến bay khác.”
Edward quay mặt qua nhẹ nhàng để thì thầm, “Đi chỗ khác đi Alice,” và sau đó lại ấn môi vào môi tôi.
“Bella, em có muốn mặc cái áo đó trên máy bay không?” chị ấy hỏi.
Tôi không chú ý nhiều lắm. Vào lúc ấy, tôi hồn nhiên không quan tâm.
Alice rên lên khẽ. “Chị sẽ nói cho cô ấy nghe nơi mà em sẽ đưa cô ấy tới nhé Edward. Thế nên hãy giúp chị đi, chị sẽ nói đó.”
Anh ấy cứng người. Sau đó anh ấy kéo mặt mình ra khỏi mặt tôi và liếc người chị mà anh ấy thương nhất. “Chị quá đỗi bé nhỏ để phát cáu lớn thể.”
“Chị không phải chọn ra một cái đầm tuyệt đẹp để rồi uổng phí nó,” chị ấy cắt ngang lại, nắm tay tôi. “Đi với chị, Bella.”
Tôi ghì lại cái nắm tay của chị ấy, nhón chân lên để hôn anh ấy lần nữa. Chị ấy giật mạnh cánh tay tôi một cách nôn nóng, kéo mạnh tôi ra khỏi anh ấy. Có vài tiếng cười khúc khích từ mấy vị khách đang nhìn. Tôi chịu thua và để chị ấy dẫn tôi vào trong căn nhà trống. Chị ấy nhìn có vẻ phiền lắm.
“Xin lỗi, Alice,” tôi nhận lỗi.
“Chị không trách em, Bella.” Chị ấy thở dài. “Em xem có vẻ không thể khống chế được bản thân em nữa.” Tôi cười rúc rích với phản ứng như đang bị hành hình của chị ấy, và chị ấy quắc mắc lên.
“Cám ơn chị, Alice. Đây là một cái đám cưới tuyệt nhất mà mọi người chưa từng có,” tôi nói một cách thành tâm với chị ấy. “Mọi thứ đều tuyệt vời. Chị là nhất, thông minh nhất, một người chị tài năng nhất trên thế giới.”
Nó đã làm chị ấy tan ra; chị ấy mỉm cười một nụ cười thật rộng. “Chị vui vì em thích nó.”
Renée và Esme đang đợi trên lầu. Ba người họ nhanh chóng lột cái áo ra khỏi tôi và mặc cho tôi cái áo màu xanh biển đậm màu rất hòa hợp mà Alice đã chuẩn bị cho tôi. Tôi biết ơn khi mà người nào đó đã tháo mấy cái kẹp ra khỏi tóc tôi và thả nó rơi xuống lưng tôi, dợn sóng vì thắt bím, cứu tôi khỏi việc nhức đầu vì kẹp tóc sau đó. Nước mắt của mẹ tôi tuôn tràn không nghỉ suốt sau đó.
“Con sẽ gọi cho mẹ khi con biết con đi đâu,” tôi hứa khi tôi ôm bà chào tạm biệt. Tôi biết bí mật về tuần trăng mật có lẽ làm mẹ điên lên; mẹ tôi ghét những bí mật, ngoại trừ bà đang ở trong đó.
“Con sẽ nói với bác ngay khi cô ấy đã an toàn.” Alice giỏi hơn tôi, cười điệu với vẻ mặt bị thương của tôi. Thật không công bằng, cho tôi khi là người biết cuối cùng.
“Con phải tới thăm mẹ và Phil sớm, thật sớm. Tới phiên con đi tới miền nam – để thấy mặt trời một lần,” Renée nói.
“Hôm nay trời đâu có mưa,” tôi nhắc bà, từ chối yêu cầu của mẹ. “Thật là một phép lạ.”
“Mọi thứ đã sẵn sàng,” Alice nói. “Hành lý của em đang trong xe – Jasper đang mang nó xung quanh.” Chị ấy kéo tôi lại về cầu thang với Renée theo sau, vẫn đang nửa ôm chặt tôi.
“Con yêu mẹ,” tôi nói khẽ khi chúng tôi đi xuống. “Con rất mừng là mẹ có Phil. Chăm sóc lẫn nhau nhé.”
“Mẹ cũng yêu con, Bella, con cưng.”
“Tạm biệt mẹ. Con yêu mẹ,” tôi lại nói, cổ họng tôi cứng lại.
Edward đang đợi tôi bên dưới cầu thang. Tôi nắm lấy cánh tay đưa lên của anh ấy nhưng quay hướng khác, dò tìm trong đám đông nhỏ đang đợi để tiễn chúng tôi.
“Bố?” tôi hỏi, mắt vẫn tìm kiếm.
“Ở bên này,” Edward thì thầm. Anh ấy kéo tôi xuyên qua những vị khách; họ đã làm thành một đường đi cho chúng tôi. Chúng tôi thấy Charlie đang quay đi một cách lúng túng vào bức tường đằng sau mọi người, nhìn giống như ông ấy đang trốn lại. Vành đỏ vòng quanh mắt đã giải thích tại sao.
“Ồ, bố!”
Tôi ôm vòng qua eo ông ấy, nước mắt lại tuôn như suối – tôi đã khóc quá nhiều tối nay. Bố vỗ vỗ lưng tôi.
“Bây giờ tới đó đi. Con không muốn trễ chuyến bay đâu.”
Thật khó để nói chuyện về tình yêu thương với Charlie – chúng tôi giống nhau rất nhiều, luôn luôn hướng về những thứ không quan trọng để tránh né phải thể hiện những xúc cảm. Nhưng bây giờ không có thời gian để mà ngượng ngùng.
“Con yêu bố mãi mãi, bố à,” tôi nói với ông. “Đừng quên điều đó.”
“Bố cũng yêu con, Bells à. Luôn luôn vậy, luôn luôn thế.”
Tôi hôn lên má ông cùng lúc ông hôn tôi. “Gọi cho bố,” ông nói.
“Sớm thôi,” tôi hứa, biết rằng đó là tất cả mà tôi có thể hứa. Chỉ là một cú điện thoại. Bố mẹ tôi không được phép thấy tôi nữa; tôi sẽ trở nên rất khác, và rất, rất nguy hiểm.
“Vậy con đi đi,” ông nói thô lỗ. “Không muốn bị trễ.”
Những người khách làm một đường đi khác cho chúng tôi. Edward kéo tôi lại gần bên anh khi chúng tôi thoát ra. “Em đã sẵn sàng chưa?” anh ấy hỏi.
“Em đã sẵn sàng rồi,” tôi nói, và tôi biết đó là sự thật.
Mọi người vỗ tay khi Edward hôn tôi nơi ngưỡng cửa. Sau đó anh kéo nhanh tôi tới chiếc xe khi trận hoa giấy bắt đầu được tung lên. Hầu hết nó đều rơi ra xa, nhưng người nào đó, có lẽ là Emmett, ném với một sự chính xác kỳ lạ, và tôi bắt được rất nhiều tia từ lưng của Edward.
Chiếc xe đã được trang trí với nhiều hoa được đính men theo chiều dài của chiếc xe, và những dải ruy băng mỏng đã được cột vào mười hai chiếc giày – giày hàng hiệu – đang đu đưa sau cái vè xe.
Edward che chở cho tôi khỏi mấy cái hoa giấy khi tôi leo vào xe, và sau đó anh ấy leo vào và chúng tôi đã phóng đi khi tôi vẫy tay ngoài cửa số và nói “con yêu mọi người” với hành lang, nơi mà gia đình tôi đang vẫy chào lại.
Hình ảnh cuối cùng mà tôi nhận ra là hình ảnh của bố mẹ tôi. Phil đang vòng hết hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Renée. Mẹ thì một tay ôm chặt eo ông ấy và tay kia thì nắm tay Charlie. Có nhiều kiểu tình yêu, hòa thuận trong giây phút này. Nó có vẻ là một bức tranh đầy hy vọng với tôi.
Edward bóp tay tôi. “Anh yêu em,” anh ấy nói.
Tôi dụi đầu vào cánh tay anh ấy. “Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây,” tôi nhắc lại câu của anh ấy. Anh ấy hôn vào tóc tôi.
Khi chúng tôi vào tới đường cao tốc tối đen và Edward thực sự tăng tốc độ, tôi nghe tiếng rừ rừ.,. rừm từ động cơ xe, đến từ khu rừng phía sau chúng tôi. Nếu tôi có thể nghe được, vậy thì anh ấy chắc chắn có thể. Nhưng anh ấy không nói gì cho đến khi âm thanh ấy từ từ tan biến sau một quãng. Tôi cũng không nói gì.
Sự xoi mói, đau lòng trở nên nhạt nhòa và sau đó tan biến hoàn toàn.
Bình luận facebook