• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hừng Đông (2 Viewers)

  • Hừng đông - Chương 06 - Part 1

Chương 6: NỒNG NÀN




Những trò tiêu khiển của tôi trở thành ưu tiên số 1 trên đảo Esme. Chúng tôi lặn với ống thở (à, chính xác thì chỉ có tôi cần ống thở, còn anh thì phô trương cái khả năng không cần đến oxy vô hạn định). Chúng tôi thám hiểm những khu rừng nhỏ nằm quanh đỉnh núi đá. Chúng tôi thăm những con vẹt sống trên mái vòm phía cực nam hòn đảo. Chúng tôi ngắm hoàng hôn từ vịnh đá bờ tây. Chúng tôi bơi cùng những con rùa, chơi đùa trong làn nước ấm, nông ở đó. Đúng hơn là chỉ có tôi chơi với lũ rùa, còn khi Edward nhảy vào thì chúng biến mất như thể có 1 con cá mập đâu đây vậy.


Tôi biết rằng sẽ như vậy mà. Anh ấy sẽ ráng làm tôi bận rộn, xao lãng, để tôi không thể quấy rầy anh về những thứ đại loại như sex. Cứ mỗi lúc tôi cố nói với anh rằng 1 cái DVD trong đống đĩa phía dưới cái TV plasma màn hình bự sẽ khiến chuyện đó dễ dàng hơn, anh sẽ dỗ dành tôi ra khỏi nhà với những từ ngữ đầy mê hoặc như những rặng san hô, những cái hang chìm trong lòng biển, hay những chú rùa biển. Chúng tôi đi, đi mãi, đi suốt ngày, vì vậy tôi cảm thấy hoàn toàn đói và mệt lử vào lúc hoàng hôn.


Tôi luôn gục xuống bàn ăn sau mỗi bữa tối; chỉ khi tôi thực sự ngủ trên bàn, lúc đó anh ấy mới bế tôi vào giường. Một phần nữa là Edward luôn làm đồ ăn quá nhiều cho 1 người, nhưng tôi cũng quá sức đói sau cả ngày dài bơi lội hay leo núi, nên tôi ăn hết cả. Và rồi, no căng và mệt lả, tôi khó có thể mở mắt được nữa. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là toàn bộ kế hoạch.


Mệt lử khiến tôi khó khăn hơn trong nỗ lực thuyết phục anh. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi thử lý giải, bào chữa, rồi hờn dỗi, chẳng ích gì. Tôi thường trong trạng thái mơ màng ngủ trước khi tôi có thể đẩy mọi thứ đi xa hơn. Và rồi những giấc mơ của tôi thì lại quá thực - gần như là ác mộng vậy, khiến mọi thứ sống động hơn; tôi đoán vậy, bằng những màu sắc rực sáng trên đảo – tôi thức dậy mệt mỏi, bất kể tôi đã ngủ bao lâu rồi.


Sau khi đến đảo khoảng 1 tuần hoặc hơn, tôi quyết định thử thoả hiệp. Trước đây chúng tôi cũng đã từng thỏa hiệp mấy lần rồi mà.


Bây giờ tôi đang ngủ trong căn phòng màu xanh. Ngày mai người dọn phòng mới đến, và vì vậy, căn phòng trắng vẫn đầy bông gối dưới sàn. Căn phòng màu xanh này nhỏ hơn, cái giường cũng cân đối hơn. Tường màu đậm, được đóng panen bằng gỗ tếch, và những thứ lụa sang trọng trong phòng thì tương thích với màu tường.


Tôi phải chọn ra vài thứ trong bộ sưu tập đồ ngủ của Alice để mặc mỗi đêm – điều quan trọng là không thể so sánh chúng một cách lộ liễu với những bộ bikini thiếu vải mà cô ấy sửa soạn cho tôi được. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có nhìn thấy trước được cái viễn cảnh mà vì sao tôi cần những thứ quần áo như vậy; và tôi nhún vai, xấu hổ bởi ý nghĩ đó.


Tôi bắt đầu từ từ, với 1 cái váy ngủ màu ngà đầy vẻ ngây thơ, tôi sợ rằng sẽ làm lộ ra làn da mà có thể là điều cản trở nỗ lực của mình; tôi sẵn sàng thử mọi thứ. Edward chẳng để ý gì cả, như thể tôi đang mặc cái đồ ngủ bình thường ở nhà vẫn mặc vậy.


Những vết bầm giờ khá lên nhiều rồi, vài chỗ chuyển qua màu vàng và vài chỗ biến mất tiêu. Vì vậy tối nay tôi nhặt ra 1 trong những thứ quần áo ‘nhạy cảm’ nhất khi tôi đã sẵn sàng trong phòng tắm. Nó màu đen, có ren, và tôi thấy ngượng ngùng dù tôi còn chưa mặc nó vào. Tôi thận trọng không nhìn vào gương trước khi bước ra phòng ngủ. Tôi không muốn mất bình tĩnh.


Tôi mãn nguyện khi thấy tròng mắt anh mở to ngay trước khi anh kiểm soát được phản ứng của mình.


“Anh nghĩ sao?” Tôi hỏi, chân xoay tròn để anh có thể thấy mọi góc độ. Anh đằng hắng. “Đẹp lắm. Em lúc nào cũng đẹp cả.”


“Cám ơn.” Tôi nói với 1 chút chua chát.


Tôi quá mệt mỏi khi cứ khăng khăng leo lên cái giường êm ái thật nhanh. Anh vòng tay ôm lấy tôi, và kéo vào lòng. Nhưng đây chỉ là việc bình thường mỗi ngày - trời nóng quá, tôi chẳng ngủ được nếu không có hơi mát toả ra từ anh.


“Em muốn thỏa thuận 1 việc với anh: Tôi nói, giọng ngái ngủ.


“Anh sẽ không thoả hiệp với em đâu,” anh trả lời.


“Thậm chí anh còn chưa nghe điều mà em đề nghị.”


“Bất kể nó là gì đi nữa.”


Tôi thở dài. “Quỷ tha ma bắt. Em thực sự muốn mà… ồ, được thôi.”


Anh ấy tròn mắt. Tôi nhắm mắt và để mồi câu ở đó. Tôi ngáp.


Chỉ 1 phút sau – tôi vẫn chưa kiệt sức. “Được rồi. Vậy em muốn gì nào?”


Tôi nghiến răng trong 1 giây, cố ngăn mình nhoẻn miệng cười. Nếu có điều gì đó mà anh ấy không khăng khăng giữ ý kiến của mình, thì đó là cơ hội dành cho tôi.


“Ừa, em đang nghĩ là… tất cả những thứ về Dartmouth chỉ là vỏ bọc, nhưng thành thật mà nói, 1 học kỳ học đại học cũng sẽ chẳng giết em đâu,” tôi nói, vang vọng lời anh từ rất lâu rồi, khi anh cố thuyết phục tôi từ bỏ ý định trở thành ma cà rồng. “Em cược là Charlie sẽ rất hào hứng với toàn bộ câu chuyện đi Dartmouth này. Hẳn là sẽ rất xấu hổ nếu em không thể theo kịp những sức mạnh mà em sắp có. Mới chỉ… 18, 19 tuổi. Thực sự sẽ chẳng khác nhiều. Em vẫn chưa có những dấu chân chim nơi đuôi mắt vào năm tới đâu.”


Anh ấy im lặng hồi lâu. Và rồi, với giọng trầm trầm, anh nói, “Em nên chờ đi. Em vẫn nên là con người.”


Tôi cứng họng, đành để lời đề nghị chìm xuống.


“Sao em lại làm vậy với anh?” Anh nói xuyên qua kẽ răng, giọng anh đột nhiên trở nên giận dữ. “Vẫn chưa đủ khó khăn với tất cả những thứ này sao?” Anh chụp lấy những làn ren đang gợn sóng trên đùi tôi. Trong giây lát, tôi đã nghĩ rằng anh sẽ xé tung đường mép vải. Nhưng anh dịu lại. “Chẳng sao cả. Anh sẽ không thoả hiệp với em đâu.”


“Em muốn học đại học.”


“Không. Chẳng có gì đánh đổi được khi phải liều tính mạng của em lần nữa đâu. Điều đó sẽ khiến em nguy hiểm.”


“Nhưng em muốn mà. Không hẳn trường đại học là lý do lớn nhất, cái chính là em muốn vẫn là con người thêm ít lâu nữa.”


Anh nhắm nghiền mắt lại và thở ra. “Em làm anh điên đấy, Bella à. Chẳng phải chúng mình đã tranh luận hàng triệu lần, và em luôn muốn trở thành ma cà rồng ngay lập tức sao?”


“Vâng, nhưng… ừm, giờ em đã có 1 lý do để mong muốn vẫn là con người.”


“Gì vậy?”


“Anh đoán coi,” tôi nói và xích người ra khỏi gối để hôn anh.


Anh hôn lại tôi, nhưng không phải với cái cách khiến tôi nghĩ rằng mình đã chiến thắng. Giống như là anh quá thận trọng để không làm tổn thương cảm xúc của tôi hơn. Rất nhẹ nhàng, anh kéo tôi vào lòng ngay sau đó.


“Em thật là con-người quá đi, Bella ạ. Vẫn còn bị các hoóc môn điều khiển.” Anh cười khúc khích.


“Đó là điều cốt yếu, Edward. Em thích điểm này ở con người. Em vẫn chưa muốn từ bỏ nó đâu. Em biết là nó sẽ chẳng quay lại với em đâu, dù em có chờ năm này qua năm khác trong bộ dạng 1 con ma cà rồng khát máu.” Tôi ngáp dài, và anh mỉm cười.


“Em mệt rồi đấy, ngủ đi cưng.” Anh bắt đầu cất lên bài hát ru mà anh đã viết dành cho tôi trong lần đầu gặp gỡ.


“Em tự hỏi tại sao em lại mệt thế này,” tôi thì thầm một cách châm biếm. “Chẳng phải là 1 phần trong cái kế hoạch gì gì đó của anh sao?”


Anh chỉ cười đúng 1 lần và tiếp tục câu hát.


“Vì khi em mệt như thế này thì anh nghĩ rằng em sẽ ngủ ngon hơn.”


Bài hát dừng lại. “Bella, em ngủ say như chết ấy. Em không nói mơ 1 từ nào từ khi chúng mình ở đây. Nếu em không ngáy thì anh còn đang lo rằng em hôn mê mất tiêu rồi.”


Tôi lơ đi câu đùa của anh về chuyện ngáy, tôi không ngáy mà. “Thế là em chưa nói gì à? Như thế thì thật là lạ đấy. Thường thì em bật dậy mỗi khi gặp ác mộng. Và la hét nữa.”


“Em vẫn gặp ác mộng sao?”


“Những cơn ác mộng rất thực. Chúng khiến em mệt mỏi.” Tôi ngáp. “Em chẳng tin là em lại không lảm nhảm về chúng cả đêm.”


“Ác mộng về cái gì?”


“Nhiều thứ lắm – nhưng từa tựa nhau, anh biết mà, về màu sắc.”


“Màu sắc ư?”


“Những tông màu rực sáng và chân thực. Thường khi em mơ, em vẫn biết mình đang mơ. Nhưng những cơn ác mộng này, em chẳng biết nữa. Chúng trở nên đáng sợ hơn.”


Giọng anh lúng túng. “Cái gì làm em sợ mới được?”


Tôi nhún vai thật khẽ. “Gần như là…” Tôi do dự.


“Gần như là cái gì?” anh giục.


Tôi không chắc vì sao, nhưng thực tình tôi chẳng muốn kể với anh về đứa trẻ trong những cơn ác mộng mỗi đêm, có cái gì đó riêng tư trong nỗi sợ hãi đó. Vì vậy, thay vì kể với anh mọi chuyện, tôi chỉ hé ra một chi tiết. Dứt khoát là nó sẽ khiến tôi (hay bất kỳ ai khác) khiếp đảm.


“Nhà Volturi,” tôi thầm thì.


Anh ôm tôi chặt hơn. “Họ sẽ chẳng làm phiền chúng ta nữa đâu em. Em sẽ sớm trở thành bất tử, và họ chẳng còn lý do gì.”


Tôi để anh an ủi mình, cảm thấy có 1 chút tội lỗi khi anh đã hiểu nhầm. Thực ra những cơn ác mộng không hẳn thế. Tôi không sợ cho bản thân mình, mà sợ cho đứa trẻ.


Nó không phải là đứa trẻ trong giấc mơ đầu tiên, 1 thằng nhóc ma cà rồng với đôi mắt đỏ máu đang ngồi trên thân xác của những người mà tôi yêu quý. Thằng nhóc mà tôi mơ đến những 4 lần trong tuần trước thì chắc chắn là con người, với đôi má hồng hào và cặp mắt to màu xanh lục. Nhưng cũng như những đứa trẻ khác, nó run sợ và tuyệt vọng khi nhà Volturi tiến gần đến chúng tôi.


Trong cả những giấc mơ cũ và mới, tôi chỉ đơn thuần biết là phải bảo vệ đứa trẻ ấy. Không còn lựa chọn nào khác. Cùng lúc đó, tôi biết rằng tôi sẽ thất bại.


Anh nhìn rõ nỗi phiền muộn trên khuôn mặt tôi. “Anh phải làm gì để giúp em đây?”


Tôi lắc đầu. “Chỉ là giấc mơ thôi mà Edward.”


“Em muốn anh hát nữa không? Anh sẽ hát cả đêm nếu điều đó giúp em thôi mộng mị.”


“Không phải những giấc mơ đều quá tệ. Vài giấc mơ cũng đẹp lắm. Rất nhiều màu sắc. Dưới nước, với lũ cá và san hô. Giống y như thật vậy, chứ không phải là em đang mơ. Có thể vấn đề nằm ở chỗ hòn đảo này nhiều màu sắc tươi sáng quá.”


“Em có muốn về nhà không?”


“Không, không. Chưa. Chúng mình ở lại thêm ít lâu nữa nhé?”


‘Mình sẽ ở lại đến khi nào mà em muốn, Bella ạ.” Anh hứa.


“Kỳ học tới sẽ bắt đầu khi nào nhỉ? Em không để ý nữa.”


Anh thở dài. Hẳn là anh sẽ lại hát ru, nhưng tôi đã lơ mơ trước khi chắc chắn điều đó.


Lát sau, khi tôi tỉnh dậy trong màn đêm, tôi đã ‘sốc’. Giấc mơ này quá thật… quá sống động… Tôi thở hổn hển, đang bị mất phương hướng vì căn phòng tối. Có vẻ như là chỉ vừa mới đây thôi, tôi đã ngập chìm trong ánh sáng.


“Bella,” Edward thì thầm, vòng tay ôm chặt lấy tôi, lay thật nhẹ. “Em yêu, em vẫn ổn chứ?”


“Oh,” tôi lại hổn hển. Chỉ là mơ thôi. Không thật đâu mà. Với sự ngạc nhiên tột cùng, chợt dòng nước mắt chảy tràn khuôn mặt tôi, tràn ra khỏi khuôn mặt.


“Bella,” anh kêu lớn hơn, hơi hoảng sợ. “Sao thế em?” Anh lau đi những giọt nước mắt trên đôi gò má nóng bỏng bằng những ngón tay giá lạnh đầy say mê; nhưng chúng vẫn cứ tuôn ra.


“Chỉ là giấc mơ phải không!” Tôi không thể ngăn tiếng nức nở bật lên. Những giọt nước mắt trong vô thức vẫn cứ tuôn ra phá hỏng giây phút này, nhưng tôi không thể kiểm soát nỗi xúc động bất thần cuốn lấy mình. Tôi chẳng xứng đáng để có được giấc mơ trở thành sự thật như thế này.


‘Không sao đâu mà, em yêu, em sẽ ổn thôi. Có anh ở đây rồi.” Anh đu đưa người tôi, nhanh hơn 1 chút để dỗ dành. “Em vừa gặp ác mộng nữa sao? Nó không có thật đâu, không thật đâu.”


“Không phải ác mộng,” Tôi lắc đầu và dụi mắt. “Đó là giấc mơ tuyệt vời.” Giọng tôi vỡ oà.


‘Vậy sao em lại khóc?” Anh bối rối.


“Vì em đã thức dậy,” tôi kể lể, vòng tay ôm lấy cổ anh, siết chặt và thổn thức.


Anh bật cười với kiểu suy nghĩ của tôi, nhưng giọng có vẻ căng thẳng và lo âu. “Mọi thứ sẽ ổn thôi, Bella. Hít sâu nào.”


“Giấc mơ quá thật.” Tôi khóc. “Em muốn nó thật.”


“Kể cho anh nghe điều đó đi.” Anh nài nỉ. “Có thể sẽ giúp ích gì chăng.”


“Chúng mình đang ở trên bãi biển…” Đôi mắt mọng nước của tôi nhìn vào khuôn mặt thánh thần đầy lo âu của anh, mờ ảo trong bóng tối. Tôi chăm chú nhìn anh, nghiền ngẫm như thể có 1 nỗi đau buồn phi lý đang dần biến mất.


“Và…” anh giục.


Tôi chớp chớp để đẩy giọt nước mắt ra, nhưng lại khóc nữa. “Oh, Edward…”


“Kể cho anh đi nào, Bella” Anh nài. Đôi mắt anh trở nên hoang dại với nỗi lo lắng về chút gì đó đau đớn trong giọng nói của tôi.


Nhưng tôi không thể. Thay vào đó tôi vẫn giữ vòng tay tôi quanh cổ anh, và chẳng hé nửa lời dù anh đang cuống lên. Tôi đã không thể ao ước tất cả những điều này - rất cần thiết để xoa dịu nỗi đau trong tôi. Anh phản ứng tức thì, nhưng là sự cự tuyệt.


Anh tranh đấu với tôi dịu dàng hết mức có thể, trong nỗi ngạc nhiên, giữ lấy tôi, giữ lấy đôi vai tôi.


“Không, Bella,” anh khăng khăng, nhìn tôi theo cái cách rất lo lắng như thể tôi đã mất trí vậy.


Tôi buông tay, thất bại, những giọt nước mắt lạ kỳ vẫn lại tuôn ra như cơn lũ, cổ họng tôi lại thổn thức. Anh đã đúng – tôi điên mất rồi.


Anh nhìn tôi đầy bối rối, đôi mắt anh đau khổ. “Em x-i-n-l-ỗ-i”, tôi thì thào.


Nhưng rồi anh kéo tôi vào lòng, ôm tôi chặt hơn vào tấm ngực cẩm thạch. “Anh không thể, Bella, anh không thể.” Tiếng than van ấy dường như quằn quại vì đau đớn.


“Làm ơn mà,” tôi nói, lời khẩn cầu bị làn da anh bóp nghẹn. “Làm ơn đi mà, Edward?”


Tôi không thể biết rằng anh có bị lay động vì những giọt nước mắt run rẩy trong lời nói của tôi không, hay liệu anh chưa sẵn sàng đối phó với đòn tấn công bất ngờ ấy, hay là cũng như tôi, đơn giản là lúc này anh cũng không còn cưỡng nổi mong ước ấy nữa rồi. Nhưng bất kể cái lý do nào đi nữa, anh kéo đôi môi tôi lại gần, rên rỉ đầu hàng.


Và chúng tôi bắt đầu từ nơi mà giấc mơ của tôi dang dở.


---


Tôi nằm yên đấy khi tỉnh dậy vào buổi sáng, và cố thở. Tôi lại e sợ mở mắt ra.


Tôi đang gối đầu trên ngực Ed, nhưng anh cũng bất động, và vòng tay anh không ôm lấy tôi. Dấu hiệu xấu rồi đây. Tôi sợ phải thú nhận rằng tôi tỉnh dậy và phải đối mặt với cơn tức giận của anh - bất kể là anh tức giận với tôi hay là với chính bản thân mình.


Rất thận trọng, tôi nhìn trộm anh qua hàng mi. Anh đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, tay gối sau đầu. Tôi chống tay nhổm dậy để nhìn rõ gương mặt anh. Trông anh yên lành, nhưng chẳng biểu lộ gì cả.


“Em đang vướng phải những vấn đề nghiêm trọng đến mức nào hả anh?” Tôi hỏi, giọng nhỏ xíu.


“1 đống luôn đó,” anh nói, quay đầu về phía tôi, cười ranh mãnh.


Tôi thở dài, bớt lo 1 chút. “Em xin lỗi,” tôi nói. “Em không định… À, em chẳng biết chính xác đêm qua là thế nào nữa.” Tôi lắc đầu khi nhớ lại cái ký ức về những giọt nước mắt vô cớ, về nỗi đau buồn ghê gớm.


“Em không kể cho anh nghe về giấc mơ đêm qua.”


‘Em nghĩ là em đã không kể - nhưng bằng cách nào đó, em đã thể hiện nó cho anh xem rồi mà.” Tôi cười căng thẳng.


“Oh,” anh nói, đôi mắt mở to, và rồi chớp chớp. “Thú vị lắm.”


“Giấc mơ đó rất tuyệt mà.” Tôi thì thầm. Anh chẳng nói gì thêm, vì vậy vài giây sau tôi hỏi tiếp. “Liệu em có được tha thứ không nhỉ?”


“Anh đang cân nhắc chuyện đó.”


Tôi đứng dậy, định coi mình sao nữa rồi. Ít nhất là không còn thấy bông gối nữa. Nhưng khi tôi cử động, 1 cơn chóng mặt lạ lùng ùa tới. Tôi lảo đảo và té ngược trở lại cái gối.


“Whoa… choáng váng”


Anh ôm lấy tôi. “Em ngủ lâu lắm rồi đó. Mười hai tiếng.”


“Mười hai?” Thật là lạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom