• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hứa Tiên Chí (8 Viewers)

  • Chương 5

»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»


Hứa Tiên không khỏi thờ dài trong lòng, cũng rất vui mừng cho bản thân, giờ phút này hắn cũng muốn hỏi mình, mình hối hận không? Kiếp trước bao chuyện hiện lên trước mắt hắn, nhưng chính hắn cũng không rõ ràng là hối hận hay không, nhưng chuyện cũ cũng khó thay đổi. Nếu trời đã định cuộc sống này, thì phải sống sao cho vô oán vô hối.


Hứa Tiên đang trầm tư, đạo sĩ dùng kiếm, điểm một chút giữa mi tâm Hứa Tiên. Hắn cũng ý thức trong đầu giống như thiên băng địa liệt, muốn kêu đau, nhưng thân thể lại không sao điều khiển được. Hứa Tiên cảm giác lâu như thiên cổ, nhưng chỉ ngắn ngủi có một khoảnh khắc, giống như một cái chớp mắt, Hứa Tiên lại giống như cá bị vớt lên khỏi nước, cả người ướt đẫm mồ hôi. Hắn chỉ càm thấy trong đầu dường như có rất nhiều thứ, nhưng không thể nào tìm được, ngẩng đầu lên ý hỏi sư phụ.


Nhưng đạo sĩ chỉ nói:


- Ngươi đi đi!


Cũng không tiếp tục nhìn hắn.


Hứa Tiên cảm giác khó hiểu, thật sự nghe lời đi về nhà, vừa đi được hai bước bỗng giật mình quay đầu lại:


- Sư phụ, sách đâu?


Quay lại hỏi quyển bí tịch.


Đạo sĩ nghe xong hơi sững sờ, rồi sau đó cười mắng:


- Thế mà cũng không quên được sao?


Rồi rút một cuốn sách trong ngực ra ném cho Hứa Tiên, Hứa Tiên nhận lấy nhìn, bìa mặt sách có ba cỗ triện, loáng thoáng cũng đọc được, là ba chữ “ Đạo đức kinh”.


Đang muốn bàn một chút với sư phụ, lại phát hiện ra trên cầu đã trống không, sớm không còn thấy bóng dáng đạo sĩ. Trong lòng Hứa Tiên cũng bất đắc dĩ, nhưng cảm giác hiện tại lại mệt mỏi giống như cả ngày lao động, thân thể trầm xuống chỉ muốn lăn ra ngủ, đành cố gắng đi về phía nhà.


Lúc này ngọn đèn khắp nơi cũng đã tắt, chỉ có ánh sao trên trời mãi trường tồn. Đạo sĩ nhìn bóng dáng Hứa Tiên tập tễnh rời đi, âm thầm trầm ngâm.


- Tiên sơn miểu miểu, nhân thế mịt mờ, dẫn ngươi tới con đường này là đúng hay sai. Hứa Tiên, Hứa Tiên, ngươi có thật là đúng như tên, chịu đem tấm thân nguyện cùng pháp với tiên đạo hay không?


Đêm khuya người tĩnh lặng, mọi âm thanh cũng tĩnh lặng.


Hứa Tiên ngủ say trên chiếc giường nhỏ, đúng vào lúc không ai hay biết, một chút thanh quang lưu chuyển trong thân thể hắn, không theo bất kỳ kinh mạch nào. Thân thể Hứa Tiên giống như cái bình đựng nước, chút ánh sáng xanh đó giống như chú cá trong nước, không ngừng lưu động, lúc đầu còn nho nhỏ chút, giống như chú cái bột, nhưng lưu động mấy canh giờ, liền lớn hơn một chút, cho tới khi trời sáng thì ánh sáng đó cũng biến mất theo.


Hôm sau tỉnh lại, Hứa Tiên xoa bóp đầu, nghi ngờ tối qua chỉ là một giấc mộng. Đột nhiên trong tay chạm vào quyển sách, cần lên nhìn, đúng là cuốn “ Đạo Đức Kinh” kia. Mặc dù vừa thấy chính là cuốn sách cố hiếm có, nhưng bí tịch này không khói quá lạ lùng, ít nhất cũng nên có tên như kiểu “Như Lai Thần Chưởng” chứ!


Hứa Tiên loáng thoáng nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, đạo sĩ kia dường như thả thứ gì đó vào đầu mình, thà lão đưa cái gì như Tứ thư Ngũ kinh, còn dễ biết, nhưng hết lần này tới lần khác cái gì cũng không biết, thật là nhức đầu.


- Hứa Tiên, mau đến lớp đi, đi chậm thầy mắng đấy.


Tiếng nói của tỷ tỷ truyền tới, Hứa Tiên bất đắc dĩ nhảy xuống giường, vội vã ăn sáng, đi tới trường học. Cái gọi là “thầy” chẳng qua là lão tú tài, người ta còn dậy sớm hơn lão, hắn hết lần này tới lần khác ham ngủ, cho nên bắt đầu bài giảng cũng muộn, cũng làm cho quỷ lười như Hứa Tiên có thể ngủ thêm một chút.


Mơ mơ màng màng đi theo mười mấy đứa trẻ từ lớn bé rung đùi lắc đầu chi, hồ, giả, dã, tâm tư Hứa Tiên sớm đã bay đi tận thiên sơn vạn thủy.


“Ba” một cây thước hung hăng nện xuống trên bàn của Hứa Tiên. Hứa Tiên cũng là người đã trải qua bao nhiêu chuyện, đương nhiên sẽ không vì cái này mà bị dọa, chậm rãi ngẩng đầi, nhìn về phía lão tú tài, dáng vẻ như muốn hỏi “lão có chuyện gì” vậy.


Lão đầu này hận nhất chính là cái loại không tôn sư trọng đạo này, tức giận tới mực râu mép cũng run lên, nói:


- Đem toàn bộ những gì vừa học đọc lại một lần, sai một câu đánh một thước.


Lập tức có vô số tiếng cười khúc khích vang lên. Hứa Tiên chậm rãi đứng lên, khí độ ung dung, không có chút dáng vẻ hoảng hốt lo sợ nào, điều này càng làm cho lão tú tài thầm bất mãn.


Hứa Tiên đã chuẩn bị tâm lý bị đánh, sau đó ngân nga đọc:


- Thành giả, thiên chi đạo dã; thành chi giả, nhân chi đạo dã. Thành giả, bất miễn nhi trung, bất tư nhi đắc, tòng dung trung đạo, thánh nhân dã...


Lúc đầu Hứa Tiên còn có chút khó hiểu, nhưng sau đó, những từ ngữ kia giống như tự nhiên nhảy tới trước mắt hắn, dễ dàng đọc ra.


Ánh mắt lão đầu trừng lớn, càng lúc càng lớn, cảm giác giống như không nhận ra được người đang đứng trước mặt. Nhưng mà mới một đêm không thấy, học sinh dốt nhất của hắn lại có thể đọc bài làu làu.


Hứa Tiên khoái ý, trong lòng thầm nghĩ: “ chẳng lẽ điểm chỉ của đạo sĩ kia chính là thêm trí lực? Ồ! Cái này cũng không phải trò chơi, sửa dở thành hay, vậy mà có thể luyện loại sỏi đá như mình thành vàng thoi.


Hắn lại không biết, cái chỉ điểm đơn giản kia bao hàm không biết bao tâm huyết của đạo sĩ. Loài người tu tiên nếu muốn thành tiên chứng đạo, nhất định phải trải qua Tam đại Tiên kiếp. Đạo sĩ kia đã vượt qua hai lần, nhưng bản thân lão biết mình bất luận thế nào cũng không thể vượt qua được lần thứ ba, cho nên đi tìm một truyền nhân, truyền thừa lại đạo môn của mình, mang một chút đạo tính trực tiếp độ vào hồn phách của Hứa Tiên. Những người tư chất tầm thường, muốn bắt đầu tu hành bước đầu tiên cũng là ngàn khó vạn hiếm, vậy mà hắn ngủ một giấc là đã nhập môn rồi.


Nhưng chỉ điểm này cũng bao hàm biết bao hung hiểm, người ý chí không kiên định, phúc nguyên không thâm hậu là cho dù thế nào cũng không thể dùng thuật này. Nhưng vừa may Hứa Tiên lại là người có công đức thâm hâụ, mới có thể chịu được uy lực của chỉ điểm này. Trong lòng có cộng hưởng thì một chút là thông suốt, dùng một tia ý thức đạo môn tâm pháp ấn vào hồn phách của Hứa Tiên. Chẳng qua là lúc đạo sĩ truyền đạo, còn lo lắng về tâm tư của Hứa Tiên, chỉ truyền đường, cũng không truyền pháp, giống như tập luyện võ thuật chỉ tập nội công, hoàn toàn không biết gì về chiêu thức vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Lời Hứa
  • Bạch Khuông Lương Thái Tử (白框凉太子)
Phần 7 END
Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!
  • Đây là một bẹ Cải
Lời Hứa (3S, 18+)
  • Lani An Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom