Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Hứa Tiên sửng sốt, vội vàng khom người đáp lễ. Không biết lão già này mắc chứng gì, muốn đi, lại có chút lo lắng, cẩn thận lại hỏi:
- Thầy, thầy hôm nay không sao chứ?
Lão đầu vừa muốn tức giận, suy nghĩ một chút lại khoát tay nói:
- Nhanh vào trong đi thôi.
Hứa Tiên khó hiểu đi vào ngồi trong lớp, đó là hắn không biết, biểu hiện ngày hôm qua đã bị thấy nhìn trúng, cảm giác đứa này mặc dù ghét học, nhưng thiên tư cũng là tốt nhất, chính mình hẳn là nên lái hắn về chính đồ mới đúng. Cả đời hắn thi không đỗ,vậy thì phải dạy được một đồ đệ lợi hại một chút.
Nhưng khoa cử thủ sĩ đúng là thiên quân vạn mã đi qua chiếc cầu độc mộc, còn khó hơn ngàn vạn lần thi tốt nghiệp trung học thời hiện đại, nói dễ hơn làm. Nhưng dựa vào mấy chữ “đã thấy thì sẽ không quên” này thì cũng chiếm được lợi thế lớn.
Khoa cử chia làm mấy bước: thi đình, thi hương, thi hội, những gì thi phần lớn đều là nằm trong sách, chẳng qua là cứ lặp đi lặp lại, trộn vào với nhau, không ai có đầu óc tốt mà trượt cả.
Thí sinh thi qua cuộc thi đình là tú tài, mà đa số mọi người có đọc sách cả đời cũng chỉ có thể dừng ở cuộc thi hương, không đỗ thì vĩnh viễn vẫn là thân áo vải. Tay không thể đề, vai không thể kháng, phần lớn lại xem thường hành thương buôn bán, chỉ có thể vất vả làm thầy đồ mà thôi, khá hơn một chút có thể được đi làm sư gia, cái gọi là “bách vô nhất dụng thị thư sinh” chính là như vậy, là ai cũng coi thường tú tài nghèo kiết xác.
Nhưng nếu như có thể thi đỗ cuộc thi Hương, thì chính là cử nhân, cho dù không có quan không có chức quyền, cũng có thể gặp quan mà không lạy, hàng năm còn có thể hưởng bổng lộc của quốc gia. Người người đều muốn qua, mà Hứa Tiên với bản lãnh đã đọc qua là không quên được thì đỗ cuộc thi hương chính là dễ dàng như lấy đồ vật trong túi vậy.
Tống lão đầu vui mừng nghĩ, khi đó ta chính là ân sư của Hứa Tiên, còn không khiến cho người người kính phục hay sao. Cho dù là luôn thi không đỗ coi như thời vận của ta không chuyển, mà không phải là học vấn có vấn đề. Cho nên lại thân thiết với Hứa Tiên, chẳng qua là vì sợ mất mặt, nên nhất thời lại không tiện quá thân thiện với Hứa Tiên, nhưng tâm tình đã sớm thay đổi.
Kết quả là, Hứa Tiên phải trải qua những điều hết sức kỳ quái, thầy giáo lúc nào cũng gọi hắn trả lời vấn đề, làm cho hắn có chú cảm giác thụ sủng nhược kinh, nhưng hiện tại hắn tinh thần thanh minh, đã thấy là không quên được, trả lời cũng là đọc làu làu, cũng làm cho lão đồ Tống càng thêm vui vẻ, làm như môn sinh đắc ý vậy.
Lớp học nho nhỏ, vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh.
Hứa Tiên vẫn là không thích đọc sách, chẳng qua là bản lĩnh đọc là không quên liền từ từ phát huy. Rồi lúc tỷ tỷ về, còn có thể vui vẻ mà kể hôm nay mua thức ăn nhiều người cho nhiều hơn một quả thông, người nào khen Hứa Tiên, ngay cả đốc công tiệm giặt quần áo thuê cũng không gây khó khăn nữa.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Một quả thông làm sao đủ, vậy hôm nay đệ đọc hết “tả truyện” để mai bọn họ cho hai quả đi.
Tỷ tỷ Hứa Tiên cười nói:
- Được!
Chẳng qua là cũng chó chút phiền não, tỷ tỷ của Hứa Tiên vốn là cũng đã đến tuổi lấy chồng, chỉ là vì chưa chồng mà lại mang theo Hứa Tiên. Người nàng cũng chỉ là đoan chính, cao không thành, thấp không tới, cho nên vẫn chưa gả đi, hiện tại tiếng tăm thần đồng của Hứa Tiên đã truyền đi, các bà mai huyện Tiền Đường cũng chen nhau tới đây.
Tỷ tỷ của Hứa Tiên một mực khước từ, những bà mai kia thấy vậy nói không được, khó tránh được những lời lẽ không hay, kết quả là bị tỷ tỷ của Hứa Tiên cầm then cửa đuổi đi ra ngoài. Ở phố, trong nhà không có đàn ông, nếu chỉ có chút xích mích cũng đã bị người ta xông tới cửa.
Hứa Tiên cười hỏi:
- Tỷ tỷ sao không chọn lấy một người?
- Có cái gì mà chọn, không phải là người mù thì chính là người què, cái gì mà Vương công tử, Trương tiên sinh, tiểu thiếp trong nhà cũng đã không biết có mấy phòng. Mà đi, đi, con khỉ nhỏ đệ đừng có quan tâm chuyện của tỷ, học hành cho tốt, tương lai làm Trạng Nguyên, tỷ cũng đi theo làm cáo mệnh gì đó, cũng không uổng công tỷ chịu nhiều khổ cực như vậy.
Nàng không biết nhiều chữ, văn hóa có hạn, nói ra cũng là không rõ ràng, nhưng tâm địa còn tốt hơn những người học phú ngũ xa bao nhiêu lần.
Hứa Tiên bất đắc dĩ cười khổ, làm sao mà có người kém như thế, bên trong cũng có người trong sạch. Hứa Tiên về sau mới biết được, tỷ tỷ vốn là có người theo đuổi, nhưng cũng chỉ là bộ khoái nho nhỏ tầm thường cũng là nhà nghèo khổ. Trong lòng vừa nảy lên một cái, vỗn dĩ trong truyện, chị của Hứa Tiên không phải cũng gả cho một viên bộ khoái hay sao? Mặc dù chẳng qua là gia đình thường thường bậc trung, không có đại phú đại quý, nhưng là hòa hòa mỹ mỹ cả đời, như vậy chính là kết quả tốt nhất còn gì!
Thầy đồ Tống gần đây có chút không vui, thậm chí còn có người muốn đoạt học sinh của hắn, đưa ra thật nhiều điểm tốt, chẳng những không thu học phí, lại bao ăn bao ở. Mặc dù bị Hứa Tiên nhã nhặn từ chối, nhưng cũng vẫn làm lão đầu tức giận. Chẳng qua vẻ mặt khi gặp Hứa Tiên cũng là ôn hòa.
Hứa Tiên cứ như vậy trải qua cuộc sống bình yên, mỗi ngày tu luyện là bước chuẩn bị, hắn còn chuyên tâm chuyện này hơn cả lên lớp đi học. Mỗi ngày đều có cảm giác tăng lên, mặc dù không lớn, nhưng vẫn cảm giác được mình có chút thay đổi.
Loại biên hóa này chậm chạp nhưng kỳ diệu, giống như con nhộng đợi chờ thành bướm giương cánh bay cao. Trước khi thành bướm biết bao đêm ngày không ai có thể biết được, ngay cả chính nó cũng không rõ nữa mà!
Chẳng qua là khi con bướm giang cánh bay về phía trời xanh, còn nhớ được khi mình là nhộng sao? Hay là vứt bỏ không chút lưu tình? Đó chính là nỗi buồn của chiếc kén.
Hứa Tiên tin lời sư phụ, thiên tư của mình không tốt, sẽ không có thành tựu gì lớn. Nhưng hắn cũng không thèm đẻ ý, bản thân hắn chẳng cầu thành tiên thành phật gì, chỉ là tùy hứng mà từng bước tu hành mà thôi. Cho dù không có kết quả gì cũng có thể cường thân kiện thể cũng không tệ.
Hứa Tiên sửng sốt, vội vàng khom người đáp lễ. Không biết lão già này mắc chứng gì, muốn đi, lại có chút lo lắng, cẩn thận lại hỏi:
- Thầy, thầy hôm nay không sao chứ?
Lão đầu vừa muốn tức giận, suy nghĩ một chút lại khoát tay nói:
- Nhanh vào trong đi thôi.
Hứa Tiên khó hiểu đi vào ngồi trong lớp, đó là hắn không biết, biểu hiện ngày hôm qua đã bị thấy nhìn trúng, cảm giác đứa này mặc dù ghét học, nhưng thiên tư cũng là tốt nhất, chính mình hẳn là nên lái hắn về chính đồ mới đúng. Cả đời hắn thi không đỗ,vậy thì phải dạy được một đồ đệ lợi hại một chút.
Nhưng khoa cử thủ sĩ đúng là thiên quân vạn mã đi qua chiếc cầu độc mộc, còn khó hơn ngàn vạn lần thi tốt nghiệp trung học thời hiện đại, nói dễ hơn làm. Nhưng dựa vào mấy chữ “đã thấy thì sẽ không quên” này thì cũng chiếm được lợi thế lớn.
Khoa cử chia làm mấy bước: thi đình, thi hương, thi hội, những gì thi phần lớn đều là nằm trong sách, chẳng qua là cứ lặp đi lặp lại, trộn vào với nhau, không ai có đầu óc tốt mà trượt cả.
Thí sinh thi qua cuộc thi đình là tú tài, mà đa số mọi người có đọc sách cả đời cũng chỉ có thể dừng ở cuộc thi hương, không đỗ thì vĩnh viễn vẫn là thân áo vải. Tay không thể đề, vai không thể kháng, phần lớn lại xem thường hành thương buôn bán, chỉ có thể vất vả làm thầy đồ mà thôi, khá hơn một chút có thể được đi làm sư gia, cái gọi là “bách vô nhất dụng thị thư sinh” chính là như vậy, là ai cũng coi thường tú tài nghèo kiết xác.
Nhưng nếu như có thể thi đỗ cuộc thi Hương, thì chính là cử nhân, cho dù không có quan không có chức quyền, cũng có thể gặp quan mà không lạy, hàng năm còn có thể hưởng bổng lộc của quốc gia. Người người đều muốn qua, mà Hứa Tiên với bản lãnh đã đọc qua là không quên được thì đỗ cuộc thi hương chính là dễ dàng như lấy đồ vật trong túi vậy.
Tống lão đầu vui mừng nghĩ, khi đó ta chính là ân sư của Hứa Tiên, còn không khiến cho người người kính phục hay sao. Cho dù là luôn thi không đỗ coi như thời vận của ta không chuyển, mà không phải là học vấn có vấn đề. Cho nên lại thân thiết với Hứa Tiên, chẳng qua là vì sợ mất mặt, nên nhất thời lại không tiện quá thân thiện với Hứa Tiên, nhưng tâm tình đã sớm thay đổi.
Kết quả là, Hứa Tiên phải trải qua những điều hết sức kỳ quái, thầy giáo lúc nào cũng gọi hắn trả lời vấn đề, làm cho hắn có chú cảm giác thụ sủng nhược kinh, nhưng hiện tại hắn tinh thần thanh minh, đã thấy là không quên được, trả lời cũng là đọc làu làu, cũng làm cho lão đồ Tống càng thêm vui vẻ, làm như môn sinh đắc ý vậy.
Lớp học nho nhỏ, vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh.
Hứa Tiên vẫn là không thích đọc sách, chẳng qua là bản lĩnh đọc là không quên liền từ từ phát huy. Rồi lúc tỷ tỷ về, còn có thể vui vẻ mà kể hôm nay mua thức ăn nhiều người cho nhiều hơn một quả thông, người nào khen Hứa Tiên, ngay cả đốc công tiệm giặt quần áo thuê cũng không gây khó khăn nữa.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Một quả thông làm sao đủ, vậy hôm nay đệ đọc hết “tả truyện” để mai bọn họ cho hai quả đi.
Tỷ tỷ Hứa Tiên cười nói:
- Được!
Chẳng qua là cũng chó chút phiền não, tỷ tỷ của Hứa Tiên vốn là cũng đã đến tuổi lấy chồng, chỉ là vì chưa chồng mà lại mang theo Hứa Tiên. Người nàng cũng chỉ là đoan chính, cao không thành, thấp không tới, cho nên vẫn chưa gả đi, hiện tại tiếng tăm thần đồng của Hứa Tiên đã truyền đi, các bà mai huyện Tiền Đường cũng chen nhau tới đây.
Tỷ tỷ của Hứa Tiên một mực khước từ, những bà mai kia thấy vậy nói không được, khó tránh được những lời lẽ không hay, kết quả là bị tỷ tỷ của Hứa Tiên cầm then cửa đuổi đi ra ngoài. Ở phố, trong nhà không có đàn ông, nếu chỉ có chút xích mích cũng đã bị người ta xông tới cửa.
Hứa Tiên cười hỏi:
- Tỷ tỷ sao không chọn lấy một người?
- Có cái gì mà chọn, không phải là người mù thì chính là người què, cái gì mà Vương công tử, Trương tiên sinh, tiểu thiếp trong nhà cũng đã không biết có mấy phòng. Mà đi, đi, con khỉ nhỏ đệ đừng có quan tâm chuyện của tỷ, học hành cho tốt, tương lai làm Trạng Nguyên, tỷ cũng đi theo làm cáo mệnh gì đó, cũng không uổng công tỷ chịu nhiều khổ cực như vậy.
Nàng không biết nhiều chữ, văn hóa có hạn, nói ra cũng là không rõ ràng, nhưng tâm địa còn tốt hơn những người học phú ngũ xa bao nhiêu lần.
Hứa Tiên bất đắc dĩ cười khổ, làm sao mà có người kém như thế, bên trong cũng có người trong sạch. Hứa Tiên về sau mới biết được, tỷ tỷ vốn là có người theo đuổi, nhưng cũng chỉ là bộ khoái nho nhỏ tầm thường cũng là nhà nghèo khổ. Trong lòng vừa nảy lên một cái, vỗn dĩ trong truyện, chị của Hứa Tiên không phải cũng gả cho một viên bộ khoái hay sao? Mặc dù chẳng qua là gia đình thường thường bậc trung, không có đại phú đại quý, nhưng là hòa hòa mỹ mỹ cả đời, như vậy chính là kết quả tốt nhất còn gì!
Thầy đồ Tống gần đây có chút không vui, thậm chí còn có người muốn đoạt học sinh của hắn, đưa ra thật nhiều điểm tốt, chẳng những không thu học phí, lại bao ăn bao ở. Mặc dù bị Hứa Tiên nhã nhặn từ chối, nhưng cũng vẫn làm lão đầu tức giận. Chẳng qua vẻ mặt khi gặp Hứa Tiên cũng là ôn hòa.
Hứa Tiên cứ như vậy trải qua cuộc sống bình yên, mỗi ngày tu luyện là bước chuẩn bị, hắn còn chuyên tâm chuyện này hơn cả lên lớp đi học. Mỗi ngày đều có cảm giác tăng lên, mặc dù không lớn, nhưng vẫn cảm giác được mình có chút thay đổi.
Loại biên hóa này chậm chạp nhưng kỳ diệu, giống như con nhộng đợi chờ thành bướm giương cánh bay cao. Trước khi thành bướm biết bao đêm ngày không ai có thể biết được, ngay cả chính nó cũng không rõ nữa mà!
Chẳng qua là khi con bướm giang cánh bay về phía trời xanh, còn nhớ được khi mình là nhộng sao? Hay là vứt bỏ không chút lưu tình? Đó chính là nỗi buồn của chiếc kén.
Hứa Tiên tin lời sư phụ, thiên tư của mình không tốt, sẽ không có thành tựu gì lớn. Nhưng hắn cũng không thèm đẻ ý, bản thân hắn chẳng cầu thành tiên thành phật gì, chỉ là tùy hứng mà từng bước tu hành mà thôi. Cho dù không có kết quả gì cũng có thể cường thân kiện thể cũng không tệ.