Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 374
Triển Chính Hi và Bắc Mạc Quân vừa đúng lúc đến hồ Trung Kính thì nhìn thấy hành động quái gở của Kình Sâm. Triển Chính Hi bịt mũi, không nhịn được theo bản năng dùng chân thúc ngựa lùi về phía sau vài bước, nhăn nhó lên tiếng.
“Thối quá! Nam tử kia sao lại thối như vậy? Đầu óc không bị vấn đề đi?”
Mùi thối cách mấy trượng vẫn nồng nặc hun chết người!
Khó trách Triển Chính Hi không nhận ra Kình Sâm, với bộ dáng bây giờ của Kình Sâm, muốn người ta nhận ra hắn cũng là chuyện hết sức tốn công. Ai có thể ngờ được, một lão nhân già khú đế bỗng nhiên biến thành một nam tử nho nhã cơ chứ? Thoạt nhìn, hắn giống như mới tầm tứ tuần, phong tư trác tuyệt, không được tính là tuấn mỹ phi phàm nhưng là tuấn tú, thành thục thì thừa sức.
Nếu hắn nói hắn đã hơn trăm tuổi thì ai tin? Người trong thiên hạ không đánh hắn răng rơi đầy đất mới là lạ!
Kình Sâm đang mải mê đánh ruồi nên không có chú ý đến sự xuất hiện của Bắc Mạc Quân và Triển Chính Hi. Ngược lại là Bắc Mạc Quân, hắn nghi hoặc nhíu mày kiếm, tinh tế đánh giá Kình Sâm, lẩm bẩm.
“Kỳ quái…”
Triển Chính Hi không hiểu hỏi.
“Kỳ quái? Vương gia thấy hắn cũng quái lạ sao?”
Ngay cả vương gia cũng thấy nam tử kia lạ thì hắn thần kinh chắc rồi. Hồ Trung Kính trong lành, tươi mát, nhộn nhịp như vậy chỉ bởi vì hắn mà trở nên ô uế, vắng teo.
Thiết nghĩ… hay là sai người kéo y ra chỗ khác quách đi cho rồi. Hắn và vương gia còn phải ở đây đợi đón trưởng lão Kình Sâm đâu.
Bắc Mạc Quân trầm ngâm nói.
“Khí của hắn... ta cảm thấy khí của hắn không bình thường.”
Từ khi Bác Mạc Quân học được “khí”, hắn không còn nhận biết con người với con người thông qua gương mặt nữa. Sau một đoạn thời gian rèn luyện, lực cảm với “khí” của Bắc Mạc Quân tăng lên một tầm cao mới. Kể cả hắn có mù, có điếc thì hắn vẫn sẽ phân biệt được đâu là thân nhân, đâu là ngoại nhân.
Triển Chính Hi lại không biết một chút gì về cái gọi là “khí”, hắn hồn nhiên phẩy phẩy tay.
“Vương gia, khí của hắn thối lắm đúng không? Ngươi đừng ngửi cái khí đó nữa, cẩn thận hỏng mũi.”
Bắc Mạc Quân đen mặt, trừng mỗ vị thị vệ, lạnh băng mở miệng.
“Bổn vương không ngửi, bổn vương phong bế khứu giác rồi, ai ngu ngốc như ngươi?”
Ngu ngốc đến nỗi không nhớ ra bản thân là người tập võ, không nhớ ra mình có nội lực thâm hậu. Không muốn ngửi thì hoàn toàn không ngửi đến, phong bế khứu giác là xong. Hắn tưởng ai cũng ngu như hắn chắc?
“A?”
Triển Chính Hi ngẩn người, lát sau mới ngượng ngùng gãi đầu.
“Hắc hắc, hóa ra còn có cách đấy.”
Bảo sao hắn thấy vương gia khí định thần nhàn, không chịu ảnh hưởng. Vương gia cũng thật là, biết trí thông minh của hắn không lên nổi mặt bàn cũng không nhắc nhở lấy một câu.
Triển Chính Hi nhanh nhảu phong bế khứu giác, quả nhiên không còn ngửi thấy mùi phân thối nhức óc nữa. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại nghe thấy Bắc Mạc Quân bên cạnh nói tiếp.
“Ta cảm nhận được khí của hắn rất đặc biệt, cũng rất mạnh. Hắn có khả năng… là một cao thủ.”
“Khí” không những để nhận người đơn giản như vậy, nếu biết sử dụng đúng cách, “khí” còn giúp định dạng cao thủ. một người có nội lực và một người không có nội lực có “khí’ khác nhau một trời một vực.
Triển Chính Hi cái hiểu cái không nhưng vẫn bội phục nhìn vương gia nhà mình, giơ ra ngón tay cái.
"Vương gia, ngươi thật giỏi! Thế mà cũng bị ngươi vạch trần. Nếu ngươi thấy nam tử này khả nghi thì trực tiếp bắt lấy tra hỏi là được. Việc này cứ để cho ta!"
Triển Chính Hi nói xong liền vô cùng khí phách vỗ bôm bốp vào ngực, một bộ ta đây anh dũng, nhất định sẽ không làm vương gia thất vọng.
Bắc Mạc Quân còn chưa kịp ưng thuận thì Triển Chính Hi đã hứng khởi dào dạt chạy về phía Kình Sâm, rút đao, không quên hô lớn.
"Tiếp ta một chiêu!"
Bỗng dưng không đâu xuất hiện một thằng nhãi con vô cớ khiêu chiến. Kình Sâm vốn đang một bụng lửa nóng không có chỗ phát tiết, hắn bần thần trong giây lát, ngay sau đó cười lạnh.
"Tiểu tặc ở đâu? Dám chọc lão phu?!"
Kình Sâm không hổ là Kình Sâm, không hổ là võ lâm tôn giả một thời. Mặc dù mới đầu rơi vào thế bị động nhưng như thế cũng không nghĩa hắn không làm gì được. Tương phản, hắn gặp nguy không loạn, bình tĩnh tự nhiên ứng phó.
Kiếm của Kình Sâm nằm ở chỗ Mạc Vấn Thiên, hắn không có binh khí nên tùy tiện bẻ một cành cây khô gần đó. Cành cây khô vốn dĩ mảnh khảnh, dễ gãy, ấy vậy mà vào tay Kình Sâm không khác nào thần binh lợi khí, cứng như sắt thép.
Kình Sâm Sâm xoay người đỡ một đao đang bổ xuống, nhân tiện dơ chân lên đá Triển Chính Hi. Một cú đá này thế như sấm sét, cơ hồ nặng ngàn cân, không ngoài dự liệu, Triển Chính Hi oanh oanh liệt liệt trúng chiêu.
Triển Chính Hi đầu óc ngu si, tứ chi phát triển hoàn toàn không ngờ Kình Sâm sẽ phản ứng mau lẹ đến vậy. Khi thấy Kình Sâm bẻ cành cây khô để đỡ, hắn còn âm thầm cười khinh thường, Kình Sâm đỡ được rồi, hắn nhất thời cười không nổi.
Gặp quỷ!
Hắn hình như đụng phải tấm sắt rồi!
Triển Chính Hi trong một giây trợn tròn mắt ngơ ngác, thực chất hắn thấy được cẳng chân Kình Sâm đang xé gió đá tới nhưng đại não trì trệ không kịp tránh đi.
Phịch!
Trước ngực là một trận tê rần, thân hình Triển chính Hi bay ra ngoài nửa thước, vừa vặn rơi xuống hồ nước lạnh lẽo, nước bắn tung tóe.
“Khụ khụ!”
Triển Chính Hi sặc một ngụm nước hồ không ngừng ho khan, hắn liều mạng giãy dụa, nhưng càng giãy hắn lại càng chìm xuống, nước vào bụng càng ngày càng nhiều. Triển Chính Hi nhắm mắt nhắm mũi, bất lực kêu gào thảm thiết.
“Cứu… cứu lão tử! Lão tử không biết bơi! Khụ… khụ!”
Vâng, không cần nghĩ, Triển Chính Hi xác thực không biết bơi, là một con vịt cạn chính hiệu.
Hắn không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ nước. Triển Chính Hi không phải là không biết bơi, hắn biết bơi đó chứ! Nếu nói Nguyệt Tích Lương biết bơi chó thì Triển Chính Hi biết bơi… ốc.
Xin nhắc lại, là bơi ốc! Bơi ốc là cả một nghệ thuật, đừng khinh thường bơi ốc!
Bắc Mạc Quân cạn lời lắc đầu, sai người đi “trục vớt” Triển Chính Hi, tránh để tình trạng người khác biết được đường đường là thị vệ thiếp thân của Bắc Mạc Quân hắn mà lại chết đuối.
Quá mất mặt!
“Không chịu nổi một đòn. Thanh niên ngày nay quá kém cỏi, lão phu còn chưa khởi động xong đâu?!”
Kình Sâm bĩu môi chê bai, hai tay vòng ngực xem Triển Chính Hi quẫy không khác gì xem một trò hề.
Nếu không phải hắn cảm thấy trên người Triển Chính Hi không có sát khí thì y làm gì sống được cho tới tận bây giờ. Đá Triển Chính Hi xuống hồ chẳng qua chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ, Kình Sâm không hạ sát thủ đã là thiên đại nhượng bộ.
“Các hạ quả nhiên thâm tàng bất lộ, là ta không quản giáo thuộc hạ đúng cách, chớ trách.”
Một giọng nói từ tính vang lên phía sau Kình Sâm làm cho Kình Sâm bất giác nhíu chặt chân mày. Hắn quay đầu, đập vào mắt hắn là dáng người cao ngất của Bắc Mạc Quân. Bắc Mạc Quân không phải tự nhiên được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam Cảnh Lăng quốc, nhìn thấy Bắc Mạc Quân, trong đầu Kình Sâm chợt hiện lên một câu.
Thân như tùng, khí như thần.
Ngọc thụ lâm phong.
Khí ở đây chính là khí chất, Bắc Mạc Quân quanh năm đánh trận, tắm trong máu quân địch, trời sinh có khí chất vương giả, không giận mà uy. Kết hợp với khuôn mặt góc cạnh nam tính, mày kiếm nhếch cao, ánh mắt thâm thúy sâu hun hút, môi mỏng lãnh bạc,... Không thể phủ phủ nhận hắn là nhân trung long phượng, đi trên đường như hạc lạc trong bầy gà, tỷ lệ ngoái đầu là mười phần mười.
Nhưng cái làm Kình Kình Sâm ngạc nhiên nhất lại là… hắn không biết Bắc Mạc Quân đến gần hắn từ bao giờ!
Kình Sâm một mặt nâng cao cảnh giác, một mặt phấn khích cười.
“Nếu ta cứ nhất định phải trách? Chi bằng… ngươi thay thuộc hạ ngươi đánh với lão phu một trận, ta hài lòng thì chuyện này coi như bỏ qua.”
Thân làm một người truy cầu đỉnh cao võ học, Kình Sâm cũng như bao võ si khác, gặp được được đối thủ mạnh là máu huyết sôi trào, hận không thể nhào vào luận bàn với người ta phân thắng bại.
Còn vì sao Kình Sâm lại thấy Bắc Mạc Quân mạnh ư?
Không cần hỏi nhiều, đây là trực giác của cao thủ với cao thủ.
Bắc Mạc Quân cũng không khách khí ôm quyền, đáp.
“Vậy… cung kính không bằng tuân lệnh.”
Nhân cơ hội này thăm dò sâu cạn của nam tử trước mặt, nếu y hữu ích mà nói… hắn sẽ không tiếc giá nào kéo y vào Bắc Nguyệt liên minh.
Trong lúc Bắc Mạc Quân đang ngầm tính toán thì Kình Sâm đã ra tay trước. Đánh với Triển Chính Hi, Kình Sâm không xuất toàn lực, nhưng đánh với Bắc Mạc Quân hắn không thể không sử dụng mười thành công lực. Bởi vì trực giác của hắn mách bảo, nếu khinh địch hắn sẽ thua không còn một mảnh giáp.
Bắc Mạc Quân cũng không dám đại ý, cởi áo bào vướng víu vứt sang một bên, toàn tâm ứng phó.
Đánh với đối thủ không có một tấc sắt trong tay, đương nhiên Bắc Mạc Quân sẽ không dùng binh khí. Hai người đơn thuần là đấu quyền cước và nội lực, đấu đến thôn thiên địa ám, tốc độ nhanh đến nỗi những người khác không theo kịp.
“Ai nha, lão tử no nước rồi… đáng chết! Tên kia chắc chắn là cố ý.”
Triển Chính Hi chật vật được binh sĩ vớt lên từ dưới hồ Trung Kính, cả người ướt như chuột lột, khuôn mặt khó coi như thể ăn phải ruồi, ai oán.
Khi hắn bình ổn xong tinh thần bị tổn thương thì mới phát hiện Bắc Mạc Quân và nam tử lạ mặt đã đánh qua lại hơn trăm chiêu, không ai nhường ai.
Triển Chính Hi mắt chữ O mồm chữ A, không tin được dụi dụi mắt, nhìn lại, vẫn là tràng cảnh kẻ tám lạng người nửa cân.
Bắc Mạc Quân có bao nhiêu lợi hại, không ai rõ bằng Triển Chính Hi. Bắc Mạc Quân khi nào muốn luyện võ lại lôi hắn ra làm bao cát, bị chủ tử nhà mình đập đi đập lại, đập mãi thành quen, giờ hắn giống như con tiểu cường đập mãi không chết.
Cho nên mới nói, Triển Chính Hi chưa thấy ai mạnh bằng Bắc Mạc Quân. Đương nhiên là hắn biết quy luật nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thế nhưng chừng nào hắn chưa nhìn thấy tận mắt thì chừng đó hắn vẫn cho rằng Bắc Mạc Quân là thiên hạ vô địch.
Bất quá… nam tử kia đấu với Bắc Mạc Quân lâu như vậy vẫn không rơi xuống hạ phong, hắn thực kinh hãi. Có nghĩa là… thực lực của người này và Bắc Mạc Quân tương đương nhau, thậm chí… đối phương có phần nhiều kinh nghiệm hơn.
Là hắn hoa mắt sao?
Triển Chính Hi không hoa mắt, tất cả những gì hắn chứng kiến đều là sự thật. Kình Sâm đứng đầu giang hồ mấy chục năm, người người sợ hãi, người người kính ngưỡng, nếu như hắn đến một tiểu bối cũng chống đỡ không được thì hắn có mặt mũi nào tự xưng là võ lâm tôn giả.
Bất quá… chống đỡ là một chuyện, thắng… lại là một chuyện khác.
Kình Sâm đỡ một chưởng của Bắc Mạc Quân, cảm thấy có chút không đúng lắm, trọng lực mỗi một chưởng của Bắc Mạc Quân đánh ra từ đầu tới giờ cơ hồ giống nhau như đúc, cái sau không nặng hơn cái trước, cũng không nhẹ hơn cái trước, bình bình, đều đều.
Một ý nghĩ chợt lướt qua đầu Kình Sâm, hắn khó chịu cất lời.
“Tiểu tử, ngươi đánh nghiêm túc cho lão phu!”
Đối thủ không dùng hết sức đánh chính là biểu thị coi thường, hắn rất không thích, rất bất mãn.
“Thối quá! Nam tử kia sao lại thối như vậy? Đầu óc không bị vấn đề đi?”
Mùi thối cách mấy trượng vẫn nồng nặc hun chết người!
Khó trách Triển Chính Hi không nhận ra Kình Sâm, với bộ dáng bây giờ của Kình Sâm, muốn người ta nhận ra hắn cũng là chuyện hết sức tốn công. Ai có thể ngờ được, một lão nhân già khú đế bỗng nhiên biến thành một nam tử nho nhã cơ chứ? Thoạt nhìn, hắn giống như mới tầm tứ tuần, phong tư trác tuyệt, không được tính là tuấn mỹ phi phàm nhưng là tuấn tú, thành thục thì thừa sức.
Nếu hắn nói hắn đã hơn trăm tuổi thì ai tin? Người trong thiên hạ không đánh hắn răng rơi đầy đất mới là lạ!
Kình Sâm đang mải mê đánh ruồi nên không có chú ý đến sự xuất hiện của Bắc Mạc Quân và Triển Chính Hi. Ngược lại là Bắc Mạc Quân, hắn nghi hoặc nhíu mày kiếm, tinh tế đánh giá Kình Sâm, lẩm bẩm.
“Kỳ quái…”
Triển Chính Hi không hiểu hỏi.
“Kỳ quái? Vương gia thấy hắn cũng quái lạ sao?”
Ngay cả vương gia cũng thấy nam tử kia lạ thì hắn thần kinh chắc rồi. Hồ Trung Kính trong lành, tươi mát, nhộn nhịp như vậy chỉ bởi vì hắn mà trở nên ô uế, vắng teo.
Thiết nghĩ… hay là sai người kéo y ra chỗ khác quách đi cho rồi. Hắn và vương gia còn phải ở đây đợi đón trưởng lão Kình Sâm đâu.
Bắc Mạc Quân trầm ngâm nói.
“Khí của hắn... ta cảm thấy khí của hắn không bình thường.”
Từ khi Bác Mạc Quân học được “khí”, hắn không còn nhận biết con người với con người thông qua gương mặt nữa. Sau một đoạn thời gian rèn luyện, lực cảm với “khí” của Bắc Mạc Quân tăng lên một tầm cao mới. Kể cả hắn có mù, có điếc thì hắn vẫn sẽ phân biệt được đâu là thân nhân, đâu là ngoại nhân.
Triển Chính Hi lại không biết một chút gì về cái gọi là “khí”, hắn hồn nhiên phẩy phẩy tay.
“Vương gia, khí của hắn thối lắm đúng không? Ngươi đừng ngửi cái khí đó nữa, cẩn thận hỏng mũi.”
Bắc Mạc Quân đen mặt, trừng mỗ vị thị vệ, lạnh băng mở miệng.
“Bổn vương không ngửi, bổn vương phong bế khứu giác rồi, ai ngu ngốc như ngươi?”
Ngu ngốc đến nỗi không nhớ ra bản thân là người tập võ, không nhớ ra mình có nội lực thâm hậu. Không muốn ngửi thì hoàn toàn không ngửi đến, phong bế khứu giác là xong. Hắn tưởng ai cũng ngu như hắn chắc?
“A?”
Triển Chính Hi ngẩn người, lát sau mới ngượng ngùng gãi đầu.
“Hắc hắc, hóa ra còn có cách đấy.”
Bảo sao hắn thấy vương gia khí định thần nhàn, không chịu ảnh hưởng. Vương gia cũng thật là, biết trí thông minh của hắn không lên nổi mặt bàn cũng không nhắc nhở lấy một câu.
Triển Chính Hi nhanh nhảu phong bế khứu giác, quả nhiên không còn ngửi thấy mùi phân thối nhức óc nữa. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại nghe thấy Bắc Mạc Quân bên cạnh nói tiếp.
“Ta cảm nhận được khí của hắn rất đặc biệt, cũng rất mạnh. Hắn có khả năng… là một cao thủ.”
“Khí” không những để nhận người đơn giản như vậy, nếu biết sử dụng đúng cách, “khí” còn giúp định dạng cao thủ. một người có nội lực và một người không có nội lực có “khí’ khác nhau một trời một vực.
Triển Chính Hi cái hiểu cái không nhưng vẫn bội phục nhìn vương gia nhà mình, giơ ra ngón tay cái.
"Vương gia, ngươi thật giỏi! Thế mà cũng bị ngươi vạch trần. Nếu ngươi thấy nam tử này khả nghi thì trực tiếp bắt lấy tra hỏi là được. Việc này cứ để cho ta!"
Triển Chính Hi nói xong liền vô cùng khí phách vỗ bôm bốp vào ngực, một bộ ta đây anh dũng, nhất định sẽ không làm vương gia thất vọng.
Bắc Mạc Quân còn chưa kịp ưng thuận thì Triển Chính Hi đã hứng khởi dào dạt chạy về phía Kình Sâm, rút đao, không quên hô lớn.
"Tiếp ta một chiêu!"
Bỗng dưng không đâu xuất hiện một thằng nhãi con vô cớ khiêu chiến. Kình Sâm vốn đang một bụng lửa nóng không có chỗ phát tiết, hắn bần thần trong giây lát, ngay sau đó cười lạnh.
"Tiểu tặc ở đâu? Dám chọc lão phu?!"
Kình Sâm không hổ là Kình Sâm, không hổ là võ lâm tôn giả một thời. Mặc dù mới đầu rơi vào thế bị động nhưng như thế cũng không nghĩa hắn không làm gì được. Tương phản, hắn gặp nguy không loạn, bình tĩnh tự nhiên ứng phó.
Kiếm của Kình Sâm nằm ở chỗ Mạc Vấn Thiên, hắn không có binh khí nên tùy tiện bẻ một cành cây khô gần đó. Cành cây khô vốn dĩ mảnh khảnh, dễ gãy, ấy vậy mà vào tay Kình Sâm không khác nào thần binh lợi khí, cứng như sắt thép.
Kình Sâm Sâm xoay người đỡ một đao đang bổ xuống, nhân tiện dơ chân lên đá Triển Chính Hi. Một cú đá này thế như sấm sét, cơ hồ nặng ngàn cân, không ngoài dự liệu, Triển Chính Hi oanh oanh liệt liệt trúng chiêu.
Triển Chính Hi đầu óc ngu si, tứ chi phát triển hoàn toàn không ngờ Kình Sâm sẽ phản ứng mau lẹ đến vậy. Khi thấy Kình Sâm bẻ cành cây khô để đỡ, hắn còn âm thầm cười khinh thường, Kình Sâm đỡ được rồi, hắn nhất thời cười không nổi.
Gặp quỷ!
Hắn hình như đụng phải tấm sắt rồi!
Triển Chính Hi trong một giây trợn tròn mắt ngơ ngác, thực chất hắn thấy được cẳng chân Kình Sâm đang xé gió đá tới nhưng đại não trì trệ không kịp tránh đi.
Phịch!
Trước ngực là một trận tê rần, thân hình Triển chính Hi bay ra ngoài nửa thước, vừa vặn rơi xuống hồ nước lạnh lẽo, nước bắn tung tóe.
“Khụ khụ!”
Triển Chính Hi sặc một ngụm nước hồ không ngừng ho khan, hắn liều mạng giãy dụa, nhưng càng giãy hắn lại càng chìm xuống, nước vào bụng càng ngày càng nhiều. Triển Chính Hi nhắm mắt nhắm mũi, bất lực kêu gào thảm thiết.
“Cứu… cứu lão tử! Lão tử không biết bơi! Khụ… khụ!”
Vâng, không cần nghĩ, Triển Chính Hi xác thực không biết bơi, là một con vịt cạn chính hiệu.
Hắn không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ nước. Triển Chính Hi không phải là không biết bơi, hắn biết bơi đó chứ! Nếu nói Nguyệt Tích Lương biết bơi chó thì Triển Chính Hi biết bơi… ốc.
Xin nhắc lại, là bơi ốc! Bơi ốc là cả một nghệ thuật, đừng khinh thường bơi ốc!
Bắc Mạc Quân cạn lời lắc đầu, sai người đi “trục vớt” Triển Chính Hi, tránh để tình trạng người khác biết được đường đường là thị vệ thiếp thân của Bắc Mạc Quân hắn mà lại chết đuối.
Quá mất mặt!
“Không chịu nổi một đòn. Thanh niên ngày nay quá kém cỏi, lão phu còn chưa khởi động xong đâu?!”
Kình Sâm bĩu môi chê bai, hai tay vòng ngực xem Triển Chính Hi quẫy không khác gì xem một trò hề.
Nếu không phải hắn cảm thấy trên người Triển Chính Hi không có sát khí thì y làm gì sống được cho tới tận bây giờ. Đá Triển Chính Hi xuống hồ chẳng qua chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ, Kình Sâm không hạ sát thủ đã là thiên đại nhượng bộ.
“Các hạ quả nhiên thâm tàng bất lộ, là ta không quản giáo thuộc hạ đúng cách, chớ trách.”
Một giọng nói từ tính vang lên phía sau Kình Sâm làm cho Kình Sâm bất giác nhíu chặt chân mày. Hắn quay đầu, đập vào mắt hắn là dáng người cao ngất của Bắc Mạc Quân. Bắc Mạc Quân không phải tự nhiên được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam Cảnh Lăng quốc, nhìn thấy Bắc Mạc Quân, trong đầu Kình Sâm chợt hiện lên một câu.
Thân như tùng, khí như thần.
Ngọc thụ lâm phong.
Khí ở đây chính là khí chất, Bắc Mạc Quân quanh năm đánh trận, tắm trong máu quân địch, trời sinh có khí chất vương giả, không giận mà uy. Kết hợp với khuôn mặt góc cạnh nam tính, mày kiếm nhếch cao, ánh mắt thâm thúy sâu hun hút, môi mỏng lãnh bạc,... Không thể phủ phủ nhận hắn là nhân trung long phượng, đi trên đường như hạc lạc trong bầy gà, tỷ lệ ngoái đầu là mười phần mười.
Nhưng cái làm Kình Kình Sâm ngạc nhiên nhất lại là… hắn không biết Bắc Mạc Quân đến gần hắn từ bao giờ!
Kình Sâm một mặt nâng cao cảnh giác, một mặt phấn khích cười.
“Nếu ta cứ nhất định phải trách? Chi bằng… ngươi thay thuộc hạ ngươi đánh với lão phu một trận, ta hài lòng thì chuyện này coi như bỏ qua.”
Thân làm một người truy cầu đỉnh cao võ học, Kình Sâm cũng như bao võ si khác, gặp được được đối thủ mạnh là máu huyết sôi trào, hận không thể nhào vào luận bàn với người ta phân thắng bại.
Còn vì sao Kình Sâm lại thấy Bắc Mạc Quân mạnh ư?
Không cần hỏi nhiều, đây là trực giác của cao thủ với cao thủ.
Bắc Mạc Quân cũng không khách khí ôm quyền, đáp.
“Vậy… cung kính không bằng tuân lệnh.”
Nhân cơ hội này thăm dò sâu cạn của nam tử trước mặt, nếu y hữu ích mà nói… hắn sẽ không tiếc giá nào kéo y vào Bắc Nguyệt liên minh.
Trong lúc Bắc Mạc Quân đang ngầm tính toán thì Kình Sâm đã ra tay trước. Đánh với Triển Chính Hi, Kình Sâm không xuất toàn lực, nhưng đánh với Bắc Mạc Quân hắn không thể không sử dụng mười thành công lực. Bởi vì trực giác của hắn mách bảo, nếu khinh địch hắn sẽ thua không còn một mảnh giáp.
Bắc Mạc Quân cũng không dám đại ý, cởi áo bào vướng víu vứt sang một bên, toàn tâm ứng phó.
Đánh với đối thủ không có một tấc sắt trong tay, đương nhiên Bắc Mạc Quân sẽ không dùng binh khí. Hai người đơn thuần là đấu quyền cước và nội lực, đấu đến thôn thiên địa ám, tốc độ nhanh đến nỗi những người khác không theo kịp.
“Ai nha, lão tử no nước rồi… đáng chết! Tên kia chắc chắn là cố ý.”
Triển Chính Hi chật vật được binh sĩ vớt lên từ dưới hồ Trung Kính, cả người ướt như chuột lột, khuôn mặt khó coi như thể ăn phải ruồi, ai oán.
Khi hắn bình ổn xong tinh thần bị tổn thương thì mới phát hiện Bắc Mạc Quân và nam tử lạ mặt đã đánh qua lại hơn trăm chiêu, không ai nhường ai.
Triển Chính Hi mắt chữ O mồm chữ A, không tin được dụi dụi mắt, nhìn lại, vẫn là tràng cảnh kẻ tám lạng người nửa cân.
Bắc Mạc Quân có bao nhiêu lợi hại, không ai rõ bằng Triển Chính Hi. Bắc Mạc Quân khi nào muốn luyện võ lại lôi hắn ra làm bao cát, bị chủ tử nhà mình đập đi đập lại, đập mãi thành quen, giờ hắn giống như con tiểu cường đập mãi không chết.
Cho nên mới nói, Triển Chính Hi chưa thấy ai mạnh bằng Bắc Mạc Quân. Đương nhiên là hắn biết quy luật nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thế nhưng chừng nào hắn chưa nhìn thấy tận mắt thì chừng đó hắn vẫn cho rằng Bắc Mạc Quân là thiên hạ vô địch.
Bất quá… nam tử kia đấu với Bắc Mạc Quân lâu như vậy vẫn không rơi xuống hạ phong, hắn thực kinh hãi. Có nghĩa là… thực lực của người này và Bắc Mạc Quân tương đương nhau, thậm chí… đối phương có phần nhiều kinh nghiệm hơn.
Là hắn hoa mắt sao?
Triển Chính Hi không hoa mắt, tất cả những gì hắn chứng kiến đều là sự thật. Kình Sâm đứng đầu giang hồ mấy chục năm, người người sợ hãi, người người kính ngưỡng, nếu như hắn đến một tiểu bối cũng chống đỡ không được thì hắn có mặt mũi nào tự xưng là võ lâm tôn giả.
Bất quá… chống đỡ là một chuyện, thắng… lại là một chuyện khác.
Kình Sâm đỡ một chưởng của Bắc Mạc Quân, cảm thấy có chút không đúng lắm, trọng lực mỗi một chưởng của Bắc Mạc Quân đánh ra từ đầu tới giờ cơ hồ giống nhau như đúc, cái sau không nặng hơn cái trước, cũng không nhẹ hơn cái trước, bình bình, đều đều.
Một ý nghĩ chợt lướt qua đầu Kình Sâm, hắn khó chịu cất lời.
“Tiểu tử, ngươi đánh nghiêm túc cho lão phu!”
Đối thủ không dùng hết sức đánh chính là biểu thị coi thường, hắn rất không thích, rất bất mãn.
Bình luận facebook